Bọn Thiếu Bạch trà trộn vào trong đoàn người ngựa đi đưa đám, Hoàng Vĩnh ngầm để ý quan sát nhưng không thấy thừa một cỗ áo tang nào. Tình thế hiện tại rất rõ ràng, nếu như Hoàng Vĩnh và Thiếu Bạch muốn có áo tang, chỉ còn tìm cách lột từ trên người của bọn đưa đám nên liền dùng thuật truyền âm sẽ giọng nói với Thiếu Bạch :
– Trước khi trời sáng chúng ta phải có được một bộ áo tang.
Thiếu Bạch cũng thi triển thuật truyền âm nói lại :
– Nhưng phải đả thương đến ba nhân mạng, không khỏi quá tàn độc.
– Nếu như chúng ta chỉ cần điểm huyệt đạo của bọn họ rồi đoạt lấy áo?
Thiếu Bạch khẽ lắc đầu nói :
– Nếu như để lại ba nhân mạng ấy chẳng hóa ra là bịt tai trộm chuông sao? Cần tìm một biện pháp khác thì hơn.
Hai người tuy sử dụng thuật truyền âm để trò chuyện với nhau khiến kẻ khác không thể nào nghe được, nhưng những cử động phác họa lén lút của hai người đã tạo nên sự nghi ngờ cho bọn người đưa tang. Liền đó một trung niên đại hán độ tam tuần bỗng rảo bước về phía hai người.
Thiếu Bạch phản ứng rất nhanh, biết như nếu không hạ thủ tất sẽ bị phát giác chân tướng nên không kịp suy nghĩ lâu, tay phải liền thò nhanh ra chụp lấy cổ tay của đại hán và tả thủ sớm đã nhắm hướng điểm vào á huyệt của đối phương. Đại hán trung niên không ngờ Thiếu Bạch xuất thủ đột ngột và mau lẹ như thế nên cổ tay phải bị nắm chưa kịp tri hô thì á huyệt đã bị đối phương điểm trúng. Hoàng Vĩnh liền rảo bước tới bên hai người, ngăn cản tia mắt nhòm ngó của kẻ khác.
Bấy giờ tiếng khóc của thiếu phụ càng thêm ai oán, truyền xa trong màn đêm tĩnh mịch. Cỗ quan tài cũng gia tăng tốc độ, hình như muốn trong thời gian dự liệu phải đến nơi ước định.
Thiếu Bạch xòe năm ngón tay nắm chặt lấy cổ tay đại hán, rồi cùng đi sánh vai với y, miệng lạnh lùng nói :
– Nếu như ngươi có ý manh động, ta chỉ cần xuất thêm một chỉ là ngươi sẽ mất mạng ngay đấy.
Đại hán im lặng không đáp, nhưng Thiếu Bạch đã nhận ra trong ánh mắt của y có vẻ hốt hoảng lẫn cầu khẩn, cũng có ý thương hại nói tiếp :
– Chúng tôi vốn không có ác ý, xin huynh đệ đừng lo sợ.
Kình lực trong tay lại ngầm gia tăng, đại hán cảm thấy nửa thân người tê dại, cất bước khó khăn. Cao Quang đi theo sau hai người, thò một tay đặt trên lưng của đại hán, đẩy về phía trước. Thiếu Bạch thấy đại hán nhăn mặt đau đớn, như không chịu nổi cơn dày vò thể xác, ngầm tản đôi phần chân khí. Đại hán liền cảm thấy trong người thư thới, có thể tự cất bước đi.
Đại hán không thể nói, chỉ trợn mắt sửng sốt nhìn Thiếu Bạch, ánh mắt như bao hàm ý hỏi han. Thiếu Bạch khẽ đằng hắng, sử dụng thuật truyền âm nói :
– Tại hạ có vài điều thắc mắc muốn thỉnh giáo. Nếu huynh đài chịu hợp tác với tại hạ xin gật đầu ba cái.
Đại hán trung niên y lời khẽ gật đầu. Thiếu Bạch nói :
– Hiện tại anh em chúng tôi đang cần có ba bộ áo tang để che mắt mọi người, chẳng hay huynh đệ có biện pháp nào lấy được chăng?
Đại hán trung niên lại gật đầu. Thiếu Bạch sẽ giọng tiếp :
– Trước tiên tại hạ buông cổ tay cho huynh đệ đi, sau khi chúng tôi có được áo tang tại hạ sẽ giải á huyệt cho huynh đệ.
Đại hán trung niên gật đầu. Thiếu Bạch tiếp :
– Thủ pháp điểm huyệt này là tuyệt kỹ bí truyền độc môn, trong võ lâm hiện nay trừ tại hạ ra, không ai có thể hóa giải được.
Buông năm ngón tay thả đại hán trung niên ra. Đại hán ngoái đầu nhìn lại Thiếu Bạch, thốt nhiên gia tăng cước bộ chạy về phía trước, chỉ thấy bóng y thấp thoáng trong đoàn người, khoảnh khắc đã mất dạng.
Thiếu Bạch trầm ngâm giây lâu, giọng lo lắng :
– Nếu như y tiết lộ thân phận chúng ta, sợ rằng sẽ xảy ra một trường ác chiến.
Hoàng Vĩnh đỡ lời :
– Á huyệt của y chưa được giải, có miệng khó nói. Dẫu ú ớ cũng không thể diễn đạt hết tâm ý, chỉ cần chúng ta luôn theo dõi ở đằng sau thì chẳng lo gì y trở mặt.
– Chúng ta chưa có áo tang để mặc, nếu như xông xáo giữa đoàn người sợ rằng sẽ bị nghi ngờ ngay.
Bọn Thiếu Bạch đang lo lắng, chợt thấy đại hán vội vã chạy trở về. Y rảo bước đến trước mặt Thiếu Bạch, sẽ vén vạt áo lấy ra ba tấm khăn trắng nâng lên. Bấy giờ trời cũng sắp sáng, cử động của đại hán lại thêm phần dè dặt nên cũng chưa khiến ai để ý. Thiếu Bạch tiếp nhanh lấy ba tấm khăn trắng, phân phát cho Hoàng Vĩnh và Cao Quang quấn chặt lấy lưng rồi giải khai á huyệt cho đại hán, nhưng năm ngón tay phải vẫn nắm chặt lấy mạch môn y sẽ hỏi :
– Thiếu phụ áo trắng là nhân vật nào, và thi thể trong cỗ quan tài là ai?
Một mặt giảm bớt cước bộ, cố ý lùi lại phía sau mắt trượng, đại hán thở dài nói :
– Thi thể trong quan tài là Tổng phân đường chủ Vũ Đại Phương của Thất Tinh hội ở Giang Nam, còn thiếu phụ áo trắng là Vũ phu nhân.
– Vũ Đại Phương vì sao mà chết?
– Tại hạ chưa được xem tận mắt thi thể, nhưng nghe nói hình như là bị đả thương vì Cừu hận chi kiếm. Sau khi Tổng phân đường của Thất Tinh hội ở Giang Nam xảy ra thảm biến này, lập tức đã dùng bồ câu phi báo Tổng đường. Tổng đường nghe tin cũng chấn động nên phái ba vị đại hộ pháp, do hội Đường chủ xuất lãnh đến Nhạc Dương thành xử lý, nghe đồn có cả Thất Tinh hội chủ cũng sẽ đến sau.
– Người chết không có đất chôn hay sao mà Vũ Đại Phương đã chết ở Tổng phân đường ở Giang Nam tại sao lại vận chuyển thi thể ông ta đi suốt đêm như thế.
