Cẩn thận quan sát Văn Bất Danh đang đứng trước mặt, hắc y trung niên ánh mắt trở nên lạnh lùng, thần sắc cũng trầm trọng hẳn. Nhìn điệu bộ thản nhiên biểu hiện ra bên ngoài của Văn Bất Danh, hắn có thể cảm nhận được người này thật không đơn giản. Với tình hình hiện nay ở trong trường đấu, hắc y trung niên hiểu rằng có thêm Văn Bất Danh với tư thế ung dung nhàn tản như thế chắc chắn thực lực sẽ mạnh mẽ tương đương.”
– Công phu Ma tông Tâm Dục Vô Ngân quả là tinh thâm, ngươi có thể cho ta biết tôn tính đại danh không? Có duyên gặp gỡ ở đây cho dù bất kể là bạn hay là thù cũng nên thông báo danh tính để tiện đường xưng hô. Ta tên gọi Văn Bất Danh đến từ đỉnh Thiên Sơn, còn ngươi chắc hẳn cao nhân Ma vực?”
Điềm tĩnh nhìn hắc y trung niên, Văn Bất Danh hỏi một cách bình thản.”
– Văn Bất Danh, đỉnh Thiên Sơn? Ngươi đến từ Hạo Thiên phủ. Không ngờ lại là Hạo Thiên phủ thần bí nhất của Nho gia, chẳng trách ngươi tu vi cao cường, một chút bất ngờ đây. Còn ta? cứ gọi ta là Lãnh Tàn Khuyết cũng được. Ngươi ra mặt phải chăng vì báo thù cho chúng để lấy lại thể diện hay là vì mục đích khác ?”
Lạnh lùng nhìn Văn Bất Danh, hắc y trung niên Lãnh Tàn Khuyết cất tiếng hỏi.”
Đảo mắt nhìn tứ phía, Văn Bất Danh bình tĩnh trả lời:”
– Báo cừu không phải là việc của ta, chẳng qua ta không muốn những người này chết mà thôi. Đồng thời ta cũng muốn lĩnh giáo Ma tông tâm pháp của ngươi thử xem lợi hại đến mức nào.”
Lãnh Tàn Khuyết di chuyển mục quang sang Viên Mộc và Bách Linh âm trầm hỏi:”
– Còn hai người này cùng đến đây với ngươi phải chăng để đối phó với ta ? Nếu đúng như vậy, ngươi kêu chúng cùng lên để ta thu thập các ngươi một lần cho tiện, sau đó bàn bạc công việc chính cũng dễ.”
Nhìn lại Viên Mộc, Văn Bất Danh cười nói:”
– Nếu ngươi có nhã hứng muốn thử thật sự ta cũng rất muốn xem, bất quá hiện tại ngươi phải thông qua cửa ải ta trước. Được rồi, chúng ta cứ đọ sức trước đã xem xem ai lợi hại hơn nào ? Kha kha… Thật khó có cơ hội giao phong với cao thủ Ma vực, hôm nay phải thử một phen thế mới thỏa mãn tâm nguyện.”
Thanh âm vừa dứt, hắc y nhân Lãnh Tàn Khuyết đã xuất hiện ngay mặt, trong đôi mắt ám hồng sắc quang hoa lóe sáng, một cỗ Tinh thần ba đáng sợ cực mạnh với tần số hơn năm vạn lần mỗi thức tấn công thẳng vào Văn Bất Danh, khiến hắn bị bao trùm trong vô số đòn tấn công.”
Ánh mắt biến đổi, Văn Bất Danh hơi tức giận nói:”
– Xem ra ta đã quên, không nên nói đến chữ tín với người đến từ Ma vực, ngươi thật là hèn hạ vô sỉ.”
Văn Bất Danh vừa nói vừa bạo phát một khối xích hồng quang hoa chí cương chí dương, dùng liệt diễm hình thành vòng phòng ngự bao ngoài thân chống lại đòn công kích của Lãnh Tàn Khuyết.”
