Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 3 - Giả Tỳ Nữ Mưu Đồ Bức Họa

trước
tiếp

Mấy câu này tựa hồ cương đao lợi kiếm đâm vào trái tim thiếu niên áo trắng.

Hắn lập tức biến sắc, hai mắt long lanh đẫm lệ.

Hắn cố nhịn cho nước mắt khỏi rớt xuống, rồi chậm rãi đáp:

– Ðây là một vụ rất bi thảm mà tại hạ đã trải qua. Dù tại hạ không cụt tay què chân, nhưng trong tâm linh mang nặng nhiều mối đau khổ vô bờ bến, so với cắt tai, khoét mắt, chặt chân còn đau khổ hơn đến trăm ngàn lần.

Ðột nhiên hắn nghiêm sắc mặt lau ngấn nước mắt, từ từ nói tiếp:

– Vụ này không liên quan gì đến ai, vậy bất tất phải nói cho người ngoài nghe.

Quyên nhi thủng thẳng nói:

– Tiện nữ tin những câu các hạ nói đều là sự thực. Có điều các hạ đã hạ sát cả nhà Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm, lại bức tử vợ chồng Quân Thiên Phụng và đả thương người con trai độc nhất của hai vị thì oán khí trong lòng đã tiêu tán phần nhiều rồi mới phải. Mong rằng các hạ nể bạc diện của tiện nữ mà buông tha cho con người tàn phế này.

Quân Trung Phụng đứng bên rất lấy làm kỳ nghĩ thầm:

– Hai người này dường như quen biết nhau lại tựa hồ mới gặp lần đầu. Ngoài ra giữa hai người đều tỏ vẻ úy kỵ lẫn nhau. Tuy người nào cũng bảo thủ ý kiến của mình mà hết sức trấn tĩnh không muốn chọc giận đối phương.

Thiếu niên áo trắng giơ trường kiếm lên nói:

– Hẳn cô nương có quen biết nhà họ Quân nên mới vì họ mà xuất đầu…

Quyên nhi ngắt lời:

– Hừ! Tiện nữ thân phận nô tỳ cho nhà họ Quân đã được nửa năm. Quân cô nương coi tiện nữ như tình chị em. Quân phu nhân cũng hết lòng nhân hậu. Nguyên một điểm này đủ khiến cho tiện nữ năn nỉ các hạ xin tha họ rồi. Huống chi thảm trạng bữa nay khiến cho người đã trông thấy ai nỡ tọa thị điềm nhiên?

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi:

– Nếu tại hạ không ưng thuận lời thỉnh nguyện của cô nương thì sao?

Quyên nhi giơ tay vén mớ tóc mây xõa xuống mặt đáp:

– Tiện nữ đã biết Thất Tuyệt Ma Kiếm lợi hại thế nào rồi, nhưng vẫn hy vọng được các hạ ưng lời.

Dưới ánh đèn sáng, cặp mày thưa thớt nước da tươi thắm, mắt sáng môi son, mũi thẳng răng đều đều lộ ra con người nhan sắc tuyệt luân.

Thiếu niên áo trắng đủng đỉnh hỏi:

– Cô nương vào làm tỳ nữ nhà họ Quân đã chịu ơn sâu của họ hay sao?

Quyên nhi lắc đầu đáp:

– Không có đâu.

Thiếu niên áo trắng lại hỏi:

– Cô nương đã không chịu ơn mà tại hạ đầy lòng cừu hận thì sao cô nương lại cố dúng tay vào vụ này?

Quyên nhi đáp:

– Tiện nữ không có ý ngăn trở việc báo thù của các hạ, nếu có thì đã ra mặt can thiệp rồi.

Thị đổi thành nét mặt nghiêm trang từ từ nói tiếp:

– Tiện nữ hy vọng công tử nể chút bạc diện mà tha cho y.

Thiếu niên áo trắng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ba tiếng rồi hỏi:

– Phải chăng cô nương nhất định can thiệp vào vụ này?

Quyên nhi hỏi lại:

– Các hạ nhất định giết chết y hay còn có lòng nể mặt tiện nữ?

