Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 51 - Trớ Chú Sơ Hiện

trước
tiếp

Vừa nhìn vào Huyền Thiên kính thần bí, Lục Vân từng bước từng bước một tiến dần lên, cuối cùng cũng đứng trước kính ba xích, chú thị nhìn vào mặt kính. Mặt kính ẩn hiện lưu quang, có một tầng hào quang lục sắc, nhìn vào đó cảm thấy mơ mơ hồ hồ, không rõ nhân dạng.

Lục Vân nhìn lên vách động, thấy ngoài hai cái đồ án có hình quái thú ở hai bên, còn lại không có gì khác. Nhưng mặt kính lúc này cũng không có một chút phản ứng nào, lẽ nào lại có điểm ảo diệu bên trong? Nhìn vào những quang hoa lưu chuyển trên mặt kính, Lục Vân trầm tư mặc tưởng. Tuy nhiên, trong lúc đang bận tâm suy nghĩ, chàng không để ý trên mặt gương đã phát sinh biến hóa nhỏ rất khó nhận biết.

Thân thể Lục Vân chợt chấn động, ý niệm thần ba đột nhiên phát xuất với tầng suất một triệu lần. Mục quang chuyển động, chàng không có đủ thời gian để thực hiện một phản ứng nào nữa, một tia sáng đẹp mắt xạ xuất từ Huyền Thiên kính, phủ chụp lấy chàng trong luồng quang mang diệu nhãn. Lục Vân rúng động, trong mắt thần quang bắn ra mạnh mẽ, toàn thân hiện luồng hào quang đại thịnh, chằm chằn nhìn vào dị biến đang phát sinh trên mặt kính.

Nguyên mặt kính quang hoa lưu chuyển, mơ hồ không rõ, giờ lại đột nhiên sáng rõ lạ lùng phản chiếu hình ảnh của Lục Vân trong đó. Trong gương, Lục Vân nhìn thấy một sự việc kỳ lạ làm chàng kinh ngạc. Ẩn hiện bên trong gương là một Lục Vân anh tuấn đầy đặn sáng sủa dễ nhìn, toàn thân cân đối nhìn thấy rõ trên mặt kính. Soi gương, vốn chuyện thường tình, nhưng có một điểm mà chàng không ngờ.

Chỉ thấy Huyền Thiên kính quang hoa càng lúc càng mạnh, ở giữa ngay trước mặt kính, chỗ của Lục Vân, lúc này phát sinh tình huống khác lạ. Lục Vân toàn thân y phục giống như bị xuyên thấu, châu thân kinh mạch khí huyết đột nhiên sôi sục. Mặc dù điều này làm hắn cảm thấy mát mẻ thoải mái, nhưng cũng đồng thời làm hắn giật mình lùi lại phía sau. Chỉ thấy trên Huyền Thiên kính quang hoa càng lúc càng thịnh, nhân ảnh của Lục Vân càng lúc càng hiện rõ trên mặt kính, rồi từ từ bức ra khỏi bề mặt kính, huyễn hóa thành tám hình ảnh của Lục Vân. Đồng thời, toàn thân chàng bao phủ hắc sắc quang hoa, chu thân hiển thị tiểu đao có nhiều phù lục chú ngữ thập phần cổ quái, ngoài ra còn có tiểu kiếm với bảy sắc quang hoa lưu chuyển xung quanh, từ từ hiện rõ tại bề mặt kính.

Ngay trong mặt kính, tám quang ảnh của Lục Vân với một đao một kiếm nhất thời giao kích, lúc thì dính vào nhau, lúc thì phân tán, vô cùng thần bí. Lục Vân nhìn vào trong gương, thần tình đại biến, ánh mắt thể hiện thần sắc kinh hãi. Chàng không thể ngờ rằng Huyền Thiên Kính lại ẩn tàng những khả năng kinh thế hãi tục, soi thấu bổn thân căn nguyên của con người như thế.

Ngay khi Lục Vân còn kinh ngạc thì trên mặt kính đột nhiên xuất hiện một thể bài thập phần cổ quái. Lục Vân trong tâm đối với Huyền Thiên Kính bắt đầu cảm đáo sự lợi hại của nó, trong lúc bất chợt lại lưu ý những chữ cổ tự xuất hiện trên cổ bài kia. Ngay khi nhận rõ tình huống, sắc mặt Lục Vân vô cùng kinh hãi, toàn thân vội phát xuất luồng hào quang chân khí mạnh mẻ bảo vệ châu thân. Tuy nhiên, việc làm này vẫn chậm một chút, Huyền Thiên kính cũng đã phát ra một đạo hào quang, cường lực mạnh bạo ép vầng hào quang bảo vệ của Lục Vân xuống.