Cười khoái trá, Lãnh Tàn Khuyết nói:”
– Bây giờ ngươi có thể vĩnh viễn nhớ điều đó rồi, đáng tiếc là ngươi đã không còn cơ hội trong tương lai nữa. Nho gia pháp quyết tuy có Hạo nhiên chính khí, nhưng khi ứng phó với Ma tông pháp quyết của ta lại không có hiệu quả cao như Phật gia và Đạo gia pháp quyết. Ngươi cứ từ từ vùng vẫy đi.”
Văn Bất Danh hơi chấn động, đến lúc đối đầu mới phát hiện pháp quyết Ma tông Tâm Dục Vô Ngân bá đạo hơn nhiều so với tưởng tượng. Cảm giác các đạo Tinh thần ba di chuyển rất nhanh xung quanh, xâm thực vòng phòng ngự của mình một cách thần tốc, Văn Bất Danh liền gia tăng công lực chống đỡ cho vầng hào quang nhằm bảo vệ thân thể.
Đồng thời, Văn Bất Danh cũng động thủ phản kích lại, toàn lực thi triển Hạo nhiên thiên cương tinh thuần dữ dội, liệt diễm bên ngoài thân bốc cao, một đạo hồng quang phát ra chiếu sáng cả khu rừng. Liệt diễm chí cương chí dương với nhiệt độ cao đáng sợ cuồn cuộn ngất trời, trong vòng ba trượng quanh Văn Bất Danh hóa thành một biển lửa, tất cả ma khí âm sâm quỷ dị đều bị liệt diễm đốt thành tro bụi.”
Nhìn lên song phương đối đầu giữa không trung, Bách Linh kéo nhẹ tay Viên Mộc hỏi:”
– Mộc đầu, huynh nói trong bọn họ ai lợi hại hơn, còn Văn Bất Danh có thắng nổi không?”
Thản nhiên nhìn cuộc đả đấu, Viên Mộc suy nghĩ một chút rồi trả lời:”
– Trận chiến này có phần thú vị, e rằng không dễ dàng kết thúc như vậy đâu. Tu vi của Văn Bất Danh không thua kém nhưng muốn tiêu diệt Lãnh Tàn Khuyết tuyệt đối không phải là việc đơn giản. Hơn nữa mọi việc đều có thể xảy ra, không ai nói chắc được điều gì.”
Ánh mắt rời khỏi trận chiến, mục quang Viên Mộc loé lên một chút thần bí rồi dừng lại nơi Lãnh Túc và Tâm Nhân.”
Sâu trong đáy mắt Bách Linh xuất hiện vẻ kinh ngạc ngầm thoáng qua như thể sửng sốt như phát hiện điều gì. Mục quang dõi theo hướng nhìn của Viên Mộc, trên mặt đất một đôi tình nhân đang cố sức trườn về phía Ánh Nguyệt tỉnh, tốc độ rất chậm chạp, tình cảnh khiến những người chứng kiến đều hết sức thương cảm. Có lẽ bây giờ họ không còn là những ma đầu Ma vực gì nữa, mà chỉ là một đôi tình lữ sắp chết.”
Ánh trăng xuyên qua tàn cây thưa thớt, từ từ dịch tới khoảng không phía trên Ánh Nguyệt tỉnh, ánh sáng màu bạch kim từng bước từng bước rọi xuống đáy giếng. Nhìn Tâm Nhân, gương mặt tái nhợt của Lãnh Túc đầy vẻ nhu tình yếu ớt nói:”
– Tâm Nhi, kiên trì lên. Nàng trông kìa, trăng tròn đã chiếu vào trong giếng rồi, Tình Thiên Viên Nguyệt trong truyền thuyết sẽ lập tức xuất hiện ngay thôi. Chỉ cần chúng ta có thể nhìn thấy hình bóng của nhau ở trong đó, cho dù cuộc sống này có kết thúc thì kiếp sau nhất định sẽ đoàn tụ và hạnh phúc bên nhau.”
Gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Tâm Nhân hơi mỉm cười khẽ nói:”
– Nhất định sẽ gặp, kiếp này chúng ta tuy không thể bạc đầu giai lão nhưng con tim chúng ta vĩnh viễn gắn bó với nhau. Bất kể kiếp lai sinh hay nhiều kiếp nữa, chúng ta đều hạnh phúc bên nhau, bởi vì kiếp này chúng ta đã chịu quá nhiều đau khổ. Thời gian bây giờ không còn sớm, chúng ta hãy gắng thêm chút nữa thôi, chỉ cần trước khi chết được thỏa mộng thì cũng đủ lắm rồi.”
Nở nụ cười nhìn Lãnh Túc, Tâm Nhân bắt đầu cố hết sức gia tăng tốc độ. Trên gương mặt Lãnh Túc lộ vẻ tươi cười, giây phút này hắn đã quên sạch mọi cừu hận nhân quả, trong tim chỉ lưu hồi ức đẹp nhất của kiếp này. Dù chỉ trong chốc lát nhưng cũng đủ trở thành điều trân quý và tốt đẹp nhất trong cuộc đời của hắn.”
Trong rừng, Triển Ngọc dưới mặt đất chầm chậm đứng dậy đưa ánh mắt cừu hận nhìn cuộc chiến của Văn Bất Danh và Lãnh Tàn Khuyết. Cách đó không xa, Giới Thiện lắc lư bò dậy, mục quang hướng về phía Bạch Trường Tùng ở ngoài hai trượng có phần lo âu. Thấy Bạch Trường Tùng chỉ bị trọng thương, mục quang Giới Thiện bất giác chuyển sang Triển Ngọc, cười khổ khẽ nói:”
– Triển huynh, thực lực tên ma vật này chắc còn mạnh hơn ma tiên lúc trước xuất hiện trên Thái Huyền sơn. Với thực lực của ba chúng ta muốn tiêu diệt hắn có lẽ gặp không ít khó khăn.
Ánh mắt lạnh lẽo có phần âm trầm nhìn Lãnh Tàn Khuyết, Triển Ngọc lạnh giọng nói:”
– Tên ma đầu này tuy bọn ta tạm thời không tiêu diêt được nhưng ngươi xem cao thủ Hạo Thiên phủ này chắc có thể tiêu diệt được hắn. Một lúc nữa chúng ta chỉ cần đứng bên cạnh hiệp trợ, tin rằng nhất định tiêu diệt được chúng. Bây giờ bọn ta thừa cơ tiêu điệt đôi ma đầu kia, ngươi nói xem đúng không?”
Mục quang Triển Ngọc nhìn lướt qua Giới Thiện rồi quay sang nơi Lãnh Túc và Tâm Nhân.”
Yên lặng nhìn hai kẻ đang đối diện với cái chết, Giới Thiện giọng hơi chùng xuống:”
– Hay là mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt, đó cũng là quyết định đúng đắn. Triển huynh thấy được không?”
Cất lên một tiếng cười sắc lạnh, Triển Ngọc cất giọng lạnh lùng:”
– Tà ma ngoại đạo, ai ai cũng muốn tru diệt. Đối phó lũ ma vật này sao có thể lưu tình. Ta đến tiêu diệt bọn chúng cũng là vì Nhân gian trừ hại, bảo vệ yên bình cho bách tính.”
Vừa dứt lời, Triển Ngọc vọt lên không tiến thẳng về phía Lãnh Túc. Giới Thiện nhìn thân ảnh Triển Ngọc lắc đầu, ánh mắt lộ ra một chút than thở.”
Dưới bóng cây đại thụ, Viên Mộc thờ ơ nhìn thân ảnh Triển Ngọc trên mặt hiện lên một nụ cười khinh miệt. Bạch Linh bên cạnh nhìn chăm chú thái độ của chàng thấy có phần không vui bất giác hỏi:”
– Mộc đầu, tên kia thật đáng ghét, huynh phải đến ngăn cảnhắn, nếu không đôi tình nhân kia chết chắc.”
Gương mặt Viên Mộc không chút biểu hiện lên tiếng:”
– Cứu hay không cứu chẳng qua là một chút thời gian mà thôi, hơn nữa có một số việc đã định sẵn không ai có thể thay đổi được. Ví dụ như người kia hắn muốn giết hai người này nhưng ai biết ông trời quyết định ra sao, có lẽ xảy ra điều bất ngờ cũng không chừng.”
