Thiên Lân hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên trả lời:
– Chuyện này ta sớm biết rồi, hơn nữa ta còn biết được, người khổng lồ đó sở dĩ cẩn thận như vậy bởi vì ảnh hưởng của hoàn cảnh.
Tân Nguyệt cau mày nói:
– Hoàn cảnh? Câu này nghĩa là sao?
Thiên Lân giải thích:
– Trong vùng rừng rậm nguyên thủy này ngầm chứa sát cơ, không cẩn thận một chút sẽ chết ở đó. Người khổng lồ sống ở nơi này, cả ngày cả đêm tranh đấu mãi với những yêu ma quỷ quái kia, có thể sống đến bây giờ cho thấy hắn ngoài thực lực mạnh mẽ còn có tập quán cẩn thận, chưa hề khinh địch. Theo quan sát của ta, thực lực của người khổng lồ không chỉ có chút đó thôi, nhưng hắn biết ẩn giấu, cố ý làm ra trạng thái miễn cưỡng chống địch để mê hoặc Tam Yêu.
Tân Nguyệt nghĩ một lát, đồng ý với hắn, nhỏ nhẹ nói:
– Cho là như vậy cũng không thể nói ra điều gì. Địa phương này chúng ta hoàn toàn xa lạ, lai lịch của người khổng lồ này cùng với vì sao hắn xuất hiện ở Băng Nguyên mới là mục đích chúng ta phải truy xét. Ngoài ra, Tam Yêu ở đây nhưng Lâm Phàm và Linh Hoa ở chỗ nào?
Thiên Lân bình tĩnh đáp:
– Tung tích của Lâm Phàm và Linh Hoa ta đã biết rõ, bọn họ tạm thời không nguy hiểm, có thể sau này mới quản đến bọn họ. Còn về lai lịch của người khổng lồ này, sợ là chúng ta phải xuất hiện hỏi mới có kết …
Chữ quả còn chưa ra khỏi miệng, tình hình giao chiến đột nhiên phát sinh biến hóa.
Chỉ thấy người khổng lồ gầm nhẹ một tiếng, thân thể cao lớn linh hoạt tung lên, lập tức bay cao cả trăm mười trượng, cây búa đá trong tay quét khắp bốn bề, trong khi quét ra ẩn chứa uy thế chấn động trời đất, nó quét đến nơi nào thì cuồng phong gào thét, để lại một vết sâu đẹp mắt.
Một búa đơn giản rõ ràng nhưng lưu lại một vết rách cả thời không, khiến cho Phi Ưng ở lân cận không kịp né tránh, rống to một tiếng liền bị cuốn vào bên trong, lập tức hai cánh gẫy rời, kêu thảm rơi xuống.
Trên mặt đất, Tuyết Hồ thấy tình trạng la hoảng một tiếng, vội vàng phi thân lên không trung đỡ lấy hắn, con rắn lớn lại gào thét một tiếng, cái đuôi điểm xuống mặt đất, thân thể liền bốc thẳng lên, mở miệng phun ra một màn sương độc màu đen bắn thẳng đến chỗ người khổng lồ.
Hét lớn một tiếng như sấm đánh ra. Người khổng lồ mắt giận trợn lên, cây búa đá trong tay thuận thế đảo chuyển từ quét ngang biến thành chém thẳng xuống, đánh thẳng vào đầu rắn lớn không chút sai biệt.
Một chiêu này vô cùng bất ngờ bởi vì thế búa quét ngang của người khổng lồ khí thế mạnh mẽ, người thường căn bản không thể nào đang quét lại chuyển được phương hướng.
Nhưng người khổng lồ làm được, hắn dường như có thần lực vô biên, dễ dàng hoàn thành những chuyện này khiến cho con rắn lớn bị thương tổn trí mạng.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng kêu thảm, con rắn lớn né tránh không kịp, đầu lâu vỡ tung tóe trong tiếng kêu thảm chết tại chỗ.
