Thiên Minh đại sư nhủ thầm:
“Ả nha đầu này chắc là bị giam quá lâu, không chịu đựng nổi đói khát cho nên trong lòng mới nóng nảy như thế. Yù nghĩ ấy lướt qua, thế là lại một lần nữa dùng công phu “Truyền âm nhập mật” hướng về khe cửa nói:
“Hương nhi hãy cố ráng chịu đựng thêm vài ngày nữa, sư phụ sẽ ráng giúp cho con thoát khỏi chốn này”.
Nói đến đây, đưa tay kéo Phong Thu, đồng thời phóng người lui ra sau đến bảy tám thước, nói:
“Thủy thí chủ, Ngũ thí chủ, chưởng lực của hai vị hùng hậu, xin hãy giúp lão nạp một tay, trước tiên đánh vỡ hai cánh cửa đá này”.
Quỷ Lão Thủy Hàn cười khì khì nói:
“Lão lừa trọc, chắc là ngươi muốn công lực của bọn chúng ta cạn kiệt rồi sau đó đánh bại bọn chúng ta phải không hừ hừ!” y cười rồi nói tiếp:
“Đệ tử Phật môn các người thật là giỏi tâm cơ!”.
Thiên Minh đại sư đưa mắt sáng quắc nhìn lên mặt Quỷ Lão Thủy Hàn, điềm nhiên nói:
“Nếu hai vị thí chủ lo lắng như thế thì hãy lui qua một bên, lão nạp sẽ một mình ra tay”. Rồi xoay người về phía cánh cửa, điều tức vận khí, ngưng tụ công lực.
Phong Thu trên mình đầy cát bụi, y phục đã ướt đẫm mồ hôi, tay cầm một loại binh khí dài đến năm thước trông giống như giáng ma chữ, lúc này đột nhiên ném binh khí qua một bên bước tới phía trước đứng sánh vai với Thiên Minh đại sư.
Nhân Ma Ngũ Độc thấy thế thì đột nhiên cười ha ha, nói:
“Thủy huynh, chúng ta cũng ra chút sức, sau này còn cò mặt mũi gặp lại ả nha đầu ấy nữa”. Nói xong thì lập tức phóng người tới bên cạnh Phong Thu.
Quỷ Lão Thủy Hàn lạnh lùng liếc nhìn Tử Dương đạo trưởng và hai người một tăng một ni kia, rốt cuộc lách người tới phía trước, đứnh sánh vai với Thiên Minh đại sư, bốn người đứng một chốc, đột nhiên bốn cánh tay giương lên, đẩy về phía hai cánh cửa đá.
Chỉ nghe tiếng bình bình vang lên, hai cánh cửa đá dày rắn chắc lập tức vỡ toang, từng phiến đá nhỏ tung bay, lộ ra tấm đoạn môn thạch chặn ngay cánh cửa.
Tấm đoạn môn thạch này màu hơi đen, giống như một tấm bia lớn, ở trên dưới hai đầu đều có máng bằng đá, vừa vặn chặn cánh cửa lại.
Thiên Minh đại sư thấy cánh cửa đá đã vỡ, tức thì cao giọng kêu:
“Hương nhi, con có sao không?”.
Cốc Hàn Hương đứng một bên đoạn môn thạch, tuy không nhìn thấy tình cảnh ở bên ngoài, nhưng đều nghe rõ được, lúc này cố nén sự kích động trong lòng, cao giọng nói:
“Đệ tử không sao cả, lão nhân gia sao lại đến đây?’ Thiên Minh đại sư nghe giọng nói của nàng rất rõ ràng, nguyên khí vẫn đầy đủ, không khỏi thở phào, nói:
“Không những sư phụ đến đây, cả chưởng môn của bốn phái Võ Đang, Côn Luân, Nga Mi, Thiếu Lâm cũng đến Vạn hoa cung”.
Nhân Ma Ngũ Độc đột nhiên buông giọng cười, nói:
“Hàn Hương, hai đạo hắc bạch, các môn các phái có đến hàng ngàn người, đang lục tục kéo đến đây, chỉ cần vị lục lâm minh chủ nhà ngươi xuất trận, trận quyết chiến của hai đạo hắc bạch mà trong hàng trăm năm nay chưa từng xuất hiện sẽ nổ ra”.
Cốc Hàn Hương trau mày, lạnh lùng kêu:
“Bàng Sĩ Xung”.
Bàng Sĩ Xung không có mặt ở đây, Quỷ Lão Thủy Hàn hỏi:
“Ngươi kêu y làm gì?”.
Thiên Minh đại sư đột nhiên hạ giọng thở dài, nói:
“Đệ tử thứ tư của Phong Thu tên gọi là Lãnh Nhãn Thần Cưu Cao Lân, người ấy biết được Phong Thu thất thủ thì lập tức chạy đến Thiên Hương cốc, đã cướp Linh nhi của con, nay đã bị người của Mê Tông Cốc và Bàng Sĩ Xung vây ở trên một cái núi, hai bên đã cầm cự với nhau hơn hai mươi ngày, chắc là đợi con lộ diện để giải quyết chuyện này”.
Cốc Hàn Hương nghe xong thì giật mình, ngừng một chốc rồi mới chậm rãi hỏi:
“Bên ngoài cửa có những ai?”.
Nhân Ma Ngũ Độc cười khan một tiếng, nói:
“Ngoài những bằng hữu cũ, còn có Tử Dương của phái Võ Đang, Nhất Thể của phái Côn Luân, Mạn Aân của phái Nga Mi, chưởng môn của ba phái đều đến đây cung nghênh loan giá”.
Chợt nghe vị lão ni lạnh lùng nói:
“Bần ni đến đây chỉ là theo dõi các ngươi đề phòng có người làm hại đến di thể của võ lâm tiền bối”.
Quỷ Lão Thủy Hàn nghe thế thì nổi giận, xoay người một cái định ra tay, Nhân Ma Ngũ Độc đã cười một tràng, cướp lời:
“Lão phu còn tưởng các ngươi khuấy nước bắt cá, thừa cơ ra tay!”.
Thiên Minh đại sư quay sang nhìn vị lão ni ấy bằng ánh mắt nhún nhường, ý như muốn mong bà ta nhịn một lúc, rồi quay vào cánh cửa nói:
“Tấm bia đá này cứng rắn lạ thường, Hương nhi hãy ráng thêm mười ngày nữa, ta có thể giúp con ra ngoài”. Nói xong thì dựa cây thiền trượng lên vách, nhặt loại binh khí trông giống như giáng ma chữ gõ vào tấm đoạn môn thạch.
Tấm đoạn môn thạch ấy không biết được chế thành từ vật gì, kình lực của Thiên Minh đại sư đánh ra rất lớn nhưng chỉ thấy lửa tung tóe, tiếng động nhức tai, trên bề mặt chỉ xuất hiện một vạch nhỏ.
Cốc Hàn Hương nhủ thầm:
“Di thể của Tam Diệu sư phụ vẫn còn trong phòng, vả lại nghe lão nhân gia nói, căn mật thất này có chứa rất nhiều bảo vật, nếu như đoạn môn thạch bị phá hủy, cửa động mở ra thì thật là không ổn”.
Yù nghĩ ấy lướt qua rồi lại nghe một tiếng động đinh tai nhức óc vội vàng cao giọng nói:
“Sư phụ hãy tạm ngừng tay”.
Thiên Minh đại sư ngừng tay hỏi:
“Hương nhi muốn nói gì?”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Đệ tử không chịu nổi thanh âm này, sư phụ hãy nhờ mọi người tịnh tọa dụng công, đợi đến khi công lực phục nguyên thì chúng ta trong ngoài hợp lực, giở đoạn môn thạch này lên …”.
Chợt nghe Nhân Ma Ngũ Độc cười nói:
“Hàn Hương, tấm bia đá quỷ quái này tên gọi là đoạn môn thạch hay sao?”.
Cốc Hàn Hương nghe y gọi thân tình như thế, không khỏi thầm cười lạnh, miệng đáp:
“Đúng vậy”.
Nhân Ma Ngũ Độc mỉm cười nói:
“Ngươi có biết nó nặng bao nhiêu không?”.
Thiên Minh đại sư cau mày, nói tiếp:
“Đoạn môn thạch này rất đặc dị, nặng khoảng vạn cân, dựa vào sức của một người thì khó giở lên, dù cho hai bên dùng lực, chí ít cũng phải có lực đạo trên hai vạn cân mới có thể có hy vọng”.
Ông ta nói đến đây, thì nhìn lại tấm đoạn môn thạch, nói tiếp:
“Ở phía bên ngoài có nhiều người hợp lực, còn một mình con ở trong đó lấy đâu ra thần lực vạn cân để giở tấm đoạn môn thạch này lên?”.
Cốc Hàn Hương thấy Thiên Minh đại sư tính toán độ nặng của tấm đoạn môn thạch này rất chính xác, trong lòng kính phục nhãn lực của vị sư phụ ký danh này, từ sau khi nàng uống vào hỏa long đơn, nội lực của bản thân đã khác trước, song rốt cuộc đến cảnh giới nào, cả bản thân nàng cũng không biết, nhưng nàng nghe Linh nhi đã lọt vào tay Lãnh Nhãn Thần Cưu Cao Lân, trong lòng đã lo lắng như lửa đốt, mong muốn thoát khỏi chốn này.
Nàng thầm nhủ:
“Theo Tam Diệu sư phụ nói, sau khi ăn rễ của long tu bảo trúc, ít nhất cũng tăng thêm ba mươi năm công lực, hai loại linh dược này bổ trợ cho nhau, lại thêm tu vi của mình, chắc là không còn kém quá xa”.
Lòng đã quyết, lập tức cao giọng nói:
“Trong này có dồ vật có thể giúp ích, sư phụ trước tiên hãy nghỉ ngơi vận công, Hương nhi chuẩn bị ổn thỏa rồi sẽ mời sư phụ ra tay”.
Thiên Minh đại sư không biết nàng có vật gì, song bản thân đã nhiều ngày mệt mỏi, cảm thấy thể lực không cầm cự nổi nữa, cần phải nghỉ ngơi, vì thế quay về phía mọi người chắp tay nói:
“Mong các vị ra tay giúp đỡ, bần tăng cảm kích không nguôi, sự việc đã đến ngày hôm nay, chỉ mong các vị giúp tới cùng”.
Tử Dương đạo trưởng nói:
“Đây chỉ là chuyện nhỏ, đồng đạo chí giao, lão thiền sư đừng quá khách khí”. Nói xong lui ra mấy trượng, ngồi xếp bằng xuống dưới đất.
Bọn Nhất Thể đại sư của phái Côn Luân, Mạn Aân sư thái của phái Nga Mi cũng lui ra mấy trượng, ngồi xuống ở dưới đất.
Cốc Hàn Hương đứng sát tấm đoạn môn thạch, nghiêng tai lắng nghe một lúc rồi bước vào trong căn phòng nhỏ phía bên trái, nhổ cây long tu bảo trúc lên.
Năm ngón tay của nàng tụ chân lực, chụp vào gốc cây long tu bảo trúc, đá núi tuy cứng, nhưng nàng đã ra tay thì giống như gỗ mục.
Sau khi giở tảng đá lên, nàng chụp vào gốc cây, nhổ cả gốc lẫn rễ lên, sau đó rửa bùn ở trong ngọn nước suối, rễ của cây tre này nhiều và mềm ngoài ra chẳng có điều gì khác lạ, nhưng nàng không kịp nghĩ ngợi nhiều, cho vào trong mồm nhai ngấu nghiến.
Sau khi nhai vào cảm thấy lạnh lẽo, đắng và chát vô cùng, nàng nhíu mày bĩu môi, ăn xong nàng uống mấy ngụm nước suối rồi sau đó lui ra phòng ngoài, xếp bằng tịnh tọa.
Tính chất của long tu bảo trúc ngược lại vớ hỏa long đơn, nàng vừa mới ngồi xuống, lập tức cảm thấy bụng đau như cắt, toàn thân lạnh như băng, xương cốt như muốn đông cứng lại, nhưng trong lòng nàng cảm thấy an ủi, công hiệu của long tu bảo trúc càng lúc càng lớn, cho nên nàng cố chịu đựng, nén cơn đau ở trong người, gắng gượng ngồi tọa tức theo tâm pháp của Tam Diệu lão nhân.
Chợt Kim Dương đạo trưởng của phái Võ Đang từ cái lỗ nhổ ở cửa thông đạo phóng vọt vào, trên hai tay y bưng một cái rổ tre, trong cái rổ tre chứa đầy thức ăn.
Tất cả mọi người đều giật mình, Kim Dương đạo trưởng chưa đứng vững xuống đất, sau tấm đoạn môn thạch đã truyền ra giọng nói lạnh lùng của Cốc Hàn Hương:
“Ai?”.
Mọi người vừa mới mở mắt, nghe thế thì đều động dung, Kim Dương đạo trưởng là cao thủ thuộc hàng đệ nhất trong phái Võ Đang, trên người mang tuyệt học “Thái thanh chân khí”, nghe tiếng quát thì biết đó là giọng nói của Cốc Hàn Hương, vả lại giọng nói càng rõ ràng hơn trước, tựa như không hề có vách đá ngăn cản.
Kim Dương đạo trưởng nhíu mày, bước đến gần, người ở dưới đất đều đứng dậy.
Độc Hỏa Thành Toàn đã lâu không lên tiếng, lúc này mới buột miệng hỏi:
“Cốc Hàn Hương, ngươi đứng ở đâu nói chuyện?”.
Cốc Hàn Hương ngồi tọa tức theo phương pháp của Tam Diệu lão nhân, luyện được mất thời thần thì luồng khí âm hàn trong người đã tản đi, tai mắt đột nhiên nhạy cảm lạ thường, vả lại thân người nhẹ nhõm tựa như muốn bay lên.
Kim Dương đạo trưởng chưa vào trong hang, nàng đã giực mình, bởi vì nàng đang lo đến sự an nguy của Linh nhi, cho nên nghi rằng Bàng Sĩ Xung đã xông vào trong hang, cho nên mới buột miệng quát hỏi một tiếng, lúc này nghe Độc Hỏa Thành Toàn hỏi mình đứng ở đâu nói chuyện, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Chợt nghe Thiên Minh đại sư nói:
“Đó là Kim Dương đạo trưởng của phái Võ Đang, Hàn Hương vẫn khỏe chứ?”.
Cốc Hàn Hương thấy ông ta không hề quên sự an nguy của mình, lời nói đầy vẻ hiền từ, trong lòng bất đồ sinh ra cảm giác áy náy, ấp úng nói:
“Hương nhi vẫn khỏe, sư phụ hãy ra tay, chỉ cần nghe Hương nhi lên tiếng thì lập tức giở tấm đoạn môn thạch này lên”.
Thiên Minh đại sư ngạc nhiên, quay sang Kim Dương đạo trưởng nói:
“Làm phiền đạo huynh giúp cho một tay”. Rồi quay sang Quỷ Lão Thủy Hàn và Nhân Ma Ngũ Độc gật đầu, nói:
“Hai vị cũng giúp cho một tay”.
Kim Dương đạo trưởng và Ngũ Độc đều im lặng không nói, bốn người cùng bước tới phía trước tấm đoạn môn thạch, thân người phải hạ xuống, bốn đôi chưởng đồng thời chạm vào tấm đoạn môn thạch, âm thầm vận công đẩy vào trong tấm đá.
Cốc Hàn Hương đã ngồi dậy, phục người lạy một lạy vào trong đơn thất mà nước mắt tuôn trào, sau đó sửa sang y phục, cất cái tráp ngọc, đứng dậy đặt hai chưởng vào trong đoạn môn thạch.