Sắc mặt Lục Vân trắng bạch, toàn thân bị hút chặt tại chỗ, căn bản không thể di động được. Nhìn vào các tự dạng hiển thị trên bề mặt kính, trong tâm chàng tràn đầy giận dữ không cam tâm, toàn lực sở xuất quang hoa đối kháng lại Huyền Thiên kính. Toàn thân Lục Vân không thể động đậy, nhưng qua ánh mắt của chàng, hiện lộ thần sắc kiên định, mười phần không chịu cam tâm, phẫn nộ nhìn những chữ trên cổ bài.

“Huyền thiên chi kính, vạn vật giai hiển.

Tàn hồn khuyết phách, thị vi nghịch thiên.

Huyền thiên kính nội, huyền thiên thần kiếm,

Tàn khuyết tẫn hủy, bất dung nghịch thiên”.

(Này kính Huyền Thiên, vạn vật đều rõ. Tàn hồn khuyết phách, là thứ nghịch thiên. Trong Huyền thiên kính, có thần kiếm Huyền thiên, hủy tận tàn khuyết, không dung nghịch thiên)

Chỉ ngắn gọn ba mươi hai chữ, đã khiến Lục Vân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cổ động lúc này hào quang muôn màu vô cùng đẹp mắt, dồn dập hiện ra tạo nên cảnh tượng thần bí mĩ lệ vô cùng.

Đứng trước vách đá, toàn thân Lục Vân bị Huyền Thiên kính phát ra hào quang trói chặt xung quang, hoàn toàn không thể động đậy một chút nào. Châu thân của Lục Vân nguyên được bảo vệ bỡi một luồng huyền thanh quang sắc, hiện giờ bị áp lực bào mòn còn lại cực mỏng, căn bản không thể kháng trụ lại quang mang cường đại của Huyền Thiên kính xâm nhập. Cảm thụ nguy hiểm đang đến gần, trong mắt Lục Vân nộ khí đại thịnh, chân nguyên toàn thân hội tụ, đột nhiên thi triển nho gia “Hạo nhiên thiên cương” pháp quyết. Tức thì, một đạo hồng quang bạo phát, nhanh chóng đẩy lui một chút ánh quang mang của Huyền Thiên kính, kết quả làm cho Lục vân có thể miễn cưởng di động thân thể được một ít. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, quang mang của Huyền Thiên kính lại tiếp tục phóng ra mạnh mẽ với uy lực gấp mười lần, lần nữa đè bẹp hồng quang phát ra từ châu thân Lục Vân.

Thân thể Lục Vân lập tức rúng động, miệng thổ xuất một đạo tiên huyết, tại không trung biến thành một đám huyết sương nhanh chóng tan biến không để lại dấu vết nào. Thần sắc chàng trắng bạch, hiển nhiên kinh mạch đã bị luồng quang mang cường thịnh đó chấn thành trọng thương, lại phải toàn lực chống lại sự xâm thực của chúng, nên chân nguyên toàn thân nhanh chóng cạn kiệt. Nhìn vào cái kính cổ quái đó, trong tâm Lục Vân phẫn nộ phi thường, chàng không biết sao cảm thấy cái kính này đáng ghét lạ kỳ, tự nhiên dùng sức mạnh nhốt chàng vào giữa và đang hút toàn thân chân nguyên của chàng với tốc độ nhanh dần, dường như quyết chí đưa chàng vào tử địa.

Cảm thụ chân nguyên toàn thân từ từ tiêu tán trong luồng quang mang đáng ghét và có sức hút đáng sợ này, Lục vân lo âu vô cùng. Lần này tự biết đã rơi vào tình huống tuyệt vọng, hoàn toàn không thể di động, nói chi mơ tưởng đến đào thoát. Nhớ lại những lời cay độc của câu liễn trên cổ bài, Lục Vân tâm lý cực kỳ phẫn nộ, không cam tâm chịu bại dễ dàng trong bàn tay của vận mệnh. “Phía trong thần kính, sanh tử chia hai”, giờ phút này Lục Vân minh bạch ý tứ bên trong lời nói đó. Tưởng bản thân thoát khỏi cảnh trạng tiên thiên tàn khuyết một hồn một phách, cuối cùng vẫn gặp phải chú ếm đoạn mệnh của thiên gia.

