Đây là quyết định nhất trí của bọn họ.
Nhưng quyết định này hiển nhiên không phải là quyết định duy nhất.
Đường tam thiếu gia luôn là một người rất có chủ trương.
Bản thân hắn còn có một quyết định lén lút, một quyết định mà người khác không biết, chỉ một người biết.
Hắn xuất thủ, hắn ám toán, nhưng đối tượng mà hắn bất ngờ tập kích lại đột nhiên thay đổi.
Hắn tấn công Phương Ứng Khán, Phương tiểu hầu gia.
“Băng” của hắn vốn rải về phía Phương cự hiệp, đột nhiên tất cả đều bốc cháy, phần đuôi của mỗi khối “băng” đều bốc lên ngọn lửa, chuyển hướng một cách quái dị với tốc độ cực nhanh, băng mang theo lửa bắn về phía Phương Ứng Khán Phương tiểu hầu gia.
“Biến hóa” này chẳng những Phương Ứng Khán không ngờ tới, ngay cả Phương cự hiệp đột nhiên bị tập kích cũng không ngờ được.
Chẳng phải Đường Phi Ngư là thủ hạ đắc lực của Phương Ứng Khán sao? Tại sao hắn lại muốn giết Phương Ứng Khán?
Phương Ứng Khán dường như cũng không ngờ được Đường Phi Ngư lại đối phó với mình.
“Băng Phân Bát Lộ”.
Đây là đòn sát thủ của Đường tam thiếu gia.
Băng chia làm Bát Môn, gồm Cảnh, Đỗ, Thương, Sinh, Hưu, Khai, Kinh, Tử, đồng thời tấn công Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán quát lớn:
– Ngươi dám!
Đồng thời rút kiếm ra.
Kiếm chỉ Bát Quái, gồm Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài, chân bước theo cửu tinh, trong nháy mắt đã phá giải thế công của “băng”.
Nhưng hắn cũng bị dồn đến bên vách đá.
Phương cự hiệp đang ở bên cạnh hắn.
Mặc dù Đường Phi Ngư không trực tiếp tập kích Phương cự hiệp, nhưng tình hình của y càng nguy hiểm hơn.
Y không chỉ hoa mắt kinh hãi, mà trước mắt còn tối sầm lại.
Lần này người ra tay với y là Chiêm Biệt Dã, Hắc Quang Thượng Nhân.
Hắc Quang quốc sư vừa ra tay, liền giống như tụ tập tất cả hắc, tất cả ám và tất cả hắc ám trên trời dướt đất, cùng với tất cả năng lượng của hắc ám.
Bóng tối của hắn cũng là một loại ánh sáng.
Nhưng không phải sáng, mà là một loại tối, một loại năng lượng ác độc.
Đây là thần công “Thiên Hạ Nhất Bàn Hắc” của hắn.
Hắn và Đường Phi Ngư là nhóm thích khách đầu tiên phụ trách ám sát Phương cự hiệp.
Nếu có thể giết được Phương cự hiệp, cá nhân bọn họ và tập đoàn đều sẽ được lợi ích rất lớn.
Chiêm Biệt Dã là nhận chỉ thị của Thái Kinh đi giết Phương cự hiệp.
Thái Kinh muốn giết Phương cự hiệp, ít nhất có một trăm lý do. Trong đó lý do rõ ràng nhất, đó là Phương cự hiệp vào kinh, tuy bên ngoài là bái tế thê tử, bên trong là dạy dỗ con cái, nhưng ai mà biết y liệu có được thánh thượng triệu tập, lúc diện thánh lại tố cáo mình, nói xấu người của phe phái mình?
Phương cự hiệp từng cứu thánh giá, nếu nói loại người tự cho là cự hiệp như y sẽ không tham gia chính sự, không tố cáo, không can gián, đám người Thái Kinh, Vương Phủ tuyệt đối không tin. Huống hồ Thái Kinh đã từng thất thế, bãi tướng, hắn không muốn trải qua một lần khổ sở như vậy nữa.
Chỉ có người từng thất thế mới hiểu được, tư vị của nó thật không dễ chịu.
Nếu hắn không thể chiêu mộ được cự hiệp, vậy chỉ có cách giết chết y.
Hắn biết có người muốn động thủ, cho nên hắn cũng muốn thêm vào một tay.