– Tại hạ cũng không được tường tận tình hình, dường như theo truyền tin phi báo của Tổng đường đã bảo Vũ phu nhân phải đưa thi thể của chồng đến nơi chỉ định.
Thiếu Bạch ngầm quan sát, nhận thấy đại hán chẳng phải nói dối, biết có truy hỏi cũng vô ích, nên liền chuyển sang vấn đề khác nói :
– Huynh đài là người trong Thất Tinh hội?
– Tại hạ tuy chấp dịch ở trong Giang Nam tổng phân đường của Thất Tinh hội nhưng vẫn chưa chính thức nhập hội.
– Huynh đài đã vẫn chưa nhập hội sao có thể phục dịch ở Tổng phân đường?
Đại hán đưa mắt dò xét nhìn Thiếu Bạch giây lâu hỏi lại :
– Các hạ là ai? Có quan hệ gì với Thất Tinh hội?
Thiếu Bạch khẽ lắc đầu nói :
– Không bất kỳ một môn phái nào trên giang hồ có quan hệ với tại hạ cả!
– Đã chưa bị cuốn vào vòng ân oán giang hồ, việc chi các hạ lại muốn dây dưa như thế? Trong Nhạc Dương thành gần đây như đang sắp sửa xảy ra một trường phong ba, rất nhiều nhân vật võ lâm đều tề tập về nơi này. Anh em chúng tôi tuy không dính dáng đến cuộc tranh chấp giữa những môn phái nhưng cũng khó tránh bị người ngộ nhận. Vừa rồi cũng đã gặp mắt phen phiền phức, nhận thấy đoàn người của chư vị đông đảo nên mới lẽn nhập vào, mong rằng nhờ đó sẽ tránh được những cuộc tranh chấp vô vị.
Đại hán nửa tin nửa ngờ nói :
– Thì ra là thế!
– Tại hạ tin tưởng ở huynh đài, quyết không đến nỗi tiết lộ tông tích của chúng tôi.
Đại hán trầm ngâm giây lâu, chậm rãi nói :
– Đoàn người đưa đám hiện tại trừ mấy vị hộ pháp của Tổng phân đường ra còn có thân thuộc của Vũ đường chủ và Vũ phu nhân, các nhân vật giữa đám người này rất hỗn tạp, ba vị cần phải dè dặt lắm mới được.
Thiếu Bạch lấy làm lạ nghĩ bụng :
– “Người này và chúng ta chẳng qua chỉ mới gặp nhau lần đầu tại sao y lại quan tâm đến ta như thế?”
Nghĩ rồi chàng luôn miệng cảm tạ :
– Đa tạ ơn huynh đài đã chỉ giáo.
Đại hán liếc nhìn Thiếu Bạch như muốn nói nhưng lại thôi, rảo bước đi về phía trước. Thiếu Bạch theo sau đại hán, ngầm vận công phòng bị, chỉ cần phát giác đại hán có cử chỉ gì khác là sẽ dùng cách sấm đánh không kịp bịt tai, xuất thủ điểm ngay huyệt đạo của y. Hai người lại đi chừng công phu một bữa cơm thì đến một trang viện nguy nga. Thiếu phụ áo trắng đã ngưng tiếng khóc, ra lệnh đặt cỗ quan tài xuống rồi đi thẳng vào trong viện.
Lúc ấy, ở phương đông vừng hồng đã xuất hiện, cảnh vật buổi sáng sớm mờ mờ hiện ra.
Thiếu Bạch, Hoàng Vĩnh và Cao Quang sợ bị người phát giác chân tướng nên đã hết sức cẩn thận lẩn tránh những tia mắt soi mói của mọi người. Giây lát sau, thốt nhiên có một thiếu niên mình đeo đơn đao rảo bước chạy tới, cao giọng nói :
– Xin chư vị theo tại hạ vào trang viện dùng trà.
Nói xong y quay người đi trước dẫn đường. Bọn Thiếu Bạch theo đoàn người đưa đám hướng về phía trang viện. Chỉ thấy một tấm biển sơn vàng treo ngang trên cánh cổng đen cao ngất, đề ba chữ lớn “Phúc Thọ bảo”. Tiến qua cánh cửa sơn đen là một trang viện rộng lớn, hai ngọn đèn bảo sáng choang, treo cao trên hai cánh cửa.
Thiếu niên mình đeo đơn đao dẫn đầu tiến vào dãy phòng bên phải nói :
– Mấy ngày hôm nay trong Phúc Thọ bảo chúng tôi có rất nhiều bạn hữu giang hồ đến viếng, phòng xá không đủ, nên xin phiền chư vị nghỉ tạm ở dãy phòng bên.
Đưa mắt sáng rực quét qua đám người nam nữ để tang một lượt, y cau mày nói tiếp :
– Trong chư vị ai là người quản sự?
Liền đó chỉ nghe thấy một tiếng tằng hắng, trong đoàn người chậm rãi bước ra một ông già tuổi độ ngũ tuần, đầu thắt khăn trắng, lưng đeo giải tang, vòng tay nói :
– Lúc ra đi, phu nhân chưa giao phó nên chúng tôi còn chờ đợi phu nhân hạ lệnh.
Thiếu niên thi lễ nói :
– Thỉnh giáo đại danh của huynh đài?
– Tại hạ Lương Tử Bình.
Thiếu niên cũng tự giới thiệu :
– Tại hạ Ngô Tiên Cơ.
– Thì ra là Ngô huynh.
– Không dám, không dám! Tại hạ bái sư làm môn hạ của Đại bảo chủ. Lương huynh xưng hô thế nào?
– Tại hạ là Thức Ty hộ pháp trong Giang Nam tổng phân đường.
– Thì ra là Lương hộ pháp, tại hạ xin thất kính.
– Ngô huynh đã quá lời…
Đảo mắt nhìn lại đồng tử mình mặc áo gai nâng linh bài y nói tiếp :
– Vị này là công tử của Tổng phân đường chúng tôi.
Ngô Tiên Cơ đưa mắt nhìn lại đồng tử, vòng tay nói :
– Thì ra Vũ công tử, tại hạ cam thất kính.
Đồng tử nãy giờ vẫn đứng cúi gầm đầu bỗng ngửng mặt lên nói :
– Không dám! Ngô huynh chớ khách khí.
– Lịnh đường đã vào trong trang, xin công tử cũng mau theo đi thôi!
Đồng tử áo gai khiêm tốn nói :
– Xin phiền Ngô huynh dẫn đường…
Ngoái đầu nhìn lại Lương Tử Bình y nói tiếp :
– Chuyện nơi này xin phiền Lương thúc thúc chiếu cố hộ.
Lương Tử Bình nghiêng mình nói :
– Xin công tử yên tâm.
Ngô Tiên Cơ lại nói :
– Xin phiền Lương huynh chờ chốc lát, tại hạ sẽ thông báo cho gia nhân bảo họ đem rượu..
Rồi y quay sang đồng tử nói tiếp :
– Xin mời Vũ công tử.
Đồng tử áo gai tuy nhỏ tuổi nhưng rất có khí độ, thong thả cất bước về trước. Hai thiếu niên tay đeo sa trắng cũng vội vã đi hai bên đồng tử áo gai. Ngô Tiên Cơ liếc mắt nhìn hai thiếu niên như muốn nói lại thôi, cất bước đi trước dẫn đường.
Hoàng Vĩnh dùng thuật truyền âm nói với Thiếu Bạch :
– Nơi này xa Nhạc Dương thành không quá vài chục dặm, năm xưa Minh chủ có nghe nói qua về Phúc Thọ bảo này chưa?