Tuy thập phần phẫn nộ nhưng trong tâm Lục Vân không có một điểm gọi là khuất phục hay buông xuôi. Vẫn toàn lực chống cự sự thôn tính của Huyền Thiên Kính, ý niệm của chàng xoay chuyển nhanh chóng, tại thời khắc tối nguy hiểm, liều mạng suy tính mọi cách thoát khỏi tình huống hiện giờ, tìm cái sống trong vạn cái chết. Ánh mắt chợt lóe lên, Lục Vân cuối cùng đã ý thức rõ, tự bản thân đã có thể nhanh chóng tìm cách chi trì. Có lẽ một cực của Huyền Thiên Kính, bên trong có chứa Huyền Thiên Thần Kiếm, khả dĩ có thể thu hút tất cả các thực thể có sinh mệnh. Hắn trong tình huống hiện tại chỉ có duy nhất một cơ hội. Do toàn thân chân nguyên đang bị Huyền Thiên Kính thu hút và tiêu hóa nhanh chóng một cách dị thường, bèn dùng chút chân nguyên còn lại tập trung vào một chiêu đánh tối hậu. Sống hay chết, hoàn toàn chỉ dựa vào cử động duy nhất này.

Phẫn nộ nhìn Huyền Thiên Kính, Lục Vân vận toàn thân công lực hội tụ tại một chỗ, thân thể chàng phát xuất quang hoa màu ngọc bích. Vào lúc tối hậu, Lục Vân đã quyết định chọn pháp quyết “Thái huyền diệt thiên đạo” của đạo gia, vốn là loại pháp quyết có pháp lực cường bạo nhất, vận dụng đến tầng cuối cùng. Chỉ thấy châu thân chàng hào quang màu xanh huyền ảo đột nhiên bạo phát gấp trăm lần, tạo thành một quang cầu xanh thẫm, mạnh mẽ đánh tới luồng quang mang của Huyền Thiên Kính, làm gia tăng cự li thêm một xích. Ở khoảng cách gần một bàn chân đó, Huyền Thiên Kính lại tiếp tục diệu dụng sức mạnh của chùm quang hoa trên mặt kính, áp tới bao phủ mong dìm chặt thân thể của Lục Vân hơn nữa.

Tuy nhiên, đối với Lục Vân mà nói, cự li một xích đã là quá đủ. Chàng tự bản thân minh bạch, bằng sức lực của mình thì vô pháp thoát khỏi sự công kích của Huyền Thiên Kính. Chàng hiện tại dù đã nhận thêm những vết thương mới, nhưng với một xích rộng ra thêm, dù chỉ một xích cự li thôi, tâm nguyện cũng đã hoàn thành. Trong toàn bộ quá trình này, thân thể chàng vẫn đứng yên bất động, chỉ có duy nhất tả thủ từ từ đưa lên phía trước, chưởng tâm hướng ra ngoài, đối diện với Huyền Thiên Kính.

Luồng quang mang hùng mạnh vẫn ép tới thật gần, khả dĩ có thể nhanh chóng tước đoạt sinh mệnh cùng toàn bộ lực lượng tu vi bên trong hắn. Luồng quang mang này tựu trung đã phá hủy luồng chân khí hộ thể mong manh của Lục Vân, trực tiếp đánh vào bản thể, rồi lập tức điên cuồng hút lấy nguyên thần, hiển nhiên muốn nhanh chóng chiếm hữu toàn bộ tu vi và sinh mệnh hắn. Lục Vân toàn thân thống khổ vô cùng, nhưng vẫn ngoan cường cắn chặt răng, ánh mắt phát xuất tia nhìn phẫn nộ và bất khuất.

Sắc mặt Lục Vân méo mó, nhãn thần phát ra những tia hung bạo, chưởng tâm nơi tả thủ đột nhiên chớp lóe luồng ngân quang, hai chữ cổ tự “trấn hồn” xuất hiện rõ ràng tại lòng bàn tay. Hai chữ tự dạng này ngay lập tức phình to, từ chưởng tâm Lục Vân phóng ra, biến thành hai cổ tự thể to lớn, chớp nháy hào quang ngân sắc, lập tức bức thối luồng quang hoa của Huyền Thiên Kính. Giữa không trung, Huyền Thiên Kính tiếp tục sở xuất quang hoa, huyễn hóa thành một đạo ngũ quang thập sắc thần kiếm, toàn lực nhắm Lục Vân đánh tới. Nhưng chưởng tâm ở tả thủ Lục Vân lập tức phóng ra Trấn Hồn Phù, liền có thể trấn áp luồng khí tức chuyên thu hút hồn phách nguyên thần này. Hai đạo cường lực không đồng tính chất gặp nhau, ngay lập tức phát sinh biến hóa kỳ dị.

