Edit & Beta: Song Ngọc.
Kiều Na nói: “Chính là bởi vì người nghiên cứu đoạn lịch sử này tương đối ít cho nên em cảm thấy hẳn là phải có người làm điều đó. Chúng ta học tập lịch sử chính là vì làm lịch sử không bị chôn vùi, không phải sao?”
Giáo sư Trần rất cảm động: “Thật là một đứa trẻ ngoan. Em nghĩ vậy làm thầy rất vui mừng, nếu em quyết định như vậy thì hãy nỗ lực làm đi. Thầy sẽ cố hết sức để hỗ trợ em. Thư viện trường chúng ta, tư liệu về Yến Hiếu Công vô cùng ít, trước đây thầy đã tìm thử, chỉ có mấy quyển như vậy, các sự kiện lịch sử được ghi lại cũng vô cùng hạn chế. Như vậy, thầy sẽ xin trường học viết một bức thư giới thiệu cho em, em đến cơ sở dữ liệu của Thư viện Quốc gia xem thử, có lẽ có khả năng tìm được tư liệu có ích”.
“Cảm ơn Giáo sư”, Kiều Na không nghĩ tới sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Mặc dù Giáo sư Trần đã lớn tuổi nhưng hành động lại vô cùng nhanh. Buổi tối hôm đó, Kiều Na liền nhận được thư giới thiệu.
Cô cũng không trì hoãn, sáng sớm hôm sau liền xuất phát đi Thư viện Quốc gia. Mặc dù cô vừa mới kiếm được một khoản tiền nhỏ nhưng vẫn không dám đón xe, cô dùng điện thoại di động để tra xét lộ trình sau đó ngồi tàu điện ngầm đi đến khu vực gần Thư viện Quốc gia, lại đi bộ sang.
Đến nơi vừa đúng 8 giờ, nhân viên công tác của thư viện vừa mới bắt đầu làm việc. Kiều Na trình lên thư giới thiệu, nhân viên công tác dẫn cô tới tầng 16.
“Tầng này chính là trung tâm tài liệu cổ đại”, nhân viên công tác từ trong tủ lấy ra một đôi găng tay nói: “Rất nhiều sách ở đây đều là bản đơn lẻ, lúc lật xem nhất định phải mang găng tay bảo vệ, lấy ra đặt lại phải nhẹ nhàng, đừng làm hỏng nó.”
“Được, cảm ơn”, Kiều Na mang bao tay lên đi vào phòng đựng sách.
Bên trong phòng sách, không khí tản ra một cỗ mùi hương thuộc về sách cũ, trên từng hàng kệ sách đều bày biện những quyển sách ố vàng, rất có hơi thở của niên đại.
Cô đang tìm kiếm những tài liệu có khả năng liên quan trong giai đoạn lịch sử này, thật sự rất nhiều sách, hơn nữa lật lên phải vô cùng cẩn thận làm cho tốc độ rất chậm, cô tốn thật nhiều thời gian mới xem xong một cuốn sách nhưng vẫn chưa tìm được tư liệu có liên quan.
Kiều Na phải đem sách đặt lại, lại lấy một quyển khác ra.
Đột nhiên cô nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Không có nhiều người sẽ đến nơi này, nhưng có người tới cũng không hoàn toàn là điều lạ, ban đầu, Kiều Na cũng không chú ý cho tới lúc có một giọng nói vang lên bên tai cô.
“Này cô gái, cô cũng đang tìm tài liệu về thời kỳ Yến Hiếu Công sao?”
Kiều Na quay đầu nhìn lại, nói chuyện chính là một chàng trai trẻ tuổi, dáng người cao gầy.
Người nghiên cứu lịch sử thời kỳ Yến Hiếu Công vốn là hiếm thấy, tại đây lại gặp một người thực sự xem như là một sự kiện trùng hợp, khó trách chàng trai này sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Kiều Na gật đầu “Đúng vậy, tôi phải viết một bài luận văn liên quan đến chủ đề này, anh cũng là sinh viên sao?”
