Thiên Kiếm Tuyệt Đao

Chương 47 - Không Dám Nhìn Nhau

trước
tiếp

Nhàn Vân đại sư chẳng gì cũng là Chưởng môn nhân của Nga Mi phái một thời, nay dẫu ông bị ám hại đã lâu nhưng danh tiếng của ông vẫn chưa phai nhạt trong lòng người. Bởi vậy, tăng lữ Thiếu Lâm nghe đến tên Nhàn Vân đại sư đều rúng động tâm thần.

Cao Quang nhanh nhẹn xuất thủ liền kéo vẹt bức màn đen che cáng trúc.

Quần tăng chăm chú nhìn, chỉ thấy một người mặc đồ đen, ngũ quan bị tàn phá, vả lại chẳng có chân cẳng, ngồi trên cáng tre.

Nhất Sĩ vốn ngại danh tiếng của Nhàn Vân, chỉ sợ dưới làn vải đen kia, người nằm chính là Nhàn Vân thì không hay. Bởi vậy, lão đã ngầm vận công lực, tính dùng thủ pháp cực kỳ ác độc và mau lẹ để kết thúc tính mạng đối phương, sau đó sẽ tìm cách đối phó với bọn Tuyết Quân.

Nhất Sĩ cũng biết nếu làm hành động này thế nào cũng khiến quần tăng nghi ngờ, nhưng khốn nỗi tình thế quá cấp bách, không sao có thể làm khác hơn. Giữa hai cái hại phải chọn cái hại nhỏ.

Đến khi trông thấy hình dạng người nằm trong cáng, Nhất Sĩ mới thở phào như trút bỏ được khối đá ngàn cân. Lão cười nhạt nói :

– Nữ thí chủ hốt ở đâu một cái tên hình thù quái dị, không ra người ra quỷ thế kia, rồi võ đoán chỉ đó là Nhàn Vân đại sư, thủ đoạn cũng hơi tức cười.

Tăng lữ có mặt trong điện phần lớn đã được thấy mặt Nhàn Vân ngày trước, nay thấy một người tàn phế, ngũ quan hỏng hết thì không nín được, bật cười.

Tuyết Quân không tỏ vẻ bối rối, cứ nhàn nhã nói :

– Theo tiện thiếp nghĩ, trong số chư vị đây có rất nhiều vị đã được thấy mặt Nhàn Vân đại sư?

Nhất Sĩ lạnh lùng đỡ lời :

– Trừ bổn tòa ra, ở đây có cả hàng trăm người biết Nhàn Vân lão tiền bối, nay nữ thí chủ mang thủ đoạn trẻ con này thi thố ở Thiếu Lâm tự ấy là có khinh chúng tôi đấy hẳn?

Tuyết Quân mỉm cười :

– Đại sư bình tĩnh như vậy thật đáng bội phục…

Ngừng lại giây lát, nàng đột nhiên cao giọng soi mói :

– Nếu như tiện thiếp cứ chọn bừa một người rồi mang đến đây bảo đó là Nhàn Vân đại sư, thì phải chọn người giống giống với ông ta chứ, có ngu đi nữa, tiện thiếp cũng chẳng chọn người tàn phế, ngũ quan bị nát bét, hai chân bị chặt đứt, không sao nhận diện được.

Quần tăng gật gù :

– Cô gái nói cũng hữu lý.

Riêng Nhất Sĩ buông tiếng cười lớn, nói :

– Khá khen cho những lời nói văn vẻ, nữ thí chủ tài hoa lắm, lão nạp rất bội phục.

– Kẻ trí suy nghĩ một ngàn điều cũng lầm lẫn một, đại sư vất vả cãi với tôi người kia không phải là Chưởng môn nhân đời trước của Nga Mi, làm vậy không hiểu có dụng tâm gì? Chẳng lẽ người kia là Nhàn Vân thật thì có hại cho đại sư?

Nhất Sĩ cố gượng, hỏi vặn lại :

– Nữ thí chủ tới chùa này để lo bươi móc chuyện thị phi của chúng tôi đấy ư?

– Thị phi càng biện thì càng sáng tỏ, đại sư có rắp tâm gì không tốt đẹp mới chịu bàn cho ra lẽ.

Nhất Sĩ gượng nói :

– Nữ thí chủ muốn nói chuyện gì xin nói hết ra đi, lão nạp xin lắng nghe để được minh bạch.

Nghe đối phương thách đố, Tuyết Quân cũng giật mình không ngờ y là con người gian ngoan giảo hoạt không phát tác vì lời nói khích.

– Khí độ của đại sư như thế cao minh lắm.

Nhất Sĩ đằng hắng lên mấy tiếng như thể đang chờ đợi và nóng lòng.

