Thiên Địa Càn Khôn

Chương 6 - Thất Cầm Cổ Động

trước
tiếp

Sau khi cùng Hóa Thông tiểu đạo lách người qua vài khe đá vốn hẹp, Tiểu Thiên nghe Hóa Thông thì thầm căn dặn :

– Những lúc rảnh rỗi ta thường đi khắp nơi vô tình phát hiện chỗ này! Tuy chưa biết chắc là từ nơi này có thể đi thoát hay không nhưng có lối đi vẫn hơn là không có!

Tiểu huynh đệ hãy ghi nhớ thật kỹ, giả sử có bị gia sư bắt gặp tiểu huynh đệ đừng bao giờ bảo là do ta chỉ điểm. Mà hãy nói đó là do tiểu huynh đệ tự tìm ra!

Đưa mắt ngờ vực nhìn Hóa Thông, Tiểu Thiên chưa kịp hỏi thì đã nghe Hóa Thông rít qua kẽ răng :

– Nếu tiểu huynh đệ không ưng thuận, ngay bây giờ chúng ta nên quay lại! Ta không thích vì chuyện của ai khác phải hệ lụy đến tính mạng ta!

Hốt hoảng, Tiểu Thiên vội hứa :

– Được rồi! Đệ xin hứa là sẽ nói đây là do đệ tự tìm thấy! Nhất định không để lệnh sư nghi ngờ Hóa Thông huynh!

Hóa Thông trầm giọng :

– Tiểu huynh đệ hứa chắc chứ?

Tiểu Thiên gật đầu :

– Quân tử nhất ngôn, đệ quyết không sai lời!

Hóa Thông gật đầu :

– Vậy thì ta yên tâm! Đi!

Được một lúc lâu và trước sau đã vượt qua gần mười khe đá chật hẹp, Hóa Thông bỗng dừng lại và đưa tay chỉ cho Tiểu Thiên nhìn thấy một động khẩu ở phía trước :

– Từ động khẩu đó, ta phát hiện có gió mát từ phía trong thổi ra! Ta nghĩ hẳn phải có lối thông thương ra ngoài! Nếu tiểu huynh đệ thật sự có đởm lược hơn người và vẫn quyết lòng rời bỏ nơi này; theo ta, đấy là cơ hội duy nhất cần thiết cho tiểu huynh đệ!

Nhìn vào, chỉ thấy bên trong động khẩu là khoảng tối om om, Tiểu Thiên có phần hoảng sợ. Tuy nhiên chợt nghĩ đến cảnh đêm tối đầy giá tuyết ở Khuyên Bích trì, Tiểu Thiên vụt lên tiếng :

– Đã có lần đệ phải trải quang cảnh còn kinh khiếp hơn thế này nhiều, đệ nhất quyết phải đi bất luận hậu quả ra sao?

Hóa Thông tỏ ý ngưỡng mộ :

– Khá lắm! Ta cũng cầu mong cho tiểu huynh đệ sớm đắc thành sở nguyện!

Dứt lời Hóa Thông nép người qua một bên; nhượng lối cho Tiểu Thiên có thể lách qua! Đến lúc Tiểu Thiên sắp bước ra ngoài khe đá và chỉ còn cách động khẩu nọ độ hai trượng Hóa Thông bỗng kêu :

– Chậm đã!

Tiểu Thiên quay lại :

– Hay Hóa Thông huynh muốn cùng đi với đệ?

Hóa Thông lắc đầu :

– Ta vốn sợ bóng đêm và sự thật là không có đởm lược! Ta có thể chờ dịp khác! Ta có vật này muốn tặng cho tiểu huynh đệ!

Thấy Hóa Thông thận trọng đưa ra một thanh đoản kiếm. Tiểu Thiên ngơ ngác :

– Đệ biết dùng nó để làm gì?

Hóa Thông bảo :

– Khó có thể đoán bên trong những chỗ tối tăm sẽ có những gì đang chực chờ, như độc xà chẳng hạn! Tiểu huynh đệ nên giữ lấy để phòng thân! Nếu không muốn dùng có thể vất đi cũng không muộn!