Nàng dồn công lực vào hai chưởng, miệng lẩm nhẩm mấy câu rồi đột nhiên quát một tiếng:
“Lên!”.
Bốn người ở ngoài phòng đã sớm chuẩn bị, nghe thế thì lập tức vươn eo dậy, đẩy nội lực ra, giở tấm đoạn môn thạch ấy lên.
Chỉ nghe kẹt một tiếng, tấm đoạn môn thạch nặng hàng vạn cân đột nhiên bật lên để lộ một khe hở cao đến ba bốn thước.
Bọn Thiên Minh đại sư lực đạo tựa như đã hết, đột nhiên cảm thấy một luồng gió nhẹ từ ở dưới eo lướt qua, đồng thời tấm đoạn môn thạch ấy rơi xuống trở lại.
Chỉ nghe ầm một tiếng, tấm đoạn môn thạch rơi xuống, bọn Thiên Minh đại sư vẫn chưa hết kinh hãi, bất giác quay mặt nhìn lại.
Chỉ thấy Cốc Hàn Hương tóc phủ ngang vai, trên người mặt một bộ đồ nho sinh rộng thùng thình, đứng yên ở trong thông đạo, bộ đồ nho sinh ấy rõ ràng là vật của đàn ông, bởi vì quá dài cho nên phải dùng một sợi tơ giở tà áo lên, cột ngang eo, bộ dạng ấy thật tiêu thoát, nhưng cũng thật quỷ dị.
Thế nhưng, điều khiến người ta kinh hoảng nhất là, cặp mắt của nàng tựa như hai điểm hàn tinh, cặp mắt ấy nhìn đến ai, người ấy cũng không dám nhìn thẳng lại.
Quỷ Lão Thủy Hàn và Nhân Ma Ngũ Độc môi mấp máy, thế nhưng hai người chợt im bặt.
Người trong trường đều là nhân tài trong chốn võ lâm, có người là tôn sư của võ học, có người là chưởng môn của một môn phái, có người là những ma đầu trùm đời lừng danh trong giang hồ đã mấy mươi năm, cả Phong Thu vốn đã mất hết thần trí cũng cảm nhận được điều ấy, cho nên trong mắt lộ vẻ vừa kinh hãi vừa mừng rỡ.
Từ sau khi Thiên Minh đại sư gặp nàng tại Mê Tông Cốc, chia cắt đã lâu, lúc này thấy nàng dung mạo vẫn như hoa, vẫn tươi tắn như ngày trước, nhưng trong thần tình đầy vẻ phong sương, ông ta thấy từ nàng toát ra sự kiên nghị, tự tin, trưởng thành và một luồng sát khí khiến người ta phải chùng bước, trên giữa hai chân mày nàng có ba vệt màu tía lúc ẩn lúc hiện, nhưng trông rất sinh động, trong nhất thời lòng dạ rối bời, sững sờ đứng ngay tại chỗ không biết mở miệng thế nào.
Chợt Cốc Hàn Hương bước về phía trước, cúi người trước Thiên Minh đại sư.
Thiên Minh đại sư tuy ở trong Phật môn đã lâu, định lực thâm sâu, lúc này cũng không khỏi xúc động, không nén được mình.
Nhà sư già thấy nàng không nói một lời, bất đồ hơi ngạc nhiên, nói:
“Hương nhi, con oán hận sư phụ ư?”.
Cốc Hàn Hương quỳ phục xuống đất, lắc đầu, im lặng không nói.
Thiên Minh đại sư thở dài, nói:
“Có lẽ lão nạp đã đoán sai, hỡi ơi! Nếu từ sau khi Bách Linh qua đời, lão nạp dắt con đi theo …”.
Cốc Hàn Hương không đợi ông ta nói hết, lại lắc đầu quầy quậy.
Thiên Minh đại sư buồn bã nói:
“Lão nạp đã không làm hết trách nhiệm của kẻ làm sư phụ”. Nói rồi đỡ nàng đứng dậy, nói:
“Dưỡng tử của con vẫn còn trong tay của Lãnh Nhãn Thần Cưu Cao Lân, chúng ta hãy mau lên đường tìm cách cứu thoát nó”.
Cốc Hàn Hương nhìn ông ta, bình tĩnh nói:
“Tất cả đều có ý trời, đệ tử không nóng lòng”. Nói xong quay mặt đi nhìn về phía Phong Thu.
Phong Thu đứng lặng một bên, ánh mắt vẫn nhìn lên người Cốc Hàn Hương, thấy nàng nhìn mình thì hai mắt sáng lên, lộ vẻ vừa vui mừng vừa kinh hãi.
Trên mặt Cốc Hàn Hương không hề lộ vẻ hỉ nộ, chỉ thấy nàng đưa mắt nhìn mọi người rồi điềm nhiên hỏi:
“Có ai muốn di vật của Tam Diệu lão nhân?”.
Lời ấy vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sau một hồi im lặng thì Nhân Ma Ngũ Độc mỉm cười hỏi:
“Ngươi thấy những gì? Được những gì? Trong căn phòng còn để lại những gì?”.
Y hỏi liền một lúc ba chữ những gì, sự quan tâm đó tựa như không thể kìm chế được.
Cốc Hàn Hương lạnh lùng nhìn y, nói:
“Ta đã gặp Tam Diệu lão nhân, học được một thân võ công, bảo vật trong căn phòng này rất nhiều, ta không hề lấy món nào”.
Chỉ nghe Quỷ Lão Thủy Hàn cười khan, nói:
“Vậy chúc mừng ngươi”.
Cốc Hàn Hương liếc nhìn Thủy Hàn, Ngũ Độc, Thành Toàn và Âm Thủ Nhất Ma rồi lạnh nhạt nói:
“Các ngươi có muốn chia phần không?”.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Độc Hỏa Thành Toàn chợt nói:
“Trong thông đạo này có mười một người, vậy hãy quyết chiến một trận, đó cũng là chuyện đáng vui”.
Cốc Hàn Hương thầm nhủ:
“Lời này của y tựa như nói với mình, ra động mới đánh không có lợi như ở đây”.
Yù nghĩ ấy lướt qua, đưa mắt nhìn Tử Dương đạo trưởng, Nhất Thể đãi sư, Man Ân sư thái, nói:
“Ba vị đường đường là chưởng môn của ba phái, ắt hẳn không dễ dàng mạo hiểm”.
Tử Dương đạo trưởng cúi đầu, nghiêm mặt nói:
“Hồ phu nhân, Thiên Thiền đại sư của phái Thiếu Lâm đã dắt hơn một trăm đệ tử bày “La Hán đại trận” ở trước Vạn hoa cung, hơn một trăm đồ đệ của phái Võ Đang cũng bày “Ngũ hành kiếm trận”, ngoài ra còn có người của phái Côn Luân, Nga Mi đang đợi lệnh ở phía trước cung”.
Nói đến đây, lão ngập ngừng rồi lại nói tiếp:
“Thế nhưng bọn chúng tôi không phải đối phó với phu nhân, càng không có ý dòm ngó di vật của tiền hiền, muốn ngừng hay chiến đều do phu nhân định đoạt”.
Chợt nghe Thiên Minh đại sư nói:
“Hương nhi, nếu con trở thành kẻ gây họa, làm thế nào gặp mặt Hồ Bách Linh ở dưới chính suối?”.
Cốc Hàn Hương điềm nhiên nói:
“Nếu chẳng phải tất cả những người trước mắt đều chết ở trong hang núi này, há chẳng phải thiên hạ sẽ thái bình hay sao?”.
Bọn Nhất Thể đãi sư, lão ni Mạn Đà cùng Tử Dương đạo trưởng đều là những cao nhân trong hai cửa Thích Đạo, tuy nghe nàng nói lời bá đạo như thế, nhưng không hề nổi giận, chỉ đưa mắt nhìn về phía Thiên Minh đại sư, xem ông ta có ý kiến thế nào.
Thiên Minh đại sư vốn đã cầm cây thiền trượng trong tay, lúc này chống mạnh một cái xuống đất, nói:
“Như thế cũng tốt, chính là lão nạp đã dụ ngươi đến động của Tam Diệu lão nhân, thực lòng hy vọng ngươi được tiền hiền cảm hóa, bỏ cây đao đồ tể xuống, lập địa thành Phật, thế nhưng ý trời đã định, sức người khó thay đổi, lão nạp cũng không thể làm ngược ý trời nữa”. Nói xong ngồi xuống, vườn hai chưởng ra, ý muốn cùng đấu nội lực với nàng.
Cốc Hàn Hương nhớ như trong lời thề của mình, suốt đời chỉ có thể giết bốn người, cho nên nàng muốn kê ra một trận hỗn chiến, khiến những nhân vật đứng đầu trong hai phái chính tà tàn sát lẫn nhau, thế nhưng, nàng không ngờ rằng Thiên Minh đại sư lại chọn mình để ra tay trước, vả lại vừa lên đã đấu nội lực với nhau.
Nàng sững người, lắc đầu, nói:
“Đệ tử không thể động thủ với sư phụ …”.
Thiên Minh đại sư điềm nhiên ngắt lời:
“Lão nạp không phải là sư phụ của ngươi, cũng giống như Linh nhi không phải là con trai của ngươi”. Yù muốn noi giả sử bản thân là sư phụ của ngươi, ngươi sao có thể chống lại lệnh thầy? Giả sử Linh nhi là con ruột của ngươi, ngươi nghe tin nói rơi vào tay của kẻ địch, sao không mau chóng đi cứu?
Cốc Hàn Hương vốn rất thông minh, nghe thế thì hiểu ngay rằng ông ta trách mình là kẻ lục thân bất nhận, trong lòng nàng giờ đây chỉ nhớ đấn mối thù, có miệng cũng khó cãi, không khỏi đứng sững ngay tại chỗ, trong nhất thời cảm thấy lúng túng.
Nhân Ma Ngũ Độc thầm nhủ:
“Cục diện lúc này là sáu địch năm, sau khi ra khỏi động thì lại rơi vào “La Hán đại trận” và “Ngũ hành kiếm trận”, nhân vật lục lâm đại giang nam bắc tuy nhiều, nhưng đều là người ô hợp, rốt cuộc không tránh được trận pháp của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang …”.
Nghĩ chưa xong, người đã bước ra phía trước, nói:
“Thiên Minh, Ngũ Độc bất tài, sẽ đấu nội lực với người trước”. Nói xong thì ngồi xuống phía trước Thiên Minh đại sư.
Kim Dương đột nhiên cúi người trước Tử Dương đạo trưởng, nói:
“Kim Dương mong được pháp dụ của chưởng môn sư huynh, gắng gượng đấu với Hồ phu nhân một trận”. Tử Dương đạo trưởng nhìn tình hình xung quanh, thấy Thiên Minh đại sư và Nhân Ma Ngũ Độc đã chạm bàn tay vào nhau, Quỷ Lão Thủy Hàn thì đã muốn nhảy ra, Độc Hỏa Thành Toàn và Âm Thủ Nhất Ma đều âm thầm tính toán thực lực của Nhất Thể đãi sư và Man Ân sư thái, Cốc Hàn Hương mắt đã lộ sát cơ, mỉm cười nhìn về phía mình.
Lão hơi trầm ngâm, lập tức nghiêm mặt nói:
“Sư đệ có thể thỉnh giáo Thủy Lão anh hùng, Hồ phu nhân cứ để cho sư huynh tiếp đãi”.
Hai chưởng của Thiên Minh đại sư đã chạm với Nhân Ma Ngũ Độc, đột nhiên cổ tay vung một cái, đẩy bật bàn tay của Nhân Ma Ngũ Độc ra, ngẩng mặt nhìn Cốc Hàn Hương nói:
“Người trên giang hồ thì phải giữ chữ tín, sau khi ngươi ra khỏi động phải thả Bạch Dương đạo trưởng …”.
Nói chưa dứt, đột nhiên Cốc Hàn Hương quát lên:
“Tất cả hãy bước ra!” lời chưa dứt thì người đã lách một cái lướt ra ngoài đến tám chín trượng, chân chưa chạm đất thì lại chui tọt ra khỏi tấm đoạn môn thạch.
Thân pháp khinh công kinh thế hãi tục này, dù cho Thiên Minh đại sư, Tử Dương đạo trưởng cùng với bọn Quỷ Lão Thủy Hàn cũng chưa bao giờ thấy, chưa bao giờ nghe.
Mọi người kinh hãi nhìn lại, trong chớp mắt, Cốc Hàn Hương đã khuất dạng, Phong Thu lập tức đuổi theo, trong chốc lát, người trong thông đạo đã chạy ra khỏi cửa hang.
Cốc Hàn Hương cảm thấy khinh công của mình đột nhiên tiến triển, trong lòng cảm thấy thầm kinh, nàng hiểu rằng tất cả đều nhờ vào cây long tu bảo trúc, nhớ đến cây long tu bảo trúc không khỏi nghĩ lại ân đức của Tam Diệu lão nhân, đồng thời cũng nhớ đến những điều mà Thiên Minh đại sư đã nói, chính là ông ta đã tim cách dụ mình đến đây, trong nhất thời lòng trăm mối tơ vò, lo lắng không yên.
Nàng đã vào trong Vấn Tâm Trai, đã lạy một lạy trước vách ngọc, thấy ở trên tấm đoạn môn thạch cũng có một cái lỗ nhỏ khoảng tám chín phân, thế rồi lách người một cái, chui tọt ra.
Đến phía dưới cái lỗ, nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy không hề có chỗ nào có thể mượn lực được, phía trên cái lỗ lại có một nhà sư và đạo sĩ đang cúi đầu nhìn xuống.
Nàng đang điều tức vận khí, định thử xem lực của mình có thể nhảy đến cao bao nhiêu, đột nhiên có tiếng gió lướt tới, Phong Thu đã chạy tới sát bên, tiếp theo bóng người thấp thóang, mọi người trong thông đạo đã đuổi tới. Kim Dương đạo trưởng dừng lại, ngẩng hú nhẹ lên phía trên một tiếng, từ phía trên cái lỗ, một sợi dây thừng dài thong xuống, Cốc Hàn Hương định bám lên sợi dây thừng, đột nhiên Nhân Ma Ngũ Độc mỉa mai:
“Tam Diệu thư sinh ấy nếu quả thực có bảo vật, sao ngươi không mang theo một ít?”.
Cốc Hàn Hương lạnh lùng nói:
“Ta đã là người sắp chết, cần gì đến những vật ngoài thân? Các ngươi cũng không sống bao lâu nữa, ta mang theo thứ gì đối với các ngươi có hại chứ không lợi”. Nói xong thì hai tay bám vào sợi dây thừng phóng vọt lên.
Nàng tung người ra khỏi cái lỗ, nhà sư và đạo sĩ đứng canh bên cái lỗ ấy đang nắm chắc một đầu sợi dây thừng, hai người nhìn thấy ánh mắt của nàng thì đều giật mình, tay buông ra, sợi dây ấy rơi xuống phía dưới cái lỗ.
Cốc Hàn Hương mặt lạnh lùng, đưa chân dặm một cái, giữ chắc sợi dây thừng lại, trong khoảnh khắc người ở dưới hang đều đã lục tục chui lên.
Mọi người thấy nàng chưa đi, cũng cứ đứng đấy, nào ngờ nàng đua tay chụp lấy cổ tay phải của Độc Hỏa Thành Toàn.
Độc Hỏa Thành Toàn tuy ham mê sắc đẹp của nàng, nhưng đột nhiên nàng cũng sợ như rắn rết, khi bước đi cũng không dám đến quá gần nàng! Lúc này thấy nàng vốn cách mình cả một trượng, đột nhiên lại thấy lao tới phía trước mình, chụp lấy cổ tay của mình, trong lúc kinh hãi thì chưởng trái phất lên, cổ tay phải lật lại giật ra, nào ngờ mạch môn tê rần, một luồng lực đạo nóng như lửa đốt dồn vào trong lòng.