Thiếu niên áo trắng vẻ mặt nghiêm trang đáp:

– Cô nương mà nhất định can thiệp tất đã chuẩn bị rồi.

Quân Trung Phụng đột nhiên lên tiếng:

– Quyên nhi! Kiếm chiêu của người này cực kỳ ác độc, hễ đã ra tay là đả thương đối phương.

Vụ này không liên can gì đến ngươi thì ngươi nên đi ngay đừng dính vào nữa .

Quyên nhi tủm tỉm cười đáp:

– Không sao đâu.

Thị dừng lại một chút rồi hỏi:

– Cô nương có thể cho tiểu tỳ mượn thanh đoản kiếm trong tay một chút không?

Quân Trung Phụng trầm ngâm giây lát rồi từ từ cầm đoản kiếm đưa ra.

Quyên nhi tiếp lấy đoản kiếm lạnh lùng hỏi:

– Các hạ thử nghĩ lại coi. Vì một người tàn phế có đáng để cho tiện nữ phải liều chết không?

Thiếu niên áo trắng cười lạt đáp:

– Ðó là cô nương bức bách tại hạ phải ra tay.

Quyên nhi mặt thoáng hiện một làn sương lạnh, thị thủng thẳng hỏi:

– Hành vi này của các hạ thiệt là thảm khốc, tiện nữ điềm nhiên tọa thị sao được? Các hạ ỷ mình có những chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm cực kỳ tàn độc. Tiện nữ muốn đón tiếp hai chiêu được không?

Thiếu niên áo trắng đáp:

– Hay hơn hết là cô nương ra tay trước đi!

Quyên nhi hỏi:

– Tại sao vậy?

Thiếu niên áo trắng đáp:

– Tại hạ mà động thủ thì e rằng cô nương không còn cơ hội để phản kích nữa.

Quyên nhi nói:

– Tiện nữ không nghĩ đến chuyện quyết sinh tử với các hạ mà chỉ muốn tiếp hai chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm nổi tiếng hễ phóng ra là giết người.

Thiếu niên áo trắng nói:

– Cô nương nói vậy chẳng là tự phụ lắm ư?

Quyên nhi hỏi lại:

– Nếu tiện nữ không chịu nổi hai kiếm chiêu của các hạ để đến nỗi bị thương hay phải chết là lỗi tự mình, không can gì đến các hạ. Nhưng nếu tiện nữ chịu đựng nổi hai chiêu thì sao?

Thiếu niên áo trắng đáp:

– Tại hạ sẽ bỏ đi luôn không truy sát người nhà họ Quân nữa.

Quyên nhi nói:

– Quân tử nhất ngôn.

Thiếu niên áo trắng nói:

– Một lời coi nặng bằng non.

Quyên nhi cầm thanh kiếm để trước ngực thủ thế, hô:

– Mời công tử ra tay!

Thiếu niên áo trắng đáp lại:

– Cô nương hãy cẩn thận!

Thanh trường kiếm vung lên, ánh kiếm biến ảo thành một bức màn dầy đặc chụp xuống.

Quyên nhi hất đoản kiếm lên bật thành tiếng choang choảng kiếm khí ngất trời, kiếm quang giao động.

Thiếu niên áo trắng thu trường kiếm về lùi lại hai bước. Vẻ mặt hắn đã nghiêm khắc bây giờ càng lạnh như băng sương.

Hắn thủng thẳng nói:

– Kiếm pháp của cô nương quả là cao minh.

Quyên nhi cười mát đáp:

– Nghe lời đồn thì Thất Tuyệt Ma Kiếm càng những chiêu về sau càng ghê gớm. Mấy chục năm nay, chưa một ai chống được bảy chiêu mà không bị thương. Thế thì tiện nữ khó lòng tiếp được chiêu thứ hai.

Thiếu niên áo trắng ngưng tụ chân khí vào huyệt đan điền, rung tay một cái phóng trường kiếm ra.

Chiêu này coi uy thế không mạnh bằng chiêu trước, nhưng kiếm khí mịt trời, kiếm quang chói mắt.

