Triệu Đàn chăm chú nhìn Liễu Ly, cúi đầu xuống.
Nàng vô cùng thức thời, tâm tư vừa động, lập tức nói: “Ta không nên đến tìm ngươi…”
Liễu Ly thở dài nói: “không phải không nên tới tìm ta, mà là không nên lỗ mãng chạy tới đây! Ngươi không biết như vậy có bao nhiêu nguy hiểm sao?”
hắn rủ tầm mắt xuống, không biết từ đâu lấy ra một cây thước: “Đem tay trái đưa ra!”
Triệu Đàn chậm rãi đem móng vuốt đưa ra.
Liễu Ly nắm lấy tay trái của nàng, tay phải cầm thước cao cao giơ lên.
Triệu Đàn nhớ tới trước kia bị Liễu Ly đánh bằng roi rất đau, lập tức nhắm mắt lại, bị Liễu Ly bắt lấy tay cũng không dám lùi về sau.
Liễu Ly giơ thước lên cao, nặng nề đánh xuống dưới, thế nhưng khi thước sắp đụng tới lòng bàn tay Triệu Đàn, tốc độ thước rơi xuống chậm lại, lúc này mới đánh vào lòng bàn tay Triệu Đàn.
Đánh xong lần này, Liễu Ly nhìn Triệu Đàn.
Con mắt Triệu Đàn vẫn nhắm như trước, thế nhưng lông mi thật dài khẽ run, bờ môi mím thật chặt, bộ dáng cực kì sợ hãi.
hắn đánh không nổi nữa, thấp giọng hỏi: “Biết sai rồi sao?”
“Ta biết sai rồi!” Triệu Đàn mở mắt, thấp giọng đáp.
nói xong, Triệu Đàn nghiêng mặt, trông có vẻ mất mát, con mắt nhìn họa thuyền ngoài cửa sổ, vẻ mặt thương cảm cùng ủy khuất.
Từ góc độ Liễu Ly nhìn lại, chỉ cảm thấy Triệu Đàn thật sự là quá đáng thương quá ủy khuất, Liễu Ly bắt đầu nghĩ lại chính mình: có phải hay không đối với Triệu Đàn vô cùng nghiêm khắc? thật là đối với Triệu Đàn vô cùng nghiêm khắc a!
hắn vốn chuẩn bị sửa chữa Triệu Đàn một phen, thế nhưng là không hạ thủ được rồi, cuối cùng đành phải nói: “không nghe lời sẽ đánh ngươi!”
Triệu Đàn cúi đầu không nói.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời phía ngoài chiếu thẳng tới đây, vẫn có chút nóng. Liễu Ly buông bức màn xuống, chặn ánh mặt trời.
Từng ánh mặt trời nhè nhẹ xuyên thấu qua màn trúc soi vào, chiếu vào lông tơ trên gương mặt Triệu Đàn, làm tăng thêm vài phần ngây thơ.
Liễu Ly nhìn Triệu Đàn, thanh âm thoáng cái thả lỏng: “Có muốn ngủ một lát hay không?”
Triệu Đàn ngẩng đầu: “Muốn!”
Nàng dụi dụi con mắt.
Vì muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ lãng mạn cùng hồ ly ca ca, Triệu Đàn vào sáng sớm hôm nay đã thức dậy, không nghĩ tới cuối cùng lại bị đánh.
Triệu Đàn có chút buồn bực.
Liễu Ly nhìn nàng loạn dụi mắt, thanh âm thoáng cái càng mềm: “đi, đi vào bên trong ngủ một lát thôi đó!”
Xốc rèm lên, bên trong là một cái phòng ngủ, trong phòng ngủ rất đơn giản, chỉ có một cái giường nhỏ, một cái bàn nhỏ cùng một cái tủ treo quần áo.
Liễu Ly từ tủ quần áo lấy ra đệm chăn gối nằm, để trên giường, giải thích với Triệu Đàn: “Những thứ này cũng chỉ có ta dùng qua, ngươi đừng chê!”
“không chê không chê!” Triệu Đàn híp mắt, cười như con mèo ăn vụng cá, đi đến bên giường nằm xuống.