Y biết hiện tượng này chính là huyết mặch nghịch chuyển chảy ngược lại buồng tim, nếu Cốc Hàn Hương gia tăng thêm kình lực, mình sẽ bị vỡ buồng tim mà chết, trong lúc nguy cấp cũng không dám giận dữ, chỉ gượng cười hỏi:
“Phu nhân muốn gì?”.
Cốc Hàn Hương lạnh lùng nói:
“Cốc Hàn Hương muốn mượn dùng tích lịch đạn của Thành huynh một chốc”.
Độc Hỏa Thành Toàn vội vàng thò tay vào trong túi, lấy ra một quả tích lịch đạn đưa tới, nói:
“Cần phải dùng nội lực đánh nổ, phải cân nhắc lực đạo nếu không sẽ nổ cả chính mình”.
Cốc Hàn Hương cười lạnh, cầm lấy tích lịch đạn.
Chỉ thấy bóng người thoáng qua, Âm Thủ Nhất Ma dưới chân như có bôi dầu, lách người phóng ra ngoài cửa hang, Nhân Ma Ngũ Độc và Quỷ Lão Thủy Hàn nháy mắt với nhau, hai người trong chớp mắt đã phóng vọt đi.
Tử Dương đạo trưởng không biết nàng muốn gì, nhưng biết được uy lực của trái tích lịch đạn ấy kinh người, nếu như nổ tung ở trong cái động hẹp này, dù cho có bản lĩnh to bằng trời cũng khó tránh được cái chết, vì thế quay snag gọi bọn Thiên Giác đại sư phóng ra ngoài hang.
Cốc Hàn Hương thấy mọi người đều đã lui, lập tức kéo Độc Hỏa Thành Toàn ra đến cửa hang, giương tay ném tích lịch đạn vào phía trong hang.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, đá núi ở trên đỉnh hang sụp xuống, Cốc Hàn Hương thò vào trong túi của Độc Hỏa Thành Toàn, mò được một trái tích lịch đạn, thuận tay ném vào trong hang, chỉ vì ám khí của Độc Hỏa Thành Toàn quá bá đạo, nếu dùng để ám toáng thì quỷ thần cũng khó thoát, cho nên người của hai phái chính tà đều kiêng dè y, Cốc Hàn Hương cũng đề phòng y bất ngờ hạ độc thủ đối với mình, cho nên mượn cơ hội này lấy hết ám khí trong người của y ném vào trong động.
Tiếp theo những loại hỏa khí như kinh thiên ma hỏa đạn, bạch lân tiễn, đoạt hồn tử mẫu thoa … nổ bùng rồi bắt lửa khắp trong hang.
Độc Hỏa Thành Toàn giận dữ, nhưng cổ tay phải đã bị Cốc Hàn Hương giữ chặt, toàn thân không có khí lực, dưới ánh lửa, khuôn mặt của nàng trông rất quỷ dị.
Cốc Hàn Hương thấy không thể nào đóng chặt cái hang này lại trong lòng thầm lo, chợt nghe ở dưới đáy hang truyền lại tiếng đất đá sụp xuống.
Chợt nghe Thiên Minh đại sư quát:
“Hương nhi hãy mau lui ra”.
Cốc Hàn Hương cũng cảm thấy vách núi như muốn đổ xuống, thế rồi buông Độc Hỏa Thành Toàn, phóng người thối lui ra sau.
Trong chớp mắt, tiếng ầm ầm nổi lên, vách núi rung rinh, vang lên tiếng vỡ nứt, Độc Hỏa Thành Toàn phóng vọt ra ngoài.
Chợt nghe một thiếu nữ kêu lên:
“Thẩm thẩm …”.
Cốc Hàn Hương quay mặt lại nhìn, chỉ thấy Vạn Ánh Hà mặt mũi đầy nước mắt, đứng một bên, ngoài ra còn có Bao Cửu Phong và đám hạ nhân của Vạn hoa cung, Thiên Minh đại sư và Phong Thu, bọn Tử Dương đạo trưởng và Quỷ Lão Thủy Hàn đều mất dạng.
Thiên Minh đại sư lo lắng kêu lên:
“Hương nhi mau chạy …”.
Cốc Hàn Hương nhớ đến an nguy của Linh nhi, trong lòng như lửa đốt, lúc này thấy vách núi sắp đổ xuống, Tam Diệu lão nhân sẽ yên giấc ở dưới đáy hang, di thể cũng không bị xâm phạm, vì thế không dợi Thiên Minh đại sư nói, lên tiếng:
“Làm phiền sư phụ dẫn đường, Hương nhi sẽ đuổi theo”.
Thiên Minh đại sư hơi gật đầu, tay cầm thiền trượng dẫn đầu đi trước, Cốc Hàn Hương chụp lấy tay Vạn Ánh Hà, đi theo sau, đi không lâu thì nghe phía sau có một tiếng nổ lớn vang lên, vách núi ấy quả thực đã đổ xuống đất.
Cốc Hàn Hương quay đầu lại nhìn, trong tai lại nghe thấy tiếng người ở phía trước, âm thanh này tuy rất nhỏ, nhưng nàng lại nhe rất rõ ràng. Thế rồi hai chân tăng thêm kình lực, vọt qua đầu Thiên Minh đại sư, gắng sức chạy về phía trước.
Trong khoảnh khắc tiếng quát tháo ngày càng rõ hơn, chỉ thấy ở trên bãi cỏ xanh dẫn tới cái bia đá màu tím có hàng trăm người đang tụ tập, binh khí lấp lánh dưới ánh mặt trời, sát khí đằng đằng, tựa như một trận huyết chiến sắp nổ ra.
Té ra hơn một trăm đạo sĩ phái Võ Đang, tay cầm trường kiếm, năm người một nhóm, năm nhóm một đám, canh giữ ở trước lối vào Vạn hoa cung, hơn một trăm nhà sư Thiếu Lâm, cứ mỗi mười tám người xếp thành một trận, canh giữ ở lối ra trước Vạn hoa cung, người của Côn Luân, Nga Mi và những môn phái khác đều tụ tập ở hai bên, ở giữa bãi cỏ xanh là những hảo hán lục lâm và cao thủ hắc đạo, số lượng không kém người của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang.
Có vẻ những nhân vật hắc đạo này cũng chia thành ba đám, cứ năm người một nhóm đứng tụ với nhau, mỗi nhóm đều có hàng ngũ rõ ràng, hình thức không hề rối loạn, những người của Giang Nam song hào cũng là một trong số ấy.
Ơû phía bắc tình thế càng căng thẳng hơn, chỉ thấy Phương Thiên Lan, La Tranh, Đinh Nhất Hồn, Truy Hồn Thủ Mạc Tín và tám chín người khác đang giữ ở trên một vách núi cao khoảng sáu bảy mươi trượng, một hán tử gầy ốm mũi ưng mắt diều, tia mắt lạnh lùng ngồi một mình trên đỉnh núi, một đứa bé trai môi đỏ răng trắng, âm khí bừng bừng, mặt mũi tức giận đang ngồi bên cạnh y.
Ơû phía dưới vách núi, có hơn hai mươi người đang ngồi, người ngồi phía trước chính là Thiên Trì lão quái Bàng Sĩ Xung, Thời Dần, Dư Diệc Lạc, Mạch Tiểu Minh, Nhất Tẩu Nhị Kỳ, Miêu Tố Lan, Giang Bắc tam long, Trương Kính An, tất cả những nhân vật chủ cốt của Mê Tông Cốc đều có mặt, cả Võ Đang đạo trưởng cũng ngồi ở đấy.
Phía bên kia, Tử Dương, Kim Dương của phái Võ Đang, và chưởng môn của hai phái Côn Luân, Nga Mi đang cầm cự với bọn Quỷ Lão Thủy Hàn, phía sau hai bên có hàng chục thủ hạ.
Ánh mắt của Cốc Hàn Hương rất sắc bén, ở cách một trăm trượng mà vẫn có thể thấy rõ ràng tình thế ở bãi cỏ phía trước, thấy một cuộc huyết chiến sắp nổ ra, bất giác khí ngưng tại đan điền, hú một hơi dài.
Cốc Hàn Hương lúc này nội lực đã thâm hậu, đã đến mức kinh thế hãi tục, đã đến cảnh giớ không có gì sánh được, tiếng hú ấy giống như tiếng rồng gầm, ai nghe nấy cũng đều kinh tâm động phách, quay đầu nhìn về phía thanh âm ấy.
Đà lao tới của nàng nhanh như điện xẹt, âm đến thì người đến, trong chớp mắt đã đứng trên một tảng đá bên cạnh mảnh đất trống, cao giọng nói:
“Hai đạo hắc bạch, người đứng đầu hãy ra đây nói chuyện”.
Người trong trường nghe giọng nói rõ ràng ấy ngưng tụ mà không tản, cứ vòng quanh trên đầu không bay đi, trong nhất thời đầu hoảng sợ đến nỗi không lên tiếng, đứng sững ngay tại chỗ.
Trong chớp mắt, Phong Thu cũng vọt lên như bay, đuổi theo phía sau Cốc Hàn Hương, Thiên Minh đại sư thì chạy về phía chỗ phương trượng Thiên Thiền đại sư.
Miêu Tố Lan thấy Cốc Hàn Hương xuất hiện, tức thời phóng tới, nói:
“Phu nhân …”.
nàng kích động quá thể nên nói không thành lời.
Cốc Hàn Hương điềm nhiên mỉm cười, nói:
“Tỷ tỷ hãy yên tâm, chúng ta sẽ giải quyết từng chuyện, dẫu sao muội cũng đã ráng hết sức, chỉ đành nghe ý trời mà thôi”.
Chợt nghe Bàng Sĩ Xung giận dữ quát:
“Người đàn bà lòng dạ điên cuồng kia, chỉ lo trả thù, cả tính mạng của con trai mà cũng bỏ mặc”.
Cốc Hàn Hương cả giận nói:
“Chắc ngươi muốn chết!”.
Miêu Tố Lan thấy Cốc Hàn Hương nổi giận, vội vàng nói:
“Phu nhân bớt giận, vị lão tiền bối đấy lòng dạ hiệp nghĩa, ông ta đã canh giữ ở nơi này hơn hai mươi ngày đêm mà vẫn không hề chợp mắt”.
Trong lời nói, Thiên Minh đại sư và Thiên Thiền đại sư, Tử Dương đạo trưởng và Kim Dương đạo trưởng, Nhất Thể đãi sư, Man Ân sư thái cùng với hai ông già tóc bạc đã lục tục bước tới, bọn Quỷ Lão Thủy Hàn và Nhân Ma Ngũ Độc cũng kép tới.
Chợt thấy chúng đồ của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang cũng di chuyển, trong chốc lát, đều đã đứng ở mặt phía bắc, quần hùng hắc đạo tì kéo sáng phía nam, trong chớp mắt đã thành thế cuộc nam bắc.
Trên đỉnh núi, đại hán mũi ưng mắt diều, tia nhìn lạnh lùng đột nhiên chụp Linh nhi giở lên cao quá đầu, gằng giọng quát:
“Cốc Hàn Hương, hãy mau giải thoát cho sư phụ của ta, nếu không ta sẽ xé đứa nhỏ ra thành hai mảnh, khiến cho ngươi suốt đời hối hận!”.
Cốc Hàn Hương ánh mắt như điện, lạnh lùng nhìn lên mặt y, nói:
“Ngươi tốt nhất hãy im miệng, đưa nhỏ này chết đi, ta sẽ băm vằm thầy trò ngươi ra”. Giọng nói của nàng lạnh lùng đến nỗi ai cũng cảm thấy rùng mình.
Nói xong, nàng phất tay về phía người của Mê Tông Cốc, phóng người vọt ra ở giữa trường, bọn Dư Diệc Lạc chỉ đành chạy theo sau nàng.
Phương Thiên Lan ở trên đỉnh núi thấy Cốc Hàn Hương mặt mũi lạnh lùng, tựa như không thèm để ý đến sự sinh tử của Linh nhi ấy, trong nhất thời chỉ đưa mắt nhìn Cao Lân.
Cao Lân cười gằng một tiếng rồi nói:
“Sư huynh đừng trúng kế của nữ nhân ấy, chúng ta cứ giữ chặt đứa nhỏ này, không sợ ả làm càn”.
Phương Thiên Lan nhíu mày nói:
“Sư đệ không biết tính tình của ả nữ nhân này, ả là kẻ lục thân bất nhật, huống chi đứa nhỏ này không phải là con ruột của ả”.
Cao Lân hơi trầm ngâm, đột nhiên hừ một tiếng, nói:
“Xuống!”.
Rồi kẹp theo Linh nhi nhảy vọt xuống.
Lúc này những nhân vật chủ yếu của hai đạo hắc bạch đã chia trận thế, Bàng Sĩ Xung một mình đứng một bên, xem ra tựa như không phải thuộc bên nào, chỉ thấy ánh mắt của y một chốc thì nhìn về Cốc Hàn Hương cười hì hì, một chốc thì lại đưa mắt nhìn lên đỉnh núi.
Lãnh Nhãn Thần Cưu Cao Lân kẹp Linh nhi phóng tới chỗ cách Cốc Hàn Hương và Bàng Sĩ Xung tám chín trượng, lập tức ngừng lại, lạnh lùng nói:
“Họ Cao này tuy võ công hơi thấp, nhưng muốn bóp chết một đứa nhỏ vẫn dễ dàng như chơi, nếu ai dám làm càn …”.
Cốc Hàn Hương cắt lời:
“Đừng nhiều lời, ngươi muốn thế nào?”.
Chợt nghe Thiên Minh đại sư nói:
“Hương nhi, con hãy thả sư phụ của bọn chúng, dù sao ân ân oán oán cũng giải quyết hôm nay, Mê Tông Cốc rất nhiều nhân tài, thiếu một mình Phong Thu đối với con cũng chẳng có hại gì”.
Cốc Hàn Hương đã sớm thấy được, trong quần hào Mê Tông Cốc có hơn sáu bảy hán tử lai lịch bất minh, sáu người này đứng một bên với Thời Dần, vẻ mặt rõ ràng rất kiêu ngạo, xem ra đều là hạng võ công không phải tầm thường, độc lai độc vãn.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, một ý nghĩ hơi lướt qua rồi lập tức cao giọng:
“Mời Bạch Dương đạo trưởng bước ra đây”.
Bạch Dương đứng ở giữa Giang Bắc tứ long nghe thế thì bước ra phía trước, vết thương bên ngoài của y đã thuyên giảm, vì bị Mạch Tiểu Minh điểm huyết âm tâm mạch, chân khí không thể nào ngưng tụ được, võ công cũng không thể thi triển do đó không bị trói lại.
Chỉ nghe Cốc Hàn Hương nói:
“Phái Võ Đang nhân lúc ta không có mặt đã ra tay cứu người, ta cũng theo quy củ giang hồ, thả ngươi ra trước, chốc nữa trước trận tiền hai quân sẽ dùng võ công quyết thắng”.
Bạch Dương đạo trưởng im lặng không nói, xoay người bước về phía các đạo sĩ Võ Đang.
Thiên Minh đại sư môi mấp máy, định lên tiếng, Cốc Hàn Hương đột nhiên phất tay vỗ về phía bối tâm của Bạch Dương đạo trưởng, đệ tử phái Võ Đang vừa thấy đã không khỏi quát ầm lên.
