Nhậm Oán lập tức đưa móc cho Nhậm Lao. Nhậm Lao lại tiếp tục cầm móc chạy. Sau đó Nhậm Oán hỏi:
– Ngươi khỏe không?
Đây là câu nói mở đầu của hắn.
Thanh niên kia nói:
– Ta khỏe.
Đây là câu đáp lời của hắn.
Câu hỏi đầu tiên của Nhậm Oán là:
– Ngươi là Lôi Diễm hay là Lôi Vô Vọng?
Thanh niên kia đáp:
– Ta không phải Lôi Diễm.
Nhậm Oán nói:
– Vậy ngươi chính là “người không ngông cuồng tại thiếu niên” Lôi Vô Vọng rồi? Ngươi mười bảy tuổi đã danh động thiên hạ, năm nay chắc là hai mươi ba tuổi đúng không?
Thanh niên kia hỏi ngược lại:
– Ngươi muốn ta trả lời vấn đề thứ nhất hay thứ hai, hay là trả lời cả hai?
Nhậm Oán nói:
– Vấn đề thứ hai.
Lôi Vô Vọng lãnh đạm nói:
– Vậy ngươi sai rồi. Lúc còn nhỏ tâm trí của ta trì trệ, không khác gì so với kẻ ngốc. Cho đến năm mười ba tuổi, đầu bị va đập mạnh nên mới khôi phục trí lực người thường, sau đó tiến bộ vượt bậc. Đến năm hai mươi mốt tuổi bắt đầu xông pha giang hồ, tướng mạo, sở thích, động tác vẫn giống như lúc trẻ con, nhưng tuổi tác đã tiến vào “người như ngông cuồng lỡ trung niên” rồi. Hai mươi ba tuổi? Ngươi nói chính ngươi sao?
Nhậm Oán không trả lời hắn, hỏi ngược lại:
– Ta biết ngươi từng ra tay sát thương cao thủ hạng nhất của Thục Trung Đường môn là Đường tam thiếu gia, kết thành thù sâu, không muốn liên lụy đến Lôi môn, cho nên mới gia nhập Lục Phân Bán đường, có chuyện này không?
Lôi Vô Vọng nói:
– Đó không phải ta, là Lôi Ấp và Lôi Du, Lôi Vũ ra tay.
Ánh mắt Nhậm Oán chớp động:
– Vậy ngươi tới kinh sư làm gì?
Câu trả lời của Lôi Vô Vọng chỉ có bốn chữ:
– Lục Phân Bán đường.
Nhậm Oán nhìn sang Phương Ứng Khán, dùng ánh mắt giống như xin phép. Phương Thập Chu gật đầu, biết nên do mình đặt câu hỏi:
– Sao ngươi không gia nhập tập đoàn Hữu Kiều? Chúng ta nhất định sẽ trọng dụng ngươi.
Lôi Vô Vọng hỏi lại:
– Vấn đề này của ngươi, có phải cũng là một trong số câu hỏi không?
Phương Ứng Khán đáp gọn gàng:
– Đúng vậy.
Lúc này Lôi Vô Vọng mới trả lời:
– Lôi Thuần mời ta trước, các ngươi đã chậm một bước rồi.
Phương Ứng Khán giống như đang nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của hắn, sau đó mới hỏi:
– Nếu như Lôi đương gia không trọng dụng ngươi nữa thì sao?
Lôi Vô Vọng nói:
– Thiên hạ luôn có chỗ thi triển hoài bão, đời người luôn có lúc thi triển tài năng.
Phương Ứng Khán dường như rất hài lòng, lại hỏi:
– Ngươi tới đây, ngoại trừ muốn xem thử Vương Tiểu Thạch có thật sự đến Danh Lợi Quyển như lời đồn, còn có nguyên nhân nào khác không?
Lôi Vô Vọng trả lời với thái độ rất hợp tác:
– Thiên Hạ Đệ Thất.
Phương Ứng Khán truy hỏi:
– Ngươi tìm hắn làm gì?
Lôi Vô Vọng đáp:
– Lôi Thuần muốn ta hỏi hắn ba vấn đề.
Phương Ứng Khán lại hỏi:
– Vấn đề gì?
Lôi Vô Vọng cười, hắn lại đang cào vết bẩn sau tai.
– Không có vấn đề.
Lần này Phương Ứng Khán lại không hiểu.
– Không có vấn đề nữa.
Lôi Vô Vọng đang nhìn móng tay đầy vết bẩn của hắn:
– Các ngươi đã hỏi chín câu, ta cũng đã trả lời chín lần.
– Chín?
Phương Ứng Khán hoài nghi:
– Ta đã tính, chỉ mới hỏi tám câu.
– Là chín.
Lôi Vô Vọng kiên trì:
– Ta không tính sai.
– Phải là tám câu.
Nhậm Oán chen vào:
– Trong đó câu hỏi thứ hai, ta chỉ cần ngươi trả lời một câu, ngươi cũng chỉ trả lời một câu.
– Đã là chín câu, ta không nhớ lầm.
Lôi Vô Vọng hỏi lại hắn:
– Câu hỏi thứ nhất của ngươi là gì?
Nhậm Oán lập tức đáp:
– Ngươi là Lôi Vô Vọng hay là Lôi Diễm.