Tuyết Quân thấy đối phương im lặng bèn nói luôn :

– Hiện thời việc cần thiết nhất là phải chứng minh xem vị kia có phải là Chưởng môn đời trước của Nga Mi phái.

Trong quần tăng lập tức có người hưởng ứng liền :

– Chính thế, nữ thí chủ có bằng cớ gì xác đáng để nói y là Nhàn Vân đại sư?

– Việc này cũng nhờ chư vị ở đây giúp cho một tay, xin hỏi trong chư vị ai là người quen biết Nhàn Vân đại sư nhiều nhất?

Hai tăng lữ tranh nhau lên tiếng :

– Bần tăng.

Tuyết Quân nhíu mày :

– Hay, xin mời nhị vị tiền bối tới đây.

Hai thầy tu tức thời đi nhanh tới giữa điện.

Thiếu Bạch đưa mắt nhìn, thấy hai vị tăng ấy, một người trấn giữ ở cửa đại điện là Tứ Luật đại sư, còn người kia là Nhất Thanh đại sư.

Tuyết Quân thong thả lên tiếng :

– Hai vị quen biết nhiều với Nhàn Vân đại sư vậy có thể nhận được giọng nói của Nhàn Vân?

Tứ Luật đại sư ngần ngừ :

– Từ khi xảy ra thảm án trên Yên Vân phong đã có hơn mười năm lão nạp chưa được nghe lại tiếng của đại sư, nên không dám chắc là có nhận ra được không?

Nhất Thanh thì nói :

– Bần tăng từng được theo hầu tiên sư lên Nga Mi sơn bái phỏng nhiều ngày, thường được nghe tiên sư với Nhàn Vân đàm luận về Phật pháp, tự tin sẽ không lạ gì giọng nói của đại sư.

– Dám hỏi đại sư, lệnh sư là ai?

– Tiên sư là Chưởng môn nhân tệ tự đời trước Tứ Phương đại sư, chẳng may bị hãm hại trên Yên Vân phong.

– Lệnh sư chịu dắt đại sư lên Nga Mi sơn, chắc là rất mến đại sư.

– Tiên sư đối với bần tăng ơn sâu tựa bể.

– Thế thì đại sư lẽ phải báo đáp thâm ân của người.

Nhất Thanh chỉ gật đầu im lặng.

Tuyết Quân cao giọng tiếp :

– Nhị vị nói chuyện với Nhàn Vân cho vui! Tôi không muốn nhị vị thiên về phe nào cả, chỉ mong nhị vị hành động sao cho khỏi thẹn với lương tâm là đủ.

Tứ Luật nhìn sang Nhàn Vân, chắp tay hỏi :

– Các hạ là Nhàn Vân đạo huynh thật sao?

Nhàn Vân khẽ thở dài :

– Phải.

– Đạo huynh vì đâu ra nông nỗi này?

– Lão nạp và lệnh sư huynh Tứ Phương đại sư cùng với Võ Đang, Không Động nhị vị chưởng môn đạo huynh không may đều thọ nạn một lượt, đại sư sớm biết chuyện này?

– Đúng thế, có điều Cửu đại môn phái đã liên hợp với Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang báo thù cho bốn vị đạo huynh rồi.

– Báo thù bằng cách nào?

– Bạch Hạc bảo hơn mấy trăm nhân mạng bị giết sạch, hung phạm Tả Giám Bạch tuy đêm đó thoát lưới nhưng Cửu đại môn phái đã liên hợp phái cao thủ truy tầm suốt tám năm liền, cuối cùng cũng giết được y bên Sinh Tử kiều.

– Bạch Hạc môn Tả Giám Bạch thuở ấy tiếng tăm cũng lừng lẫy đấy, nhưng quyết khó lòng giết được lệnh sư huynh, huống hồ còn có cả lão nạp và Võ Đang, Không Động nhị vị chưởng môn đạo huynh.

Chợt nghe Nhất Sĩ hỏi :

– Sư thúc đã xác định được y có phải là Nhàn Vân đại sư?

Tứ Luật ngập ngừng :

– Lão nạp chưa thể quyết chắc.

– Thế còn sư đệ?

Nhất Thanh chắp tay đáp :

– Bẩm Phương trượng, tiểu đệ nghe kỹ giọng nói người này chả giống giọng Nhàn Vân tí nào.

Nhất Sĩ cười nhạt :

– Nữ thí chủ còn chối chạy nữa thôi, ma giáo đến thế là cùng.

Lão ngừng lại bảo :

– Bắt sống đem vào Giới viện hết cho bổn tòa chờ phát lạc, nếu họ chống cự cứ giết thẳng tay.