Thực ra nó lợi hại hơn chiêu trước gấp mấy lần. Nội lực trên thanh kiếm không phát ra ngoài cứ tùy thời mà biến hóa.

Quyên nhi nghiến hai hàm răng hạ thấp thanh đoản kiếm xuống rồi người chuyển theo kiếm vung lên chống đỡ.

Bổng một tiếng vang nhỏ mà ngân dài.

Hai thanh kiếm chạm nhau rồi đột nhiên xa nhau.

Người ngoài coi hai thanh kiếm phân khai chẳng thấy có gì biến hóa, song thật ra lúc giao nhau nó đã biến đến ba thức “tam công tam thủ” rất là kỳ bí.

Quyên nhi đón tiếp xong chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm thứ hai liền liệng đoản kiếm xuống đất, từ từ lên tiếng:

– Tiện nữ may mà không nhục mệnh, đón tiếp được hai chiêu của công tử.

Thiếu niên áo trắng thở phào một cái nói:

– Tại hạ tin rằng đến chiêu thứ ba cô nương nhất định phải bị thương dưới lưỡi kiếm của tại hạ.

Quyên nhi đáp:

– Các hạ nói có lẽ đúng đó, nhưng tiện nữ đã tuyên bố chỉ tiếp hai chiêu, may chưa bị thương. Còn chiêu thứ ba trở đi tiện nữ có chống được hay không chưa cần bàn đến.

Thiếu niên áo trắng ngửng mặt lên cười ha hả ba tiếng rồi đột nhiên trở gót chạy đi như bay.

Lúc hắn đến chẳng khác trận cuồng phong khiến người phát khiếp thì lúc đi cũng tựa hồ một luồng khói tỏa bốc đi chẳng thấy hình tích gì.

Quân Trung Phụng nhìn theo bóng trắng cho tới khi mất hút mới buông một tiếng thở dài nói:

– Người này thủ đoạn thật là ác độc, tính tình lại cực kỳ khắc nghiệt. Mối thù này không báo không được.

Quyên nhi nói:

– Cô nương ơi! Trong võ lâm hiện nay chỉ có một người biết thi triển Thất Tuyệt Ma Kiếm.

Người đó đã thu hắn làm đồ đệ thì nhất định không thu nạp cô nương nữa.

Quân Trung Phụng nghiên mình thi lễ nói:

– Té ra tỷ tỷ là một vị cao thủ võ lâm biết nhiều hiểu rộng vào đây ẩn mình mà tiểu muội không hay, nói ra càng thêm hổ thẹn.

Quyên nhi mỉm cười đáp:

– Cô nương chưa qua lại giang hồ thì không thể biết mọi việc trong võ lâm và dĩ nhiên chưa hiểu lai lịch tỳ nữ.

Quân Trung Phụng nói:

– Có điều tiểu muội muốn biết là tại sao tỷ tỷ lại gửi thân nơi hàn xá, khuất mình giữ phận nô tỳ?

Quyên nhi mỉm cười đáp:

– Chuyện đó sau này chúng ta sẽ nói. Ðiều gấp rút là phải cứu tính mạng lệnh huynh trước.

Quân Trung Phụng quay lại nhìn ca ca nằm dài dưới đất nàng buồn thảm nói:

– Tiểu muội không thông y lý thì những việc làm thuốc trị thương thật là mờ mịt. Nhất thiết trông vào tỷ tỷ chỉ giáo cho.

Quyên nhi gật đầu đáp:

– Nếu trong Quân phủ còn có người thì nhờ bọn họ thu liệm di thể lão gia cùng phu nhân đi.

Thị ngừng lại một chút rồi nhìn Quân Trung Phụng nói tiếp:

– Hiện giờ Quân gia chỉ còn một cô nương là người lành mạnh vậy cô nương phải phấn chấn lên mới được…

Quân Trung Phụng nói:

– Tiểu muội cũng biết thế, nhưng hoàn toàn chưa có một chút lịch duyệt giang hồ. Song thân đã bị giết một cách đột ngột, huynh trưởng lại bị trọng thương. Tiểu muội không biết làm thế nào để chịu đựng nổi thảm cảnh tan hồn nát ruột.

