Thiên Hương Tiêu

Chương 4 - Phong Vân Nơi Tuyệt Cốc Gốc Họa Gieo Trồng

trước
tiếp

Trong ánh nắng ban mai, chỉ thấy Cốc Hàn Hương nước mắt đầy mặt, gió núi thổi tà áo của nàng, như đóa hải đường run rẩy trong cơn mưa gió, khiến ai thấy cũng nảy lòng thương cảm.

Đột nhiên có một người nói to như sấm:

“Minh chủ phu phu nhân nói không sai, người trong lục lâm chúng ta xem việc giết người như chuyện đùa, không biết có bao nhiêu nhà thiện lương, chồng chết cha mất, dù cho chúng ta không sợ phép nước, trong lòng cũng khó yên”. Phải biết Cốc Hàn Hương là người đẹp tuyệt trần, nhất cử nhất động của nàng đều khiến cho người ta ngây ngất, trong quần hào, không ít những kẻ là hạng tàn nhẫn, nhưng cũng ngây ngất trước nét đẹp tuyệt trần của Cốc Hàn Hương, trong lòng chỉ cảm thấy một người thiên kiều bá mị như nàng nói ra lời nào cũng đúng cả, khiến cho nỗi phẫn nộ dần dần giảm hết, tình thế trở nên dịu lại.

Chỉ nghe quần hào đồng thanh nói:

“Minh chủ đã có lòng này, bọn chúng tôi sẽ gắng hết sức mình để thay đổi”.

Hồ Bách Linh thấy Cốc Hàn Hương nói như thế khiến cho quần hào đều khâm phục, chịu nghe theo mình, trong lòng nhủ thầm, té ra nét đẹp của nàng cũng có mê lực kinh người như thế.

Hồ Bách Linh hơi trầm ngâm cao giọng nói:

“Các vị đã có ý muốn giúp đỡ huynh đệ, huynh đệ cảm kích vô cùng, xin được đa tạ các vị”. Nói xong rồi ôm quyền vái dài một cái.

Quần hào đều cúi người trả lễ, nói:

“Minh chủ đối đãi với chúng tôi như thế, chúng tôi nào dám nhận”.

Hồ Bách Linh cười sang sảng nói:

“Các vị chịu bỏ cơ nghiệp, tâm huyết cả đời để nghe theo huynh đệ, theo lý huynh đệ phải bái một lễ”.

Chàng mỗi khi nghĩ đến nửa đời của mình, tạo quá nhiều tội nghiệt, trong lòng cảm thấy không yên, lập chí ra sức làm việc tốt cho nhân gian trong quảng đời còn lại, giờ đây dành được chức minh chủ lục lâm, lại được quần hào hứa giúp đỡ, với sức của quần hào lục lâm trong thiên hạ, nếu như làm ác thì đáng sợ, nhưng làm thiện thì sẽ có đại thành, cho nên trong lòng cảm thấy vui mừng vô cùng.

Vả lại sau khi Vạn Hiểu Quang lui khỏi Mê Tông Cốc, trong lòng cảm thấy không yên, y kính phục vô cùng trước khí khái hào hiệp muốn thay đổi những tệ hại của lục lâm, nhưng thói quen hàng trăm năm nay một khi muốn dùng sức một người hoặc nhiều người để xoay chuyển, không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên ông ta rất lo lắng tới an nguy của nghĩa đệ của mình, nếu như những hào khách lục lâm hung hăng này không chịu trói buộc, với tính cách quật cường của nghĩa đệ của mình, thế nào cũng có chuyện máu đổ thành sông, Hồ Bách Linh võ công cao cường, nhưng cũng khó chống lại khi quần hào liên thủ với nhau.

Ông ta tựa như nghe được trong u cốc vang lên tiếng gào thét, Hồ Bách Linh tay trái cầm kiếm, tay phải cầm gậy, một mình chiến đấu với quần hào …

Ông ta thở dài, dừng bước, quay đầu nhìn vào trong cửa cốc, trong lòng không yên.

Đột nhiên nghe tiếng cười ở phía sau lưng:

“Vạn đại hiệp vẫn khỏe chứ …”.

Vạn Hiểu Quang nghe thanh âm ấy rất lạ, lập tức đề tụ chân khí, trong lòng thầm chuẩn bị, đột nhiên quay phắc người lại.

Chỉ thấy một người mặc đạo bào màu đen, trên vai cắm xéo thanh trường kiếm, đó là một đạo nhân trung niên, râu đen dài chấm ngực, mặt mỉm cười, đứng cách đó sáu bảy thước.

Người này nhìn rất lạ, trong nhất thời Vạn Hiểu Quang không nhớ ra là ai. Nhưng nhìn ve ngoài của y, hình như đã gặp ở đâu đó, không khỏi sững ra, nói:

“Xin thứ cho tại hạ mắt mũi kém cõi, không biết đã nhìn thấy hạc giá ở đâu?”.

Đạo sĩ trung niên vút râu cười nói:

“Bần đạo là Bạch Dương, phụng lệnh chương môn của tệ phái, giám thị mọi cử động của bọn lục lâm ở Bắc Nhạc, đến Bắc Nhạc đã lâu, vốn là muốn đến cửa bái phỏng, nhưng vì phải giữ bí mật hành tung, cho nên không dám quấy nhiễu!”.

Vạn Hiểu Quang nghe đối phương nói ra đạo hiệu, lập tức nhớ lại nửa năm trước, chương môn nhân của phái Võ Đang là Tử Dương đạo trưởng đã bày tiệc mời quần hào võ lâm ở đại dương nam bắc tại nam dương quán ở núi Võ Đang, từng gặp qua người này, thế rối mới ôm quyền nói:

“Té ra là Bạch Dương đạo huynh, thất kính thất kính!”.

Bạch Dương đạo trưởng mỉm cười, nói:

“Không dám, không dám, Vạn đại hiệp đang đêm vào chốn hoang cốc, có phải là giám thị hành động tụ hội của bọn lục lâm hay không?”.

Vạn Hiểu Quang nói:

“Điều này …”.

Bạch Dương đạo trưởng mỉm cười tiếp lời:

“Điều đó cũng khó trách, bọn chúng đặt đại trại của bọn lục lâm trong thiên hạ tại Mê Tông Cốc, cũng gần với Vạn Nguyệt Hiệp mà Vạn huynh đang ẩn cư, Vạn đại hiệp nếu như quá nghiêm khắc với bọn chúng, khó tránh sẽ gây thù chuốc oán với bọn chúng”. Lời nói tuy mềm mỏng, nhưng có ý mỉa mai.

Vạn Hiểu Quang trong lòng nghĩ thầm, y nhất định đã thấy chuyện quần hào lục lâm dùng tiệc trong Vạn Nguyệt Hiệp của mình, lại thấy mình dắt quần hào vào trong Mê Tông Cốc, tất nhiên khó tránh hiểu lầm. Nghĩ tới đây, sự phẫn nộ trong lòng hơi giảm, nhưng vẫn lạnh lùng nói:

“Đạo trưởng chắc là hoài nghi Vạn mỗ này, cũng tham gia vào lục lâm hay không?”.

Bạch Dương mỉm cười, nói:

“Điều này bần đạo không dám đoán mò, nhưng quần phỉ lục lâm trong thiên hạ tụ hội tại Vạn Nguyệt Hiệp của huynh, chắc là chuyện có thật?”.

Vạn Hiểu Quang nói:

“Nói như thế, lòng nghi ngờ của đạo huynh đối với tại hạ rất sâu?” y vốn là người tính tình kiêu ngạo, nghe Bạch Dương đạo trưởng mỉa mai một phen, lửa giận trong lòng bốc cao, vuốt râu cười lớn một tiếng, nói:

“Dù cho Vạn Hiểu Quang này gia nhập vào trong lục lâm, chưa đến lượt đạo huynh đến đây trách cứ, hừ! Trên đời này chả lẽ có người muốn quảm lão phu?”.