Điều bất ngờ, điều bất ngờ gì chàng lại không nói rõ. Nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Lãnh Túc, sắc mặt Triển Ngọc cay nghiệt nói:”
– Ma đầu, cái chết của các ngươi đã đến hạn rồi. Các ngươi đã muốn chết bên giếng thì ta sẽ thành toàn cho. Tạm biệt, Nhân gian không hoan nghênh những tên ma đầu như các ngươi.”
Trường kiếm trong tay ngân vang vọt ra, một đạo huyền thanh sắc quang mang chém xéo xuống nữ tử đang nằm trên mặt đất.”
Lãnh Túc nhìn Triển Ngọc, nhìn bằng ánh mắt khinh miệt hoàn toàn không để ý đến. Mục quang hắn lại trở nên nhu hoà khi nhìn vào Tâm Nhân, trong mắt Lãnh Túc hiện lên chút nuối tiếc, có lẽ vì tâm nguyện cuối cùng của hai người đã không thể hoàn thành khiến trong tim mang mối hận suốt đời. Kiếm mang gần chạm vào người Tâm Nhân, Lãnh Thúc đột nhiên bật cười, trong thân thể thình lình bùng phát một cỗ sức mạnh rướn người nghênh đón trường kiếm. Hiển nhiên dù có chết hắn cũng muốn dùng thân mình tìm chút sinh cơ cho nữ nhân hắn yêu nhất trên đời, cho dù thời gian đó rất ngắn ngủi nhưng ít nhất một lần tồn tại là một lần thắng lợi.”
Tâm Nhân hét khẽ, tay phải bỗng cử động như muốn giữ chặt Lãnh Túc, đáng tiếc là nang không thể đưa lên. Khó nhọc xoay đầu nhìn bên trên, ánh mắt Tâm Nhân hiện lên vẻ thê lương, tựa hồ hy vọng của kiếp này đã đi xa. Không lên tiếng, cũng không tiếng khóc, bất quá sâu trong đôi mắt nàng chan chứa đầy vẻ nhu tình cùng với lòng thương yêu sâu sắc. Có thể trong khoảnh khắc này sinh tồn đối với nàng đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng chính là tấm chân tình khắc cốt ghi tâm. Cuộc đời của nàng tuy kết cục bi thảm nhưng tình yêu của hai người có lẽ trong thiên địa khó tìm, âu cũng là một việc đáng kiêu ngạo.”
Trường kiếm đến gần thân thể Lãnh Túc, tại trường đấu trừ Viên Mộc những người còn lại đều nhận thấy Lãnh Túc chết chắc nên mọi người cùng bật tiếng than khẽ. Triển Ngọc cười lạnh nói:
– Ngươi thích chết trước! Cũng tốt, bất quá là một cái chớp mắt mà thôi.”
Nói xong hắn tăng thêm lực đạo, trường kiếm chuyển hướng hung hãn bổ vào đầu đầu Lãnh Túc.”
Bên kia hắc y trung niên Lãnh Tàn Khuyết đã giao thủ với Văn Bất Danh vài chục chiêu tạm thời bất phân thắng bại. Lãnh Tàn Khuyết dù ứng phó với Văn Bất Danh vẫn luôn để mắt đến tình hình Lãnh Túc. Mắt thấy Triển Ngọc bổ kiếm vào Lãnh Túc muốn đưa hắn vào tử địa khiến cho Lãnh Tàn Khuyết nổi cơn phẫn nộ, một cỗ Tinh thần ba đáng sợ cực mạnh với tần số bảy vạn ba ngàn sáu trăm lần mỗi thức ập đến kích trúng đại não Triển Ngọc.”
Trong nháy mắt, trường kiếm Triển Ngọc sắp bổ trúng Lãnh Túc đột nhiên rơi xuống, hắn đưa đưa hai tay lên ôm đầu hét lên điên cuồng, thân thể bị một cỗ sức mạnh vô hình chấn bay. Từng giọt máu tươi rơi vãi trong không trung dưới hồng quang cường thịnh chói mắt của Văn Bất Danh ánh lên sáng lóa. Đồng thời thân ảnh Lãnh Tàn Khuyết lay động thoát khỏi sự đeo bám của Văn Bất Danh, hắn xuất hiện ngay trước mặt Lãnh Túc âm sâm quan sát mọi người xung quanh.”
