Thất Lão Kiếm

Chương 6 - Thiên Địa Nhân

trước
tiếp

Nhuế Vĩ do phía hậu sơn mà ra, ly khai phần mộ, trở lại thơ phòng, ngang qua Vạn Thọ Cư bất ngờ gặp Giản Hoài Huyên.

Thấy ca ca, Giản Hoài Huyên chạy bay tới, nắm tay Nhuế Vĩ, nhoẻn miệng cười, hỏi :

– Trong buổi trưa này, không thấy ca ca đâu cả. Có phải đại ca chết sững trong phòng Lưu thơ thơ chăng?

Nhuế Vĩ vờ giận :

– Tại sao hiền muội phá phách đại ca thế? Xô đại ca chúi nhủi vào phòng, suýt rơi vào mình người ta đó!

Giản Hoài Huyên vờ trả đũa :

– Người ta là ai, đại ca?

Nhuế Vĩ sừng sộ :

– Cô bé này muốn ăn đòn đây chắc!

Giản Hoài Huyên lè lưỡi :

– Tôi lớn rồi, đại ca! Chẳng lẽ đại ca đánh đòn?

Nhuế Vĩ cười lớn.

– Đại ca ơi! Hãy đối xử tốt với Lưu thơ thơ một chút!

Nhuế Vĩ gắt :

– Chứ đại ca đối xấu với người ta từ lúc nào?

Giản Hoài Huyên thở dài :

– Lưu thơ thơ đến đây đã hơn một năm rồi, từ ngày gia gia mất đi, đại ca không hề thăm viếng chị ấy, nếu hôm nay tôi không làm thế, hẳn đại ca cũng không màng đến chị! Nếu đại ca đối xử tốt, thì tại sao đại ca không đến thăm chị như lúc gia gia còn sống?

Qua khẩu khí của Giản Hoài Huyên, Nhuế Vĩ hiểu là ân công không ưa thích vị hôn thê của mình, cho nên, từ sau ngày phụ thân chết, suốt một năm dài rồi, ân công không hề đặt chân đến khuê phòng Lưu Dục Chi.

Hắn nghĩ :

– “Con người như nàng, tại sao ân công lại lạnh nhạt được? Nàng không xứng đáng? Nàng có những khuyết điểm gì?”

Hắn không đồng tình với Giản Hoài Huyên. Bất giác hắn buột miệng hỏi :

– Thế là đại ca nên đối tốt với nàng?

Giản Hoài Huyên cười tươi :

– Chứ sao! Lưu thơ thơ ôn nhu, hiền đức, thông minh, mẫn tuệ như thế đó, đại ca phải đối tốt mới phải cho.

Nhuế Vĩ lẩm nhẩm :

– Huống chi, nàng mười phần diễm lệ…

Giản Hoài Huyên cao hứng vô cùng :

– Đến bây giờ đại ca mới nhận ra điều đó à? Lưu thơ thơ có nhiều cái tốt, cái hay hơn người, từ nay đại ca nên đổi thái độ lại là vừa!

Nhuế Vĩ gật đầu liền mấy lượt :

– Được! Đại ca sẽ sửa thái độ. Đại ca sẽ đối xử tốt với nàng.

Giản Hoài Huyên hân hoan hết sức, cho rằng mình hôm nay lập được kỳ công, nối liền hai thái cực. Nàng đâu có biết, con người giả mạo kia, đã là giả thì làm sao chân chánh là người thật? Người giống người, chứ tâm tính thì không thể giống, thì cái tư tưởng của người giả và người thật phải tương phản, không nhiều thì ít. Điều mà Giản Hoài Huyên cho là thay đổi, chỉ là một sự tương phản thôi.

Giản Hoài Huyên vừa đi về Vạn Thọ Cư, vừa nghĩ :

– “Đại ca bắt đầu thay đổi khác hơn trước rồi đó, hiện tại bớt lạnh nhạt với Lưu thơ thơ này, đại ca thỉnh thoảng cũng cười, cũng nói vui vẻ này. Không như trước kia, đại ca xa vắng quá! Nghiêm lạnh quá!”

Về phần Nhuế Vĩ, hắn cũng thầm nghĩ :

– “Đối tốt cách nào đây? Ta đâu có phải là vị hôn phu chân chánh của nàng, thì ta đâu dám vô lễ thân thiết với nàng?

Con người như vậy mà ân công lại không ưa thích, nghĩ cũng lạ! Tại sao vậy chứ?

Có một nguyên nhân chăng? Hẳn là phải có rồi.”

Hắn bước đi lững lờ khi phát hiện ra mình đi ngang qua phòng Lưu Dục Chi, bất giác hắn dừng chân lại, nhưng không vào. Hắn muốn nhìn mặt nàng một chút, nhưng không dám vào.

Ngày dần dần xuống, đêm sắp lên, rồi đêm trở về, bóng tối dần dần dày, canh một sắp điểm trong chốc lát. Nhưng đêm nay trăng sáng quá, trăng chiếu trần gian như ban ngày.

