Mười chín tháng tư.
Dương đại lão bản đã tỉnh lại, cô đã mở mắt ra, nhưng trước mắt vẫn là một màu tăm tối, chẳng thấy gì cả, hoàn toàn giống hệt như lúc còn nhắm mắt vậy.
Mình đã hôn mê bao lâu rồi? Bây giờ là mấy giờ? Nơi này là nơi nào? Lão già cổ quái kia tại sao lại đem mình lại đây?
Cô hoàn toàn không biết.
Cô chỉ biết trên người mình ít nhất có bốn chỗ huyệt đạo trọng yếu bị người ta dùng thủ pháp độc môn nào đó thật đặc biệt điểm vào, tuy không tổn thương gì đến cân mạch khí huyết, nhưng cô chẳng động đậy được cả tới ngón tay.
Nếu lão già đó trẻ đi mấy tuổi, không chừng cô lập tức đã suy đoán lão có mục đích gì với cô, lập tức nghĩ ngay đến chuyện đó.
Có điều lão già này quá già, già đến độ có thể để cô tự an ủi lấy mình.
… Nhất định lão ta không làm chuyện này đâu, một người đàn bà như mình chắc lão chẳng có tý gì hứng thú, bởi vì nhất định lão chịu không nổi, lão già này cho dù có đi tìm đàn bà, chắc cũng đi tìm mấy đứa con gái không hiểu chuyện thôi.
Cô đang mãi an ủi mình theo chiều hướng đó, nhưng cũng cảm thấy mình nghĩ sao mà khả ố quá.
May mà cô còn nghe được.
Cô tỉnh lại còn chưa bao lâu, bèn nghe có tiếng hai người đang nói chuyện, người thứ nhất là một người đàn bà, cái giọng vừa the thé vừa cao vừa như muốn hết hơi, làm như ai ai cũng là kẻ điếc.
Người thứ hai nói chuyện ấp a ấp úng, âm dương quái khí, chính là lão già quỷ sứ lúc nãy.
– Ông có đem con nhỏ đó về chưa?
– Dĩ nhiên là về rồi.
Lão già nói :
– Mấy chuyện đó sai tôi đi làm, mã đáo thành công, thò tay ra là được ngay.
– Tôi biết ngay ông thích ba thứ chuyện đó lắm.
Giọng của người đàn bà kia càng lên cao :
– Ông là thứ hỗn đản, thứ quỷ háo sắc.
– Ai thích gì chuyện đó, bà kêu tôi đi mà, nếu đổi lấy người khác, có quỳ xuống lạy tôi, tôi cũng chẳng thèm.
– Đánh rắm mẹ nó thối quá đi! Ông được chuyện còn làm bộ kêu ca.
– Ai được chuyện?
– Ông, tôi biết ngay, ông đụng vào nó rồi phải không?
Sau đó là phách một tiếng, lão già hiển nhiên đã bị ăn một tát tai, lão la làng lên :
– Oan uổng quá nè trời.
– Ông còn dám kêu oan uổng? Ông dám nói ông không đụng tới người nó?
– Vương Bát Đản mới đụng vào.
– Ông vốn là Vương Bát Đản mà, Vương Bát Đản già dịch.
– Tôi là Vương Bát Đản, bà là gì?
– Ông mau cút đi ngay, cút đi đâu xa đó, càng xa càng tốt, tôi không kêu ông trở lại, ông không được trở lại.
– Tuân mệnh.
Lão già thở ra một hơi, lẩm bẩm :
– Sống đến bảy tám chục tuổi rồi, còn in hệt như con gái ghen tuông, có chết người không chứ?
Giọng của lão già bỗng đi ra xa lắc, hình như sợ ăn thêm cái tát tai nữa.
Dương đại lão bản dù gì cũng thở phào ra được một hơi.
Hiện tại, cô cũng nghe ra được, mụ đàn bà cái giọng vừa the thé vừa không ra hơi đó và lão già là một cặp vợ chồng.
Hiện tại, ông thì đã đi rồi, chỉ còn bà ở đó, không những vậy đã bảy tám chục tuổi. Một mụ lão thái bà già tới mức đó còn làm gì được cô bây giờ?