Chỉ thấy Huyền Thiên Thần Kiếm hiện hào quang cực kỳ đẹp mắt, toàn thân có quang hoa lưu chuyển đầy rẫy cường lực, nhanh chóng nhắm phía trước đánh tới. Trong khi đó, ánh ngân sắc chớp lóe của Trấn Hồn Phù lại không mạnh, tuy nói là có thể trấn áp mọi khí tức, hồn phách, hay nguyên thần trên thế gian, nhưng vì sự tấn công mạnh bạo của Huyền Thiên Thần Kiếm nên buộc phải từ từ lùi về sau. Huyền Thiên Thần Kiếm sau đó quay về nhập vào bổn thể dưới mặt kính Huyền Thiên, rồi lại đột nhiên phát động đợt công kích mới vô cùng mạnh mẽ. Nó cùng với Trấn Hồn Phù tại không trung lại phát sinh va chạm.

Một tiếng nổ cực lớn, hào quang lóe sángkhắp nơi, giữa không trung hiện đầy ánh sáng đủ sắc màu thập phần mỹ lệ. Thân thể Lục Vân bị đánh văng ra xa, đụng vào mặt tường đá phía sau, sắc mặt trắng bệch, nhãn thần ảm đạm, miệng phun tiên huyết xối xả. Nhưng sau khi Huyền Thiên Kính phát xuất một chiêu cường kích hùng hậu đó, quang hoa cũng mờ nhạt, lập tức khôi phục tình trạng tĩnh lặng lúc ban đầu, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lục Vân rớt xuống mặt đất, toàn thân bất động, không có một điểm khí lực. Chàng cật lực ngẩng đầu dậy, nhìn lên mặt kính Huyền Thiên, ánh mắt xạ xuất biểu tình cực kỳ phẩn nộ. Hiện tại tuy không có một chút sức lực, nhưng trong tâm chàng đã phát thệ tất yếu phải hủy diệt mặt kính này, nhất quyết kết liễu thiên mệnh của Huyền Thiên Kính. Trời cố diệt ta, ta buộc phải chống lại trời, không dễ dàng chấp nhận khuất phục!

Nghiến chặt hàm răng cố gắng ngồi dậy, Lục Vân cố gắng chịu đựng cảnh toàn thân thống khổ, không ngại tốn sức cuối cùng cũng ngồi xếp bằng được trên mặt đất, bắt đầu vận công trị thương. Toàn thân trống rỗng, không có lấy một hơi chân khí máy động, làm cho Lục Vân khốn khổ bội phần. Tuy nhiên, chàng không chịu bỏ cuộc, bằng bản tính kiên nghị, cố gắng hội tụ từng điểm chân nguyên.

Thời gian chầm chậm trôi qua, hào quang hội tụ tại thân thể Lục Vân cường thịnh dần. Không biết mất bao lâu, đột nhiên Lục Vân từ từ mở mắt, nhìn xung quang, rồi xoay người đứng dậy. Chàng nhìn quanh, mục quang dừng lại chỗ nằm của Như Ý Kiếm cách đó không xa. Lục Vân khẽ bắt pháp quyết, Như Ý Kiếm toàn thân bạo phát hồng quang, tự động bay lên đầu, nhè nhẹ xoay tròn. Bước lên trước hai bước, Lục Vân đứng xéo mặt Huyền Thiên Kính, ánh mắt lột xuất mục quang cực kỳ lạnh lẽo.

Lục Vân sắc mặt âm trầm nhìn giá kính nói: “Ngươi quyết diệt ta, ta buộc phải diệt ngươi. Rất tiếc là ngươi bỏ qua cơ hội nhất thời lúc nãy, do đó hiện tại ngươi phải chuẩn bị thụ đáo hình phạt. Nếu ta không hủy diệt ngươi, ta quyết không phải là Lục Vân nữa. Vì ông trời muốn yểm chú Lục Vân này, vậy ta đành đáp trả lại ông trời. Ngươi tưởng rằng diệt ta, hiện tại ta diệt lại ngươi, âu cũng là lẽ công bằng”. Nói xong, thét lên một tiếng, Như Ý Tâm Hồn Kiếm trên đầu phát ra một luồng quang mang cường thịnh, hóa thành một con hỏa long, đánh thẳng vào Huyền Thiên Thần Kính.