Bạch Dương đạo trưởng đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy có một luồng tìm lực nóng bức dồn vào trong người, đánh thẳng vào trong huyết âm tâm mạch, lập tức thân người giật một cái, há miệng phun ra một luồng khí, thử vận hành chân khí thì tám mạch đều đã thông suốt, vì thế rút nhanh về phía Tử Dương đạo trưởng.
Thiên Giác đại sư của phái Thiếu Lâm, Man Ân sư thái của phái Nga Mi, thôn dương liễu của phái Côn Luân, Phạm Ngọc Côn cũng đều có mặt, bọn họ đã thấy lần trước Cốc Hàn Hương giải huyệt, phải đánh liền một lúc tám chưởng, nay chỉ cần phất tay một cái thì đã giải được, chỉ trong một tháng hơn mà công phu của nàng tiến triển như thế, ai nấy đều thầm kinh hãi, có cảm giác đêm tối đối với kết cục của cuộc chiến ngày hôm nay.
Chợt thấy Cốc Hàn Hương đưa tay lột mũ trùm đầu của Phong Thu xuống, bỏ một viên thuốc vào trong miệng y, Phong Thu như một đứa trẻ mới sinh, cứ mặc cho nàng sắp xếp mà không hề chống cự.
Cốc Hàn Hương quay sang Trương Kính An vẫy tay, Trương Kính An lập tức bước tới, thấy nàng đưa cho một viên thuốc thì lập tức nhận lấy, bỏ tọt vào mồm.
Chợt nghe Bàng Sĩ Xung nói:
“Cao Lân, ngươi không thả người, thì lão phu giết ngươi trước”.
Lãnh Nhãn Thần Cưu Cao Lân ấy một tay chụp bã vai Linh nhi, một tay đè lên đỉnh đầu Linh nhi, bọn hơn mười người Phương Thiên Lan thì tay cầm binh khí đứng trước người y, mấy mươi ánh mắt đều tập trung lên mặt Trương Kính An và Phong Thu, không thèm để ý đến tiếng quát của Bàng Sĩ Xung.
Cốc Hàn Hương đột nhiên quay sang Âm Thủ Nhất Ma nói:
“Âm Thủ huynh, sau khi uống thuốc giải của huynh vào, lúc nào thì mới có phản ứng, bao lâu …”.
Nói chưa dứt lời, Trương Kính An ấy đột nhiên gầm lên một tiếng, thân hình xoay vòng trên mặt đất.
Chỉ nghe Phương Thiên Lan gằng giọng quát:
“Cốc Hàn Hương!”.
Cốc Hàn Hương cũng sợ Lãnh Nhãn Thần Cưu bóp chết Linh nhi, cố gắng bình tĩnh, nói:
“Đó là dược tính phát tác, các ngươi đừng nóng vội”. Nói chưa dứt lời thì Phong Thu cũng gầm lớn một tiếng, cứ xoay vòng trên mặt đất.
Bọn Phương Thiên Lan kinh hãi, nhìn sang phía Âm Thủ Nhất Ma.
Chợt nghe ối chao một tiếng, Trương Kính An ngã xuống đất, ngất đi, Phong Thu cũng xoay tròn không ngừng.
Âm Thủ Nhất Ma thấy Cốc Hàn Hương mặt cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn lên mặt mình, bất giác hoảng sợ, nói:
“Hướng tâm lộ này của ta đối với người có võ công càng cao thì hiệu lực càng lớn, song sau khi uống thuốc giải vào ít nhất cũng nửa canh giờ mới có thể tỉnh táo trở lại”.
Bàng Sĩ Xung khí giận bừng bừng, bước tới chỗ bọn Phương Thiên Lan.
Chỉ nghe Lãnh Nhãn Thần Cưu Cao Lân gằng giọng nói:
“Cốc Hàn Hương, ngươi hãy mau chặn Bàng lão quái lại, nếu không đừng trách Cao mỗ độc ác!”.
Hàng trăm người trong trường đều lạnh lùng đứng nhìn, chờ đợi sau khi chuyện này xong sẽ giải quyết mối ân oán tích tụ hàng trăm năm nay của hai đạo hắc bạch, thấy Cốc Hàn Hương lòng dạ cứng rắn như thế đều không khỏi sửng sốt.
Khi mọi người đang lo lắng, thầm thở dài, Bàng Sĩ Xung đã lướt tới chỗ Phương Thiên Lan và La Tranh nhanh như điện chớp, áp sát tới phía trước Lãnh Nhãn Thần Cưu Cao Lân, hai tay vỗ tới.
Chỉ vì Phong Thu tựa như điên cuồng, xoay tròn một chỗ, nhưng vẫn chưa ngã xuống đất, Cốc Hàn Hương thì mặt mũi vẫn lạnh lùng, khiến A di đà Phật nấy đều run sợ, do đó bọn Phương Thiên Lan cũng hơi phân tâm, quyết định không xong, đợi đến khi cảnh giác được thì Bàng Sĩ Xung đão lao tới một chiêu đắc thủ.
Lãnh Nhãn Thần Cưu Cao Lân chỉ nghĩ rằng Cốc Hàn Hương ném chuột sợ bể đồ, không dám làm càn, nào ngờ Bàng Sĩ Xung chẳng có liên quan gì đến chuyện này, lại là người nóng tính, trong lúc ngập ngừng thì một luồng chỉ phong sắc bén đã đâm vào huyệt thiên trì của mình.
Trong lúc gấp gáp, Cao Lân ngửa người ra sau, né tránh luồng chỉ phong ấy, đột nhiên cảm thấy tay trái đau nhói, còn Linh nhi thì vuột khỏi tay.
Chỉ thấy Phương Thiên Lan tay múa một cây bế huyệt kim quắc cùng với bọn La Tranh, Đinh Nhất Hồn quát lớn, đồng thời từ phía sau lưng của Bàng Sĩ Xung đánh tới.
Bàng Sĩ Xung thấy thế thì tay trái phất ống tay áo một cái, ôm Linh nhi vào trong lòng, người xoay một cái, thuận tay đẩy bọn Phương Thiên Lan thối lùi một bước, hai chân nhún một cái, thân người vọt ra đến mấy chục trượng.
Cốc Hàn Hương thấy y rời mình đã xa, không khỏi phì cười một tiếng, nói:
“Bàng Sĩ Xung, ngươi có ý đồ gì?” khi nàng đang nói thì Phong Thu vốn đang xoay vòng một chỗ bỗng nhiên ngã sấp mặt xuống đất.
Bàng Sĩ Xung đưa mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi muốn đứa trẻ này còn sống, hãy lập tức theo lão phu rời khỏi chốn này …”.
Nói chưa dứt lời, Linh nhi đột nhiên quát một tiếng, gắng gượng vùng ra khỏi bàn tay của y.
Bàng Sĩ Xung thầm kinh, vội vàng thối lui ra sau ba trượng nữa, trong chớp mắt Cốc Hàn Hương đã lẳng lặng đứng ở chỗ ban nãy của y.
Hành động của hai người đều nhanh như điện xẹt, cao thủ trong trường đều kinh hãi.
Chỉ thấy Cốc Hàn Hương mặt nổi giận, nói:
“Ta trước nay tưởng ngươi có mưu đồ đối với di vật của Tam Diệu, thế nên sơ ý đề phòng ngươi, không ngờ ngươi lại có ý này”.
Nàng hơi ngừng, rồi hỏi:
“Ngươi buộc ta rời khỏi nơi này là lý do gì?”.
Bàng Sĩ Xung biết công lực của Cốc Hàn Hương đã đến mức xuất thần nhập hóa, không thể tưởng tượng nổi, thế nên không dám sơ ý đối với nàng, lúc này đôi mắt trên mặt nàng không chớp, nói:
“Lão phu chẳng muốn gì cả, chỉ là một thân võ công của ngươi do Vấn tâm tử mà có được, lão phu không muốn cho ngươi thi triển mà thôi”.
Cốc Hàn Hương nghe thế thì cười lạnh một tràng, nói:
“Hai đạo hắc bạch, oán thù đã tích nhiều năm, thế cuộc ngày hôm nay có Cốc Hàn Hương cũng đánh mà không có Cốc Hàn Hương cũng đánh, ngươi là kẻ trắng đen không phân, chính tà khó hiểu, ta giao đứa nhỏ này cho ngươi, nếu có gì sai sót, ta chỉ hỏi một mình ngươi”.
Nói xong thì đưa mắt nhìn tòan trường, thấy ngoại trừ Độc Hỏa Thành Toàn, những người có liên quan đều có mặt, vì thế ngưng khí tại đang điền, buông giọng nói:
“Chưởng môn của các phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân nghe đây, từ nay về sau, oán thù trước kia của hai đạo hắc bạch sẽ xóa sạch, mỗi người tự lo cho mình, không được quấy nhiễu nhau, ý các vị thế nào?”.
Lời ấy vừa dứt, tiếng nghị luận xôn xao lại nổi lên.
Chợt nghe chưởng môn phái Thiếu Lâm là Thiên Thiền đại sư niệm một tiếng Phật hiệu, thanh âm ấy bao trùm cả toàn trường, trong chớp mắt, tiếng ồn ào lặng xuống.
Thiên Thiền đại sư bước ra phía trước mấy bước, chắp tay nói:
“Hồ phu nhân, nếu hai đạo hắc bạch xóa bỏ thù trước, đổi can qua thành ngọc bạch, vậy thì đó là phước của võ lâm trong chúng sinh, là chuyện nứt lòng người”.
Giọng nói của ông ta hơi ngừng lại, mặt lộ vẻ lo lắng, nói tiếp:
“Nhưng hai đạo hắc bạch giang hồ ai làm chuyện nấy, không quấy rối lẫn nhau, lúc đó giả sử những chuyện giết người cướp của, cả hai bên chỉ đứng mà nhìn, nhiều hiếp ít, mạnh hiếp yếu, không hề kiêng dè, vậy chính nghĩ giang hồ sẽ nằm ở đâu, bá tánh lầm than sẽ sống như chết …”.
Cốc Hàn Hương đột nhiên cười lạnh, cắt lời của Thiên Thiền đại sư, nói:
“Danh môn chính phái thay trời hành đạo, phò trợ nguy khốn, không dội trời chung cùng với quần hào lục lâm, lão thiền sư phải chăng có ý ấy?”.
Thiên Thiền đại sư hiểu trong lời nói của nàng có ý khiêu khích, lòng thầm nhủ:
“Hai đạo hắc bạch thủy hỏa khó dung, đó là điều chắc chắn, nhưng nói không dội trời chung thì phải liều mạng với nhau”.
Lòng nghĩ thế nhưng lòng vẫn bình tĩnh nói:
“Trong danh môn chính phái, đương nhiên đa số là người lòng đầy từ bi, trong chốn lục lâm cũng có những kẻ đại nhân đại nghĩa, xá mạng vì người, phu nhân tài trí siêu quần, tuyệt nghệ trùm đời, chí còn cao hơn cả Hồ đại hiệp, chắc là có thể tạo phước cho chúng sinh, làm nên chuyện oanh liệt, có ích cho nhân gian”.
Chợt nghe Nhân Ma Ngũ Độc gằng giọng nói:
“Lão lừa trọc, ngươi hoa ngôn xảo ngữ, nói ra thật trái tai! Ta hỏi ngươi, Hồ Bách Linh có phải chết trong tay của những kẻ tự xưng là chính đạo, tự cho là hiệp nghĩa hay không?”.
Chỉ thấy Giang Bắc tứ long quát lên:
“Chúng ta phải báo thù cho minh chủ đại ca!”.
Tức thì nhất hô bá ứng, lập tức quần hùng lục lâm ở phía bắc đều kêu lên “Báo thù cho minh chủ đại ca”. tiếng kêu như sấm dậy giữa mùa xuân.
Chợt thấy La Phù Nhất Tẩu Hoắc Nguyên Kha múa cây thanh long đoạt, gằng giọng quát:
“Thiên Thiền, Tử Dương, nếu như các ngươi thực sự coi Hồ minh chủ là đại nhân đại nghĩa, là bậc anh hùng thì mạng vì người, vậy thì hãy lập tức kề kiếm tự vẫn để tạ lỡi với thiên hạ, để giải đi mối hận trong lòng Hồ phu nhân”.
Thiên Minh đại sư đột nhiên phóng mình tới phía trước, trầm giọng nói:
“Hương nhi, những kẻ này khơi gợi thù hận, tạo ra sát nghiệt, con ngàn vạn lần không thể bị bọn chúng lợi dụng!”.
Chợt nghe trong đám người có tiếng quát:
“Chúng ta hãy báo thù cho minh chủ, dù thịt nát xương tan, chết cũng không oán!”.
Thanh âm ấy vừa dứt, quần hào lập tức đều hưởng ứng.
Quần hào lục lâm ồn ào một lúc lâu nhưng đệ tử của phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Nga Mi đều ngạc nhiên bởi vì có nghiêm lệnh của chưởng môn nhân nên không ai lên tiếng, song thấy tình thế nhốn nháo ấy, ai cũng cảm thấy bất an.
Chợt nghe Quỷ Lão Thủy Hàn quát:
“Cốc Hàn Hương, ngươi không doing thủ thì còn đợi lúc nào nữa?”.
Khưu Độc đạo trưởng của phái Võ Đang quát lên:
“Thủy Hàn, sao ngươi không đơn độc đánh một trận với bần đạo?”.
Nội công của hai người đều đã đến mức siêu quần, tuy tiếng gào thét nhộn nhạo ồn ào, nhưng lời nói của hai người vẫn rõ ràng, từng chữa lọt vào trong tai của người trong trường.
Hàng trăm cặp mắt đều nhìn về phía Cốc Hàn Hương, đợi nàng ra lệnh, Kim Dương đạo trưởng ấy tuy khiêu chiến với Quỷ Lão Thủy Hàn, nhưng cũng không tỏ vẻ động thủ, Quỷ Lão Thủy Hàn mặt đầy tức tối, nhưng lại đứng yên một chỗ.
Cốc Hàn Hương thì bình tĩnh một cách bất ngờ, trong lòng nàng lửa thù đang thiêu đốt, trong mắt ẩn hiện sát cơ, mặt thì lạnh như băng.
Chỉ thấy ánh mắt của nàng chậm rãi nhìn về phía mặt của bốn chưởng môn nhân, cuối cùng thì dừng lại ở trên mặt của Thiên Minh đại sư, cười lạnh nói:
“Sư phụ, hình như các người đã bàn bạc với nhau, bất luận ta có ra tay hay không, các người cũng phải đánh một trận, mượn dịp này để quét sạch lục lâm trong thiên hạ, sư phụ hãy nói, ta đoán có đúng hay không?”.
Chỉ thấy Tử Dương đạo trưởng thần sắc kích động, cao giọng nói:
“Bọn chúng ta tuy không có lòng đuổi tận giết tuyệt, nhưng lại có ý muốn quét sạch những kẻ chủ chốt, tội nặng khó dung!”.
Cốc Hàn Hương thầm nhủ:
“Mình nuốt nhục chịu khổ, mối thù này sao không thể báo được? nhưng mình đã thề độc, suốt đơi chỉ có thể giết bốn người, kế ngày hôm nay đành phải một đá ném hai chim”.
Mối thù của nàng đã chất chứa nhiều năm, lúc này đưa mắt nhìn toàn trường, ngưng khí buông giọng nói:
“Hai đạo hắc bạch lửa nước khó dung, cứ chém giết mãi không thôi, chi bằng hôm nay đánh một trận để phân cao thấp, vĩnh quyết thư hùng”.