Thiếu Bạch lắc đầu nói :
– Chưa…
Lời chưa dứt, thốt nhiên thấy hai luồng nhỡn quang chiếu thẳng tới, liền vội vàng ngừng bặt. Chỉ thấy Lương Tử Bình đang rảo bước chạy lại, đến trước mặt Thiếu Bạch chừng hai thước mới dừng bước trầm giọng hỏi :
– Các hạ là bà con của Vũ đường chủ?
Thiếu Bạch khẽ lắc đầu nói :
– Không, tại hạ là thân thuộc của phu nhân.
Lương Tử Bình đưa đôi mắt sắc như dao, nhìn chằm chặp vào Hoàng Vĩnh và Cao Quang, rất may y không hỏi thêm đã vội quay người bỏ đi.
Hoàng Vinh nói :
– Người này hình như đã có ý nghi ngờ chúng ta.
– Tùy cơ ứng biến, như không phải cần thiết đừng nên xuất thủ bừa bãi.
Hai người đang trò chuyện chợt thấy có vài đại hán bưng mấy mâm bạc tới, trong mâm rượu thịt bốc hơi nghi ngút. Đám nam nữ để tang như đã trải qua thời gian đưa đám rất lâu, ai nấy đều cảm thấy bụng đói như cồn, liên tiếp lấy mâm cơm rượu thịt chia nhau ăn uống ngon lành. Bọn Thiếu Bạch sợ bị người sanh nghi nên cũng giả bộ như đang đói, ăn uống thản nhiên cùng với đám người này.
Lương Tử Bình thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Thiếu Bạch nhưng đối với Hoàng Vĩnh và Cao Quang lại như không mấy chú ý đến.
Thiếu Bạch mượn tiếng ồn ào của bọn người trong bàn tiệc dùng thuật truyền âm khẽ bảo Cao Quang và Hoàng Vĩnh :
– Lão họ Lương như rất chú ý đến tại hạ, vạn nhất tại hạ bị phát giác phải bỏ chạy khỏi nơi này, nhị vị huynh đệ đừng có rời…
Chàng bỗng ngưng bặt không nói tiếp, sợ làm tăng thêm nghi ngờ cho Lương Tử Bình. Thốt nhiên có tiếng bước chân truyền lại, Ngô Tiên Cơ đi đầu, theo sau lưng là một đạo nhân trung niên mình mặc bát quái đạo bào, lưng đeo bảo kiếm, tay cầm phất trần, bộ râu dài phất phơ trước ngực, trông rất oai nghiêm.
Thiếu Bạch đưa mắt nhìn đạo nhân râu dài, thấy đôi nhỡn quang của đối phương sáng quắc như điện, bất giác rung động tâm thần nghĩ bụng :
– “Nội công của người này tinh thâm như vậy, ắt là phải người có vai vế”.
Chỉ thấy Lương Tử Bình hấp tấp chạy lại, khúm núm nghiêng mình thi lễ nói :
– Giang Nam tổng phân đường hộ pháp xin bái kiến thượng nhân.
Đạo nhân mặc bát quái bào sắc mặt vẫn điềm nhiên, không ai đoán được ông ta đang vui hay giận, lạnh lùng nói :
– Ngày Vũ đường chủ Phân đường còn tại thế đã có chỉ định ai là người thừa kế?
– Người đã chỉ định Vũ phu nhân.
– Sau khi Vũ đường chủ bị ám toán, tất cả mọi việc đều do Vũ phu nhân xử lý à?
Lương Tử Bình trầm ngâm giây lâu nói :
– Đúng vậy, chúng thuộc hạ đều hành sự theo lời dặn bảo của Vũ phu nhân.
– A! Ấy thật là…
Đảo mắt nhìn qua mấy chục người nam nhiêu để tang, ông hỏi tiếp :
– Những người này đều là đệ tử trong Thất Tinh hội chúng ta?
Lương Tử Bình quay mặt sang nhìn lại đám nam nữ để tang đứng ở đằng sau, nói :
– Đa số là đệ tử trong Phân đường, còn số ít là thân thuộc của cố Tổng đường chủ và phu nhân.
Đạo nhân khẽ cau mày nói :
– Giới quy trong hội chúng ta chỉ định rõ ràng, phàm là những cơ mật trong hội người ngoài không được tham dự, Vũ đường chủ Tổng phân đường bị ám toán là một việc quan trọng sao lại để cho kẻ khác dự vào.
– Cái đó thuộc hạ không được rõ, đều do phu nhân định đoạt.
Đạo nhân hừ nhạt gằn giọng nói :
– Vũ phu nhân hồ đồ như thế sợ rằng khó tránh khỏi tội đã tiết lộ cơ mật của hội…
Ánh mắt như điện liếc qua đám người nam nữ áo tang, lạnh lùng tiếp :
– Lương hộ pháp chấp sự ở Tổng phân đường đã bao lâu rồi!
– Đã được độ tám năm.
– Vậy thì hay lắm, đệ tử trong Giang Nam tổng phân đường chắc Lương hộ pháp đều biết mặt.
– Hầu hết đều nhận biết.
– Tốt lắm! Lương hộ pháp hãy kiểm điểm lại những người không phải là đệ tử trong Thất Tinh hội của chúng ta lựa cả ra đây.
Lương Tử Bình bối rối nghĩ bụng :
– “Trong đám người này trừ đệ tử của hội ra đa số là thân thuộc của Tổng phân đường chủ và Vũ phu nhân, nếu như ta lựa chọn họ ra sợ rằng Vũ phu nhân sau này sẽ oán hận ta”.
Y do dự không biết quyết định ra sao nên trầm ngâm hồi lâu vẫn không lên tiếng đáp. Đạo nhân mặc bát quái đạo bào thấy vậy biết y có nỗi khổ tâm nên tiếp lời :
– Lương hộ pháp có biết bổn tòa là ai không?
– Theo qui luật trong hội, xưa nay không cho phép kẻ dưới chất vấn người trên. Thượng tọa không nói thuộc hạ đâu dám hỏi nhiều lời.
Đạo nhân chậm rãi tự giới thiệu :
– Bổn tòa là Hành Hình đường chủ Thạch Thiết Anh trong Tổng hội.
Lương Tử Bình buộc miệng hoảng sợ nói :
– Thì ra là Thạch đường chủ, thuộc hạ không biết xin người thứ tội.
– Hội chủ sai bổn tòa đến đây, đã trao phó toàn quyền để tra xét cặn kẽ việc này, bất cứ chuyện gì cũng cần phải xin chỉ thị của bổn tòa trước.
– Thượng tòa nói phải.
– Ngoại trừ bổn tòa còn có hai vị đại hộ pháp trong Tổng đường.
– Thuộc hạ xin được bái kiến hai vị thượng tòa.
– Chưa cần chi vội, xin phiền hộ pháp trước tiên hãy lực chọn những người không phải là đệ tử trong hội chúng ta ra.
Lương Tử Bình cúi đầu vâng dạ rồi quay người đi đến bên Thiếu Bạch lạnh lùng hỏi :
– Các hạ là bà con của phu nhân?
Thiếu Bạch tuy cảm thấy không ổn nhưng không thể phủ nhận, đành miễn cưỡng đáp :
– Đúng vậy, không biết hộ pháp có điều chi dạy bảo?
Lương Tử Bình cười nhạt đáp :
– Thân thuộc của phu nhân tuy tại hạ chưa được biết hết nhưng hầu hết đã quen mặt, duy chỉ có các hạ là chưa hề thấy qua.