Bạch Dương đạo trưởng biến sắc, nói:

“Nửa năm trước, khi sư huynh của bần đạo mời anh hùng thiên hạ dự tiệc, Vạn đại hiệp cũng đến, không ngờ nay lại bảo là sẽ gia nhập vào trong lục lâm …”.

Vạn Hiểu Quang tính tình đạm bạc, từ sau khi ẩn cư ở Vạn Nguyệt Hiệp, rất í đi lại trên giang hồ, ngoại trừ có bằng hữu bái phỏng, nói một số chuyện trên giang hồ với y, đối với tình thế trong võ lâm, biết rất ít, nhưng tuyệt kỹ “phi thoa” của y đã đến mức xuất thần nhập hóa, năm xưa khi còn đi lại trên giang hồ, tiếng tăm lẫy lừng, tuy y đã ẩn cư ở Vạn Nguyệt Hiệp, nhưng võ lâm một khi nhắc đến y, đều rất kính trọng. Cho nên, Tử Dương đạo trưởng khi mời anh hùng thiên hạ tụ hội ở Tam Nguyên quán, thì liền sai người đến mời ông ta tham dự.

Ông ta tuy là người không trọng danh lợi, nhưng lại là kẻ kiêu ngạo, rất không ưa bị người ta hiểu nhầm, lúc này bị Bạch Dương đạo trưởng trách cứ mỉa mai một phen, không khỉ cả giận, cười lạnh lùng một tiếng nói:

“Lệnh sư huynh Tử Dương đạo trưởng danh lừng võ lâm, vọng trọng một thời, nhưng ông ta rất khiêm nhường với kẻ khác, đạo huynh tuổi không bằng lão hũ, vọng không bằng lệnh huynh, sao lại ăn nói với kẻ khác ngang ngược như thế, hừ! Nếu không nể mặt lệnh sư huynh, ông đối đãi với lão hũ như thế, quả thực phải dạy cho ông một bài học mới phải!”.

Bạch Dương đạo trưởng tuổi tuy không lớn, nhưng bối phận của ông ta trong phái Võ Đang rất cao, là đệ tử cuối cùng của Quản Tùng đạo trưởng, chương môn nhân đời trước của phái Võ Đang, rất được sư phụ yêu thương, ngày Quản Tùng nhập hóa, đã gọi đại đệ tử là Tử Dương đạo trưởng, người chương môn kế tiếp đến trước giường, dặn dò ông ta phải chăm sóc cho vị tiểu sư đệ này.

Tử Dương nhận lời, sau khi tiếp quản môn hộ phái Võ Đang, đã rất coi trọng vị tiểu sư đệ này.

Bạch Dương từ nhỏ thông minh hơn người, rất giỏi kiếm thuật tâm pháp nội công của phái Võ Đang, vì được sư phụ quá yêu thương, có thói kiêu ngạo, Tử Dương đạo trưởng vì nhận di mệnh của sư phụ lúc lâm chung, cho nên cũng dễ dãi đối với y.

Song Tử Dương đạo trưởng là một bậc tôn sư võ học, tuy dễ dãi với vị tiểu sư đệ này, nhưng không để cho y xuống núi hành đạo, một là vì tuổi trẻ tài cao, kiêu ngạo hiếp người, hai là vì y tính tình nóng nảy, rất dễ mất lòng người khác, cho nên vẫn giữ y trên núi Võ Đang, đã trải qua hai mươi năm.

Lần này lục lâm trong thiên hạ tụ hội ở Bắc Nhạc, tranh đoạt chức minh chủ, Tử Dương đạo trưởng đột nhiên nhớ đến vị sư đệ giỏi giang này của mình, hai mươi năm nay chưa từng rời núi Võ Đang một bước, nên phải y lẻn đến Bắc Nhạc, âm thầm theo dõi tình hình của đại hội lục lâm, theo Tử Dương đạo trưởng, lần hành động này phải bí mật, mà kiếm thuậtm khinh công của Bạch Dương đạo trưởng rất giỏi, cho nên có thể nhận nhiệm vụ này.

Nhưng sự thay đổi trong thiên hạ thường khiến cho người ta khó đóan được, Tử Dương đạo trưởng không ngờ rằng, Bạch Dương chưa xung đột với quần phỉ, thì lại hiểu lầm Vạn Hiểu Quang, người có danh lừng một phương.

Bạch Dương đạo trưởng nghe Vạn Hiểu Quang trách cứ, chỉ cảm thấy nổi giận, xông tới, quát lớn:

“Phái Võ Đang chúng ta là danh môn chánh phái trong võ lâm, người người giang hồ ai mà không kính ngưỡng, người trong chốn lục lâm, nghe tên đã tháo chạy, ngươi dám đối đãi với ta như thế, chả lẽ muốn xem bảo kiếm của bần đạo có nhanh hay không?”.

Vạn Hiểu Quang cười nhạt, nói:

“Khẩu khí của đạo huynh thật là lớn, ông cảm thấy thanh bảo kiếm trong tay có thể thắng được tại hạ hay không?”.

Bạch Dương đạo trưởng lật cổ tay, rút thanh trường kiếm trên lưng ra, chỉa về phía Vạn Hiểu Quang nói:

“Mau lấy ra binh khí, hôm nay, ta phải cho ngươi thất kiếm pháp của phái Võ Đang …” đột nhiên vọt một cái, phóng tới phía trước, còn cách Vạn Hiểu Quang ba bốn thứơc.

Vạn Hiểu Quang rốt cuộc là người có tuổi, tính tình tuy kiêu ngạo, nhưng làm việc rất thận trọng, thấy Bạch Dương đạo trưởng quả thực rút kiếm xông tới, ngược lại có chút chần chừ, trong lòng nhủ thầm, kẻ này kiêu ngạo như thế, cũng nên dạy cho y một bài học. Nhưng Tử Dương đạo trưởng đối đãi với ta rấty nồng hậu, nếu mình ra tay với y, tuy đối phương sai, nhưng ngày sau làm sao ăn nói với Tử Dương đạo trưởng, chi bằng tạm thời nén cơn giận nhất thời, chờ khi đến Tam Nguyên quán của núi Võ Đang, nói lại chuyện này cho Tử Dương đạo trưởng hay, thuận tiện có thể kể lại chuyện Hồ Bách Linh muốn thay đổi những tệ hạ trong võ lâm, tự tay đặt ra bốn điều giới luật, chỉ cần Tử Dương đạo trưởng biết được chuyện này, với uy vọng của ông ta trong võ lâm, chắc chắn có thể tạm thời ngăn cản các cao thủ và các đại môn phái trong võ lâm liên thủ đối phó với nghĩa đệ, như thế Hồ Bách Linh sẽ có nhiều thời gian để sắp xếp chuyện nội bộ”.

Yù nghĩ ấy vừa lướt qua, Vạn Hiểu Quang gắng giằng cơn nóng giận xuống, lạnh lùng nói:

“Nể mặt Tử Dương đạo trưởng, lão phu nhường người một bước, trong vòng nửa tháng nữa, lão phu sẽ đích thân đến Tam Nguyên quán ở núi Võ Đang một chuyến cùng lệnh sư huynh …”.

Bạch Dương đạo trưởng từ ngày học võ nghệ, chưa bao giờ có cơ hội động thủ với người khác, Vạn Hiểu Quang nổi tiếng như thế, trong lòng sớm đã nhộn nhạo, một là muốn thử thân thủ của mình, lại nghe Vạn Hiểu Quang dùng Tử Dương đạo trưởng để hù dọa mình, trong lòng tức tối hơn, kêu lớn:

“Sư huynh của bần đạo là người có thân phận như thế nào mà lại gặp ngươi?”.