Quyên nhi nói:

– Vì thế mà tiểu tỳ phải thức tỉnh cô nương trong tình trạng này càng phải phấn khởi tinh thần.

Quân Trung Phụng nhìn thi thể song thân và huynh trưởng bị trọng thương, bất giác sa lệ. Nàng nghĩ tới mình đang ở trong một gia đình hoan lạc mà mới trong khoảnh khắc đã biến thành hoàn cảnh gia phá nhân vong thì lại càng chua xót gan vàng, ngậm ngùi tấc dạ.

Quyên nhi khẻ thở dài nói:

– Cô nương cần bảo trọng tấm thân để xử lý mọi việc cần kíp.

Quân Trung Phụng lau nước mắt nói:

– Tỷ tỷ nói phải lắm.

Nàng rảo bước ra khỏi cửa sảnh đường, lớn tiếng gọi:

– Trong nhà còn có ai không?

Nguyên những tay cung thủ mai phục trong viện đều đã lén lút trốn đi.

Quân Trung Phụng gọi đến ba câu, trong góc sân mới có tiếng đáp lời.

Quân Trung Phụng nhìn xem ai thì ra người lão bộc hầu hạ phụ thân lâu năm, tên gọi Quân Phúc.

Nàng liền hỏi:

– Chỉ còn mình lão thôi ư?

Quân Phúc đáp:

– Chỉ còn một mình lão ở lại. Ngày thường bọn chúng tên nào cũng ra vẻ lanh lẹn, đối với Quân gia tỏ dạ trung thành, nhưng nay gặp cơn nguy biến chúng đều nhanh chân chạy trước để cầu thoát thân.

Quân Trung Phụng nói:

– Việc này quan hệ đến sinh mạng của con người, trách họ thế nào được?

Nàng thở dài nói tiếp:

– Bây giờ cường địch đi rồi, chẳng hiểu còn trở lại nữa không. Lão gia cùng phu nhân đều bị nạn, đại công tử cũng bị trọng thương. Lão hãy đi mua lấy hai cổ quan tài để thu liệm di thể cho song thân ta.

Quân Phúc kinh hãi hỏi:

– Sao lão gia cùng phu nhân đều chết cả rồi ư?

Quân Trung Phụng cố gượng bình tĩnh đáp:

– Chết cả rồi. Lão đi mua hai cổ quan tài.

Quân Phúc dạ một tiếng rồi trở gót đi luôn.

Quân Trung Phụng quay lại nhìn Quyên nhi nói:

– Bây giờ tiểu muội ruột gan tan nát, mọi việc đều trông vào tỷ tỷ chỉ giáo cho.

Quyên nhi nói:

– Cô nương hãy bớt nỗi bi ai mới xử lý được mọi việc. Ðiều cần nhất hiện giờ là cứu mạng cho lệnh huynh đã.

Quân Trung Phụng gật đầu đáp:

– Chính là thế đó.

Quyên nhi nói:

– Trong mình tỳ nữ có ít linh dược, tỳ nữ lại biết sơ qua y lý. Việc cứu mạng cho lệnh huynh không thành vấn đề. Nhưng thương thế của lệnh huynh rất nặng, phải nửa tháng hay ít ra là mười ngày mới đỡ, còn bình phục như thường thì phải đến hai tháng, mà tiểu tỳ lại không ở đây được lâu.

Quân Trung Phụng tuy không nói gì nhưng bụng bảo dạ:

– Ngươi gửi thân ở nhà ta đã nửa năm nay sao bây giờ không lưu lại được vài tháng?

Quyên nhi dường như đã hiểu rõ ý nghĩ của Quân Trung Phụng liền tủm tỉm cười nói:

– Quân cô nương đừng tưởng Quyên nhi có điều chi giả trá. Sự thực tiểu tỳ đã định sắp ra đi từ trước. Nếu không xảy đại biến thì tiểu tỳ ngày mốt cũng xin khởi hành. Bây giờ có việc bất hạnh, tiểu tỳ xin ở lại bảy ngày. Ðó là kỳ hạn nhiều nhất.