Chỉ thấy ngay khi hỏa long sắp đánh vào giữa mặt kính, đột nhiên từ giá kính hào quang chớp động, một đạo quang mang đẹp mắt từ giữa thân kính xạ xuất ra nhắm hỏa long đánh tới. Hai cổ đại lực gặp nhau giữa đường, tức thì hào quang chói mắt, một tiếng nổ lớn chấn động cả sơn động khiến nó chao đảo như muốn đổ sụp. Điều kỳ quái là, mặt đất không có một mảnh đá nào rơi vãi. Sức nổ mạnh đó chấn Lục Vân lùi ba bộ, cộng thêm các cổ cường lực sau khi chạm phải tầng kết giới bên trên phản hồi lại, làm thân thể Lục Vân dao động thêm một bộ nữa.

Lục Vân sắc mặt âm trầm, khóe miệng hiển lộ một chút huyết tích. Liếc nhìn Như Ý kiếm, thấy quang hoa ảm đạm, hiển nhiên đòn đánh này đã phần lớn ảnh hưởng đến nó. Lục Vân bước lên một bộ, tay phải xuất một chiêu, lòng bàn tay giữ chặt Như Ý kiếm, ánh mắt phát ra những tia nhìn lạnh lùng, tay trái vẽ ra những luồng pháp quyết thật nhanh gọn trong không trung. Theo sau pháp quyết đó, một vầng hào quang thanh sắc hiện lên giữa cổ động. Lần đầu tiên, Lục Vân dùng Như Ý kiếm thi triển “Thái Huyền Liệt Thiên Kiếm Quyết” của đạo gia.

Toàn thân Lục Vân bao trùm trong luồng huyền thanh quang sắc, bên trong ẩn lộ một chút tử sắc quang hoa, xem có vẻ thần bí dị thường. Lúc này trong hai mắt hắn chiếu xuất hai tia quang hoa một tính một xanh vô cùng quỷ dị, vừa thần bí vừa đáng sợ. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Huyền Thiên Chi Kính, hữu thủ của Lục Vân đánh ra một kiếm. Ngay lập tức, giữa không trung xuất hiện một con rồng xanh giơ nanh múa vuốt, song trảo múa loạn, phun một luồng khí tức mạnh bạo vào mặt kính.

Huyền Thiên Kính tựa hồ cảm thụ được uy hiếp, mặt kính quang hoa lưu chuyển, đột nhiên trong suốt thanh ngần. Giữa mặt kính, một đạo ngũ quang thập sắc thần kiếm hiện lên rõ ràng trong tầm mắt của Lục Vân. Một tiếng kiếm rung ngân vang, thần kiếm xuất hào quang cường thịnh, tự động nghênh đón một chiêu đánh mạnh bạo của Lục Vân. Hai thứ giao phong một lần nữa, một kiếm một rồng nhanh chóng gặp nhau, sự giao tranh chỉ trong chớp mắt, tiếng nổ điếc tai âm vang mãi trong màng nhĩ, những dòng khí lưu cường kích xoáy tròn toàn bộ cổ động, gây chấn động tòa sơn phong.

Hào quang chớp nháy, hai đạo quang hoa đẹp mắt cùng lúc phá diệt, tất cả khôi phục lại vẻ an tĩnh mông mênh. Nhãn thần Lục Vân âm lãnh nhìn Huyền Thiên Chi Kính. Sau khi đánh ra hai chiêu pháp vẫn không phá hủy được kính tử, Lục Vân phẫn nộ dị thường. Đối với tính cách kiên nghị của chàng mà nói, một khi đã phát thệ làm chuyện gì, nhất quyết phải làm cho được. Tay lại cất lên, Lục Vân vận Như Ý Tâm Hồn Kiếm hất sang một bên, nhãn thần lúc này tựa đám mây mờ nghiêm lạnh.

Hai tay từ từ bắt ấn kéo về trước ngực, tư thế của Lục Vân thập phần cổ quái. Ngay lúc này, trên thân thể của Lục Vân hiện một cổ khí tức kỳ quái, tỏa ra tràn ngập cổ động, đậm đặc một sắc màu khủng bố âm trầm. Cổ khí tức cường đại có sức mạnh hủy thiên diệt địa này khuấy động khung trung của cổ động, khiến cho nơi đó rơi vào cảnh hôn ám vô bỉ. Trên bức tường xanh, Huyền Thiên Chi Kính lúc này dường như phát giác mối nguy hiểm, ngay lập tức toàn bộ mặt kính quang hoa mãnh liệt phóng ra một đoàn ngũ sắc lưu quang, làm cho cổ động đang âm ám đột nhiên sáng bừng.