Tuyết Hồ thấy vậy, miệng rên rỉ, ôm Phi Ưng bắn mình lên hoảng sợ bỏ chạy.
Nhưng người khổng lồ đã sớm có dự tính, sau khi giải quyết xong con rắn lớn, cây búa đá trong tay lại múa lên lần nữa, liên tiếp quét bảy lần để lại tiếng kêu kỳ lạ chói tai trong không trung, chớp mắt đã chấn động không gian vài trăm trượng phía trước đến vặn vẹo biến hình, từ đó sinh ra một luồng sức mạnh dao động, lập tức cuốn lấy thân thể Tuyết Hồ và Phi Ưng quay trở lại.
Hình bóng hạ xuống, người khổng lồ ánh mắt như đuốc tập trung vào Tuyết Hồ và Phi Ưng, trong mắt đầy vẻ thù địch.
Tuyết Hồ hơi đau thương, lẩm bẩm than:
– Đại sư huynh, chúng ta có sai lầm hay không.
Phi Ưng yếu ớt nói:
– Sai lầm, sai ở chỗ chúng ta đã xem thường hắn. Bây giờ Tuyết Xà đã chết rồi, ta cũng không xong, hay là muội đừng lo cho ta nữa, xem thử có chạy thoát được không.
Tuyết Hồ khổ sở nói:
– Lần này sợ là kiếp nạn đã định, trở về không được …
Người khổng lồ lắng nghe bọn họ nói, ánh mắt hơi kinh ngạc, vừa cuốn lấy thân thể rắn khổng lồ lên lưng, vừa ngúc ngắc nói:
– Bọn ngươi không phải đến từ rừng rậm Hắc Ngục?
Tuyết Hồ ngửng đầu liếc người khổng lồ, lắc đầu nhè nhẹ nói:
– Chúng ta đến từ một nơi xa xôi, theo như lời ngươi nói, ở đó thuộc về thời không tương lai.
Người khổng lồ không hiểu, búa đá trong tay múa lên quát to:
– Cho dù các ngươi đến từ đâu, xâm phạm ta thì các ngươi phải để mạng lại.
Phi Ưng thấy vậy, rống to:
– Đừng lo cho ta, chạy nhanh đi!
Tuyết Hồ than thở nho nhỏ, đau thương nói:
– Cần gì phải vậy? Huynh tỷ đều đã chết, ta một mình ở lại sống cô đơn thì có ý nghĩa gì đây chứ?
Phi Ưng giận dữ nói:
– Ngươi và chúng ta không giống nhau, ta bản tính hung tàn, Tuyết Xà bản tính âm độc, chỉ có ngươi là lương thiện nhất, ngươi phải còn sống.
Tuyết Hồ ánh mắt đau thương, ngửng đầu nhìn lên trời, đau khổ nói:
– Nếu ta lương thiện, làm sao có kiếp nạn này đây chứ?
Phi Ưng giọng đau thương thảm thiết la lên:
– Nghe lời ta, xem như đây là thỉnh cầu duy nhất trước khi chết của ta, có thể được chăng?
Tuyết Hồ thân thể run rẩy, chần chừ một lúc nhưng cuối cùng gật đầu, ngay sát na trước khi búa đá của người khổng lồ chém xuống đã dời ngang vài trượng né được một chiêu.
Lúc này, Phi Ưng kêu lên thê thảm chưa dứt, đầu Phi Ưng đã bị búa đá đập vỡ rồi.
Tuyết Hồ thấy vậy thê lương trong lòng, miệng than nho nhỏ, thân thể không lớn nhanh chóng lay động dùng thân pháp linh hoạt để chơi trò trốn tìm với người khổng lồ.
Tân Nguyệt và Thiên Lân nhìn từ xa xa, vẻ mặt phức tạm, không cảm xúc cho Phi Ưng mà sợ hãi vì sự mạnh mẽ của người khổng lồ.
Rất lâu sau, Tân Nguyệt nhỏ giọng nói:
– Thiên Lân, ngươi có phát hiện tình hình quái dị không?