– Tại hạ vì lối sinh hoạt thường phải đi ở bên ngoài nên rất ít khi có mặt ở Vũ phủ.
– Không biết các hạ xưng hô ra sao với phu nhân?
Thiếu Bạch nghĩ bụng :
– “Không thể nói quá thân cận cũng như quá xa xôi mới khỏi cho y nghi ngờ”.
Nghĩ rồi liền nói :
– Người là đường tỷ.
Lương Tử Bình sẽ giọng nói :
– Người mặc đạo bào là Hình đường Đường chủ của Thất Tinh hội chúng tôi như có hỏi các hạ nên ăn nói dè dặt một chút, xin theo tại hạ!
Giọng nói y trở nên rất khách khí, y quay người dẫn Thiếu Bạch tới trước mặt đạo nhân mặc bát quái đạo bào. Đạo nhân đưa đôi mắt sáng quắc như điện nhìn chằm chặp vào mặt chàng như muốn soi thủng tim gan.
Thiếu Bạch vẫn điềm tĩnh không chút lúng túng. Giây lâu sau chợt nghe Thạch Thiết Anh nói :
– Lương hộ pháp, người này là ai?
– Đường đệ của Vũ phu nhân.
– Lương hộ pháp có biết y không?
– Như đã thấy qua nhưng không quen mặt lắm.
Từ lâu y đã nghe đến thủ đoạn rất tàn độc của Thạch Thiết Anh, sợ liên lụy đến mình nên đã mở lời giải nguy cho Thiếu Bạch. Thạch Thiết Anh lại đưa mắt dò xét Thiếu Bạch một lần nữa hỏi tiếp :
– Các hạ có biết võ công?
– Tại hạ hiểu qua đôi chút.
– Vũ phu nhân là đường tỷ của các hạ sao không chịu dẫn các hạ vào hội?
– Tại hạ có bàn qua với đường tỷ về việc vào hội nhưng thời cơ chưa tới nên đường tỷ chưa chịu giới thiệu đấy thôi.
– Thế nào là thời cơ chưa đến?
– Tại hạ nghe đường tỷ nói thì quy luật trong hội rất nghiêm, e rằng khi nhập hội rồi lỡ có lỡ lầm mà phạm đến giới quy của hội dẫu người là đường tỷ cũng không thể nào cứu được tại hạ nên mới muốn để tại hạ một hai năm sau, lớn hơn một chút nữa xin vào hội cũng chẳng muộn.
– Xem thế đủ thấy Vũ phu nhân là người định liệu rất chu đáo.
– Giữa chị em có lý đâu người lại không quan tâm.
Thạch Thiết Anh lạnh lùng nói :
– Lương hộ pháp, lời của người này đều thật cả chứ?
– Cái đó…
Lương Tử Bình ấp úng đáp, chưa dám cả quyết.
– Cái đó, cái đó gì, y nói đúng hay sai?
– Tất cả đều là sự thật.
Thạch Thiết Anh cười ha hả, đưa tay vỗ vai Thiếu Bạch nói :
– Lịnh tỷ thật không khỏi quá lo xa, chứ như tư chất của lão đệ trên đời hiếm có, bổn Đường chủ sữa sọan khi trở về Tổng hội tất sẽ giới thiệu cho lão đệ làm môn hạ của Hội chủ.
– Xin đa tạ.
Thạch Thiết Anh thâu vẻ tươi cười trên gương mặt, quay đầu nhìn lại Lương Tử Bình nói :
– Lương hộ pháp, lúc Vũ tổng phân đường chủ bị người ám toán hộ pháp có trong Tổng phân đường không?
– Đêm hôm ấy thuộc hạ trông coi ở Tổng phân đường không rời nửa bước.
Thạch Thiết Anh bỗng hạ thấp giọng nói :
– Còn Vũ phu nhân đâu? Người cũng ở trong Tổng phân đường chứ? Trong Giang Nam tổng phân đường có rất nhiều cao thủ tại sao Phân đường chủ bị người ám toán lại không một ai phát giác được?
– Theo thuộc hạ hiểu, ngay tối hôm xảy ra thảm sự không có kẻ nào lẽn vào Phân đường, tất chỉ có người sớm đã trà trộn…
Thạch Thiết Anh lạnh lùng ngắt lời :
– Cái đó tại sao Lương hộ pháp lại biết?
Lương Tử Bình giật mình, chột dạ nói :
– Chẳng qua đấy chỉ là sự ức đoán của thuộc hạ…
Đột nhiên có ba tiếng trống vang lên, một thiếu niên mặc kình trang đeo đao vội vã chạy tới nói :
– Tệ Bảo chủ thỉnh Thạch đạo gia cùng vào trong nội đường khảo nghiệm quan tài của Vũ đường chủ.
Thạch Thiết Anh khoát tay nói :
– Biết rồi.
Nói xong đạo nhân đảo mắt nhìn Lương Tử Bình nói tiếp :
– Lương hộ pháp, bọn người này có nên vào nội đường bái vong linh của cố Tổng phân đường chủ.
– Việc ấy không dám phiền đến thượng tòa phải để tâm.
Liền đó, y đi lựa ra mười hai người. Thạch Thiết Anh đưa chiếc phất trần chỉ vào Thiếu Bạch nói :
– Sao không lựa người này vào trong số đó?
Lương Tử Bình vội vàng vâng dạ, đưa tay kéo lấy Thiếu Bạch. Hoàng Vĩnh lẳng lặng sấn tới hai bước, sẽ giọng nói :
– Tại hạ được Tổng phân đường chủ nhận vào trong phủ, lòng vẫn lấy làm cảm kích, lẽ ra phải được đến hậu đường cúng bái pháp thể của Đường chủ chứ?
Lương Tử Bình cau mày, muốn nói lại thôi, y sợ kinh động đến Thạch Thiết Anh, sẽ gây thêm phiền phức nên đành chỉ lặng lẽ xua tay, tỏ ý không cho Hoàng Vĩnh gia nhập.
Hoàng Vĩnh như đã nhận ra vẻ sợ hãi của Lương Tử Bình nên vẫn nhìn quanh giả bộ không thấy, tiến theo hàng người về phía trước. Cao Quang mắt thấy Thiếu Bạch và Hoàng Vĩnh đều theo đối phương vào nội đường cũng lặng lẽ cất bước theo sau. Lương Tử Bình như đã thấy rõ Cao Quang nhưng vì không tiện mở miệng ngăn cản, đành làm như không biết. Hành động của Hoàng Vĩnh và Cao Quang đã bắt đầu khiến cho Lương Tử Bình đem lòng nghi ngờ, y ngầm quan sát bỗng phát giác ra là hai bộ mặt xa lạ, liền giật nẩy mình nghĩ bụng :
– Ta đã ở trong Tổng phân đường mấy năm nay, nhân khẩu trên dưới tuy rất đông đảo nhưng hầu hết ít ra cũng nhận được thấy qua vài lần. Còn hai người này lại rất là xa lạ, ắt phải tìm cách hỏi cho ra mới được.
Cần biết là Hoàng Vĩnh và Cao Quang tướng mạo rất tầm thường, trà trộn vào trong đám người cũng ít có ai chú ý. Không giống vẻ anh tuấn và tiêu sái của Thiếu Bạch, như hạc đứng giữa bầy gà, thoạt mới nhìn qua cũng có thể nhận thấy chàng ngay.