Thấy không ai tiếp tục tiến tới, Lãnh Tàn Khuyết nhìn Lãnh Túc rồi đưa mắt sang Ánh Nguyệt tỉnh cách đó hơn một trượng bất giác cười âm hiểm nói:”
– Lãnh Túc, ngươi muốn xem trong Ánh Nguyệt tỉnh có hay không hình bóng nữ nhân ngươi yêu thương phải không? Rất đơn giản, chỉ cần ngươi nói ra nơi cất giấu thì ta sẽ giúp ngươi hoàn thành. Thế nào? dù sao ngươi cũng không sống được, chi bằng trao đổi để tâm nguyện của ngươi được hoàn thành, ngươi nên tính toán cho kỹ.”
Thân thể rơi xuống đất Lãnh Túc kêu lên một tiếng, hắn không mảy may để ý đến Lãnh Tàn Khuyết chỉ từ từ nhìn Tâm Nhân ánh mắt không có gì đau buồn, ngay lúc này được cùng chết bên nhau đối với hắn là một điều hạnh phúc. Với cái nhìn khích lệ Tâm Nhân, Lãnh Túc không nói lời nào chỉ trông về Ánh Nguyệt tỉnh kiên cường trườn tới phía trước. Nở nụ cười ôn nhu Tâm Nhân khe khẽ gật đầu, mọi chuyện xung quanh một điểm nàng cũng không để ý, trong mắt trừ Lãnh Túc chỉ có Ánh Nguyệt tỉnh.”
Lãnh Tàn Khuyết thấy Lãnh Túc không thèm chú ý, bất giác sắc mặt trở nên giận dữ đang muốn bộc phát. Nhưng nhân ảnh loáng qua, Văn Bất Danh xuất hiện ngay trước mặt với khí thế cường đại phong tỏa khí tức toàn thân hắn. Đưa mắt nhìn hai người dưới mặt đất, Văn Bất Danh trầm giọng nói:”
– Chuyện của chúng ta chưa xong, ngươi muốn bỏ chạy sao? Bây giờ phải tiếp tục nào, trước khi giải quyết xong trận chiến giữa ngươi và ta, ngươi còn muốn xen vào việc khác ư.”
Nói xong thân ảnh vọt tới, trường kiếm tràn đầy chính khí hoá thành một đạo hỏa long công vào Lãnh Tàn Khuyết.”
– Hừ! Lãnh Tàng Khuyết gầm lên, Ma tông pháp quyết với toàn bộ công lực của hắn bạo phát phản kích mạnh mẽ đòn tấn công của Văn Bất Danh. Liệt diễm cường mãnh giao kích với hắc sắc ma khí không chút nhân nhượng, lấy cương chọi với cương. Hạo Nhiên thiên cương của Văn Bất Danh chí cương chí dương, chí đại chí cường đã tu luyện đến cảnh giới tối cao, uy lực rất mạnh có thể nói thế gian khó tìm. Nhưng thực lực Lãnh Tàn Khuyết cũng phi thường, hắn là nhân vật trọng yếu của Ma vực, tu vi của hắn chí cao không mảy may yếu hơn các cao thủ thuộc hàng ma tiên.”
Hai bên giao đấu, mức độ dữ dội của cuộc chiến cũng có thể tưởng tượng được. Tiếng gào thét, tiếng nổ chấn động cả bầu trời, gió lốc quét qua mặt đất làm lá khô quay cuồng bay tung tóe. Trong cuộc giao chiến song phương đều xuất toàn lực, ám hồng quang hoa chớp động không ngừng, các đạo Tinh thần ba mạnh mẽ vô thanh vô tức hủy diệt mọi thứ xung quanh. Bên cạnh, những đạo môn đệ tử bị trọng thương đang quan chiến dưới sự tác động của pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân đáng sợ quỷ dị, không ai không kêu lên thảm thiết. Đại não bị dị lực tinh thần xâm nhập, mỗi người tự ôm đầu điên cuồng đập vào cây cối hầu có thể giảm bớt phần nào nỗi thống khổ.