Tứ Luật bỗng chắp tay, nghiêng mình đỡ lời :

– Hẳn khoan.

– Sư thúc còn nói gì nữa?

– Lão nạp mang máng thì giọng nói người này cũng từa tựa là Nhàn Vân đại sư thật.

– Sự việc lớn lao, nếu sư thúc chưa chắc hẳn, tốt nhất khỏi phải nhân từ.

– Lão nạp hiểu.

– Nhất Thanh sư đệ đã quyết chắc y không phải Nhàn Vân đại sư, còn sư thúc thì chỉ nói một cách mập mờ không lấy gì làm chắc, ai mà dám tin, thôi, việc này sư thúc đừng nên chen vào nữa.

Hốt thấy Tứ Giới đại sư nghiêng mình nói :

– Lão nạp có lời kính bẩm Phương trượng.

– Việc gì?

– Phương trượng nói đúng, bởi vì chuyện này quan hệ lớn lao, chúng tôi mới phải tìm hiểu ra lẽ, nếu bảo người này giả dạng Nhàn Vân đến đây thì dụng tâm chỗ nào, vả lại, việc Tứ Phương sư huynh ngộ nạn, hung thủ tuy đã bị giết, nhưng câu chuyện vẫn còn ở trong vòng mờ ám khó hiểu, sao không để cho Tứ Luật sư đệ hỏi cho rõ ngọn ngành?

– Y đã chả là Nhàn Vân, nói bậy nói bạ nghe có ích gì?

– Người này ngũ quan thế kia, rõ ràng là bị người hủy hoại, y có phải là Nhàn Vân đại sư hay không, bây giờ chưa ai dám nói biết chắc, ngộ nhỡ là Nhàn Vân thật thì sao?

– Dám hỏi sư thúc, làm sao chứng minh được thân phận y?

– Trong Nga Mi sơn có rất nhiều việc cơ mật người ngoài không được biết. Nếu y là Nhàn Vân đại sư thật tất phải hiểu rõ.

– Người ngoài không biết, chúng ta cũng chẳng hiểu, nếu y đặt điều nói láo, làm sao ta biết được?

– Trước ngày đại sư ngộ nạn, đại sư là người giao du với lão nạp rất thân.

– Dù thân đến đâu, y cũng không thể đem việc cơ mật trong Nga Mi tiết lộ với sư thúc.

– Nếu vậy, lão nạp còn một cách.

– Bất luận cách nào cũng phải để mọi người công nhận mới được, ví thử chỉ có một mình sư thúc biết, sư thúc cho đúng là đúng, bảo sai là sai, không khỏi quá võ đoán.

– Thế thì ngay đối với lão nạp, Chưởng môn Phương trượng cũng chẳng tin?

– Từ khi gia sư bị hãm hại, bổn tòa đã dốc hết tâm trí đi thuyết phục các đại phái giang hồ giúp đỡ suốt mấy năm trường mới lo tròn việc báo thù, nhưng sau đó lại có rất nhiều lời chỉ trích gần xa, nên bổn tòa không thể không xử sự dè dặt.

– Chưởng môn Phương trượng nói phải, lão nạp cũng có ý nghĩ ấy, vì thế, chúng ta mới phải cố tìm cho ra lẽ, dám mong Phương trượng chấp thuận lời thỉnh cầu của lão nạp.

– Thôi được, bổn tòa cho sư thúc một thời gian cạn chén trà nóng.

– Đa tạ Phương trượng.

Tứ Giới quay sang nhìn Nhàn Vân đại sư chắp tay hỏi :

– Đạo huynh còn nhận được lão nạp?

Nhàn Vân chậm rãi đáp :

– Nếu lão nạp đoán không lầm, đại sư pháp danh Tứ Giới.

– Đúng vậy, Tứ Giới là pháp danh của lão nạp.

Nhàn Vân nhìn về Tứ Luật :

– Vị ấy là sư đệ của đạo huynh, pháp danh Tứ Luật?

– Chính thế.

Lại quay sang Nhất Sĩ, Nhàn Vân tiếp :

– Đại sư phải là đệ tử của Tứ Phương đạo huynh, pháp danh Nhất Sĩ?

Nhất Sĩ cười khảy :

– Thảm án xảy ra trên đỉnh Yên Vân phong năm nào, giang hồ sớm đã có những lời đồn đãi khác nhau, phàm người đi lại trong giang hồ có lẽ đều được nghe về truyền thuyết ấy, đem truyền thêu dệt thành một câu chuyện kinh người, thực không khỏi giản dị và dễ dàng quá.

Ngừng lại, lão cao giọng :

– Các hạ thực đã quá coi thường Thiếu Lâm phái chúng tôi.

