Công ty nhận được một hạng mục lớn, nhóm tinh anh phòng thiết kế cần cùng nhóm tinh anh phòng thiết kế công ty đối phương tham gia một tiệc tối giả thượng lưu. Dĩ nhiên, đây là cách nói của Cao Tuệ. Thật ra, sự thật chính là: nhóm tinh anh phòng thiết kế cũng được, nhân vật không có tên tuổi cũng được, mọi người đều đến tuổi bàn chuyện hôn sự. Dâng hiến cả đời cho thiết kế, không lo tính chuyện lớn cả đời, đây là lời của Vương Hạo trai đẹp. Vương Hạo còn nói, “Có bạn gái dẫn bạn gái theo, có bạn trai dẫn bạn trai theo, cỗ vũ những người độc thân như chúng ta cũng là cảnh cáo đối phương, mình đã có chủ.”
“Cậu chỉ giỏi lắm mồm. Nói không chừng công ty đối phương có rất nhiều em gái nhỏ đấy ~” Dương Tĩnh lên tiếng.
“Em gái nhỏ đáng yêu cũng sẽ không bằng Manh Manh Manh nhà chúng ta nha ~~” Vương Hạo đá lông nheo với Mạch Manh Manh, khiến mọi người ớn lạnh đến buồn nôn.
Mạch Manh Manh nhanh trí, “Anh Hạo, chuyện có thể dẫn bạn trai bạn gái theo là thật sao?”
“A ~~ Manh Manh em muốn dẫn bạn trai theo sao? Em. . . . . . Em. . . . . . Thế mà em lại nhẫn tâm bỏ rơi anh ~~~” Vương Hạo che mặt khóc thút thít.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . Mọi người im lặng. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong lòng Manh Manh lại suy nghĩ, Hầu Thành là người ưu tú như vậy, nhất định sẽ có người nhìn trúng anh, vậy khả năng mình theo đuổi được anh sẽ nhỏ hơn, vậy không bằng. . . . . . . . . . . .
Mạch Manh Manh đứng ngồi không yên, ngón tay vò áo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Hầu Thành đang thong thả ung dung ăn cơm. Hầu Thành biết Mạch Manh Manh có lời muốn nói với mình, nhưng bản thân lại muốn xem xem rốt cuộc cô có thể nhịn đến lúc nào, bộ dạng của cô gái nhỏ này thật thú vị. Vì vậy người nào đó vì thỏa mãn hứng thú tệ hại của mình vốn ăn cơm chính là nhai kỹ nuốt chậm, càng thêm thả chậm tốc độ.
Mạch Manh Manh sửng sờ đợi đến khi Hầu Thành cầm khăn giấy lên lau khóe miệng, trong quá trình chờ đợi cảm xúc lo lắng đã lên đến đỉnh điểm, vì vậy, những lời vốn rất bình thường biến thành như sau:
“Quản lý Hầu, anh sẽ tham gia tiệc xem mắt sao?” Manh Manh, rõ ràng là vì chuyện buổi tiệc nên mới tới. . . . . .
Mà Hầu Thành lại thành thật trả lời, “Đi chứ, tất cả mọi người đều đi, không phải sao?”
“Vậy quản lý Hầu anh có bạn gái không?”
Hầu Thành nhếch môi dưới, “Không có nha.”
Mạch Manh Manh mừng rỡ, “Vậy anh làm bạn gái em đi!” Nói xong liền muốn cắn đứt đầu lưỡi mình rồi, rối rắm không biết tiếp theo nên nói gì.
“Nếu như tráo đổi vị trí chủ ngữ và tân ngữ với nhau, có thể tôi sẽ suy nghĩ lại.” Hầu Thành rất bình tĩnh lên tiếng.
“Cái gì?” Manh Manh kinh ngạc, sau một hồi sững sờ chợt tỉnh táo, “Anh. . . . . . Anh đồng ý? !”
Hầu Thành rất thích biểu hiện kinh ngạc của Mạch Manh Manh, nhưng mà, khó chịu đã là tính cách, vì vậy, người nào đó tiếp tục bình tĩnh, “Cũng không phải là chuyện gì lớn, kêu la cái gì? Tôi chỉ không muốn đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.” Này, người nào đó, có từng nghe qua hay không, giải thích chính là che giấu nha? Không còn mặt mũi!
Mạch Manh Manh đã đắm chìm trong sự vui sướng khổng lồ này, ngây ngô cười.
Hầu Thành nhìn Mạch Manh Manh cười, trong lòng chợt có một chút mong đợi đối với buổi tiệc không lâu sắp tới.
**********
Ngày tổ chức tiệc, Mạch Manh Manh mặc một chiếc váy liền thắt eo màu xanh ngọc, chiều dài vừa vặn trên đầu gối một tấc, sẽ không quá ngắn, cũng sẽ không quá dài thành ra rườm rà, giày cao gót thì sau khi cân nhắc đến chiều cao của Hầu Thành mà lựa chọn, dằn lòng mang đôi 10 cen-ti-mét, tầm nhìn mở rộng không ít. Tóc được cột lên, chỉ để lại hai sợi ở hai bên tóc mai, đuôi tóc hơi xoăn, vừa có sự trẻ trung của thiếu nữ, lại có sự thành thục của phu nhân. Trời sinh đoan trang, trang điểm nhẹ lại khiến cho hai mắt người khác bất ngờ.