Mấy câu ấy làm tổn thương Vạn Hiểu Quang, y ngửa mặt cười lớn một tràng nói:

“Nói như thế, là muốn lệnh sư huynh đến tìm tại hạ sao?”.

Bạch Dương đạo trưởng trong nhất thời nghe không hiểu hàm ý trong ấy, sững người ra hỏi:

“Cái gì?”.

Vạn Hiểu Quang lạnh lùng nói:

“Chắc ta phải bắt sống ngươi về nhốt trong Vạn Nguyệt Hiệp, sai người đưa thư đến bảo lệnh sư huynh đến Vạn Nguyệt Hiệp này cứu ngươi …”.

Bạch Dương đạo trưởng giở thanh kiếm, đâm thẳng tới trước, miệng quát:

“Ngươi không được nói bừa, trước tiên hãy tiếp của ta ba mươi chiêu”.

Y võ công vốn rất cao, lúc này phẫn nộ, đâm ra một kiếm càng mạnh hơn bình thường, kiếm phong đánh xoạc một cái.

Vạn Hiểu Quang thấy thấy thế suất kiếm của y đầy uy lực, trong lòng kinh hãi, nhủ thầm, chả trách người này cuồng vọng như thế, võ công quả thực có chỗ hơn người”.

Tay phải phất một cái, thân người đã phóng ra cách xa sáu bảy thước.

Bạch Dương đạo trưởng quát lớn một tiếng, đuổi theo như hình với bóng, cổ tay phải múa tròn, thanh trường kiếm trong tay vẽ ra ba đóa kiếm hoa, đâm về phía ba đại huyệt trên người Vạn Hiểu Quang.

Vạn Hiểu Quang tay phải đánh ra một chiêu “phi bạt chàng chung”, chém ra một nguồn kình lực mạnh mẽ vô cùng, giáng thẳng về phía Bạch Dương đạo trưởng, tay trái thồ vào eo, tháo ngọn roi mềm ra phất một cái, đầu roi màu vàng tung ra quét ngang eo.

Bạch Dương đạo trưởng tuy đã là một trung niên tuổi khoảng tứ tuần, nhưng đây lại là lần đầu tiên thực sự động thủ với người khác, nóng lòng cầu thắng, chưởng phải phất ra, tiếp lấy luồng chưởng lực của Vạn Hiểu Quang.

Hai đạo chưởng lực hùng hậu chạm vào nhau, bất đồ mỗi người đều lùi ra sau hai bước.

Vạn Hiểu Quang nhìn Bạch Dương đạo trưởng, mỉm cười nói:

“Công lực của đạo huynh quả nhiên thâm hậu, chả trách nào khí tráng chí hào như thế”.

Bạch Dương đạo trưởng từ nhỏ đã được thầy sủng ái, nào chịu thua thiệt, hú dài một tiếng, vươn người lách cổ tay, kiếm quang lấp lánh, kiếm hoa tuôn trào, đâm thẳng về phía Vạn Hiểu Quang.

Trong lúc thịnh nộ, ra tay rất mãnh liệt, nhát kiếm nào cũng xé gió, quả thực cương nhu có đủ,khí thế kinh người.

Vạn Hiểu Quang vừa thấy kiếm thế của bắt đầu đạo trưởng, thì biết y đánh ra “thái cực kiếm” của bổn môn, trong lòng cười nhạt, ngọn roi mềm quất một vòng lên trời, lắc cổ tay một cái, đầu roi đâm thẳng về phía kiếm của Bạch Dương đạo trưởng.

Sau hai mươi chiêu, Bạch Dương đạo trưởng bất đồ lo lắng, nhủ thầm, mình được ân sư đích thân truyền dạy kiếm pháp của bổn môn, thế mà lại không thể chiếm được một chút phần hơn, sau này làm sao hành hiệp trên giang hồ?

Yù nghĩ này của y là bởi lần đầu tiên ra giang hồ, chưa được mài giũa, một mặt cũng là vì y không có kinh nghiệm đối địch, y nào biết ngọn roi long đầu bằng tơ vàng trong tay Vạn Hiểu Quang là một loại binh khí độc môn, loại binh khí này, sở trường chính là giữa mềm và cứng, nếu như đối thủ đánh loại ngạnh công phu của ngoại môn, thì ngọn roi này có thể dùng công lực của toàn thân để chống lại đối phương, nếu như đối thủ có sở trường công phu nội nhu thì ngọn roi này sẽ mềm như một sợi dây, lúc nào cũng có thể hóa lực, mượn lực, tuyệt để cho đối phương chiếm được phần hơn.

Vạn Hiểu Quang đã dùng ngọn roi long đầu này mấy mươi năm, đã nghiên cứu được một bộ chiêu thức tinh diệu vô cùng, khi dùng thì rất thần kỳ khó đoán, y thấy Bạch Dương đạo trưởng muốn đánh bay binh khí của mình, trong lòng bất đồ hơi tức giận, thầm mắng, thật là quá coi thường lão phu, hôm nay không dạy cho người một bài học, sau này ngươi sẽ càng coi thiên hạ không ra gì.

Hai người đều có ý nghĩ riêng, chiêu thức cũng đã dần dần chuyển sang lợi hại hơn.

Bạch Dương đạo trưởng trong lúc giao đấu, đã nhìn thấy ngọn roi mềm trong tay Vạn Hiểu Quang thần kỳ khó đoán, có thể hóa giải được ám kình trên thanh kiếm của mình, biết nếu như không suất kỳ chiêu, quyết không thể thắng được đối phương. Nghĩ đến đây, hai vai bước lùi ra sau hai bước, thay đổi kiếm chiêu, lao tới lần thứ hai, kiếm thế lúc nãy vốn nhẹ nhàng chậm rãi, thế mà đột nhiên nhanh nhẹn vô cùng, từng nhát kiếm đánh ra liên miên.

Vạn Hiểu Quang biết rõ võ học của các môn các phái, vừa thấy Bạch Dương đạo trưởng thay đổi kiếm chiêu, bất đồ trong lúc giở roi chống đỡ, thầm chú ý, nhưng thấy trong kiếm ảnh liên miên bất tuyệt ấy, ẩn chứa tiếng phong lôi kinh tâm động phách, nhưng kiếm thế ấy nhìn bề ngoài thì không cương mãnh, trong lòng ngạc nhiên nhủ thầm, trong kiếm thuật của Võ Đang, đâu có loại kiếm pháp này.

Y biết rằng Bạch Dương đạo trưởng lâu nay trên núi Võ Đang rất ngang ngược, mấy câu của Vạn Hiểu Quang đã khiến y liều mạng, kiếm chiêu lần này là sự kết hợp giữa “hình ý kiếm” với “thiên lôi kiếm”, cho nên trong kiếm thế liên miên bất tuyệt mới có tiếng phong lôi như thế.

Kiếm thế của Bạch Dương càng lúc càng nhanh, đánh được ba bốn mươi hiệp, người và kiếm đã thành một thể, kiếm khí tuôn trào như sóng bể, tấn công liên miên, ngọn roi mếm của Vạn Hiểu Quang tuy lợi hại, nhưng cũng khó chống đỡ được kiếm thế như dời núi lấp biển, trong lòng kinh hãi lắm, thầm nhủ, phái Võ Đang nổi tiếng võ lâm nhờ kiếm thuật, xem ra qua thật không sai, cứ đánh như thế này, chắc chắn sẽ bị thương dưới kiếm của y, chi bằng nhân lúc còn sức phản kích, mạo hiểm tiếp y vài chiêu, kiếm thuật của kẻ àny tuy lên đến thượng thừa, nhưng kinh nghiệm đối địch không đủ, nếu như có thể dùng kế, chắc chắn có thể thắng được …

Yù nghĩ ấy lướt qua, ngầm vận chân lực, cổ tay múa tròn, ngọn roi lòng đầu bằng tơ vàng đột nhiên vẽ ra một luồng ánh sáng màu vàng, trong nhất thời ánh vàng mạnh lên, đánh bạt thế kiếm kín kẽ của Bạch Dương đạo trưởng, mượn thế phản kích, cổ tay gập lại, đánh liền ra ba chiêu, tay đánh ra một màn roi, phóng thẳng tới ba yếu huyệt trên ngực của Bạch Dương đạo trưởng.