Nhàn Vân lạnh lùng quét mắt nhìn quần tăng :

– Một kẻ hình hài gớm ghiếc như lão nạp sống không bằng là chết, thế mà lão nạp vẫn gắng chịu bao nhiêu đau đớn tủi nhục, chưa chịu chết phứt đi cũng chỉ vì mong muốn có một chứng nhân cho cái thảm sự năm xưa trên ngọn Yên Vân phong.

Quần tăng trong Đại Hùng bảo điện tuy hầu hết là tay chân của Nhất Sĩ, nhưng vẫn còn một số giữ thanh quy bổn môn, không nghe dua nịnh, không khỏi động lòng chăm chú nhìn về Nhàn Vân.

Tứ Giới xem thấy tình hình trong điện, nói liền :

– Người này bảo là nói bậy, nhưng tất có nội tình bên trong, dám mong Phương trượng cho y được tiếp lời.

Nhất Sĩ lạnh lùng :

– Sư thúc thân phận trưởng lão rất được nể trọng trong chùa nhưng không thể yêu cầu quá lớn, đã biết y nói bậy còn nghe làm gì nữa, việc này không dính dáng gì đến sư thúc cả, xin sư thúc lui cho.

– Lão nạp là trưởng lão trong chùa, lẽ phải lo chung với Phương trượng tra cứu việc này.

Ngừng giây phút, lão tiếp :

– Nếu như Chưởng môn Phương trượng không muốn thì thôi xin để cho lão nạp được đem y vào Giới Thị viện thỉnh thêm mấy trưởng lão nữa nghe cho hết chuyện rồi lão nạp sẽ tóm tắt chuyện cáo cho Phương trượng.

– Sư thúc nhất quyết nghe à?

– Giang hồ đồn đãi tuy nhiều nhưng chỉ mập mờ vu vơ, dù cho người này có nói bậy bạ nghe một lần cũng không sao, huống chi có bậy bạ thật hay không, chúng ta cũng xét đoán được phần nào chứ.

Nhất Sĩ thấy quần tăng ngoài đám đệ tử tâm phúc đều có ý hoài nghi, đành ầm ừ :

– Thôi, nghe nói xem!

Tứ Giới mừng ra mặt :

– Phương trượng chúng tôi đã chấp thuận, xin đại sư cứ yên tâm kể cho rành rọt.

Nhàn Vân nghĩ ngợi giây lâu nói :

– Nhắc tới thảm sự trên Yên Vân phong dạo nào càng thêm hổ thẹn.

Hốt nhìn Nhất Sĩ soi mói :

– Lão nạp chả khen gì võ công kẻ đó, mà chỉ cảm thán cho con người lòng dạ khó lường, vì cho có mai phục cả ngàn cao thủ võ lâm trên Yên Vân phong cũng vị tất đã cầm chân nổi lão nạp và tam vị đạo huynh.

Nhất Sĩ cười gằn :

– Các hạ mạo nhận là Nhàn Vân đại sư đến đây, hẳn phải dò la nghe ngóng đích xác, giang hồ còn ai lạ cái tên đã chấp Chưởng môn hộ suốt mười mấy năm rồi.

– Tứ Phương đạo huynh ngày đi tụ hội với lão nạp, phải đã dắt đại sư theo?

– Phải, và bổn tòa cũng chả phải ấy là lần đầu được gặp Nhàn Vân tiền bối.

Tuyết Quân xen lời :

– Đại sư hay hơn cả là xin để cho Nhàn Vân tiền bối được tự nhiên kể lại.

– Y nói bậy, bổn tòa không có quyền sửa sai sao?

– Nhàn Vân đại sư nói câu nào mà đại sư cũng phải giải thích, sợ nếu không sẽ bại lộ âm mưu à?

– Nữ thí chủ còn nói bừa bãi nữa, bổn tòa sẽ không chịu như vậy đâu.

Tứ Giới đỡ lời :

– Nữ thí chủ bất kính đối với Phương trượng Thiếu Lâm như thế rõ ra là có ý muốn kiếm chuyện để gây rối, đừng nói là đại sư Phương trượng, ngay lão nạp cũng không muốn cho nữ thí chủ xen lời.

Tuyết Quân cười nín lặng.

Nàng thừa thông minh để hiểu Tứ Giới nói vậy là đã có cách minh chứng thân phận cho Nhàn Vân đại sư.

Chỉ nghe Nhàn Vân tiếp :

– Cuộc tụ hội trên núi Yên Vân phong năm ấy, Tứ Phương có dẫn theo hai đệ tử tâm phúc hộ giá, nếu lão nạp không nhớ lầm thì ngoài đại sư còn một vị trưởng lão nữa pháp danh Nhất Thanh.