Hoàn cảnh đó so với cái hoàn cảnh cô tưởng tượng lúc nãy còn quá tốt.
Chính lúc cô bắt đầu cảm thấy mình có thể yên tâm chút đỉnh, đèn bỗng nhiên sáng lên.
Ánh đèn sáng cực kỳ, trong bóng tối bỗng có ánh đèn sáng như vậy bật lên, bất kỳ cặp mắt của người nào cũng chịu không thể nổi.
Cặp mắt của Dương đại lão bản đóng lại rồi mở ra, mở ra rồi đóng lại, mở ra thêm lần nữa vẫn còn chẳng thấy gì khác, chỉ có thể thấy có vài cái đèn, còn sáng hơn những cái đèn trong đại sảnh chỗ sòng bài của cô xa.
Bao nhiêu đèn đều tập trung ở chỗ cô nằm, dùng chụp đèn bao lại. Bao nhiêu ánh sáng đều chiếu lên người cô, chỗ khác vẫn còn là bóng tối đen sì.
Cô mở mắt hi hí, dùng mi mắt che bớt đi ánh đèn, nhìn xéo qua, đại khái cũng thấy được lờ mờ có một bóng người.
Người này quả thật là đàn bà, xem ra phảng phất thật ốm, thật cao.
Thật ra, Dương đại lão bản cũng không thấy người này lắm, chỉ bất quá thấy cái quần dài của bà ta mặc thế thôi.
Một cái quần dài đủ các màu sắc hỗn tạp, vốn chẳng phải thứ quần áo bà lão bảy tám chục tuổi mặc vào người.
Chỉ nhìn cái quần không, Dương đại lão bản đã cảm thấy bà ta nhất định còn cao hơn bất kỳ người nào mình đã từng thấy qua nhiều. Bởi vì cái quần đó cũng dài hơn cái quần của bất kỳ người nào nhiều, không những vậy, còn rất hẹp.
Cái quần của Dương đại lão bản mười ba tuổi đã rộng hơn cái quần đó rồi.
Phải là người đàn bà có thân hình như vậy mới mặc vào được cái quần như vậy, bà ta thật là không thể nào tưởng tượng được.
Người đàn bà này cũng đang quan sát cô, không những vậy còn có thể nhìn cô từ đầu tới chân kỹ lưỡng, nhìn cả nửa ngày, mới dùng cái giọng vừa the thé vừa hết hơi đó hỏi cô :
– Cô họ gì? Tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Cái sòng bài chỗ đó có phải là một mình cô mở ra không?
Dương đại lão bản từ chối trả lời.
Người đàn bà này chẳng có quyền gì hỏi cung cô, cô cũng chẳng cần gì phải trả lời.
Cô còn hỏi ngược lại :
– Bà họ gì? Tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tại sao bà không nói tôi nghe?
– Ta có thể nói cho cô nghe.
Người đàn bà này nói :
– Ta họ Lôi, người ta kêu ta là Lôi đại tiểu thơ.
– Nếu vậy thì tôi cũng nói cho bà biết, tôi họ Dương, người ta gọi tôi là Dương đại lão bản.
– Năm nay cô bao nhiêu tuổi?
– Bà có nói với tôi, năm nay bà bao nhiêu tuổi không?
– Không.
– Thế thì sao tôi phải nói cho bà biết?
– Cô có thể không nói cho ta nghe, tuyệt đối có thể.
Lôi đại tiểu thơ hững hờ nói :
– Ta thích cái tính khí của cô, chết cũng không chịu thiệt thòi, bởi vì cái tính của ta cũng thế.
– Thế thì tốt quá.
– Chỉ tiếc là, cô và ta có tý khác nhau.
– Khác gì?
Lôi đại tiểu thơ không trả lời thêm, mà ta chầm chậm thò bàn tay ra, phách một tiếng, tát cho Dương đại lão bản một cái tát tai.
Bàn tay bà ta thò ra xem ra động tác rất chậm, có điều Dương đại lão bản còn chưa thấy kịp bàn tay bà ta ra sao, mặt đã bị ăn ngay một tát tai, bàn tay cũng thụt về trở lại.