Đi xuyên qua một cái sân rộng, lên khỏi thềm đá chừng bảy bậc thốt nhiên có một mùi hương thơm thoang thoảng đưa ra. Thiếu Bạch ngửng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tòa đại sảnh rộng lớn, cao chừng mấy trượng, có bày hai cỗ quan tài sơn đen, trên cắm cao bốn cây nến cháy sáng rực. Chung quanh là những bức màn trắng rũ xuống thật huyền bí. Hai thiếu nữ mình mặc áo trắng đứng hai bên cánh cửa lớn, Thạch Thiết Anh đi trước dẫn đường, vừa đến gần gian đại sảnh bỗng có tiếng nhạc điệu vọng ra.
Liền đó, hai bên gian đại sảnh có hai đoàn người bước ra. Thiếu Bạch lén đưa mắt nhìn, chỉ thấy người đi đầu bên trái là một ông già tuổi độ ngũ tuần, mình mặc thanh bào, tay đeo sa trắng, bộ râu trắng như cước rũ dài xuống ngực. Người thứ hai tuổi độ ngũ tuần, mặt vuông chữ điền, vẻ mặt rất thâm trầm. Người thứ ba là một vị thiếu phụ áo gai, mắt che khăn trắng, không thể nhìn rõ diện mạo, nhưng cứ xem dáng điệu cũng có thể nhận thấy thiếu phụ đang có nổi khổ tâm.
Thiếu Bạch nghĩ bụng :
– “Vị phu nhân này có lẽ là Vũ phu nhân”.
Đi theo sau thiếu phụ còn có sáu bảy nhân vật cao thấp và sắc phục khác nhau. Trong đoàn người bên phải, người thứ nhất mình mặc trường bào màu vàng nhạt, mặt choắt, đôi mắt tam giác chiếu sáng quắc, hai cánh tay dài chấm gối, đi sau là hai đồng tử áo xanh tuấn tú, một cầm kiếm và một đeo quải.
Đằng sau hai đồng tử là một thiếu nữ diễm lệ mặc kình trang màu lục. Đoàn người chia làm ba hàng, nhất tề đi ra phía trước đại điện. Tiếng nhạc truy điệu thốt nhiên ngừng bặt, hai thiếu nữ áo trắng chợt tung mình nhảy vào đại sảnh, cầm ba bó hoa trắng trao cho những người đứng đầu hàng. Chỉ thấy ba người dẫn đầu dâng hoa nghiêng mình vái trước linh đường rồi đứng thẳng dậy. Đại hán mặt choắt đặt bó hoa trắng xuống, quay sang nhìn ông già tóc bạc râu dài bên trái vòng tay nói :
– Bổn môn không may gặp phải đại địch, đã phiền đến nhị vị Bảo chủ, tại hạ rất lấy làm cảm kích.
Ông già tóc bạc mỉm cười nói :
– Thượng huynh nói quá, tại hạ được chư vị xem trọng nên mới mượn tệ bảo để làm nơi cử hành tang lễ, có đáng gì Thượng huynh phải nói đến hai chữ phiền hà.
Thạch Thiết Anh nói :
– Hội chủ của tại hạ vốn định đích thân đến đây, chỉ vì trong hội đang có nhiều việc nên người không thể thân hành, đặc biệt phái tại hạ tới nơi này trước để cảm tạ nhị vị Bảo chủ.
Ông già tóc bạc vòng tay nói :
– Không dám, không dám.
Đại hán mặt choắt khẽ đằng hắng nói :
– Không biết quí Hội chủ bao giờ mới có thể đến đây?
Thạch Thiết Anh nói :
– Cái đó thật khó nói trước được, vì tệ hội và Thiếu Lâm phái có đôi chút hiểu lầm, tuy là một việc nhỏ mọn nhưng nếu như xử lý không ổn cũng có thể gây thành một trường phong ba. Thượng chưởng môn có điều gì chỉ giáo xin cho tại hạ biết cũng vậy.
Đại hán mặt choắt có vẻ kiêu ngạo, đằng hắng một tiếng, không thèm để ý đến Thạch Thiết Anh, cất bước đi thẳng vào trong sảnh, quần hào bên ngoài cũng lần lượt theo vào. Trong đại sảnh, trừ hai cỗ quan tài ra còn có tám cỗ tử thi được che bằng vải trắng. Đại hán mặt choắt đảo mắt nhìn quanh nói :
– Những thi thể che vải trắng này là nhân vật nào?
Ông già tóc bạc râu dài nói :
– Những người này thân phận rất hỗn tạp, hầu hết là đệ tử trong các đại môn phái.
Đại hán mặt choắt rảo bước chạy tới trước, đưa tay vén lớp vải trắng trên một cỗ tử thi. Thiếu Bạch chăm chú nhìn theo, chỉ thấy xác chết ấy tuổi tác không lớn, trước ngực còn cắm một thanh Cừu hận chi kiếm.
Đại hán mặt choắt nói :
– Người này là tục gia đệ tử môn hạ Thiếu Lâm phái?
Ông già tóc bạc nói :
– Đúng vậy, Thượng chưởng môn kiến thức quảng bác, thật người thường khó sánh kịp.
Đại hán mặt choắt đưa chân phải móc lớp vải trắng che trên một thây người khác, quan sát giây lâu nói :
– Người này là đệ tử của Long Phượng bang?
– Đúng thế, thượng huynh quả không hổ là một Chưởng môn nhân một phái.
Đại hán mặt choắt như có ý muốn biểu lộ kiến văn uyên bác của mình, lại đưa đầu ngón chân giở tấm vải trắng bọc lấy một cỗ tử thi kế đấy.
Thiếu Bạch đưa mắt nhìn, chỉ thấy người này mặt mũi xám đen, y phục trên người đều bị đốt trụi, chỉ trừ một vạt bào đen che chở ở dưới bụng, trước ngực cũng bị cắm sâu một thanh Cừu hận chi kiếm.
Đại hán mặt choắt như không sao nhận ra được xác chết ấy, trầm ngâm giây lát rồi nói :
– Người này là một đạo sĩ?
Ông già tóc bạc ngẩn người, sửng sốt nói :
– Thượng huynh làm sao lại nhận ra được vị ấy Tam Thanh đệ tử?
Đại hán mặt choắt cười ha hả nói :
– Tại hạ cứ căn cứ theo vạt bào đen mà đoán, không biết có đúng không?
– Đúng vậy, người ấy là môn hạ đệ tử của Côn Lôn.
– Đại bảo chủ tại sao lại biết?
– Tại hạ căn cứ trên món binh khí di lưu của y nên nhận ra.
Đại hán mặt choắt lại vén lớp vải trắng che trên một tử thi khác nói :
– Đây là đệ tử trong Bát Quái môn?
Đột nhiên, có tiếng gió lộng, một bóng người phóng vút mình tới, cúi đầu quan sát di thể ấy giây lâu, chợt thò tay rút phắt thanh Cừu hận chi kiếm cắm trên xác nạn nhân. Người này thân hình lùn xủn, trên lưng lủng lẳng tấm thiết bài, ngang hông dắt một thanh đoản đao. Đại hán mặt choắt khẽ cau mày nói :
– Huynh đài là người nào trong Bát Quái môn?
Người đó ngẩng đầu lại, lạnh lùng nói :
– Tại hạ họ Hồ.
Ông già tóc bạc hấp tấp xen lời, nói :
– Nhị vị không quen biết nhau ư? Tại hạ xin đứng ra giới thiệu cho hai vị.
Đưa tay chỉ đại hán mắt choắt, tiếp :
– Đây là Chưởng môn nhân Thượng Bất Đồng của Thái Âm môn đã nổi tiếng giang hồ về tuyệt kỹ kiếm và quải.
