Thiên Hạc Phổ

Chương 42 - Tam Tuyệt Ngũ Yêu

trước
tiếp

Quái nhân này có thân hình còn lùn hơn lão mập lùn trong ba người vừa đến trước đó, đầu tóc thì rối tung như tổ quạ, y phục nhầu nát cũ kỷ, chân không mang giày, nếu lão ta không lên tửu lầu vào lúc nầy thì có lẻ ai cũng nghĩ lão là một khất cái.

Ngoài ra, An Tiểu Bình còn phát hiện ra chổ bất phàm của lão ta, đó là thần quang lấp lánh như tia chớp, khiến bất kỳ người nào nếu nhìn thẳng vào cũng bất giác cảm thấy lạnh người. Không phải cao thủ võ lâm nào cũng luyện được trường hợp song mục phát hàn quang đến bức người, điều nầy chứng tỏ võ công của quái nhân kia đã đạt đến cảnh giới lộ hoả thần thanh rồi!

Phương Tuyết Nghi cũng nhận ra đôi nhãn thần kinh người của quái nhân này, bất giác chàng nghĩ thầm:

– Người này thân hình quái dị nhưng không ngờ lại là cao thủ hiếm thấy.

Giữa lúc quái nhân này xuất hiện thì tam nhân vật ngồi chung bàn trong góc trái tửu lầu đều nhất loạt biến sắc.

Quái nhân đứng nơi đầu cầu thang quét mục quang nhìn khắp tửu lầu một lượt, khi nhìn đến Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình thì bất giác lão chau mày. Nhưng mục quang vừa phát hiện tám nhân vật ngồi chung bàn trong góc trái thì bỗng nhiên lão bật cười. Tràng cười không lớn nhưng rất lạnh lùng và cũng dừng lại rất nhanh, tiếp theo là giọng nói sang sảng của quái nhân:

– Khá lắm! Xem ra lão phu cũng không uỗng công, quả nhiên các ngươi đều ở tại Thái Bạch Cơ tửu lầu này…

Lời chưa dứt thì lão đã chậm rải cất bước đi về phía tám người kia.

Lão mập lùn trong bọn tám người cười nhạt một tiếng rồi nói:

– Tìm được thì sao nào?

Quái nhân đã dừng bước cách chổ tám ngươi chừng năm thước, lão cười lớn rồi nói:

– Thế nào? Ngươi vẫn không hiểu à?

Lão mập lùn nhướng đôi mày lưỡi mác lên và nói:

– Giang mổ không hiểu!

Quái nhân lớn tiếng nói:

– Ngươi không hiểu thật chăng?

Lao mập lùn cười nhạt, nói:

– Xưa nay Giang mổ và ngươi chẳng có quan hệ gì nên tự nhiên là không hiểu ngươi tìm Giang mổ vì chuyện gì!

Quái nhân cười ha hả một tràng rồi nói:

– Giang Thiên Hiểu, xưa nay Thiên Đài Tam Tuyệt các ngươi luôn an phận thủ thường nên lão phu và Kiếm Thần Trần lão đệ cũng không tìm các ngươi…

Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì kinh ngạc thầm nghĩ:

– Quái nhân này là ai? Tại sao lão gọi sư phụ ta là lão đệ ?

Chàng vừa nghĩ đến đây thì chợt nghe một lão cao to bên cạnh lão mập lùn, lớn tiếng nói:

– Du Công Huyền, có thể người khác sợ Thiên Thủ Thần Ông ngươi , nhưng ngươi nên biết Tu mổ không hề sợ ngươi bao giờ cả!

Thì ra quái nhân cực lùn này là Thiên Thủ Thần Ông Du Công Huyền!

Phương Tuyết Nghi vô cùng kinh ngạc, chàng nhớ lại sư phụ mình từng nói, Thiên Thủ Thần Ông là nhân vật cùng thời với sư tổ Kiếm Thánh Long Siêu Quần. Người này du hiệp giang hồ, chuyên quản những chuyện bất bình trong võ lâm, vì võ công của lão không kém gì Kiếm Thần nên rất được nhân vật trong võ lâm bạch đạo kính ngưỡng mà hợp xưng với Kiếm Thần là Thiên Địa Nhị Kỳ. Không ngờ lão ta vẫn còn sống trên thế gian này .

Đồng thời Phương Tuyết Nghi cũng kinh ngạc chuyện ba lão nhân có kỳ hình quái trạng gọi là Thiên Đài Tam Tuyệt kia lại xưng hô ta – ngươi với Du Công Huyền . Theo đó mà suy thì ba lão kia cũng nhân vật lão bối ẩn cư trong võ lâm rồi!

Nghĩ đến đây thì bất giác Phương Tuyết Nghi cảm thấy lo lắng, chàng tự hỏi:

– Không lẻ ngoài Ngũ Đại Ma Chủ ra thì trong võ lâm còn có những lực lượng ma đầu mới quật khởi? Những lão nhân này là do ai đó mời ra chăng?

Nghĩ đến đây thì đã nghe Du Công Huyền nói:

– Từ Kiệt, ngươi định uy hiếp lão phu đấy à?

Lão nhân cao to được gọi là Từ Kiệt liền cười nhạt một tiếng rồi nói:

– Du huynh, Tu mổ không có ý uy hiếp Du huynh, nhưng nếu Du huynh không nể mặt bọn Từ mổ thì sợ rằng bọn Từ mổ không cam tâm chịu nhục.

Lần này khẫu khí của lão khác hẳn trước đó khiến An Tiểu Bình nghe xong thì suýt bật cười thành tiếng.