Trăng sáng có gây trở ngại cho Nhuế Vĩ phần nào, tuy nhiên hắn vẫn phải đi đến nơi hẹn với Du Bách Long. Hắn cho Xuân Cầm biết là hắn cần ra ngoài một lúc, đoạn thay y phục, hắn theo con đường cũ đến phần mộ.

Hắn thấy Du Bách Long có mặt tại đó rồi, lão đứng trước mộ dưới ánh trăng sáng giữa khung cảnh thê lương, trông lão vô cùng tịch mịch. Chừng như lão không hay biết là Nhuế Vĩ đã đến, lão mơ màng nhìn qua mông lung đến xuất thần. Rồi lão thở dài.

Nhuế Vĩ thấp giọng gọi :

– Lão tiền bối!

Du Bách Long thu ánh mắt từ phương trời xa về, cất giọng buồn, hỏi :

– Ngươi đến đây từ lúc nào?

Nhuế Vĩ đáp :

– Vãn bối mới đến!

Du Bách Long thở dài :

– Con người một khi già rồi là thành vô dụng! Lão phu không phát hiện thinh âm của ngươi…

Lão lắc đầu, chừng như tự trách. Trách mình quá già, trách tuổi già tàn nhẫn cứ kéo đến mà chất chồng lên thân xác bị phong sương mài giũa…

Nhuế Vĩ thốt :

– Lòng nặng nỗi niềm thì ai ai cũng thế, không phát hiện kịp thời những tiếng động quanh mình.

Du Bách Long lại lắc đầu :

– Trước kia, lão phu đâu có như thế này? Dù sao thì cái già cũng thương hại cho tinh thần cầu tiến, bởi không ai ngăn chặn sức tàn phá của nó được!

Lão nói thế, cũng có phần đúng khi võ công đạt đến mức thành tựu rồi, người ta có thể nghe tiếng lá rơi ngoài trượng xa, huống hồ là tiếng của bước chân! Nhưng đúng là một lẽ, chứ sự thực thì vị tất lão vô dụng đến mức độ đó?

Có thể lão khiêm tốn, có thể lão vờ, người ta thường tự nhận mình là dở, để gián tiếp biểu dương cái hay. Chợt lão bật cười, tiếp :

– Ngươi trở lại đây, là để học võ công, lão phu không nên làm mất thì giờ của ngươi! Hãy xem đây, ta biểu diễn ba chiêu, vốn là những chiêu độc đáo của Lạc Quan huynh đấy…

Nhuế Vĩ chú định tâm thần theo dõi.

Du Bách Long biểu diễn rất chậm, rất rõ ràng, xong rồi, lão hỏi :

– Được chưa?

Nhuế Vĩ điềm nhiên :

– Ba chiêu đó, vãn bối có học rồi.

Du Bách Long kinh hãi :

– Ngươi nói sao? Ngươi biết rồi!

Nhuế Vĩ không đáp, biểu diễn lại ba chiêu đó cho lão nhân xem.

Du Bách Long sững sờ một lúc, hỏi :

– Chẳng lẽ ngươi chỉ nhìn qua ta biểu diễn là biết liền!

Nhuế Vĩ lắc đầu :

– Không phải vậy! Ân công có dạy vãn bối từ trước!

Du Bách Long nhìn hắn, nghĩ thầm :

– “Thế ra, hắn đã biết rồi!”

Lão thốt :

– Biết được ba chiêu đó, ngươi thừa sức đánh bại bọn Hắc bảo. Dù cho Bảo chủ là Lâm Tam Hàn đích thân điều khiển cuộc chiến sắp tới đây, y cũng không thủ thắng nổi!

Nhuế Vĩ hỏi :

– Ba chiêu đó lợi hại đến thế sao?

Du Bách Long gật đầu :

– Năm xưa, giữa đại hội quần hùng tại Quan Lạc, Giản Lạc Quan chỉ sử dụng ba chiêu đó mà đánh bại được hai mươi mốt cao thủ võ lâm, ai ai cũng tâm phục, khẩu phục. Lạc Quan huynh nhờ ba chiêu đó mà thành danh lớn trên giang hồ. Thiệu Vũ truyền cho ngươi, là giúp phương tiện cho ngươi tự bảo vệ đấy.

Ngoài ra, còn có một cái lợi khác là khi ngươi sử dụng ba chiêu đó thì không còn ai dám nghi ngờ sự ngụy trang của ngươi nữa. Rồi chỉ có một chân chính đại công tử nhà họ Giản mới biết được thôi!

Nhuế Vĩ nghe người nhẹ nhõm.

Hắn điểm một nụ cười, thốt :

– Vậy là khi bọn Hắc bảo đến xâm phạm, vãn bối sẽ dùng ba chiêu đó, đối phó với họ. Đa tạ lão tiền bối chỉ điểm.

