Cao Tiểu Thượng tay không vào dao sắc, một tay bắt lấy Diễm Thần thương của Phương Ứng Khán.
Sắc mặt Phương Ứng Khán đỏ lên, đột nhiên trầm cổ tay lật lại.
Hắn dùng tay phải phát thương, nhưng thương đã bị Cao Tiểu Thượng bắt lấy, chẳng những cán thương không động được, ngay cả bàn tay cũng không xoay được.
Phương Ứng Khán lại lật tay trái.
Nói ra cũng kỳ quái, tay trái của hắn lật lại, hiệu quả hoàn toàn giống như tay phải cũng đồng thời xoay chuyển. Tay trái vừa lật, thế thương bên tay phải lập tức biến đổi, thoát khỏi bàn tay của Cao Tiểu Thượng, nhưng không đâm về phía Phương cự hiệp mà lại đâm vào Cao Tiểu Thượng.
Cao Tiểu Thượng vốn dùng tay phải bắt lấy thân thương, không ngờ danh hiệu “Thần Thương” của Phương Ứng Khán chẳng những danh bất hư truyền, hơn nữa còn biến ảo khó lường, đã đạt đến mức khó bề tưởng tượng, hắn lật tay trái nhưng thứ chuyển động lại là tay phải, đến lúc phát hiện ra thì thương đã đâm gần đến ngực.
Cao Tiểu Thượng biết tình thế không ổn, trong cái khó ló cái khôn, quyền trái lập tức đánh ra.
Quyền đánh Phương Ứng Khán, đánh tới trước mặt.
Ác, hơn nữa còn nhanh.
Nếu Phương Ứng Khán muốn một thương đâm chết hắn, e rằng khuôn mặt cũng bị một quyền của hắn đánh cho nát bét. Quyền của hắn khi đi được nửa đường lại nhanh chóng đổi quyền thành đục, gập lại dùng khớp đầu tiên của bốn ngón tay công kích, lúc sắp đánh tới kẻ địch lại chuyển đục thành đâm, đầu ngón tay đột nhiên bắn ra đâm vào cổ họng Phương Ứng Khán. Ba lần chuyển thế đổi chiêu, chính là để tranh thủ khoảng cách nhỏ nhất, đánh chết đối phương trước khi bị trúng thương.
Nhanh, hơn nữa còn ác.
Phương Ứng Khán cũng ứng biến cực nhanh, thế thương của hắn đột nhiên biến đổi.
Diễm Thần thương hất lên, lại đâm vào một quyền của Cao Tiểu Thượng.
Độc, hơn nữa còn tuyệt.
Hắn phản ứng nhanh, nhưng Cao Tiểu Thượng cũng ứng biến không chậm.
Hắn vốn là xuất quyền, sau đó đổi thành đục, cuối cùng biến thành chỉ.
Lúc này năm ngón tay thu lại, xiết móc cầm chụp, lại bắt lấy Diễm Thần thương của Phương Ứng Khán.
Đây là lần thứ hai hắn bắt được thương của Phương tiểu hầu gia.
Không ngờ chợt nghe một tiếng “kẹt”, thương trên tay Phương Ứng Khán lại chia làm hai, Diễm Thần thương vẫn nằm trong tay Cao Tiểu Thượng, nhưng Sát Thần thương đã quay đầu đâm tới, tấn công vào cổ họng của hắn.
Tuyệt, hơn nữa còn độc.
Lần này ngay cả Cao Tiểu Thượng cũng không đoán trước được, không kịp trở tay.
Hắn chỉ thể lật tay đánh ra một quyền, quyền phải tấn công Phương Ứng Khán, không tiếc liều mạng ngọc nát đá tan.
Nhưng lúc này Phương cự hiệp đã lướt tới.
Y thấy con nuôi yêu quý và đệ tử đắc lực ác chiến với nhau vì mình, từng chiêu tấn công, nhiều lần hung hiểm, trong lòng cảm thấy không nỡ. Hiện giờ cả hai lại muốn liều mạng lưỡng bại câu thương. Y đang bị cây roi kéo về phía Phương Ứng Khán và Cao Tiểu Thượng, lập tức cầm Thần Tiên đao trong tay, hét lớn một tiếng:
– Dừng tay!