Nàng hơi ngừng lại, đưa mắt nhìn Tử Dương đạo trưởng, cười lạnh một tiếng, nói:
“Theo Cốc Hàn Hương nghĩ, nếu như muốn tạo phước cho chúng sinh, giúp võ lâm thoát khỏi hào kiếp, những kẻ ác ôn đáng chết, tự coi là hiệp nghĩa, giả mạo người hiền thì càng phải tru diệt trước tiên …”.
Tử Dương đạo trưởng thở dài nhẹ một tiếng, nói:
“Bần đạo thần làm chưởng môn của phái Võ Đang, tuy nhân hèn đức mọn, nhưng tự tin không phải là kẻ giả mạo người hiền, gây hại cho chúng sinh võ lâm”.
Nói vừa dứt lời, đột nhiên một bóng người lướt tới, Vạn Ánh Hà và Văn Thiên Sinh tay cầm binh khí, nhảy vọt ra khỏi hàng.
Chỉ thấy Vạn Ánh Hà chỉ tay về phía Tử Dương đạo trưởng, nghiến răng nói:
“Ngươi giả nhân già nghĩa, cứ tưởng là thiên hạ anh hùng đều là đứa con nít ba tuổi, ta hỏi ngươi, phụ thân của ta là Thần Tiên Phi Thoa Vạn Hiểu Quang có tội gì, vì sao lại chết trong tay của ngươi?”.
Ưu điểm đạo trưởng nghe nói thế thì thầm giật mình, đưa mắt nhìn đôi nam nữ thiếu niên phía trước mặt, nam thì mắt thanh mày tú, nữ thì xinh đẹp tuyệt trần, hai khuôn mặt này hình như rất quen thuộc.
Trong chớp mắt, trong đầu Tử Dương đạo trưởng hình ảnh Vạn Hiểu Quang tự đánh vỡ thiên linh cái, máu nhuộm hoang sơn.
Chuyện xưa hiện ra trước mắt, Tử Dương đạo trưởng lại thở dài một tiếng, nói:
“Chuyện này chỉ là hiểu lầm, bần đạo có miệng cũng khó cãi”. Y hơi ngừng rồi lại nói:
“Đó là chuyện đáng tiếc nhất trong đời của bần đạo, may thay Vạn đại hiệp đã có người kế thừa, bần đạo bất tài nhất định sẽ có câu trả lời”.
Vạn Ánh Hà đau đớn trong lòng, nước mắt tuôn xuống như mưa, lúc này cùng với Văn Thiên Sinh xoay người về phía Cốc Hàn Hương làm một lễ, rồi sau đó Vạn Ánh Hà lại mở miệng:
“Điệp nữ có thù cha không đội trời chung, có lòng liều mạng, quyết đấu một trận với kẻ thù đã giết cha, chỉ e võ công quá thấp, hạ nhuệ khí của thẩm thẩm …”.
nàng tuy gắng gượng giữ bình tĩnh nhưng vì đau lòng quá độ cho nên nói không thành tiếng.
Cốc Hàn Hương lạnh lùng nhìn hai người, nói như chém đinh chặt sắt:
“Chuyện hôm nay việc công trước tiên, tư thù để sau”. Nói xong thì quay mặt nhìn về phía Nhân Ma Ngũ Độc:
“Ngũ huynh tiếng ác lừng vang, chắc là cũng thuộc loại cần phải tru diệt, Cốc Hàn Hương dùng thân phận minh chủ lục lâm trong thiên hạ mời Ngũ huynh thi triển tuyệt nghệ ứng phó với chưởng môn phái Võ Đang”.
Nhân Ma Ngũ Độc nghe thế thì trước tiên sững người ra, sau đó thì thầm nghĩ:
“Nha đầu này hay lắm, ngươi đã thực sự nhặt lông gà làm lệnh tiễn”.
Trong lòng tuy nghĩ thế, nhưng y đã run sợ trước khí thế của Cốc Hàn Hương, bất đồ phóng người ra, hướng về phía Tử Dương đạo trưởng kêu lớn:
“Lão tạp mao, Ngũ Độc sẽ lãnh giáo “Miên chưởng” và “Lưỡng nghi kiếm pháp” của phái Võ Đang nhà ngươi”.
Tử Dương đạo trưởng chưa kịp lên tiếng, Kim Dương đạo trưởng là đệ nhất cao thủ trong phái Võ Đang, đương nhiên là nhân truyển lý tưởng để ra trận đầu, Tử Dương đạo trưởng hạ dặn căn dặn một câu, Kim Dương đạo trưởng lập tức xoay người bước về phía Nhân Ma Ngũ Độc.
Cốc Hàn Hương đã sớm liệu rằng đối phương có chiêu này, thế rồi cười lạnh, xoay người sang nói với Thời Dần ở sau lưng:
“Thời huynh hãy ra trận, lãnh giáo mấy chiêu của chưởng môn nhân của phái Võ Đang”.
Thời Dần lách mình tiến ra phía trước, hạ giọng nói với Cốc Hàn Hương một câu, rồi lập tức vọt ra mấy trượng, cao giọng nói:
“Tử Dương, ngươi tốt nhất hãy ra đây”.
Thời Dần đang nói thì không du đạo trưởng và Nhân Ma Ngũ Độc đã động thủ, bốn chưởng phất lên, thân ảnh nhạt nhòa.
Chợt một bóng người phóng ra, gằng giọng nói:
“Thời Dần, bần ni tiếp ngươi mấy chiêu”.
Té ra đó là Man Ân sư thái của phái Nga Mi, vị lão ni ấy nói đánh là đánh, vung tay múa kiếm đâm thẳng tới.
Thời Dần khí giận bộc phát, thấy kiếm thế của Man Ân sư thái hiểm hóc như thế, rõ ràng còn hơn cả sư muội của bà ta là Mạn Đà sư thái, chỉ đành triển khai chưởng pháp ra sức tiếp mấy chiêu kiếm của Man Ân sư thái.
Lúc ấy tình thế ở bãi đất trống này đã căng thẳng, kiếm pháp Nga Mi của Mạn Aân, “Hắc sát chưởng lực” của Thời Dần, “Thái thanh chân khí” của Kim Dương đạo trưởng, “Hàn âm thần công” của Nhân Ma Ngũ Độc, mỗi loại võ công đều danh động giang hồ, cả bốn người đều dốc hết toàn lực, không hề sơ suất, người của hai bên cũng đều tâm thần ngưng trọng, không dám lạc quan.
Cốc Hàn Hương đứng lặng nhìn, thấy bốn người trong trận đấu cứ cầm cự với nhau, giữ chắc môn hộ, trong nhất thời khó phân thắng bại, vì thế quay sang truyền lệnh:
“Long huynh hãy tiến lên gặp gỡ Tử Dương chân nhân của phái Võ Đang”.
Chỉ thấy một ông già cao gầy đứng bên cạnh Dư Diệc Lạc lướt người tới phía trước Cốc Hàn Hương, ôm quyền làm lễ, nói:
“Long hành phong nghe lệnh”.
Té ra người này vốn là đệ tử dưới trướng của Bạch Ma Thân Vô, bốn mươi năm trước, hắc bạch song ma bị cao thủ của ba phái Võ Đang, Côn Luân, Nga Mi vây đánh, tuy nhiên Hắc Bạch Song Ma sau nhiều ngày quyết chiến đã đột phá được vòng vầy, nhưng vì bị thương quá nặng, không lâu sau vết thương phát tác mà chết, từ đó về sau, đệ tử dưới trướng xuống của Song Ma đều mai danh ẩn tích, khổ luyện tuyệt nghệ, không công khai lộ mặt trên giang hồ nữa, đệ tử của hai người ấy tuy lúc nào cũng có ý báo thù rửa hận, nhưng vì ba phái Võ Đang, Côn Luân, Nga Mi người đông thế mạnh, thanh khí tương thông, hễ ra tay đều liên kết với nhau, dùng thủ đọan lấy mạnh hiếp yếu, cho nên môn hạ của Song Ma cố nén cơn giận, không hề dám làm càn. Sau khi Thời Dần quy phục dưới trướng của Cốc Hàn Hương, lập tức gọi môn hạ của hai phái đến.
Long Hành Phong lách người một cái, phóng thẳng tới Tử Dương đạo trưởng …
Ngay lúc này, chợt nghe Thời Dần hú dài một tiếng, tiếp theo là một tiếng bình vang lên, Kim Dương đạo trưởng và Nhân Ma Ngũ Độc đã chạm nhau một chưởng.
Aâm thanh chấn động trời đất này khiến cho ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hai người ấy.
Chỉ thấy Kim Dương đạo trưởng chạm một chưởng với Nhân Ma Ngũ Độc, lập tức thối lui liền ba bước, hai người đứng yên, không thể nhìn ra ai thắng ai thua.
Long Hành Phong ấy hơi liếc nhìn về phía hai người, lập tức quay sang Tử Dương đạo trưởng nói:
“Họ Long là đệ tử dưới trước của Bạch Ma Thời tổ sư, ngươi hãy xem thử coi có nên đích thân ra trận hay không”.
Tử Dương đạo trưởng đang định lên tiếng, Nhất Thể đãi sư của phái Côn Luân đột nhiên nhìn thấy Thanh Dương của phái Võ Đang, Mạn Đà của phái Nga Mi cùng với sư đệ của mình là Triển Vân Dực đều muốn nhảy ra, không khỏi giật mình, vội vàng tung người vọt lên, cao giọng nói:
“Tử Dương đạo trưởng, trận này hãy giao cho bần tăng”.
Tử Dương đạo trưởng nghe ông già cao ốm ấy là đại đệ tử của Bạch Ma Thân Vô, trong lòng cảm thấy khó chịu, thấy Nhất Thể đãi sư phóng ra thì mới hơi yên tâm, giơ chưởng làm một lễ, nói:
“Đa tạ đại sư thế chỗ, “Hoại huyết chưởng lực” của Bạch Ma là loại võ học nhất tuyệt, cho đến nay vẫn không ai giải cứu được, khi động thủ, đại sư đừng khinh địch”.
Nhất Thể đãi sư mỉm cười gật đầu, xoay người chắp tay làm một lễ về phía Long Hành Phong, nói:
“Tôn giá chỉ cần ra tay, Nhất Thể sẽ phụng bồi”.
Long Hành Phong ngạo mạn hừ một tiếng, tiến sát người lên, đột nhiên vỗ ra một chưởng, Nhất Thể đãi sư phất chưởng trả lại.
Phía bên kia, Kim Dương đạo trưởng và Nhân Ma Ngũ Độc càng đánh càng nhanh, hai bên đã lao vào nhau.
Lúc này Man Ân sư thái và Thời Dần đã trải qua trăm chiêu, Man Ân sư thái múa thanh trường kiếm giữ kín môn hộ, thừa cơ trả đòn, Thời Dần tựa như ngạo tính phục hồi, đôi chưởng tấn công không ngớt, quát tháo liền miệng.
Chợt nghe giọng nói lạnh như băng của Cốc Hàn Hương vang lên:
“Thủy huynh, Âm Thủ huynh, hai vị có thể ra trận”.
Quỷ Lão Thủy Hàn và Âm Thủ Nhất Ma thì đều ngạc nhiên trong lòng, hai người này đều là những kẻ đi lại đã lâu trên giang hồ, cơ trí thâm trầm, vừa nghe thế thì biết Cốc Hàn Hương đã có lòng khiến cho các nhân vật chủ chốt trong hai đạo hắc bạch cùng chết với nhau.
Hai người không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều không muốn ra trận, nhưng cảm thấy lúc này nơi này nếu trở mặt với Cốc Hàn Hương, nhất định sẽ lâm vào cảnh hai mặt gặp địch, trái phải đều bị tấn công.
Âm Thủ Nhất Ma đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên nhảy ra năm trượng, nói về phía Thiên Minh đại sư và Thiên Giác đại sư:
“Hai vị lão thiền sư, vị nào muổn chỉ giáo cho tại hạ vài chiêu?”.
Thiên Thiền đại sư thấy người của ba phái Võ Đang, Côn Luân, Nga Mi đều đã ra trận, không đợi Thiên Minh, Thiên Giác lên tiếng, lập tức truyền lệnh bảo Thiên Giác đại sư bước ra.
Thiên Giác đại sư cúi người vâng một tiếng, tay cầm cây tích trượng bước về phía Âm Thủ Nhất Ma, trong chớp mắt cả hai đã động thủ.
Đồng thời, Quỷ Lão Thủy Hàn bước tới gần Cốc Hàn Hương cười khan một tiếng, nói:
“Phía bọn chúng cao thủ như mây, phía chúng ta hảo thủ không nhiều, chúng ta tận lực ra trận, một khi phía bọn chúng bày ra “La Hán đại trận” và “Ngũ hành kiếm trận”, đám đông ô hợp của quần hào lục lâm sao có thể kháng cự nổi?”.
Giọng nói của y rất nhỏ, trên mặt lại mang nụ cười, nào ngờ Cốc Hàn Hương nghe xong thì trên khuôn mặt lộ sát khí, ánh mắt lạnh lùng như băng, đột nhiên phóng ra hai tia oán độc.
Quỷ Lão Thủy Hàn giật thót mình, bất đồ thối lui đến ba thước, hai chưởng hơi giở lên, hạ giọng nói:
“Nơi này lúc này, không nên tàn sát lẫn nhau để cho đối phương thừa cơ …”.
Nói chưa xong, chợt nghe Dư Diệc Lạc cao giọng quát:
“Phu nhân để ý phía sau!”.
Cốc Hàn Hương đứng vững như núi, không hề di chuyển, chỉ quay mặt lại ung dung nhìn ra.
Chỉ thấy một bóng người thoáng qua, đó chính là Phong Thu, y đột nhiên nhảy đến gần, hai mắt của y nhìn chằm chằm lên mặt Cốc Hàn Hương, thấy râu tóc của y đều run bần bật, miệng mím chặt tựa như phẫn nộ đến cực điểm.
Cốc Hàn Hương tựa như không thèm để ý đến Phong Thu, lạnh lùng nói:
“Ngươi vừa trải qua kiếp nạn, theo lý phải nên đổi ác thành thiện …”.
Nói chưa xong, chợt nghe Nhân Ma Ngũ Độc hú dài một tiếng, giống như tiếng ma kêu quỷ khóc, đồng thời người vọt lên phóng về hướng đông, Kim Dương đạo trưởng phóng vọt theo như hình với bóng.
Trong khoảnh khắc, tình thế chợt thay đổi!
Trong tiếng quát, Quỷ Lão Thủy Hàn phóg thẳng về phía sau lưng hai người, hơn mười đệ tử đi theo Nhân Ma Ngũ Độc và Quỷ Lão Thủy Hàn cũng rút ra binh khí lao tới, đồng thời, “Ngũ hành kiếm trận” của đệ tử phái Võ Đang cũng mở ra, đầu đuôi thay đổi, di chuyển sang bên phải.
Té ra Nhân Ma Ngũ Độc ráng sức đã lâu, biết không thể nào kiếm được thời cơ nữa, khó giữ được tánh mạng, vì thế đánh liền ra mấy chiêu, lập tức xoay người bỏ chạy.
Y vọt được hơn mười trượng, thân pháp vốn rất nhanh nhạy, nào ngờ người của phái Thiếu Lâm, Võ Đang đã thay đổi trận pháp, trong chớp mắt đã chặn lại đường rút lui.
Nhân Ma Ngũ Độc đang trồi lên hụp xuống, đột nhiên thấy năm đạo nhân tay cầm kiếm phóng về phía mình, kiếm khí lạnh lẽo, mang đầy sát khí, y vốn là kẻ kiến thức rộng rãi, vừa thấy đã biết được sự lợi hại của những người này, thế rồi phất áo bào một cái, lách người sang bên phải.