Du Bách Long tiếp :

– Ba chiêu đó, ngươi biết rồi, vậy để lão phu truyền cho ngươi một môn công khác.

Nhuế Vĩ không tham đáp :

– Vãn bối cố gắng luyện tập ba chiêu đó, tiền bối khỏi phải nhọc lòng dạy dỗ thêm nữa.

Du Bách Long lắc đầu :

– Cái đó không được đâu. Nếu không truyền cho ngươi một môn công nào, thì ta làm sao quên được hai tát một đá của ta? Ta sẽ ngủ không an, ăn không ngon trong những ngày còn lại!

Nhuế Vĩ đáp :

– Vãn bối còn phải luyện lại ba chiêu đó, chỉ sợ không đủ ngày giờ. Nếu tiền bối dạy thêm, vãn bối tập không thuần phục, thì cũng không sử dụng được.

Không khéo lại làm mất danh diện của tiền bối nữa đây! Tốt hơn nên để qua ngày giao đấu với Hắc bảo rồi hãy học.

Du Bách Long trầm gương mặt, lộ vẻ không vui gằn giọng :

– Ngươi khinh thường võ công của lão phu phải không? Ngươi tưởng biết được ba chiêu đó là đủ cho ngươi lắm à? Võ công của ta, không cần ngươi học tinh vi, chỉ biết qua là đủ rồi. Đừng nói cái việc mất mặt, trái lại rạng mặt là khác!

Nhuế Vĩ thấy lão đã già rồi mà vẫn hiếu cường quá, không nỡ khước từ, đáp :

– Thế thì tại hạ phải vâng lãnh tôn ý!

Du Bách Long khoái trá hết sức. Vậy là lão có dịp khoe tài. Nhưng dạy Nhuế Vĩ môn học gì đây? Cái môn đó phải độc đáo như ba chiêu của Giản Lạc Quan mới được.

Suy nghĩ một lúc, lão cho rằng nên đem chưởng pháp tối tinh vi của lão, truyền dạy cho Nhuế Vĩ. Chỉ có chưởng pháp đó mới oai lực trên ba chiêu của Giản Lạc Quan. Lão thốt :

– Ta truyền cho ngươi môn công “Huyền Diệu Tam Thập Chưởng”!

Nhuế Vĩ thầm nghĩ :

– “Huyền Diệu như thế nào?”

Bỗng, lão nhân như bóng u linh, tung mình lên.

Nhuế Vĩ không dám phân thần nữa, chú ý theo dõi từng động tác của lão.

Khi lão trụ hình, Nhuế Vĩ mơ mơ hồ hồ, chừng như chưa lãnh hội được gì.

Du Bách Long mỉm cười :

– Ta tin là ngươi chưa hiểu!

Đúng vậy, Nhuế Vĩ hoang mang cực độ, tự cho mình thông minh đĩnh ngộ, nhưng vẫn mù mờ trước thân pháp của lão nhân. Dĩ nhiên, hắn rất khâm phục.

Lão nhân biểu diễn lại, chậm hơn, diễn đến đâu dẫn giải đến đó, lão phải làm đi, làm lại mấy lần.

Nhuế Vĩ phải tập đến canh năm, mới thuộc được quy củ. Trời sắp sáng, hắn không thể lưu lại đây, định cáo từ.

Du Bách Long rất vui lòng, cho rằng trong một đêm, hắn tập luyện được như vậy, kể ra cũng khá lắm.

Lão trấn an hắn, cứ tập luyện ba chiêu của Giản Lạc Quan và chưởng pháp của lão, thì Hắc bảo không còn đáng sợ đối với hắn nữa.

Rồi hắn về.

Liên tiếp bốn hôm sau, cứ mỗi đêm là Nhuế Vĩ mỗi đến phần mộ, nhờ lão nhân chỉ điểm, cuối cùng, hắn tập thuần phục chưởng pháp đó. Hành động của hắn rất kín đáo, người trong phủ không ai nghi ngờ.

Tổng Quản Phan Trung Hư có biết mỗi đêm hắn mỗi ra đi, song lão ta không dám hỏi lý do.

Một hôm hắn từ phía hậu sơn trở về, vào phòng rồi là ngã xuống giường, sắp sửa ngủ. Nhưng, hắn vừa nhắm mắt, bỗng Hạ Thi bước vào, gọi :

– Công tử! Công tử!

Hắn vội vàng ngồi dậy, khoác chiếc áo vào mình. Hạ Thi đã vào đến gần.

Sợ công tử giận, nàng gấp hành lễ.

Nhuế Vĩ không vui, gằn giọng :

– Ta có bảo các ngươi, khi ta ngủ, không ai được vào.

Hắn sợ trường hợp Bí Thơ tái diễn, nên nghiêm cấm bọn liễu hoàn phục thị ra vô suồng sã. Cứ về đêm, không có lịnh gọi, là chẳng nàng nào được vào phòng.

Hạ Thi đáp nhanh :

– Tỳ tử có việc gấp cần báo cáo!