Du Công Huyền mĩm cười, nói:

– Từ Kiệt, xem ra khẫu khí của ngươi cũng không nhỏ!

Từ Kiệt vốn có tác hiệu là Nam Nhai Đà Long, lão ta và lão nhân cao to bên cạnh tức Bắc Phong Tôn Giả Lý Triệu Phong là huynh đệ kết nghĩa.

Từ Kiệt trợn trừng song mục và nói:

– Khẫu khí không nhỏ thì đụng chạm gì đến Du huynh?

Du Công Huyền mĩm cười, nói:

– Đương nhiên là không đụng chạm gì đến lão phu, nhưng lão phu đến đây muốn biết một điều!

Từ Kiệt liền hỏi:

– Điều gì?

Du Công Huyền vừa cười vừa nói:

– Tai sao ba các ngươi lại trốn trốn lủi lủi mà đến Lạc Dương này?

Từ Kiệt nộ khí nói:

– Ai bảo bọn ta trốn trốn lủi lủi? Chẳng phải bọn Từ mổ đang ngồi giữa quảng đại chúng nhân đây sao?

Du Công Huyền nói:

– Không sai! Quả nhiên lúc nầy các ngươi đang ngồi giữa quảng đại chúng nhân, chỉ có điều các ngươi có dám nói ra những gì đang chứa chất trong đầu các ngươi không?

Từ Kiệt ngẫn người chưa kịp nói thì Bắc Phong Tôn Giả – Lý Triệu Phong đã cười nhạt một tiếng rồi nói:

– Du huynh, tại sao ngươi cứ theo đuổi bọn ta mãi vậy?

Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ:

– Thì ra Du lão đã theo dỏi bọn họ từ rất lâu rồi, xem ra Du lão có ý muốn giám sát hành động của Thiên Đài Tam Tuyệt…

Du Công Huyền cười ha hả, nói:

– Lý lão đệ, không ngờ ngươi học thói giả vờ của Giang Thiên Hiểu! Thực ra, dù các ngươi không muốn nói thì lão phu cũng biết các ngươi đến đây với mục đích gì rồi!

Lý Triệu Phong cười nhạt, nói:

– Ngươi biết rồi a? Vậy sao không nói ra xem?

Du Công Huyền mĩm cười, nói:

– Muốn lão phu nói ra à, được thôi! Có phải năm tên tiểu ma đầu mời các ngươi đến Lạc Dương không?

Thiên Đài Tam Tuyệt đều biến sắc, Giang Thiên Hiểu chau mày nói:

– Làm thế nào ngươi biết được?

Lão hỏi ngược lại như vậy chẳng khác gì đã thừa nhận lời Du Công Huyền nói không sai.

Du Công Huyền mĩm cười, nói:

– Nếu không muốn người ta biết thì trừ phi không làm! Giang lão đệ, đối với người khác có thể không dám làm gì các ngươi sau khi biết chuyện, nhưng không may cho các ngươi là lão phu đã biết chuyện này và đương nhiên lão phu không thể bõ qua!

Giang Thiên Hiểu buột miệng kêu lên:

– Ngươi…ngươi định làm gì?

Du Công Huyền cười hi hi, nói:

– Không định làm gì cả! Lão phu chỉ muốn nói với các ngươi rằng, nếu các ngươi muốn giúp năm tên tiểu ma bất thành tài kia thì lão phu không thể không xen vào chuyện này!

Từ Kiệt cười nhạt, nói:

– Du huynh, ngươi cho rằng nhất định bọn ta sợ ngươi xen vào chuyện này chăng?

Du Công Huyền chậm rải nói:

– Lão phu không bảo các ngươi sợ . Nhưng nếu các ngươi muốn lão phu không xen vào thì tốt nhất là đừng làm gì cả!

Lão ngưng một lát rồi nói tiếp :

– Giang Thiên Hiểu, nếu các ngươi muốn bảo trì mỹ danh một đời thì lão phu có một lời muốn nói…

Giang Thiên Hiểu chau mày hỏi:

– Lời như thế nào?

Du Công Huyền nói:

– Sóng trường giang lớp sau đè lớp trước, một lớp người mới tất phải thay thế lớp người cũ! Ngươi biết ý nghĩa của này chứ?

Giang Thiên Hiểu lạnh lùng nói:

– Chuyện đó thì có quan hệ gì đến bọn Giang mổ?

Du Công Huyền nói:

– Đương nhiên là có!

Lão trầm ngâm một lát rồi nói tiếp :

– Thịnh suy của nhân vật võ lâm cũng có định số nên mới có cái gọi là “giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện”. Lão đệ, chúng ta đều đã già rồi, có rất nhiều chuyện không cần chúng ta phải xuất đầu lộ diện nữa!

Giang Thiên Hiểu ngẫn người rồi nói:

– Du huynh nói thế là có ý gì?

Du Công Huyền nói:

– Lão phu khuyên các ngươi không nên giúp năm tên tiểu ma bất thành tài kia để tránh bị thân bại danh liệt!

Từ Kiệt kinh ngạc nói:

– Ngươi…ngươi nói vậy có nghĩa là hiện trong võ lâm đã có cao thủ kiệt xuất, cao cường hơn bọn Từ mổ chăng?

Du Công Huyền nói:

– Không sai!

Lý Triệu Phong cười nhạt, nói:

– Lý mổ không tin…

Du Công Huyền nói:

– Ngươi không tin à? Lão phu cho ngươi biết nhé, đó là chuyện thiên chân vạn xác đấy!

Giang Thiên Hiểu thấy thần sắc của đối phương cực kỳ nghiêm túc, không có vẻ gì là nói đùa thì lão bất giác thầm nghĩ:

– Xưa nay Du Công Huyền nói năng thường hi hi ha ha, hôm nay lão ta trịnh trọng như vậy thì sợ rằng không phải là nói đùa rồi .

