– Khi đó Đường tam thiếu gia cũng có mặt, là hắn nhìn trúng Kiều cô nương.
Phương Ứng Khán nói:
– Cũng là hắn làm nhục Kiều Ngọc Phượng.
– Nhưng Kiều tiểu thư lại không nhận ra Đường Phi Ngư.
Mễ Thương Khung nói:
– Cô ấy chỉ biết tiểu hầu gia… chí ít huy hiệu trên trang phục của tiểu hầu gia cũng không khó phân biệt. Cho dù bị người ta làm nhục, nếu nói ra danh hiệu tiểu hầu gia, cũng không đến mức khó xử như vậy, cho nên cô ấy chủ quan cho là chuyện tốt do tiểu công tử làm.
Cự hiệp hỏi:
– Vậy con để mặc cho Đường Phi Ngư làm chuyện tổn thương người khác như vậy sao?
– Không có cách nào.
Phương Ứng Khán nói:
– Lúc đó chúng con đang muốn lôi kéo, sử dụng người này.
Mễ Thương Khung bổ sung:
– Hắn là một nhân tài, có thể một người địch ngàn quân.
– Có cách.
Phương cự hiệp vẫn căm phẫn:
– Không dùng tên này là được.
Phương Ứng Khán nói:
– Nhưng nếu không dùng nhân tài, làm sao lớn mạnh được?
Cự hiệp nói:
– Không lớn mạnh thì đã sao? Dã tâm nhỏ một chút, dục vọng ít một chút là được rồi.
Phương Ứng Khán hỏi vặn:
– Nhưng nếu không có hùng tâm, thiếu đi khát vọng, vậy làm thế nào cứu nước cứu dân, giết gian trừ ma?
Cự hiệp hỏi ngược lại:
– Nếu trước tiên tạo nghiệt làm ác, thương thiên hại lý, vậy thì còn nói gì đến vì nước vì dân, hành hiệp vệ đạo?
Phương Ứng Khán xấu hổ cúi đầu.
Mễ Thương Khung lên tiếng trợ giúp, hoà giải:
– Ban đầu tiểu công tử cho rằng đó chỉ là một dân nữ, sau đó cũng đã đền bù nhiều tiền, nghĩ rằng cứ thỏa mãn nhu cầu của Đường tam thiếu gia là được. Nào biết hắn lòng tham không đáy, đòi hỏi không ngừng, lại tham ăn biếng làm, danh dự của tập đoàn chúng ta cũng bị hắn liên lụy, đúng là lợi không bằng hại…
Cự hiệp ngắt lời:
– Các người cho rằng làm như vậy, chỉ cần đưa tiền là có thể thần không biết, quỷ không hay, đầu xuôi đuôi lọt sao? Cách suy nghĩ này thật không thể chấp nhận được. Thực ra lời đồn về các người rất xấu, người ngoài đều phỉ nhổ, hành vi và việc làm, thần biết quỷ hay người hiểu rõ, há có thể vì chuyện xấu không lớn mà làm quá đáng? Huống hồ làm nhục vợ con người khác, chuyện ác như vậy sao có thể xem là nhỏ. Các người tiếp tay cho Đường Phi Ngư, tội nghiệt cũng không thể nhẹ hơn hắn được.
Cao Tiểu Thượng ở bên cạnh nói:
– Điểm này chính xác. Đừng cho rằng đó chỉ là chuyện của hai gia đình Kiều Ngọc Phượng, Lý Hoàng Phương mà thôi, chuyện này truyền ra ngoài đã khiến cho danh dự của tập đoàn Hữu Kiều bị ảnh hưởng rất lớn. Các người sai người đưa tiền bồi thường cho Kiều Ngọc Phượng, nhưng lại làm quá lộ liễu, khoản tiền kia vừa đến tay Kiều Thanh Hổ thì bị một lão tặc cướp mất. Kiều gia có nỗi khổ không biết nói với ai. Nghe nói người ra tay cướp bóc còn là người trong võ lâm. Những ngày vừa qua, cự hiệp vì muốn bồi thường, cứu vãn những chuyện này và danh dự của tiểu hầu gia, không biết đã tốn bao nhiêu tâm lực và thời gian.
Mễ Thương Khung chợt cười cười, vuốt râu nói:
– Một người quan trọng như đại hiệp, lại làm nhiều chuyện không quan trọng như vậy.