Nhuế Vĩ thấy nàng sợ hãi, liền giục thái độ, ôn tồn bảo :

– Có việc gì, ngươi thong thả nói cho ta nghe.

Hạ Thi lấm lét nhìn hắn, run run giọng thốt :

– Lão phu nhân…

Nhuế Vĩ trấn an nàng :

– Đừng sợ! Hãy bình tĩnh, nói cho ta biết. Ta không quở trách ngươi đâu.

Hạ Thi trấn định tâm thần, tiếp :

– Lão phu nhân nói là muốn công tử đi ứng phó với địch.

Nhuế Vĩ giật mình hấp tấp hỏi :

– Ngươi nói cái gì? Ứng địch? Có phải là… địch đã đến rồi chăng?

Mấy hôm nay, hắn không chuẩn bị phòng ngừa bọn Hắc bảo đến xâm phạm Thiên Trì phủ. Nhưng, từ thuở nhỏ, hắn vốn kiêng sợ Hắc bảo bây giờ nghe nói có địch đến, tự nhiên hắn không khỏi kinh hoàng, thoáng biến sắc mặt.

Hạ Thi ngưng đọng ánh mắt nhìn hắn, tiếp :

– Nghe nói chính là bọn Hắc bảo. Lão phu nhân phó công tử một mình ứng địch mà thôi…

Nhuế Vĩ cố gượng dồn ép cơn đập của con tim, hỏi :

– Địch đến bao nhiêu người?

Hạ Thi đáp :

– Mường tượng là hơn mười người?

Nhuế Vĩ kinh hãi, kêu lên :

– Địch hơn mười người, mà chỉ một mình ta đối đương? Cái đó… cái đó…

Hắn thừa hiểu, dù là một tên võ sĩ phổ thông của Hắc bảo, hắn cũng khó thủ thắng, mà bây giờ họ kéo đến đây, đông hơn mười người chắc chắn là người nào cũng tinh thông lão luyện, thế thì đáng sợ thật chứ!

Dù hắn có học được kỳ công, nhưng quả bất địch chúng, như vậy là hy vọng quá mong manh rồi.

Hạ Thi cố làm gan, tiếp :

– Lão phu nhân không chấp thuận cho bất kỳ ai tiếp trợ công tử, nhưng tôi thì… tôi xin đi với công tử…

Nhuế Vĩ hiểu ngay, lão phu nhân có ý mượn tay địch sát hại ân công, cho nên buộc mình ứng phó. Nghĩ như vậy, hắn sanh bất bình, bất giác hào khí bốc mạnh, cho rằng sống chết do mạng trời, người ngay thì trời giúp, lúc hoạn nạn tự nhiên có cứu tinh. Hắn điểm một nụ cười, hỏi :

– Ngươi xin với ta, cho ngươi đi theo, ứng địch? Ngươi không sợ lão phu nhân bắt tội sao?

Hạ Thi rung giọng :

– Tôi… tôi… không sợ…

Nhuế Vĩ trông vào sắc mặt trắng nhợt của nàng, đoán là ngày thường lão phu nhân đối với gia nhân cực kỳ nghiêm khắc, cho nên tuy Hạ Thi nói rằng không sợ, mà kỳ thực là nàng liều chết rõ ràng để giúp hắn, liều chết chiến đấu với bọn dữ đã đành, mà cũng liều chết trước oai lệnh của lão phu nhân.

Hắn không khỏi cảm động, tiếp :

– Được! Vậy ngươi theo ta. Chỉ cần ta không chết đêm nay, là từ đây ta quyết không để cho ngươi làm những công việc hèn mọn.

Hạ Thi nở nụ cười, lòng được an ủi lắm. Nàng chỉ mong công tử cho nàng theo bên cạnh, như thế là tốt lắm, còn sau đó sự tình sẽ ra sao, nàng không cần biết đến.

Cả hai ung dung bước về phía cửa lớn của Thiên Trì phủ.

Đến tòa chánh sảnh, họ chẳng thấy một bóng người, sự trạng đó chứng tỏ người trong phủ đã được lệnh của phu nhân, nên tản mác đi nơi khác hết rồi, không để cho công tử gặp mặt, biết đâu công tử chẳng ra lệnh cho họ cùng đi theo, và họ khó lòng mà từ khước.

Rồi cả hai đi thẳng ra đại môn.

Bên ngoài, có tiếng gọi vọng vào :

– Nếu không ai ra ngoài đây, thì đừng trách bọn ta phóng hỏa.

Lúc đó cả tên gia nhân giữ cửa cũng vắng bóng.

Nhuế Vĩ bước tới, định tự mình mở cửa, ra ngoài ứng chiến, nhưng Hạ Thi vọt lên trước, thốt :

– Công tử để nô tỳ làm cho.

Nhuế Vĩ không tưởng là Thiên Trì phủ rộng lớn như vậy, lại vắng vẻ gần như hoang phế, nghĩ ra lòng dạ của Giản lão phu nhân độc ác quá chừng. Bất giác, hắn lắc đầu, thở dài ngao ngán.

