Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 59 - Gặp Độc Hỏa , Bạch Nhiệm Thất Bại

trước
tiếp

Bạch nhiệm lão nhân cười nói:

– Lão phu tuy tuổi tác già nua nhưng bản tính vẫn thương hương tiếc ngọc, không nhẫn tâm gia hại cô nương.

Tử Mai hỏi:

– Nhưng trong hậu đài còn mấy vị tỷ muội. Chúng ta mà giằng co mãi há chẳng làm trở ngại hảo sự người khác ư?

Bạch nhiệm lão nhân tủm tỉm cười nói:

– Nếu vậy cô nương nên chịu thua đi cho khỏi mất thì giờ.

Tử Mai đáp:

– Hoa đài đã có qui định. Trừ phi tiện thiếp bị thương hoặc bị lão tiền bối đưa đến tình trạng không còn sức tái đấu mới là thất bại. Ngoài ra chẳng có cách nào khác.

Bạch nhiệm lão nhân lắc đầu nói:

– Thiếu nữ trẻ đẹp mà phải máu chảy đầm đìa thì còn thảm cảnh nào bằng? Không hiểu ai đã đặt ra thể lệ này thật là khả ố!

Hàn Ðào ngồi dưới đài khẽ hỏi Phương Tú:

– Ðại ca! Lão này là nhân vật thế nào?

Phương Tú lắc đầu đáp:

– Tiểu huynh cũng không biết.

Hàn Ðào lại hỏi:

– Ðại ca không có thiếp mời lão hay sao?

Phương Tú gật đầu đáp:

– Không có.

Hàn Ðào lại hỏi:

– Thế thì sao lão trà trộn vào hoa trường được?

– Cái đó tiểu huynh cũng không rõ. Xem chừng xung quanh hoa trường này chúng ta phải tăng cường phòng vệ mới được.

Hàn Ðào gật đầu nói:

-Ngày mai tiểu đệ sẽ thân hành tuần tra một lượt xem thế nào.

Bỗng nghe Tử Mai trên đài nói:

-Thế nào cũng phải phân thắng bại mới xong.

Bạch nhiệm lão nhân hỏi:

-Phân thắng bại bằng cách nào?

Tử Mai đáp:

-Bằng cách sử dụng binh khí.

Bạch nhiệm lão nhân trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Cô nương đã nói ra miệng, lão phu không đồng ý cũng không xong. Vậy cô lấy binh khí ra.

Tử Mai với tay lên giá binh khí rút thanh trường kiếm nói:

– Lão tiền bối hành động bất tiện. Vậy muốn dùng thứ gì tiện thiếp lấy cho.

Bạch nhiệm lão nhân đáp:

– Lão phu già nua thế này mà cô nương đang độ xuân xanh. Vậy lão phu nhường cho cô nương dùng binh khí còn lão phu đón đỡ tay không cũng được.

Tử Mai mắng thầm trong bụng:

– Già mà còn mê gái thì chỉ có đường chết.

Cô liền cất tiếng hỏi:

– Như vậy sao được? Lão tiền bối không dùng binh khí há chẳng thất bại ư?

Bạch nhiệm lão nhân cười ha hả đáp:

– Lão phu đã nói, thà là được chết dưới hoa làm con quỷ phong lưu, lão cũng cam lòng. Cô nương động thủ đi!

Tử Mai tay cầm kiếm rồi, mặt nổi sát khí, cô vung trường kiếm chém ngang một nhát.

Thế này rất hung hiểm. Bạch nhiệm lão nhân thấy đối phương vung kiếm chém tạt ngang vẫn không né tránh, khi trường kiếm tới nơi mới vung tay lên ngăn chặn.

Tử Mai nghiêng kiếm đi tự nhủ:

– Ta hãy chém đứt cổ tay lão rồi sẽ tính.

Thế kiếm liền nhằm hớt vào cổ tay lão già.

Bỗng nghe đánh chác một tiếng. Thanh trường kiếm chém rách cửa tay áo của lão già, nhưng nó cũng bị lão hất ra.

Tử Mai giật mình kinh hãi nói:

– Lão tiền bối đã luyện đến công phu toàn thân rắn như sắt thép.

Bạch nhiệm lão nhân cười đáp:

– Lão phu tuy già nua nhưng gân cốt còn rắn lắm. Nếu cô nương không tin thì hãy chém thêm mấy nhát nữa mà coi. Thực ra lão nói mấy câu này cũng là thừa, vì Tử Mai vẫn vung kiếm tấn công không ngớt.