Cảm kích, Tiểu Thiên đưa tay nhận lấy :

– Ân tình của Hóa Thông huynh, đệ nguyện khấc cốt ghi tâm!

Nhăn mặt tỏ ý không thích, Hóa Thông chợt hối thúc :

– Chỉ còn hơn hai canh giờ nữa là ngày sẽ tàn, tiểu huynh đệ đừng nên chậm! Đi ngay bây giờ thì hơn!

Gật đầu, Tiểu Thiên vừa quay lui, vừa nói lên lời cuối :

– Nếu đệ thoát, sau này khi có dịp, đệ sẽ nghĩ cách giúp huynh! Cáo biệt!

Tiểu Thiên khuất dần vào động khẩu không hề biết. Hóa Thông vừa nhìn theo vừa mỉm cười đắc ý…

Trong động khẩu quả nhiên có từng đợt gió mát đưa ra! Nhờ đó, cho dù không nhìn thấy nhưng Tiểu Thiên vẫn có thể ước định phương hướng và tiếp tục đi sâu hơn vào động khẩu!

Được một lúc, Tiểu Thiên chợt có cảm nhận cùng với những luồng gió thổi đến như văng vẳng có thêm những thanh âm mơ hồ vang đến!

Nghi ngờ đó là tiếng người đối thoại và phải là tiếng của những cư dân lưu ngụ ở ngoài Huyền Thông Linh Đạo. Tiểu Thiên bước đi nhanh hơn!

Lần này không những nhờ vào hướng gió mà đôi khi còn có những thanh âm thi thoảng truyền đến nên Tiểu Thiên có phần dễ dàng hơn trong việc nhận định phương hướng…

Những động khẩu tuy vẫn liên hoàn nhưng sau cùng Tiểu Thiên vẫn bắt đầu nhìn thấy những tia sáng mờ nhạt đã phản hồi theo chiều vách đá!

Cùng với những tia sáng, tai của Tiểu Thiên cũng bất đầu nghe rõ ràng hơn những lời đối thoại vẫn tiếp tục vang đến :

Có tiếng người hỏi :

– Chư vị thấy thế nào?

Lập tức có tiếng người đáp lại :

– Có thể thương lượng được!

Tiểu Thiên hồ nghi những ai ở ngoài kia đang thương lượng với nhau điếu gì?

Nó di chuyển nhẹ hơn và tiến đến gần hơn!

Và điều nó không hề chờ đợi lại xảy đến, thanh âm của Khúc Đới Lập vang lên rành rọt :

– Linh đạo chủ định lẽ nào?… Giao Thất Cầm cổ động cho bọn mỗ hay chờ khi bọn mỗ ghi lại toàn bộ những đồ hình này rồi sau đó ly khai?

Lão đạo Linh Hóa bật cười sang sảng :

– Chư vị muốn thế nào cũng được! Nhưng trước hết hãy thực hiện việc trao đổi đã!

Hồng Thụ Nhân the thé kêu lên :

– Bọn tạ sẽ không lưu lại đây! Chờ sau khi bọn ta họa lại đầy đủ những đồ hình này, bọn ta sẽ giao ba chiếc lá Tử Linh thảo cho Linh đạo chủ!

Lão đạo Linh Hóa trầm giọng :

– Lão ái nói như vậy là sai rồi! Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận ngay khi chư vị nhìn thấy đồ hình võ học của Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc, ba chiếc lá kia sẽ thuộc về bổn Đạo chủ! Hay chư vị định nuốt lời?

Tiểu Thiện cảm thấy bất ngờ vì chỉ là vô tình nhưng nó bỗng dưng lại có mặt ở tại Thất Cầm cổ động! Muốn nhìn cho biết thế nào là đồ hình võ học, nhất là thứ võ học được mệnh danh là Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc, Tiểu Thiên cố tình đi đến gần hơn bằng những bước chân thật nhẹ nhàng…

Ánh sáng xuất hiện càng lúc càng nhiều giúp Tiểu Thiên nhìn rõ cảnh quan trước mặt. Trong lòng một động khẩu to rộng, Tiểu Thiên nhìn thấy đủ mặt Thất tinh, họ đang nhìn như dán mắt vào hai bên vách động!