Toàn thân Lục Vân lúc này bao phủ hắc sắc quang hoa, cổ khí tức cường đại tại cổ động càng lúc càng mạnh. Vô số đồ án và phù chú kỳ quái xuất hiện tại bốn phía Lục Vân, bay túa ra khắp động, cực kỳ thần bí. Cuối cùng, một đạo đồ án cổ quái đầy chú ngữ từ thân thể Lục Vân lại phát xuất, dừng lại tại không gian đặc quánh, bao phủ quanh Lục Vân tạo thành một kết giới.

Hai mắt cuồng nộ, hào quang từ châu thân Lục Vân phát ra mạnh bạo, trên đầu có một thanh tiểu đao dài ba thốn quay cuồng trong hắc sắc quang hoa, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, theo huyệt bách hội từ từ bay lên. Lần đầu tiên, Lục Vân thực sự thịnh nộ, đã động dụng đến đệ nhất tuyệt kỷ ẩn tàng trong cơ thể là “Diệt Hồn Đao”! Chứng kiến Diệt Hồn Đao tự động xoay chuyển toàn thân, vô số phù lục chú pháp xuất hiện tại giữa không trung, từ từ hội tụ thành một cổ quang trụ toàn đen, mang theo toàn bộ sức mạnh hủy diệt, nhắm Huyền Thiên Chi Kính đánh tới.

Huyền Thiên Kính tựa hồ cảm giác hiểm nguy gần kề, mặt kính liền hiện hào quang, nhanh chóng xoay tròn, hội tựu toàn bộ lực lượng chuẩn bị đối kháng Diệt Hồn Đao. Khi đạo hắc sắc quang trụ của Diệt Hồn Đao sắp bắn tới, nó liền vận hành theo phương thức xoay tròn, phát xuất một quang trụ màu sắc kỳ dị, toàn lực chống lại Diệt Hồn Đao.

Hai cổ khí tức với lực lượng hoàn toàn tương phản đấu nhau tại không trung, không nhượng nhau chút nào, vừa toàn lực công kích, vừa phòng ngự quyết liệt. Diệt Hồn đao quả thực có sức mạnh kinh nhân, từ từ lấn án lên phía trước. Diệt hồn đạo vốn là đại biểu cho sự hủy diệt, là Vạn diệt cổ động trấn sơn chi bảo, sức mạnh bá đạo, vô địch thiên hạ. Đương thời, khi tiên tổ trăm đời của Lục Vân bằng đao này tung hoành thiên hạ, không ai có thể đấu quá một chiêu. Hiện tại, Lục Vân tại nơi ẩn tế chi địa này, phát cơn thịnh nộ, cũng vì lời đã nói ra, nhất quyết toàn lực thi triển diệt hồn đao.

Lục Vân toàn lực điều khiển Diệt Hồn đao, từng bước từng bước tiến gần đến Huyền Thiên Kính. Thời điểm này, tình cảnh của Huyền Thiên kính cũng giống như của Lục Vân lúc nãy, bị khốn trụ khắp mười phương, không thể nhúc nhích gì được. Diệt hồn đao ở trên, đại biểu cho lực lượng hủy diệt mang theo các chủng phù lục chú ngữ, một khí xuất phát là không thể ngăn được. Trong khi đó, mỗi tia quang mang do Huyền Thiên Kính phát ra, mang theo lực lượng thôn phệ hủy diệt chân nguyên, không ngừng hút và hóa giải khí tức phát ra từ đao. Mỗi bước chân áp tới, là mỗi lần Huyền Thiên kính vận toàn lực phát ra quang hoa hóa giải. Tuy nhiên, rất tiếc nó vẫn không phải là đối thủ của Diệt Hồn Đao, mỗi tia sáng phát ra đều bị Diệt Hồn Đao hủy diệt.

Hắc sắc quang hoa đột nhiên bành trước, mang theo một luồng cường lực hủy diệt đánh ngay kết giới đang bảo trụ Huyền Thiên Kính. Đột nhiên, một tiếng nổ cực lớn phát ra, thần khí của thiên địa nhân tam giới – Huyền Thiên Thần Kính, khi trúng phải một diệt hồn đao với toàn bộ sức mạnh, đã bị hủy diệt. Thần kính bị diệt, một tiếng rồng gầm phát ra. Huyền Thiên Thần Kiếm ẩn bên trong thần kính ngay lúc ấy thoát khỏi cấm chế của thần kính, phân khai bay ra.