Chiêu “long linh phụng vũ” này, là một trong ba đại tuyệt chiêu của bảy mươi hai thức “long phụng tiên pháp” của Vạn Hiểu Quang, khi dùng thì uy thế không thể coi thường, Bạch Dương đạo trưởng lập tức bị thế phản công mạnh mẽ ấy buộc thối lùi đến hai bước, nhưng y tính tình kiêu ngạo, vừa lùi bước thì lập tức giở kiếm tấn công, một chiêu “triều phiên nam hải” đâm thẳng vào màn roi.

Thế rồi roi và kiếm giao nhau, ánh kiếm, màn roi lập tức tắt hẳn.

Bạch Dương đạo trưởng quát lên một tiếng, vận đủ nội lực, đẩy thanh trường kiếm về phía Vạn Hiểu Quang.

Té ra khi roi và kiếm giao nhau, cả hai đều vận nội lực, cho roi và kiếm giáng lại với nhau, ngọn roi tơ vàng quấn lên thanh kiếm, Bạch Dương đạo trưởng dùng lực đẩy một cái, cả kiếm lẫn roi đều đâm về phía Vạn Hiểu Quang.

Ngọn roi long đầu tơ vàng trong tay Vạn Hiểu Quang là vật mềm mại, khi giao nhau với thanh trường kiếm của Bạch Dương đạo trưởng thì thua thiệt rất lớn, chỉ cảm thấy thế đẩy của đối phương mạnh mẽ lạ thường, trong lòng biết nếu tiếp đòn này, thì sẽ bị thương ngay tại trận, lập tức rê ngang hai bước, lách qua một bên.

Bạch Dương đạo trưởng đã vận chân lực của toàn thân thấy Vạn Hiểu Quang né qua một bên, ngửa mặt hú dài một tiếng, lắc cổ tay một cái.

Cú lắc này, chính là tập trung hết công lực trong toàn thân của y, lực đạo lớn mạnh vô cùng, Vạn Hiểu Quang cảm thấy ngọn roi trong tay bị một nguồn kình lực hút đi, vốn muốn dùng lực nắm roi lại, nhưng đã trễ một bước, chỉ cảm thấy ngọn roi trong tay bị hút bay ra.

Bạch Dương đạo trưởng, một kiếm đã đánh bay được ngọn roi trong tay Vạn Hiểu Quang, cười ha ha nói:

Thần Tiên Phi Thoa, chẳng qua chỉ có thế thôi …” rồi giơ thanh kiếm đâm thắng tới.

Vạn Hiểu Quang nổi danh trên giang hồ, được võ lâm đồng đạo kính ngưỡng, trong đời chưa từng bao giờ bị mỉa mai như thế, nhíu này, mặt lộ sát cơ, tay trái đưa xéo ra để dụ kiếm thế của Bạch Dương, tay phải đánh ra một chiêu “phi bạt chàng chung”.

vào be sườn của Bạch Dương.

Bạch Dương đạo trưởng vận nội lực, đánh bay ngọn roi của Vạn Hiểu Quang xong, nhủ thầm đã nắm chắc phần thắng trong tay, nào ngờ chq đột nhiên phản kích, trong nhất thời, né không kịp, chỉ đành hạ tay trái chịu một quyền của Vạn Hiểu Quang, chỉ cảm thấy một nguồn lực đạo mạnh mẽ, đánh lên tay trái, nhất thời cảm thấy đau đến nhói tim, bước chân không vững nữa, thối lùi đến năm bước.

Vạn Hiểu Quang vừa tung đòn đã đắc thủ, hú dài một tiếng, phóng người lên, lộn người lên không như một con chim hạc, phóng người tới chỗ cây roi rơi xuống, tay phải đưa ra nhặt ngọn roi. Cầm được ngọn roi trong tay, đột nhiên nghe phía sau lưng có tiếng gió, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bạch Dương đạo trưởng cả người lẫn kiếm phóng tới nhanh như điện chớp.

Bạch Dương đạo trưởng sau khi bị trọng thương, vẫn có thể dùng kiếm mau chóng đánh ra một đòn, quả thực ngoài ý của Vạn Hiểu Quang, dù có muốn né tránh cũng không kịp, trong lúc vội vàng, tay cầm ngọn roi quét mạnh ra.

Trong lúc lung túng, lực không giống như bình thường, lực đạo tuy mạnh, nhưng không chính xác được. chỉ nghe tiếng roi kiếm giao nhau, ngọn roi của Vạn Hiểu Quang bị thanh kiếm của Bạch Dương đạo trưởng đánh bạt ra, một luồng khí lạnh đâm thẳng tới phía trước ngực.

Té ra thế phản kích của Bạch Dương đạo trưởng sau khi bị thương, ngưng tụ công lực của tòan thân, kình đạo mạnh mẽ vô cùng, ngọn roi của Vạn Hiểu Quang chưa chặn được thế lao đến của Bạch Dương đạo trưởng, trong lúc nguy cấp, toàn thân ngửa ra sau, tay trái chống xuống đất, mau chóng lăn qua một bên.

Y tuy ứng biến nhanh chóng, nhưng vì kiếm thế của Bạch Dương quá mạnh mẽ, mũi kiếm đã đến, tay phải của Vạn Hiểu Quang bị cứa một nhát sâu đến bốn thốn, máu tươi tuôn ra.

Kiếm thế vẫn còn đà, đâm xuống đất, sâu đến nửa thước.

Vạn Hiểu Quang quát lớn một tiếng, vươn người dậy, phóng ra một cước.

Bạch Dương đạo trưởng sau khi tay trái bị thương, cố né đau đâm ra một kiếm, tuy có thể đâm tay phải của Vạn Hiểu Quang bị thương, nhưng sức lực của y cũng hết, thế là trúng một cước của Vạn Hiểu Quang, thân người bay cao đến sáu bảy thước rồi rơi xuống đất, thanh trường kiếm cũng tuột khỏi tay. Vạn Hiểu Quang cố nén đứng dậy, chạy tới chỗ Bạch Dương đạo trưởng, điểm hai huyệt đạo của y, rồi đứng đấy băng bó vết thương trên tay, nhặt ngọn roi long đầu tơ vàng quấn vào trong eo, cõng Bạch Dương đạo trưởng chạy về Vạn Nguyệt Hiệp.

Y vốn muốn đưa Bạch Dương đạo trưởng về Vạn Nguyệt Hiệp, trước tiên trị liệu vết thương cho y, sau đó sẽ đích thân đến Tam Nguyên quán ở núi Võ Đang một chuyến, gặp mặt Tử Dương đạo trưởng để kể rõ hết sự tình.

Nhưng khi y đi đến gần Vạn Nguyệt Hiệp, trong lòng đột nhiên nghĩ rằng, nếu cõng Bạch Dương vào phía trong, chuyện y bị bắt sống sẽ lọt vào trong mắt đệ tử, Bạch Dương lại là người coi trọng sĩ diện, cho nên sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng, mối thù oán này mãi mãi khó mà gỡ được …

Yù nghĩ lướt qua, thế rồi đặt Bạch Dương đạo trưởng trên vai xuống, giải huyệt đạo cho y, nói:

“Võ công của đạo trưởng cao hơn tại hạ một bậc, sự việc giờ đây đã xảy ra, toàn là do kinh nghiệm đối địch vẫn chưa đủ”.