Một đao ngăn chặn thương của Phương Ứng Khán đâm vào Cao Tiểu Thượng, phát ra một tiếng “keng”.
Một tay chụp lấy quyền của Cao Tiểu Thượng tấn công Phương Ứng Khán, lại phát ra một tiếng “bộp” trầm thấp.
Y thật sự không muốn thấy Phương Ứng Khán chết, cho dù đứa con xấu xa này muốn giết y.
Y càng không muốn thấy Cao Tiểu Thượng hi sinh.
Cao Tiểu Thượng chẳng những là đệ tử đắc ý, truyền nhân kiệt xuất của y, hơn nữa trong cuộc tập kích trên sườn núi này, Cao Tiểu Thượng là hảo hán duy nhất mà không màng sống chết, liều mạng bảo vệ y.
Y đúng là bị hủy hoại bởi ý niệm nhân từ này.
Ngay lúc này, biến hóa chợt phát sinh.
Hơn nữa đã phát sinh thì không thể sửa chữa, không thể cứu vãn được.
Tay phải Cao Tiểu Thượng vốn đang bắt lấy Diễm Thần thương của Phương Ứng Khán, đột nhiên vận kình chuyển thế, một thương hất thẳng qua, đâm vào thân thể Phương cự hiệp.
Cùng lúc đó, tay trái của Cao Tiểu Thượng lỏng ra, khuỷu tay thúc vào bên sườn cự hiệp. Đến khi khuỷu tay của hắn bị nội lực hùng hậu của cự hiệp đẩy ngược, bỗng nhiên một suối máu phun ra, mọi người mới biết khuỷu tay của hắn có gắn gai nhọn dao sắc.
Chuyện này còn không đáng sợ.
Đáng sợ chính là Sát Thần thương của Phương Ứng Khán lại biến chiêu đâm ngược, không phải đâm Cao Tiểu Thượng mà là tấn công Phương cự hiệp.
Càng đáng sợ là quyền thế của Cao Tiểu Thượng đánh ngược, cũng không phải đánh Phương Ứng Khán mà là đánh vào Phương cự hiệp
Một quyền một thương giáp công, giống như đã sớm chuẩn bị, chỉ thủ thế chờ biến. Phương cự hiệp vốn đã bị trọng thương, máu rơi đương trường, làm thế nào ứng phó tiếp chiêu.
Chuyện này cũng chưa xem là khủng bố.
Khủng bố chính là mũi thương của Phương Ứng Khán và mũi dao của Cao Tiểu Thượng đều có độc.
Trên cơ bản, những binh khí, ám khí hôm nay dùng để đối phó, ám toán Phương cự hiệp, gần như không một thứ nào không tẩm độc, ngâm độc, hơn nữa còn là kịch độc.
Thủ đoạn như thế, mục đích chỉ có một.
Đó là muốn cự hiệp chết.
Không chết không được, không giết không xong.
Trong thời khắc sống chết này, Phương cự hiệp liên tục bị thương nặng, lại đột nhiên tiêu sái rời đi. Rõ ràng thương đã công tới, quyền đã đánh tới, nhưng bóng người nhoáng lên, thương đâm khoảng không, quyền đánh sai lầm, người đã lui ra bên ngoài một trượng.
Đó là bên sườn núi, bởi vì đường đi đã bị Đường Phi Ngư chặn lại.
Hắn phồng hơi, toàn thân bành trướng, chờ đợi xuất kích.
Hắn muốn tấn công ai? Cự hiệp, hay là con của cự hiệp?
Nhưng hắn không có cơ hội.
Cự hiệp không lui về phía hắn.
Y bồng bềnh bay ngược, lúc dừng bước ý vẫn chưa dừng, người đã ở bên sườn núi.
Mây sâu, chiều nặng, sát ý nồng.
Cho dù là tuyệt thế khinh công “Tu Nhiên Lai Khứ” mà y dày công tu luyện, cũng không thể nào thi triển được giống như năm đó.
Y đã không có đường lui, thậm chí không còn đường nữa.
Trước mặt chỉ có đường cùng, trước mắt chính là đường chết.