Ở đó, như Tiểu Thiên vừa nhẩm đếm, có tất cả bốn mươi chín hình vẽ phác họa những động tác mạnh mẽ hoặc uyển chuyển của tất cả bảy loài chim điểu!

Bảy hình tạo thành một khóm, khóm đầu tiên mô tả động tác bay vượt lên tầng không của con chim phụng! Khóm kế tiếp là động tác vồ mồi của một chim điêu. Có khóm mô tả những bước nhảy nhót linh hoạt của loài chim tước, hoặc trình tự bay là là của chú chim ưng!

Như vậy, gọi đây là Thất Cầm cổ động là hoàn toàn đúng! Nhưng nếu gọi những đồ hình bình dị kia là công phu Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc thì điều này, theo Tiểu Thiên phải cần xét lại!

Tuy nhiên, bằng những cái nhìn hoàn toàn khác với Tiểu Thiên là người chưa hề luyện võ công, bọn Thất tinh bảy người hầu như cứ ngây người nhìn không chợp mắt vào những đồ hình nọ!

Họ nhìn đến nỗi lão đạo Linh Hóa phải đâm ra nghi kỵ! Lão khẽ nói :

– Nếu chư vị định phân ra; mỗi người cố ghi nhớ một trong Thất Tuyệt Khúc, bổn Đạo chủ không ngại cho chư vị biết, chư vị đừng mong lẩn tránh việc trao đổi!

Nghe thế, Tiểu Thiên bất giác nhận ra sự thật đúng như lão đạo Linh Hóa vừa nói! Bọn Thất tinh gồm đúng bảy người, và rõ ràng bọn họ đang chia nhau, mỗi người chiêm ngưỡng và ghi nhận một khóm đồ hình của một loại chim điểu! Bảy người cho bảy khóm!

Bị lão đạo Linh Hóa phát hiện, lão Nộ Quách Phú bỗng gầm lên :

– Không phải bọn ta không trao đổi những chí ít Linh đạo chủ phải cho bọn ta có thời giờ để phân định đây là những đồ hình thật hay là giả chứ!

Lão đạo Linh Hóa cười lạnh :

– Chư vị sẽ có đủ thời gian mà chư vị cân! Hay nói đúng hơn. Nếu chư vị không thực hiện ngay việc trao đổi chư vị sẽ có thừa thời gian để nghiền ngẫm những hậu quả!

Khúc Đới Lập biến sắc, quay lại diện đối diện với Linh Hóa :

– Linh đạo chủ nói như thế là có hàm ý gì?

Lão đạo Linh Hóa đắc ý :

– Để đưa chư vị vào Thất Cầm cổ động, đương nhiên bần Đạo chủ phải thay đổi cách bố trí trận đồ! Và cũng đương nhiên như vậy, ngay bên ngoài Thất Cầm cổ động bổn Đạo chủ phải bố trí một trận đồ khác! Nếu chư vị giở trò chỉ muốn tiếp nhận Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc mà không muốn giao ra Cửu diệp Tử Linh thảo, chư vị sẽ bị giam cầm ở Cổ động này mãi mãi :

Lão ố đầu đà lập tức phát tác :

– Như vậy chính ngươi cũng phải lưu lại đây vĩnh viễn với bọn ta! Đánh!…

Vù!…

Như đã có dự định sẵn, ngay khi lão ố động thủ toàn thể bọn Thất tinh lập tức vào cuộc, hình thành thế vây hãm lão đạo Linh Hóa.

Tiểu Thiên hiểu, họ hành động như thế là không muốn lão đạo có cơ hội thoát đi và sau đó để lại bọn họ bị giam giữ suốt đời ở trong cổ động!

Cũng biết như thế nên lão đạo Linh Hóa gầm vang :

– Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt! Bọn Thất tinh các người đừng trách linh Hóa này độc ác! Xem chiêu!