Nghĩ đoạn lão nói:

– Du huynh có biết kẻ đó là ai không?

Thì ra lão ta đã tin lão Du Công Huyền là trong võ lâm đã có cao thủ tuyệt đỉnh xuất hiện.

Du Công Huyền nói:

– Các ngươi hỏi danh hiệu để tìm cách ám toán người ta chăng?

Giang Thiên Hiểu nói:

– Bọn ta há là hạng ám tiển đả thương người?

Du Công Huyền nói:

– Các ngươi đã không có ý ám toán thi hà tất phải truy hỏi danh tính người ta làm gì?

Giang Thiên Hiểu nói:

– Giang mổ cảm thấy hiếu kỳ và cũng không được tin lắm mà thôi!

Du Công Huyền cười hi hi, nói:

– Tin hay không là chuyện của ngươi! Còn hiếu kỳ à? Lão phu cho rằng ngươi bất tất phải hiếu kỳ làm gì!

Lý Triệu Phong tiếp lời:

– Tại sao?

Du Công Huyền nói:

– Có rất nhiều anh hùng trong thiên hạ tự chuốc họa vào thân cũng chỉ vì tính hiếu kỳ đây!

Giang Thiên Hiểu cười nhạt, nói:

– Giang mổ không tin là trong võ lâm đột nhiên xuất hiện cao thủ như vậy!

Du Công Huyền nói:

– Lão phu cũng biết là các ngươi sẽ không tin, xem ra những lời tâm huyết của lão phu trở thành vô ích rồi!

Giang Thiên Hiểu nói:

– Bọn Giang mổ xin tâm lảnh thịnh tình của Du huynh thôi!

Tống Phu tiếp lời:

– Du huynh, Từ mổ có một câu nhưng chẳng biết có nên nói rõ ra không!

Du Công Huyền nói:

– Nam Nhai Đà Long – Từ Kiệt là nhân vật xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ngươi có điều gì muốn nói thì tất phải là điều rất quan trọng!

Từ Kiệt mĩm cười, nói:

– Không dám, Du huynh quá khen rồi!

Lão ngừng lại và quét mục quang nhìn qua năm lão ngồi cùng bàn rồi nói tiếp :

– Du huynh, Thiên Đài Tam Tuyệt bọn tại hạ xưa nay cũng có chút thanh danh trong võ lâm và cũng không làm chuyện gì thương thiên bại lý, điều nầy nhất định là Du huynh biết rất rõ!

Du Công Huyền mĩm cười, nói:

– Nếu lão phu không biết rõ thì đâu có đến đây làm gì!

Từ Kiệt nói tiếp:

– Du huynh đã biết rõ thì cũng nên hiểu bọn Tu mổ đến đây là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ!

– Nỗi khổ tâm gì?

– Bị người ta không chế, đũ rồi chứ?

– Các ngươi bị khống chế? Kẻ nào có bản lảnh như vậy?

– Chuyện này nói ra thật mất mặt, nhưng trước mặt Du huynh thì Từ mổ đành phải nói thẳng thôi…

Lão buông một tiếng thở dài và lắc đầu, nói:

– Du huynh, xưa nay huynh đệ Từ mổ luôn ẩn cư tại Thiên Đài không hỏi đến chuyện thế sự, thế mà chẳng hiểu tại sao, trước đây mấy tháng Thiên Ma Nữ tìm đến ép bọn Tu mổ hạ sơn trợ giúp ả!

Du Công Huyền ngạc nhiên hỏi:

– Các ngươi không cự tuyệt sao?

Từ Kiệt nói:

– Có lý nào huynh đệ tại hạ lại không cự tuyệt? Chỉ có điều Thiên Ma Nữ lạnh lùng bảo với huynh đệ tại hạ rằng nếu bọn tại hạ không đồng ý hạ sơn trợ giúp thì trong vòng một tháng sẽ thọ mệnh tại Thiên Đài!

Du Công Huyền mĩm cười, nói:

– Có chuyện như thế sao?

Từ Kiệt nói:

– Thoạt tiên huynh đệ tại hạ cũng không tin nhưng khi Thiên Ma Nữ nói ra nguyên nhân thì bọn tại hạ không thể không tin.

Du Công Huyền ngẫn người, lão hỏi:

– Nguyên nhân gì?

Từ Kiệt nói:

– Yêu nữ đó đã sớm giở trò trên thân thể huynh đệ tại hạ!

Du Công Huyền nói:

– Làm sao các ngươi lại bị ả giở trò? Kỳ quái, thật là kỳ quái!

Từ Kiệt thở dài một hồi rồi nói:

– Đúng vậy, nếu yêu nữ đó không nói rõ thì quả thật là huynh đệ tại hạ chẳng biết gì cả.

Du Công Huyền cười nhạt, nói:

– Phải chăng Thiên Ma Nữ hạ độc đối với các ngươi?

Từ Kiệt chậm rải nói:

– Yêu nữ đó đã mua đứt đầu bếp huynh đệ tại hạ, do vậy thức ăn bọn tại hạ dùng mỗi ngày đều có một lượng nhỏ độc vật của yêu nữ đó!

Du Công Huyền cả kinh, lão nói:

– Đúng rồi! Cơ tâm của yêu nữ đó quả nhiên rất lợi hại, ả không hạ độc một lần là sợ khi luyện công các ngươi sẽ phát hiện ra phải không?

Từ Kiệt gật đầu, nói:

– Đúng vậy!