Ở giữa cổ động, Huyền Thiên Thần Kiếm mang theo khí thế cường thịnh vô bỉ, nhanh chóng bay lượn khắp tứ phương. Sau màn phi vũ đó, thần kiếm chuyển thân, nhắm Lục Vân bắn tới. Nhìn vào Huyền Thiên Thần Kiếm, nhãn thần Lục Vân hiện vẻ lãnh khốc, ý niệm nhất động, giữa thiên không Diệt Hồn Đao được vận dụng nhanh chóng nghênh địch Huyền Thiên Thần Kiếm. Tức thì, giữa cổ động ánh sáng chói lòa, hào quang ngũ sắc va chạm với luồn hắc sắc quang mang, tạo nên một tiếng nổ cực lớn.

Linh khí thần thánh đối nghịch với khí tức hủy diệt, bài xích nhau dữ dội giống như những kẻ tử địch. Huyền Thiên Thần Kiếm đối trận Diệt Hồn Đao, hai đạo thần binh lợi khí không ngừng công kích nhau tại không trng. Vô số tiếng nổ và tiếng va kích vang lên liên miên bất tuyệt. Diệt Hồn Đao xuất kỳ bất kỳ phát ra một luồng khí tức hủy diệt cường thịnh. Ngay lại tức Huyền Thiên Thần Kiếm hào quang ảm đạm, kiếm thần nhanh chóng quay người chạy trốn trước sự truy kích của Diệt Hồn Đao. Chứng tỏ, thần binh đứng hàng thứ ba trong Thần Binh Phổ Thượng truyện thuyết, Huyền Thiên Thần Kiếm, không phải là đối thủ của Diệt Hồn Đao.

Nhãn thần Lục Vân phát ra một chùm quanh hoa màu xanh ngọc, mang theo các luồng ý niệm thần ba nhanh chóng phân tích, lập tức phát hiện phương vị của Huyền Thiên Thần Kiếm. Ngay lập tức toàn thân Diệt Hồn Đao hắc sắc quang hoa phát ra thập bội, nhoáng lên một cái xuất hiện tại vị trí dự định trong tâm tưởng Lục Vân, nhanh chóng bao vây Huyền Thiên Thần Kiếm trong vòng hắc sắc quang hoa của mình. Chứng kiến phía trên Diệt Hồn đao, vố số phù chú nhanh chóng phát ra, toàn bộ ấn tại phía trên Huyền Thiên Thần Kiếm. Mỗi khi có thêm một đạo phù chú phong ấn, Huyền Thiên Thần Kiếm hào quang thêm ảm đạm, thân kiếm từ từ không thể nhúc nhích được.

Cuối cùng thì, toàn bộ thần kiếm đẹp mắt trước kia giờ đã tiêu tán toàn bộ hào quang, biến thành một trường kiếm phổ thông vô quang vô sắc, hoàn toàn mất hết thần thái dĩ vãng. Nhãn thần Lục Vân chuyển động một cái, đột nhiên phát xuất một ý tưởng muốn đạt được, bèn thu hồi Diệt hồn đao. Chỉ thấy hào quang hắc sắc đột nhiên biến mất, cổ động khôi phục lại ánh sáng. Trên thân Lục Vân xuất hiện một luồn thanh quang huyền sắc của Dịch Thiên Pháp Quyết, hữu thủ phát ra một chiêu, nhanh chóng bắt lấy Huyền Thiên Thần Kiếm. Lạnh lùng nhìn thủ kiếm, chưởng tâm nơi tả thủ Lục Vân tái xuất hiện Trấn Hồn Phù, rồi chầm chậm áp lên Huyền Thiên Thần Kiếm. Hào quang lóe lên một cái, sau đó hoàn toàn tiêu tán.

Lục Vân cười lạnh nhìn thần vào thần kiếm đang nằm trong tay, hữu thủ hiện hào quang màu đỏ hồng, một chưởng phách lên trên Huyền Thiên Thần Kiếm. Tức thì, Huyền Thiên Thần Kiếm hồng quang lóe sáng, toàn thân bắt đầu phát ra một luồng hồng sắc quang mang nhè nhẹ. Lục Vân từ từ chiêu hồi Như Ý Tâm Hồn Kiếm, tả thủ nắm Huyền Thiên Thần Kếm, hữu thủ giữ Như Ý Kiếm, từ từ chập hai thanh thần kiếm lại thành một trước ngực. Khóe miệng Lục Vân chợt hiện một cái nhếch mép cười lạnh tàn khốc, song thủ đồng thời vận công, hai thanh thần kiếm đồng thời bạo phát hào quang hồng sắc đẹp mắt, từ từ hòa quyện vào nhau.