Bỗng có tiếng người từ phía sau lưng hắn thốt vọng tới :

– Đại ca than thở cái chi đó?

Thinh âm của Giản Hoài Quyên.

Hắn hỏi :

– Hiền muội đến đây làm gì?

Hạ Thi thấy tiểu thơ đến, nên chưa vội mở cửa.

Giản Hoài Quyên cất giọng u buồn :

– Đại ca ơi! Tôi…

Nhuế Vĩ mỉm cười :

– Hiền muội muốn trợ giúp đại ca?

Giản Hoài Huyên gật đầu :

– Tôi…

Nhuế Vĩ chận lời :

– Đại ca chỉ cần thấy hiền muội quan tâm như vậy là đủ rồi, mẫu thân đã ra lệnh, thì hiền muội không nên cãi lệnh. Hãy ngoan ngoãn trở lại đi.

Giản Hoài Quyên chợt bạo dạn, lộ vẻ quật cường đáp :

– Không! Tôi muốn theo đại ca ra ngoài đó.

Nhuế Vĩ nghe thấy lòng được an ủi hết sức! Hắn cười đáp :

– Đại ca chỉ tưởng rằng có mỗi một mình Hạ Thi chiếu cố thôi! Ngờ đâu còn có hiền muội. Thôi hiền muội ạ, lòng hiền muội tốt, đại ca vui lắm đó. Hiền muội theo ra, đại ca không an lòng đâu. Nên trở lại là hơn!

Giản Hoài Huyên thốt :

– Cho tôi ra xem thôi chứ tôi không trợ giúp đại ca, như vậy là vi lệnh mẫu thân sao? Đại ca không cho à?

Nhuế Vĩ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu. Giả như có Lưu Dục Chi đến chiếu cố hắn, như Giản Hoài Huyên, như Hạ Thi thì cao hứng biết bao! Dù có chết nơi tay địch, hắn cũng nghe lòng sung sướng.

Nhưng đến phút giây này, nàng vẫn chưa ra mặt, thì chắc là nàng không đến. Nàng không đến, có phải là nàng không chiếu cố hắn chăng?

Hắn cất giọng trầm buồn, bảo :

– Mở cửa đi, Hạ Thi!

Hạ Thi từ từ đẩy cánh cửa nặng nề.

Bên ngoài, có mười hai người, cao thấp bất đồng.

Trông thấy mười hai người đó, Nhuế Vĩ nghe trong lòng chấn động mạnh.

Một trong số người đó lạnh lùng thốt :

– Mãi đến bây giờ mới ra mặt à! Ta cứ tưởng người trong Thiên Trì phủ là một bầy rùa quen rút đầu rút cổ!

Hạ Thi nạt :

– Ngươi là ai?

Người đó cười lớn :

– Bọn rùa trong Thiên Trì phủ chết hết rồi hay sao mà chỉ có hai con bé ra đây?

Một người cao, ốm đứng bên cạnh, nhẹ giọng bảo :

– Đại ca xem, ai đi ra đó!

Đại ca, là người thứ nhất vừa đối thoại, y thấp vóc, song rất mập, trong bọn chỉ có y là lùn nhất. Y lạnh lùng đảo ánh mắt về Nhuế Vĩ, kêu lên kinh hãi :

– Ngươi còn sống à?

Bên cạnh địch, Nhuế Vĩ nhận ra ba người đứng trước là Tam Đại Ma, còn chín người đứng sau là Cửu Đại Xà Tướng.

Chỉ nội Tam Đại Ma cũng đủ làm cho hắn bay hồn bạt vía rồi, nói chi là có thêm Cửu Đại Xà Tướng. Tuy nhiên, trong trường hợp này, có sợ cũng bằng thừa.

Nhuế Vĩ trấn định tâm thần, không nói gì đứng yên chờ biến.

Hạ Thi cười ngạo, thốt :

– Công tử của chúng ta khi nào chết được mà ngươi hỏi còn sống hay không còn sống! Nếu các ngươi quá sợ, thì làm cách nào khác tùy ý chứ còn trù rủa công tử chết, quả thật vô ích.

Người trung niên lùn mập, đồng bọn tôn xưng đại ca, chính là Thiên Ma, họ Hoàng, tên Ôn Khải.

Hiệp với Địa Ma Na Ấn Viễn, Nhân Ma Kha Khinh Nông, Thiên Ma Hoàng Ôn Khải là trưởng nhóm Tam ma trong Hắc bảo.

Y cho rằng Nhuế Vĩ đã bị Nhân Ma và Địa Ma dùng kiếm xương trắng gây thương thế hôm nọ, dù có được người tiếp cứu cũng không sống nổi với chất độc của thanh kiếm. Ngờ đâu, Nhuế Vĩ không chết, lại còn trở thành vị công tử trong phủ Thiên Trì. Có cái chi quái dị trong sự tình? Nếu không thì làm sao có trường hợp hôm nay!