– Nói vậy có nghĩa là các ngươi vẫn chưa nhận được thuốc giải?

– Không sai! Thiên Ma Nữ nói rằng, khi nào ả độc bá võ lâm, chế phục được đại môn phái thì mới giải trừ độc vật cho huynh đệ tại hạ!

– Thiên Ma Nữ nói như thế à?

– Không sai!

– Từ huynh đệ, các ngươi thật là hồ đồ quá!

Giang Thiên Hiểu buột miệng nói:

– Huynh đệ tại hạ có gì là hồ đồ đâu?

Du Công Huyền nói:

– Thiên Ma Nữ nói vậy mà các ngươi cũng tin sao?

Giang Thiên Hiểu nói:

– Du huynh, đã nằm trong sự khống chế của người khác thì huynh đệ tại hạ làm sao có thể không tin?

Du Công Huyền nói:

– Các ngươi tin nhưng lão phu không tin!

Giang Thiên Hiểu ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao?

Du Công Huyền nói:

– Sau khi đã lợi dụng các ngươi rồi thì hà cớ gì Thiên Ma Nữ phải đưa thuốc giải cho các ngươi? Thỏ chết thì chó săn cũng bị làm thịt thôi, đạo lý như vậy mà các ngươi không hiểu sao?

Giang Thiên Hiểu chợt biến sắc, lão nói:

– Ý của Du huynh muốn nói là sau khi thành công thì Thiên Ma Nữ vẫn sẽ không giao thuốc giải cho bọn tại hạ?

Du Công Huyền gật đầu, nói:

– Đúng vậy!

Giang Thiên Hiểu suy nghĩ một lát rồi quay sang nói với Từ Kiệt, Lý Triệu Phong:

– Huynh đệ! Những lời của Du huynh nói rất có lý, sợ rằng huynh đệ chúng ta có tận lực cho Thiên Ma Nữ thì cuối cùng cũng nhận lảnh một kết cục bi thảm thôi!

Từ Kiệt nói:

– Ý của Giang huynh là chúng ta không nên vì Thiên Ma Nữ mà xuất diện đối đầu với cửu đại môn phái?

Giang Thiên Hiểu nói:

– Không sai! Chúng ta không cần tận lực cho yêu nữ đó nữa!

Lý Triệu Phong buột miệng hỏi:

– Thế độc vật trong ngươi chúng ta thì sao?

Giang Thiên Hiểu nói:

– Từ từ tìm cách rồi cũng có ngày giải được thôi!

Từ Kiệt nói:

– Giang huynh đã quyết định như vậy thì Từ mổ và Lý huynh chẳng còn gì để nói nữa…

Du Công Huyền mĩm cười lên tiếng:

– Ba vị quả nhiên là nhân vật sáng suốt!

Giang Thiên Hiểu cười ha hả một tràng rồi nói:

– Du huynh, con người dù sống ngàn tuổi cũng không tránh khỏi cái chết, độc vật trên ngươi bọn tại hạ có hóa giải được hay không, chẳng còn là vấn đề nữa. Nhưng bọn tại hạ không thể khoanh tay ngồi nhìn trước dã tâm độc bá võ lâm của Thiên Ma Nữ…

Du Công Huyền nói:

– Thế thì tốt quá, xem ra chuyện này lão phu không uỗng phí công sức rồi!

Giang Thiên Hiểu ngạc nhiên nói:

– Du huynh đến đây chỉ vì bọn tại hạ thôi à?

Du Công Huyền nói:

– Nếu không vì các vị lão đệ thì lão phu đến đây làm gì?

Giang Thiên Hiểu buông tiếng thở dài rồi nói:

– Du huynh nói vậy thật khiến bọn tại hạ vô cùng hổ thẹn…

Du Công Huyền cười ha ha, nói:

– Hà tất phải như vậy! Chỉ cần các vị thành tâm hướng thiện thì lão phu có phí chút tâm lực cũng chẳng đáng gọi là gì!

Lão hơi ngưng lại rồi nhìn qua năm người ngồi cùng bàn với Thiên Đài Tam Tuyệt và nói:

– Giang lão đệ quen biết năm người này à?

Giang Thiên Hiểu nói:

– Chưa từng gặp một lần!

– Vậy là không quen biết?

– Không sai!

– Kỳ quái! Đã không quen biết thì sao lại ngồi chung với nhau?

– Chuyện này…là do bọn tại hạ ước định với Thiên Ma Nữ gặp nhau tại tửu lầu này…

– Chuyện đó có quan hệ gì với năm người bọn họ?

Giang Thiên Hiểu chỉ một chiếc bát có gác đôi đủa bên trên và nói:

– Đây là ám hiệu ước định gặp mặt, bọn tại hạ lên tửu lầu thấy ám hiệu ở đây nên tự nhiên là phải ngồi ở đây!

Du Công Huyền hỏi tiếp:

– Bọn họ là thuộc hạ của Thiên Ma Nữ chăng?

Giang Thiên Hiểu nói:

– Hình như là không phải!

Phương Tuyết Nghi nghe đến đây thì cảm thấy kỳ quái, chàng nhìn qua Trịnh Đại Cương và nói:

– Quái lạ! Nếu năm người bọn họ không phải là thuộc hạ của Thiên Ma Nữ thì làm sao có thể bày ra ám hiệu này?

Trịnh Đại Cương chỉ lắc đầu mà không nói gì. Nhưng An Tiểu Bình không im lặng được nên buột miệng nói:

– Đúng vậy, chuyện này quả nhiên rất kỳ quái! Nhưng xem ra lão nhân họ Giang kia không nói dối…

Nàng chưa dứt lời thì đã nghe Du Công Huyền nói:

– Lão phu hiểu ra rồi! Sợ rằng bọn họ cũng như các vị lão đệ thôi…

Lão chưa dứt lời thì một đại hán trong số năm người bật đứng lên trừng mắt nhìn đối phương như muốn phát tác. Người này thân hình cao to không dưới tám thước, do vậy trông cứ như cao gấp đôi Du Công Huyền.