Bạch Dương đạo trưởng cười nhạt một tiếng, nói:

“Không những kinh nghiệm đối địch chưa đủ, mà võ công cũng còn kém, nhưng đã bị ông bắt sống, thì cứ coi như ta đã bại trong tay của ông!”.

Vạn Hiểu Quang nhíu mày, định trút cơn giận, nhưng lòng nghĩ lại, kẻ này tuy ngang ngược, nhưng chưa bao giờ làm chuyện ác, hiện nay trên giang hồ, phái Võ Đang có chân đứng rất vững, nếu như kết thù chuốc oán với y, không những không có lợi cho mình, mà cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến nghĩa đệ …

Rồi nén cơn giận, nói:

“Trên giang hồ, thắng bại là chuyện thường thấy, huống chi chuyện hôm nay, đạo trưởng không phải thực sự bại …”.

Bạch Dương đạo trưởng đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:

“Đạo gia có thù sẽ báo, cái nhục ngày hôm nay tạm ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ tính …”.

Vạn Hiểu Quang cả giận nói:

“Vạn mỗ này sẽ chờ ngươi ở Vạn Nguyệt Hiệp”.

Bạch Dương tức giận nói:

“Trong vòng ba tháng, đạo gia sẽ báo thù này …”.

Vạn Hiểu Quang thấy khẩu khí của y càng lúc càng khó nghe, không khỏi lửa giận bốc cao, đưa tay vào trong lòng, lấy ra hai mũi ngân thoa, lắc cổ tay một cái, hai mũi ngân thoa xé gió bay ra.

Y vốn được người ta tôn xưng là Thần Tiên Phi Thoa, tài ném ám khí rất cao cường, hai mũi phi thoa tuy là ra tay cùng lúc, nhưng đà lao tới thì khác nhau, mũi phi thoa bên tay trái xé gió bay thẳng tới, mũi phi thoa bên tay phải thì lại bay xéo lên tiến về phía trước, chậm rãi lạ thường.

Bạch Dương đạo trưởng đã lãnh giáo võ công của đối phương, cho nên không dám coi thường hai mũi ngân thoa, thế rồi cắn răng, cố nén cơn đau, ngầm đề chân khí, ngưng thần chuẩn bị.

Hai mũi ngân thoa khi còn cách y một trượng năm thước, thì đột nhiên mũi bên trái bỗng trở nên nhanh chóng, một luồng ánh sáng bạc phóng thẳng vào ngực Bạch Dương.

Bạch Dương đạo trưởng thấy khoảng cách của hai mũi ngân thoa tương đối xa nhau, đều tập trung chú ý lên mũi ngân thoa bên trái, nghĩ bụng trước tiên gạt mũi ngân thoa này rớt xuống rồi sẽ đối phó với mũi ngân thoa bên phải, thế rồi quát lớn một tiếng, vận nội lực một chưởng chém sang mũi ngân thoa bên tay trái.

Nội công của y thâm hậu, chưởng này tụ thế mà phát ra, uy thế không nhỏ, một luồng nội lực mạnh mẽ tuyệt luân, gíng thẳng về phía mũi ngân thoa, lập tức mũi ngân thoa ở phía trước bị lệch sang một bên.

Nào ngờ mũi ngân thoa bên phải vốn chậm rãi, cho đến khi y ra tay đối phó với mũi ngân thoa bên trái, đột nhiên phóng tới nhanh như điện xẹt, chỉ thấy một luồng ánh sáng bạc lóe lên, đã đến gần Bạch Dương đạo trưởng.

Bạch Dương đạo trưởng chém ra chưởng phải chưa kịp thu về, mũi ngân thoa đã ở phía trước ngực, trong lúc vội vàng, người lách qua một bên, mũi ngân thoa đã cắm phập vào vai trái, chỉ cảm thấy trên vai lạnh toát, mũi ngân thoa đã cắm vào trong thịt đến hơn một thốn, nhướng mắt nhìn lên, thấy Vạn Hiểu Quang hai mắt trừng trừng, đứng yên ở đấy, hai tay mỗi bên cầm hai mũi ngân thoa, xem ra nếu như hai mũi ngân thoa lúc nãy không trúng, sẽ lập tức phóng bốn mũi ngân thoa này ra.

Bạch Dương đạo trưởng thở dài, chặn huyệt đạo trên vai trái lại, tay phải cầm chuôi ngân thoa, rút chiếc thoa ra, một dòng máu phun ra xa đến bốn thước.

Vạn Hiểu Quang hai tay giở ngân thoa lên, lạnh lùng nói:

“Đây chẳng qua chỉ là một đòn trừng phạt nho nhỏ, nếu buông lời làm tổn thương người nữa, ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị “liên hòan phi thoa”!”.

Bạch Dương đạo trưởng cười một tràng điên dại, lắc cổ tay ném ngược mũi ngân thoa về phía Vạn Hiểu Quang, gằng giọng nói:

“Trong vòng ba tháng, Vạn Nguyệt Hiệp của ngươi sẽ thành bình địa …” nói xong thì xoay người chạy mất.

Vạn Hiểu Quang nhìn bóng Bạch Dương đạo trưởng lướt nhanh như điện xẹt, trong lòng thầm than, nhủ thầm, kẻ này lòng dạ hẹp hòi như thế, sẽ khó chịu nổi cái nhục bị đả thương và bắt sống, về đến núi Võ Đang, chắc chắn sẽ buông lời thị phi, giờ đây thực lực của phái Võ Đang trên giang hồ rất lớn, chỉ e khó chịu nổi cái nhục cao thủ trong phái bị đánh bại, cho nên vì sĩ diện sẽ báo đại thù, với thực lực hùng hậu của phái Võ Đang, bản lĩnh của mình dù có mạnh hơn cũng khó chống cự nổi”.

Đột nhiên ý nghĩ xoay chuyển, lại nhủ thầm, Tử Dương đạo trưởng lòng dạ khoan dung, quyết không thể tin lời nói một phía của Bạch Dương đạo trưởng, mà báo thù mình, dù cho không hài lòng việc mình dùng phi thoa đả thương Bạch Dương, chắc chắn cũng sẽ phái người đến điều tra chân tướng của chuyện này trước, nếu như y biết được Bạch Dương đạo trưởng có hành vi cuồng ngạo, chắc không đến nỗi trở mặt thành thù”.

Trong nhất thời ý nghĩ dâng trào, khó lui nỗi âu lo, thở dài một tiếng, chậm rãi bước vào trong Vạn Nguyệt Hiệp.

Từ khi y ẩn cư ở Vạn Nguyệt Hiệp, đã để ý địa hình ở đây, rồi lại ra tay sắp đặt, tuy không phải nơi nào cũng hiểm trở, nhưng người khác muốn tìm chỗ ẩn thân ở đây, lại là chuyện không dễ dàng.

Ngày trước khi còn hành hiệp trên giang hồ, y đã kết thù rất nhiều, giờ đây tuy đã qyy ẩn, nhưng không hề lơi lỏngviệc luyện tập võ nghệ, ngoài ái nữ và một đệ tử đắc ý, còn có hai mươi tên gia bộc, canh giữ trong cốc, cùng với bốn ả tỳ nữ.

Y nửa đêm rời khỏi cốc, đến khi mặt trời lên ba cây sào vẫn chưa về nhà, đã khiến ái nữ và đệ tử không yên lòng, vừa vào trong cốc, đã thấy một thiếu niên anh tuấn tuổi trên dưới hai mươi và ái nữ mặc áo tía vội vàng chạy ra.