Chiêm Biệt Dã chính là “cánh tay mạnh” của hắn, hơn nữa còn là “bàn tay đen”.
Chiêm Biệt Dã tuy là quốc sư cao quý, nhưng lại không thể không theo lệnh Thái Kinh, hạ sát thủ với cự hiệp.
Bản thân hắn cũng tự đánh giá không phải là đối thủ của cự hiệp, nhưng hắn không có lựa chọn.
Cái chức “quốc sư” của hắn, là nhờ đám quan lớn Thái Kinh “nói tốt” trước mặt hoàng đế, chứng thực “phép màu”, xác nhận “tiên pháp”, cho nên mới được sắc phong.
Nếu không được Thái Kinh tín nhiệm, cũng sẽ không được hoàng đế sủng ái, càng sẽ thất bại cả đời… ít nhất cũng phải cúi mình trước đám người yêu đạo Lâm Linh Tố.
Cho nên Thái Kinh sai hắn đi giết người, hắn cũng đành phải nghe theo. Thái Kinh còn đáp ứng với hắn, nếu như hắn thành công, sẽ ở trước mặt thánh thượng tiến cử cho hắn một chức vị cao quý ngang với tam công.
Hắn và Đường Phi Ngư đồng thời ra tay giết chết cự hiệp, nhưng lý do lại không giống nhau.
Từ sau khi Thục Trung Đường môn chia đường với Lão Tự Hiệu, Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo, thanh thế đã dần suy thoái, cộng thêm chi phí to lớn, muốn duy trì một võ lâm thế gia hiển hách phức tạp như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Nếu Đường Phi Ngư giết được cự hiệp, sẽ có thể thành danh thiên hạ, hơn nữa Mễ Thương Khung cũng có biện pháp giúp đệ tử Đường gia bảo được hưởng rất nhiều quyền lợi tại Thục Trung.
Chỉ cần cự hiệp chết đi, Mễ Thương Khung sẽ được đám quan lại Lương Sư Thành, Đồng Quán, Dương Tiễn, Lý Ngạn lên tiếng đảm bảo, để tập đoàn Hữu Kiều phụ trách năm đường tây nam mua sắm hoa đá kỳ trân, đồng thời quản lý việc cung cấp dâng tặng vật phẩm ở tây nam.
Đây là một công việc béo bở.
Miếng thịt béo này đám người mình chắc chắn ăn không xong, tiêu không hết, còn có thể chia cho người khác cùng hưởng, nhân cơ hội gia tăng thanh thế.
Tập đoàn Hữu Kiều muốn hùng bá thiên hạ, mưu đồ đại sự, dù sao cũng cần có tài nguyên.
Đương thời thái giám và quan lại đều sợ cự hiệp. Nguyên nhân không gì khác, bởi vì y danh chấn thiên hạ, lại được hoàng thượng tín nhiệm, một khi liên kết với phe phái Gia Cát tiên sinh, e rằng không ai có thể lay động được. Hơn nữa y có võ công tuyệt thế, muốn giết ai thì người đó cũng không sống được.
Loại người này, ai có thể yên tâm để y sống?
Cho nên bọn họ quyết chí phải giết y.
Chỉ không biết vì sao Đường tam thiếu gia lại bất ngờ thay đổi.
Băng chuyển sang tấn công Phương tiểu hầu gia, chứ không phải Phương cự hiệp.
Nhưng Hắc Quang Thượng Nhân thì không thay đổi.
“Thiên Hạ Nhất Bàn Hắc” của hắn đánh về phía Phương cự hiệp, cùng lúc đó áo bào đen của hắn cũng trùm lên đầu cự hiệp.
Hắn xông đến tấn công.
Không phải hắn không sợ, mà là một chiêu này lỡ may đánh không trúng, vẫn có thể lập tức lui người, lập tức tháo chạy.
Bởi vì hắn biết còn có kích thứ hai.
Hắn chỉ là một người trong nhóm sát thủ đầu tiên.
Huống hồ hắn biết rõ cự hiệp có ba nhược điểm lớn.
Thứ nhất, y đang thương tình vì thê tử đã mất.
Thứ hai, y mắc chứng sợ độ cao.
Thứ ba, thương thế trước kia của y đã phát tác.
Cho nên hắn có lòng tin giết chết cự hiệp. Cho dù không giết được, bản thân hắn cũng có thể tự bảo vệ mình.