Y giương mắt nhìn Nhuế Vĩ đăm đăm, rồi bật cười âm trầm, hỏi :

– Công tử họ gì đó?

Nhuế Vĩ khiếp hãi trước cái nhìn của Thiên Ma. Sống trong Hắc bảo từ thuở nhỏ, Nhuế Vĩ từng bị bọn Tam ma tác oai tác phúc, hiếp đáp đến không cất đầu nổi. Bây giờ, đối diện nhau, dù là khoác cái thân phận hắn vẫn bị niềm sợ hãi dư thừa ám ảnh nên khó tránh chùn lòng.

Giản Hoài Huyên gắt :

– Ca ca ta họ Giản, chứ còn họ gì nữa!

Thiên Ma Hoàng Ôn Khải cười lớn :

– Hắn là tiểu tử họ Nhuế kia vào ở trong phủ Thiên Trì, làm chồng ngươi, nên cải thành họ Giản!

Giản Hoài Huyên đỏ mặt, chỉ Thiên Ma, mắng lấp vấp :

– Ngươi… ngươi nói… cái gì?

Tay hữu cầm kiếm, Hạ Thi vung ra, đồng thời quát lớn :

– Nói nhảm! Tiểu thơ của ta chưa từng hứa hôn…

Hoàng Ôn Khải càng cười vang :

– Chưa hứa hôn lại càng hay! Nàng được tự do lăng nhăng với người ca ca giả hiệu chứ sao!

Giản Hoài Huyên quá thẹn thành giận, gót sen giậm phịch, thân ngọc bay vù đôi tay ngà tả hữu uốn vòng cung, đánh ập vào Hoàng Ôn Khải.

Hoàng Ôn Khải cả sợ, lùi lại ba đợt, tránh thế công của nàng.

Nhuế Vĩ nhớ đến cái hận từ lâu, can trường lên độ, cao giọng gọi :

– Hiền muội trở lại!

Giản Hoài Huyên sôi giận tràn lòng, quay mình trở lại, hậm hực :

– Ca ca đánh chúng một phen tơi bời đi, bọn chúng vô giáo dục quá!

Nhuế Vĩ chậm rãi tiến lên, đến ngang Giản Hoài Huyên, thấp giọng bảo :

– Hiền muội bước lại phía sau. Đại ca có cách đối phó.

Thiên Ma Hoàng Ôn Khải cười lạnh :

– Thân mật quá! Thân mật không tưởng nổi!

Nhuế Vĩ đã có chủ trương, không còn sợ nữa. Dù cường địch đối diện, hắn vẫn xem thường, mặt hắn lầm lì, ẩn ước vẻ cao ngạo. Hắn buông giọng lạnh hỏi :

– Có phải các ngươi từ Hắc bảo đến?

Địa Ma Na Ấn Viễn hét to :

– Nhuế Vĩ! Gặp bọn ta, sao ngươi không quỳ xuống?

Nhuế Vĩ điềm nhiên :

– Ai là Nhuế Vĩ?

Cả ba ma đồng giật mình. Tại Hắc bảo, Nhuế Vĩ xem họ như trời, sợ họ không còn sợ ai hơn nữa. Bây giờ Nhuế Vĩ vững như núi! Hay là không phải Nhuế Vĩ? Mà là chân chánh Giản công tử?

Thiên Ma Hoàng Ôn Khải không dám khinh thường như trước, ngầm vận công giới bị rồi hỏi :

– Cao danh quý tánh công tử là chi?

Nhuế Vĩ phỏng theo thái độ cuồng ngạo, hỏi lại :

– Các ngươi có đủ tư cách hỏi tên họ bổn công tử sao?

Nhân Ma Kha Nông tức giận, lồng lên :

– Họ Nhuế! Đừng đóng kịch!

Cau môi mày, Nhuế Vĩ lạnh lùng thốt :

– Nghe nói có khách giang hồ toan đến bổn phủ gây phiền phức, gia mẫu bảo rằng bọn đó chỉ là những kẻ trộm vặt, chẳng đáng kể gì, nên sai mỗi một mình bổn công tử ra đây, giáo huấn một phen chịu nhục khoa tay quét chân mấy lượt. Ngờ đâu, bổn công tử lại gặp một lũ điên, cắn càn, cắn bậy. Nếu biết vậy, bổn công tử cần chi phải hành hạ đôi chân, mà cất bước ra tận chỗ này?

Lời nói hàm ý miệt thị cực độ, song Thiên Ma không dám nổi giận, bởi y đinh ninh kẻ đối diện là chân chính công tử nhà họ Giản. Y ngưng thần, đề cao cảnh giác, hỏi :

– Các hạ là đại công tử Giản Thiệu Vũ?

Nhuế Vĩ hừ một tiếng, không màng nhìn y.

