Gần đây Mạch Manh Manh rất buồn bực, hết sức buồn bực. Nếu như không suy nghĩ đến chuyện sinh con, mọi chuyện đã đơn giản. Nhưng mà, một khi xúc động suy nghĩ đến, giống như dây leo phát triển, cắt cũng không thể cắt hết. Mạch Manh Manh ôm bánh bao nhỏ nhà Lý Nguyên Bình trêu đùa, buồn phiền hỏi, “Sư nương, A Thành anh ấy không muốn có con làm sao bây giờ?”
Lâm Siêu Quần tức giận nói, “Hỏi sư phụ cậu đi.”
“Hả?” Mạch Manh Manh khó tin.
“Nếu không phải tại anh ấy làm cho tớ có thai, nói không chừng bây giờ tớ đã là kỹ sư rồi đó!” Lâm Siêu Quần oán hận cắn răng.
“Haiz. . . . . . Bà xã, kết hôn sinh con, là chuyện hiển nhiên mà ~” Lý Nguyên Bình tỏ ra mình rất vô tội.
“Anh không thể chờ hai năm sao?” Lâm Siêu Quần vẫn tức giận như cũ.
“Bà xã, em phải cho anh cơ hội thể hiện chứ, anh là một đấng mày râu tài hoa phong nhã, hoàn toàn có thể nuôi em và đứa bé.” Lý Nguyên Bình miệng lưỡi trơn tru.
“. . . . . . Manh Manh đưa con cho tớ, chắc bây giờ con bé đói bụng rồi.” Lâm Siêu Quần không muốn quan tâm đến Lý Nguyên Bình, xoay người nói với Mạch Manh Manh.
“Ừm.” Mạch Manh Manh cẩn thận từng li từng tí đưa đứa bé mềm mại trong tay cho Lâm Siêu Quần.
**********
“Manh Manh à, theo tớ mà nói, tớ vẫn hi vọng có con của mình.” Lý Nguyên Bình nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
“Sư phụ. . . . . . Cậu muốn nói gì?” Mơ hồ có cảm giác, rất không ổn.
“Vậy thì tớ nói thẳng, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, thật ra thì trong lòng đều hy vọng có một kết tinh tình yêu với người mình yêu, khụ khụ. . . . . . Nói như vậy có hơi kiểu cách, nhưng mà. . . . . . Chính là ý như vậy.” Lý Nguyên Bình nhìn sắc mặt Mạch Manh Manh rồi nói.
“Kết tinh tình yêu. . . . . .” Hầu Thành không muốn khiến cho mình mang thai con của anh, vậy có phải nói rõ, Hầu Thành không thương mình hay không? Cũng đúng, người như Hầu Thành, mình cũng không dám mong chờ vào chuyện anh sẽ yêu mình, hơi thích một chút là được, không ghét mình là được, mình có thể kết hôn với anh, đã rất thỏa mãn rồi.
Từ nét mặt của Mạch Manh Manh, Lý Nguyên Bình liền biết cô nhóc này đang suy nghĩ gì, gõ đầu cô một cái, “Cậu có tiền đồ một chút được hay không? Dễ dàng thỏa mãn như vậy!”
“Ừm! Tớ nghĩ, bây giờ A Thành đối với tớ, tình cảm không quá sâu đậm, tối thiểu, hẳn là có hơi thích, nếu không sẽ không cưới tớ. Lại nói, chúng tớ đã sống chung với nhau lâu như vậy, ít nhiều gì vẫn sẽ có chút cảm tình thôi. . . . . .” Manh Manh cười cười, lúm đồng tiền hợp tình xuất hiện.
“Cậu đó. . . . . . Thua trên tay anh ta. . . . . . Lại cam tâm tình nguyện.” Lý Nguyên Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ha ha. . . . . .” Mạch Manh Manh cười khúc khích.
“Chẳng qua, nếu cậu muốn có thai, rất dễ xử lý chuyện này mà.” Lý Nguyên Bình đột nhiên gian xảo nháy mắt mấy cái.
“Làm thế nào?”
“Tiền trảm hậu tấu!” Lý Nguyên Bình cười, “Chờ có thai rồi anh ấy sẽ không thể bảo cậu phá thai đi, vậy không phải là OK rồi hả ?”
“Nhưng. . . . . . Mấu chốt là, làm thế nào để mang thai?” Manh Manh nghi ngờ nói.
“Tớ nói này. . . . . . Có rất nhiều phương pháp, phải xem cậu có muốn dùng hay không. . . . . .”
“Giả vờ thần bí. . . . . .”
Mạch Manh Manh về đến nhà, vào phòng ngủ. Lấy bao cao su trong tủ đầu giường ra, dùng kim thêu chữ thập của mình cẩn thận từng li từng tí đâm mấy lỗ kim nhỏ đến mức không thể thấy. Phương pháp này hẳn là tương đối đáng tin. Cho dù đã động tình, Hầu Thành cũng sẽ không quên dùng biện pháp tránh thai, chuyện này gần như đã thành hành động trong vô thức. Manh Manh đâm hết một hộp TT, như vậy, tỷ lệ sẽ lớn hơn một chút đúng không? Nếu như. . . . . . Nếu như Hầu Thành có thể không dùng biện pháp tránh thai thì thật là tốt biết bao. . . . . . Nếu như mình có thể khiến Hầu Thành quên làm biện pháp tránh thai, chuyện đó không phải là vô cùng tốt sao?