Ào!… ào!…

Bản lãnh của Khúc Đới Lập như thế nào Tiểu Thiên đã biết! Từ đó mà suy sáu nhân vật còn lại một khi đã là đồng bọn của lão Khúc ắt phải có bản lĩnh ngang bằng! Và như vậy, nếu bọn họ bảy,người cùng động thủ với chỉ một mình lão đạo, cơ hội thắng thế của họ hầu như nắm chắc.

Tuy nhiên, đến lúc này Tiểu Thiên mới biết tại sao lão đạo Linh Hóa tuy chỉ có một mình nhưng vẫn ngang nhiên có lời dọa nạt bọn Thất tinh! Bản lãnh của lão đạo thật là kinh khủng!

Ầm! ầm!…

Vù…

Ào… ào…

Ầm! ầm!…

Lão đạo Linh Hóa tả xung hữu đột ngăn đỡ hầu hết những lượt chưởng phong vây áp của bọn Thất tinh. Không những thế, có đôi lúc Tiểu Thiên nhìn thấy một vài người trong bọn Thất tinh phải hốt hoảng nhảy lùi, chứng tỏ công phu bản lãnh có đôi phần sút kém so với lão đạo Linh Hóa!

Tuy vậy, điều bất ngờ vẫn xảy ra liền Tiểu Thiên dù đang cố hiểu vẫn không sao hiểu nổi! Đó là câu hô hoán có phần đắc ý của Khúc Đới Lập :

– Vây chặt lấy lão! Sắp đến lúc lão không thể chi trì được nữa rồi!

Lập tức, bọn Thất tinh bất mạnh tay mạnh chân, vận dụng toàn bộ sở học để cố chi trì thế vây hãm lão đạo Lnh Hóa…

Ào… ào…

Vù… Vù…

Tiểu Thiên càng nhìn càng hoang mang, vì theo nó nhận định, rõ ràng từng chiêu chưởng của lão đạo Linh Hóa hiện giờ vẫn tràn đầy uy lực, vẫn tiếp tục bức dồn bọn Thất tinh, vậy thì nguyên nhân gì Khúc Đới Lập dám có những lời huênh hoang nhthế?

Mãi một lúc sau Tiểu Thiên mới hiểu nguyên do, từ tràng cười đắc ý của Khúc Đới Lập :

– Thì ra lão đạo đã mang sẵn nội thương! Chúng ta đừng bỏ lỡ cơ hội, đánh! Ha… ha…

Ầm! ầm!…

Vù…

Ào… ào…

Ầm! ầm!…

Bây giờ mới rõ đã đến lượt lão đạo Linh Hóa bị dồn vào thế thụ động! Sắc mặt của lão trầm trọng hẳn, với những cái cất chân cất tay nặng như đeo chì!

Bất ngờ, như Tiểu Thiên vừa nhìn thấy vùng không gian ở bên ngoài Thất Cầm cổ động như đang có hiện tượng dịch chuyển!

Và nó dịch chuyển thật và bất ngờ để lộ ra bốn nhân vật với đạo phục uy nghi!

Một trong bốn nhân vật này bỗng lên tiếng :

– Tứ Giả Vệ Đạo xin chờ lệnh!

Lão đạo Linh Hóa nở một nụ cười :

– Bất tất phải nhiều lời! Hãy khống chế và sanh cầm tất cả! Nhanh như những tia chớp, cả bốn vị đạo nhân lập tức xông vào trận tạo nhiều đợt kinh khiếp cho bọn Thất tinh!

Vút! Vút!

– Mau nằm xuống!

– Đỡ!

– Xem chiêu!

– Hãy bó tay nào!

Vù! Vù…

Đang thắng thế, sự xuất hiện của Tứ Giả Vệ Đạo với khí thế cực kỳ uy mãnh đã làm cho Thất tinh mất thượng phong.

Họ mau chóng bị bức dồn và càng lúc càng luống cuống kinh hoảng.

