Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 113 - Ánh Nguyệt Phương Hồn

trước
tiếp

Mắt thấy Tâm Nhi sắp rơi vào tay Tam Tôn chủ, một đạo âm ảnh vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Tâm Nhi ngăn cản ý đồ của hắn, thần bí nhân cất giọng lạnh lùng:”

Ma Tôn vẫn khỏe chứ hả? Sao đột nhiên lại đến Nhân gian vậy?”

Trong khi âm thanh lạnh lẽo vang lên từ trong giếng, một đạo âm quang xẹt qua lập tức ép Tam Tôn chủ quay trở lại. Thần bí nhân ôm đại đao xéo bên hông đưa ánh mắt hướng về Ma Tôn chủ với cái nhìn lành lạnh, tất cả mọi người không hề nhìn ra hắn đã từng xuất thủ.”

Nhìn người thần bí đó, quang mang toàn thân Tam Tôn chủ rung động, tâm trạng hắn cực kỳ chấn kinh. Có một chút kinh ngạc và bi phẫn, Tam Tôn chủ tức giận quát:”

– Lại là ngươi! Đáng ghét, tại sao ngươi lại hay chống đối ta vậy. Lúc trước tại Ma vực một mình ngươi đã giết không ít thủ hạ của ta, hôm nay ngươi lại xuất hiện ở đây có phải ngươi cố ý muốn chống lại ta không?”

Thần bí nhân cất tiếng cười lạnh lẽo nói:”

– Đây là Nhân gian, không phải là nơi để ngươi hoành hành. Cũng giống như lúc trước ta đến Ma vực đã bị ngươi cản trở, ở đây cũng không hoan nghênh ngươi. Nếu ngươi muốn nghĩ ta cố ý chống lại ngươi thì ta cũng không để tâm. Bây giờ có ta ở đây, ta chỉ hỏi ngươi một câu: ‘Ngươi ra đi hay là ta ra tay?’“

Ánh mắt Tam Tôn chủ nhìn chằm chằm vào thần bí nhân thầm tính toán, hiển nhiên hắn rất khó xử với tình huống đang xảy ra này. Liếc nhìn Lãnh Tàn Khuyết thì thấy đã bị Viên Mộc ép đến không còn sức chống cự, Tam Tôn chủ bất chợt tức giận trong lòng. Phân tích kỹ lưỡng tình hình thực tế trước mắt, Tam Tôn chủ phẫn nộ ‘hứ’ một tiếng tiếng đầy vẻ không cam tâm, mở miệng nói:”

– Hôm nay để ngươi đắc ý một chút, để ta giải quyết tên kia xong ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Hãy đợi đấy!”

Nói xong hắn di động thân ảnh xuất hiện bên cạnh Viên Mộc, túm lấy Lãnh Tàn Khuyết rồi nhanh chóng biến mất.”

Nhìn thần bí nhân, Viên Mộc không nói gì chỉ là gật đầu nhẹ nhàng với ánh mắt đồng tình. Viên Mộc bước tới bên cạnh giếng và nhìn thấy Bách Linh đang chạy tới, hắn liền đưa ánh mắt đến chỗ Tâm Nhi. Nhìn thiếu nữ ấy lặng yên, Viên Mộc trầm ngâm không nói gì, chỉ thấy trong ánh mắt hắn ẩn ước sự tiếc thương vô cùng. Phía bên ngoài, Giới Thiện, Triển Ngọc, Vân Hoa tuy cơ thể khó cử động nhưng ánh mắt không ngừng hướng về phía Viên Mộc, lâu lâu lại nhìn Bạch Linh và thần bí nhân đang đứng đó.”

– Cám ơn ngươi, người lương thiện. Kiếp này tuy sắp phải chết, nhưng ta và Lãnh Túc đều sẽ luôn cầu chúc mọi điều tốt đẹp đến với người. Trước khi chết không có gì để cám ơn, chỉ có chuỗi ngọc châu này là vật bình sinh ta rất yêu mến xem như thể hiện tấm lòng của hai chúng ta, hy vọng ngươi không chê.”

Âm thanh rất nhỏ, thể hiện sức lực đã quá yếu ớt, nhưng những câu nói đầy sự cảm kích ấy khiến người khác khó có thể chối từ.”