Nhất Sĩ thản nhiên :

– Việc này anh hùng thiên hạ đều biết, chả có đáng lạ.

– Về phía lão nạp, thì đã dắt theo tên phản đồ bổn môn là Pháp Chính.

– Ấy là Chưởng môn nhân hiện thời của Nga Mi phái có ai mà không biết, chúng tôi chỉ muốn nghe các hạ làm sao chứng minh mình là Nhàn Vân đại sư đủ rồi.

– Lão nạp mấy bận nói đến chuyện tụ họp trên Yên Vân phong, đại sư đều luôn miệng chen vào và bảo là không cho lão nạp tiếp, thế nghĩa là sao?

– Bổn tòa muốn các hạ chứng minh thân phận là Nhàn Vân tiền bối trước, còn chuyện kia nói sau chưa muộn.

– Phải thế nào đại sư mới tin lão nạp là Nhàn Vân?

– Cái ấy thật khó nói, chỉ cần các hạ đưa ra một cái nào đó chứng minh, đủ cho chúng tôi công nhận là Nhàn Vân tiền bối thật, thì không riêng lão nạp, mà tăng chúng Thiếu Lâm chúng tôi sẽ kính trọng các hạ ngay.

– Được rồi, trong Nga Mi phái có rất nhiều võ công bất truyền, lão nạp xin nói ra hai môn được chứ?

– Nếu là võ công bất truyền của Nga Mi phái, chúng tôi làm sao biết được lời các hạ đúng hay sai?

– Vậy thì lão nạp đành kể chuyện Yên Vân phong.

Tứ Giới đại sư đỡ lời :

– Bảo là bọn người công tập không có võ công kinh nhân, tại sao đại sư và Tứ Phương bần tăng sư huynh đều bị giết chết trên ấy, hơn nữa, thi thể máu me bê bết, chết thảm chết khổ không còn nhận ra được nữa.

– Nếu còn nhận ra được thì âm mưu của bọn đó đã không bưng bít được đến ngày nay.

– Ý đại sư nói bốn cái thây trên đỉnh núi đều là giả?

– Ít ra lão nạp cũng chắc thế, vì cứ từ lão nạp mà suy, thì thi thể của Tứ Phương, Nguyên Chân và Thiết Bình kiếm khách tam vị đạo huynh chắc cũng chả thật.

– Phải chăng đại sư cho là Tứ Phương sư huynh bần tăng vẫn còn sống?

– Lão tin chắc là thế.

– Lão còn một thắc mắc.

– Đạo huynh cứ nói.

– Luận võ công của đạo huynh, Tứ Phương sư huynh, Võ Đang Nguyên Chân đạo huynh và Thiết Bình kiếm khách, có lẽ đâu không rút lui được?

– Bọn lão nạp bị phục thuốc, sau mới bị người điểm huyệt và mang đi.

– Lão nạp còn nhớ rất rõ lúc Tứ Phương sư huynh đi phó ước đã phòng bị rất cẩn mật, ngoài những môn hạ đệ tử đi theo hộ giá, trà nước, bất cứ thứ gì cũng có đem đi theo cả, sao có thể bị phục độc?

– Hỏi phải lắm, trước khi ra đi bọn lão nạp đâu có ý thức cuộc hội ước lần này có quan hệ đến sự an nguy võ lâm, vì ảnh hưởng lớn lao thế nên ai cũng giới bị hết sức cẩn thận. Mỗi người đều chọn ba đệ tử phụ trách việc canh chừng, dò xét quanh đấy xem có chỗ nào khả nghi sẽ báo cáo ngay cho bọn lão nạp kịp thời ứng biến, ai dè vậy mà vẫn bị ám toán như thường.

– Có kẻ trà trộn vào chỗ tụ họp của các đạo huynh, chả lẽ các đệ tử ở đấy mà không biết mảy may?

– Bọn chúng bỏ độc dược vào trong tách trà thơm nấu nước suối, tính vừa đúng lúc bọn lão nạp ai nấy đều khát mà dâng lên. Lão nạp nhớ rõ khi đỡ lấy chén trà, lão nạp và ba vị kia đều hớp luôn hai ngụm, mới đặt xuống.

– Ví thử chư vị đại sư chịu để ý đến người đưa trà, có lẽ chưa đến nỗi phải trúng độc.

– Thử hỏi, nếu người ấy là đệ tử rất thân tín, đạo huynh có nghi ngờ chăng?

Tứ Giới bỗng cao giọng :

– Đạo huynh đừng nên ngậm máu phun người, môn hạ Nga Mi kẻ nào dâng trà cho đạo huynh?

– Nghiệt đồ Pháp Chính.

