Lúc nầy Cao Vô Địch đang cung cung kính kính nói với Hắc y nữ nhân :
– Lão tiền bối và giáo chủ của vản bối là chỗ đạo nghĩa tương giao, hôm nay tiền bối giá lâm qua bất ngờ, vản bối lại đang có khách nên không kịp hạ sơn cung nghênh, nếu có chổ nào thất lễ, kính mong lão tiền bối chớ trách.
Hắc y phu nhân không quá tứ tuần nhưng Cao Vô Địch vẫn khiêm tốn xưng là vản bối, điều đó đã nói phu nhân này tất phải là một vị trong Ngũ Đại ma chủ.
Ngải Đông Hải cung thủ, tiếp lời :
– Liễu cô nương. Lão khiếu cũng vừa từ thành Gia Định trở về, vì nghe nói là cô nương sẽ đến đây, nhưng không ngờ cô nương lại đến nhanh như vậy.
Thì ra Hắc y phu nhân này chính là Liễu My Nương.
Liễu My Nương chớp chớp đôi mắt hạnh và nhoẽn miệng cười rồi nói :
– Ngải đại hiệp thật là khéo nói, hiện tại Đồng Tử Kỳ có trong ngôi nhà cỏ không?
Tống Phù nghe vậy thì cả kinh, lão thầm nghĩ :
– Thì ra giáo chủ Tứ Linh Giáo chính là Đại Chủy Hồn Đồng Tử Kỳ .
Phương Tuyết Nghi cũng thầm nghĩ :
– Tứ Linh Giáo là do Đồng Tử Kỳ thành lập nhưng không biết Tam Nghĩa Môn là do ai chủ trì?
Hai người đang suy nghĩ thì chợt nghe Liễu My Nương cười khanh khách một tràng rồi nói :
– Nếu Đồng Tử Kỳ không có nhà thì bằng vào nhị vị là có lẻ không giữ được phân đường Xuyên Tây của Tứ Linh Giáo rồi.
Cao Vô Địch vội nói :
– Liễu tiền bối, tệ giáo chủ không có nhà, dù tiền bối phá huỷ phân đường của tại hạ thì không biết việc đó có ích lợi gì đối với tiền bối?
Liễu My Nương mĩm cười, nói :
– Trông ngươi thân dài vai rộng thì có lẻ là Cao Vô Địch trong Cao – Đoản – Bụng – Sấu tứ đại cao thủ của Đồng Tử Kỳ?
Cao Vô Địch nói :
– Không dám.
Liễu My Nương tiếp lời :
– Nghe nói ngươi có ngoại hiệu Thần Lực Thiên Vương thì nhất định là trời sinh thần lực hơn người rồi.
– Cao mỗ được trời cho thân thể cường tráng, còn mấy cân lực thì có đáng gọi là gì, trước mặt Liễu tiền bối thì càng không đáng nhắc tới.
Liễu My Nương nói :
– Ta thử xem ngươi khoẽ thế nào nhé? Nếu ngươi quả thật là thiên sinh thần lực thì tự nhiên phải mạnh hơn hạng phu nhân ta nhiều rồi.
Cao Vô Địch biến sắc, gã vội nói :
– Cao mỗ đâu dám so sánh với tiền bối? Giáo chủ biết được và trách tội thì Cao mỗ không thể nào chịu nỗi.
Liễu My Nương mĩm cười, nói :
– Không sao, dù thế nào thì Đồng Tử Kỳ cũng không thể trách ngươi, ngươi không cần phải lo lắng.
Cao Vô Địch không hiểu ra ý của Liễu My Nương nên vội hỏi lại :
– Phải chăng Liễu tiền bối sẽ xin tệ giáo chủ tha thứ thay cho Cao mỗ.
Liễu My Nương không nhịn được nên ôm bụng cười.
Ngải Đông Hải chau mày, nói :
– Cao huynh, Liễu cô nương muốn nói là…
Song mục của Liễu My Nương chợt sáng lên, bà ta nín cười và quát lớn :
– Họ Ngải kia, lão cho rằng lão thông minh hơn hắn chăng? Hôm nay bổn cô nương thu thập lão trước cũng được.
Lời vừa dứt thì Ngải Đông Hải đã thấy bóng người lay động trước mặt, lão chưa kịp có phản ứng thì “bốp” một tiếng, năm đầu ngón tay của Liễu My Nương đã in rành rành trên gò má xương xẫu của lão.
Liễu My Nương tát tai Ngải Đông Hải xong thì Cao Vô Địch mới hiểu ra thâm ý của bà ta, bất giác hai mắt của gã trợn tròn, gã quát lớn :
– Liễu My Nương, vừa rồi ngươi muốn nói là Cao mỗ sẽ không thể sống đến khi giáo chủ trở về phải không?
Liễu My Nương cười nhạt, nói :
– Ngu như bò, bây giờ ngươi mới hiểu sao?
Tuy thừa biết là không phải đối thủ của Liễu My Nương, nhưng Cao Vô Địch không thể nào chịu nỗi những lời châm biếm và nhục nhả đó, gã quát lớn :
– Liễu My Nương, ngươi quá xem thường Cao mỗ rồi đấy!
Liễu My Nương thản nhiên nói :
– Thế nào, ngươi không phục chăng?