Hoàng Ôn Khải từng nghe đồn Giản Thiệu Vũ cực kỳ cao ngạo nhưng võ học thì cao đến mức độ vô lường. Dĩ nhiên y không dám tháo thứ. Không dám tháo thứ, thì khi nào y dám làm dữ, tự nhiên y phải làm hiền để bảo trì danh dự, cứu vãn đại cuộc. Y điểm một nụ cười ve vuốt, thốt :

– Bọn tại hạ trong Hắc bảo, có một tên sai vặt hình dáng dung mạo giống công tử như khuôn đúc. Bọn tại hạ vừa trông thấy công tử không nhận xét kỹ nên lầm. Vạn vọng công tử tha thứ.

Nhuế Vĩ cười lạnh :

– Đã gặp bổn công tử, sao các ngươi không quỳ xuống?

Địa Ma Na Ấn Viễn nhớ lại vừa rồi có bảo hắn quỳ xuống, bây giờ thì hắn trả miếng lại, do đó y không dám xác định, đối tượng là Nhuế Vĩ, hay là Giản công tử.

Bởi sự tình do y phát xuất, y phải làm cứng, hỏi lại :

– Ai dám bảo bọn này quỳ xuống chứ?

Thiên Ma sợ sanh chuyện, thành ra hỏng kế hoạch nên thấp giọng nạt :

– Nhị đệ! Không được lắm lời!

Đoạn y quay qua Nhuế Vĩ, cười tiếp :

– Bảo chủ bổn bảo quân phó bọn tại hạ đến đây, để thu hồi một vật ngoài ra không có ý gì khác. Nếu bọn tại hạ vừa rồi có chỗ nào đắc tội với công tử, xin công tử đại xá cho.

Nhuế Vĩ nhận ra, Thiên Ma rất lợi hại, chẳng những võ công cao, mà cơ trí cũng thâm, hơn cả Địa Ma và Nhân Ma, hai người sau là những tay hữu dũng vô mưu, chẳng đáng sợ. Hắn mỉm cười đáp :

– Bổn chủ vốn là thế gia, cho rằng cướp đoạt vật của ngươi, thì quả thật là chuyện buồn cười!

Hoàng Ôn Khải muốn bắt bí Giản công tử, nên mỉm cười đáp :

– Vật đó có giá trị liên thành, trước khi làm Tể tướng, lệnh tôn đến tận bổn bảo sách thủ, lúc đó thì công tử chưa sanh ra, tự nhiên không hiểu sự tình.

Câu nói đó hàm ý mỉa mai Nhuế Vĩ là hậu sanh vô tri, làm sao Nhuế Vĩ không nghe thủng! Lập tức, hắn cười ngạo nghễ, thốt :

– Nếu chính gia phụ sách thủ, sao lúc đó các ngươi không đến thu hồi, mà chờ đến ngày nay, mới chường mặt ra.

Thiên Ma Hoàng Ôn Khải lẩm nhẩm :

– Cái đó… cái đó…

Y không tìm được lời tiếp nối, bỏ dở câu nói, im lặng một lúc lâu.

Lúc đó, thanh thế của Thiên Trì phủ quá lớn, Hắc bảo dù có địa vị chắc vững trên giang hồ cũng phải kiêng nể, thì làm gì dám huy động lực lượng đến tận nơi, gây sự? Thiên Ma không muốn thú nhận sự kém cỏi của Hắc bảo nên đáp không trôi.

Nhuế Vĩ lạnh lùng tiếp :

– Hẳn là lúc đó, các ngươi không dám đến Thiên Trì phủ?

Địa Ma Na Ấn Viễn nổi giận, hét :

– Dù cho lúc đó không dám đến, nhưng hiện tại bọn ta cũng đến đây rồi!

Nhân Ma Kha Khinh Nông phụ họa :

– Bọn ta đã dọ thám kỹ, Thiên Trì phủ thiếu vắng nhân tài…

Nhuế Vĩ dù là ngụy công tử, vẫn khó dằn lòng trước sự khinh miệt của đối phương.

Hoàng Ôn Khải thấy tình hình căng thẳng vội lên tiếng :

– Bổn Bảo chủ nói rằng Thiên Trì phủ thuộc hàng lãnh đạo võ lâm, Hắc bảo không dám làm động khinh suất. Lần này đến đây không hề có ý xâm phạm, chỉ thỉnh cầu vật cũ được quy hoàn thôi.

Nhuế Vĩ đáp :

– Dù Thiên Trì phủ không còn nhân tài nữa, sự kiện đó không phải là một lý do bắt buộc xem trọng Hắc bảo?

Hoàng Ôn Khải luôn luôn cười vuốt :

– Tự nhiên! Tự nhiên! Hắc bảo khi nào lại sánh được Thiên Trì phủ, còn nói chi là sự trên bậc! Còn ai không biết trong phủ Thiên Trì cả đến gia nô, tỳ nữ, hài nhi từ ba tuổi trở lên đều có võ công cao tuyệt. Nhị đệ, tam đệ tại hạ hồ đồ nói nhảm, mong công tử tha thứ cho.