Hai người hình như đã chờ lâu, vừa thấy Vạn Hiểu Quang an toàn trở về, vui mừng chạy tới, thiếu niên ấy thần thái cung kính gọi một tiếng sư phụ, cúi đầu đứng một bên.

Nhưng thiếu nữ áo tía thì nũng nịu lêu lên một tiếng phụ thân rồi chạy vào lòng Vạn Hiểu Quang.

Nàng hình như thấy vết máu trên tay Vạn Hiểu Quang, kêu ối chao một tiếng, thối lui hai bước, vẻ mặt kinh hoảng, hỏi:

“Trên áo phụ thân sao lại có vết máu?”.

Vạn Hiểu Quang mỉm cười, nói:

“Đừng lo, chỉ là một vết thương nhẹ!”.

Thiếu nữ áo tía chạy về phía trước hai bước, nhẹ nhàng nâng cánh tay phải của Vạn Hiểu Quang lên, chỉ thấy trên tay áo, có một chỗ rách rộng đến bốn phân, bất giác kêu lớn:

“Phụ thân lại đánh nhau với người ta, đây chẳng phải là vết kiếm hay sao?” rồi lật chỗ rách trên tay áo của Vạn Hiểu Quang ra nhìn, chỉ thấy phần áo trong cánh tay có vết máu rướm ra ngoài.

Nàng từ nhỏ đã mất mẫu thân, lớn lên bên cạnh phụ thân, Vạn Hiểu Quang đã quy ẩn ở Vạn Nguyệt Hiệp khi tên tuổi lẫy lừng, cũng là có liên quan đến sức khỏe của ái thê.

Y tuy đã bỏ mọi danh vọng trên giang hồ vì ái thê, chọn một nơi phong cảnh đẹp đẽ như Vạn Nguyệt Hiệp để ẩn cư, mỗi ngày ở bên cạnh ái thê, chăm sóc cho bà, nhưng vẫn không thể cước được tính mạng của ái thê, sinh được cho y một đứa con gái thì lìa bỏ cõi trần, Vạn Hiểu Quang đau đớn vô cùng, nổi mong nhớ ái thê đều đặt lên mình ái nữ, tự tay nuôi dưỡng ái nữ trưởng thành.

Ông một thân nhưng vừa là cha vừa là mẹ, cho nên cũng nuông chìu đứa con duy nhất này, khiến cho nàng cũng có chút ngang ngạnh, may mà trong Vạn Nguyệt Hiệp, ai cũng nhường nàng mấy phần để cho xong chuyện.

Ông vì kỷ niệm ái thê Lý Vân Hà đã mất, cho nên đặt tên con gái là Ánh Hà.

Vạn Ánh Hà tuy ngang ngạnh một chút, nhưng thông minh lạ thường, rất hiểu lý lẽ, chuyện nhỏ tuy không khỏi theo ý mình, nhưng đối với chuyện lớn thì rất nghe lời phụ thân.

Vạn Hiểu Quang thấy được nỗi thống khổ vì bệnh của ái thê, cho nên quyền tâm truyền hết võ công cho con gái, muốn cho nàng khỏe mạnh, cho nên sinh Vạn Ánh Hà không được bao lâu, Vạn Hiểu Quang đã dùng thuốc nước tắm rửa cho nàng, khi Vạn Ánh Hà hiều biết chút ít sự đời thì bắt đầu truyền thụ cho phương pháp nội công tọa tức, đó chính là đặt nền tảng cho việc truyền thụ võ công, bởi vì nguyên khí tiên thiên không mất, sau này còn được điều dưỡng, nền tảng vững chắc vô cùng, rất dễ đi vào cảnh giới thượng thừa, Vạn Hiểu Quang có lòng bồi dưỡng cho con gái, ngoài tình yêu thương, chăm sóc, còn điều chế cho nàng rất nhiều loại thuốc, lại thêm Vạn Ánh Hà thông minh tuyệt đỉnh, năm mười lăm tuổi đã học được chín phần võ công của Vạn Hiểu Quang.

Y thấy võ công của con gái mình đã có nhiều thành tựu, sau khi suy nghĩ thì đã truyền tuyệt kỹ “liên hoàn phi thoa”.

Vạn Ánh Hà là người lanh lẹ, cảm thấy ngân thoa của phụ thân mình quá nặng, không tích hợp cho nữ tử, cho nên vẽ kiểu rồi sai thợ đẽo cho mình loại ngân thoa kiểu nhỏ, lại còn cắm thêm hai miếng ngân dịp yến vĩ, đổi tên thành yến vĩ ngân thoa.

Loại ám khí này của nàng có thể tích nhỏ, sau khi luyện tập, không những đã bước vào cảnh giới xuất thần nhập hóa, mà một tay có thể đồng thời phóng ra bốn mũi yến vĩ ngân thoa.

Vạn Hiểu Quang thấy võ công, ám khí của con gái yêu ngày càng muốn vượt hơn mình, trong lòng cũng không biết là vui hay buồn, chỉ cảm thấy con gái của mình thông minh hơn người, xinh đẹp đáng yêu, là một nữ tử mà học một thân võ công như thế, có chút không ổn, cho nên trong lòng cũng có phần lo lắng.

Lại nói Vạn Ánh Hà thấy phụ thân không chịu nói đến chuyện bị thương, lập tức vẩu môi, nói:

“Phụ thân không nói, nữ nhi cũng đoán được kẻ nào đã đả thương người, võ công của phụ thân cao cường như thế, kẻ khác sao có thể đả thương người, chắc chắn đó chính là vị thúc thúc minh chủ lục lâm gì đó, hừ! Khi y quay trở lại Vạn Nguyệt Hiệp chúng ta, nữ nhi phải dùng “yến vĩ ngân thoa” đả thương y mới được!”.

Vạn Hiểu Quang nghe mà sửng sốt, nhủ thầm, nha đầu này thật lớn gan, ngang ngạnh, nói được là làm được, thủ pháp “yến vĩ ngân thoa” của nó rất cao cường, nếu như nó đứng trong chỗ tối, tấn công bất ngờ, Hồ hiền đệ võ công tuy cao chỉ e khó né kịp.

Trong lòng lo lắng, buột miệng nói:

“Hà nhị không được làm bậy, phụ thân bị thương dưới kiếm của Bạch Dương đạo trưởng phái Võ Đang, chẳng có liên quan gì đến Hồ thúc thúc của con!”.

Vạn Ánh Hà nhoẻn miệng cười, nói:

“Hồ thúc thúc có nghĩ kim lang với phụ thân, tất nhiên sẽ không đánh nhau với người, song, nếu nữ nhi không nói khích phụ thân, người quyết không cho nữ nhi biết sự thật, hừ! Bạch Dương đạo trưởng, sau này gặp y, nữ nhi nhất định đâm cho y hai nhát để trừ bỏ cơn tức cho phụ thân!”.

Vạn Hiểu Quang không ngờ đứa con gái mới mười bảy tuổi mà đã quỷ quyệt với mình, lắc đầu thở dài, chậm rãi bước về phía trước.

Vạn Hiểu Quang uay vào trong cốc, gọi ái nữ và đồ đệ là Văn Thiên Sinh, người đã đi theo y mười mấy năm, cùng với hai mươi gia bộc trong nhà vào trong đại sảnh rồi nói:

“Bắt đầu từ hôm nay, các người phải càng để ý hơn, theo dõi các lối vào trong cốc, nếu như phát hiện có người vào trong núi, phải lập tức về bẩm báo”.