Bạch nhiệm lão nhân vung tay hất lia lịa khiến cho thanh trường kiếm của Tử Mai chém tới lại bị bật đi.

– Xem chừng tiện không thể nào thắng được lão tiền bối.

Bạch nhiệm lão nhân cười khanh khách nói.

– Cô nương đừng vội chán nản, lão phu chỉ muốn coi cái khéo của cô mà thôi.

Tử Mai lấy làm kỳ hỏi:

– Coi khéo thế nào?

Bạch nhiệm lão nhân giơ tay cao lên. Hai cổ tay lão đều đeo một cái vòng sắt rộng chừng ba tấc. Lão vung cổ tay để gạt kiếm. Lưỡi kiếm toàn chém vào vòng sắt rồi bị hất ra.

Tử Mai ồ lên một tiếng nói:

– Té ra là thế!

Bạch nhiệm lão nhân đột nhiên thu tay về cười nói:

– Cô nương đã chịu thua chưa?

Tử Mai trước vẫn tưởng lão luyện được tấm thân cứng rắn đao kiếm chém không vào nên cô rất kinh hãi.

Bây giờ cô mới biết lão ỷ vào cái vòng sắt để chịu đựng nên phấn khởi tâm thần nói:

– Trong lòng tiểu nữ tuy muốn chịu thua nhưng các hạ vẫn chưa thủ thắng được.

Bạch nhiệm lão nhân ngắt lời:

– Ðược lắm! Nếu vậy thì cô nương sẽ được bại trận. Nếu cô nương không tin thì đâm thêm một kiếm mà coi.

Tử Mai y lời phóng kiếm đâm tới.

Bạch nhiệm lão nhân chờ cho lưỡi kiếm gần tới nơi đột nhiên né người đi. Tay mặt lão vươn ra nhanh như chớp vừa tránh trường kiếm vừa nhằm chộp vào cổ tay mặt Tử Mai. Năm ngón tay lão siết chặt lại đồng thời đoạt lấy thanh trường kiếm trong tay cô.

Lão lạnh lùng hỏi:

– Cô nương đã chịu thua chưa?

Tử Mai từ từ gật đầu đáp:

– Võ công lão tiền bối quả nhiên rất cao cường, tiểu nữ chịu thua rồi.

Cô nghĩ thầm trong bụng:

– Lão này tuổi già rồi, làm phụ thân mình cũng có dư. Chẳng lẽ lão muốn lấy mình làm vợ thật ư?

Bạch Nhiên lão nhân ngửa mặt lên trời cười nói:

– Hay lắm, cô hãy tạm xuống đi. Lão phu tuy tuổi già mà tâm thần hãy còn trẻ lắm. Có điều lấy cô làm vợ kể ra thật không xứng đôi.

Tử Mai nhíu cặp mày liễu toan rút lui , thì lão già bỗng lớn tiếng:

– Cô hãy dừng lại đã!

Tử Mai dừng bước hỏi:

– Còn chuyện chi nữa?

Bạch nhiệm lão nhân nói:

– Cô nương thích người xứng đôi mà lão phu già thế này nếu lấy cô làm vợ tất cô không vui lòng.

Tử Mai nói:

– Nhưng tiền bối đã thắng tiểu nữ, tiểu nữ chẳng làm thế nào được.

Bạch nhiệm lão nhân nói:

– Lão phu cũng không yên tâm.

Tử Mai nói:

– Tiện thiếp chưa cùng các hạ thành thân. Vậy hãy chờ khi thành sự rồi các hạ muốn sao cũng được.

Bạch nhiệm lão nhân cười nói:

– Coi cặp mắt long lanh của cô nương lão phu không thể tin được. Chúng ta tuy chưa thành thân, song cô nương đã bại về tay lão phu. Chiếu theo lệ luật hoa đài, cô là người của lão phu rồi. Vậy cô hãy uống cái này đi.

Lão vừa nói vừa lấy ra một viên thuốc đưa cho Tử Mai.

Tử Mai nhìn viên thuốc thấy màu hồng tía thì chấn động tâm thần hỏi:

– Thuốc gì thế này?

Bạch nhiệm lão nhân đáp:

– Ðây là Hướng Tâm Ðan, cô nương uống thuốc này rồi là lúc nào cũng tâm niệm theo lão phu. Dù có Tử Ðô tái thế Tống Ngọc phục sinh cũng chẳng làm cho cô động tâm được nữa.