Du Công Huyền thản nhiên cười hi hi, nói:

Đại hán cao to liền nói:

– Không sai, Tửu gia Đại Thắng!

Thì ra đại hán cao to này quả nhiên là một tăng lữ.

Du Công Huyền nói tiếp:

– Đại Thắng đầu đà chăng?

Đại Thắng đầu đà cười nhạt, nói:

– Không sai!

Du Công Huyền dích mục quang nhìn qua bốn người còn lại rồi nói:

– Có lẻ năm vị là Đông Hải Ngũ Yêu?

Bốn chữ Đông Hải Ngũ Yêu vừa lọt vào tai thì Trịnh Đại Cương biến sắc và buột miệng nói:

– Lẻ ra ta phải sớm nghĩ đến năm người bọn họ!

Phương Tuyết Nghi hỏi:

– Đại bá quen biết bọn họ à?

Trịnh Đại Cương nói:

– Không quen nhưng biết rất rõ về năm người này!

An Tiểu Bình tiếp lời:

– Đại hiệp, bọn họ là người xấu phải không?

Trịnh Đại Cương nói:

– Tâm địa của Đông Hải ngũ yêu quả nhiên rất bại hoại! Cô nương sống ở Đông Hải mà chưa từng nghe về bọn chúng à?

An Tiểu Bình lắc đầu, nói:

– Vản bối chưa được nghe!

Trịnh Đại Cương nói:

– Đông Hải Ngũ Yêu gồm ba nam hai nữ, không chuyện ác nào mà bọn chúng không làm, võ công của mỗi người bọn chúng lại cao cường nên bọn chúng làm nhiều chuyện bại hoại nhưng không ai chế phục được!

An Tiểu Bình buột miệng kêu lên:

– Thế…chẳng phải là thêm năm ma đầu nữa sao?

Trịnh Đại Cương nói:

– Không sai!

An Tiểu Bình nhìn qua Phương Tuyết Nghi và hỏi:

– Phương đại ca, tại sao trước đây lệnh sư không thu phục bọn ngũ yêu này luôn?

Phương Tuyết Nghi ngẫn người, chàng nói:

– Chuyện này…tại hạ cũng không được rõ lắm! Nhưng tiên sư đã không thu phục bọn họ thì tất phải có nguyên nhân!

Trịnh Đại Cương tiếp lời:

– Chuyện này thì Vi bá biết đây!

Tiểu Bình liền hỏi:

– Tại sao vậy?

Trịnh Đại Cương nói:

– Đông Hải Ngũ Yêu này xuất hiện trên giang hồ hơi muộn, đương thời e rằng Trần đại hiệp đã bị ám toán nên lực bất tòng tâm…

Tiểu Bình nói:

– Như vậy có nghĩa là bọn họ xuất đạo chưa quá 10 năm à?

Trịnh Đại Cương nói:

– Không sai!

Lời chưa dứt thì đã nghe Đại Thắng đầu đà lớn tiếng nói:

– Du lão thí chủ, Thiên Đài Tam Tuyệt bọn họ lo sợ nhưng bọn Tửu Gia thì không sợ đâu!

Du Công Huyền mĩm cười, nói:

– Lão phu không nói các vị sợ hay không sợ! Ngươi hà tất phải cuống lên như thế!

Đại Thắng đầu đà nói:

– Thí chủ hiểu được như vậy thì tốt rồi!

Du Công Huyền cười hi hi, nói:

– Các vị cũng theo ước hẹn mà đến chăng?

Đại Thắng đầu đà nói:

– Không sai! Nhưng bon Tửu Gia khác Thiên Đài Tam Tuyệt nên tự nhiên là không bị Thiên Ma Nữ hạ độc.

Du Công Huyền bật cười và nói:

– Thế à? Vậy thì chí ít các vị cũng không phải lo lắng là mình sống chẳng được bao lâu!

Nói đoạn lão nhìn qua nhân vật có thân hình ốm như vượn, lưng dắt đại đao và hỏi:

– Các hạ có phải là Hấp Huyết Quỷ Đao Phùng Lôi không?

Lão này cười nhạt một tiếng rồi nói:

– Thiên hạ ngoài Phùng mổ ra thì còn ai dùng thái đao làm binh khí nữa?

Du Công Huyền nói:

– Điều đó là tất nhiên rồi! Nhưng e rằng trong thiên hạ cũng không có ai dùng quỷ đao ác độc như ngươi! Nhưng đáng tiếc Thiên Ma Nữ tuy chưa hạ độc bọn ngươi, song ả đã sớm có ý giết bọn ngươi rồi…

Đại Thắng đầu đà nộ khí quát:

– Thuật ly gián của thí chủ có vẻ không được cao minh lắm đấy!

Du Công Huyền cười hi hi, nói:

– Các vị không tin à?

Phùng Lôi lạnh lùng nói:

– Đương nhiên là không tin!

Du Công Huyền cười cười và nói:

– Các vị không tin cũng chẳng sao, nhưng lão phu có một câu thỉnh giáo năm vị!

Phùng Lôi lạnh lùng nói:

– Chuyện gì?

Du Công Huyền nói:

– Với võ công của năm vị, nếu đơn đả độc đấu với Thiên Ma Nữ thì các vị cao cường hơn hay là Thiên Ma Nữ mạnh hơn?