Vào lúc này, Lục Vân chợt nghĩ nếu Huyền Thiên Thần Kiếm này bị hủy đi thì cũng thật đáng tiếc, vì thế hắn muốn đem Huyền Thiên Thần Kiếm này dung hợp với Như Ý Tâm Hồn Kiếm lại thành một. Chí thể hiện ở hành động, muốn mà không làm thì làm sao thành được? Do đó mặc dù hắn không chắc mình có thành công hay không, nhưng cũng can đảm mang ra thử. Hắn cũng minh bạch một điều, Huyền Thiên Thần Kiếm tự bản thân có ý thức, nên trước hết đem ý thức hồn phách của thần kiếm mang ra luyện hóa trước, rồi dùng trấn hồn phù hủy diệt. Tuy nhiên, làm cho nó cùng Như ý kiếm dung hợp, làm theo ý thức của Như ý kiếm, lại đồng thời khống chế giá thể tọa thành một thần kiếm mới.

Tại giữa cổ động, song thủ Lục Vân quang hoa đại thịnh, hai thanh thần kiếm toàn lực bài xích nhau, không có cách gì dung hợp được. Tuy nhiên Lục Vân một điểm cũng không sờn lòng, pháp quyết nho gia “Hạo nhiên thiên cương” kết hợp cùng luồng liệt hỏa chân nguyên chí dương chí cương vẫn tiếp tục cường hành ép buộc hai kiếm dung hợp. Đột nhiên Lục Vân cảm giác ý niệm phản kháng của long hồn, nhãn thần liền lạnh lùng, trấn hồn phù đột nhiên xuất phát ngân quang cực thịnh, ngay lập tức áp chế luồng khí tức bất phục của long hồn xuống.

Trấn hồn xuất hiện, sự tình có vẻ thuận lợi hơn nhiều. Chỉ trong một khắc thời gian, nhìn thấy hai thanh thần kiếm đồng thời bạo phát quang hoa màu bích ngọc, ngay lập tức hợp thành một cây thần kiếm mới, hiển hiện hào quang ngũ sắc. Giữa thân thần kiếm, trong luồng hào quang ngũ sắc có hiện những tia hồng sắc cường thịnh, bao hàm như ý kiếm đã có từ nghìn nằm, được hấp thu liệt hỏa chân nguyên, cộng thêm chân nguyên của long hồn ở bên trong. Hình trạng vẫn giống như thanh như ý kiếm lúc trước, chỉ có một điểm khác biệt nào. Điểm bất đồng duy nhất là thân kiếm có thể nhìn xuyên qua, từng luồng hào quang hoán chuyển thành ngũ sắc hào quang. Những hoa văn hình rồng màu đỏ trên thân kiếm giờ cũng có ánh ngũ sắc, thập phần mỹ lệ.

Nhìn vào thần kiếm đang nắm giữa trong tay một cách hài lòng, Lục Vân nở một nụ cười ngạo trời ngạo đất, ánh mắt di chuyển đến vị trí lúc cũ của Huyền Thiên Chi Kính. Chỉ thấy phía đó xuất hiện một cái động lớn, không biết thông đến nơi nào. Ý niệm Lục Vân chợt xoay chuyển, chỉ một chút đã biết kết quả. Thân thể khẻ chớp, Lục Vân đã lập tức tiến nhập vào giữa động, dựa theo thế núi, từ từ bay xuyên lên phía trên.

Trên một nhánh cây cổ thụ hơn ba trăm năm tuổi xum xuê, xuất hiện thân ảnh của Lục Vân. Từ từ đáp xuống mặt đất, Lục Vân nhìn kỹ cây cổ thụ, không ngờ nó lại là nơi ẩn chứa bí mật của trời đất như thế? Ngẩng đầu nhìn trời cao, nhãn thần Lục Vân lộ xuất vẻ kiên định, tựa hồ từ giờ phút này, đã hạ quyết tâm làm một điều gì đó.

Nhìn vào phân lượng ánh sáng vào lúc này, Lục Vân biết rằng thời giờ cho trận đấu tranh đoạt Như Ý kính với Thiên Kiếm Viện cũng gần đến. Hắn không nhịn được mỉm cười, thân thế hóa thành một đạo lưu quang, thân ảnh ngay lập tức biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.