Tử Mai ngập ngừng:

– Cái này…Cái này không qui định ở trong đài qui….

Bạch nhiệm lão nhân đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay Tử Mai giục:

– Cô nương! Uống ngay đi!

Tay mặt lão bám vào hàm răng Tử Mai rồi lòng bàn tay hất thuốc vào miệng cô.

Lý Hàn Thu thấy Bạch nhiệm lão nhân cưỡng bách Tử Mai uống thuốc thì trong lòng xao xuyến không yên.

Chàng nghĩ thầm:

– Không hiểu lão này có lai lịch thế nào mà có cử động lạ lùng như vậy? E rằng Giang Nam Song Hiệp chẳng chịu để yên.

Ngờ đâu sự thực đã ra ngoài sự tiên liệu của chàng. Giang Nam Song Hiệp vẫn ngồi yên thưởng thức cảnh trên đài. Toàn thể cử tọa cũng không ai phản ứng.

Bạch nhiệm lão nhân buông tay Tử Mai ra chậm rãi nói:

– Mời cô nương lui vào nghỉ ngơi.

Nguyên những người ngồi dưới đài chiến thấy Bạch nhiệm lão nhân tuổi đã già như vậy mà chỉ dùng một chiêu đã hạ được Tử Mai đều đem lòng cảm phục. Dù lão có say mê mỹ sắc cũng chỉ buồn cười chứ không phản đối. Ðến khi Tử Mai sử kiếm tấn công mọi người cũng vẫn đồng tình với lão nhưng từ lúc lão ép uổng Tử Mai uống thuốc thì số đông nổi lòng công phẫn miệng

lẩm bẩm:

– Lão này già nua mà thủ đoạn hiểm độc đến thế!

Những người dưới đài đều là hảo hán ở tam sơn ngũ nhạc chính tà lẫn lộn đủ mọi màu sắc.

Bỗng có tiếng ồm ồm cất lên thóa mạ:

– Lão già gở chết kia! Sao dám bức bách người ta uống thuốc độc trước mắt quảng đại quần chúng?

Bạch nhiệm lão nhân ở trên đài chẳng biết vì lỗ tai nghễnh ngãng hay lão giả vờ không nghe tiếng, lão chẳng buồn đưa mắt ngó xuống dưới đài.

Bỗng nghe Tử Mai cất giọng thê lương hỏi:

– Lão tiền bối! Tiền bối bức bách vãn bối uống thứ độc dược gì vậy?

Thanh âm cô uyển chuyển đầy vẻ thê lương ảo não khiến người nghe không khỏi động lòng.

Quả nhiên cô đã khiến quần hào dưới đài động mối thương tâm.

Những tiếng la ó cất lên chửi rủa.

– Lão khốn kiếp kia! Nếu không đưa thuốc giải cho cô ta thì đừng hòng sống mà dời khỏi sông Tần Hoài.

Bạch nhiệm lão nhân quả là tay hàm dưỡng kinh người. Lão vẫn lờ đi không nghe.

Tử Mai lên tiếng.

– Lão tiền bối! Ðài qui không ấn định việc bắt buộc người bại trận uống.

Ðột nhiên cô chau mày ôm bụng ra chiều đau đớn cực kỳ khó chịu.

Bạch nhiệm lão nhân cười ha hả nói:

– Tiểu nha đầu! Cô này thật khéo giả vờ! Xem chừng lão phu chẳng có cách nào làm cho cô vui lòng. Dù lão phu hết dạ thương hương tiếc ngọc cũng không thể làm cho cô động tâm được.

Tử Mai tựa hồ đau đớn kịch liệt. Hai tay ôm bụng miệng bật tiếng rên la.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm:

– Lão này hạ độc ngay trên đài thật là phi lý. Lạ ở chỗ trên đài dường như không có người quản sự.

Lý Hàn Thu còn đang ngẫm nghĩ bỗng thấy bóng người thấp thoáng.

Một hán tử trung niên mặc áo bào màu lục nhẩy lên xòe tay ra nói:

– Ðưa đây.

Bạch nhiệm lão nhân hỏi:

– Ðưa cái gì?

Người mặc bào xanh đáp:

– Thuốc giải.