Lúc Hầu Thành thấy Mạch Manh Manh, thực sự rất kinh ngạc. Vương Hạo khoa trương hơn, “Em gái nhỏ của anh à, làm sao lại hóa thân thành ngự tỷ vậy ~~ tan vỡ mất ~~” Vừa nói vừa chạy một vòng quanh Manh Manh, cuối cùng còn nói, “Thật ra thì ngự tỷ cũng không tồi chút nào ~~”
Cao Tuệ nhấc chân đá một cái, “Từng thấy người đứng núi này trông núi nọ, nhưng chưa từng thấy qua người như cậu lại cùng đứng về phía người đứng núi này trông núi nọ!”
Trong lòng Mạch Manh Manh châm chọc, chị, chị chắc chắn câu đứng núi này trông núi nọ được dùng như vậy sao?
“Được rồi, đi thôi.” Anh lớn lên tiếng, sao dám không nghe theo?
Đến nơi tổ chức tiệc, Chu Dao trang điểm đậm như trước đây đứng ở cửa, đón nhóm bọn họ, lôi kéo Mạch Manh Manh, “Đây thật sự là Tiểu Manh Manh nhà ta sao? Có thật không?”
“Chị. . . . . . Là em. . . . . .”
“Manh Manh. . . . . . Chị nghĩ chị yêu em mất rồi. . . . . .” Liếc mắt nhìn Hầu Thành, đột nhiên tiến tới trước mặt Manh Manh, chu miệng lên, hôn Manh Manh một cái thật vang dội.
Mọi người: . . . . . . . . . . . .
Mặt Manh Manh đỏ như trái cà chua. Hầu Thành kéo Mạch Manh Manh đi, lạnh lùng nói với Chu Dao, “Cô đủ rồi đấy, mau dẫn chúng tôi vào.”
Chu Dao không sợ chết, “Manh Manh miệng em rất ngọt ~ đến đây ~ hôn một cái nữa nào ~~”
Mạch Manh Manh rất muốn hét lên một tiếng, nụ hôn đầu của tôi a a a!
“Mạch Manh Manh da mặt mỏng, cô đừng trêu chọc em ấy.” Dương Tĩnh nói chuyện.
Chị lớn, không hổ là chị lớn! Em quá yêu chị!
Chu Dao rất không nể mặt kéo Mạch Manh Manh đi, không quan tâm mặt Hầu Thành đang đen lại, “Hôm nay có rất nhiều trai đẹp nha Tiểu Manh Manh đáng yêu ~ coi trọng ai thì nói với chị, chị đóng gói anh ta tặng cho em!”
Mọi người: . . . . . . . . . . . .
Mặc dù chỉ có mấy chục người của phòng thiết kế hai công ty tham gia bữa tiệc, nhưng mà rõ ràng hội trường được trang trí rất tỉ mỉ. Nhóm tinh anh bình thường bận rộn bù đầu hoàn toàn nhìn không ra người, hôm nay mỗi một người đều biến thành tuấn nam mỹ nữ. Nhưng mà, đây không phải điểm Mạch Manh Manh chú ý. Sau khi tiến vào trong hội trường, Chu Dao suy nghĩ đến chuyện lớn cả đời của Mạch Manh Manh, cuối cùng vẫn trả Mạch Manh Manh lại cho Hầu Thành, chấm dứt hành động đùa giỡn. Mạch Manh Manh kéo Hầu Thành, trong lòng vui vẻ đến mức muốn nhảy lên. Bản thân Mạch Manh Manh không biết, lúc này mình, cùng Hầu Thành, nhất định chính là một đôi trời đất tạo nên, kim đồng ngọc nữ. Hầu Thành cũng không biết, trong lúc vô tình, mình đã xem Mạch Manh Manh thành người phụ nữ phải đứng ở bên cạnh mình rồi.
Trong lúc Hầu Thành cùng lãnh đạo đối phương nói chuyện với nhau đã dặn dò Mạch Manh Manh tự mình đi dạo một chút, Mạch Manh Manh đi tới khu đồ ngọt liền không chuyển động bước chân nữa. Những món bánh ngọt này, nhìn qua đều có vẻ ăn rất ngon nha. . . . . . Mạch Manh Manh không chút do dự cầm đĩa mỗi món lấy một cái, ngon lành thưởng thức. Ăn thật ngon mà. . . . . .
Manh Manh vốn đang chìm đắm trong những món bánh ngọt thì một giọng nam dễ nghe vang lên, “Vị tiểu thư này, sắp khiêu vũ rồi, tôi có thể mời em nhảy một bản không?”
“Chậc. . . . . .” Mạch Manh Manh nháy nháy mắt, nhìn nhìn người đàn ông dáng vẻ rất lịch sự đứng ở trước mặt mình, lại nhìn nhìn món bánh ngọt trong tay mình, chuyện từ chối người khác như vậy từ trước đến giờ mình không biết làm, thế nhưng vẫn chưa ăn đã nghiện mấy món bánh ngọt này, rối rắm. . . . . .
Triệu Nhất Bác nhìn thấu trong lòng cô gái này đang suy nghĩ gì, thật sự rất muốn cười, tại sao có thể đáng yêu như thế chứ? Nhân phẩm tốt khiến cho đề nghị mà anh đưa ra cũng hợp tình hợp lý, “Ngay lập tức sẽ có những món bánh ngọt mới được mang ra, không cần lo lắng sẽ bị người khác ăn hết.”
“Chậc. . . . . .” Suy nghĩ bị nhìn thấu, Mạch Manh Manh ngượng ngùng cười cười, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, “Được.”