Ban đầu, ngay thời khắc lổ hổng trên vách đá vừa mới phát xuất chùm sáng đánh trúng làm cho thân thể Thiên Lân run lên, khiến nó trong lúc bất ngờ xuất nguyên thần ra, bắn vào trong một lổ hổng nhỏ.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, nó phảng phất như tiến vào một khoảng không gian thời gian vô hạn, bốn bề chỉ một màu trắng như tuyết, yên lặng trống rỗng, hệt như đang ở trên thiên cung.
Nghiêng đầu, Thiên Lân hiếu kỳ chuyển động khắp bốn phía.
Nhưng đi tới đi lui vẫn không có vật gì để tham chiếu do không gian vô hạn, nó phảng phất như không hề di động, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.
Ngừng lại, Thiên Lân ngửng đầu rống to:
– Đây là nơi đâu, vì sao trống rỗng không có gì?
Thanh âm không hề vang vọng, hệt như đã bị thôn tính, lại giống như không cách nào truyền đi được.
Thiên Lân hơi không vui, nhưng không có đối tượng để phát tiết, đành một mình tự tìm niềm vui, cứ ở đó chuyển động quay cuồng.
Ban đầu, mọi điều Thiên Lân làm chỉ là hành động vô ý.
Nhưng sau đó chơi bắt đầu cao hứng, nó cũng không thèm quan tâm ở đâu, lần lượt thi triển những biến hóa đã lĩnh hội được từ mười bảy lổ hổng trên vách.
Ai ngờ, thế giới thần kỳ này lưu lại một số những hình bóng nhàn nhạt, lặp lại những động tác của nó.
Phát hiện được cảnh tượng này, Thiên Lân thấy vui vẻ vô cùng, vội vàng chuyển sang vài loại thân pháp khác.
Nhưng kết quả bất ngờ, mọi thứ nó thi triển sau này không ngờ lại chẳng còn một chút dấu tích nào.
Thấy vậy, Thiên Lâm trong lòng lóe lên ý nghĩ, lại thi triển pháp quyết vừa thu được từ mười bảy lổ hổng, quả nhiên lại có bóng lưu lại.
Nắm vững được những đặc điểm này, Thiên Lân cao hứng vô cùng, dần dần thi triển toàn bộ biến hóa còn nhớ được trước đây, nhanh chóng để lại vài ngàn bóng ảnh trong không gian thần bí.
Khi Thiên Lân thi triển xong, vẻ mặt nó lộ ra một nụ cười đắc ý lên tiếng:
– Biến hóa này còn lâu mới làm khó được ta.
Nói rồi quay đầu nhìn bốn phía, ai ngờ lại thấy một cảnh tượng kinh hãi.
Những biến hóa nó vừa thi triển vừa rồi vốn là những bóng hình hỗn độn, ai ngờ tự động phân chia, sau đó với phương thức tổ chức mới xảo diệu vô cùng, hình thành một loại biến hóa trước giờ chưa từng thấy hiện ra trước mắt nó.
Nhìn thấy điều này, Thiên Lân trong lòng thoáng động, vội vàng học tập chăm chú, thân thể theo đúng phương thức vận chuyển của những bóng hình đó tập trung học tập.
Rất nhanh, Thiên Lân học được, nhưng những bóng hình đó lại bắt đầu phân giải, dùng những phương thức khác nhau bắt đầu biến hóa mới.
Như vậy, Thiên Lân vội vàng học tiếp không thôi.
Hai bên một dạy một học, cứ say mê mãi trong đó.
Cũng không biết đã bao lâu, vài ngàn bóng hình biến thành một.
Lúc đó, Thiên Lân đã tỉnh ngộ, hiểu được những điều đã học trước đó đều là hư ảo, biết rõ cho dù biến đổi thế nào đi nữa cũng không thể rời khỏi nguồn gốc.