Cái tát tai đó đánh ra thật quá nhanh.
– Ta có thể tát cô, nhưng cô không cách gì tát ta, đấy chính là chỗ khác nhau giữa ta và cô.
Lôi đại tiểu thơ nói :
– Hiện tại cô đã hiểu rõ chưa?
Dương đại lão bản câm miệng lại.
– Không những ta tát tai cô được, ta còn có thể làm rất nhiều chuyện khác.
Lôi đại tiểu thơ lại nói :
– Chỉ cần chuyện cô tưởng tượng ra được, thứ nào ta cũng làm tới nơi.
Bà ta the thé nói không ra hơi :
– Chuyện ngay cả cô tưởng tượng không được, ta cũng có thể làm được.
Trái tim của Dương đại lão bản đang chìm xuống.
Cô biết cái vị Lôi đại tiểu thơ này không nói khơi khơi dọa người. Đàn bà đối xử đàn bà, có lúc còn đáng sợ hơn cả đàn ông. Cô đã nghĩ ra được rất nhiều chuyện đáng sợ.
Lôi đại tiểu thơ thở ra một hơi :
– Ta tin là cô nhất định đã hiểu cái ý của ta lắm rồi.
Bà ta hỏi :
– Hiện tại cô có thể nói cho biết cô tên gì chưa?
– Dương Lan Phương.
– Năm nay bao nhiêu tuổi?
– Ba mươi bốn.
– Chỉ có ba mươi bốn? Còn được, vẫn còn là con bé, còn xứng đôi lắm.
Đàn bà ba mươi bốn tuổi trước mắt bà ta vẫn còn là một cô bé, cái vị Lôi đại tiểu thơ được bao nhiêu tuổi rồi?
Dương đại lão bản thật tình rất muốn nhìn thử bà ta, xem bà ta mặt mủi ra làm sao.
– Tuổi cô không lớn, mặt mày cũng dễ coi, tính khí tuy không hay ho lắm, nhưng cũng không hư hỏng.
Giọng của Lôi đại tiểu thơ bỗng biến ra thật ôn nhu :
– Nói thật với cô, ta đã bằng lòng cô lắm rồi đó, chỉ bất quá, ta còn phải xem xem cô kỹ càng cái đã.
– Xem tôi kỹ càng?
Dương Lan Phương kêu lên :
– Tại sao bà phải xem tôi kỹ càng?
Cô bỗng kêu lên là vì, cô sực nhớ một chuyện vô cùng kinh sợ.
Cô bỗng nhớ lại lời của lão già.
… Ta nói ra chắc cô không tin, ta đến đây, chỉ bất quá vì mụ vợ ta muốn cởi hết quần áo cô ra, xem xét kỹ càng.
Lúc đó, cô cảm thấy rất buồn cười, không những vậy, còn cười ra tiếng, bởi vì trước giờ cô chưa hề nghe qua chuyện gì hoang liêu như vậy.
Hiện tại, cô cười không muốn nổi.
Lúc đó, quả thật cô không tin được lão già đang nói chuyện thật.
Hiện tại cô đã tin.
Lôi đại tiểu thơ lại thò tay ra, lần này không phải để tát tai cô, mà là cởi y phục cô ra.
Mỗi bộ quần áo của Dương đại lão bản đều do danh sư may cắt tinh vi, không những chất liệu cao quý, may cắt hợp thân, mà còn có điểm đặc biệt nữa…
Nút áo của cô làm rất đặc biệt tinh xảo, cho dù cô nằm yên đó không cử động, người khác cũng khó mà mở được nút áo ra.
Đấy không phải là nói cô hay bị đàn ông mở nút áo ra, cho dù có người trong bụng muốn làm vậy, cũng chẳng ai dám làm thật.
Đây chỉ bất quá là tập quán của cô.
Cô đại khái cho rằng, nút áo trên quần áo người đàn bà, cũng giống như tiền tuyến ngoài trận địa vậy, phòng thủ nghiêm ngặt được chừng nào thì cũng nên phòng thủ.
Có điều, hiện tại cái tiền tuyến đó đã bị đánh vỡ tan tành, đã bị ngón tay của Lôi đại tiểu thơ giải khai ra trong thoáng chốc.