Cố sức nắm lấy chuỗi ngọc châu ngũ quang thập sắc từ cổ tay, Tâm Nhi nhẹ nhàng đưa cho Viên Mộc nói khẽ:

– Đó là món quà quý nhất Lãnh Túc tặng cho ta, bây giờ chuyển tặng lại cho ngươi. Hy vọng khi ngươi sẽ đeo nó trên tay nó sẽ luôn bảo vệ ngươi, đem đến vận may cho ngươi. Kiếp này của ta đã đi hết cũng đến lúc nên ra đi rồi, Túc đang đợi ta nên ta sẽ đi bầu bạn với chàng. Kiếp này tuy tang thương nhiều hơn vui vẻ nhưng trong lòng ta lại có những hồi ức đẹp đẽ nhất, cho dù hồi ức đó rất ngắn ngủi nhưng hơn hẳn cả đời sống bình dị mà lại vô vị. Cho dù có chết ta cũng sẽ chết chung với Túc, đây cũng coi như là kết cục tốt nhất. Kiếp này có hồi ức hối hận, hồi ức là đẹp đẽ nhưng ngoảnh lại không thể không khiến người ta đau lòng. Nếu ai có hỏi di hận điều gì, thì đó là trước khi chết không thấy được tận mắt thân ảnh của ta và Túc trong Ánh Nguyệt tỉnh. Có lẽ tình cảm của ta và Túc đã không cần lấy gì để chứng minh, không phải sao?”

Viên Mộc nhẹ nhàng tiếp lấy xâu ngọc châu mà cũng không hề nhìn, nhưng trong lòng hắn rất rõ xâu ngọc châu này có mười viên, màu sắc của mỗi viên đều khác nhau. Nhẹ nhàng đeo xâu ngọc châu vào tay phải, Viên Mộc nhìn Tâm Nhi nói có chút cảm thán:”

– Tình yêu của hai người đủ làm cảm động cả thiên địa, nên không cần có bất cứ sự chứng minh nào. Lúc này tất cả mọi người, cây cối và hoa cỏ ở đây, cả thiên địa mênh mông đều có thể chứng giám cho tình yêu của hai người. Kiếp này tuy không được ở bên nhau đến già, nhưng ta tin kiếp sau hai người sẽ vĩnh viễn bên nhau.”

Nhìn Viên Mộc với ánh mắt cảm kích, mục quang Tâm Nhi nhìn lên trời thấy ánh trăng tròn, dưới ánh trăng lung linh tứ phía đều tĩnh lặng. Trước khi chết, hai hàng lệ châu của nàng mang theo tang thương ngọt bùi cả kiếp lướt qua khuôn mặt trắng lạnh rơi xuống Ánh Nguyệt tỉnh. Tâm Nhi nở nụ cười đầy nước mắt và thở một hơi dài, cơ thể nàng và đôi tay vô lực rơi dần xuống Ánh Nguyệt tỉnh.”

Nhìn người thiếu nữ si tình tuẫn tiết đi theo người đàn ông mình đã hết lòng thương yêu, Viên Mộc, Bạch Linh, thần bí nhân đứng bên giếng trên mặt cùng biểu lộ tiếc thương. Giới Thiện và Văn Bất Danh mỗi người đều than nhẹ thầm tiếc cho đôi tình nhân ấy. Thiên nhược hữu tình thiên dịch lão (Trời mà có tình thì trời đã già) có lẽ ông trời không già bởi vì ông ấy vốn là vô tình.”

Vầng trăng vẫn yên lặng đứng giữa không trung tỏa ánh sáng xung quanh, vầng trăng hôm nay rất đặc biệt và rất sáng. Đang lúc mọi người vì chuyện Tâm Nhi cảm thấy tiếc thương thì trong Ánh Nguyệt tỉnh đột nhiên phát ra một đạo quang hoa chói chang, một trụ sáng tam sắc hướng lên không trung nối với vầng trăng tròn ở trên trời. Lúc này thiên địa xuất hiện kỳ ảnh, chỉ thấy trong quang trụ tam sắc rực rỡ hiện ra đôi nhân ảnh như mộng như ảo. Theo ánh sáng dần mạnh của quang hoa, đôi nhân ảnh cũng càng rõ nét, cuối cùng thân ảnh Lãnh Túc và Tâm Nhi dựa vào nhau xuất hiện trước mắt, Viên Mộc và mọi người đều ngẩng đầu cầu chúc họ hạnh phúc, đồng thời cảm thấy vô cùng vui mừng thay họ.”

