Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Chương 8 - Đây Đúng Là Ngụy Cẩn Hằng Đã Dạy Cô

trước
tiếp

Sáu giờ ngày kế tiếp, chuông báo thức ở điện thoại của Đồng Kiều vang lên.

Một đêm triền miên, cả người Đồng Kiều giống như linh kiện bị va nát, nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt lại không muốn nhúc nhích.

Lúc này, một cánh tay thon dài duỗi tới, vượt qua cô đem điện thoại trên tủ giường cầm lên, tắt báo thức đi.

Không có âm thanh tựa như đòi mạng nữa, Đồng Kiều mở mắt, trong con ngươi hiện lên đầy tia máu.

Ngụy Cẩn Hằng cũng không có nghỉ ngơi tốt, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Hiện tại đã muốn rời giường rồi sao?”

Đồng Kiều không muốn nói chuyện, mỏi mệt gật đầu.

Lúc này, trong chăn có một đôi tay chiếm hữu sau lưng cô, cường độ vừa phải giúp cô xoa bóp cái eo đau nhức.

“Tôi đưa cô về.”

Đồng Kiều từ từ nhắm hai mắt lắc đầu, muốn mở miệng ra nói nhưng chỉ phát ra mấy tiếng khàn khàn, có thể thấy được trận “chiến tranh” tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.

“Không cần, tôi tự gọi taxi về, không phải hôm nay anh còn phải đi ký hợp đồng sao, ngủ một chút đi.”

Nói, cô một lần nữa mở mắt, từ trên giường đứng lên.

Ngụy Cẩn Hằng muốn đưa cô về, nhưng lại bị cự tuyệt.

Đồng Kiều ngủ không đến hai tiếng gọi xe taxi đi đến trường quay, còn cảm giác đầu của mình đang bay trên không trung.

Sau khi quay xong đến khoảng 9h, cô tìm một bóng cây không có ai ngồi xuống, cầm kịch bản nhìn, lại phát hiện căn bản mình đọc không nổi, dứt khoát đặt đồng hồ báo thức một tiếng, nhắn Wechat nói cho trợ lý đừng tới đừng quấy rầy mình, bắt đầu nằm trên ghế dài ngủ bù.

Bắt đầu ngủ rất ngon, về sau bên tai truyền đến tiếng người cười nói.

Đầu óc cô mơ màng tỉnh, nhưng cảm giác như thân thể còn đang ngủ say.

Bên tai truyền đến tiếng nói của con gái: “Các cô nhìn thấy không, tối hôm qua nhà sản xuất phim Lưu Đại mang theo một người phụ nữ vào khách sạn, đến buổi sáng hôm nay sáu, bảy giờ mới ra ngoài.”

“Hứ, cái này là chuyện bình thường, nhà sản xuất Lưu kia chính là cái đồ háo sắc, chuyện ông ta mang phụ nữ đi khách sạn là chuyện bình thường.”

Lúc này, một thanh âm rõ ràng thả nhỏ: “Đúng rồi, tôi nghe nói có một bộ phim truyền hình ông ấy đang đầu tư, Lâm Thời ấy, đã đổi nữ chính.”

“Ồ, cô nói vai của Lưu Vi Tuyết á.”

“Đúng, chính là nó đó.”

“Các cô còn không biết, Lưu Vi Tuyết thế nhưng nổi danh là tùy tiện, hầu như các tài nguyên đều dùng thân mà đổi lấy đấy.” Nói, người kia che miệng bắt đầu cười hắc hắc, trong giọng nói tràn đầy trào phúng cùng xem thường.

Đồng Kiều bị làm cho bực bội, nhíu mày, đang nghĩ ngợi ngủ tiếp hay đứng dậy chuyển sang nơi khác ngủ, chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

Trương Lâm Lâm trong tay bưng lấy một chén sữa đậu nành, một mặt ý cười đi tới, hỏi: “Mọi người ở đây bàn chuyện gì thế?”

Một người trong đó vẫy gọi cô ta: “Lâm Lâm mau tới ngồi, cô còn chưa biết đâu.”

“Cái gì?” Trương Lâm Lâm lập tức lộ ra một biểu lộ hứng thú.

Người nữ kia lần nữa nhỏ giọng đem chuyện tối hôm qua nhà sản xuất Lưu đem ai đó vào khách sạn hôm sau mới ra kể cho Trương Lâm Lâm nghe.

Nghe nói như thế, Trương Lâm Lâm lập tức nhíu lông mày lại: “Nghe các cô nói, tôi nhớ tới một việc.”

Những người khác vội hỏi: “Chuyện gì?”

“Ai da, hay là quên đi, chắc là tôi suy nghĩ nhiều, nếu hiểu lầm cô ấy thì làm sao bây giờ.”