Người tự xưng họ Hồ nói :
– Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu!
Ông già lại chỉ người lùn lưng đeo thiết bài nói :
– Vị này là cao thủ trong Bát Quái môn, Phi Tẩu Hồ Mai.
Thượng Bất Đồng lạnh lùng nói :
– Đồng đạo trên giang hồ vẫn thường nhắc nhở đến tên của Hồ huynh, ngày hôm nay may mắn mới được gặp…
Ngừng lại giây lây, y khẽ đằng hắng nói tiếp :
– Quí Chưởng môn không tới à?
– Tệ sư huynh không bôn tẩu giang hồ nữa, Thượng huynh có điều chi chỉ giáo, xin cho tại hạ biết cũng vậy.
– Buổi tập kích Bạch Hạc bảo năm xưa, tại hạ có gặp quí Chưởng môn nhân một lần.
Thiếu Bạch như bất thần bị người đánh trúng một chưởng ngay trước ngực, toàn thân run rẩy. Chàng vốn đứng bên Vũ phu nhân nên thân hình vừa lảo đảo bất giác đã chạm phải bà.
Thiếu Bạch vội nín một hơi dài, trấn tĩnh cơn xúc động. Tuy chàng cảnh giác mau nhưng đã muộn. Vũ phu nhân đã ngoảnh mặt lại, chiếu đôi nhỡn quang nhìn thẳng vào Thiếu Bạch giây lâu, sẽ cau đôi mày liễu vừa chực mở lời.
Thốt nhiên Phi Tẩu Hồ Mai trầm giọng :
– Đấy là việc mười mấy năm về trước, còn hơn mười năm này, tệ sư huynh chưa hề rời khỏi Bát Quái bình nửa bước.
– Quí Chưởng môn có hùng tâm, tất đang vùi đầu tham luyện võ công chuẩn bị bất ngờ lộ diện trấn áp quần hùng.
Hồ Mai mỉm cười không đáp, quay sang ông già tóc bạc râu dài nói :
– Mã huynh đã tìm ra manh mối gì chưa?
Ông già ngẩng đầu nói :
– Thật là hổ thẹn, tại hạ đã liên tiếp phái mười ba cao thủ trong tệ bảo tra xét đã hơn cả một tháng trời vẫn không tìm ra một đầu mối nào.
– Tại hạ có điều thắc mắc là người đó như muốn đối đầu với tất cả đồng đạo võ lâm, người trong các đại môn phái và đại bang hội đều bị xem như là đối tượng để báo thù. Tại hạ đã bóp óc suy nghĩ, chỉ có một giả thuyết…
Đột nhiên, một tiếng quát vang truyền tới nói :
– Ai nói là không thể nhận ra, bần đạo cần tiến vào xem thử.
Liền đó, chỉ nghe một tiếng bình vọng lại như đã có người bị đánh ngã trên mặt đất. Ông già tóc bạc đảo mắt nhìn lại đại hán có gương mặt chữ điền nói :
– Nhị đệ, thử ra xem là anh hùng ở lộ nào mà có hành động cuồng ngạo đến thế?
Đại hán sẽ dạ một tê, chưa kịp cất bước, kẻ lạ đã đến đại sảnh. Đó là một Tam Thanh đệ tử mặc đạo bào, lưng đeo trường kiếm.
Hồ Mai cười ha hả nói :
– Ta tưởng là ai, té ra là lão đạo sĩ mũi trâu.
Ông già râu dài nói :
– Hồ huynh có quen biết người này?
– Bằng hữu lâu năm đấy, chúng tôi đã quen nhau hơn hai mươi năm này và đã giao đấu hơn ha mươi trận.
– Vậy thỉnh Hồ huynh dẫn kiến để khỏi thất tội với quí khách.
Hồ Mai nói :
– Hay lắm!
Cất bước chạy tới, hắn tiếp :
– Lão đạo mũi trâu, đây không phải là nơi ngươi hoành hành…
Đưa tay chỉ ông già râu dài giới thiệu :
– Đại bảo chủ Mã Nguyên Phúc của Phúc Thọ bảo đấy.
Mã Nguyên Phúc vòng tay nói :
– Hân hạnh được biết đạo huynh.
Đạo nhân chắp tay thi lễ nói :
– Khéo nói, khéo nói! Bần đạo hằng nghe đại danh Mã bảo chủ như sấm động bên tai, may mắn nay mới được hội ngộ.
Hồ Mai chỉ đại hán mặt vuông chữ điền, nói tiếp :
– Đây là Nhị bảo chủ Mã Nguyên Thọ trong Phúc Thọ bảo.
Mã Nguyên Thọ khẽ đằng hắng, vòng tay thi lễ nói :
– Thỉnh giáo pháp hiệu của Đạo huynh?
– Bần đạo hiệu Kim Chung.
Thượng Bất Đồng chợt xen vào nói :
– Đạo trưởng là môn hạ Võ Đang?
– Đúng vậy, thỉnh giáo thí chủ?
Thượng Bất Đồng gượng cười nói :
– Tại hạ Thượng Bất Đồng, chỉ là kẻ vô danh, chắc đạo trưởng chưa hề biết đến.
– Thất kính, thất kính! Thì ra Chưởng môn nhân Thái Âm môn.
– Nhận ra được thân phận của tại hạ đủ thấy đạo trưởng kiến thức uyên bác.
Kim Chung đạo trưởng nói :
– Đại danh của Thượng chưởng môn lừng lẫy khắp võ lâm, ai mà chẳng biết.
Mã Nguyên Phúc xen lời nói :
– Đạo huynh đã là môn hạ Võ Đang, xin vào trong đại sảnh luận đàm.
Thượng Bất Đồng là người rất lãnh đạm, cũng không khách khí, rảo bước đi thẳng vào trong sảnh. Phi Tẩu Hồ Mai bỗng quay người đi đến trước cỗ quan tài xem xét hồi lâu, chỉ thấy trước mặt cỗ quan tài bên trái có đặt một tấm linh bài, trên ghi “Thất Tinh hội Giang Nam tổng phân đường Vũ Đại Phong chi lịnh”, bất giác khẽ cau mày, đảo mắt nhìn sang bên phải cũng có một tấm linh bài, trên ghi “Thái Âm môn chi lịnh”.
Phi Tẩu Hồ Mai bừng bừng lửa giận, cất tiếng cười nhạt nói :
– Hay thật, hay thật!
Mã Nguyên Thọ đi ở sau cùng nghe tiếng quát của Hồ Mai, giật mình quay lại nói :
– Hồ huynh, chuyện gì thế?
Phi Tẩu Hồ Mai cười ha hả nói :
– Mối giao tình giữa Bát Quái môn chúng ta và Phúc Thọ bảo không phải là sơ dẫu chẳng sánh cùng Thất Tinh hội, cũng phải hơn Thái Âm môn. Tại sao trừ Thất Tinh hội và Thái Âm môn ra, các thi thể trong những môn phái khác đều không được khâm liệm tử tế?
– Hồ huynh hiểu lầm rồi, thi thể của Vũ tổng phân đường chủ là do tử thất Thất Tinh hội Giang Nam tổng phân đường vận chuyển đến.
– Quan tài liệm xác môn hạ Thái Âm môn kia chẳng lẽ cũng được vận chuyển đến hay sao?
– Không phải thế!
Hồ Mai cười nhạt, lạnh lùng nói :
– Vậy thì trong Phúc Thọ bảo chỉ có cỗ quan tài này?
Mã Nguyên Thọ biến sắc nói :
– Phúc Thọ bảo chúng tôi chẳng phải là nhà âm dương, cần chi phải chuẩn bị nhiều cỗ quan tài.