Sau khi cường quang xuất hiện, dần dần quang hoa cũng nhạt đi. Nhìn quang trụ và đôi tình nhân từ từ biến mất, trong mắt Viên Mộc, Bạch Linh, thần bí nhân, Văn Bất Danh, Giới Thiện đều lộ ra niềm vui nhè nhẹ. Người hữu tình cuối cùng vẫn sẽ đến bên nhau, ai nói tang thiên vô tình vậy? Lúc quang trụ biến mất, thân ảnh Lãnh Túc và Tâm Nhi cũng tan biến theo, biến mất tại Nhân gian này. Rồi sau khi tất cả quang hoa biến mất, miếng bia đá bên Ánh Nguyệt tỉnh hiện ra một hàng chữ sáng nhấp nháy xuất hiện trong mắt mọi người một cách rõ ràng.

– Ánh Nguyệt Tỉnh, Ánh Nguyệt Tỉnh, thiên cổ truyền thuyết, bách thế nan ngộ! Tri tình lệ, Ánh Nguyệt trụy, phương hồn bất tán, sinh tử tương tùy. Tình thiên viên nguyệt, hữu duyên chi nhân, kim thế tương hồi.”

(Giếng Ánh Nguyệt, Giếng Ánh Nguyệt, truyền thuyết thiên cổ, trăm đời khó gặp. Nước mắt si tình, ánh sáng mặt trăng tụ lại, hồn lạnh lẽo không trôi, sống chết có nhau. Tình như ánh trăng, người có duyên, kiếp này gặp lại nhau)”

Nhìn hàng chữ đó Viên Mộc thở nhẹ thốt:”

Thì ra cái gọi là Tình Thiên Viên Nguyệt phải như thế mới khai mở được. Tri tình lệ, ánh nguyệt trụy, thật là tang thương mà mỹ lệ!”

Hắn cất tiếng than nhỏ một tiếng, Bạch Linh và thần bí nhân cũng đều không nói gì chỉ nhìn Ánh Nguyệt tỉnh trong yên lặng.”

Nhìn hai người một cái, Viên Mộc đi đến miệng giếng nhìn sâu xuống đáy giếng. Vừa nhìn xuống Viên Mộc cảm thấy kỳ lạ, giếng này rất sâu nhưng nhìn một cái là đã thấy. Nhưng trăng tròn trên nước giếng rất rõ và sáng trong như là trước mắt vậy, trông rất kỳ dị. Nước giếng lấp lánh quang mang tam sắc nhè nhẹ ánh lên trăng tròn, tạo cho con người ta một cảm giác là lạ.”

Nhìn vầng trăng tròn trong giếng ánh mắt Viên Mộc biến đổi, vì trên trăng tròn sáng trong lại xuất hiện một nhân ảnh rất rõ. Yên lặng nhìn đáy giếng ánh mắt Viên Mộc trông rất kỳ lạ, sắc mặt hắn trầm lặng hẳn, không ai đoán ra lúc này hắn đang nghĩ gì trong lòng. Ngước mặt nhìn đêm yên tĩnh, ánh mắt Viên Mộc mang theo một chút thần sắc ưu hòa hình như đang nhớ về chuyện xưa.”

Bên kia Bạch Linh thấy hắn thần sắc cổ quái, bất chợt hiếu kỳ đến gần miệng giếng cúi đầu nhìn vào trong. Nhìn chăm chú một lát, Bạch Linh ngước đầu nhìn Viên Mộc nói nhỏ:”

– ‘Đầu gỗ’ huynh nhìn thấy gì vậy?”

Không trả lời cũng không nhìn Bạch Linh, Viên Mộc cứ như thế đứng yên lặng nhìn bầu trời đầy sao. Trong gió khuya, hắn như một pho tượng đá đang nghĩ về nơi xa xôi.”