Pháp Chính đại sư hiện thời là Chưởng môn nhân Nga Mi phái, thiên hạ không ai không biết.

Cho nên nghe Nhàn Vân nêu đích danh Pháp Chính, quần tăng trong điện đều giật mình nghi ngại, toàn trường bỗng trở nên vắng bặt như tờ.

Chặp lâu mới nghe Tứ Giới thở dài :

– Đạo huynh, việc này chẳng những ảnh hưởng đến thanh danh Nga Mi mà còn quan hệ tới cả đại cuộc võ lâm, đạo huynh đừng có nói bỡn chơi.

– Lão nạp thực tình nói ra, nếu đạo huynh không tin cũng chả làm sao hơn.

– Việc thế ấy, đâu dễ chỉ vài câu nói khiến người tin được.

– Nếu như chư vị tin lão nạp là Chưởng môn Nga Mi đời trước, hẳn là tin ngay lời lão nạp. Còn nếu ý đã không chịu tin thân phận lão nạp, thì có thao thao bất tuyệt để biện bác, cũng chỉ uổng công của lão nạp thôi.

– Đạo huynh sao có thể chứng minh thật là Nhàn Vân đại sư?

Nhất Sĩ tán đồng :

– Sư thúc nói rất phải, người này thân phận mù mờ, ăn nói quàng xiên, rõ là có dụng tâm bất chính.

Quét nhan sang hai hòa thượng đứng cạnh, tiếp :

– Còn để tên càn rở này làm chi, mau bắt hết cả, nếu y chống cự giết luôn chả sao.

Hai vị tăng ấy chắp tay :

– Kính lãnh Phương trượng.

Chia hai mặt, lao vút về Nhàn Vân.

Nhàn Vân cười lạnh :

– Lão nạp tàn phế, nhưng võ công chưa mất đâu!

Song thủ nhoáng công nhị tăng.

Hai luồng chưởng lực như lấp núi dời non tức thời ào ào bay tới.

Nhị tăng nằm mộng cũng không thể ngờ một người hai chân cụt trọi, ngũ quan hỏng nát lại có lực đạo mạnh mẽ quá như thế, đều trầm nhanh khí đơn điền vung chưởng đỡ.

Chỉ nghe binh một tiếng, hai hòa thượng liền lúc bật lui hai bước.

Nhàn Vân cười ha hả :

– Lão nạp tàn phế rồi, nhưng võ công của ta chưa mất, nghiệt đồ Pháp Chính mà nghe được chuyện này đố có ăn được ngon ngủ được yên.

Ngừng lại, lão nhìn thẳng vào Nhất Sĩ :

– Ví lão nạp nhớ không lầm, ngày ấy người dâng trà cho Tứ Phương sư huynh chính là đại sư.

Câu nói rõ ám chỉ Nhất Sĩ dùng độc giết thầy.

Nhất Sĩ biến sắc :

– Tên điên cuồng, dám vô lễ thế sao?

Phất mạnh ống tay áo, lóe lạnh một lằn sáng vèo về phía Nhàn Vân.

Tứ Giới hiểu rõ thuật phóng phi bát là một tuyệt kỹ lợi hại của Thiếu Lâm, lực đạo khi xuất thủ khác hẳn loại ám khí thường, nếu người không biết thấu về nó vung chưởng ngăn cản thế tất táng mạng tức khắc liền, thành thử phất nhanh ống tăng bào ngăn đón, miệng thì nói to :

– Phương trượng bớt giận, người này nói bậy làm nhục đến Chưởng môn quyết giết chết không tha, có điều, vì thanh danh Thiếu Lâm lẽ phải tra xét cho rõ ngọn ngành trước đã.

Chỉ thấy ngọn bạt xoay vèo nửa vòng điện, đột ngột rẽ hướng sang Tứ Giới, rồi bị luồng tiềm lực âm nhu thành trì nó lại rẽ vòng sáng lạnh xéo sang bên.

Tứ Giới dõi mắt nhìn theo không chớp, quả nhiên sau một lần xẹt vòng nữa, nó lại vù về phía lão.

Nhất Sĩ lạnh lùng nói :

– Sư thúc ngăn chận phi bạt của bổn tòa là có dụng tâm gì?

Tứ Giới không để ý đến lời Nhất Sĩ, song chưởng liên tiếp đẩy ra.

Hai luồng chưởng lực dấy mạnh kết thành một luồng lực đạo cầu vòng giữa chừng không đánh thẳng vào món ám khí kỳ hình.

Ngọn kim bạt trúng mấy chưởng liền của Tứ Giới đã hết đà rơi xuống.