Cao Vô Địch nộ khí xung thiên nên quên cả đường lợi hại, gã quát tiếp :
– Không sai, Cao mỗ đang muốn thỉnh giáo mấy chiêu võ công cao minh của ngươi đấy.
Nói đoạn gã lập tức vung chưởng đánh thẳng vào vai trái Liễu My Nương.
Nguyên chưởng của gã là nhắm vào bụng dưới của Liễu My Nương nhưng gã chợt nhớ ra đối phương là hạng nữ lưu nên chưởng thế vừa phát thì lập tức thay đổi phương vị công kích. Liễu My Nương thấy Cao Vô Địch xuất chưởng thì mắt hạnh đột hiện sát cơ, ngọc thủ vung lên định hạ tuyệt chiêu, đưa Cao Vô Địch vào tử địa. Nhưng khi phát hiện thế chưởng của đối phương đi được nữa đường thay đổi phương vị thì bà ta biến chỉ thủ thành chưởng và chém ngang vào người Cao Vô Địch như đơn đao.
Tống Phù thấy vậy thì khẻ nói :
– Phương lão đệ, Cao Vô Địch khó thoát được tử kiếp rồi!
Phương Tuyết Nghi cũng nhận ra điều đó, chàng nói :
– Không sai! Nhưng Cao huynh cũng không mất đi phong độ của một vị quân tử.
Chợt nghe Liễu My Nương quát lớn :
– Cao Vô Địch, ngươi muốn cùng ta giao tiếp vài chiêu là quá sai lầm rồi, nghĩ tình ngươi không cam tâm làm hạng lỗ mảng với hành động khinh bạc nên chỉ cần ngươi chuyễn sang làm thuộc hạ cho Liễu My Nương ta thì ta sẽ miễn chết cho ngươi, ngươi muốn hay không?
Song phương đang kịch đấu nhưng Liễu My Nương vẫn ung dung nói chuyện đũ thấy võ công của bà ta cao hơn Cao Vô Địch như thế nào rồi. Thế nhưng Cao Vô Địch vẫn nộ khí xung thiên, gã xuất liên tiếp bảy tám chưởng, xem như là câu trả lời.
Ngọc diện của Liễu My Nương hơi biến sắc, bà ta lạnh lùng nói :
– Ngươi không muốn nhận sự đề bạt chăng? Chọc cho nộ khí của ta phát lên thì ngươi không muốn sống nữa rồi!
Cao Vô Địch quát lớn :
– Cao mỗ chỉ biết sinh tử chứ không biết đầu hàng!
Lời vừa dứt thì chưởng của gã cũng vừa lúc đánh trúng vào tâm chưởng của Liễu My Nương.
Theo ngoại hiệu Thần Lực Thiên Vương của gã mà nói thì chưởng vừa rồi chi ít cũng có vài trăm cân lực đạo, Liễu My Nương thân hình ẻo lả thì làm sao có thể chịu nỗi?
Thế nhưng quái lạ là khi chưởng của Cao Vô Địch tương tiếp với chưởng của Liễu My Nương thì dường như chẳng có tí lực đạo nào, trong cứ như một thường nhân xuất chưởng vậy.
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi cảm thấy, nếu để gã đấu tiếp thì không cần Liễu My Nương phản kích mà sự hao tổn nguyên khí cũng khiến Cao Vô Địch lao lực rồi chết.
Ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu thì chàng tung người đến trước và quát lớn :
– Cao huynh mau lui bước để tại hạ thử vài chiêu võ công của ma nữ này.
Vừa nói chàng vừa xuất một chưởng vỗ về phía Liễu My Nương.
Liễu My Nương cười khanh khách một tràng rồi nói :
– Cả hai ngươi cùng lên, nhưng sợ rằng cũng không chịu nói vài hiệp.
Vừa nói bà ta vừa chờ đợi nghênh tiếp chưởng của Tuyết Nghi. Thế nhưng, chưởng thế của Tuyết Nghi bỗng nhiên biến thành chỉ và điểm vào Khúc Trì huyệt của Liễu My Nương.
Cùng lúc chàng lớn tiếng nói :
– Cao huynh, chúng ta đã có thỏa thuận trước, huynh không cần xen vào chuyện này.
Liễu My Nương thấy Phương Tuyết Nghi biến chiêu cực nhanh thì bất giác biến sắc, bà ta kêu thất thanh một tiếng và tung người lộn ngược ra sau chừng năm trượng.
Song cước vừa chạm đất thì bà ta trợn xoe mắt hạnh nhìn Tuyết Nghi và lạnh lùng hỏi :
– Ngươi là ai? Thuộc hạ của Đồng Tử Kỳ làm sao có cao thủ như vậy?
Phương Tuyết Nghi không trả lời ngay mà chàng liếc nhìn qua Cao Vô Địch và nói :
– Vừa rồi chưởng của Cao huynh, và chưởng của nữ ma này tương tiếp thì kình đạo bị Ma nữ hóa giải hoàn toàn, không biết Cao huynh đã thử vận khí chưa? Không chừng trong tâm chưởng của đối phương có tàng trử vật kỳ độc gì cũng nên?
Cao Vô Địch thộn người ra, gã nói :
– Chuyện này… Tại hạ không cảm thấy có gì dị dạng!
Phương Tuyết Nghi nói :
– Thế thì tốt! Cao huynh mau lui sang một bên, cứ giao Liễu My Nương cho tại hạ là được.
Cao Vô Đ%8