– Thật như không có quan tài cũng phải lấy vải trắng che xác, chứ tại sao chỉ hậu đãi riêng với Thái Âm môn mà khinh bạc bang phái khác.
– Hồ huynh nói vậy là có dụng ý gì, thực tại hạ chưa hiểu.
Phi Tẩu Hồ Mai cười nhạt nói :
– Rất giản dị, Mã huynh chỉ đem người trong Thái Âm môn dùng quan tài khâm liệm, còn tất cả đệ tử của Bát Quái môn chúng tôi và các môn phái khác đều đặt trên mặt đất dùng một tấm lụa trắng che thân.
Mã Nguyên Thọ điềm nhiên nói :
– Phúc Thọ bảo chúng tôi với các môn phái xưa nay vẫn giao hảo với nhau, khâm liệm là giao tình, còn không cũng bắt buộc hay sao?
– Tại hạ không có ý chất vấn, nhưng chỉ nhận thấy hành động đó không khỏi có sự thiên vị. Anh hùng trong thiên hạ đều dị nghị tất sẽ tổn thương đến thanh danh của quí bảo đấy thôi.
Mã Nguyên Thọ lạnh lùng nói :
– Phúc Thọ bảo chúng tôi xưa nay vẫn xem Hồ huynh là bằng hữu, nhưng không phải vì đấy mà khiếp sợ oai danh của Hồ huynh. Nếu như người đến đây ai ai cũng như Hồ huynh, anh em chúng tôi còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ được nữa.
Hồ Mai cau mày, cố nén giận cất tiếng cười ha hả nói :
– Mã huynh nói quá lời, tại hạ chẳng qua chỉ hỏi thế thôi, Mã huynh đừng nên để ý. Cất bước đi vào trong nội sảnh, Mã Nguyên Thọ tuy tức giận nhưng cũng đành làm thinh.
Bấy giờ, quần hào đã ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn ở trong nội sảnh. Phi Tẩu Hồ Mai đảo mắt quan sát, thấy người ngồi trên cao là Thượng Bất Đồng, cơn tức giận trong lòng lại bất giác sôi lên, nghĩ bụng :
– “Thái Âm môn trong võ lâm không có tiếng tăm lừng lẫy, Thượng Bất Đồng cũng chẳng là một nhân vật vang danh, không biết anh em họ Mã sao lại có vẻ kính trọng đối với hắn thế”.
Đang miên man suy tư, vô hình chung ý nghĩ đã hiện ra bên nét mặt. Mã Nguyên Phúc là người kiến thức quảng bác, vừa thấy thần sắc Hồ Mai đã biết là không ổn, sợ y gây chuyện lôi thôi, liền đứng phắt dậy nói :
– Xin Hồ huynh đến ngồi bên này.
Phi Tẩu Hồ Mai sẽ hừ nhạt, giả như không nghe, lẳng lặng ngồi xuống bên Kim Chung đạo trưởng. Mã Nguyên Phúc thấy vậy vẫn thản nhiên như không. Y là người thâm trầm, không như Mã Nguyên Thọ tính tình cương trực và nóng nảy, chuyện gì cũng có thể bình tĩnh đối phó. Thượng Bất Đồng cao giọng nói :
– Thưa chư vị, tại hạ có vài câu, không hiểu chư vị có bằng lòng nghe?
Kim Chung xuất thân làm môn hạ của Võ Đang, xưa nay vẫn tự cho mình là học võ công huyền môn chính tông, nên đối với các môn phái khác đều coi thường, lạnh lùng nói :
– Thượng huynh có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra.
– Ý tại hạ là muốn các vị cùng đề cử ra một vị võ công cao cường trong số nhân thủ hiện diện của chúng ta làm vị chủ trì đại sự.
Kim Chung đạo trưởng xen lời nói :
– Theo ý bần đạo, chẳng cần tuyển chọn nữa, xin Thượng chưởng môn cứ chủ trì là được rồi.
Phi Tẩu Hồ Mai lên tiếng nói :
– Tại hạ cũng đồng ý thế.
Thượng Bất Đồng đảo mắt nhìn mọi người, nửa nghi nửa ngờ hỏi :
– Lời của hai vị là chân thật?
Phi Tẩu Hồ Mai nói :
– Điều ấy chưa chắc được, chẳng qua chúng tôi chỉ mới nghe qua đại danh của Thượng chưởng môn, còn đối với chân tài thực học cũng chưa hề thấy, muốn chúng tôi tâm phục sợ rằng không khỏi hơi quá sớm.
Thượng Bất Đồng khẽ đằng hắng, mỉm cười nói :
– Không hiểu Hồ huynh có muốn lãnh giáo qua?
– Nếu như Thượng huynh có lòng chỉ giáo, tại hạ xin tận lực phụng bồi.
Bọn Thiếu Bạch đều theo vào trong nội sảnh nhưng chẳng còn thừa một ghế trống nào. Thiếu Bạch đang muốn từ cửa miệng của mọi người nghe dò về câu chuyện Bạch Hạc bảo bị tàn sát năm xưa nên tuy không có chỗ ngồi nhưng chàng cũng chẳng để tâm.
Thạch Thiết Anh bỗng xen lời nói :
– Xin Hồ huynh nhân nhượng một chút, để tại hạ tỏ bày vài câu được chứ?
Thượng Bất Đồng nói :
– Thạch huynh có cao kiến gì?
– Chúng tôi tụ họp ở Phúc Thọ bảo này với mục đích là tra xét về Cừu hận chi kiếm, hiện tại chưa có một tin tức gì về đối phương, bên ta đã tương tàn tương sát, sợ không khỏi làm trò cười cho kẻ địch.
– Theo ý Thạch huynh thì sao?
– Tất cả mọi người hiện diện nơi này đều đem sinh mạng tới đây, nếu như không tra xét được Cừu hận chi kiếm, chẳng những không toàn tánh mạng lại sẽ trở thành một trò cười, ngày sau bị người trên giang hồ đàm tiếu thì còn mặt mũi gì chúng ta.
Kim Chung đạo trưởng nói :
– Điều đó rất dễ hiểu, ai mà không biết, tốt hơn Thạch huynh hãy cho biết biện pháp của mình.
Thạch Thiết Anh tuy công phu tu dưỡng rất cao nhưng cũng liền biến sắc trước câu nói mỉa mai của đạo nhân, lạnh lùng nói :
– Võ Đang xưa nay được đồng đạo võ lâm xưng là chính đại môn phái, tại sao không giữ lời như thế?
Kim Chung đạo trưởng trợn mắt giận dữ nói :
– Thạch huynh muốn mắng ai đấy?
– Mắng đại huynh thì đã có sao?
Thạch Thiết Anh vốn có ý lên tiếng điều đình, không ngờ lại cũng bị lôi cuốn vào trong cuộc tranh chấp. Mã Nguyên Phúc hấp tấp đứng dậy nói :
– Xin hai vị dằn cơn thịnh nộ cho Mã mỗ phân giải đôi lời, chỉ đáng trách là anh em chúng tôi sơ xuất, không chuẩn bị sớm mấy cỗ quan tài để khâm liệm những nạn nhân ấy chu đáo mới khiến chư vị tị hiềm lẫn nhau. Ôi! Sự thực Phúc Thọ bảo xưa nay vẫn coi đồng đạo giang hồ ai cũng như ai, quyết không có ý thiên vị, nhất là lần này những đệ tử thương vong của các môn phái đều chịu đưa đến Phúc Thọ bảo, đủ chứng tỏ chư vị đã xem trọng anh em chúng tôi, vậy cho dù chúng tôi có điều chi không phải, dám mong chư vị mở lượng hải hà.