Khúc Đới Lập nghiến răng ken két :

– Hóa Ta lão đạo thúi tha kia đã có sẵn dự mưu! Trong chúng ta, ai lui được cứ lui chờ báo thù!

Lão đạo Linh Hóa đã lui ra, nhường hẳn cục diện cho Tứ Giả Vệ Đạo xử lý, nghe họ Khúc nói như thế, lão bật cười :

– Đến lúc này bọn ngươi còn vọng tưởng đến việc lui chân ư? Đã muộn rồi! Ha… Ha…

Cùng lúc với tràng cười của lão Đạo chủ. Tứ Giả Vệ Đạo bất ngờ cùng gầm vang :

– Xem chiêu!

Ầm! ầm!…

Ào… ào…

Nhưng tiếng chấn động thập phần kinh khiếp liền nối tiếp nhau vang lên khiến Tiểu Thiên cứ nghe váng cả đầu và hoa cả mắt!

Đang Lúc bị hoa mắt như thế Tiểu Thiên vẫn nghe tiếng gầm giận dữ của lão đạo Linh Hóa đột nhiên vang lên :

– Ngươi muốn chết sao? Hồng Thụ Nhân?

Vút!…

Vù…Vù…

Trong tầm nhìn của Tiểu Thiên, bóng hình của lão đạo đang như một tia chớp lao vào lão Ái – Hồng Thụ Nhân!

Và Tiểu Thiên cũng nhìn thấy Hồng Thụ Nhân đang vung tay như muốn ném đi hoặc huỷ bỏ vật gì đó trong tay lão! Kịp nhận thấy đó là nhánh cỏ chỉ còn lại vỏn vẹn bá chiếc lá Tử Linh thảo sắp bị Hồng Thụ Nhân hủy hoại, Tiểu Thiên thầm cầu mong cho chúng đừng rơi vào tay lão ác đạo Linh Hóa!

Nhưng, chưởng lực của Linh Hóa đã đến đúng lúc lao ập vào Hồng Thụ Nhân.

Ào… ào…

Hồng Thụ Nhân hốt hoảng, tung bắn người lên cao, tay ném mạnh nhánh cỏ về phía khác :

– Lão muốn chiếm nó ư? Thì đây chộp lấy!

Viu…

Tiểu Thiên bâng khuâng vì nhận ra Hồng Thụ Nhân tuy là vô tình nhưng lại ném nhánh có đúng vào chỗ nó đang nép!

Kinh hoảng vì sợi lão đạo Linh Hóa phát hiện, Tiểu Thiên vội nằm phục xuống, nép thật sát vào một phiến đá!

Và nó len lén thở phào khi nhận ra lão đạo Linh Hóa do cứ mải quật chưởng vào Hồng Thụ Nhân nên chưa ngó ngàng gì đến vị trí đang bay đi của nhánh cỏ!…

Nhánh cỏ rơi xuống chỉ cách nơi Tiểu Thiên nằm một tầm tay!

Chính lúc đó, Tiểu Thiên nghe một tiếng chấn kình kèm theo tiếng kêu thất thanh của Hồng Thụ Nhân.

Ầm! ầm!…

– Hự!…

Không bỏ lỡ cơ hội, Tiểu Thiên nhanh nhẹn nhặt lại nhánh cỏ và sau đó lẹ làng dịch chuyển sang một vị trí khác kín đáo hơn!

Từ nơi ẩn nấp mới, Tiểu Thiên tuy không còn nhìn thấy trận loạn chiến nhưng tai vẫn nghe ngóng tiếng động chạm kinh hồn.

– Nằm xuống!

Ào… ào…

Ầm! ầm!…

Và sự thất thủ của bọn Thất tinh điều không thể nào tránh khỏi, Tiểu Thiên nghe bọn họ lần lượt bị chế ngự :

– Hự!… Hự!…

Biết đã đến lúc thế nào lão đạo Linh Hóa cũng tự tìm hoặc cho người kiếm tìm nhánh cỏ Tử Linh thảo. Tiểu Thiên một lần nữa len lén chui vào những chỗ sâu kín hơn!