Quân Trung Phụng đột nhiên nghiêng mình thi lễ nói:

– Thịnh ý của tỷ tỷ đến chết tiểu muội cũng không quên được. Tiểu muội xin có lời cảm tạ.

Quyên nhi thở dài nói:

– Tiểu tỳ không dám nhận lễ của cô nương. Còn một việc nữa, tiểu tỳ cần nói rõ cho cô nương biết trước là sau khi lệnh huynh khỏi thương thế rồi, chẳng những y không thể luyện thêm được võ công mà bản lãnh ngày trước cũng mất hết. Ngoài việc ăn uống, lệnh huynh là một phế nhân.

Quân Trung Phụng nói:

– Y là huynh trưởng và là người thân độc nhất trong đời của tiểu muội. Dĩ nhiên tiểu muội phải phục thị suốt đời. Dù y có thành phế nhân cũng phải cứu cho toàn mạng.

Quyên nhi gật đầu nói:

– Như thế mới phải. Tiểu tỳ xin tận lực cứu y.

Thị thò tay vào bọc sờ lấy chiếc bình ngọc, móc hai viên thuốc bỏ vào miệng Quân Trung Bình.

Thương thế Quân Trung Bình cực kỳ trầm trọng, dĩ nhiên y không đủ sức nuốt xuống được.

Quyên nhi tiện tay nhắc lấy hồ rượu trên bàn rót vào miệng cho y nuốt vào cổ họng rồi nói:

– Hai viên thuốc này của tiểu tỳ có thể giữ cho nguyên khí khỏi tiêu tan, nhưng còn miệng vết thương cần phải có thuốc rịt.

Quân Trung Phụng hỏi:

– Lấy thuốc gì rịt?

Quyên nhi đáp:

– Thuốc đấu là được rồi.

Quân Trung Phụng nói:

– Cái đó thì gia phụ đã chuẩn bị sẵn. Vậy tiểu muội xin đi lấy.

Quyên nhi nói:

– Khoan đã! Lệnh huynh không thể để nằm đây được. Hãy đưa y vào phòng rồi sẽ rịt thuốc.

Quân Trung Phụng ôm Quân Trung Bình lên đi vào nhà trong, đoạn lấy thuốc đấu rịt vết thương.

Quyên nhi băng bó cho Quân Trung Bình xong thở dài nói:

– Sau hai giờ nữa sức thuốc mới sinh hiệu lực và người y mới tỉnh lại. Bây giờ hãy để y nằm nghỉ ở đây. Chúng ta ra ngoài lo liệu việc khâm liệm cho lệnh tôn cùng lệnh đường.

Hai người trở ra nhà khách sảnh. Quân Phúc đã kêu người khiên hai cổ quan tài đến.

Quyên nhi giúp Quân Trung Phụng thu liệm thi hài vợ chồng Quân Thiên Phụng xong thì đêm đã sang canh năm.

Quân Trung Phụng ngó Quyên nhi bằng con mắt tha thiết nói:

– Chuyến này Quân gia xảy ra đại họa, may nhờ tỷ tỷ chiếu cố cho rất nhiều. Tiểu muội cảm kích nói không xiết được.

Quyên nhi đáp:

– Tiểu tỳ gửi thân trong Quân phủ đã nửa năm trời, được tiểu thư cùng phu nhân giàu lòng thương mến. Chút công nhỏ mọn này có chi đáng kể. Tiểu thư bất tất phải để dạ.

Quân Trung Phụng nói:

– Nếu tiểu muội nhớ không lầm thì trước đây nửa năm tỷ tỷ đã theo gia mẫu về đây.

Quyên nhi đáp:

– Ðúng thế! Bữa đó phu nhân đến dâng hương ở chùa Hoàng Long, tiểu tỳ đang dưỡng bệnh trong chùa thì được phu nhân thu nạp đưa về Quân phủ.