Rồi bóng người thấp thoáng, lại có năm đạo nhân cầm kiếm xông tới, đồng thời Kim Dương đạo trưởng cũng lướt tới như điện xẹt.
Đó đều là chuyện trong khoảnh khắc, mấy đệ tử của Độc Hỏa Thành Toàn thấy sư phụ đã lâu không hiện thân, trong lòng lo lắng lạ thường, thấy “Ngũ hành kiếm trận” bày ra, lập tức xoay người chạy vào trong Vạn hoa cung, nào ngờ “La Hán đại trận” của phái Thiếu Lâm cũng bày ra, trong chớp mắt đã chặn đường ở bên trái.
Quần hào lục lâm đến tuy nhiều nhưng đại bộ phận lại nghe ồn ào mà đến, chỉ có lòng coi náo nhiệt, là đánh hay đi, cứ theo thời thế mà làm, lúc này thấy hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang chặn đường rút lui, để lộ ra lòng muốn tiêu diệt hết, quần hào không khỏi nổi giận, tiếng quát tháo nổi lên, khiến cho tình thế ngày càng phức tạp.
Phong Thu thấy mấy trận đấu đều trở nên kịch liệt, đệ tử của hai phái Côn Luân, Nga Mi đều tiến sát tới chưởng môn nhân của mình, tựa như sẽ lên tiếp ứng khi cần thiết, Kim Dương đạo trưởng và Quỷ Lão Thủy Hàn đang giao đấu ở một nơi, Nhân Ma Ngũ Độc thì đang tả xung hữu đột trong “Ngũ hành kiếm trận”, Thanh Dương đạo trưởng của phái Võ Đang đang lao về phía y, tình thế chỉ cần một người bị thương, thì sẽ trở nên hỗn loạn.
Y hơi trầm ngâm, lập tức buông giọng quát:
“Cốc Hàn Hương, rốt cuộc cho ngươi chủ trì đại cuộc hay là do lão phu phát ra hiệu lệnh?”.
Cốc Hàn Hương nhìn về Bàng Sĩ Xung, lạnh lùng nói:
“Chúng ta cứ làm việc của mình, không phạm vào nhau, người của ngươi cứ do ngươi thống lĩnh, người của ta tì nghe ta chỉ huy”.
Bàng Sĩ Xung kẹp Linh nhi, hai người già trẻ đứng một bên coi cuộc chiến, nghe Cốc Hàn Hương nói thế thì đưa mắt nhìn lại, Cốc Hàn Hương cũng đảo mắt nhìn sang.
Linh nhi vùng vẫy một hồi đột nhiên cao giọng quát:
“Mẹ, đừng lo cho con, con không sợ”.
Lúc này tiếng mắng chửi đã vang trời, tiếng người la hỗn loạn, nhưng Cốc Hàn Hương vẫn nghe thấy rõ lởi của Linh nhi, trong lòng nàng thầm lo, đang tìm cách đối phó, đột nhiên thấy Phong Thu ngưng khí buông giọng kêu lên:
“Huynh đệ lục lâm nghe đây, bọn chúng đã sớm định ra độc kế, muốn tiêu diệt hết huynh đệ hắc đạo chúng ta, đuổi tận giết tuyệt …”.
Nội lực của y rất thâm hậu, trung khí đầy đủ, lời nào cũng như sấm sét vỗ vào tai của người ta, quần hào lục lâm đều im bặt, nghe đến lúc này thì bị nhộn nhạo trở lại.
Chỉ nghe Phong Thu tiếp tục kêu:
“Chúng không thể bó tay chịu chết! Huynh đệ lục lâm phải đứng dậy, rửa mối thù trước để hả cái giận, không thể để cho người ta đuổi tận giết tuyệt …”.
Chợt nghe Bàng Sĩ Xung chen vào nói:
“Lão thất phu Phong Thu kia, ngươi thật vô sĩ!”.
Quần hào lục lâm nghe thế đều quát mắng Bàng Sĩ Xung.
Chỉ nghe Phong Thu lại kêu lên:
“Huynh đệ lục lâm nghe đây! Huynh đệ bảy tỉnh phía nam đánh bên phải của Võ Đang, huynh đệ sáu tỉnh phía bắc đánh bên trái của Thiếu Lâm!” nói ra thì phát ra một tiếng hú lao thẳng về phía chưởng môn chùa Thiếu Lâm là Thiên Thiền đại sư.
Trong khoảnh khắc, tiếng la hét vang trời, Phong Thu, Độc Hỏa Thành Toàn Quỷ Lão Thủy Hàn, Nhân Ma Ngũ Độc, đệ tử của những người này ra tay trước, lao về phía hai bên trái phải, quần hào lục lâm vốn đã chộn rộn, nay được Phong Thu kích động, thì lý trí không còn nữa, nhiệt huyết xông lên, lao ra phía trước theo bọn Phương Thiên Lan.
Lúc này tình thế đại loạn, Thiên Thiền đại sư thấy Phong Thu lao tới, lập tức phóng ra, cây trượng bát bảo đánh ra một chiêu “Hiệp sơn siêu hải”.
Trong chớp mắt, cuộc hỗn chiến đã bắt đầu, đệ tử của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang đã bắt đầu chuyển động trận pháp, tiến thẳng về phía trước, môn hạ của hai phái Nga Mi, Côn Luân thì dồn ra phía trước của chưởng môn, môn hạ của Hắc Bạch Song Ma thì cũng chạy theo Thời Dần và Long Hành Phong, cả hai bên tức thì xảy ra ác đấu, người của Mê Tông Cốc vốn đứng yên chưa động đậy, cũng bị đám đông quần hào dồn về phía trước.
Chợt nghe Cốc Hàn Hương buông giọng quát:
“Ánh Hà, Thiên Sinh đi theo sau lưng ta, những người khác thì vây chặt Bàng Sĩ Xung!” nói xong lách mình một cái phóng về phía Tử Dương đạo trưởng.
Hai đạo hắc bạch đã triển khai một cuộc đấu kich liệt tuyệt luân, chưa từng có trong sử sách.
Tử Dương đạo trưởng thấy Cốc Hàn Hương xông về phía mình, lập tức hú một tiếng, cây trường kiếm múa thẳng tới.
Chợt một tiếng Phật hiệu vang lên mình, chỉ thấy Thiên Minh đại sư cầm cây thiền trượng giáng thẳng về phía Cốc Hàn Hương.
Cốc Hàn Hương không kìm được giận, quát lên:
“Sư phụ, sư phụ buộc đệ tử giết người hay sao?” lách người một cái, phóng ra một luồng chưởng lực.
Chỉ nghe vù một tiếng, một luồng chưởng phong cương mãnh tuyệt luân giáng thẳng về phía Thiên Minh đại sư.
Vạn Ánh Hà và Văn Thiên Sinh đều vọt qua Thiên Minh đại sư, lao thẳng về phía Tử Dương đạo trưởng.
Thiên Minh đại sư đánh ra một trượng, đột nhiên cảm thấy cây trượng nặng như núi, tựa như muốn rơi khỏi tay, trong lòng rất kinh hãi, vôi vàng thay chiêu đổi thức, một trượng quét ngang eo, miệng nói:
“Hương nhi, phu quân của ngươi cò lòng quét sạch bại hoại giang hồ, tạo phúc cho thiên hạ chúng sinh, y liều chết không từ, đích thân bái phỏng Thiếu Lâm, thiết phục Thiên Thiền chưởng môn, ngươi tự cho mình là thông minh, không thể lấy đức thương người …”.
Ông ta thấy Cốc Hàn Hương phất tay một cái, một luồng chưởng lực kinh người tuôn ra, càng không dám để cho nàng thoát thân, chỉ là dù dồn hết sức vào cây trượng vẫn không thể nào kìm chế được nàng, lời đang nói thì đã ngắt quãng, âm thanh cũng nhòe đi.
Cốc Hàn Hương nghe ông ta nhắc đến vong phu, không nén được lửa hận, gằng giọng nói:
“Sư phụ hãy mau tránh ra! Nếu không báo được thù cho đại ca, đệ tử chết không nhắm mắt!” rồi phất một chưởng đánh ra.
Chưởng này dùng tám thành công lực, một luồng ám kình dồn ra.
Thiên Minh đại sư biết Tử Dương đạo trưởng không phải là địch thủ của nàng, nếu chưởng môn của phái Võ Đang chết đi, đệ tử của phái Võ Đang chắc chắn sẽ liều mạng với nàng, lúc đó thù hận đã kết sâu, không biết có bao nhiêu người sẽ mất mạng nữa, cho nên lòng lo như lửa đốt, không dám nghĩ nhiều nữa, tay phải buông cây thiền trượng, một chưởng đánh ngược lại.
Hai luồng chưởng lực mạnh mẽ vô cùng chạm vào nhau, chỉ nghe bình một tiếng vang lên, cát đá ở dưới đất bay tứ tán, một luồng gió tạo nên cơn cuồng phong.
Thiên Minh đại sư quát một tiếng, hai chân di chuyển, thối lui liền ba bước, ở hai bên khóe miệng rịn ra hai luồng máu đỏ.
Cốc Hàn Hương chỉ hơi lắc lư thân người, thấy Thiên Minh đại sư đã bị thương, trong lòng tức thời cảm thấy hối hận, nhưng nàng đã quyết lòng báo thù, cho nên đã cứng rắn lạ thường, nghiến răng một cái, bỏ mặt Thiên Minh đại sư phóng người tới chỗ Tử Dương đạo trưởng.
Lúc này tiếng quát tháo vang trời, mấy trăm con người đã lao vào cuộc hỗn chiến, tiếng binh khí giao nhau vang vọng khắp nơi, tiếng kêu rú thảm thiết chốc chốc lại nổi lên, thịt nát xương tan, máu tươi tung tóe, thảm trạng ấy khiến ai cũng không dám nhìn.
Hai người Vạn Ánh Hà và Văn Thiên Sinh, một người cầm kiếm, một người cầm roi, tấn công Tử Dương đạo trưởng không ngớt, Tử Dương đạo trưởng tay múa thanh kiếm chống lại hai người, mắt từ đầu đến cúi vẫn không rời hai người Cốc Hàn Hương và Thiên Minh đại sư, thấy Thiên Minh đại sư tiếp một chưởng thì lập tức chấn thương, không khỏi thầm than.
Thiên Minh đại sư thấy Cốc Hàn Hương lách người vọt qua, cây thiền trượng múa lên một lần nữa đánh tới, Tử Dương đạo trưởng vội vàng quát:
“Đại sư hãy thối lui, để cho bần đạo lãnh giáo Hồ phu nhân!” rồi thanh trường kiếm trong tay múa tít, buộc Vạn Ánh Hà, Văn Thiên Sinh đồng thời thối lui cả mấy bước.
Chợt một tiếng cười thê thảm đột nhiên nổi lên trong tiếng quát tháo.
Té ra đệ tử của Hắc Bạch Song Ma hỗn chiến với người của hai phái Côn Luân, Nga Mi ở một nơi, Thời Dần và Man Ân sư thái đang lao vào nhau, hai người này nóng nảy thành thói, đều là kẻ cứng cỏi, kịch đấu đã lâu, Thời Dần một chưởng vỗ lên ngực của Man Ân sư thái, Man Ân sư thái chém trúng Thời Dần một kiếm trên vai, Thời Dần đứt cả cánh tay trái xuống, Man Ân sư thái thì bị “Hắc sát chưởng lực” đánh vỡ nổi phủ, lập tức phun một búm máu tươi, ngã xuống chết ngay tại trận.
Thời Dần một chưởng đánh chết kẻ địch, lập tức buông giọng cười cuồng điên, tay trái của y bị chém đứt xuống, máu chảy như suối, bộ dạng trông thật ghê tởm.
Đệ tử của phái Nga Mi thấy chưởng môn mất mạng, đều trở nên bi thống, trong chớp mắt bỏ đối thủ lao về phía Thời Dần, cục diện vốn đang hỗn loạn càng trở nên hỗn loạn hơn.
Cuộc thảm sát này khiến người ta không dám nhìn, lục lâm quần hào đa số đều là hùng bá của một phương, võ công cao cường, “La Hán đại trận” của phái Thiếu Lâm và “Ngũ hành kiếm trận” của phái Võ Đang thay đổi thần diệu, uy lực vô cùng, hai bên đều giở ra sở trường của mình, lao vào nhau không lâu, lập tức xảy ra thường vong, xác người ngã gục khắp nơi.
Trong cuộc kịch đấu Kim Dương đạo trưởng và Quỷ Lão Thủy Hàn, Long Hành Phong và Nhất Thể đãi sư đã đến chỗ sinh tử.
Kim Dương đạo trưởng thấy hỗn chiến bắt đầu, biết Cốc Hàn Hương sắp ra tay, đồng thời cũng hiểu ngay rằng đối tượng đầu tiên của nàng là chưởng môn phái Võ Đang, trong lúc lo lắng thì rút ra thanh trường kiếm ở sau vai, tấn công Quỷ Lão Thủy Hàn không ngừng.
“Thái thanh chân khí” là thần công vô thượng trong chốn huyền môn, Tử Dương đạo trưởng đã bế quan mười năm tu luyện đến nay, đã có thành tựu bất phàm, cây trường kiếm của ông ta mở rộng, “Thái thanh chân khí” hóa thành kiếm thế, từ trong kiếm tuôn ra, chỉ thấy thanh kiếm lúc ngắn lúc dài, lúc rộng lúc hẹp, ánh tinh quang chói mắt.
Trong chớp mắt, Quỷ Lão Thủy Hàn đã rơi vào nguy cấp, y kinh hãi thầm hối hận, nhưng vì Kim Dương đạo trưởng đã nổi sát cơ, từng kiếm dồn tới khiến cho y không thể nào thoát thân được.
Đang ác chiến thì Kim Dương đạo trưởng chợt hú một tiếng, thanh trường kiếm múa tít đâm liền ra ba kiếm.
Quỷ Lão Thủy Hàn đã sớm mặt vàng ệch, chỉ thấy hai chưởng của y múa tít, gắng gượng hóa giải hóa giải được ba nhát kiếm của Kim Dương đạo trưởng, nhưng kiếm thế ấy thật phức tạp, đột phá được luồng “Hàn âm chưởng lực” kín kẽ như vách tường, râu tóc của y bị cắt đứt từng đoạn, áo bào rơi lả tả.
Chợt Kim Dương đạo trưởng quát một tiếng, phóng vọt người lên trên không, cây trường kiếm vẽ ra một luồng cầu vồng chụp xuống Quỷ Lão Thủy Hàn.
Quỷ Lão Thủy Hàn kinh hãi, trong lúc nguy cấp thì nhún hai chân, phóng ngược lên trên, nhưng nào ngờ đã trễ, chỉ nghe nữa tiếng rú thê thảm vang lên, “Thái thanh chân khí” của Kim Dương đạo trưởng hóa thành kiếm khí lướt ngang qua eo Quỷ Lão Thủy Hàn, lập tức chém y đứt thành hai khúc.
Ngay lúc này, khi tiếng quát tháo và tiếng binh khí vang lên đến nhức tai, tiếng gào của Long Hành Phong chợt nổi lên, tiếng gào ấy như điên cuồng, những người võ công tương đối thấp đứng gần đấy đều giật mình, chiêu thức hơi chậm lại.
Chỉ thấy Nhất Thể đãi sư của phái Côn Luân giở xéo thanh trường kiếm, chém từ dưới lên, chặt đại đệ tử của Bạch Ma Thân Vô thành hai khúc, máu tươi phọt lên, tiếng kêu chưa dứt thì thân người đã đổ xuống, nhưng chưởng môn của phái Côn Luân cũng bị “Hoại huyết chưởng” của Long Hành Phong vỗ vào ngực, cứ đứng sững tại chỗ trong chốc lát không đổ xuống, mà tòan thân dần chuyển sang trắng bệch, đứt hơi mà chết.