Lời dứt, vòng tay vái khắp chung quanh. Phi Tẩu Hồ Mai và Kim Chung đạo trưởng bất mãn đối với hành động của anh em họ Mã, chỉ dùng quan tài khâm liệm những người trong Thất Tinh hội và Thái Âm môn, lại trang trọng đặt ngay chính giữa đại sảnh, nhưng nay Mã Nguyên Phúc đã thi lễ nhận lỗi, hai người thấy cũng không tiện vọng động. Kim Chung đạo trưởng chắp tay đáp lễ nói :
– Đấy chẳng thể trách ở nhị vị Bảo chủ, Mã bảo chủ đã chịu thâu nhận thi thể của đệ tử bản môn là bần đạo cảm kích lắm rồi.
– Tại hạ đã sai người đi tìm mua một số quan tài, những đồng đạo võ lâm chẳng may bạc mệnh ở tệ bảo cần phải có riêng mỗi người một cỗ.
Thượng Bất Đồng cười nhạt nói :
– Thì ra nhị vị tranh chấp…
Đảo mắt nhìn sang Hồ Mai tiếp :
– Tại hạ xưa nay rất trọng lời nói, dẫu Hồ huynh có giận tại hạ cũng không thể đổi lời, vậy chúng ta cứ biểu diễn công phu của mình để cho chư vị đây phán xét ưu liệt vậy chứ?
Hồ Mai không chịu kém cao giọng nói :
– Thượng huynh là bậc Chưởng môn một phái, xin xuất thủ trước đi!
– Tại hạ không quen khách khí, xin ra chút tài mọn.
Hữu chưởng y đưa ra ngang ngực, nắm lấy ly trà trước mặt. Quần hào chăm chú đưa mắt nhìn, chỉ thấy trà trong tay Thượng Bất Đồng dần dần đông lại, giây lát sau biến thành một ly băng.
Thượng Bất Đồng cười ha hả đổ khối băng ngưng lại trong ly xuống mặt đất. Chỉ nghe bốp một tiếng, khối băng đã nát thành nhiều mảnh vụn.
Phi Tẩu Hồ Mai tuy không nói ra, nhưng trong lòng đã ngầm hãi sợ, nghĩ bụng :
– “Không ngờ nội công của y lại cao thâm như thế, nhưng dù sao đã đến lúc này không thể rút lui nửa chừng được”.
Đành cố trấn tĩnh nói :
– Thượng huynh nội công tinh thâm, tại hạ chỉ sợ khó sánh kịp, tại hạ cũng xin mượn ly trà để bêu xấu một phen.
Thò hữu chưởng đặt trên ly trà, ngầm vận chân khí, chỉ thấy ly trà từ từ theo tay Hồ Mai lún xuống mặt bàn, không còn thấy miệng ly.
Mã Nguyên Phúc cười ha hả nói :
– Võ công của nhị vị thật cao siêu, tại hạ càng được mở rộng thêm tầm mắt.
Có điều riêng Phi Tẩu Hồ Mai đã tự hiểu rõ, nếu luận về khó và dễ thì mình kể như đã bại.
Thượng Bất Đồng cười ha hả nói :
– Hồ huynh quả nhiên cao minh.
– Chút tiểu kỹ ấy xin chư vị đừng cười.
– Sự việc đã qua, không nên nhắc lại, hiện tại chuyện cấp bách là làm sao có thể truy tầm được tung tích của Cừu hận chi kiếm?
Mã Nguyên Thọ xen lời nói :
– Anh em chúng tôi đã phái tám đệ tử tinh nhuệ đi tìm xét về Cừu hận chi kiếm…
– Đã có tin tức gì chưa?
– Nói ra thực hổ thẹn, Cừu hận chi kiếm như là thần long, chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, chẳng một ai dò lường được, phàm người nào được thấy qua cũng đều bị y giết để diệt khẩu.
– Người ấy có bản lĩnh cao siêu đến đâu cũng không dám một mình đối đầu với tất cả các môn phái hiện hữu trên chốn giang hồ.
Thạch Thiết Anh lên tiếng nói :
– Không biết Cừu hận chi kiếm ấy là một người, nhiều người hay do mấy chục người tổ chức thành?
– Theo ý tại hạ, Cừu hận chi kiếm quyết không phải là do một người làm ra.
– Tại hạ cũng nhận thấy thế, nhưng hành tung của người ấy rất thần bí, chưa hề lưu lại một dấu tích gì, cho nên khó có người tìm hiểu được.
– Đúng vậy, nếu như Cừu hận chi kiếm đường đường chính chính đối đầu với cả võ lâm, dù cho công lực của y có cao cường tới đâu cũng khó được như nguyện.
Kim Chung đạo trưởng thốt nhiên xen lời nói :
– Bần đạo có một cách để biết về Cừu hận chi kiếm.
– Xin thỉnh giáo đạo huynh.
– Chúng ta không tìm được y, tại sao không giăng bẫy để cho y tự sa vào lưới?
– Vấn đề là cạm bẫy sắp đặt thế nào?
– Bần đạo nghĩ ra được hai cách, không biết có giúp ích gì được cho đại cuộc…
Lời chưa dứt, y đảo mắt nhìn về phía đám người hai bên, thốt nhiên ngừng bặt.
Thì ra, trong ánh mắt của y đã thoáng thấy ba người bọn Thiếu Bạch đều đang ngưng thần lắng nghe, bất giác liền chột dạ ngừng lại không nói tiếp. Thượng Bất Đồng là nhân vật cơ trí, mỗi một cử chỉ, động tác nhỏ mọn của Kim Chung đạo nhân đều không lọt qua đôi mắt sắc bén của y. Lúc ấy thấy vậy y liền quay sang tuyết hỏi :
– Thạch huynh, mấy người kia đều là đệ tử trong Thất Tinh hội?
– Đúng vậy, Thượng huynh có điều chi dặn bảo?
– Bảo họ tạm thời rời khỏi căn nhà này được chứ?
– Được…
Thạch Thiết Anh vẫy tay ra hiệu tiếp :
– Các ngươi tạm lui khỏi nơi này đi!
Thiếu Bạch liền quay người, cất bước đi ra bên ngoài sảnh. Phi Tẩu Hồ Mai đột nhiên đứng bật dậy, cao giọng nói :
– Đứng lại!
Thiếu Bạch chậm rãi quay người lại, lặng yên đứng cúi đầu. Hồ Mai rời khỏi ghế, đi đến trước mặt Thiếu Bạch nói :
– Các hạ là ai mà trông rất quen mặt, hình như chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào rồi?
Thiếu Bạch lắc đầu nói :
– Tại hạ không biết các hạ. Phi Tẩu Hồ Mai lạnh lùng nói :
– Ký ức của lão phu thuở giờ hơn hẳn mọi người, quyết không thể nhớ lầm được.
Đôi mắt không ngừng nhìn Thiếu Bạch dò xét. Thượng Bất Đồng thấy vậy cũng đưa mắt nhìn Thiếu Bạch, chỉ cảm thấy chàng diện mạo tuấn tú, dáng điệu hào hoa, bất giác khen thầm :
– “Thật là người có cốt cách rất tốt”.
Hoàng Vĩnh và Cao Quang sánh vai nhau đứng đằng sau Thiếu Bạch ngầm ngưng thần chờ đợi, chuẩn bị ra tay cứu viện.