Vẻ mặt ngưng trọng, Thiên Lân chậm rãi nói:
– Tình hình quái dị nàng nói có phải là ngay khi Phi Ưng và con rắn lớn chết đều không có nguyên thần xuất ra?
Tân Nguyệt gật đầu nói:
– Đúng thế, lẽ nào chuyện này không kỳ quái? Với tu vi của bọn họ hiện nay, khi đối mặt với nguy hiểm, không thể không nghĩ đến điểm này.
Thiên Lân khổ sở lên tiếng:
– Bọn họ tự nhiên không phải không nghĩ được, nhưng nơi này với nơi ở trước kia của chúng ta không cùng thời gian không gian.
Tân Nguyệt nghi hoặc nói:
– Câu này của ngươi nghĩa là sao?
Thiên Lân trầm ngâm đáp:
– Nàng còn nhớ những lời Tuyết Hồ vừa nói chăng? Bọn họ đến từ một nơi xa xôi, đối với người khổng lồ có thể xem là đến từ thời tương lai. Nếu như câu này là thật, thế thì thời đại chúng ta đang ở hiện nay rất có khả năng là một chỗ nào đó vài vạn năm trước. Người khổng lồ trước mắt cũng là một loại chủng tộc vài vạn năm trước, bọn họ bây giờ không còn ở đây nữa hoặc là đã bị tiêu diệt hết rồi.
Tân Nguyệt vẻ mặt biến hẳn, thất kinh nói:
– Ngươi nói chúng ta đi qua tầng kết giới đó rồi thì quay lại vài ngàn năm trước?
Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc không dám khẳng định đáp:
– Đúng hay không còn chưa xác định được chắc chắn, bất quá khả năng xảy ra như vậy là rất lớn.
Tân Nguyệt biến hẳn sắc mặt, lo lắng nói:
– Nếu quả thật như vậy, người khổng lồ ở đây và thời đại chúng ta sống liên thông không biết có khiến cho thiên hạ đại loạn hay không nữa?
Thiên Lân không nói lời nào, ánh mắt nhìn người khổng lồ, một lúc sau mới nói:
– Biện pháp thì có, nhưng chúng ta có được sức mạnh như vậy hay không thì khó nói lắm. Ngoài ra, dấu chân người khổng lồ vì sao lại xuất hiện trên vùng Băng Nguyên, hắn làm sao đi xuyên qua được tầng kết giới này, lại vì sao quay lại nơi này? Chuyện này chúng ta đều phải làm cho rõ, nếu không chuyến này đi mất công vô ích.
Tân Nguyệt hỏi:
– Ngươi có tính toán thế nào?
Thiên Lân trầm ngâm một lúc rồi chần chừ nói:
– Ta dự tính cứu Tuyết Hồ kia để hỏi nó cho rõ tình hình. Đồng thời cũng trực tiếp nói chuyện với người khổng lồ xem thử hắn có thể cung cấp thêm ít tình hình không.
Tân Nguyệt lập tức phản đối:
– Không được, người khổng lồ thực lực kinh người, ngươi làm như vậy thì quá nguy hiểm.
Nghe ra được sự quan tâm bên trong, Thiên Lân hơi cao hứng cười nói:
– Đừng lo lắng, ta đã từng nói qua sau này muốn kết hôn với tân nương là nàng, làm sao lại mạo hiểm đây? Yên tâm đi, ta nắm chắc lắm, hãy chờ xem.
Tân Nguyệt không tình nguyện hoàn toàn, chần chừ nói:
– Chúng ta bây giờ rời đi còn chưa muộn, một khi chọc giận người khổng lồ kia rồi, tình hình sợ là sẽ có biến hóa.
Thiên Lân tự tin cười cười an ủi:
– Đừng lo lắng, ta quan sát người khổng lồ kia rất lâu, phát hiện hắn thần lực kinh người nhưng đối với việc bay lượn trên cao dường như còn có chút khuyết điểm, một khi chọc giận hắn, ta sẽ bay lên trời cao, thế thì hắn không có cách nào làm gì được. Thôi, tình hình Tuyết Hồ đã không ổn rồi, ta trước hết cứu nàng ta đã rồi hãy nói.