Lúc này, bóng hình duy nhất đó bắt đầu chuyển động, hơn nữa càng lúc càng nhanh, chớp mắt lại dừng yên bất động, đạt đến đến cảnh giới động quá hóa tĩnh, tĩnh quá thành động.
Thấy vậy, Thiên Lân không hiểu lắm, nó chỉ ngây ngô nhìn những bóng hình kia, vẻ mặt hiện ra nụ cười thân thiết.
Giây lát, hình bóng đó hơi hơi rung động, xuất hiện trên đầu của nó trong ánh mắt kinh ngạc. Trong lúc nó còn chưa kịp phản ứng, hình bóng đó liền hóa thành một chùm sáng chui vào trong đầu của nó.
Lúc này, thân thể Thiên Lân run lên, trong não liền có một số ý thức kỳ diệu đang giao tiếp với nó.
– Hoan nghênh ngươi đến Băng Hồn nguyên giới, ta chính là người canh giữ nơi này.
Thiên Lân nghe vậy thất kinh la lên:
– Băng Hồn nguyên giới? Người canh giữ? Vậy cái nào đi theo với cái nào vậy.
Trong não, âm thanh đó vang lên:
– Không cần phải kinh ngạc, ngươi đã phá được phong ấn Băng Hồn nguyên giới trong Ngưng Tuyết động, vì thế linh hồn mới tiến vào nơi này.
Thiên Lân kinh hãi vô cùng, hỏi lại:
– Ngươi nói nơi ta đang ở chính là Băng Hồn nguyên giới, mà ở đây chỉ có linh hồn của ta?
Thanh âm đó đáp lại:
– Đúng thế, không gian ngươi đang ở bây giờ là một không gian khác thường, rộng rãi vô biên mà lại nhỏ bé khó thấy. Còn về hình thể của ngươi, tuy cũng độc nhất vô nhị như thân thể ngươi, nhưng chỉ là theo những ký ức thâm sâu nhất trong hồn ngươi, ở trong không gian này như một lại hình bóng mà thôi.
Thiên Lân hiểu được lời này, trong lòng kích động vô cùng, cao hứng nói:
– Thật không? Thế ta có phải sẽ một mình nơi này, một mình vui chơi thế nào cũng được phải không? Được rồi, ngươi canh giữ nơi này có tên không, ta phải xưng hô với ngươi thế nào, ngươi có nhiệm vụ gì?
Tiếng nói kia đáp trả:
– Ngươi có thể ở đây chơi, nhưng không thể ở quá lâu, nếu không thân thể thực sự của ngươi sẽ có hiện tượng chết giả, khiến những người thân thuộc của ngươi lo lắng. Còn về ta, không hề có tên, nhiệm vụ là chờ đợi ở đây, mà ngươi chính là ông chủ ta phải chờ đợi.
Thiên Linh kinh ngạc nói:
– Ta chính là ông chủ ngươi chờ đợi, câu này có ý gì đây?
Thanh âm đó lại vang lên:
– Nói cách đơn giản, từ nay về sau ta sẽ theo ngươi rời khỏi Băng Hồn nguyên giới, chuyển thành một loại hình thức khác dung hòa trong cơ thể của ngươi. Chỉ khi quay về Băng Hồn nguyên giới ta mới có thể khôi phục lại hình thức hiện tại để nói chuyện với ngươi.
Thiên Lân vui mừng nói:
– Thật vật thì quá tốt. Được, ngươi theo ta là có giúp đỡ ta chuyện gì lớn hay không vậy?
Tiếng nói đó đáp lại:
– Hễ là sức mạnh thuộc về vùng băng giá ta đều có thể vận dụng được. Khi ta và ngươi dung hợp, ngoại trừ thực lực ngươi tăng mạnh, còn có thể nắm vững những đặc tính của ta, đây chính là kết quả sự dung hợp của hai chúng ta.
Thiên Lân trong lòng ngầm mừng, vẻ mặt lại hoàn toàn không lộ ra, tiếp tục hỏi:
– Tốt chỗ nào, xấu chỗ nào?