Quân Trung Phụng khẽ buông tiếng thở dài nói:

– Tỷ tỷ ơi! Tiểu muội có mấy điều thắc mắc nói ra xin tỷ tỷ đừng giận.

Quyên nhi hỏi:

– Tiểu thư có điều chi xin cứ hỏi.

Quân Trung Phụng nói:

– Tỷ tỷ đã mình mang tuyệt kỹ, nóng lạnh không xâm nhập vào được. Tỷ tỷ ở hàn xá nửa năm, cả nhà không một ai hay tỷ tỷ võ công cao cường, rõ ràng tỷ tỷ đã luyện đến bực nội công thượng thừa mà còn vào ẩn thân nơi đây tất có nguyên nhân?

Quyên nhi tủm tỉm cười đáp:

– Tiểu thư quả là bậc thông minh. Tiểu tỳ gửi mình ở đây là có chuyện mưu đồ, nhưng trong nhà tiểu thư xảy ra điều bất hạnh, vậy ý nguyện kia chẳng nói tới làm chi nữa.

Quân Trung Phụng lại hỏi:

– Trời ơi ngày trước gia phụ ra vào chốn lục lâm chắc đã làm nên nhiều điều lầm lỗi đáng tiếc. Chẳng hay gia gia có chỗ nào làm thiệt hại đến tỷ tỷ không?

Quyên nhi lắc đầu đáp:

– Không có chuyện đó.

Quân Trung Phụng nói:

– Việc đã đến thế này, xin tỷ tỷ nói rỏ nội tình. Tiểu muội tự biết khó lòng giúp đỡ được tỷ tỷ điều chi, song cũng xin tận lực.

Quyên nhi nói:

– Thừa cơ lúc người ta đang ở trong tình trạng nguy nan để toại nguyện, tiểu tỳ không muốn làm.

Quân Trung Phụng nở một nụ cười chua chát nói:

– Hàn xá gặp cơn đại biến, tiểu muội cũng không ở đây lâu nữa. Chỉ còn chờ huynh trưởng khỏi vết thương và an táng cho song thân là tiểu muội cũng đi nơi khác.

Quyên nhi hỏi:

– Cô nương định đi đâu?

Quân Trung Phụng đáp:

– Phương trời mờ mịt, tiểu muội cũng chưa biết sẽ đi về phương nào. Có điều chắc chắn là không ở đây lâu nữa.

Quyên nhi lẳng lặng trầm tư.

Quân Trung Phụng lại nói tiếp:

– Khi ấy trang viện này cũng sẽ bỏ không. Nếu tỷ tỷ cho biết nội tình, tiểu muội há tiếc gì…

Nàng nói đến đây bổng dừng lại.

Quyên nhi thở dài nói:

– Cô nương nhất định hỏi rõ điều sợ nguyện, tiểu tỳ đành phải trình bài.

Quân Trung Phụng nói:

– Tiểu muội xin rửa tai để nghe đây.

Quyên nhi nói:

– Tiểu tỳ ở đây nửa năm, mãi đến hôm qua mới kiếm ra cái vật mưu đồ đã toan lấy đem đi tức khắc, nhưng nghĩ đến mối tình sâu đậm của phu nhân cùng tiểu thư, trong lòng rất nổi băn khoăn.

Ngờ đâu đêm nay tôn phủ xảy cuộc đại biến.

Quân Trung Phụng nói:

– Tỷ tỷ kiếm thấy vật gì? Nếu tỷ tỷ đã muốn, tiểu muội nhất định xin kính tặng. Bằng tỷ tỷ không muốn nói ra, tiểu muội cũng không miễn cưỡng. Trong hàn xá có vật chi mà tỷ tỷ muốn lấy xin tùy ý đem đi.

Quyên nhi nói:

– Như thế thì tiểu tỳ cũng chẳng an tâm.

Quân Trung Phụng thở dài:

– Hỡi ôi! Một gia đình êm ấm mà trong nháy mắt đã thành tan nát. Dù tiểu muội ngu dại, cũng thất đời là một số không. Thế thì còn tiếc thân ngoại chi vật làm gì? Xin tỷ tỷ cứ cho hay, tiểu muội nhất định kính tặng, hà tất tỷ tỷ phải băn khoăn.