Viên Mộc kéo Bách Linh lại gần, bên ngoài thân bố trí một vòng phòng ngự hoàn toàn ngăn chặn Tinh thần ba đáng sợ. Nhìn đôi tình nhân dưới ánh trăng sáng, Viên Mộc khẽ nói:”
– Có lẽ Tình Thiên Viên Nguyệt lần này xuất hiện vì bọn họ. Tình là thứ gì, ái là thứ gì mà để gian nan hiểm trở, vinh nhục cùng chia. Sống cũng như chết, hận cũng là yêu, dù đường đi cách trở thì tâm vẫn mãi bên nhau!”
Xiết chặt bàn tay Viên Mộc, Bách Linh đột nhiên hỏi:”
– Mộc đầu, nếu có một ngày muội chợt gặp phải nguy hiểm trọng thương gần chết, liệu huynh có cư xử với muội giống như Lãnh Túc không?”
Lặng lẽ nhìn Bách Linh, Viên Mộc trầm giọng trả lời:”
– Chuyện của tương lai không ai có thể nói trước? Có thể cả đời cô không gặp chuyện đó, cũng không nhất định là phải có đúng không? Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, hãy cẩn thận nhìn cho kỹ kìa, cô không phải muốn nhìn thấy Tình Thiên Viên Nguyệt sao? nói không chừng nó lập tức xuất hiện đấy.”
Yên lặng quan sát Viên Mộc, ánh mắt Bách Linh chất chứa vẻ si mê, nàng thì thầm:”
– Bất kể huynh có đối xử với muội giống như thế hay không, chỉ cần có ngày nào đó huynh gặp nguy hiểm trọng thương gần chết, muội nhất định đến cứu huynh. Bất kể kết cục thế nào muội nhất định đến đó.”
Nghe được điều đó, Viên Mộc nhìn nàng rồi trông lên bầu trời đêm điềm đạm nói:”
– Có lẽ sẽ có một ngày như thế, chỉ là cô khi đó không cứu nổi ta. Thật ra cái tên Mộc đầu nghe lâu rồi cũng rất êm tai phải không?”
Bách Linh chợt ngẩn người nhìn chàng, phát hiện trên khuôn mặt lộ ra nụ cười nhẹ trông rất anh tuấn. Nhãn châu chuyển động, Bách Linh nở nụ cười đẹp như hoa hàm tiếu nói:”
Từ nay về sau muội luôn gọi huynh là Mộc đầu, mặc kệ tên thật của huynh là gì huynh vĩnh viễn là Mộc đầu trong tim muội.”
Không nói gì cũng không gật đầu, Viên Mộc chỉ mỉm cười vẫn giữ dáng vẻ trầm mặc.”
Trong lúc Lãnh Tàn Khuyết toàn lực phát động pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân, cuối cùng vài tu đạo nhân trọng thương trước đó kêu lên thảm thiết, họ bị sức mạnh xâm thực tà ác tiến nhập vào đại não mang theo nỗi thống khổ rời khỏi nhân thế.”
Trong số người thọ thương có Triển Ngọc, Giới Thiện, Bạch Trường Tùng, Vân Hoa đang cố gắng giữ kiên trì, tình hình hết sức nguy hiểm.”
Lúc này, vầng trăng tròn đang ở giữa bầu trời, ánh trăng sáng tỏ chiếu thẳng vào đáy Ánh Nguyệt tỉnh. Ánh trăng chiếu xuống làm cả khu rừng bao phủ bởi một tầng ánh sáng bạch kim mờ ảo. Bên trong Ánh Nguyệt tỉnh đột nhiên phát sinh dị biến, vầng quang hoa hình tròn nhu hòa xuất hiện dưới đáy giếng phát tán hồng, hoàng, lam tam sắc quang mang nhàn nhạt, khiến cho gần đó xuất hiện một đạo hào quang màu sắc kỳ lạ.”