Nhờ vóc dáng nhỏ bé, Tiểu Thiên giờ đây kể như đã an toàn nhờ vừa chui vào một kẹt đá nằm giữa hai tảng đá chồng lên nhau! Nó cố nín cười khi nghe thanh âm kinh ngạc của lão đạo Linh Hóa đang vang lên :

– Không lẽ Cửu diệp Tử Linh thảo đã bị cuồng phong phá hủy! Bọn ngươi cố tìm kỹ xem!

Được một lúc, Tiểu Thiên nghe lão đạo hậm hực bảo :

– Được lắm! Đó là bọn chúng tự chuốc họa vào thân! Hừ… Biến bọn chúng thành Đạo nô, đưa vào Huyền Thông Linh Đạo!

Nghe vậy, Tiểu Thiên phải ngỡ ngàng! Và nó vụt hiểu tất cả khi lần lượt nghe những tiếng kêu rú của bọn Thất tinh!

Cố đưa mắt nhìn ra. Tiểu Thiên thật sự kinh hoàng lúc phát hiện bọn Thất tinh thất thểu bước đi theo sau lũ Tứ Giả Vệ Đạo. Bọn họ ai cũng có những dòng máu chảy ra hai bên tai còn miệng thì vẫn sôi trào huyết đỏ! Như vậy, hai tai họ đã bị chọc thủng và lưỡi cũng bị cắt, họ đã bị bọn Tứ Giả Vệ Đạo biến hành lũ Đạo nô thật sự rồi!

Điều này cho thấy những gì tiểu đạo Hóa Thông đã nói về những nhân vật Đạo nô không hẳn là đúng! Họ không hề tự nguyện huỷ hoại giác quan! Họ bị bọn người Huyền Thông Linh Đạo trừng phạt và hành hạ cho đến tận cuối đời!

Tuy hiểu như vậy nhưng Tiểu Thiên nào dám nghĩ đó là do Hóa Thông cố tình che giấu sự thật! Nó chỉ nghĩ, có lẽ chính Hóa Thông vẫn chưa biết sự thật ác độc này!

Sau khi bọn Thất tinh đã bị đưa đi, đến lượt lão đạo Linh Hóa cũng hậm hực bỏ đi! Tiểu Thiên nhìn theo và tình cờ phát hiện cảnh huống bên ngoài Thất Cầm cổ động như đang trở lại bình thường! Nó nhìn thấy rõ từng khóm lá bụi cây, cũng có một dòng suối nhỏ đang róc rách chảy ở phía xa!

Mừng rỡ, vì nghĩ lão đạo Linh Hóa do không lo ngại một ai khác xâm nhập nên đã huỷ bỏ phần trận đồ ở mé ngoài, Tiểu Thiên vội vàng chui người ra khói khe đá!

Ngay lúc đứng lên thẳng người, việc đầu tiên Tiểu Thiên phải hành động là ngắt ba chiếc lá Tử Linh thảo cất kín vào người!

Sau khi cố tình ném bỏ nhánh cỏ trơ trọi trên nền động, Tiểu Thiên nhanh chân chạy ra ngoài!

Cảnh quan bên ngoài quả nhiên đúng như Tiểu Thiên nhìn thấy, và nó nghĩ nếu cứ đi theo dòng suối ắt thế nào cũng đi thoát ra ngoài Huyền Thông Linh Đạo!

Nó đi thật nhanh!

Dòng suối vẫn chảy hiền hòa! Tuy nhiên những gì đang chờ đón Tiểu Thiên lại không hiền hòa chút nào!

Đang đi Tiểu Thiên phải bàng hoàng dừng lại vì nghe một tiếng quát vang lên lanh lảnh :

– Ngươi là ai? Đứng lại!

Nhìn về phía có tiếng quát, Tiểu Thiên thoáng nhẹ nhõm vì chỉ nhìn thấy một vị tiểu thư và một thị tỳ! Không những thế niên kỷ của cả hai chỉ suýt soát, hoặc hơn một ít kém một ít nếu so với Tiểu Thiên!