Liễu Ly giúp nàng đắp chăn, ở bên giường ngồi xuống.
Triệu Đàn nằm ở trong chăn, nhắm mắt lại, nghe trong chăn lưu lại hương vị Liễu Ly—— đó là một loại hương vị trúc xanh nhàn nhạt, rất dễ chịu.
Tuy là mùa hạ, nhưng chăn màn rất mỏng, hơn nữa trên mặt hồ gió nhẹ thổi, ngủ thật là thoải mái.
Người chèo thuyền điều khiển thuyền theo hướng trong hồ chạy tới, họa thuyền theo mặt nước gợn sóng có chút đung đưa.
Mùi vị Liễu Ly ca ca đang bao vây lấy Triệu Đàn, nàng rất nhanh liền ngủ.
Liễu Ly cầm một quyển sách, chuyển cái ghế dựa, ngồi ở bên giường một bên đọc sách một bên bồi Triệu Đàn.
Triệu Đàn ngủ được rất ngon, tiếng hít thở rất có quy luật.
Nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy như vây được không được, chống đỡ mạnh mẽ trong chốc lát, liền nằm ở trên giường ngủ mất.
Hai người bọn họ ngủ một giấc, liền ngủ thẳng tới chạng vạng tối.
Triệu Đàn tỉnh ngủ, phát hiện tóc mình bù xù trâm (cài tóc) rớt ra, hơn nữa quần áo có chút nhăn, liền đuổi Liễu Ly ra ngoài, chính mình sửa sang lại một phen, lúc này mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Liễu Ly lườm nàng, phát hiện Triệu Đàn quấn bừa tóc lên, phần tóc còn lại thì để tự nhiên, xõa ra sau lưng.
không biết nàng làm cách nào, váy trên người cũng làm thẳng lại, thoạt nhìn coi như không tệ.
Liễu Ly đem chén nước đưa cho Triệu Đàn: “Ngủ dậy thì uống nước trước!”
Triệu Đàn tiếp nhận chén nước uống một hơi cạn sạch, đem ly trả lại cho Liễu Ly, sau đó làm cái mặt quỷ: “Hồ ly ca ca, ngươi so với mẹ ta còn cẩn thận hơn!”
Liễu Ly lại không cảm thấy Triệu Đàn là tán dương hắn, hắn gõ một cái trên đầu nàng: “không cho phép bướng bỉnh!”
Triệu Đàn nghiêng qua liếc hắn: “Chẳng lẽ chờ ta hai mươi tuổi ba mươi tuổi rồi, ngươi còn giáo huấn ta sao?”
“Ách…” Liễu Ly cảm thấy đó là một vấn đề, hắn nghĩ sơ, nói, “Khi đó có người khác quản ngươi rồi!”
Sau khi nói xong, Liễu Ly không hiểu sao cảm thấy có chút thương cảm.
Triệu Đàn liếc tròng mắt nở nụ cười: “Hồ ly ca ca, đến lúc đó, ngươi tiếp tục quản ta, được không?”
Liễu Ly tâm tư thật sự là kín đáo, nói chuyện làm việc bình thường đều cân nhắc kĩ càng, thế nhưng lần này vừa nghe Triệu Đàn nói xong, hắn không cần nghĩ ngợi mà trả lời liền: “được!”
nói xong, Liễu Ly liền ngậm miệng không nói nữa.
hắn nhìn thoáng qua Triệu Đàn dương dương đắc ý, sắc mặt trở nên có chút cổ quái, không thèm để ý tới Triệu Đàn nữa, một thân một mình đi tới boong thuyền.
Triệu Đàn không có đuổi theo.
Nàng biết rõ muốn đem tư tưởng của hồ ly ca ca nứt ra, không xem mình làm muội muội mà đối xử nữa, cũng cần phải có thời gian.
Cho hắn chút thời gian để thích ứng vậy! Triệu Đàn bình tĩnh suy nghĩ.