Vạn Ánh Hà nói:

“Phụ thân cẩn thận phòng ngừa như thế chắc là vì Bạch Dương đạo trưởng, hừ! Một tên Bạch Dương đạo trưởng có gì đáng sợ, khi gặp y, nữ nhi sẽ cho y biến thành “Hồng Dương” đạo trưởng”.

Vạn Hiểu Quang nói:

“Trẻ con biết gì, Bạch Dương đạo trưởng là sư đệ chương môn phái Võ Đang hiện thời, võ công cao cường, kiếm thuật tinh thâm, ta mà vẫn chưa thắng nổi y, huống chi một chút võ công của con”. Y sợ ái nữ khi gặp Bạch Dương đạo trưởng thì ra tay thật, cho nên phải dạy cho nàng cảnh giác.

Nào ngờ Vạn Ánh Hà từ nhỏ đã được y nuông chìu, không hề e sợ, chỉ mỉm cười nói:

“Phái Võ Đang rất có danh tiếng trong võ lâm, môn hạ lại nhiều, phải chăng phụ thân e sợ bọn họ đem nhiều người đến đây xâm phạm?” nàng vẫn thường nghe phụ thân nói về chuyện phái Võ Đang, biết được phái Võ Đang là một phái lớn trong giang hồ, thấy phụ thân cẩn thận như thế, biết rằng sợ có đông người đến đây xâm phạm.

Vạn Hiểu Quang lạnh lùng hừ một tiếng, giận dữ nói:

“Trẻ con đừng lắm chuyện!”.

Vạn Ánh Hà nhoẻn miệng cười:

“Phụ thân không nên lo lắng vì chuyện này, Hồ thúc thúc vẫn ở gần đây, nếu như phái Võ Đang đến xâm phạm, chúng ta cứ đi mời Hồ thúc thúc sai người đến giúp đỡ”. Nàng thấy Hồ Bách Linh thống lĩnh lục lâm trong thiên hạ trông rất oai phong, cho nên lúc này chợt nhớ đến chàng.

Lời ấy vừa nói ra, Vạn Hiểu Quang đột biến sắc, đứng bật dậy, bước tới gằng giọng nói:

“Phụ thân là nhân vật thế nào, sao có thể nhờ vào sức của bọn đạo phỉ trong chốn lục lâm …” tay trái giở lên tát một cái khiến cho Vạn Ánh Hà phải lảo đảo thối lùi ra sau ba bước, trên má đỏ ửng, dấu tay vẫn còn, khóe miệng tóe máu tươi.

Từ ngày ra đời, Vạn Ánh Hà chưa bao giờ bị phụ thân mắng nặng một câu, thế mà giờ đây bị một bạt tai như thế, bất giác đứng yên tại chỗ, nhìn Vạn Hiểu Quang một lúc, đột nhiên hai tay bưng mặt khóc lớn rồi chạy ra ngoài.

Vạn Hiểu Quang hạ tay xuống, trong lòng có chút hối hận, bởi vì cảm thấy lời nói có ý nhục mạ nghĩa đệ, lại cảm thấy trách phạt ái nữ quá nặng. Thấy nàng bưng mặt chạy ra ngoài, trong lòng cảm thấy không yên.

Văn Thiên Sinh thấy sư phụ nổi cơn thịnh nộ, hoảng sợ đến nỗi không nói ra lời, cung kính đứng yên một bên.

Vạn Hiểu Quang phất tay, quay sang nói với mười hai gia bộc:

“Nếu có người xâm nhập vào trong cốc, không được tự tiện ra tay, chỉ được mau chóng quay về báo với ta”.

Mười hai gia bộc ấy nhất tề ôm quyền cúi người mà lui.

Vạn Hiểu Quang quay lại nhìn Văn Thiên Sinh nói:

“Con hãy đi khuyên sư muội một lát, đừng để nó khóc đến nỗi bệnh”. Nói xong thì quay người chậm rãi bước ra.

Văn Thiên Sinh biết sư muội chắc chắn về phòng, nào ngờ vào đế nội viện mới biết được nàng không quay về, trong lòng không khỏi lo lắng, nhủ thầm, sư muội đã quen được nuông chìu, làm việc bao giờ cũng theo ý mình, lúc này không biết nàng đã đi đâu. Chàng tuy trong lòng có tâm sự, nhưng không hề chậm trễ, mau chóng chạy ra ngoài.

Chàng vừa chạy, vừa suy nghĩ xem sư muội đi về hướng nào, đột nhiên lòng chợt nghĩ ra, liền chạy ra bờ hồ sau cốc, đó là nơi bình thường chàng và sư muội thường đến vui đùa và luyện võ công.

Trong lòng có tâm sự, bước chân càng nhẹ nhàng hơn, trong chốc lát đã đến cuối cốc, từ xa đã nhìn thấy một thiếu nữ áo tía, nằm phục trên tảng đá bên cạnh bờ hồ, đôi vai của nàng run lên bần bật, chắc là đang khóc.

Văn Thiên Sinh vừa thấy sư muội, nỗi lo lắng trong lòng đã giảm đi một nửa, vội vàng bước tới phía sau Vạn Ánh Hà, hạ giọng gọi:

“Sư muội, sư muội …”.

Vạn Ánh Hà chỉ khóc chứ không ngẩng đầu lên.

Văn Thiên Sinh kêu mấy tiếng mà nàng không trả lời, thì liền ngồi xuống tảng đá, nói:

“Sư muội, lẽ nào muội còn giận sư phụ …” vừa nói vừa nhìn Vạn Ánh Hà, chỉ thấy nàng vẫn không phản ứng, thở dài, nói tiếp, sư phụ là người đức cao vọng trọng trong võ lâm, mấy khi bị người ta bức hiếp, không ngờ hôm nay bị thương trước về, trong lòng tự nhiên tức giận, muội không nên cãi lại người trong lúc ấy. Sư muội, muội là người thông minh, muội hãy nghĩ xem lời của ngu huynh có đúng không?”.

Một lát sau, Vạn Ánh Hà vẫn khóc thút thít, Văn Thiên Sinh lung túng, thở dài, nói:

“Sư muội, sau khi muội chạy ra, sư phụ trong lòng cũng rất áy náy, huynh chưa bao giờ thấy thần sắc của người như thế, sư muội, đừng giận nữa …”.

Vạn Ánh Hà ngẩng đầu lên, tóc hất ra sau, mở to đôi mắt, nói:

“Muội không giận phụ thân, mụi chỉ căm ghét Bạch Dương đạo trưởng, có một ngày muội sẽ đâm y hai kiếm”.

Văn Thiên Sinh trong lòng chỉ muốn làm cho nàng vui, thuận miệng nói:

“Phái Võ Đang tuy là một môn phái lớn trong giang hồ, nhưng chúng ta chưa chắc sợ bọn chúng, tay sư phụ tuy bị thương, nhưng thương thế không nặng, từ đó có thể suy đoán, Bạch Dương đạo trưởng này nhất định trọng thương trong tay của sư phụ”.

Vạn Ánh Hà đột nhiên đưa tay lau nước mắt, nói:

“Phụ thân thừơng nói kiếm thuật của phái Võ Đang cao cường, là lãnh tụ hiện nay của võ lâm, huynh nói như thế, rõ ràng có ý lừa muội!”.

Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên với nhau, là một đôi thanh mai trúc mã, sớm đã có tình ý, Vạn Ánh Hà vì được phụ thân yêu thương, cho nên có thói nũng nịu, bình thường Văn Thiên Sinh thường nhường nàng mấy phần, thế rồi tập thành thói quen, vì thế mới vội vàng biện bạch:

“Huynh nào dám lừa sư muội, nếu như sư phụ bại trong tay Bạch Dương đạo trưởng, y sao dễ dàng tha cho sư phụ …” nói đến đây, đột nhiên trầm tư im lặng, lát sau mới lẩm bẩm:

“Thật ra có một điểm làm cho người ta khó hiểu, huynh nghĩ mãi mà không ra!”.