Thanh âm kia trả lời:
– Ta là người canh giữ thế giới băng tuyết, trời phú lạnh lùng nhạt nhẽo. Một khi kết hợp với ngươi rồi, ngoại trừ tính cách người sẽ lạnh lẽo ra, không hề có chỗ nào không tốt.
Thiên Lân cười nói:
– Như vậy, chúng ta chính là ông trời tác hợp. Nhưng ta phải làm thế nào mới dung hợp với ngươi được, cần nhiều ít thời gian đây? Ngoài ra, pháp quyết ta vừa mới học được trong Ngưng Tuyết động là thế nào vậy?
Tiếng nói đó trả lời:
– Với thực lực của ngươi hiện nay tạm thời còn không cách nào dung hợp hoàn toàn với ta. Đợi sau khi ngươi rời khỏi rồi, một phần sức mạnh của ta sẽ dung nhập vào trong linh hồn của ngươi, còn phần lớn tiềm ẩn trong kinh mạch của ngươi, cho đến một ngày ngươi có thực lực đủ, lúc đó chúng ta liền có thể tự động kết hợp. Còn về “Băng Thần quyết” ngươi vừa học vừa rồi, chính là pháp quyết mạnh nhất của Băng Hồn nguyên giới. Khi tu luyện phải chú ý một điểm, đó là từ đơn giản trở thành phức tạp, lại từ phức tạp hóa thành đơn giản, cuối cùng mới có thể thành công được.
– Băng Thần quyết? Tên nghe uy vũ, ta thích lắm.
Thiên Lân nghe rồi, vừa lòng gật đầu, sau đó mới nói:
– Bây giờ, để cho ngươi một cái tên. Ngươi chính là người canh giữ Băng Hồn nguyên giới, tính cách lạnh nhạt, thế ta cho ngươi một cái tên là Băng Mị, ngươi thấy thế nào?
Tiếng nói kia đáp lời:
– Cái tên này không tồi, từ nay về sau ngươi có thể kêu ta là Băng Mị.
Thiên Lân vui mừng nói:
– Thế tốt rồi, bây giờ chúng ta hãy quay về thôi.
Băng Mị nói:
– Được, chúng ta quay về thôi …
Còn đang nói, trước mắt Thiên Lân chỉ thấy hơi hơi lay động, đợi đến lúc tỉnh lại thì ý thức đã quay về lại trong thân thể.
– Băng Mị, ngươi còn đó chăng, có thể nghe ta nói chăng?
Để chứng thực những kinh nghiệm vừa trải qua trước đó, Thiên Lân trong trong lòng lẩm bẩm nho nhỏ.
Bốn bề chỉ yên lặng mà thôi, không hề có chút khác thường. Điều này khiến Thiên Lân hơi thất vọng.
Sau đó, Thiên Lân dò xét lại tình hình bản thân, bất ngờ phát hiện tu vi tăng mạnh. Điều này khiến nó rất vui mừng, cũng hiểu được chuyện trong Băng Hồn nguyên giới hoàn toàn không phải là hư ảo.
Lắng đọng lại tâm tình, Thiên Lân quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện Đinh Vân Nham đang đứng gần cửa động, trong ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
Thấy vậy, Thiên Lân nhe răng cười, phi thân đến cửa động, nghiêng đầu hỏi:
– Đinh thúc thúc, vừa rồi trên người con đã phát sinh ra chuyện gì vậy?
Đinh Vân Nham nghi hoặc hỏi lại:
– Con hoàn toàn không biết?
Thiên Lân hơi giật mình trả lời:
– Đúng thế, con vừa rồi hệt như đang nằm mộng, tỉnh lại thấy đầu hơi choáng váng, ngoài ra những chuyện khác cũng không nhớ được. Đinh thúc thúc, trên người con có phát sinh chuyện gì không, thúc nói cho con biết đi.
Nói đến hết câu, vẻ mặt đã hiếu kỳ vô cùng y như thật.