Chàng trai trẻ tuổi sửng sốt một chút, cười nói: “Không phải, tôi là… là muốn viết kịch bản”.
“Biên kịch?” Kiều Na có chút khó hiểu, “Tôi cho rằng đến nơi này đều là học giả, biên kịch… dùng tài liệu cũng có thể đến thư viện bình thường mượn đi?”.
Chàng trai trẻ tuổi lắc đầu nói: “Tôi tìm rồi nhưng chưa tìm được, cho nên mới tới nơi này”.
Kiều Na nói: “Những sự kiện lịch sử trong mấy cuốn sách này vô cùng ít, không phù hợp để anh viết kịch bản. Lại nói thời kỳ Yến Hiếu Công cũng không có sự kiện lịch sử nào thú vị đi? Sao anh lại cảm thấy hứng thú với cái này?”
Chàng trai trẻ tuổi cũng không giấu diếm, nói: “Là thế này, trước kia tôi từng xem qua một câu chuyện xưa, cảm thấy vô cùng hứng thú, muốn hiểu nhiều một chút. Tôi tham khảo qua rất nhiều chuyên gia nhưng không ai biết nhiều về sự kiện lịch sử đó cho nên liền tới nơi này tìm thử xem”.
“Chuyện xưa?” Kiều Na cảm thấy hứng thú, “Thời kỳ Yến Hiếu Công có chuyện xưa gì thú vị sao?”
Cô sinh sống ở Đại Yến Triều nhiều năm như vậy thật đúng là chưa từng nghe qua có chuyện xưa gì có thể làm cho người đời sau cảm thấy hứng thú. Có lẽ… là sự tình phát sinh sau khi cô xuyên qua?
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Là chuyện xưa về… Hoàng hậu của Yến Hiếu Công. Ta nhìn được trong sách, nàng thật là một nữ tử thần kỳ…”
Tay Kiều Na run lên xém chút không thể giữ được quyền sách trên tay.
Người đàn ông trẻ chú ý đến cô, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Cô không thoải mái sao?”
“Không… Không phải” Kiều Na lắc đầu, “Tôi… tôi chỉ là cảm thấy quá trùng hợp, vừa lúc tôi cũng đang nghiên cứu chủ đề này”.
“Thật sao?” Người đàn ông trẻ vô cùng cao hứng, “Vậy thật tuyệt, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau nha, hai người cùng tìm nhanh hơn so với một người”.
Kiều Na cũng cảm thấy hai người cùng làm sẽ tương đối nhanh một chút liền gật đầu đồng ý kế hoạch hợp tác như lời anh ta.
Nếu quyết định hợp tác, người đàn ông trẻ tự mình giới thiệu, “Tôi gọi là Giang Phàm”.
“Giang Phàm”, hình như đã nghe qua ở đâu đó, cùng tên với danh nhân lịch sử sao?”, Kiều Na suy nghĩ, lại không nghĩ ra có danh nhân nào tên là Giang Phàm.
Giang Phàm không nói nên lời, “Cô ngày thường không xem TV sao?”
“Có, đôi khi xem chút tin tức khảo cổ, làm sao vây?”
“Không, không có gì”, Giang Phàm bất đắc dĩ nói.
“Tôi tên Kiều Na, hy vọng hợp tác vui vẻ.”
Nghĩ đến chuyện xưa Giang Phàm vừa nhắc đến, “Có thể nói cho tôi nghe chuyện xưa anh vừa nhắc đến không?”
Giang Phàm gật đầu, “Được, đậy là một truyền thuyết dân gian, tôi cũng không biết có bao nhiêu là sự thật. Nghe ông lão kia nói qua, ở thời điểm Yến Hiếu Công trị vì có một vị Hoàng Hậu truyền kỳ, nàng không gì không làm được, đã từng cùng Yến Hiếu Công đánh giặc, hai người kề vai chiến đấu. Tôi thật sự vẫn luôn thích câu chuyện này, gần đây có thời gian nên muốn nghiên cứu một chút, đem nó viết thành kịch bản”.