Quay về Vương Phủ, đám người Liễu Ly cưỡi ngựa, Triệu Đàn cùng Thủy Chỉ ngồi ở trong xe. Sau khi vào thành, Liễu Ly phái người đi theo Tô Ngưng cùng Thủy Chỉ trở về, Triệu Đàn vội vàng vén rèm xe lên, ý bảo Liễu Ly tới đây.
Liễu Ly đánh ngựa tới gần cửa sổ xe, Triệu Đàn vẻ mặt nhu thuận: “Hồ ly ca ca, ta để quần áo ở trong khách sạn trên cơ bản đều là nam trang, trước tiên mang ta đi mua quần áo a!”
“không cần đã mua rồi!” trời chiều màu vàng chiếu vào trên mặt Liễu Ly, ánh mắt của hắn hơi híp lại, không nhìn tới Triệu Đàn.
Triệu Đàn trong nội tâm có chút nghi hoặc, nhưng không có lên tiếng.
đã đến Vương Phủ, Liễu Ly căn bản không cho Triệu Đàn xuống xe, phân phó xa phu đem xe trực tiếp đi vào Thanh Liễu cư.
Liễu Ly mang theo Triệu Đàn tiến vào Thanh Liễu cư, Triệu Đàn lúc này mới phát hiện, chỗ ở của mình hồ ly ca ca đã phái Tiểu Tùng sớm trở về sắp xếp xong xuôi.
Thanh Liễu cư có bố cục là một cái sân viện nhà cấp bốn, Liễu Ly ở tại nội viện nhà chính, hai cái gã sai vặt Tiểu Trúc cùng Tiểu Tùng ở tại ngoại viện phía đông trong sương phòng.
Nội viện nhà chính dựa vào Bắc Triều Nam, tổng cộng là một sáng hai tối ba gian phòng lớn, Liễu Ly ở phòng ngủ phía đông, liền dặn Tiểu Tùng đem phòng ngủ phía tây thu thập cho Triệu Đàn ở.
Biết phòng ngủ của mình cùng phòng ngủ hồ ly ca ca ở trong một cái nhà chính, Triệu Đàn vui vẻ cực kỳ, chuẩn bị đem ba gian phòng ốc đều đi xem qua một lần, đương nhiên là đi xem phòng ngủ Liễu Ly trước tiên.
Phòng ngủ Liễu Ly đơn giản cực kỳ, bất quá là một giườngmột tủ một thư án, rất đơn giản.
Triệu Đàn mở tủ quần áo Liễu Ly ra, nhìn vài món quần áo rải rác, trong nội tâm có chút sầu não —— hồ ly ca ca ở Vương Phủ Trúc viên Nhuận Dương cùng Vương Phủ kim kinh Thanh Liễu cư cũng đều là như thế, dường như cái này cũng chỉ là nơi ở tạm, hắn tùy thời cũng có thể mang theo quần áo rời đi!
Triệu Đàn đóng lại ngăn cửa tủ, có chút trầm mặc.
Liễu Ly nói: “đi xem trong phòng ngươi một chút đi!”
Hai người xuyên qua nhà chính, đi đến phòng ngủ.
sự tình cấp bách, phòng ngủ này so với phòng ngủ ở Nhuận Dương cùng phòng ngủ ở kim kinh không cách nào so sánh được, nhưng so với phòng ngủ Liễu Ly thì xa hoa hơn nhiều. Liễu Ly ý bảo Triệu Đàn mở cửa tủ ra.
Triệu Đàn mở ra nhìn, liền phát hiện bên trong treo đầy quần áo, chẳng những xuân hạ thu đông bốn mùa đều có, lại là màu sắc mình thích—— hồng nhạt, trắng thuần, xanh nhạt, tím nhạt cùng màu đỏ!
Nghĩ đến tủ quần áo của Liễu Ly với mấy bộ y phục treo rải rác, lòng của nàng đột nhiên run lên một cái, giống như bị người nắm chặt, sau nửa ngày, mới miễn cưỡng nói: “Làm sao ngươi biết ta muốn tới? Chẳng lẽ khéo tính toán?”
Lời nói dí dỏm, nhưng ánh mắt của nàng đã ướt rồi, đành phải cố gắng che dấu, đương nhiên không có thu được hiệu quả.