Đinh Vân Nham hơi chần chừ một chút, ông không biết câu nói của Thiên Lân là thật hay giả, nhất thời không biết phải nói như thế nào.
Theo tình hình trước mắt, nếu việc Thiên Lân không nhớ được chuyện gì trước đó là thật, thì ông là người duy nhất chứng kiến, Đinh Vân Nham theo lý phải kể lại mọi chuyện rõ ràng cho nó.
Nhưng nếu như Thiên Lân cố ý ra vẻ hồ đồ, muốn ẩn giấu thế nào, thế thì không cần phải nói nhiều, dù sao cảm giác bị một đứa bé đùa giỡn cũng không thể nào vui được.
Nhưng câu nói của Thiên Lân thật ra là thật hay giả? Điểm này ông khó mà nắm vững được.
Thấy ông không nói, Thiên Lân ngầm cười trong lòng, miệng lại cố làm ra vẻ tự nhiên nói:
– Thế nào rồi, Đinh thúc thúc, thúc vì sao không nói gì cả?
Đinh Vân Nham bật cười khổ sở, né tránh ánh mắt của Thiên Lân, nhẹ giọng trả lời:
– Không có gì, vừa rồi con mới bị khí lạnh xâm nhập, dường như bị hôn mê một lúc, những biến hóa phát sinh trong lúc đó ta cũng không rõ lắm.
Thiên Lân thất vọng nói:
– Như vậy, con phải về nhớ lại, xem có nhớ được gì không.
Đinh Vân Nham phụ họa theo:
– Đúng thế, con về nhớ lại cẩn thận, có lẽ sẽ nhớ ra được chuyện gì. Bây giờ đã không còn sớm nữa, chúng ta phải đi thôi.
Thiên Lân không hề phản ứng, chỉ nghiêng đầu liếc lên vách đá, phát hiện chỉ sau vài câu nói, trên đó đã kết lại lớp băng dày.
Thôi không nhìn, Thiên Lân nói:
– Đi thôi, lần sau nếu có cơ hội sẽ dẫn mấy đứa Linh Hoa đến đây chơi.
Đinh Vân Nham không nói gì, trong lòng lại tự nói: “Lần sau, ta sẽ không dẫn ngươi …”
Rời khỏi động, Đinh Vân Nham hỏi:
– Bây giờ đã giữa trưa, con muốn về nhà ăn cơm hay muốn ở lại đây ăn cơm?
Thiên Lân nghĩ một lát, cau mày nói:
– Con muốn về nhà nhớ lại, thật ra vừa rồi phát sinh những chuyện như thế nào?
Đinh Vân Nham cũng không giữ lại, gật đầu nói:
– Thế cũng tốt, ta đưa con rời khỏi cốc.
Nói rồi tay trái phát xuất một luồng khí êm ái ôn hòa đỡ lấy thân thể Thiên Lân, không lâu sau đã rời khỏi Đằng Long cốc.
Phất tay, Đinh Vân Nham tiễn bước Thiên Lân, sau đó nhẹ nhàng bỏ đi về phía lưng chừng ngọn Bắc Thiên Trụ phong.
Ở đó có một động phủ rất lớn, chính là khu vực trung tâm của Đằng Long cốc, là động phủ thiên nhiên duy nhất to lớn ở trong cả sơn cốc.
Động này có tên là Đằng Long Động Thiên, lối vào có một tượng đá thần long to lớn đến vài trượng, nghe nói đã tồn tại từ thời xa xưa, do thiên nhiên tạo ra, chưa hề có bất cứ người nào chạm tay điêu khắc vào.
Bức tượng thần long đó gần như chỉ vẽ nên đầu một con rồng, nhưng lại sống động vô cùng, cái miệng mở giữa chừng với răng rồng sắc bén, bên trong ẩn chứa một khối ngọc lạnh, hệt như là long châu.
Cặp mắt lấp lánh có thần, tuy không động nhưng lại phát ra khí phách uy nghiêm