Kim Dương đạo trưởng chém xong Quỷ Lão Thủy Hàn, lập tức ngưng tụ công lực lên hai mắt, quan sát tình thế của toàn trận, thấy chưởng môn của phái Thiếu Lâm là Thiên Thiền đại sư và Phong Thu đang đánh nhau kịch liệt, vì võ công của hai người quá cao, thân pháp chiêu thức quá nhanh, cho nên người của hai đạo hắc bạch không thể nào lao vào được.
Thanh Dương đạo trưởng và Nhân Ma Ngũ Độc đang đánh nhau đến mức kịch liệt lạ thương, nhưng hai người này đều ở trong “Ngũ hành kiếm trận”, Nhân Ma Ngũ Độc tuy ác chiến với Thanh Dương đạo trưởng, nhưng chốc chốc lại lách ra cầm cự với vài đệ tử của phái Võ Đang đang xông tới, nhưng vì đệ tử của Ngũ Độc và Quỷ Lão Thủy Hàn cùng với Độc Hỏa Thành Toàn đều ở gần đấy, cho nên Thanh Dương đạo trưởng chốc chốc lại phải phân thân ứng phó với những đòn tấn công bất ngờ, cứ như thế, cuộc chiến tuy kịch liệt, nhưng Thanh Dương đạo trưởng và Nhân Ma Ngũ Độc không thể nào toàn lực ra tay, trong nhất thời khó phân được thắng bại.
Âm Thủ Nhất Ma cùng Thiên Thiền cũng đấu rất kích liệt, xung quanh của hai người đều là những nhân vật lục lâm miền Giang Bắc, “La Hán trận” của đệ tử phái Thiếu Lâm cứ ba người một nhóm, bốn người một hàng, len lỏi trong đám người, xem ra rất lộn xộn, nhưng kỳ thực ngang dọc giao nhau, thứ tự chỉnh tề, cứ tiến lui rất tự nhiên, quần hào lạnh lùng tuy cao thủ nhiều như mây, nhưng vì mỗi bên đều tự lo cho mình, không ứng cứu lẫn nhau, do đó dần dần rơi vào thế bất lợi.
Quần hùng trong Mê Tông Cốc vốn là phụng mệnh canh giữ Bàng Sĩ Xung, người trong hai đạo hắc bạch có không dưới năm trăm người, nơi này tuy rộng, khi “Ngũ hành kiếm trận” của phái Võ Đang và “La Hán đại trận” của phái Thiếu Lâm triển khai ra, vẫn không có chỗ cho kẻ địch dung thân, huống chi Bàng Sĩ Xung đứng giữa hai quân, một khí huyết chiến nổi lên, quần hào Mê Tông Cốc cũng quyết chiến với đệ tử Thiếu Lâm, Bàng Sĩ Xung chỉ trồi hụp mấy cái thì lập tức mất dạng, trong chớp mắt lại xuất hiện gần Tử Dương đạo trưởng và Cốc Hàn Hương.
Cốc Hàn Hương đang ác chiến với Tử Dương đạo trưởng và Thiên Minh đại sảnh, Tử Dương đạo trưởng tay cầm thanh trường kiếm, “Thái cực kiếm pháp” kết hợp với “Miên chưởng” của phái Võ Đang, Thiên Minh đại sư thì tay cầm thiền trượng, giở hết tuyệt nghệ của phái Thiếu Lâm và công lực gần sáu mươi năm, tuy là thế vẫn bị Cốc Hàn Hương dồn vào chỗ nguy cấp, thủ nhiều hơn công.
Kim Dương đạo trưởng lặng lẽ quan sát tình thế toàn trường, lòng nhủ thầm:
“Phong Thu tuy lợi hai, nhưng hai vị đại sư của phái Thiếu Lâm là Thiên Thiền và Thiên Nghĩa cũng đủ đối phó với y, “Âm hàn thần công” của Nhân Ma Ngũ Độc tuy lợi hại, nếu mình tiến lên cũng có thể lấy được mạng của y, Âm Thủ Nhất Ma xem ra không đáng lo, võ công của Bàng Sĩ Xung tựa như hơn hẳn mọi người, nhưng hình như y ngả về phía mình …”.
Yù nghĩ ấy lướt qua, cảm thấy mối lo thực sự trong lòng chính là Cốc Hàn Hương và người của Mê Tông Cốc.
Đang suy nghĩ, chợt thấy Nhân Ma Ngũ Độc né tránh thế kiếm liên thủ của đệ tử phái Võ Đang, phóng ra một chưởng, đánh vào vai trái của Thanh Dương đạo trưởng, Thanh Dương đạo trưởng rút kiếm không kịp, vội vàng phất tay trái ra tiếp lấy chưởng này.
Vừa giao nhau, Thanh Dương đạo trưởng bị chấn động rơi ra đến hơn một trượng, Nhân Ma Ngũ Độc tiến sát theo, lại đánh ra một chưởng nữa, nếu không phải nhờ có đệ tử của phái Võ Đang xung quanh chặn lại, Thanh Dương đạo trưởng chắc chắn thoát không được.
Kim Dương đạo trưởng thấy Nhân Ma Ngũ Độc hung hăng vô cùng, tựa như ác đấu đã lâu mà công lực vẫn không hề giảm, không khỏi hú dài một tiếng, vọt người tới như điện xẹt.
Nhân Ma Ngũ Độc nghe tiếng hú, lập tức bỏ mấy đệ tử Võ Đang mà quay người lại nghênh địch.
Kim Dương đạo trưởng trong lòng lo lắng sự an nguy của chưởng môn sư huynh, luyện tập thi triển hết tuyệt học, đánh nhanh thắng nhanh, chỉ thấy người đến theo kiếm, một chiêu “Phong vân băng thiên” đánh ra, thanh kiếm hóa thành hàng vạn luồng ngân tinh đánh thẳng tới Nhân Ma Ngũ Độc.
Nhân Ma Ngũ Độc cả kinh thất sắc, thấy một màn ngân tinh dồn tới, trong lúc nguy cấp vội vàng tung người vọt một cái vào ở giữa hai hàng đệ tử Võ Đang.
Tuy may mắn thoát được thanh trường kiếm của Kim Dương đạo trưởng, nhưng đã rơi vào “Ngũ hành kiếm trận”, hai chân y chưa đứng vững, hàn quang đá tới, thân người đã bị trúng hơn mười nhát kiếm của đệ tử phái Võ Đang.
Đó là một cụôc huyết chiến kinh thiên động địa, thê thảm vô cùng, bất cứ một người thiện lương nào chỉ cần rơi vào trong cuộc huyết chiến này đều bị ảnh hưởng bởi sát khí ma kêu quỷ gào, thiên sầu địa thảm, trở nên quên hết sống chết, lòng gang dạ sắt.
Ba đệ tử của Nhân Ma Ngũ Độc đều là cao thủ thuộc hàng nhất lưu, đã thấy sư phụ không giữ được mạng, nhưng ngoại trừ kêu gào la thét cũng chẳng làm gì được.
Kim Dương đạo trưởng thấy Nhân Ma Ngũ Độc trồi lên hụp xuống, phóng vào trận địa của phái Thiếu Lâm, “Ngũ hành kiếm trận” không giữ được y, không khỏi gầm một tiếng, chỉ nghe đại đệ tử của Quỷ Lão Thủy Hàn quát lớn:
“Ngũ sư thúc coi chừng!”.
Nhân Ma Ngũ Độc tuy đã mang trọng thương, nhưng tinh thần vẫn không loạn, chỉ thấy y xoay người lại, quát lên:
“Kim Dương! Lão phu lấy mạng ngươi!” rồi hai chưởng đẩy ra.
Kim Dương đạo trưởng mặt mũi ngưng trọng, chỉ thấy y múa thanh trường kiếm, một luồng cầu vồng bắn ra, chụp xuống Nhân Ma Ngũ Độc.
Chợt nghe Nhân Ma Ngũ Độc cười lớn một tiếng động trời, thân người lách một cái, vọt ngang qua, chưởng phải vỗ ngược lại.
Chiêu này tên gọi là “Băng hà giải đông”, là tuyệt chiêu của “Âm hàn thần công”, Quỷ Lão Thủy Hàn và Nhân Ma Ngũ Độc đã nghiên cứu “Âm hàn thần công” mất ba mươi năm, nào ngờ “Thái thanh chân khí” của Kim Dương đạo trưởng quá huyền diệu, chân khí tùy theo ý mà động, tấn công kẻ địch, phòng thủ thân mình, khiến người ta không thể nào thừa cơ đánh vào được, Quỷ Lão Thủy Hàn không dám liều mạng, cho nên tuy có mấy chiêu sát thủ nhưng rốt cuộc vận chưa thi triển.
Kim Dương không ngờ Nhân Ma Ngũ Độc thế cùng lực tận, trọng thương lâm nguy thì lại hung hăng như thế, trong lúc vội vàng, thanh trường kiếm chém xuống, đồng thời ngưng tụ công lực ở chưởng trái, đẩy ra một chưởng.
Chỉ nghe bốp một tiếng vang lên, xương cổ tay trái của Kim Dương đạo trưởng đã bị Nhân Ma Ngũ Độc dùng hết sức bình sinh đánh gãy, Nhân Ma Ngũ Độc thì bị “Thái thanh chân khí” của Kim Dương đạo trưởng đánh cho ngũ tạng vỡ nát, thanh kiếm chưa chạm vào người thì thất khứu đã đổ máu, đứt hơi mà chết.
Ngay lúc này, chợt nghe Bàng Sĩ Xung quát:
“Cốc Hàn Hương, ngươi hãy mở mắt nhìn xung quanh, chả lẽ ngươi muốn máu chảy thành sông, thây chất như núi, tất cả mọi người đều chết ở Vạn hoa cung này hay sao?”.
Té ra trong khoảnh khắc này, cuộc chiến đã thay đổi, đệ tử của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang lúc đầu vì đối thủ quá nhiều, vả lại đều là hạng võ công cao cường trong chốn lục lâm, uy lực của “Ngũ hành kiếm trận” và “La Hán trận” không thể nào thi triển được, ác chiến đã lâu, đệ tử của Thiếu Lâm, Võ Đang cũng thương vong không ít, quần hào lục lâm tử thương càng nặng hơn, vì thế nhân số giữa hai bên càng lúc càng kém xa, nhân số của đối phương đã giảm xuống, uy lực của “Ngũ hành kiếm trận” và “La Hán đại trận” cũng đồng thời phát huy đến mức khó chống đỡ nổi.
Lúc này, đệ tử phía Thiếu Lâm, Võ Đang đã chiếm hết ưu thế, “Ngũ hành kiếm trận” và “La Hán đại trận” đã trở thành thế hợp vây, hơn một trăm nhân vật lục lâm đều bị vây trong trận, tung hoành ngang dọc, chém giết không ngớt, phía bên quần hào lục lâm, ngoài những người ở Mê Tông Cốc có thể tiếp ứng lẫn nhau, không có tử thương, môn hạ của Hắc Bạch Song Ma vì Long Hành Phong mất mạng, Thời Dần gãy tay, chưởng môn của hai phái Côn Luân, Nga Mi đều chết trận, đệ tử của hai bên đều ôm bi thương, muốn chính tay phục thù, kết quả là cả hai bên đều thương vong chất chồng, nếu không phải nhờ đệ tử của phái Thiếu Lâm ứn cứu, thì người trong hai phái Côn Luân, Nga Mi đã chết cả.
Thiên Thiền đại sư và Phong Thu đánh nhau một lúc được hơn hai trăm hiệp Thiên Thiền đại sư càng lúc càng yếu sức, Thiên Nghĩa đại sư đã xông lên, hai người đánh một mình Phong Thu, trong nhất thời công thủ đã thay đổi, Phong Thu bị ép xuống thế hạ phong.
Thế nhưng, lúc này quần hào lục lâm đều đã yếu sức, Cốc Hàn Hương càng đánh càng mạnh, uy lực trong chưởng giống như cuồng phong bão táp, càng lúc càng ghê gớm, Thiên Minh đại sư và Tử Dương đạo trưởng, đều là cao thủ trong danh môn chánh phái, nhưng vẫn phải rơi vào tình cảnh nguy ngập.
Cốc Hàn Hương kịch đấu đến đây, đã nắm chắc chín chiêu chưởng pháp của Tam Diệu lão nhân, nội lực được sinh ra bởi hỏa long đơn và long tu bảo trúc cũng dung hòa với công lực của toàn thân, lúc này vận dụng đã tự nhiên, “Trích tinh bộ pháp” và “Tam nguyên cửu linh huyền công” cũng đã đến mức đăng phong tạp cực, xuất thần nhập hóa, huyền ảo vô cùng.
Thế nhưng, nàng không lập tức ra tay giết người, lúc này lửa thù thiêu đốt trong lòng nàng, nàng quên hết mọi thứ, chỉ nhớ duy nhất một điều là báo thù! Giết! Chỉ có thể giết bốn người, vì thế nàng vẫn chưa dồn hết sức mình, cứ để người của hai đạo hắc bạch tàn sát lẫn nhau, cứ để cho những kẻ nàng muốn giết tự ngã xuống.
Màn đêm dàn dần buông xuống, tiếng binh khí vẫn vang lên không ngớt, tiếng gào thét như sấm đã dần dần giảm bớt.
Chợt ở lối thông đạo có ánh lửa chói mắt nổi lên, thế lửa lan ra rất nhanh, trong chớp mắt cây cối xung quanh đều đã bốc lửa.
Hai bên vách núi vang lên tiếng chim kêu thú gầm, khiến cho cuộc ác đấu ấy trở nên đáng sợ hơn.
Bàng Sĩ Xung đã điểm thụy huyệt của Linh nhi, lúc này đột nhiên cởi áo bào, quấn cậu bé phía trước ngực, cẩn thận cột lại.
Chỉ nghe Cốc Hàn Hương gằng giọng quát:
“Bàng Sĩ Xung, ngươi muốn gì?”.
Bàng Sĩ Xung lạnh lùng nói:
“Độc Hỏa Thành Toàn đã đốt cháy ở cái núi phía trước, cuộc chiến đã sắp chấm dứt, ngươi đã không còn thuốc chữa, lão phu sắp quay về núi Trường Bạch”.
Cốc Hàn Hương đột nhiên thay đổi chưởng thế, liên tục đánh ra mấy chiêu sát thủ vào chỗ yếu hại của Tử Dương đạo trưởng, gằng giọng kêu:
“Nếu ngươi không để lại con trai của ta, hôm nay ta sẽ khiến cho tất cả mọi người ở đây chết ráo …”.
Nói chưa dứt, Kim Dương đạo trưởng và Bạch Dương đạo trưởng chợt quát lớn, múa kiếm phóng lên, quần hào trong Mê Tông Cốc thấy thế cũng tiến về phía trước.
Bàng Sĩ Xung trầm ngâm một lúc, đột nhiên râu tóc rung lên bần bật, cao giọng nói:
“Nói thực với ngươi, đứa nhỏ này là cháu ngoại của lão phu, đứa con gái bất hiếu của lão phu đã đánh cắp Vấn tâm tử rồi bỏ chạy …” y tựa như rất kích động, nói đến đây, đột nhiên lạc giọng.
Chợt nghe tiếng gào rú, tiếng quát mắng, tiếng cười cuồng điên vọng tới.
Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn, phát giác Thời Dần toàn thân đầy máu, đang lảo đảo muốn ngã xuống, Phong Thu thì bị Thiên Thiền đại sư một trượng đánh vào lưng, người đã loạng choạng nhưng tung người vọt lên, ác đấu trở lại với Thiên Thiền, Thiên Nghĩa.