Liễu Ly có chút ngượng ngùng.
Từ khi hắn trở về Đông Xu, trong nội cung Phúc Toàn Đế liền không ngừng mà ban thưởng hắn các đồ vật hiếm quý, bên trong có không ít là hàng dệt tơ trân quý.
Đại khái là hành vi bản năng, lúc mụ mụ phụ trách may vá tới đây hỏi thăm, hắn thuận miệng liền phân phó làm thành nữ trang, cũng nói ra số đo của Triệu Đàn.
Triệu Đàn đứng trước tủ quần áo, không nói gì.
Liễu Ly đứng ở sau lưng nàng, trên mặt trắng nõn lộ ra một vòng đỏ ửng. hắn nói sang chuyện khác: “Ta hiện tại tuy là Đông Xu Úy Vương, nhưng trong vương phủ đã có Bạch Thái phi, lại có Thọ Sơn quận chúa, các nàng cũng không phải người tốt, ta thật sự lo lắng, cho nên mới an bài ngươi cùng ta ở cùng một chỗ!”
hắn dừng lại một chút, lại bổ sung: “Tại nơi này trong vương phủ, ra Thanh Liễu cư, trong phủ ta không có mấy người tín nhiệm, đành phải đem ngươi đặt ở dưới mí mắt ta rồi!”
Liễu Ly nói chuyện xưa nay ngắn gọn rõ ràng, thế nhưng lần này không biết bị làm sao vậy, lời giống vậy, lật qua lật lại nói nhiều lần.
Mặt trời còn chưa có xuống núi, trời liền âm u, lúc này một đám mây bay qua, che ở bầu trời. Trời lập tức tối đen.
Trong phòng ngủ cũng tối.
Hai người đều không nói gì.
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm, Triệu Đàn cả kinh, trên mặt hiện ra sắc mặt sợ hãi, bay nhanh vào trong ngực Liễu Ly.
Liễu Ly vóc dáng cao gầy, đem nàng ôm ở trong ngực, ngẩng đầu lên, cái cằm còn có thể đặt ở trên đỉnh đầu Triệu Đàn.
một tiếng tiếng sấm vang lên, dường như mới bắt đầu, sấm sét vang dội đùng đùng một hồi không dứt, mưa to mưa như trút nước rơi xuống.
Liễu Ly ôm Triệu Đàn, cảm thấy Triệu Đàn vừa thơm vừa mềm, là một nhóc con nhát gan đáng thương, liền muốn ôm nàng, bảo hộ nàng.
Trời mưa to rất to.
Trong phòng ngủ ánh sáng rất yếu.
Triệu Đàn bị Liễu Ly ôm như vậy, cảm thấy vui sướng vô hạn.
Nàng đem mặt dán trước ngực Liễu Ly.
không biết qua bao lâu, mưa rơi không có nhỏ đi chút nào, ngược lại có xu thế càng ngày càng lớn.
Liễu Ly buông Triệu Đàn ra, hai người đứng đối mặt với nhau.
một lát sau, Liễu Ly rút cuộc mở miệng: “Triệu Đàn, có đói bụng không?”
“Có chút đói bụng!” Triệu Đàn có chút thẹn thùng, cảm giác mình như thế nào lại giống cái kẻ tham ăn như vậy chứ.
Liễu Ly ôn nhu nói: “Để ta kêu bọn họ đưa thức ăn đến!”
Bọn Tô Dung ở trong ngoại viện Tây Sương phòng Thanh Liễu cư, cơm tối cũng là ở chỗ đó dùng.
Trong cơn mưa to Tiểu Trúc cùng Tiểu Tùng đi dọc theo hành lang đi đến, cuối cùng đem đồ ăn bầy lên bàn.
Liễu Ly cùng Triệu Đàn vừa bưng bát lên, Tiểu Tùng tới bẩm báo: “Vương gia, thái phi nương nương mời ngài qua đấy!”
“nói lão nhân gia nàng chờ một lát!” Liễu Ly như trước không nhanh không chậm mà ăn cơm tối.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Canh [2] a ~