Nhuế Vĩ không tưởng Thiên Ma có thể hạ mình đến mức độ đó, nên ý muốn phát tác tạm đình, song vẫn giữ vẻ cao ngạo như thường.

Tỏ thái độ không vui, hắn hỏi :

– Ngươi nói cho nghe đi, Thiên Trì phủ đã lấy vật chi của các ngươi?

Hoàng Ôn Khải đáp cách bí mật :

– Vật đó, quý trọng vô thượng!

Hiện tại Nhuế Vĩ hầu như quên mất sự giả mạo, cứ tưởng mình là chân chánh Giản công tử. Hắn không còn khiếp hãi trước địch quân như trước. Nhìn đối phương, hắn cao giọng nói :

– Vật quý hơn, Thiên Trì phủ vẫn không thiếu.

Hoàng Ôn Khải cười nhẹ :

– Nhưng vật này có đặc điểm của nó!…

Nhuế Vĩ rất ghét nói úp mở của y, hắn giọng tiếp :

– Ngươi cứ nói, nếu đúng là vật của Hắc bảo, ta sẽ quy hoàn!

Hoàng Ôn Khải chớp mắt :

– Thật vậy?

Vừa lúc đó, có tiếng hú vọng lanh lảnh từ trong phủ phát ra. Hoàng Ôn Khải biết là Hắc bảo đã vào sau nội địa địch rồi. Y không muốn để mất thì giờ nữa, lập tức đổi thái độ, biến thành tay hung ác mười phần, bật cười vang, đáp :

– Vật đó, là kho tàng của Thiên Trì phủ!

Nhuế Vĩ hoang mang :

– Kho tàng gì?

Hoàng Ôn Khải cười lớn hơn trước :

– Kỳ thơ, bí kíp võ học! Còn ai không biết Thiên Trì phủ là nơi tập trung các thứ báu đó!

Giản Hoài Huyên chợt kinh hãi, kêu lên :

– Đại ca! Chúng xâm nhập vào nội phủ rồi! Hãy trở vào tiếp cứu!

Thì ra, Thiên Ma Hoàng Ôn Khải kéo dài cuộc đối thoại để cầm chân Nhuế Vĩ tại bên ngoài phủ.

Nhuế Vĩ quay đầu lại, thấy khói đèn bốc dậy khắp nơi trong nội phủ. Hiển nhiên, địch đã phóng hỏa.

Đúng lúc đó, Tam ma và Cửu Đại Xà tạo quay vòng vây quanh Nhuế Vĩ.

Thiên Ma Hoàng Ôn Khải bật cười ha hả :

– Từ lâu nghe đồn võ học của Giản công tử rất cao siêu, hôm nay, tại hạ xin lãnh giáo!

Đột ngột bị mười hai cao thủ bao vây, vả lại mình là con người giả hiệu.

Nhuế Vĩ không khỏi nao núng, tự hỏi phải xuất thủ hướng nào trước. Hắn cao giọng bảo :

– Hiền muội và Hạ Thi xung phá vòng vây, vào trước, tiếp trợ bên trong, để mặc một mình đại ca ở đây, đối phó với chúng!

Hoàng Ôn Khải cười lớn :

– Đâu có dễ dàng như vậy! Hắc bảo không đến thì thôi, chứ đã đến rồi, là luôn luôn chủ động tình hình, bất cứ nơi nào, kể cả tại Thiên Trì phủ. Đừng mong làm việc phi thường! Hãy nạp mạng mau!

Thiên, Địa, Nhân tam ma đồng thời tuốt kiếm, loại kiếm cổ quái bằng xương.

Nhuế Vĩ thấy kiếm, nhớ lại việc trước, cửu hận bừng lên, hai tay nắm lại thành quyền toan sử dụng ba chiêu do Giản Thiếu Vũ truyền cho.

Hoàng Ôn Khải khích :

– Đáng phục Giản công tử dám dùng tay không đương cự vũ khí! Chỉ sợ khó sống đó, công tử ơi!

Nhuế Vĩ không yên tâm cho Giản Hoài Huyên và Hạ Thi, liếc sang hai nàng, hét :

– Chạy đi!

Giản Hoài Huyên bình tĩnh đáp :

– Chờ đại ca đánh bại cúng xong rồi, mình cùng chạy vào đó.

Hạ Thi bình tĩnh không kém Giản Hoài Huyên cười phụ họa :

– Nhất định chúng không là đối thủ của công tử!

Nhuế Vĩ thầm kêu khổ, tự nghĩ khó thủ thắng, mà nếu lại là phải chết.

Nhưng, tên lắp đầy, dây kéo căng rồi, còn dừng lại làm sao được để mà chạy trốn, tránh mất mặt trước hai nàng? Hắn xuất chiêu liền, đầu tiên hướng sang Thiên Ma.

Tam ma đồng cười lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.