Phùng Lôi nhất thời không biết trả lời thế nào nên lẳng lặng cúi đầu.

Đại Thắng đầu đà liền đở lời:

– Chuyện này…Tửu Gia cho rằng Thiên Ma thí chủ cao cường hơn bọn Tửu Gia một bậc!

Du Công Huyền cười hi hi, nói:

– Vậy thì đúng rồi! Thiên Ma Nữ thừa biết võ công của các vị không cao cường bằng ả nhưng vẫn mời các vị đến giúp, thế mà các vị không nghĩ ra dụng tâm của ả sao?

Lúc này một bạch y phu nhân trong Ngũ Yêu cười nhạt một tiếng rồi nói:

– Du lão sao cứ thích nói lòng vòng quá vậy?

Du Công Huyền nhìn qua phu nhân và nói:

– Ngươi có phải là Ngọc Vô Thường Bạch Anh không?

Bạch y phu nhân lạnh lùng nói:

– Chính là tiện thiếp!

Du Công Huyền nói:

-Kỳ thực lão phu muốn giúp các vị hiểu rõ một điều mà thôi! Đó là chuyện Thiên Ma Nữ dùng kế mượn dao giết người…

Đông Hải Ngũ Yêu vừa nghe lời này thì bất giác ngẫn người, nhất thời không ai nói được lời nào .

Du Công Huyền chờ một lúc không thấy ai lên tiếng thì quay sang nói với Thiên Đài Tam Tuyệt:

– Tam vị lão đệ, các vị đã giác ngộ được chuyện bị Thiên Ma Nữ lợi dụng thì còn ngồi đây làm gì?

Giang Thiên Hiểu nói:

– Đúng vậy! Chuyện võ lâm đã có lớp người mới gánh vác thì bọn tại hạ cũng nên về lại Thiên Đài qui ẩn thôi!

Nói đoạn lão ra hiệu cho Từ Kiệt và Lý Triệu Phong cùng rời khỏi tửu lầu.

Du Công Huyền nhìn theo ba bóng người dần khuất rồi quay sang hỏi bọn Đông Hải Ngũ Yêu:

– Thế nào? Các vị đã suy nghĩ kỷ chưa?

Đại Thắng đầu đà nói:

– Bọn Tửu Gia tuy bị giang hồ gọi là Ngũ Yêu nhưng ngộ tính không phải là không có. Thiên Đài Tam Tuyệt đã có thể giác ngộ được thì bọn Tửu Gia há chẳng ngộ ra?

Du Công Huyền cười ha ha một tràng rồi nói:

– Các vị hiểu được như vậy thật là đại phúc cho võ lâm!

Đại Thắng đầu đà nói tiếp:

– Bọn Tửu Gia tuy đã làm nhiều chuyện xấu nhưng quyết không trúng kế mượn đao giết người của Thiên Ma Nữ, đa tạ Du lão thí chủ đã cảnh tỉnh! Cáo biệt, ngày sau hy vọng được tái ngộ!

Nói đoạn lão ra hiệu cho bọn nhân vật đồng bọn rồi cất bước rời khỏi tửu lầu.

Lúc này phần lớn thực khách trong tửu lầu vì sự lớn tiếng giữa Du Công Huyền và Thiên Đài Tam Tuyệt, Đông Hải Ngũ Yêu nên đã bõ đi, hiện chỉ còn một vài bàn bên góc phải và bàn của bọn Trịnh Đại Cương.

Du Công Huyền thấy Đông Hải Ngũ Yêu đi khuất rồi thì bỗng nhiên phá lên cười một tràng đắc ý và nói:

– Khoái quá! khoái quá! Lão phu đã giác ngộ cho Thiên Đài Tam Tuyệt và Đông Hải Ngũ Yêu thì phen này Thiên Ma Nữ sẽ gặp không ít bất lợi!

Lời vừa dứt thì đột nhiên lão quét mục quang nhìn qua bọn Phương Tuyết Nghi rồi chậm rải đi tới.

Du Công Huyền nhìn Phương Tuyết Nghi một hồi lâu rồi cất tiếng hỏi:

– Hài tử, ngươi là truyền nhân của Kiếm Thần phải không?

Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì bất giác rùng mình và cảm thấy kinh ngạc vô cùng, chàng với thi lễ và nói:

– Đúng vậy! Nhưng lão tiền bối làm sao biết được…

Du Công Huyền cất lời, nói:

– Chớ ngạc nhiên, đừng tưởng lão phu vân du sơn thủy mà không biết chuyện trong võ lâm! Tất cả những chuyện ở Thiếu Lâm tự, lão phu đều biết cả rồi!

Không những Tuyết Nghi mà An Tiểu Bình và Trịnh Đại Cương cũng ngơ ngác đến thộn cả người ra. Bọn họ không ngờ Du Công Huyền còn tại thế mà còn không ngờ lão biết tất cả mọi chuyện hiện tại của võ lâm.

Phương Tuyết Nghi trấn định tinh thần rồi nói:

– Đa tạ lão tiền bối đã giải cho võ lâm một mối nguy!

Đu Công Huyền cười ha hả rồi nói:

– Hài tử ngươi hà tất phải khách khí! Hài tử, lão phu và lệnh sư đã nhiều năm không gặp, gần đây nghe nói Trần đã đại hiệp đã quy tiên, chẳng hay tin do chân hay giả?

Phương Tuyết Nghi nói:

– Đích thực là tiên sư đã tạ thế!

Du Công Huyền buông một tiếng thở dài rồi nói:

– Hài tử, ngươi đã là đệ tử của Trần đại hiệp thì tự nhiên là phải kế thừa di chí của lệnh sư chứ?