Thần bí nhân nhìn Viên Mộc một cái, mặt hơi thoáng trầm tư rồi cũng cất bước đến bên miệng giếng nhìn xuống. Yên lặng nhìn xuống đáy Ánh Nguyệt tỉnh, sắc mặt thần bí nhân biến đổi không thôi, lâu sau mới ngước mặt nhìn Viên Mộc và xoay người bước đi. Vừa lúc thần bí nhân rời khỏi, trăng tròn trên trời dời về hướng Đông, quang hoa tam sắc nhợt nhạt dưới đáy giếng tan biến trong yên lặng.”

Nhìn thần bí nhân ra đi, mắt Văn Bất Danh nhắm lại, trên mặt hắn lộ ra cảm xúc di hận. Thân ảnh di động đến bên cạnh Viên Mộc, Văn Bất Danh nhìn xuống đáy giếng nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ điều gì ở trong đó cả. Quay đầu nhìn Viên Mộc, Văn Bất Danh hỏi:”

Các ngươi rất cuộc có thấy gì không, Tình Thiên Viên Nguyệt trong truyền thuyết rốt cuộc có phải thật không?”

Viên Mộc thu hồi mục quang trầm lặng nhìn hắn một cái rồi xoay người bước ra ngoài không để ý tiếng kêu của Bạch Linh. Trong bóng đêm, thân ảnh nhè nhẹ của Viên Mộc dưới ánh trăng tròn mang theo một chút tang thương. Bạch Linh và Văn Bất Danh nhìn nhau đều cảm nhận được sự không ổn của Viên Mộc đang định đuổi theo, nhưng lúc này một âm thanh đã kéo thân ảnh Viên Mộc lại.”

– Lục Vân, rốt cuộc ngươi đã thấy gì, tại sao lại im lặng không lên tiếng vậy?”

Dưới đất, Giới Thiện đang bị trọng thương mở miệng hỏi.”

Thân ảnh khẽ dừng lại, Viên Mộc không quay đầu cũng không nói năng chỉ đứng lặng yên một lúc lại tiếp tục bước ra ngoài. Đằng sau Văn Bất Danh hỏi với giọng kinh ngạc:”

– Lục Vân? Là hắn, sao mình lại không đoán ra? Kỳ lạ, hắn tại sao lại như vậy?

– Cái gì Lục Vân, Văn Bất Danh ngươi nói ‘đầu gỗ’ tên thật của hắn là Lục Vân phải không? Lục Vân này lai lịch thế nào nói ta nghe mau.”

Nắm lấy áo Văn Bất Danh, Bạch Linh hỏi với giọng nôn nóng.”

Thần sắc Văn Bất Danh có chút kỳ lạ, hắn nhìn Bạch Linh đang định mở miệng nhưng lúc này ngoài rừng truyền đến tiếng nói của thần bí nhân:”

– Thất huyền vạn lý truyền tương tư, đoạn trường nhất khúc tố tâm huyền, u mộng đoạn Giang Nam!”

(Tiếng Thất huyền truyền nỗi nhớ ngàn dặm, một khúc não ruột nói lên nỗi lòng, mơ sầu đứt Giang Nam).”

Văn Bất Danh nhíu mày nói:”

– Câu này hình như chưa kết thúc, nhưng nghe sao mà tang thương quá!”

Bạch Linh bên cạnh kéo mạnh y phục của hắn thúc:”

– Ngươi đuổi theo mau, ‘đầu gỗ’ tự nhiên đi ra ngoài, nếu chậm là đuổi không kịp đâu. Lúc đó tìm không thấy người ta sẽ bắt ngươi đền, dắt ta đuổi theo mau.”

Văn bất Danh định thần lại vội dắt Bạch Linh đuổi sau Lục Vân.”

Lúc nghe nửa từ khúc ca từ của thần bí nhân, Viên Mộc có lẽ giờ nên gọi là Lục Vân trong lòng chớp động một ý nghĩ, chắc chắn chàng ý thức được điều gì đó. Chỉ thấy thân ảnh chàng lóe sáng, người đã xuất hiện ở trong rừng sâu đuổi theo hướng thần bí nhân nhìn hắn với ánh mắt kỳ dị. Thần bí nhân không nói gì chỉ nhìn Lục Vân lạnh lùng đợi chàng mở miệng.”