Những người tới đây đa số đều mặc võ phục, ít người mặc trường bào. Hán tử này mặc bào xanh bên trong còn có lần mền bông rất dầy. Màu lục đã là màu sắc chói mắt mà lại ăn mặc kiểu này thì toàn trường tuyệt không có người nào khác.

Bạch nhiệm lão nhân ngó chầm chập người áo bào lục một hồi rồi hỏi.

– Cách xưng hô các hạ thế nào?

Người mặc bào lục đáp:

– Các hạ muốn hỏi tên tại hạ thì dễ lắm, nhưng các hạ phải xưng tên trước mới được.

Bạch nhiệm lão nhân tủm tỉm cười nói:

– Lão phu hỏi các hạ trước, dĩ nhiên các hạ xưng danh trước mới phải.

Người mặc áo bào lục nói:

– Tuy các hạ hỏi trước nhưng vị tất đã được câu trả lời trước.

Bạch Nhiên lão nhân nói:

– Các hạ không trả lời lão phu thì sao lại đòi lão phu phải phúc đáp mình trước?

Người mặc bào lục cười lạt nói:

– Thôi được! Vậy cả hai chúng ta đều chẳng cần hỏi tên họ nhau nữa.

Hai người này một đã ngoài 70 và một cũng trên bốn chục mà còn giở trò trẻ nít tranh chấp nhau về việc báo danh kẻ trước người sau.

Bạch nhiệm lão nhân lạnh lùng nói:

– Các hạ đã không chịu xưng danh thì xuống đài đi.

Người mặc bào lục tức giận hỏi:

– Tại hạ đã lên rồi có lý nào xuống được?

Y ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Muốn tại hạ xuống cũng được, có điều phải đưa thuốc giải ra đã.

Bạch nhiệm lão nhân hỏi:

– Thuốc giải cái gì?

Người mặc bào lục đáp:

– Các hạ cho cô nương kia uống thuốc độc thì tất nhiên phải có thuốc giải.

Bạch nhiệm lão nhân cười ha hả đáp:

– Thứ thuốc đó của lão phu không cần thuốc giải.

Người mặc bào lục nói:

– Các hạ nói thế ai mà tin được?

Bạch nhiệm lão nhân đáp:

– Tin hay không là tùy ở các hạ.

Người mặc bào lục xẵng giọng:

– Các hạ muốn không đưa thuốc giải cũng được, có điều phải thắng tại hạ mới xong.

Bạch nhiệm lão nhân lắc đầu nói:

– Muốn đánh nhau thì chúng ta không thể đánh ở đây được vì đó là phạm vào đài qui của người ta.

Người mặc bào lục trỏ xuống sông đáp:

– Thế thì chúng ta xuống nước đánh nhau.

Bạch nhiệm lão nhân hỏi:

– Ðánh nhau dưới nước ư?

Người mặc bào lục đáp:

– Phải rồi! Xuống nước đánh nhau càng tốt. Nếu các hạ bị tại hạ đánh chết thì xác sẽ thuận theo dòng nước trôi đi. Khỏi cần người mai táng.

Bạch nhiệm lão nhân tủm tỉm cười hỏi:

– Còn tôn giá bị lão phu đánh chết thì sao?

Người mặc bào lục đáp:

– Tại hạ luyện công phu lội nước rất thuần thục, nếu đánh không lại các hạ tất sẽ có cơ hội trốn thoát.

Phương Tú chau mày khẽ hỏi Hàn Ðào:

– Vụ này là thế nào đây?

Hàn Ðào đáp:

– Xem chừng hai người dường như không có dự mưu. Chúng ta hãy nhẫn nại một lúc nữa để coi diễn biến thế nào rồi sẽ liệu.

Phương Tú nói:

– Nhưng không thể để họ rắc rối quá lâu được.

Bỗng nghe người mặc bào lục quát hỏi:

– Còn bao nhiêu người không chờ đợi được nữa. Lão có lấy thuốc giải ra không thì bảo?

Bạch nhiệm lão nhân đáp:

– Không có thuốc giải đâu.

Người mặc bào lục nói:

– Thế là tại hạ phải đánh chết các hạ.

Ðoạn hắn vung quyền đánh tới.

Bạch nhiệm lão nhân vẫn đứng nguyên chỗ. Lão giơ tay phải lên gạt thế quyền của người mặc bào lục.

Người mặc bào lục buông tiếng cười lạt mở thế công cực kỳ mau lẹ. Hai tay theo thế liên hoàn đánh tới tấp. Quyền thế chưởng phong mỗi lúc một mãnh liệt.