Tứ Giới phất mạnh thò tay chụp lấy nói :

– Phóng phi bạt là một môn tuyệt kỹ bổn môn, không phải người ngoài có thể chống đỡ được, vì nghĩ sự trong sạch của Phương trượng và thanh danh của Thiếu Lâm, lão nạp không thể làm ngơ không cứu mạng y.

Nhất Sĩ hậm hực :

– Kim Đao môn chẳng hiểu tìm đâu được một nhân vật ngông cuồng nói câu một câu hai nhục mạ bổn tòa như thế, nếu bổn tòa mà không giết y, Thiếu Lâm ta còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ nữa!

– Ý Phương trượng rất đúng với tâm ý lão nạp.

– Câm miệng, bổn tòa nhân danh Chưởng môn Thiếu Lâm, không cho phép sư thúc được xen vào việc này.

– Phương trượng bớt nóng, lão nạp còn có việc bẩm cáo.

– Sư thúc tuy là trưởng lão, cũng không thể xem thường bổn tòa.

Ngừng lại, lão quát :

– Đệ tử chấp pháp Giới Thị viện đâu?

Chỉ nghe tiếng đáp vang :

– Đệ tử có đây.

Hai tăng lữ trung niên nét mặt nghiêm trang bước ra vòng tay :

– Kính hầu lệnh dụ Phương trượng.

Nhất Sĩ trầm giọng :

– Trưởng lão Tứ Giới bất kính với bổn tòa, phạm vào thanh qui bổn môn, hãy giải ngay về Giới Thị viện chờ nghe phát lạc.

Hai tăng lữ tuổi tác sấp sĩ nhau, cũng vận tăng bào xám tro đi đến trước mặt Tứ Giới chắp tay nói :

– Trưởng lão đã nghe pháp dụ của Chưởng môn?

Tứ Giới thản nhiên :

– Nghe rồi.

– Pháp qui trong chùa nghiêm ngặt, xin trưởng lão theo bọn đệ tử tới Giới Thị viện.

Tứ Giới khẽ thở dài :

– Lão nạp chết không đáng tiếc, chỉ sợ mối trầm oan của Tứ sư huynh khó mong có ngày rửa sạch.

Ngừng một tí, bỗng cao giọng :

– Lão nạp là trưởng lão trong chùa, Chưởng môn nhân đã không cho trưởng lão bàn luận, khó có thể bắt lão nạp vào Giới Thị viện.

Nhất Sĩ cười gằn :

– Sư thúc dám chống lại pháp dụ Chưởng môn?

– Pháp qui bổn môn nghiêm ngặt, lão nạp có lý nào không hiểu, chính vì muốn hành sự theo đúng qui giới trong chùa, lão nạp mới không cam lòng chịu lệnh Chưởng môn.

– Sư thúc có biết quyền uy của Chưởng môn Phương trượng?

– Sao lão nạp không biết.

– Trong môn qui Thiếu Lâm ta minh định, Chưởng môn nhân có quyền tuyệt đối lãnh đạo toàn thể tăng lữ, nếu như sư thúc cố tình lý cãi, buộc bổn tòa phải thỉnh Lục ngọc Phật trượng ra.

Tứ Giới biến sắc, lặng thinh.

Ra là trong Thiếu Lâm tự, Lục ngọc Phật trượng tượng trưng cho quyền uy tối cao, bất luận tăng lữ có thân phận ra sao trong chùa cũng đều không được trái lệnh.

Nhất Sĩ quát :

– Chấp pháp đệ tử Giới Thị viện nghe lệnh, nếu Tứ Giới không chịu cúi đầu chịu phép, bổn tòa sẽ phải dùng Lục ngọc Phật trượng trừng trị tên phản đồ.

Hai hòa thượng trung niên không dám cãi lệnh Chưởng môn, lại sợ vô lễ với Tứ Giới, đều nhất loạt nghiêng mình :

– Pháp dụ Chưởng môn hết sức nghiêm ngặt, nếu trưởng lão không khoanh tay chịu trói, bọn đệ tử đành thối lui phục mệnh.

Tứ Luật đứng ở cửa điện hốt xen lời :

– Chùa ta mấy trăm năm nay chưa có người nào dám chống lại pháp dụ Chưởng môn, sư huynh là trưởng lão rất được nể trọng trong chùa sao lại phá lệ ấy, chả bằng cứ theo về Giới Thị viện nghỉ ngơi trước, nếu thực có chỗ oan uổng thì đến lúc hội đủ mặt trưởng lão, sư huynh giãi bày cũng chưa muộn.

Tứ Giới ngẫm nghĩ chập lâu, thong thả đưa hai tay nói :

– Được, các ngươi cứ việc làm bổn phận!