– Hai lần gặp ngươi cũng không nhắc đến tên mình, bây giờ để ta đoán. Tên ngươi có phải là Lưu Tinh?”

Lặng lẽ nhìn thần bí nhân, Lục Vân cẩn thận quan sát phản ứng của hắn. Thần bí nhân nghe thất hai từ Lưu Tinh sắc mặt liền thay đổi, cơ thể run lên.”

Nhìn Lục Vân ánh mắt người thần bí lộ ra một tia quang hoa lóe sáng, hắn lẳng lặng nói:”

– Chắc chắn ngươi không biết cái tên này, trừ phi ngươi biết từ người khác. Mà người biết đến cái tên này trên thế gian không còn mấy người, ngươi từ miệng ai mà biết vậy?”

Nhìn hắn thoáng chút cảm thông, Lục Vân nhẹ giọng:”

– Có một người từng nói với ta, Lưu Tinh và ta rất giống nhau, bây giờ gặp rồi ta mới phát hiện có lẽ chúng ta thật sự có mấy điểm tương đồng. Người đó là một cô gái, có lẽ ngươi biết tên cô ấy, đúng không?”

Nói xong, Lục Vân nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảm thán. Có lẽ tình yêu tìm kiếm mấy trăm năm này cũng là thế gian chỉ có một, không đúng sao?”

Thần bí nhân Lưu Tinh rùng mình một cái, mạnh tay nắm lấy vai Lưu Vân hỏi với giọng kích động:”

– Là Vũ Nhi phải không? Nhất định là cô ấy! Cô ấy khỏe không, cô ấy ở đâu mau nói ta nghe? Ta đã tìm cô ấy hơn hai trăm năm rồi, Tam Gian Thất Giới hầu như đều đã đến, nhưng mà vẫn không có tin tức của cô ấy. Ngươi nhất định biết tung tích của cô ấy, nói ta nghe mau, nói ta nghe mau!”

Nhìn thần sắc kích động của thần bí nhân Lưu Tinh, Lục Vân nhẹ nhàng vỗ vai hắn:”

– Vẫn dĩ đoạn, khúc không truyền, nhân dĩ viễn. Thanh mục huyết lệ hàm, trụy hồng diễm! (hồn đã bay, bài hát tan vào hư không, người đã xa mất. Đôi mắt trong thanh hàm lệ máu, tụ lải nhuộm thành màu đỏ) Dạ Vũ kêu ta nói với ngươi rằng, hy vọng ngươi sẽ quên tất cả chuyện xưa vì rất nhiều chuyện chuyện đã thay đổi. Nhưng ta biết cả đời ngươi vĩnh viễn sẽ không quên được. Tuy miệng cô ấy nói không muốn gặp ngươi nhưng trong mắt cô ấy lúc nào cũng thấm đẫm nước mắt. Chỉ là lúc ngươi thấy cô ấy thì đừng đau lòng, Bởi vì cô ấy bây giờ chỉ là Vân bách chi thể. (có hồn không có xác)”

Cơ thể run lên, Lưu Tinh lùi mấy bước trong miệng lẩm nhẩm lấy bốn chữ ‘Vân bách chi thể’. Đối với kẻ tu chân, cái mà gọi là Vân bách chi thể đều hiểu rất rõ, kỳ thực là chỉ người đã chết chỉ còn lại linh hồn. Ngẩng đầu lặng lẽ nhìn trời âm thanh Lưu Tinh có chút ưu thương:

– Cô ấy bây giờ ở đâu? Tôi muốn đi tìm cô ấy.”