Lễ độ, Tiểu Thiên lên tiếng :

– Gặp được tiểu thư thật là hay! Tiểu thư có thể cho biết đi theo lối nào sẽ đi khỏi địa phương này?

Vị tiểu thư tuy kém niên kỷ nhưng không vì thế mà lời lẽ kém uy lực! Ả trợn mắt :

– Ngươi vẫn chưa đáp lời ta! Tại sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi ở Huyền Thông Linh Đạo này?

Tiểu Thiên thất kinh :

– Tiểu thư cũng là người ở Huyền Thông Linh Đạo?

Ả câng câng nét mặt xinh đẹp :

– Ta là Thiếu đạo chủ, đương nhiên phái là người ở Huyền Thông Linh Đạo rồi.

Tiểu Thiên kêu hoảng :

– Thiếu đạo chủ? Là tiểu thư?

Ả cười khẩy :

– Ngươi nghe được, nói được chắc không phải lũ Đạo nô! Và ngươi do hãy còn bé nên càng không phải một trọng bọn Tuần Đạo hoặc Phòng Đạo! Nói mau, có phải ngươi là đứa bé vừa được gia phụ đưa về, có liên quan đến Cửu diệp Tử Linh thảo?

Tiểu Thiên hoảng vía :

– Ta… Ta…

Ả bật rít :

– Gia phụ quyết sanh cầm ngươi vĩnh viễn, ai đã chỉ ngươi đến tận nơi này?…

Thầm mắng là tại sao phải tỏ ra khiếp đảm trước một nữ nhân và chỉ là nữ nhân có niên kỷ không nhiều hơn bao nhiêu! Tiểu Thiên lập tức vung vẩy thanh đoản kiếm do tiểu đạo Hóa Thông trao tặng :

– Tự ta tìm thấy nơi này! Vả lại, nếu lão đạo Linh Hóa là phụ thân ngươi thì chính lão đã tán thành việc ta bỏ đi! Nếu ngươi to gan, dám ngăn cản ta thì đừng trách ta không kiêng nể!

Ả hừ mũi :

– Kiêng nể? Ai cần ngươi kiêng nể? Thanh kiếm kia là của sư huynh ta Hóa Thông, bằng cách nào ngươi có nó?

Tiểu Thiên vẫn hờm vũ khí, vừa tìm lời đối đáp vừa dần dần di chuyển :

– Tại sao ta có, ngươi không cần phải hỏi! Chớ dại mà ngăn đường ta, bằng không ta sẽ…

Vút!

Mắt Tiểu Thiên bỗng hoa lên! Và khi định thần, nó nhìn thấy ả Thiếu đạo chủ đang đưa tay chộp vào tay cầm kiếm của nó!

Thân thủ của ả chứng tỏ ả cũng am hiểu võ công!

Kinh hãi, Tiểu Thiên hươ bừa thanh kiếm vào người ả.

Vù!… Ả nhẹ nhàng lách tránh và bất ngờ vung mạnh tay tả.

Bùng!

Tay tả của ả rõ ràng là cánh tay dịu dàng của nữ lưu nhưng không hiểu sao khi chạm vào Tiểu Thiên lại có đủ uy lực quật nó ngã bắn vế phía sau!

Huỵch!

Đang đau và đang ngơ ngàng, Tiểu Thiên bỗng nghe tiếng ả cười khanh khách :

– Hạng như ngươi, đến một chiêu võ phòng thần cũng không có, ngươi có tư cách gì hăm dọa ta! Hãy xem đây! Ha… Ha…

Ả lao đến và thẳng tay giáng một ngọn chưởng vào Tiểu Thiên!

Phẫn nộ và uất hận, Tiểu Thiên bất kể hậu quả, ném mạnh thanh đoản kiếm vào ả!

Vù!…

Ả bị bất ngờ thấy rõ, do đó khi ả vừa tràn người né tránh thì thanh kiếm vẫn cứa nhẹ vào tay ả.

Soạt!…

Một phần ống tay áo của ả bị rách rời đề lộ ra một mảng da trắng hồng với một vạch máu rớm đỏ.