Kiều Na ngây ngẩn cả người, điều này hoàn toàn không đúng nha.
Cô mang binh đánh giặc lúc nào. Thật sự là nói hưu nói vượn. Cô chỉ am hiểu cung đấu có được không.
Lại nói thời gian Yến Hiếu Công tại vị quốc thái dân an, căn bản không có chiến sự, càng đừng nói làm Hoàng hậu như cô đi đánh giặc.
Theo lời Giang Phàm nói, Kiều Na cảm thấy đấy là một cái truyền thuyết không đáng tin cậy, nhưng cô phản bác cũng không được nên tiếp tục lật tài liệu xem.
Những cuốn sách cổ này chỉ ghi lại một chút sự kiện linh tinh vụn vặt ở thời kỳ Yến Hiếu Công. Kiều Na đem nội dung tìm được đều ghi vào notebook. Thời gian một buổi sáng, cũng không tìm được bao nhiêu tư liệu, mà về đoạn lịch sử cô muốn biết kia càng không có.
Thời điểm giữa trưa, Kiều Na đem sách cất lại, tính toán ăn chút đồ ăn gì đó ở gần đây rồi lại trở về tìm tiếp.
“Anh muốn cùng đi ăn không?” Kiều Na hỏi Giang Phàm.
Giam Phàm do dự một chút, “Tôi… không đi”.
“Anh không đói à?”
Kiều Na vừa nói lời này xong liền nghe bụng Giang Phàm truyền đến một tiếng “Ọt”.
Giang Phàm đột nhiên xấu hổ cuối đầu.
Kiều Na nhịn cười không được, Giang Phàm này thật là thú vị.
“Đi thôi”, Kiều Na đứng dậy giúp Giang Phàm thu hồi sách đặt lại kệ sách, “Cùng đi đi, có gì phải ngượng ngùng?”
Giang Phàm đành phải đứng lên, lấy ra một cái mũ từ trong túi đội lên, đè thấp vành mũ, lúc này mới cùng Kiều Na ra khỏi thư viện.
“Ăn cái gì đây?” Kiều Na đi trên đường, Đông nhìn một cái, Tây nhìn một cái.
Mặc dù trong trí nhớ của cô có những thứ này nhưng dù sao cũng chỉ là ký ức, không phải tự mình trải qua. Lúc tận mắt nhìn đến những thứ đồ ăn trước đây hoàn toàn chưa từng thấy qua này cô cảm thấy vô cùng thần kỳ.
“Ăn lẩu được không?” Giang Phàm thuận miệng nói, “Lẩu ở nhà hàng này rất ngon”.
Kiều Na vốn là không có chủ ý gì, nghe anh ta đề nghị như vậy liền đồng ý.
Đến cửa nhà hàng, liền có cô gái nhiệt tình tiến đến chào hỏi, “Chào hai vị, xin hỏi có cần phòng riêng không?”
Kiều Na không chút nghĩ ngợi trả lời: “Không cần”.
Cô biết phòng riêng đều có quy định mức tiêu phí thấp nhất, cô cùng Giang Phàm ăn không hết quá nhiều đồ ăn, quá lãng phí.
Nhưng Giang Phàm lại lập tức nói: “Đến phòng riêng”.
Kiều Na lôi kéo ống tay áo Giang Phàm, “Không cần thiết, nhiều như vậy hai người chúng ta ăn không hết”.
Giang Phàm lại rất kiên trì, “Nhưng tôi… không thể… không thể ăn ở bên ngoài. Như vậy tôi mời cô đi”.
Kiều Na nói không nên lời, không nghĩ tới Giang Phàm còn rất cẩn thận.
Nếu Giang Phàm đã nói như vậy, Kiều Na nói thêm cái gì nữa cũng không tốt, liền đi theo vào phòng riêng.