Khẽ nhìn Lưu Tinh, Lục Vân nói nhỏ:”

– Phía tây Dịch viên khoảng ba trăm dặm có một tòa Hồng Diệp Lĩnh. Trong đó có rừng cây và có một cái giếng khôngàn năm, Dạ Vũ đang ở trong đó. Ta đã hạ một đạo phong ấn dưới đáy giếng để che dấu khí tức của cô ấy, ngươi phải tìm thật kỹ mới thấy. Với tu vi của ngươi chỉ cần vào trong giếng chắc có thể hóa giải phong ấn ấy dễ dàng. Hãy đi nhanh đi, cô ấy đã đợi ngươi hơn trăm năm trong đó rồi, ta cầu chúc hạnh phúc cho hai người.”

Nhìn Lục Vân, Lưu Tinh xúc động không nói nên lời cảm kích chỉ nhẹ giọng thốt một câu:”

– Lục viện tụ, thiên lạ ly, tử hoa hiện, cửu chuyển minh. (Lục viện tụ lại, thiên hạ có biến, ánh sáng tím xuất hiện, cửu chuyển uy phong) Hy vọng ngươi có thể nhớ những câu này trong lòng, có thể sẽ có lợi cho ngươi.”

Rồi không một lời giải thích Lưu Tinh xoay người biến mất.”

Nhìn thân ảnh Lưu Tinh tan trong màn đêm, Lục Vân chỉ đứng lặng im ở đó suy đoán lời nói của Lưu Tinh. Là ám chỉ gì vậy? Lục viện tụ thì chàng hiểu nhưng thiên hạ ly cái gì? Tử hoa hiện, tử hoa ám chỉ cái gì? Cửu chuyển mang ý nghĩa gì đây? Lúc này cho dù có suy đoán chàng cũng không thể hiểu rõ.”

Khi Văn Bất Danh dắt theo Bạch Linh đuổi đến nơi, chỉ thấy một mình Lục Vân trầm tư ở đó. Bạch Linh vội bước lên nắm lấy tay Lục Vân, nói nghiêm nghị:”

– ‘Đầu gỗ’ huynh sao vậy? Lúc nãy sao bỗng nhiên đã chạy đi nhanh như thế?”

Nhìn Bạch Linh, Lục Vân điềm nhiên nói:”

– Không có gì, ta chỉ không muốn thấy những người bị thương nặng trong rừng thôi. Được rồi, nếu hai người đã ra tới nơi này thì chúng ta rời khỏi đây trước đi.”

Nói xong chàng cười nhẹ nhìn Bạch Linh một cái, nắm lấy ngọc thủ của nàng tiến về phía trước.”

Văn Bất Danh đi theo một bên, mở miệng hỏi:”

– Viên Mộc, à không nên gọi ngươi là Lục Vân mới đúng. Tại sao ngươi lại ẩn dấu thân phận của mình vậy?”

Cười nhè nhẹ, Lục Vân trả lời:”

– Không nói cho ngươi nghe được, đó là bí mật. Có thể trong tương lai không xa ngươi tự nhiên sẽ hiểu, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Bây giờ ta không muốn nhắc đến chuyện này nữa.”

– Nếu không muốn nói tới chuyện này thì thôi, vậy ‘đầu gỗ’ huynh mau nói muội biết trong Ánh Nguyệt tỉnh đã nhìn thấy gì?”

Bạch Linh nắm lấy tay Lục Vân bắt đầu giở giọng nũng nịu.”

Nhìn khuôn mặt ngọc ngà đẹp mê hồn lại thêm vài nét kiều mị, Lục Vân nhịn không được hít một hơi sâu cười đau khổ:”

– Đại tiểu thư, bộ dạng cô trông không giống thục nữ một chút nào, thật là chuyện mất mặt đấy!”

Nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt Bạch Linh lúng liếng:”

– Việc đó có liên quan gì chứ, chỉ cần khiến huynh mở miệng thì thành công rồi. Nói người ta nghe đi, người ta muốn biết huynh rốt cuộc đã thấy nhân ảnh của ai?”

Đôi mắt to tròn long lanh, ẩn chứa đầy vẻ quyến rũ ngây ngất nhìn Lục Vân dò hỏi. Khẽ dời mục quang, Lục Vân cười trả lời lãnh đạm:”

– Đó cũng là bí mật, tạm thời không thể nói nàng biết được. Sau này khi mọi thứ xảy ra, mới có thể nói cho nàng nghe.”