Bạch nhiệm lão nhân vẫn đứng nguyên chỗ không xê dịch đi một chút nào. Lão chỉ vung hai tay đỡ gạt khiến cho bao nhiêu thế công của người mặc bào lục đều bị hất ra.

Lạ ở chỗ là Bạch nhiệm lão nhân đấu với người mặc bào lục cũng như đấu với Tử Mai, hoàn toàn giữ thế thủ, thủy chung không chịu phản kích.

Thế quyền của người mặc bào lục mỗi lúc một mãnh liệt. Mới trong khoảnh khắc hắn đã liên công ngoài hai mươi chiêu. Song Bạch nhiệm lão nhân vẫn chận được.

Người mặc lục bào thu quyền lại hỏi:

– Tại sao các hạ không phản kích?

Bạch nhiệm lão nhân đáp:

– Lão phu chỉ thủ chứ không công mà tôn giá vẫn không làm gì được. Nếu lão phu phản kích há chẳng làm cho tôn giá thua lẹ ư?

Người mặc bào lục nói:

– Các hạ tuổi già như vậy mà không chịu phản kích, nếu bị tại hạ thi triển độc dược làm cho uổng mạng thì đừng trách tại hạ thủ đoạn tàn nhẫn. Vậy tại hạ nói rõ cho các hạ biết trước.

Bạch nhiệm lão nhân cười lạt nói:

– Tôn giá cứ thử đi coi.

Người mặc bào lục lớn tiếng quát:

– Các hạ hãy coi chừng!

Ðột nhiên hắn giơ tay phải lên phóng ra.

Bạch nhiệm lão nhân cũng đưa tay mặt ra chụp nhằm đâm vào uyển mạch đối phương để phong tỏa thế chưởng của hắn.

Phép phong tỏa huyệt đạo này tựa hồ là môn sở trường của lão. Thường thường bắt buộc chưởng lực của đối phương không sử dụng được.

Bạch nhiệm lão nhân đột nhiên rú lên một tiếng nhảy vọt xuống đài lăn mình dưới đất.

Nguyên lão bị sức khói lửa cực kỳ mãnh liệt áp bức. Ngọn khói xanh lè đi tới đâu cháy bùng tới đó, nó đốt cháy áo của Bạch nhiệm lão nhân.

Bạch nhiệm lão nhân dường như rất giàu kinh nghiệm, lập tức lăn mình đi để dập tắt lửa. May ở chỗ lão phản ứng linh mẫn động tác thần tốc nên áo chỉ bị cháy mấy chỗ. Còn chòm râu bạc dưới cằm lại bị cháy mất quá nửa, coi rất thảm hại.

Người mặc lục bào lạnh lùng nói:

– Nếu tại hạ không nương tay thì dù các hạ lăn mình kịp thời cũng bị độc hỏa đốt chết rồi.

Bạch nhiệm lão nhân tức giận nói:

– Ðây là cuộc tỷ thí quyền chưởng mà tôn giá lại phóng độc hỏa thế là vi phạm đài qui.

Người mặc bào lục nói:

– Tại hạ đã tái tam cảnh cáo nhưng các hạ cố chấp không nghe để tự rước lấy cái khổ vào mình, còn kêu ca gì nữa?

Bạch nhiệm lão nhân tuy ngoài miệng nói cứng mà trong bụng cực kỳ kinh hãi. Không dám nhảy lên đài.

Lão lớn tiếng hỏi:

– Vị nào chấp chưởng đài qui ở đây?

Ðại nương béo mập từ từ bước ra hỏi:

– Các hạ có điều chi dạy bảo?

Bạch nhiệm lão nhân hỏi lại:

– Các vị mở Hoa đài này đã công bố để 12 vị nữ đài chủ thủ đài. Những người lên đài chỉ tỷ đấu với nữ đài chủ, có đúng như thế không?

Ðại nương béo mập cười đáp:

– Ðúng thế! Ông anh này nhớ kỹ đài qui lắm!

Bạch nhiệm lão nhân trỏ vào người mặc lục bào nói:

– Thế mà vị này phá hoại đài qui. Y không kêu đài chủ khiêu chiến lại động thủ với lão phu. Hơn nữa y còn sử dụng độc hỏa dấu trong tay áo. Như thế đâu phải là hành vi của người quân tử?