Phương Tuyết Nghi nói:

– Vản bối tuy bất tài nhưng không thể không tiếp tục di chí của tiên sư!

Du Công Huyền gật gật đầu và nói:

– Khá lắm!

Lão nhìn qua An Tiểu Bình và nói tiếp:

– Tiểu cô nương là tôn nữ của An Cửu Công huynh đài phải không?

An Tiểu Bình thấy Du Công Huyền biết Phương Tuyết Nghi là truyền nhân của Kiếm Thần Trần đại hiệp và biết những chuyện gần đây ở Thiếu Lâm tự thì nàng không còn kinh ngạc khi nghe lão hỏi như vậy. Nàng mĩm cười hành lễ và nói:

– Vản bối An Tiểu Bình tham kiến Du lão tiền bối! Đúng vậy, An Cửu Công chính là gia gia của vản bối!

Du Công Huyền nhìn kỷ An Tiểu Bình và gật đầu, nói:

– Được lắm! Có tiểu cô nương bên cạnh Phương thiếu hiệp thì chẳng lo ngày sau võ lâm bất an nữa!

An Tiểu Bình khiêm tốn nói:

– Du lão quá khen! Hiện tại Phương đại ca đang có chuyện lo lắng mà vản bối chẳng giúp được gì thì nói chi đến an nguy của võ lâm đại cuộc!

Du Công Huyền nhìn qua Phương Tuyết Nghi và chau mày hỏi:

– Hài tử, chuyện gì vậy?

Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ:

– Đây là chuyên riêng của mình, nếu nói ra để một bậc tiền bối như Du lão phải lo lắng thì bất tiện quá…

Nghĩ vậy nên nhất thời chàng do dự không biết trả lời thế nào cho phải.

Trịnh Đại Cương hiểu được chổ khó xử của chàng nên vội đở lời:

– Du lão, Phương hiền điệt trở về Lạc Dương này là muốn tìm tung tích bá mẫu của hắn!

Lúc này Du Công Huyền mới dể mắt đến Trịnh Đại Cương, lão nói:

– Các hạ chắc là lão đại họ Trịnh trong Trung Châu Tam Hiệp?

Trịnh Đại Cương hành lễ va nói:

– Một chút tiểu danh, không dám mong Du lão quan tâm đến!

Du Công Huyền nói:

– Hà tất phải khiêm tốn!

Lão ngưng lại rồi quay sang hỏi Phương Tuyết Nghi :

– Đã có manh mối gì chưa?

Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói:

– Chưa! Nhưng chỉ cần Thạch tam thúc đi chung với bá mẫu thì nhất định sẽ có cơ hội tìm được!

Du Công Huyền nói:

– Đã như vậy thì chỉ cần tìm ra Thạch Tuấn thì có thể tìm được bá mẫu của ngươi phải không?

Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói:

– Du lão, mấu chốt là ở chổ nầy! Nhưng đáng tiếc là không ai biết tung tích của Thạch tam thúc ở phương nào!

Du Công Huyền ngạc nhiên nói:

– Có chuyên như thế sao? Lão phu không tin là không có ai biết tung tích của Thạch Tuấn!

Trịnh Đại Cương tiếp lời:

– Du lão nói không sai, Trịnh mổ cũng không tin, Thạch tam đệ rất mẫn nhuệ, nếu có bất trắc gì thật thì hắn không thể không cho người báo tin cho Trịnh mổ biết!

Du Công Huyền trầm ngâm một lát rồi nói:

– Thạch Tuấn thất tung đã lâu mà chẳng có tin tức gì như vậy thì e rằng hắn đã bị Ngũ Đại Ma Chủ cầm giử rồi!

Trịnh Đại Cương buột miệng kêu lên:

– Sao có thể như vậy?

Du Công Huyền thở dài một hồi rồi nói:

– Trịnh lão đệ, theo tình hình hiện nay mà nói thì dù chuyện trong mơ lão cũng e rằng đều có liên quan đến Ngũ Ma!

Phương Tuyết Nghi liền hỏi:

– Nếu thật như vậy thì theo cao kiến của Du lão là nên làm thế nào?

Du Công Huyền cười hi hi, nói:

– Cao kiến thì không có nhưng lão phu cho rằng tạm thời không cần truy tìm nữa!

– Tại sao?

– Tại vì lão phu tin rằng, chỉ cần trừ được Ngũ Ma thì tất sẽ tìm được tung tích của Thạch Tuấn!

Phương Tuyết Nghi suy nghĩ một lát rồi nói:

– Du lão tiền bối giáo huấn chí phải!

Trịnh Đại Cương cũng tiếp lời:

– Du lão tiền bối nói không sai, hiền điệt nên vì đại sự võ lâm trừ diệt Ngũ Ma xong thì không lo gì chuyện tìm không được Thạch tam đệ!

Phương Tuyết Nghi nói:

– Tiểu điệt nhớ rồi ạ!

Nói đoạn chàng mời Du Công Huyền cùng Trịnh Đại Cương và An Tiểu Bình về Phương gia trang nghỉ lại một đêm rồi sáng hôm sau lập tức quay về Thiếu Lâm tự.

Du Công Huyền được gặp mấy nhân vật lão tiền bối đều là chổ cố giao nên rất cao hứng với những câu chuyện nối tiếp nhau liên tu bất tận.

Hai ngày sau đó không có chuyện gì xảy ra, đến trưa ngày thứ ba thì Nhập Vân đại sư mời quần hào đến tịnh thất phương trượng thương nghị.