Cô ta nói như vậy, những người khác càng hiếu kỳ: “Đến cùng làm sao vậy, đã trót nói rồi thì kể đi.” Trương Lâm Lâm một mặt xoắn xuýt, ấp úng nói ra: “Tối hôm qua ở phòng chúng tôi, cũng có một người cả đêm không về.”

Nói xong lại giải thích một câu dư thừa: “Tôi cảm thấy khả năng là đúng lúc đúng dịp đi.”

Trên mặt mọi người đều lộ ra sự kinh ngạc, cô ta lại thêm một câu: “Nhưng mà chuyện tôi kể là có thật, đến sáng cô ta còn không về cơ.”

Những người khác đều hiếu kỳ: “Ai da, nói nhanh nhanh lên, là ai vậy.”

“Đồng Kiều.”

Nghe được tên của mình, Đồng Kiều nằm cách đó không xa trong nháy mắt mở mắt, quay đầu hướng về phía các cô ấy.

Mấy người bên này còn đang đắm chìm trong đề tài của mình, căn bản không có chú ý tới Đồng Kiều cũng ở đây.

“Đồng Kiều? Có phải là cái người nịnh bợ chị Vũ không?”

Trương Lâm Lâm gật gật đầu: “Đúng, là cô ấy.”

Những người khác lập tức biểu lộ chán ghét: “Có ít người thật là không từ thủ đoạn, nhưng mà mọi người không có phát hiện, hai ngày nay cô ta thất sủng, chị Vũ một mực chơi game cùng Lưu Phan Dịch.”

“Hừ, dù sao cũng là Ảnh hậu, lại chơi cùng một diễn viên tuyến thứ 18, còn không nổi tiếng bằng chúng ta, hai người làm sao có thể cùng nhau lâu dài.”

······

Đồng Kiều nghe các cô ấy ác độc như vậy, giận quá mà cười.

Giữa trưa, người nói chuyện phiếm về Đồng Kiều, trùng hợp đóng vai đối thủ của cô, ngày hôm nay có cảnh diễn chung.

Đồng Kiều làm một người nha hoàn thân cận bên cạnh nữ chính, ở tại một chỗ tĩnh mịch không người trong ngõ nhỏ, đem nha hoàn phản bội nữ chính này bóp chết, vất xác vào trong giếng.

Trước khi diễn, Đồng Kiều biểu hiện rất bình thường.

Thẳng đến chính thức quay.

Đồng Kiều cầm cái khăn trắng che mũi và miệng của cô ta, dúi cô ta xuống đất mà bóp chết.

Nếu là bình thường, diễn viên chỉ cần dùng hai ba phần lực là xong.

Lần này Đồng Kiều lại thật sự che kín mũi miệng của cô ta, nhấn trên mặt đất, một đầu gối hung hăng ép trên thân cô ta, một tay khác dùng khí không nhỏ bóp lấy cổ.

Đồng Kiều nhìn cô ta bởi vì ngạt thở, trong đôi mắt con ngươi phóng đại, tròng mắt trắng xuất hiện tia máu đỏ, giữ lấy tay của Đồng Kiểu, nhưng Đồng Kiều một mực không có buông tay.

Trong đầu cô lặng lẽ đếm, đến ba mươi giây sau, đột nhiên buông ra.

Đối phương lập tức ngồi dậy, hai tay che lấy cổ, miệng lớn thở hổn hển, trừng mắt, chỉ vào Đồng Kiều quát: “Cô bệnh tâm thần sao, thật sự muốn bóp chết tôi sao!”

Không đợi Đồng Kiều nói chuyện, đạo diễn giơ loa hô: “Cắt.”

Nói xong giận đùng đùng đứng lên, hướng về phía trong hô: “Các cô có chuyện gì xảy ra, diễn đang tốt sao lại dừng lại…”

Đạo diễn nổi giận, những người khác không có nói gì, chỉ có người phụ nữ kia khóc ô ô lên, chỉ vào Đồng Kiều hô: “Đạo diễn, cô ta ra tay quá nặng, thật sự suýt chút nữa bóp chết tôi rồi.”

Đồng Kiều làm bộ lo lắng: “Thật xin lỗi, tôi.. tôi không phải cố ý, vừa rồi tôi nhập tâm quá, chắc không có chú ý tới lực của mình.”

Giải thích xong, liên tiếp nói mấy lần thật xin lỗi.