Ðại nương béo mập nói:

– Theo ý các hạ thì….

Bạch nhiệm lão nhân ngắt lời:

– Y đã không theo đài qui mà còn khinh thị đài chủ nữa.

Ðại nương cười nói:

– Lão thân vốn không ưa nghe lời mạt sát. Các hạ có điều chi cứ bình tĩnh mà nói.

Bạch nhiệm lão nhân hỏi:

– Y náo loạn đài qui mà các vị nhìn không can thiệp ư?

Ðại nương hững hờ nói:

– Hành động của tôn giá tuy chính nghĩa nhưng đã phạm vào đài qui ở đây.

Người mặc lục bào sửng sốt hỏi:

– Vi phạm thế nào?

Ðại nương đáp:

– Ðài qui đã ấn định rõ ràng. Người nào lên đài quấy rối , nhẹ thì chỉ cầm tù cho đến hết Hoa hội sẽ buông tha; nặng thì phải hạ sát để răn kẻ làm bậy.

Người mặc lục bào cười lạt hỏi:

– Ai là người chấp hành qui luật ở đây để hạ sát tại hạ?

Ðại nương đáp:

– Cái đó còn tùy trường hợp mà điều khiển. Các hạ võ công cao cường, vậy bản đài phải phái cao thủ đến đối phó. Nếu là người bản lãnh tầm thường thì bản đài không cần phái đến những tay cao thủ bậc nhất.

Người mặc lục bào hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Không ngờ tại hạ vì lòng hảo tâm can thiệp vào chuyện bất bình lại lấy vụ rắc rối này.

Ðại nương nói:

– Ðúng là các hạ vì có lòng hảo tâm mà can thiệp, nhưng như vậy là phạm đài qui. Lão thân nắm giữ quyền điều khiển hoa đài có lý nào không can thiệp được?

Người mặc lục bào tức giận hỏi:

– Can thiệp thì làm gì?

Ðại nương béo mập cười khanh khách đáp:

– Các hạ không nên nóng nảy. Người ta thường nói một bước sẩy chân để hận ngàn thu. Xin các hạ nghĩ kỹ mà hành động.

Người mặc bào lục hỏi:

– Còn nghĩ gì nữa?

Ðại nương đáp:

– Nếu các hạ chịu tuân theo đài qui thì xin bó tay chịu trói. Bọn lão thân quyết không gia hại các hạ.

Người mặc bào lục tức giận đến cực điểm cười ha hả nói:

– Nếu vậy thì tại hạ không tuân theo được.

Ðại nương nói:

– Vì việc chấp hành đài qui lão thân đành hạ lệnh động thủ vậy.

Người mặc lục bào hỏi:

– Phu nhân muốn động thủ ư?

Ðại nương đáp:

– Không phải chính lão thân ra tay.

Ðoạn mụ giơ tay vừa vẫy vừa lớn tiếng nói:

– Hộ pháp đâu rồi?

Mấy tiếng đáp lại. Hai nam hai nữ từ trong hậu đài chạy ra.

Hai hán tử võ phục màu đen lưng giắt đơn đao. Còn nữ võ sĩ nai nịt áo màu huyền lưng đeo trường kiếm.

Người mặc bào lục chuyển động cặp mắt ngó thấy hai hán tử vào trạc 34, 35 tuổi, còn nữ võ sĩ chừng 28, 29 tuổi.

Bốn người này mục quang như điện, huyệt thái dương nhô cao. Mới trông qua đã biết ngay là những cao thủ kiêm nội công.

Người mặc bào lục ngó diện mạo bốn kiếm sĩ thấy toàn là người lạ thì trong lòng ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi:

– Không hiểu bọn này xuất xứ ở đâu?

Bỗng nghe đại nương béo mập hỏi:

– Các hạ đã nghĩ kỹ chưa?

Người mặc bào lục đáp:

– Tại hạ nghĩ kỹ rồi.

Ðại nương lại hỏi:

– Thế thì hay lắm! Các hạ bó tay chịu trói hay còn muốn bọn ta động thủ?

Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Có điều lão thân cần nói rõ trước! Ðây là một vụ chấp hành pháp luật chứ không phải cuộc tỷ đấu. Bọn họ bốn người cùng ra tay một lúc vậy các hạ thử tự lượng xem có thắng được không?

Người mặc bào lục đáp:

– Dù cả bốn người đồng thời động thủ tại hạ cũng không chịu bó tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.