Cự hiệp nói:
– Ta cảm thấy chuyện bình thường chính là chuyện quan trọng, dân chúng đều là người quan trọng, ta giúp bọn họ chính là chuyện quan trọng. Ta chỉ không cảm thấy mình là người quan trọng hoặc tài giỏi mà thôi. Thực ra đại hiệp, thiếu hiệp, đại quan, tiểu quan gì đó đều nên làm nhiều những chuyện này. Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện lớn.
Mễ công công không dám tranh luận nữa, chỉ nói:
– Cự hiệp nói đúng. Đợi lát nữa, hôm nay Đường tam thiếu gia đã sớm ở Bất Giới trai cung nghênh cự hiệp, nếu có thể gặp hắn, ta sẽ chuyển lời dạy bảo của cự hiệp cho hắn.
Nghe ra, ngay cả lão thái giám này thân là tâm phúc triều đình, trưởng giả võ lâm, giọng điệu cũng có phần kiêng kị Đường tam thiếu gia, nhưng lời nói vẫn khéo léo ủng hộ Phương Ứng Khán, xảo diệu chuyển đề tài và tội lỗi sang người Đường Phi Ngư.
Cự hiệp hừ lạnh:
– Ta cũng muốn gặp tên này.
Phương Ứng Khán lại nói:
– Việc khẩn cấp trước mắt là muốn xin nghĩa phụ gặp một người, rất gấp.
Cự hiệp hỏi:
– Ai?
Phương Ứng Khán đáp:
– Hắc Quang Thượng Nhân.
– Chiêm Biệt Dã?
– Đúng.
– Tại sao phải gặp hắn?
– Bởi vì hắn nói vào ba mươi mốt ngày trước, tại khu vực Thục Sơn kia, đã nhìn thấy một người.
Con ngươi Phương cự hiệp co lại.
Y cảm giác được, đó là nhân vật mấu chốt. Hơn nữa, từ trên mặt đứa con nuôi xưa nay rất ít khi tỏ vẻ khẩn trương, lúc này lại vô cùng động dung, y phát hiện tin tức này hiển nhiên có quan hệ trọng đại với mình.
– Người hắn nhìn thấy là nghĩa mẫu.
Phương Ứng Khán nói ra đáp án.
Cự hiệp vừa nghe, trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn chợt ngẩn người, rung động.
Lúc này bọn họ vừa đi vừa nói.
Cự hiệp đột nhiên ngừng lại.
– Con nói lại lần nữa xem!
– Tại Mãn Nguyệt phong trên đỉnh Thục Sơn, Hắc Quang quốc sư phát hiện có một nữ nhân, nhìn trăng cất tiếng ca bi thương, chính là nghĩa mẫu.
– Vãn Y?
Cự hiệp vẫn chấn động.
Phương Ứng Khán gật đầu.
Nặng nề, có phân lượng.
Cao Tiểu Thượng lập tức muốn tìm ra “sơ hở”:
– Là Chiêm quốc sư phát hiện ra?
Mễ Thương Khung ở bên cạnh trả lời thay:
– Đúng, tin tức này cũng là do hắn tiết lộ cho ta biết.
– Có điều.
Cao Tiểu Thượng cảnh giác nói:
– Hắc Quang Thượng Nhân là người của Thái Kinh, tuy hắn là quốc sư cao quý, nhưng hành vi và việc làm còn cách rất xa phẩm đức của quốc sư một nước.
– Không chỉ có Chiêm Biệt Dã nhìn thấy.
Phương Ứng Khán đột nhiên nói:
– Còn có một người khác, nghe được tin tức này, liền thường đến khu vực Thục Sơn kia khổ công chờ đợi tìm kiếm. Cuối cùng tại Nhất Điều tự bên con đường từ đỉnh Thục Sơn chuyển lên Chiết Hồng sơn, lại phát hiện bóng dáng của nghĩa mẫu…
Cao Tiểu Thượng hỏi tiếp:
– Lần này người phát hiện là ai?
Có người phát hiện dĩ nhiên là quan trọng, nhưng người phát hiện là ai còn quan trọng hơn. Một câu nói sở dĩ quan trọng, có lúc không phải do nó có đạo lý vững vàng, mà là người nói chuyện là ai.
Có một số tiểu nhân vật nói cùng một câu, nhưng chẳng ai nhớ được; còn đại nhân vật tùy tiện nói ra, lại trở thành lời vàng ý ngọc. Có thể thấy lời nói nhẹ tựa lông hồng, thứ nặng chính là phân lượng của người nói.
Lần này câu trả lời của Phương Ứng Khán càng đơn giản.
Chỉ một chữ…
– Ta.