Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp của Đồng Kiều, nên hai người cùng nhau thỏa thuận mấy điều.
Trong đó có một điều chính là không thể để lộ quan hệ của hai người, nếu như bọn họ gặp nhau ở bên ngoài, có thể coi như không quen biết.
Đối với lần này, Ngụy Cẩn Hằng biểu hiện rất đồng ý.
Hai người như chả hề quen nhau.
Cuộc sống sinh hoạt của Ngụy Cẩn Hằng cô sờ không tới, còn cuộc sống sinh hoạt của cô thì Ngụy Cẩn Hằng cũng không có hứng thú.
Lúc này, cô nhìn Ngụy Cẩn Hằng không để lại dấu vết đem ánh mắt dời đi chỗ khác, trong lòng cảm thấy may mắn lại hơi buồn, cảm xúc lại có chút phức tạp, nhưng mà cô rất nhanh giấu nó đi bằng nụ cười.
Ngược lại một người đàn ông cười rất rực rỡ vẫy gọi cô: “Hello, người dẹp.”
Đồng Kiều lễ phép gật đầu với anh ta: “Xin chào.”
Thấy cô chào hỏi xa cách như thế, Quan Vĩ Lễ nhịn không được cười phốc một tiếng: “Có phải cô không nhận ra tôi không?”
Đồng Kiều không hiểu nhìn anh, một mặt biểu lộ rằng tôi biết anh sao.
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Quan Vĩ Lễ.”
“…!” Nghe được cái tên này, Đồng Kiều có chút kinh ngạc.
Người trước mắt này lại là ông chủ của cô.
Đồng Kiều đem kịch bản trong tay buông xuống, đứng lên một lần nữa chào hỏi: “Quan tổng, chào anh.”
“Ha ha ha, không có việc gì, cô ngồi đi.”
Người bên trong phòng này không nhiều, nhưng cũng không ít, nghe được tên Quan Vĩ Lễ đều quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Đồng Kiều đứng trước mặt hai người đàn ông đẹp trai ngời ngợi, đều khiến mọi người ghen tị.
Thậm chí có người muốn đi lên chào hỏi, nghĩ muốn thể hiện trước mặt Quan tổng.
Nhưng mà nhìn người đứng cạnh Quan tổng, địa vị có vẻ cũng không nhỏ.
Ngụy Cẩn Hằng mặc một bộ âu phục có họa thiết thêu tay tinh xảo, chỗ cổ tay lộ ra tay áo màu vàng nhạt, đứng ở một bên giữ im lặng.
Ngay lúc mọi người nghi hoặc anh là ai, Ngụy Tiếu Vũ cười mở miệng.
“Tiểu Đồng, giới thiệu cho em một chút, đây là anh của chị, Ngụy Cẩn Hằng.” Nói xong hướng về phía cô nhíu nhíu mày, đắc ý nói: “Thế nào, dáng dấp đẹp trai chứ.”
Đồng Kiều khóe miệng có chút khó nói, cười lễ phép: “Ngụy Tổng, chào anh.”
Ngụy Cẩn Hằng gật đầu, xem như đáp lại.
Mọi người bên cạnh nghe được tên của anh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Nhỏ giọng nghị luận: “Má ơi, đây chính là tổng giám đốc Ngụy Cẩn Hằng của Hoằng Duy đó, trời ạ, trái tim nhỏ của tôi muốn nhảy ra ngoài rồi.”
“Đúng đấy, đã có tiền lại còn đẹp trai như vậy, thì những người đàn ông khác phải sống thế nào.”
“Người phụ nữ Đồng Kiều này vận khí cũng quá tốt rồi, hai ngày trước còn nghe Nhạc Đào nói người này rất thế lực, trèo lên người Ngụy Tiếu Vũ với lí do dạy chơi game, cả ngày quấn lấy cô ấy, mới mấy ngày trôi qua, dĩ nhiên thông qua Ngụy Tiếu Vũ quen biết hai nhân vật lớn Ngụy Cẩn Hằng, Quan Vĩ Lễ này, tâm cơ của cô ta thật đúng là nặng.”
“Ai nói không phải chứ, nếu tôi cũng quen Ngụy Tổng thì tốt biết bao nhiêu.” Người phụ nữ nói xong lấy hai tay nâng mặt mình, một mặt si mê nhìn người đàn ông phía trước.