Mạch Manh Manh che gương mặt đang đỏ lên, ban ngày mà mình liền nghĩ đến những hình ảnh xấu hổ cấm trẻ nhỏ như vậy. Nhưng mà. . . . . . Quyến rũ. . . . . Có nên thử một chút hay không?
Đều nói gặp chuyện trong nước hãy hỏi Baidu, ngoài nước thì hỏi Google, muốn hỏi về chuyện phòng the, vì vậy, Mạch Manh Manh liền lên mạng, quần chúng nhiệt tình lập tức đưa ra những ý kiến tương đối có sức nặng. Mạch Manh Manh bỏ qua ý kiến vừa tắm vừa vui đùa của một nhà, mặt đỏ tim đập tiếp thu đề nghị của “Người từng trải”, âm thầm quyết định có nên dùng hay không.
**********
Cởi một chút, quá hở hang; kéo lên một chút, quá kín đáo rồi. . . . . .
Manh Manh soi gương chỉnh sửa lại áo ngủ, áo ngủ trơn mềm không dễ định hình, Mạch Manh Manh gần như có ý muốn từ bỏ rồi, với áo ngủ trước mặt, chẳng phải Hầu Thành sẽ biết mình muốn làm chuyện xấu sao. Hơi đau đầu rồi. . . . . . Mặc kệ, thuận theo tự nhiên thôi.
Mạch Manh Manh cởi giày chân trần nhảy lên giường, quấn chăn, lăn một vòng, vừa vặn lăn vào trong ngực Hầu Thành.
“Làm gì vậy. . . . . .” Hầu Thành kéo người nào đó đang quấn ở trong chăn ra.
Mạch Manh Manh mở chăn ra, nằm ở trên người Hầu Thành, tay nhỏ bé vẽ vòng tròn ở trước ngực trần của Hầu Thành, chậc chậc, người này, tại sao dáng người có thể tốt như vậy? Sau đó lập tức hưng phấn, đây là người đàn ông của mình ~~
Hầu Thành bắt lấy bàn tay đang làm loạn ở trước ngực mình, “Mau xem tivi đi.”
“TV có gì hay để xem chứ. . . . . . Còn không bằng ngắm anh. . . . . .” Manh Manh nhỏ giọng nói, chợt ngồi thẳng lên đè vai Hầu Thành lại.
“Làm sao vậy?” Hầu Thành vén tóc rơi xuống trên mặt mình hỏi.
“A Thành. . . . . .” Giọng nói trong trẻo dịu dàng khiến trong lòng người nghe cảm thấy tê dại, Mạch Manh Manh cúi người ôm lấy Hầu Thành, há miệng cắn lên môi Hầu Thành, dùng đầu lưỡi của mình để mở hàm răng Hầu Thành ra, chạm vào lưỡi Hầu Thành. Manh Manh rất thích hôn Hầu Thành, cảm giác hơi thở hòa vào nhau luôn là sự thân mật khó có thể dùng lời diễn tả được.
Vừa hôn xong, Manh Manh trán chạm trán với Hầu Thành, nhẹ nhàng thở, môi và môi còn kề nhau, Mạch Manh Manh không rời đi được, khẽ nghiêng mặt sang lại tiếp tục giằng co trên hai cánh môi mỏng.
Hầu Thành ôm eo Mạch Manh Manh kéo về phía mình, Mạch Manh Manh đang giạng chân ở trên người Hầu Thành liền để lộ bắp đùi trắng nõn, có phong cách khác, Mạch Manh Manh lại không biết, trong lúc vô ý cổ áo trượt xuống vai, lộ ra phần lớn phong cảnh xinh đẹp, mà Mạch Manh Manh chỉ lo hôn Hầu Thành. Hầu Thành hơi híp mắt nhìn cơ thể dụ người ngay trước mắt, dục vọng của đàn ông đã sớm thức tỉnh, theo đường cong hoàn mỹ của thắt lưng nhẹ nhàng tháo dây buộc áo ngủ ra, áo ngủ tơ lụa liền trượt khỏi sống lưng bóng loáng. Lúc Mạch Manh Manh cảm thấy lạnh lẽo thì vị trí của hai người đã xảy ra thay đổi, cặp mắt phiếm hồng chăm chú nhìn Hầu Thành, giơ tay lên ôm Hầu Thành, giọng nói mềm mại ngọt ngấy vang lên bên tai Hầu Thành, “A Thành, em muốn anh. . . . . .”
Hầu Thành không nhìn tiếp, lại nghe thấy tiếng người nào đó xé bao ra. Ở trong lòng Manh Manh khẽ thở dài, người đàn ông này, quá mức lý trí. Trên thế giới này, có người có thể khiến cho anh không còn lý trí hay không? Có lẽ có, nhưng, nhất định không phải là mình.