Đạo diễn đang định đem Đồng Kiều mắng một trận, không đợi ông mở miệng, Ngụy Tiếu Vũ ngồi ở một bên chơi game nói: “Đóng phim vốn chính là thật thật giả giả, giả giả thật thật, vừa rồi lực của Tiểu Đồng có nặng hay không tôi không biết, nhưng hiệu quả diễn đặc biệt không sai, nếu như vừa rồi ông cứ để thế diễn tiếp, vậy là qua rồi. Nói cho cùng vẫn là ông không chuyên nghiệp.”

Tai to mặt lớn mở miệng, đạo diễn trong nháy mắt kiềm chế sự tức giận.

Mặc kệ là Ảnh hậu hay vẫn là em gái của Ngụy Cẩn Hằng, ông đều không trêu chọc được.

Đồng Kiều thuận thế nói tiếp: “Thật xin lỗi, chị Minh, lần này là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ chú ý, chúng ta sửa sang lại đầu tóc một chút, rồi bắt đầu đi.”

Nói, thợ trang điểm bên cạnh đi tới, bắt đầu sửa sang, chỉnh lại trang phục cùng kiểu tóc.

Tuồng vui này lại lần nữa diễn ra, trên tay Đồng Kiều vẫn dùng lực không nhẹ, nhưng đối phương vẫn cố nén sự sợ hãi và diễn tiếp.

Cuối cùng, Đồng Kiều ném cô ta vào trong giếng, quay xong.

Đồng Kiều giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ sau lưng, tâm tình không tệ quay người đi vào phòng trang điểm.

Nửa giờ sau, Đồng Kiều từ trong phòng đi vài toilet, nhìn người phụ nữ đứng ở đó soi gương, ôm lấy khóe miệng đi tới bên cạnh cô.

Một bên rửa tay, một bên cùng cô trong gương đối mặt.

“Cảm giác sắp chết thế nào?” Đồng Kiều giọng điệu bình tĩnh.

Người kia giận hơn, đập xuống: “Cô chính là cố ý!”

Đồng Kiều nhìn cô ta cười, không có trả lời.

Kỳ thật là cố ý, nhưng nơi này là nhà vệ sinh công cộng, không biết có người khác hay không, cô không ngốc đến mức tự nhận.

“Tôi nhìn cô vừa rồi diễn rất tốt, cô cáu với tôi làm cái gì.”

“Cái con tiện nữ này, tao thật muốn đánh chết mày.”

Đồng Kiều đang cười khuôn mặt dần dần lạnh xuống, mắt to căng tròn có chút nheo lại.

Người kia đang phẫn nộ trong nháy mắt lộ ra sự khiếp đảm, sợ hãi lui lại một bước, về sau phát hiện ta khí thế của mình quá yếu, lại lần nữa ưỡn ngực quát: “Trừng cái gì mà trừng, mày cho rằng tao sợ mày sao.”

Đồng Kiều phốc một tiếng cười, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy: “Nếu biết sợ, thì đừng có chọc tôi.”

Nói xong, tiêu sái xoay người đi ra khỏi toilet.

Ăn cơm trưa, Đồng Kiều nằm trên ghế chơi điện thoại, Ngụy Tiếu Vũ chạy tới, ngồi ở bên cạnh cô.

“Tiểu Đồng, chị hỏi cô một chuyện.”

“Ừm.” Đồng Kiều không có rời đi màn hình, gật đầu.

“Ngày hôm nay lúc quay phim, em ra đòn mạnh với cái cô kia thật sao?”

Đồng Kiều đưa mắt nhìn sang: “Hỏi cái này làm cái gì?”

“Chị nhìn cô ấy như kiểu sắp khóc, không giống là giả.”

Đồng Kiều nghĩ nghĩ, hỏi cô: “Nếu như em nói, em cố ý xuống nặng tay, chị tin không?”

Ngụy Tiếu Vũ kinh ngạc: “Vì cái gì? Cô ta trêu chọc em?”

Đồng Kiều gật gật đầu: “Ừm.”

Thấy cô không muốn nói, Ngụy Tiếu Vũ không tiếp tục hỏi.

Cô nghiêng đầu nhìn Đồng Kiều đang nằm chơi game trước mắt, sắc mặt Đồng Kiểu lạnh lùng, mắt không chớp nhìn lấy màn hình điện thoại, cảm thán một câu: “Cái tính tình cùng phong cách làm việc này của em, sao lại có chút giống anh chị nhỉ.”

Đồng Kiều chột dạ nói một câu: “Thật sao.”

Cùng loại người như thế đừng nhiều lời, trực tiếp động thủ mà giải quyết, đúng là Ngụy Cẩn Hằng đã dạy cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Tiếu Vũ: Anh dạy chị dâu có thù tất báo sao?

Ngụy Cẩn Hằng: Sai, cái này gọi là quá tam ba bận, nếu người phạm lỗi với ta quá đáng, tuyệt đối không cho phép nhịn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.