– Sai rồi, câu hỏi thứ nhất của ngươi là “ngươi khỏe không”, ta trả lời là “ta khỏe”.
Lôi Vô Vọng đính chính:
– Câu hỏi thứ hai của ngươi là “ngươi là Lôi Diễm hay là Lôi Vô Vọng”, chứ không phải như ngươi vừa nói “ngươi là Lôi Vô Vọng hay là Lôi Diễm”, trật tự sai rồi.
Nhậm Oán rất ngạc nhiên.
Hắn kinh ngạc vì đối phương thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại giỏi ngụy biện, xảo trá khiến người ta không phát giác ra.
Phương Ứng Khán cũng hơi kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc vì trí nhớ của người này lại tốt như vậy, gần như không bỏ sót một chi tiết nào.
Hắn lập tức thẳng thắn thừa nhận:
– Ngươi đúng. Chúng ta nhớ sai rồi, cũng mắc lừa rồi.
– Đúng.
Thiên Hạ Đệ Thất nhìn Phương Ứng Khán, cật lực nói:
– Ống sáo… ở trong tay hắn…
Lôi Vô Vọng lập tức minh bạch.
Hắn lại hỏi:
– Ngày trước, Lôi cô nương ở trong tối hẻm bị người ta… làm nhục… rốt cuộc có liên quan đến ngươi không?
Gương mặt Thiên Hạ Đệ Thất đã hoàn toàn vặn vẹo vì đau đớn, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, cười rất kỳ dị khó coi:
– Ngươi vốn… không cần… hỏi câu này… Không phải ta… nếu là ta… nhất định trước tiên sẽ cưỡng gian… Ôn Nhu…
Lôi Vô Vọng đột nhiên đi qua, bước nhanh qua.
Nhậm Lao lập tức khẩn trương.
Hắn nhìn về phía Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán không có biểu thị.
Nhậm Lao cũng chỉ đành đứng yên.
Lôi Vô Vọng vươn tay ra, “xoạt” một tiếng xé y phục sau lưng Thiên Hạ Đệ Thất xuống, nhìn một chút, nói:
– Ngươi không nói dối.
– Ta là một kẻ sắp chết.
Thiên Hạ Đệ Thất cười thảm nói:
– Kẻ chờ chết… không cần phải nói dối… Kẻ muốn gạt người khác… là kẻ… còn sống…
Lời của hắn giống như có thâm ý khác.
Phương Ứng Khán đang nghe.
Hắn dụng tâm lắng nghe.
Chân mày của hắn nhíu thật sâu, thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng lại trầm ngâm.
– Được.
Lôi Vô Vọng nói:
– Những gì nên nói ngươi đã nói, vậy ngươi chết đi!
Vừa dứt lời, hắn không ra tay, chỉ đột nhiên bước đi.
Ít nhất không ai nhìn thấy hắn xuất thủ, chỉ thấy chiếc móc vốn ở trong bụng Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên không còn nữa, lại từ sau gáy bắn ra, cùng với máu.
Hắn đã chết.
Thiên Hạ Đệ Thất cuối cùng đã chết.
– Cha…
Hắn kêu lên một tiếng:
– Đệ đệ…
Cũng không ai biết hắn muốn nói gì.
Thiên Hạ Đệ Thất gần như lập tức mất mạng.
Hắn cả đời nhiều dục vọng, bạc tình, bạc nghĩa, tàn nhẫn, lãnh khốc, hiếu chiến, nhưng trước khi chết, ước muốn mãnh liệt duy nhất của hắn lại là được chết một cách thống khoái.
Sau khi nhìn Thiên Hạ Đệ Thất ngã xuống, Lôi Vô Vọng mới quay sang Phương Ứng Khán nói một câu.
Câu này chỉ có một chữ:
– Tạ!
Phương Ứng Khán cười cười nói:
– Đừng quên, ngươi thiếu ta một ân tình.
– Quyết không quên.
Lôi Vô Vọng nói như đinh đóng cột:
– Lôi Vô Vọng đời này kiếp này thiếu ngươi một nhân tình.
Phương Ứng Khán đột nhiên nói:
– Có thể hỏi ngươi thêm một câu không?
Lôi Vô Vọng vẫy vẫy tay.
Thư sinh và đại hán kia đều đứng lên, có vẻ tốn sức và ngây ngốc, sau đó đỡ lấy hán tử uể oải sắc mặt vàng như nến kia.
– Ngươi hỏi đi!
Phương Ứng Khán hỏi:
– Tại sao ngươi không cho chúng ta hỏi mười câu, mà chỉ cho chín?
Lôi Vô Vọng cười.
Hắn cười lên giống như trẻ con, miệng lớn lớn, mắt híp híp, hàm răng vuông vuông vắn vắn mập mập mạp mạp.
– Bởi vì ta không thích mười.
Hắn nói:
– Đối với những thứ thập toàn thập mỹ gì đó, ta đều ghét.
Dứt lời hắn liền rời đi.
Hắn hiên ngang cất bước, rời khỏi khách sạn.
Ba người phía sau hắn cũng đi theo.
Phương Ứng Khán không nói gì, trong mắt lại lộ vẻ trầm tư.