Ả gào lên có lẽ vì đau :

– Ngươi! A… Trên kiếm có độc! Ngươi muốn chết!

Đang lúc ả gào, Tiểu Thiên ngồi bật dậy và bất ngờ cắm đầu bỏ chạy.

Ả nọ vừa đuổi theo vừa thét lanh lảnh :

– Tiểu Mỹ! Mau chặn y lại!…

Nghe gọi, biết ả muốn gọi thị tỳ là người từ nãy giờ chỉ biết đứng nhìn và chưa một lần lên tiếng, Tiểu Thiên sợ ả thị tỳ cũng biết võ công và sẽ bất ngờ ra tay nên vừa bỏ chạy vừa đưa mắt nhìn chừng những động tịnh của ả thị tỳ!

Thật bất ngờ, cho dù Tiểu Thiên vừa chạy ngang qua nhưng không hiểu sao ả thị tỳ vẫn cứ đứng trơ trơ như phỗng đá? Ả không hề ra tay ngăn cản như chủ nhân vừa gào thét ra lệnh?

Được dịp, Tiểu thiên chạy nhanh hơn! Bất ngờ, từ phía sau Tiểu Thiên nghe tiếng ả tiểu thư quát nạt :

– Ta bảo ngươi đuổi theo y, sao ngươi không nghe lệnh? Hừ! Có một Đạo nô vừa điếc vừa câm như ngươi quả vô dụng!

Bốp! Bốp!

Quay đầu lại nhìn, Tiểu Thiên phẫn hận vì thấy ả tiểu thư đang giận dữ đánh vào mặt ả thị tỳ mấy cái liên tiếp!

Tiểu Thiên quày quả chạy lại :

– Người ta có bị điếc bị câm cũng là do phụ thân ngươi gây ra, sao ngươi còn nhẫn tâm hành hạ như thế? Tâm địa của ngươi cũng độc ác đâu kém gì phụ thân ngươi!

Ả tiểu thư với sắc mặt bỗng nhợt nhạt nhưng vẫn buông tiếng cười lạnh lẽo :

– Ả là Đạo nô của ta, ta đánh ả cớ sao người lại đau lòng? Ta sẽ đánh nữa, thử xem ngươi có cách nào ngăn được ta?

Ả vung tay lên :

– Bốp! Bốp!…

Bất thần, Tiểu Thiên lao đến :

– Tiện tỳ độc ác! Ta phải hành hạ ngươi để trả đũa! Xem đây! Tiểu Thiên cũng vung tay! Nhưng do không biết võ công nên hành vi của nó chỉ khiến bản thân nó mang họa!

Ả tiểu thư bất ngờ quật một kình vào Tiểu Thiên :

– Ngươi muốn chết!

Ào!…

Ầm!

Toàn thân Tiểu Thiên lập tức bị đẩy bắn lên cao. Và khi rơi xuống không ngờ lại rơi đúng vào một hẻm vực đột ngột xuất hiện!

Dù biết bản thân thế nào cũng phải chết Tiểu Thiên vẫn trợn to hai mắt nhìn trừng trừng vào ả Thiếu đạo chủ Huyền Thông Linh Đạo, một kẻ thật sự hung dữ và độc ác, chẳng kém gì lão ác đạo Linh Hóa!

Tiểu Thiên vẫn tiếp tục rơi. Và trước khi bị hẻm vực nuốt hoàn toàn vào cái miệng tham lam há rộng, trong một thoáng tình cờ Tiểu Thiên bỗng chạm phải mục quang của ả thị tỳ!

Mục quang của ả không hiểu sao bỗng long lên một cánh kỳ lạ! Và điều đó chi xảy ra trong một thoáng ngắn ngủi, ngay khi tầm nhìn của Tiểu Thiên bị vực sâu che khuất! Tuy thế, điều đó vẫn mãi mãi khắc ghi trong tâm thức Tiểu Thiên khiến nó quên đi bản thân nó đang rơi vào đáy địa ngục…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.