Nói xong nhìn xung quanh tứ phía rồi vòng tay ôm lấy cơ thể Bạch Linh bay thẳng lên trời, biến mất trong màn đêm.

Tàng Thi Giang nằm ở vùng phụ cận sông Trường Giang. Nhìn bề ngoài chỉ là một con suối hẹp xanh ngắt, tịnh không có thứ khí thế hào hùng như sông Trường Giang hay Hoàng Hà, lại không có vẻ tươi đẹp như Lệ Giang. Nơi đây có đặc điểm duy nhất là âm sâm quỷ dị và thường nghe thấy một vài thanh âm cổ quái. Vì nguyên nhân ánh sáng, nước sông vốn dĩ màu xanh ngắt, nhìn phía trên lại như bao phủ một lớp hắc vụ nhàn nhạt, gây cảm giác mấy phần bí hiểm.

Trên vách đá dựng đứng, một khối cự thạch nhô ra ngoài không trung nằm nghiêng nghiêng cách mặt sông chừng năm trượng. Trên cự thạch, bảy bóng người đang đứng, ánh mắt nhìn chăm chú mặt sông. Trong nhóm, người đứng đầu là chưởng giáo Bồ Đề học viện Pháp Quả đại sư, bên trái là Pháp Tính đại sư, bên phải là Pháp Giới đại sư. Bốn người phía sau, ngoại trừ đệ tử kiệt xuất nhất Bổn Nhất, còn lại chính là ba đại trưởng lão của Bồ Đề học viện Pháp Tương, Pháp Phổ, Pháp Tế.”

Lặng lẽ nhìn mặt sông, Pháp Tính đại sư nói:”

– Hôm nay đã là lần thứ ba ma khí tuôn ra điên cuồng, xem tình hình này cao thủ Ma vực đã không kiềm chế được, chuẩn bị toàn lực phát động rồi. Trong thời gian gần đây, số lần chúng phát động tấn công càng lúc càng nhiều, thế công càng lúc càng mạnh, dường như chúng muốn gấp rút tiến vào nhân gian.”

Pháp Giới đại sư phía bên phải nói tiếp:”

– Xem chấn động của Hàng Ma Xử vài ngày nay, thế công của Ma vực ngày càng mạnh mẽ, có lẽ không bao lâu nữa Hàng Ma Xử không thể áp chế được nữa. Khi đó chúng ta muốn dựa vào sức mạnh ngăn cản bọn chúng, chắc phải trả cái giá vô cùng nghiêm trọng. Tình hình rất nguy cấp, chúng ta nhất định phải nghĩ ra những biện pháp khác, nếu không đến lúc đó đã không còn kịp.”

Pháp Quả đại sư trầm mặc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn mặt sông, ánh mắt thấp thoáng vẻ kì dị. Nhìn một hồi, Pháp Quả đại sư đột nhiên hỏi:”

– Bổn Nhất, con thì sao? Đối với việc này có cách nhìn thế nào, nói ta nghe xem.”

Nhìn thân ảnh chưởng giáo, Bổn Nhất trầm giọng nói:”

– Thưa chưởng giáo, đệ tử thấy rằng mấy ngày nay tuy thế công của Ma vực từng bước tăng cường, nhưng mục đích của chúng e không phải ở nơi này. Đệ tử cho là với thực lực đã bộc lộ của Ma vực, chúng hoàn toàn có khả năng chọc thủng áp chế của Hàng Ma Xử, thoát ra ngoài một số cao thủ cấp độ ma tiên. Nhưng trước giờ nhiều lần như thế, chúng luôn quanh quẩn ở đáy sông, mỗi khi đến thời khắc quan trọng liền đột nhiên lui về. Nhìn bề ngoài chúng ta bức ép chúng quay trở lại, thực tế rất có khả năng đây là âm mưu của chúng. Đệ tử nhận thấy, chúng làm như thế có thể để thu hút toàn bộ sự chú ý của chúng ta, tiện cho chúng tiến hành âm mưu. Nhìn lại việc ma tiên xuất hiện lần đầu tiên trên Thái Huyền sơn, chúng nhất định đã tìm được lối ra khác, ở đây bất quá là dấu hiệu giả tạo để che đậy tai mắt người khác mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.