Thiếu Bạch thấy thế, hiểu rõ trong nội tâm Tứ Giới đại sư đã qua cơn giao động tột độ, mới đưa tay chịu trói, bèn định bụng :

– “Vị sư này lòng dạ thẳng thắng, muốn phanh phui cho ra chân tướng việc Tả gia bị hàm oan đến phải bị pháp qui Thiếu Lâm buộc tội trói đưa vào Giới Thị viện, xem thế tăng lữ trong chùa nếu có hoài nghi về cái án trên Yên Vân phong thật, cũng hết dám ra chuốc lấy lôi thôi, Thiếu Bạch ta đã không bị môn qui Thiếu Lâm trói buộc, sao chẳng cứu giải cho Tứ Giới trước”.

Nghĩ xong chàng bước đi liền.

Vạn Lương nhác thấy Thiếu Bạch định bước ra can thiệp, vội vàng kéo lại :

– Đừng có vọng động, giang hồ kỵ nhất là việc người khác xen vào chuyện trong bổn môn, nếu minh chủ đứng ra bênh vực thế tất sẽ gây khích động quần tăng.

Thiếu Bạch biết Vạn Lương lịch lãm nhiều, chuyện nói chả phải đùa, nên đành dừng lại, chỉ thấy hòa thượng trung niên ấy lấy trong người ra một sợi dây trói chặt hai tay Tứ Giới dắt khỏi điện.

Tuyết Quân chờ cho Tứ Giới bị điệu đi rồi mới thủng thẳng nói :

– Đại sư đuổi trưởng lão trong quí tự ra khỏi điện, có phải muốn tra cứu cái án trên Yên Vân phong năm nào?

Nhất Sĩ xẵng giọng :

– Nữ thí chủ định nhúng tay vào việc của bổn môn?

– Đại sư chắc rất muốn chúng tôi xuất thủ can thiệp để có đủ cái cớ dõng dạc bảo chúng tôi phạm vào đại kỵ giang hồ chứ gì?

– Không hiểu vì sao hể mở miệng là nữ thí chủ lại nói xấu bổn tòa?

– Đại sư đừng nên mượn cớ để trở mặt động thủ, chúng tôi tới đây chỉ có ý muốn nói cho quí tự biết cái việc Tứ Phương đại sư ngộ nạn năm xưa đã sớm nằm trong một âm mưu được dự trù chu đáo. Âm mưu ấy không những dính dáng đến cái chết bất minh của Tứ Phương đại sư mà còn quan hệ đến đại cuộc giang hồ, trong đó Bạch Hạc môn Tả Giám Bạch cũng chỉ là một con mồi được dùng để khỏa lấp, bưng bít.

Giọng nói khẳng khái làm cho quần tăng trong điện đều rúng động.

Nhất Sĩ chực chuyển hướng câu chuyện, nhưng Tuyết Quân đã tiếp :

– Con người suốt mấy mươi năm cuộc đời, khó khỏi một lần lầm lỗi, nhưng nếu biết ăn năn hối hận ít ra cũng còn giữ được bản sắc anh hùng, xin đại sư ngẫm lại.

– Nữ thí chủ nói huyên thuyên, bổn tòa chả hiểu gì ráo.

– Phật tổ các vị có dạy, buông đao đồ tể, tức thời thành Phật, đại sư được tiếp Chưởng môn hộ Thiếu Lâm, đủ thấy Tứ Phương đại sư ngày còn sinh tiền trông mong ở đại sư nhiều lắm. giờ đây người bị hàm oan, tử sinh hạ lạc chưa rõ, là thân phận Chưởng môn, đại sư đúng lẽ phải dốc công tra cứu chứ?

Lời nói chân thành đã chấn động quần tăng trong điện, nhất là số tăng lữ bụng dạ ngay thẳng, chẳng những đã nghi ngờ Chưởng môn Phương trượng, trước cảnh tình thế ấy lại đều cúi đầu lâm râm niệm Phật.

Không hổ là một Chưởng môn, thấy thế Nhất Sĩ khẽ thở dài dịu giọng :

– Nữ thí chủ nói cũng có lý.

Tuyết Quân mắng thầm :

– “Tên trọc này khôn lanh lắm”.

Nàng cao giọng :

– Việc mấy trăm nhân mạng trong Bạch Hạc bảo bị thảm sát, trên danh nghĩa coi như đã báo thù cho Chưởng môn tứ phái nhưng nếu là người hiểu biết ít nhiều đều hoài nghi, có điều chả ai dám nhúng tay vào sợ chuốc lấy tai vạ, nên chi việc vẫn trùm màn bí mật, đâu bỏ đấy cho xong.

Hốt gằn từng tiếng nàng nói :

– Chả lẽ đại sư không mảy may hoài nghi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.