Vạn Ánh Hà nói:

“Chuyện gì mà nghĩ không ra, nói cho muội biết, muội sẽ nghĩ giùm huynh!”.

Văn Thiên Sinh mỉm cười, nói:

“Võ Đang vốn là một kiếm phái lớn trong giang hồ, sư phụ cũng là một đại hiệp lừng danh một thời, không biết cớ gì lại động thủ với nhau?”.

Vạn Ánh Hà nói:

“Huynh đó, ngày thường thì rất thông minh, hừ! Một khi gặp phải chuyện thì lại trở nên hồ đồ như thế!”.

Văn Thiên Sinh nghe mà ngạc nhiên, nói:

“Sao? Sư muội đã nghĩ ra rồi sao?”.

Vạn Ánh Hà nói:

“Chuyện này rất dễ, muội không cần tìm hiểu cũng biết được!”.

Văn Thiên Sinh nói:

“Sư muội thông minh hơn người, võ công cao minh hơn tiểu huynh nhiều, nhưng chuyện trong giang hồ, muội làm sao biết …” đột nhiên cảm thấy mấy câu nói này, có chút đường đột, vội vàng sửa lại rằng:

“Có lẽ sư muội thông minh hơn người, đã nghĩ được nguyên nhân trong đó, tiểu huynh mong rửa tai lắng nghe”.

Vạn Ánh Hà giở ống tay áo, lau nước mắt trên mặt, cười:

“Nhất định là do Bạch Dương đạo trưởng thấy phụ thân và bọn Hồ thúc thúc đi với nhau, đợi khi phụ thân một mình ra khỏi cốc, chặn đường chất hỏi, cho nên dẫn đến xung đột”.

Văn Thiên Sinh nghe mà giật mình, nhủ thầm, nếu là như thế, chỉ e sẽ lớn chuyện.

Vạn Ánh Hà vốn nghĩ chàng nghe xong lời này của mình, nhất định sẽ khen mấy câu, nào ngờ Văn Thiên Sinh ngửa mặt nhìn trời, im lặng trầm tư, giống như chưa từng nghe, nén không được hỏi:

“Sao? Muội nói không đúng sao?”.

Văn Thiên Sinh sực tỉnh, đáp liền mấy tiếng:

“Không sai, không sai, song quả thực nếu vì nguyên nhân này, chỉ e sự việc vẫn chưa kết thúc ở đây …”.

Vạn Ánh Hà nhẹ thở dài một tiếng, tiếp tục nói:

“Từ sau khi phụ thân ẩn cư ở Vạn Nguyệt Hiệp này, mười mấy năm qua chưa bao giờ gặp chuyện gì khó xử, lần này, sau khi giao đấu với Bạch Dương đạo trưởng, đột nhiên lại trở nên lo lắng phiền não như thế, thực sự không phải là không có lý do, cho nên muội suy đóan rằng nhất định là người đang lo lắng Bạch Dương đạo trưởng sẽ dắt theo người của phái Võ Đang đến đây xâm phạm, cho nên cha mới không vui như thế. Nghe nói phái Võ Đang là một kiếm phái lớn trên giang hồ, người đông thế mạnh, phụ thân một mình vỗ tay khó kêu …”.

Văn Thiên Sinh nói:

“Sư muội nói không sai, nhưng phái Võ Đang lại là danh môn đại phái trong chốn võ lâm hiện nay, quyết không thể không hỏi rõ ngọn ngành mà đã đến xâm phạm Vạn Nguyệt Hiệp chúng ta, dù cho giữa sư phụ và Bạch Dương có chuyện hiểu lầm cũng không đến nỗi cả phái Võ Đang đến đây báo thù”.

Vạn Ánh Hà nói:

“Cũng mong sư huynh nói không sai, nhưng nếu sự việc không may để muôi đóan trúng, một chút sức của Vạn Nguyệt Hiệp chúng ta khó mà chống lại cả phái Võ Đang, cách duy nhất là đi tìm Hồ thúc thúc sai người đến giúp đỡ …”.

Văn Thiên Sinh thất kinh, nói:

“Chuyện này vạn lần không thể, sư phụ là một bậc đại hiệp, làm sao có thể chung chạ với người trong chốn lục lâm được …”.

Vạn Ánh Hà nghiêm mặt nói:

“Ngoài cách này, có còn cách nào có thể giữ yên Vạn Nguyệt Hiệp chúng ta?”.

Văn Thiên Sinh nói:

“Sư phụ là người lo sâu tính xa, tất đã có sắp xếp, sư muội vạn lần không được tự tiện hành động”.

Vạn Ánh Hà lại thở dài, nói:

“Mong suy đoán của muội là sai thì tốt!” rồi chậm rãi đứng dậy.

Thời gian ba tháng trôi qua thật mau, Vạn Nguyệt Hiệp vẫn như xưa.

Nhưng phía ngoài Vạn Nguyệt Hiệp lại có biến cố.

Đêm nay, trời trong mây tạnh, trăng sáng như gương, bóng trăng trên trời trong xuống khe suối, từng đợt sóng xô đẩy lấp lánh, như một tấm màn dưới đáy nước, phía trên có khảm vầng trăng sáng.

Trên khe suối, ngọn núi cao ngất trời mây, phía dưới chính là lối vào của Vạn Nguyệt Hiệp.

Khe núi này rất hiểm trở, từ ngày Vạn Hiểu Quang bị thương quay về, liền sai người ngầm tăng cường căn giữ ở đây.

Đêm nay trên đỉnh núi, chính là lượt tuần phòng của Lý Mậu, thuộc hạ cũ của Vạn Hiểu Quang, người này rất hiểu biết chuyện trên giang hồ, xử lý sự việc rất tỉnh táo, về mặt võ công, cũng có tu vi rất sâu, nhất là thanh đơn đao, đã giúp y tránh được nhiều cơn sóng gió trên giang hồ, cho nên người đời trên giang hồ gọi là là Khoái đao Lý Mậu.

Đêm nay trời đã qua canh ba, mặt trăng vẫn treo trên trời, Khoái đao Lý Mậu đang đứng canh trên ngọn tra tùng, đột nhiên thấy dưới khe suối có xuất hiện ba chấm đen, y tự nhủ đó là bóng chim trên trời chiếu xuống, nhưng nghĩ lại, đêm khuya thế này, còn có chim nào bay nữa.

Nghĩ như thế, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, ngưng thần nhìn xuống, lại thấy hai chấm đen, phóng thẳng vào cửa cốc.

Khoái đao Lý Mậu vốn là người già dặn, tuy biết chấm đen xuất hiện kỳ lạ, nhưng không hề lo lắng mà vẫn ngồi trên cành cây theo dõi tiếp.

Trong chớp mắt, hai bóng đen ấy lách sang bên phải, bị tảng đá nhô lên khỏi mặt nước cản lại, lúc này không nhìn thấy nữa.

Khoái đao Lý Mậu trong lòng thầm kêu kỳ lạ, mượn lực bật trên cành cây, người nhoài ra phía trước, đã đu qua một cây khác, rồi lại phóng người vượt qua một cây nữa, trong chốc lát đã vượt qua mười mấy cây đại thụ, nhìn xuống tảng đá ấy, chẳng thấy dấu vết gì nữa chứ đừng nói bóng người.

Khoái đao Lý Mậu trong lòng lo lắng, nhủ thầm, chẳng lẽ có thể cao thủ nào đến Vạn Nguyệt Hiệp chúng ta? Trong lòng suy đoán như thế, người đã vọt xuống đất, đến gần quan sát một hồi vẫn tìm không ra dấu vết gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.