Tân Bá Công, Chúc Công Minh, Du Công Huyền, Hoắc Minh Phong, Thôi Đại Công, Ông Côn Luân, Tống Phù, Trịnh Đại Cương, Trang Tiệp, Phương Tuyết Nghi, An Tiểu Bình cùng mấy vị trưởng lão Thiếu Lâm tự đều có mắt tại tịnh thất.

Sau khi uống cạn tuần trà thì Tân Bá Công lớn tiếng nói:

– Phương trương đại sư mời tất cả bọn lão phu đến đây chắc là có chuyện gì rất quan trọng?

Nhập Vân đại sư chấp tay niệm phật hiệu rồi nói:

– Đúng vậy! Bần tăng xin báo cho chư vị thí chủ biết là chiến thư của Ngũ Ma đã đưa đến!

Hoắc Minh Phong buột miệng kêu lên:

– Có khi nào lại là một trò đùa?

Nhập Vân đại sư lắc đầu, nói:

– Lần nầy thì không giả rồi!

Nói đoạn lão bước đến hương án lấy một phong thư đưa cho Tân Bá Công và nói:

– Đây là chiến thư của Ngũ Ma, xin chư vị thí chủ xem qua!

Tân Bá Công mở phong thư ra xem, mục quang vừa quét qua thì lão bất giác biến sắc và nộ khí nói:

– Khẫu khí thật là không nhỏ! Năm tên tiểu ma đầu này tưởng rằng trên thế gian không còn ai là địch thủ của bọn chúng sao?

Nói đoạn lão trao phong thư qua Chúc Công Minh.

Chúc Công Minh nhận thư và nói:

– Tân huynh thật là nóng tính…

Lời chưa dứt thì mục quang của lão đã lướt qua trang thư nên bất giác sững người và nói tiếp :

– Tại sao bọn chúng lại to gan đến thế?

Du Công Huyền thấy thái độ của hai lão như vậy thì không nhẫn nại được nên buột miệng nói:

– Nhị vị làm sao thế? Trong thư viết thế nào, sao không đọc lên cho mọi người cùng nghe?

Chúc Công Minh nói:

– Muốn đọc thì xin mời Du huynh đọc, lão phu càng xem càng phát điên lên đây!

Vừa nói lão vừa trao phong thư qua Du Công Huyền.

Du Công Huyền xem qua phong thư rồi mĩm cười, nói:

– Không sai, bọn chúng quả nhiên rất ngông cuồng…

Lão hơi ngưng lại rồi chậm rải đọc:

“Bản giáo mở đại hội võ lâm tại Trung Nhạc miếu vào giờ dậu ngày mai, xin mời các phái quang lâm!

Ngũ Thánh cẩn ước!”

Lão đọc tới đây thì An Tiểu Bình không nhịn được nên xen vào:

– Chỉ là một chiến thư bình thường mà tại sao các vị lão tiền bối phải tức khí như vậy?

Du Công Huyền mĩm cười, nói :

– Cô nương, còn nữa đây!

An Tiểu Bình nói:

– Còn nữa à? Vậy thì Du lão mau đọc lên xem!

Du Công Huyền đọc tiếp:

“Đại hội lần này là do giáo chủ bản giáo chủ trì, kẻ nào không phó hội tức là địch nhân của bản giáo, bản giáo nhất định không dung!”

Lời vừa dứt thì Hoắc Minh Phong nộ khí xung thiên, lão nói:

– Hoắc mổ vốn muốn phó hội nhưng nghe bọn chúng nói vậy thì bản bang sẽ không đi. Hoắc mổ muốn xem thử bọn chúng đối phó thế nào với bản bang!

Chúc Công Minh cười hi hi, nói:

– Rất có lý! Nhưng Hoắc bang chủ đừng quên là lần nầy bang chủ không thể không đi!

Hoắc Minh Phong liền hỏi:

– Tại sao?

Chúc Công Minh nói:

– Năm tiểu ma đầu này không thể sống mà thoát khỏi Trung Nhạc Miếu, nếu bang chủ không đi há chẳng phải bõ qua một cuộc náo nhiệt sao?

Hoắc Minh Phong ngó ra, lão gật đầu, nói:

– Đúng vậy! Chuyện náo nhiệt như thế thì làm sao Hoắc mổ có thể bõ qua? Phải đi, nhất định là phải đi!

Tân Bá Công quay sang hỏi Nhập Vân đại sư:

– Chưỡng môn đại sư nghe hỏi thì chợt biến sắc, lão nói:

– Bần tăng không gặp người đưa thư!

Tân Bá Công chau mày hỏi:

– Không lẻ chẳng có một hòa thượng nào gặp kẻ đưa thư?

Nhập Vân đại sư nói:

– Nói ra thì thật là hổ thẹn, theo đệ tử tuần canh ở khách đường báo lại thì phong thư này được phát hiện trước phát đường ở đại điện!

Tân Bá Công nghe vậy thì kinh ngạc, lão nói:

– Đại sư, Thiếu Lâm là thái sơn bắc đẩu của võ lâm từ mấy trăm năm qua, tại sao bây giờ lại khinh suất như vậy? Ngay cả một kẻ đưa thư mà các vị cũng không phát hiện được nghĩa là sao?

Nhập Vân Chưởng môn chưa kịp nói thì đã nghe Chúc Công Minh lên tiếng:

– Tân huynh, lão phu nghĩ đến một điểm rất khả nghi…

Tân Bá Công vội hỏi:

– Điểm gì khả nghi?

Chúc Công Minh nói:

– E rằng Thiếu Lâm tự có nội gian…

Tân Bá Công nhãy dựng lên và lớn tiếng nói:

– Không sai! Không sai! Chúc lão đệ thật là cao kiến!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.