Dương đại lão bản trước giờ chưa từng thấy ngón tay ai linh xảo như của bà ta.
* * * * *
Bàn tay của Cao Thiên Tuyệt lạnh giá, lạnh như lưỡi đao, lạnh như cái kềm sắt trang bị trên tay y.
Bất kỳ ai bị bàn tay đó chụp vào cổ họng, cho dù không bị nghẹt thở chết, cũng đã sợ muốn chết đi nửa mạng sống.
Gương mặt của Nguyên Bảo lại chẳng có tý gì là sợ hãi, ngược lại còn đưa cặp mắt thật quan tâm đồng tình nhìn Cao Thiên Tuyệt, không những vậy, còn thở ra một hơi, lắc đầu nói :
– Ông quả thật là một người đáng thương, tôi thật đồng tình với ông lắm.
Nó còn đi thương hại người khác, làm như nó còn chưa biết, cái người đáng thương này tùy thời tùy lúc có thể bóp cổ họng nó vỡ ra như hạt đào bị ép giữa cánh cửa.
– Ngươi đồng tình ta?
Cao Thiên Tuyệt nhịn không nổi phải hỏi :
– Tại sao lại đồng tình ta?
– Bởi vì tôi e ông không còn sống được bao lâu.
Cái mạng của nó đang bị người ta nắm trong tay, nó còn ngược lại đi nói mạng người ta không sống lâu, không những vậy, còn nói rất thành thực.
Cao Thiên Tuyệt tung hoành giang hồ hai ba chục năm nay, còn chưa thấy ai như vậy.
– Sống không bao lâu là ta hay là ngươi?
Y hỏi Nguyên Bảo.
– Dĩ nhiên là ông.
– Sao ta sống không bao lâu?
– Bởi vì ông bệnh rồi.
Nguyên Bảo nói :
– Không những vậy, còn bệnh nặng lắm.
– Sao?
– Nếu tôi là ông, tôi đã về nhà từ lâu, về uống một tô canh nóng hổi, đắp lên ba lớp chăn bông, vùi đầu ngủ ba ngày.
Nguyên Bảo nói rất nghiêm trang :
– Nếu ông nghe lời tôi, chiếu đúng phương pháp tôi nói đó, không chừng mà hữu hiệu.
Cao Thiên Tuyệt hình như nghe muốn thộn mặt ra, Nguyên Bảo đảo quanh tròng mắt, nó bỗng nắm lấy tay y.
Bàn tay của Cao Thiên Tuyệt lạnh băng trơn tuột, bàn tay của nó vừa mềm vừa ấm.
Nó dùng hai bàn tay nắm lấy bàn tay của Cao Thiên Tuyệt, nói thật dịu dàng :
– Một người như ông, phải nên chăm sóc lấy mình mới phải, nếu ngay cả chính ông còn không chăm sóc cho ông, còn ai đi lo cho ông nữa? Nếu ông chết di, chỉ e không có lấy một người khóc thương ông.
Nó không cười.
Những câu nói đó hình như thốt ra từ tận đáy lòng của nó, nó đang hy vọng Cao Thiên Tuyệt sẽ cảm động nghe lời nó.
Nó thường thường muốn đi cảm động người ta, bởi vì chính nó cũng thường hay bị người cảm động.
Cỡ hạng người dễ bị cảm động như nó, đại khái khó mà kiếm ra được thêm người thứ hai.
Cao Thiên Tuyệt không có lấy một tý phản ứng, có điều, y cũng không rút tay ra khỏi hai bàn tay của Nguyên Bảo.
Đấy đã là thứ phản ứng quá kỳ lạ lắm rồi.
Nếu người nào khác nói những lời đó trước mặt y, cái lưỡi người đó đã bị cắt đi mất từ lâu, nếu có người nào dám đụng vào bàn tay của y, người đó toàn thân sẽ chẳng còn có khúc xương cốt nào là toàn vẹn.
Nguyên Bảo đợi cả nửa ngày, không thấy y có chỗ nào là cảm động, nó nhịn không nổi lại hỏi dò :
– Tôi nói mấy câu đó ông có nghe không vậy?