Ánh Nguyệt tỉnh phát sinh dị biến khiến cho ánh mắt mọi người đều di chuyển đến phía trên nó. Trong trận đấu, Văn Bất Danh và Lãnh Tàn Khuyết đều tung người thối lui về sau, mục quang kinh ngạc nhìn chăm chú tam sắc quang hoa như thể chưa từng nghĩ đến điều này, theo truyền thuyết từ trước đến nay chưa từng xuất hiện Tình Thiên Viên Nguyệt, thế mà thật sự đã xuất hiện. Thấy Lãnh Túc và Tâm Nhi còn cách Ánh Nguyệt tỉnh chưa tới năm thước, Lãnh Tàn Khuyết bỗng nhiên tỉnh ngộ di động thân thể bắn tới hai người. Vào thời khắc hắn động thân, Văn Bất Danh liền minh bạch ý định của hắn, quang hoa quanh thân lóe lên thoáng cái ngăn chặn trước mặt Lãnh Tàn Khuyết.
– Tránh ra, ta không có thời gian cho ngươi quấy rối. Đợi ta xong chuyện sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Nói xong thân ảnh hắn chớp động cực nhanh, chỉ muốn tránh né Văn Bất Danh cản trở đến gần hai người Lãnh Túc. Tuy nhiên Văn Bất Danh lại trầm giọng nói:”
– Đáng tiếc ta bây giờ có dư rất nhiều thời gian, vì vậy muốn chạy cũng không dễ như thế.”
Vừa nói Văn Bất Danh vừa huyễn hóa ra hơn một trăm đạo thân ảnh hình thành vô số quang ảnh dày đặc xung quanh, mỗi lần Lãnh Tàn Khuyết tiến lên đều bị ngăn trở.”
Lãnh Tàn Khuyết bị cản lại tức giân rống lên và cùng Văn Bất Danh lại một lần nữa giao chiến, do lần này hiểu rõ về Lãnh Tàn Khuyết nên sức tấn công của Văn Bất Danh tăng lên gấp ba lần. Toàn thân Văn Bất Danh Liệt Hoả chân nguyên bạo phát uy lực gấp mười lần với khí thế điên cuồng quét sạch tất cả thiêu đốt vạn vật, hạ quyết tâm đánh trọng thương Lãnh Tàn Khuyết cho bằng được. Còn Lãnh Tàn Khuyết vừa thấy Văn Bất Danh công kích hung mãnh, hắn liền xuất một cỗ ma khí cuồn cuộn bao phủ toàn thân, Tinh thần lực công kích tăng lên nhiều lần tập trung toàn bộ sức mạnh hung hãn phản kích.”
Hai người lại động thủ lần nữa, lực công kích dữ dội bùng nổ giữa không trung với sức mạnh chấn động mọi vật, làm cho thân thể hai người phải bắn tung ra ngoài. Vừa lùi ra, Văn Bất Danh nhoáng một cái lại xuất hiện trước mặt Lãnh Tàn Khuyết. Hồng quang loé sáng, trương kiếm trong tay Văn Bất Danh với luồng khí nóng hừng hực thiêu đốt mọi thứ, hình thành một đạo xích diễm hỏa quang cầu chụp lấy Lãnh Tàn Khuyết trong tiếng gào thét điên cuồng kinh hãi lẫn phẫn nộ.”
Lãnh Tàn Khuyết vừa bị khốn bên trong, Tinh thần lực công kích xung quanh bị dừng lại. Triển Ngọc, Giới Thiện, Bạch Trường Tùng sau khi thở phào nhẹ nhõm bỗng nhiên nhớ đến Ánh Nguyệt tỉnh, bất giác ba người đồng loạt lướt tới. Vừa nhìn thấy Lãnh Túc, Triển Ngọc trong lòng đại nộ, ban nãy chỉ vì hắn mà bản thân bị Lãnh Tàn Khuyết đánh trọng thương bây giờ Lãnh Tàn Khuyết đã bị khốn, ánh mắt Triển Ngọc chợt trở nên lạnh lẽo, một cước phi thẳng vào ngực Lãnh Túc.