Phòng riêng mức tiêu phí thấp nhất là 500 đồng, Kiều Na gọi một nồi lẩu tôm hùm cay, rất nhiều đồ ăn, mấy loại đồ uống, lại để Giang Phàm gọi một ít, cộng vào cũng không đủ 500. Giang Phàm không thể không gọi thêm một ít đồ lung tung nữa, gọi đủ 500 đồng.
“Nhiều như vậy… căn bản sẽ ăn không hết”, Kiều Na nhìn người phục vụ bê một mâm lại một mâm đồ ăn lên, có chút buồn bực.
Trước kia mặc dù cô sinh hoạt ở hoàng cung nhưng Đại Yến Triều đề cao tiết kiệm, cô quý vì Hoàng hậu lúc ăn cơm cũng chỉ ăn hai món, lấy đủ ăn làm tiêu chuẩn, tuyệt đối sẽ không làm ra một bàn lớn đồ ăn để không ăn hết gây lãng phí.
Sau một lúc, nước trong nồi sôi, Giang Phàm đứng dậy đem một ít thịt cùng đồ ăn bỏ vào trong nồi.
Nấu lẩu vô cùng nhanh, đồ ăn nhúng vào một chút là có thể ăn, Giang Phàm dùng muôi vớt ra một ít đồ ăn trước bỏ vào trong chén Kiều Na, sau đó mới múc cho mình.
Kiều Na ăn một miếng, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Phàm phát hiện dị thường, “Có nóng không?”
“Không phải…” Kiều Na kích động, lại gắp một miếng bỏ vào miệng, “Ăn quá ngon”.
Cô ở cổ đại chưa từng ăn qua lẩu, không biết còn có cách ăn đồ ăn như vậy.
Thật sự siêu ngon.
Ăn ngon đến độ chảy nước mắt.
Giang Phàm một bên nhìn, cảm thấy thú vị, thấy trong chén Kiều Na đã ăn hết liền đứng dậy múc thêm một chén cho cô, ngược lại chính mình không có ăn bao nhiêu.
“Thịt viên này làm thế nào, ăn ngon quá… cái này ăn cũng ngon”, Kiều Na ăn, đổ mồ hôi đầy đầu “Đây thật sự là đồ ăn ngon nhất mà tôi từng ăn”.
Giang Phàm có chút tò mò, “Cô trước kia chưa ăn qua lẩu sao?”
“Trước kia…” Kiều Na trả lời một cách mơ hồ, “Xem như ăn rồi đi…”
Ăn qua lẩu là nguyên chủ của thân thể này, mặc dù trong trí nhớ có hương vị của lẩu nhưng cùng với bản thân tự mình nhấm nháp là trải nghiệm hoàn toàn khác.
Thời điểm Kiều Na ở cổ đại, đối với đồ ăn vô cùng mê muội. Món thích ăn nhất định phải ăn được mới bỏ qua. Khi đó Hoàng thượng vô cùng sủng cô, chỉ cần cô muốn ăn, Hoàng thượng sẽ nghĩ mọi biện pháp làm ra vì cô.
Cô còn nhớ rõ, lần cuối cùng ăn quả vải chính là Hoàng thượng cố ý chuyển từ Lĩnh Nam về. Lúc ấy cô một lòng chỉ lo ăn dấm của Mai phi lại không nhớ Hoàng thượng đối tốt với cô.
Bữa cơm này ăn hết hai tiếng, thẳng đến lúc Kiều Na ăn không vô mới lưu luyến buông xuống đôi đũa.
500 đồng đồ ăn là phân lượng ăn của hơn bốn người, mặc dù cô ăn rất nhiều nhưng vẫn ăn không hết. Nhìn đồ ăn dư lại, Kiều Na tiếc hận.
Giang Phàm cầm túi đi tính tiền, một lát sau đã quay lại, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc xấu hổ.
“Tôi… tôi quên mang ví tiền rồi…” Giang Phàm cuối đầu.
Kiều Na “…”
Ăn nửa ngày cuối cùng vẫn là cô tính tiền.