Dứt lời, Thiên Lân thân thể nhoáng lên, chỉ thấy ánh xanh lóe qua, chớp mắt hắn đã xuất hiện trên mặt đất cách chừng vài trăm trượng, đưa tay ôm lấy Tuyết Hồ vào trong lòng, sau đó đảo mình trên không trung, bay ra khỏi tay của người không lồ quay về bên cạnh Tân Nguyệt.
Bất ngờ xuất hiện, Tuyết Hồ cố gắng giãy dụa, bên tai lại vang lên giọng nói của Thiên Lân:
– Không cần phải lộn xộn, ta đang cứu ngươi đây.
Chớp mắt, Tuyết Hồ đã được Thiên Lân chuyển cho Tân Nguyệt.
Xoay người quay lại, Thiên Lân đến trước người khổng lồ gọi to:
– Người to con, chúng ta làm bằng hữu được chăng?
Lần thứ nhất trao đổi với người khổng lồ, Thiên Lân không biết nói thế nào cho hay, vì thế chọn phương án thân thiện xem có thể làm được không.
Người khổng lồ dường như không thích như vậy, kinh ngạc nhìn hắn một lúc, giận dữ nói:
– Ngươi là ai, vì sao xâm chiếm địa bàn của chúng ta?
Thiên Lân hơi bất ngờ, không hiểu rõ vì sao người khổng lồ nổi giận, vừa giãn cự ly vừa thử thăm dò:
– Ta tên Thiên Lân, không hề có ý định xâm chiếm địa bàn của các ngươi, ngươi đừng cho là như vậy.
Người khổng lồ rống lên:
– Nói nhăng nói cuội, bọn ngươi âm hiểm tiểu nhân như vậy, chiếm đoạt địa bàn chúng ta lần nữa, cuối cùng ép chúng ta vào trong rừng rậm Hắc Ngục đáng sợ này, các ngươi còn cho là chưa đủ, muốn đuổi tận giết tuyệt nữa sao?
Thiên Lân thấy hắn vẻ mặt phẫn nộ như vậy, ngầm nói: “Theo như hắn nói, dường như đã phát sinh giao tranh kịch liệt với một loại chủng tộc con người nên mới có thể hận thù ta như vậy. Đó là chuyện bao nhiêu năm trước đây sao?
Đối với điểm này, Thiên Lân tuy từ nhỏ đã độc không ít sách, nhưng một chút cũng không hề biết được.
Vẫn giữ nguyên nụ cười, Thiên Lân đưa hai tay lên, lớn giọng nói:
– Không nên hiểu lầm, ta quả thật không hề có ác ý, ta chỉ muốn nói với ngươi vài câu thôi.
Người khổng lồ hoài nghi nhìn hắn, cất tiếng hỏi:
– Thật chỉ nói vài câu, không phải đến đây dò xét tình hình của chúng ta chăng?
Thiên Lân đáp:
– Ngươi an tâm, ta dám thề với trời đất, quả thật không một chút ác ý, chỉ nói chuyện vài lời với ngươi.
Thấy Thiên Lân thề như vậy, người khổng lồ tâm tình tốt hơn, quay đầu liếc Tân Nguyệt lạnh lùng nói:
– Ngươi muốn nói chuyện gì?
Thiên Lân thấy hắn bình tĩnh rồi, lớn gan tiến lại gần, ngừng trên không trung cách người khổng lồ ngoài mười trượng, cao độ ngang bằng với đầu của người khổng lồ mỉm cười nói:
– Thật ra chúng ta đến từ một nơi rất xa xôi, từ trước đến nay chưa từng biết có các ngươi tồn ại. Hôm qua, trong lúc vô ý phát hiện một dấu chân khổng lồ, to nhỏ khoảng bằng hai chân của ngươi, vì thế mới đi tìm hiểu, không ngờ gặp được ngươi.