Đồng Kiều có thể nghe chữ được chữ không mấy lời nói chua chua kia, hiện tại hai người đàn ông trước mặt, một người là ông chủ phát tiền lương cho cô, một người lại là người chi tiền giúp ba Đồng chữa bệnh, đều là nhân vật không thể đắc tội.
Hai người bọn họ không ngồi, cô cũng làm theo đạo lý, tự nhiên không hề ngồi xuống.Nhưng may còn có Ngụy Tiếu Vũ đánh vỡ cục diện bế tắc này: “Anh Lễ, không phải mọi người ở trong phòng trang điểm chờ em sao, sao lại tới nơi này?”
“Trong phòng nhàm chán, lúc đầu nghĩ được nhìn em diễn, mới vừa ra thì thấy em vội vã chạy vào trong đây, vậy nên hai anh liền đi theo xem một chút.”
Nói nhìn về phía trà sữa, trêu chọc nói: “Anh còn tưởng em tặng trà sữa cho người đàn ông nào…”
“Ngậm miệng.” Ngụy Tiếu Vũ đỏ mặt, tức hổn hển gầm nhẹ nói.
Trong đây không đông cũng không ít người, huống chi anh cô còn đứng ở một bên, cái miệng Quan Vĩ Lễ này thật là.
Lúc này, Ngụy Cẩn Hằng một mực không lên tiếng nhíu lông mày lại nói ra: “Được rồi, đi thôi.”
Nói, quay người dẫn đầu đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Ngụy Tiếu Vũ bị trợ lý kéo về phòng để trang điểm.
Ngụy Cẩn Hằng cùng Quan Vĩ Lễ hai người thì tản bộ ở bên ngoài.
Đi không bao xa, Quan Vĩ Lễ liền hiếu kỳ hỏi: “Cậu cùng cô tình nhân kia là sao thế, vừa rồi hai người gặp nhau nhưng lại giả vờ như không quen.”
Ngụy Cẩn Hằng nhìn anh một chút, không để ý đến.
Hai người đi đến một cái đình, ngồi xuống trên ghế đá.
Ngụy Cẩn Hằng vân vê cái vòng ở trên tay mình, hai người câu có câu không trò chuyện việc làm ăn.
Mỗi lần Quan Vĩ Lễ đem chủ đề kéo tới Đồng Kiều, Ngụy Cẩn Hằng tựa như có nghe nhưng lại như không rảnh để ý.
Thời gian nói nhanh thì cũng nhanh, Đồng Kiều quay xong liền bị Ngụy Tiếu Vũ thúc giục trở về tẩy trang, thay quần áo rồi cùng đi ăn cơm.
Đồng Kiều chống cự không nổi sự nhiệt tình này, liền đáp ứng.
Bọn họ dự định ăn ở một tiệm cơm cách khách sạn của Đồng Kiều hơn ba mươi cây số.
Ăn một bữa cơm mà chỉ riêng lái xe đã hơn tiếng.
Trên xe cô cùng Ngụy Cẩn Hằng không giao lưu, anh ngồi ở phía trước giữ im lặng xem TV trong xe.
Ngụy Tiếu Vũ lôi kéo Đồng Kiều cùng Quan Vĩ Lễ chơi game, bầu không khí không quá là xấu hổ.
Hiện tại Ngụy Tiếu Vũ rõ ràng biến thành thiếu nữ nghiện game.
Lúc ăn cơm cũng không ngừng trò chuyện về chuyện trong game, đặc biệt là nói đến đêm qua sau khi kết thúc công việc, Đồng Kiều rửa mặt xong nằm ở trên giường còn bị Ngụy Tiếu Vũ lôi dậy đánh hai trận.
“Mọi người không biết, kỹ thuật của Đồng Kiều so với em còn đỉnh gấp mấy lần.”
Lúc này, Ngụy Cẩn Hằng một mực không lên tiếng đột nhiên chen vào nói.
“Lần sau không cho phép như vậy.”
Ngụy Tiếu Vũ sửng sốt một chút, thấy Ngụy Cẩn Hằng đưa mắt nhìn sang Đồng Kiều: “Lần sau trở lại khách sạn liền tắt máy đi ngủ, không được nuông chiều cô ấy.”
Đồng Kiều nâng con ngươi nhìn anh, chờ anh nói xong nhu thuận gật đầu.
“Ai nha anh trai à, sao lại hố em như thế, biết vậy không nói cho anh biết.”