Nàng nhủ thầm:
“Mình vốn lấy thủ cấp của các nhân vật chủ yếu trong hai đạo hắc bạch, tế vong linh của đại ca, thấy tình hình này thì thật khó đạt được ý nguyện”.
Nàng vốn định báo thù rửa hận xong thì tiếp tục tự tận trước mộ phần của Hồ Bách Linh, nay nghe Bàng Sĩ Xung nói y chính là ông ngoại của Linh nhi, địng dắt Linh nhi bỏ đi, trong lòng càng vui mừng vô cùng, nhưng nàng nghĩ lại vẫn còn đang giữ di vật của Tam Diệu lão nhân, định đưa cho Bàng Sĩ Xung để y truyền lại cho Linh nhi, lúc này cảm thấy tai mắt quá đông cho nên không ổn.
Chợt thấy chưởng môn của Thiếu Lâm là Thiên Thiền đánh hụt một trượng, Phong Thu quát lớn một tiếng, một chưởng vỗ lên ngực Thiên Thiền, Thiên Nghĩa đại sư múa cây thiền trượng giáng xuống vai của Phong Thu, cả hai người đều phun máu, bước chân loạng choạng.
Phía bên kia, Giang Bắc tứ long, Sưu Hồn Thủ Ba Thiên Nghĩa, Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh ai nấy cũng đều bị thương, nhưng tất cả quần hào của Mê Tông Cốc đều đã xông đến gần Cốc Hàn Hương.
Chợt Cốc Hàn Hương sững người, nói:
“Bàng Sĩ Xung ngươi có biết rằng Linh nhi là do vợ chồng ta cứu sống từ trong cái chết hay không?”.
Bàng Sĩ Xung nghe thế thì ngạc nhiên, nói:
“Biết thì thế nào?”.
Cốc Hàn Hương lớn giọng nói:
“Ta muốn nó làm trọn nghĩa dưỡng tử, chính tay chôn thi thể của ta!”.
Bàng Sĩ Xung nhíu mày, nói:
“Ngươi quả thực đã có ý muốn chết?”.
Tử Dương đạo trưởng nhìn lại phía mình, thấy rằng Võ Đang tam Dương cùng với Thiên Minh đại sư cộng lại là bốn người, giao chiến với một mình Cốc Hàn Hương, trong lòng quả thực hổ thẹn muốn chết, nhưng vì danh dự của phái Võ Đang cũng không thể tỏ ra yếu thế, vì thế ông ta đã sớm quyết định chỉ cần Cốc Hàn Hương chịu ngừng tay thì o ông ta sẽ lập tức vung kiếm tự tận để kết liễu mối oán thù này, đồng thời cũng để tạ tội với Hồ Bách Linh và Vạn Hiểu Quang, thế nhưng Cốc Hàn Hương từ đến cuối vẫn không chịu ngừng tay.
Chợt nghe Cốc Hàn Hương gằng giọng nói:
“Bàng Sĩ Xung, ngoài Linh nhi, không được để cho ai chạm vào người ta!”.
Bàng Sĩ Xung không biết nàng rco có ý muốn gì, nghe thế thì im lặng không đáp.
Thiên Minh đại sư chợt buông giọng nói:
“Hương nhi, ngươi dừng tay lại trước, cớ lời thì hãy nói cho xong”.
Chợt nghe Miêu Tố Lan từ xa kêu:
“Phu nhân, báo thù không chỉ có một ngày, phu nhân hãy suy nghĩ kỹ lại”.
Chợt thấy Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh, Dư Diệc Lạc toàn thân đầy máu phóng tới đứng một bên.
Chỉ nghe Chung Nhất Hào quát lớn một tiếng, thanh miến đao múa tít chém về phía Kim Dương đạo trưởng, Mạch Tiểu Minh và Dư Diệc Lạc đều xông về phía Tử Dương đạo trưởng.
Ngay lúc này, Thiên Nghĩa đại sư cũng tay cầm thiền trượng, phóng vọt người lên.
Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Phong Thu đang ngã xuống đất, mấy đệ tử Thiếu Lâm đang chạy về phía Thiên Thiền đại sư, Âm Thủ Nhất Ma thì vẫn an toàn, đang tả xung hữu đột trong “La Hán trận”, Miêu Tố Lan và Vạn Ánh Hà đầu tóc rối bời đang khổ đấu với đệ tử của phái Võ Đang, các nhân vật đều đã thương vong quá nửa, “La Hán trận” và “Ngũ hành kiếm trận” đã mở rộng.
Thi thể khắp nơi, trong các vũng máu đều là tay chân xương cốt, cùng với binh khí lấp lánh, tiếng kêu gào cũng đã nhỏ đi rất nhiều!
Lửa càng lúc càng lớn, tiếng nổ lách tách cũng vang lên, tiếng chim kêu thú gầm khiến cho khắp tòa Vạn hoa cung trở nên kinh hoàng và khủng khiếp.
Chợt một tiếng cừơi thê lương phát ra từ miệng Cốc Hàn Hương.
Tiếng cười này vang vọng khắp nơi, mọi người tuy đang lúc kịch đấu, nhưng khi nghe cũng cảm thấy nổi da gà, những người có võ công định lực kém cỏi thì càng kinh hãi đến nỗi hồn phiêu phách tán.
Chợt nghe Thiên Minh đại sư cao giọng kêu:
“Thiên Nghĩa sư đệ, lên! các vị đạo hữu hãy để ý!”.
Chợt nghe tiếng cười của Cốc Hàn Hương ngừng lại, nói:
“Sư phụ! Chuyện đã đến nước này, lão nhân gia có muốn vẹn cả đôi đường hay không?”.
Thanh âm ấy vừa dứt, đột nhiên thân hình nàng lách tới, trong chớp mắt chỉ còn lại một vệt khói mờ, cuốn thẳng tới Tử Dương đạo trưởng.
Kim Dương đạo trưởng là người tinh mắt nhất, gầm lớn một tiếng, múa kiếm chặn lại, Thiên Minh đại sư và Thiên Nghĩa đại sư cũng cao giọng niệm Phật hiệu, từ hai bên trái phải lao đến chặn lại.
Chỉ nghe bình một tiếng, Tử Dương đạo trưởng đã bị Cốc Hàn Hương vỗ trúng một chưởng, thân người bay bổng lên, rớt xuống đầu Vạn Ánh Hà.
Vạn Ánh Hà thấy có người lướt qua đỉnh đầu mình, đang lúc ác chiến nên không suy nghĩ nhiều, thanh bảo kiếm đâm thẳng lên phía trên, lúc này Tử Dương đạo trưởng lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát, bị thanh kiếm của Vạn Ánh Hà chém đứt thành hai đoạn.
Cái xác rơi xuống, đệ tử của phái Võ Đang lập tức nhận ra đó là chưởng môn của mình, trong chớp mắt tiếng khóc vang dậy, cuộc huyết chiến đã xuất hiện thế trời long đất lở.
Cốc Hàn Hương một chưởng vỗ lên người Tử Dương đạo trưởng, thân pháp đã hơi chậm lại, Kim Dương đạo trưởng đã đuổi tới, luồng kiếm quang mở rộng.
Chỉ nghe nàng nghiến răng hừ một tiếng, thân người lách một cái, phóng tới sau lưng Bạch Dương đạo trưởng, từ xa vỗ ra một chưởng.
Thân pháp của Bạch Dương đạo trưởng tuy chậm hơn Cốc Hàn Hương nhiều, nhưng kiếm pháp và “Thái thanh chân khí” của y thì không thể xem thường, thấy có một tia máu vọt ngang qua người thì biết Cốc Hàn Hương đã trúng một kiếm của mình, bị thương chắc chắn không nhẹ, vì thế xoay người đuổi theo.
Chỉ thấy Bạch Dương đạo trưởng hự nửa tiếng, thân người bay ra khỏi trường.
Trong khoảnh khắc, Cốc Hàn Hương đã giết chết Tử Dương đạo trưởng và Bạch Dương đạo trưởng, Thanh Dương đạo trưởng đã nổi giận đến cùng cực.
Chợt nghe Thiên Thiền đại sư tay múa thiền trượng đuổi tới, nói:
“Cốc Hàn Hương, Hồ Bách Linh chết trong tay lão nạp …”.
Cốc Hàn Hương giết liền hai người, nhất thời sát cơ trỗi dậy, thân pháp của nàng nhanh đến nỗi mắt thường khó nhìn thấy, nghe thế thì lập tức xoay người lại quay về phía Thiên Thiền đại sư.
Thiên Minh đại sư đã kinh hoảng, thấy chưởng môn mình mang trọng thương, làm sao có thể chịu được một đòn của nàng, lòng như lửa đốt, ném cây thiền trượng tung mình đuổi vọt theo nàng.
Cốc Hàn Hương đang định vỗ chưởng về phía Thiên Thiền đại sư thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có người lao tới, lập tức xoay người quay lại vỗ ra một chưởng.
Chưởng này kỳ ảo tuyệt luân, Thiên Minh đại sư biết không thể tránh kịp, không khỏi cười thảm một tiếng, không lùi mà tiến tới đón lấy chưởng ấy.
Cốc Hàn Hương cảm thấy không hay, nào ngờ Thiên Minh đại sư cứ lao tới, muốn thay chiêu đổi thức nữa cũng đã không kịp.
Bình một tiếng, một bậc cao tăng chết ngay tại trận, thế nhưng khi Cốc Hàn Hương đang sững người, cây thiền trượng của Thiên Thiền đại sư đã giáng xuống lưng nàng.
Đó là một cuộc ác đấu kịch liệt, chỉ thấy Cốc Hàn Hương lách người một cái, lộn người mấy vòng dưới đất sau đó lại cuộn thành một luồng khói nhẹ lao về phía Kim Dương đạo trưởng.
Kim Dương đạo trưởng cũng đang lao tới, ánh hàn quang xẹt tới, một tiếng kêu thê thảm vang lên, cây trường kiếm của Kim Dương đạo trưởng đã bay khỏi tay, cắm vào trong ngực Cốc Hàn Hương.
Trong cùng một thời gian, Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh, Dư Diệc Lạc đang giao đấu với Thiên Nghĩa đại sư và Thanh Dương đạo trưởng từ ba mặt lao tới, đao kiếm cùng thiết bản múa tít, chặt Kim Dương đạo trưởng ra thành ba khúc.
Cứ như thế, từ gần đến xa, bãi đất trống này dần dần tĩnh lặng.
Không còn có người giao đấu nữa, những người còn sống sót của hai phái đạo hắc bạch từ bốn phương tám hướng vây tới, nhưng thi thể khắp nơi, máu chảy thành suối, mọi người hầu như không thể cất chân được.
Lửa cháy càng lúc càng mạnh, nhưng muốn thiêu rụi cả tòa Thiên Đài sơn, tiếng chim kêu thú gầm nhất thời đều ngựng lại.
Cốc Hàn Hương ngã xuống vũng máu, dôi mắt lạnh lẽo chậm rãi nhìn xung quanh.
Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà, Văn Thiên Sinh quỳ xuống bên cạnh Cốc Hàn Hương, nước mắt như mưa nhưng không dám buông ra tiếng khóc.
Bàng Sĩ Xung mặt trắng bệch, không còn tý máu, y là người duy nhất rũ tay áo đứng nhìn cuộc chiến, coi như cuộc chiến ấy không liên quan gì đến mình, y đưa tay tháo sợi dây ở trước ngực, định đặt Linh nhi xuống, để cho nó nói lời vĩnh biệt với Cốc Hàn Hương.
Cốc Hàn Hương chợt lắc đầu, chậm rãi nói:
“Không cần”. Trên vai trái của nàng máu thịt bầy nhầy, ở trước ngực có vết kiếm, máu tuôn ra như suối, nhưng giọng nói của nàng vẫn rất rõ ràng, trong lời nói vẫn đầy uy nghiêm, đầy sức mạnh không thể chống cự được.
Chợt ánh mắt nàng lạnh lẽo, sát khí lộ ra, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Bàng Sĩ Xung nói:
“Ngươi là người duy nhất mang thi thể của ta rời khỏi đây, không được để cho người khác chạm tới!”.
Hai câu này, từng chữ như đao, lạnh lẽo vô cùng, Bàng Sĩ Xung nghe xong thì sững sờ, thế rồi gật đầu nói:
“Ngươi hãy yên tâm, Bàng Sĩ Xung sẽ liều mạng già cũng quyết không phụ lời ủy thác của ngươi”.
Cốc Hàn Hương cừơi lạnh, đưa mắt nhìn lên mặt từng người của Mê Tông Cốc, cuối cùng dừng lại ở trên khuôn mặt của Âm Thủ Nhất Ma.
Âm Thủ Nhất Ma ngạc nhiên, bước ra phía trước, nói:
“Phu nhân phải chăng truyền gọi thuộc hạ?”.
Cốc Hàn Hương đảo mắt, nhìn Miêu Tố Lan đang quỳ bên cạnh mình, rồi lại nhìn lên khuôn mặt trắng bệch của Âm Thủ Nhất Ma, nở nụ cười quái dị, khiến cho người ta nhìn mà hoảng sợ.
Âm Thủ Nhất Ma cúi người, kính cẩn nói:
“Sau khi phu nhân ra đi, tại hạ sẽ lập tức quay về núi quy ẩn, quyết không dám gây thêm chuyện với người của Mê Tông Cốc và Vạn hoa cung”.
Cốc Hàn Hương lạnh lùng cười, lại đưa mắt nhìn lên mặt mọi người, lúc này xung quanh đều là các nhân vật của chốn lục lâm, đệ tử của Võ Đang, Thiếu Lâm thì đã đi khiêng di thể người phe mình, đứng một bên lo liệu hậu sự, trên khuôn mặt của quần hào lục lâm đều lộ vẻ đau đớn.
Đột nhiên, đệ tử của phái Thiếu Lâm bắt đầu niệm kinh văn, nghe ý của kinh văn tựa như đang siêu độ vong linh, hộ tống vong hồn của những người vừa mới qua đời lên đường.
Cốc Hàn Hương mỉm cười, đột nhiên giở tay về phía Bàng Sĩ Xung hỏi:
“Ta đã giết cả thảy bao nhiêu người?”.
Bàng Sĩ Xung nhíu mày, nói:
“Tử Dương, Bạch Dương của phái Võ Đang, Thiên Minh của phái Thiếu Lâm, cả thảy ba người”.
Cốc Hàn Hương điềm nhiên cười, nói:
“Bọn họ đã giết nhầm đại ca của ta, ta giết nhầm sư phụ của mình”.
Giọng nói của nàng ngừng lại, rồi nàng nói tiếp:
“Ta đã hứa với Tam Diệu lão nhân, suốt đời chỉ lấy mạng ba người, nay tên họ Phạm ấy không có mặt ở đây, xem ra chỉ đành lấy mạng mình thế vào cho đủ số”. Nói rồi lật tay, vỗ mạnh vào vết thương của mình.
Ai nấy đều buột miệng kêu rú lên, thế nhưng đã không còn cách nào cứu vãn nổi, Cốc Hàn Hương hai mắt khép lại, ngọc nát hương tàn.
Nàng! Sắc đẹp tuyệt trần, nhưng đến cũng vội vàng mà cả đi cũng vội vàng, giống như một trận bão đến từ chân trời, lướt ngang qua mặt đất rồi lại biến mất, chỉ để lại cho người ta ký ức khó phai mờ, một làn hương thơm mãi không tan biến, một thứ hương thơm đến từ trời cao.
Đệ tử Thiếu Lâm vẫn niệm kinh văn, tiếng khóc đã bắt đầu trỗi dậy.