Quyên nhi trầm ngâm một chút rồi hỏi:

– Tiểu thư đã dạy thế, tiểu tỳ xin nói thẳng. Trong phòng lệnh tôn có một bức “Lưu Hải Bí Thiền Ðồ”, tiểu thư đã biết chưa?

Quân Trung Phụng đáp:

– Tiểu muội ít khi được qua phòng gia phụ, nên không để ý.

Quyên nhi nói:

– Lưu Hải Bí Thiền Ðồ là bức tranh mà tiểu tỳ thường mơ ước. Nếu tiểu thư nhất định tặng cho, thì xin vào lấy đưa cho tiểu tỳ.

Quân Trung Phụng nói:

– Tỷ tỷ đã biết chỗ để họa đồ đó thì cứ việc vào mà lấy.

Quyên nhi vừa cất bước đi vừa nói:

– Tiểu tỳ mà không lấy bức đồ này thì rồi đây kẻ khác cũng lấy mất. Vậy tiểu tỳ xin tuân mệnh.

Quân Trung Phụng lớn tiếng nói:

– Tỷ tỷ hãy dừng bước!

Quyên nhi dừng bước quay lại hỏi:

– Tiểu thư có điều chi dạy bảo?

Quân Trung Phụng hỏi lại:

– Trong phòng gia phụ còn vật gì nữa không?

Quyên nhi đáp:

– Cái đó tiểu tỳ cũng không rõ.

Quân Trung Phụng nói:

– Xin tỷ tỷ đừng hiểu lầm. Ý tiểu muội muốn nói là trong phòng gia phụ còn vật gì mà tỷ tỷ ưa thì cứ tự tiện lấy hết đi. Hỡi ôi! Tiểu muội cô lậu chẳng hiểu gì mấy, để lại cũng bằng vô dụng.

Quyên nhi tủm tỉm cười đáp:

– Ða tạ cô nương!

Quyên nhi tiếp tục cất bước, trong lòng nhủ thầm:

– Con nha đầu này quả nhiên thông minh. Giá mình không cáo từ đã bỏ đi, ả cũng không hay biết vụ này. Bây giờ tuy ả không hiểu rõ nội tình nhưng cũng biết bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ là vật trân quí.

Quân Trung Phụng chú ý nhìn bóng sau lưng Quyên nhi cho tới lúc mất hút. Ðoạn nàng thiết lập một tòa lịnh đường sơ sài, rồi vào nhà lấy trăm lạng vàng, nàng buồn rầu nhìn Quân Phúc nói:

– Bọn chúng bỏ trốn hết rồi chỉ còn một mình lão đủ tỏ lão hết dạ trung thành với Quân gia.

Quân Phúc nói:

– Bổn phận lão nô là phải như vậy.

Quân Trung Phụng nở một nụ cười nhăn nhó nói:

– Nay lão gia cùng phu nhân đều tạ thế, ta không ở đây lâu nữa vậy tặng cho lão trăm lạng vàng để lão đem về nguyên quán an dưỡng tuổi già.

Quân Phúc nói:

– Tiểu thư cho nhiều quá, khi nào lão nô dám nhận.

Quân Trung Phụng giảng giải một hồi, Quân Phúc mới thọ lãnh, lão nói:

– Lão nô xin ở lại đây ít ngày, chờ tiểu thư an táng lão gia cùng phu nhân xong rồi sẽ ra đi.

Quân Trung Phụng gạt đi:

– Lão bất tất ở lại làm chi. Ta đã có nơi quàn di thể song thân. Vậy lão về sớm đi cũng được.

Quân Phúc sụp lạy trước quan tài ba lạy, đoạn từ tạ Quân Trung Phụng xong cất bước lên đường.

Quân Trung Phụng thắp hương nến, phục lạy trước quan tài, không sao nhẫn nại được nổi bi ai.

Nàng nghẹn ngào một lúc rồi buông tiếng khóc ròng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.