Ngụy Cẩn Hằng quay đầu nhìn về phía cô, Ngụy Tiếu Vũ trong nháy mắt ngậm miệng lại, không tình nguyện nói: “Được thôi, em sai rồi.”
Đồng Kiều cùng Quan Vĩ Lễ nhìn cô, đều mừng rỡ không được.
Một lát sau, Quan Vĩ Lễ lấy cớ muốn đi toilet, nhất định phải lôi kéo Ngụy Tiếu Vũ cùng đi.
Đồng Kiều không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Ngụy Cẩn Hằng hiểu rõ, Quan Vĩ Lễ là cố ý cho hai người bọn họ cơ hội ở riêng.
Không có Ngụy Tiếu Vũ ở bên cạnh điều tiết, bầu không khí trên bàn cơm trở nên hơi quỷ dị.
Đồng Kiều cầm một con cua cúi đầu ăn, trong đầu nhanh chóng muốn tìm đề tài.
Có thể thời gian cô cùng Ngụy Cẩn Hằng chung đụng thật sự là quá ngắn.
Thời gian hai người ở chung hầu như là ban đêm, mục đích thì quá rõ rồi.
Từng phút trôi qua, Đồng Kiều không nghĩ ra vấn đề gì để nói.
Ngược lại là Ngụy Cẩn Hằng mở miệng trước: “Gần đây quay phim mệt không?”
Đồng Kiều bận bịu ngẩng đầu, có chút ngồi thẳng: “Tạm thôi.”
“Con bé kia tính cách quá nhắng.”
“Không có, tôi thật thích tính cách tùy tiện của cô ấy, ngược lại sợ cô ấy cảm thấy tôi quá nặng nề.”
Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng Đồng Kiều có chút run rẩy.
Vừa rồi cô về khách sạn tắm rửa một cái, thay quần áo khác, trực tiếp trang điểm xong là ra, chẳng lẽ anh ấy bị lớp trang điểm của mình hù dọa?
Không thể chứ, bình thường cô đi gặp anh đều trang điểm nhẹ, nhìn còn như chả trang điểm.
“Buổi tối các cô quay phim đến mấy giờ?”
Đồng Kiều trả lời: “Nếu như bình thường thì là trước mười giờ, có đôi khi phải quay cảnh đêm, thì là khuya.”
“Đến khoảng mấy giờ?”
“Chắc khoảng 2-3h sáng.”
Nghe được thời gian này, Ngụy Cẩn Hằng lập tức nhíu mày lại, giọng điệu trở nên hơi nghiêm túc: “Về sau đừng có để con bé kia tùy ý nữa.”
“Hả?”
Lúc này, Quan Vĩ Lễ cùng Ngụy Tiếu Vũ cười nói đi tới, Đồng Kiều tiếp tục cúi đầu xuống ăn cua.
Cô chỉ coi đây là việc nhỏ, mà Đồng Kiều không biết là nếm qua bữa khuya này, trở lại khách sạn, Ngụy Tiếu Vũ bị tra tấn hơn nửa đêm không ngủ.
Ngày tiếp theo cô ấy đi làm với đôi mắt gấu trúc, cũng chả buồn chào hỏi với Đồng Kiều.
Đồng Kiều tùy ý khoác vai cô, cười hỏi: “Đêm qua không ngủ sao, chơi game hả.”
“Không phải đâu, hôm qua không hiểu anh của chị bị cái gì, về đến nhà không chịu ngủ, nhất định phải cùng tớ call video nói chuyện phiếm, nói chuyện hơn nửa nhánh hương, thẳng đến chị thực sự không kiên trì nổi, anh ấy mới hài lòng bỏ qua cho chị, quả thực chính là ngược em gái mà.”
Nghe cô ấy nói, Đồng Kiều cười ra tiếng.
Cô ấy tiếp tục lầm bầm: “Trời ạ, buồn ngủ quá, chị rốt cuộc hiểu được cảm giác của em khi thức chơi game cùng chị rồi.”
Nụ cười của Đồng Kiều trong nháy mắt cứng đờ.
Chẳng lẽ Ngụy Cẩn Hằng hôm qua chính là vì giúp cô cho Tiếu Vũ một bài học sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Tiếu Vũ: Anh là anh ruột của em sao?
Ngụy Cẩn Hằng: Không phải.
Ngụy Tiếu Vũ:……
Ngụy Cẩn Hằng: Không cho phép em quấy rối cô ấy nghỉ ngơi.