– Ta nghe hết.
Cao Thiên Tuyệt vẫn còn trả lời :
– Nghe rõ từng chữ một.
– Có phải ông đang chuẩn bị về nhà?
– Không.
– Ông chuẩn bị làm gì?
– Chuẩn bị giết ngươi.
Cao Thiên Tuyệt lạnh lùng nói :
– Cắt lưỡi của ngươi trước, chặt tiếp cánh tay, rồi giết ngươi bỏ chó ăn.
– Tại sao?
Nguyên Bảo làm như kinh ngạc :
– Tôi đối xử với ông tử tế như vậy, tại sao ông đi giết tôi?
– Bởi vì ta biết, ngươi nói đó, chẳng có câu nào là thật lòng cả.
Cao Thiên Tuyệt cười nhạt :
– Ngươi chỉ bất quá muốn nói mấy câu đó làm cho ta động lòng, để ta thả ngươi ra.
Nguyên Bảo còn chẳng phủ nhận tý nào cả, nó chỉ bất quá thở ra, cười khổ nói :
– Nói vậy, xem ra muốn gạt ông quả thật chẳng phải là chuyện dễ.
– Ngươi thừa nhận?
– Nếu đã gạt không được ông, không thừa nhận cũng không xong.
Nguyên Bảo nói :
– Ông giết tôi đi thôi.
– Ta vốn đã muốn giết ngươi rồi.
– Ông tính dùng cách gì giết tôi?
Nguyên Bảo hỏi :
– Dùng bàn tay này bóp họng tôi chết được không?
Bàn tay của nó còn đang nắm bàn tay của Cao Thiên Tuyệt, nó bỗng hôn lên bàn tay lạnh băng đó một cái, dùng đôi môi mềm mại ấm áp của nó hôn lên bàn tay lạnh băng vô tình đó.
– Nghe nói tử tù trong nhà lao trước khi xử quyết được ban cho một yêu cầu lần cuối cùng.
Nguyên Bảo nói :
– Đây là lời yêu cầu cuối cùng của tôi, ông phải đáp ứng tôi.
Nói xong câu đó, nó bèn nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ chết.
* * * * *
Dương đại lão bản không khóc, không la hét không chửi mắng không giãy giụa không khóc.
Bởi vì cô biết có làm cũng vậy thôi.
Cô hận muốn chết ngay đi được cho rồi, nếu chết không được cũng ngất đi cho xong.
Chỉ tiếc là không những cô không chết được, cô còn tỉnh táo vô cùng.
Vì vậy, cô chỉ còn nước nằm đó để người ta nhìn, trần truồng nằm ra đó dưới ánh đèn để cho Lôi đại tiểu thơ chẳng tiểu thơ tý nào nhìn cô từ đầu đến chân, nhìn đầy đủ.
Eo lưng của cô nhỏ, bộ ngực cô căng đầy, cặp đùi cô dài mà tròn lẳng chắc nịch, toàn thân trên dưới không có một vết sẹo, cũng không có một tý da thịt gì lỏng lẻo thừa thãi, hoàn toàn không khác gì lúc cô còn mười sáu tuổi.
Một người đàn bà ba mươi bốn tuổi muốn bảo trì thân thể mình như vậy không phải là một chuyện dễ dàng, đấy là kết quả của bao nhiêu năm cô đã bỏ ra tập luyện, cũng là chuyện cô rất lấy làm hãnh diện kiêu ngạo.
Những đêm xuân, lúc Dương Lan Phương tắm xong, đứng nhìn mình trong gương, lúc tỉnh dậy giữa đêm không người, cô cũng mơ mơ hồ hồ nghĩ đến những chuyện hoang đường không nên nghĩ đến, ảo tưởng có người đang lặng ngắm thân thể hoàn mỹ không chút tỳ vết của mình, cũng giống như mười sáu năm về trước, cái đêm mùa hạ đó, lần đầu tiên cô dâng hiến đời mình vậy.
Cô nghĩ như vậy thật, cô cũng tin còn có biết bao nhiêu người đàn bà khác cũng nghĩ như cô vậy.