Đã mang cái nghiệp đèo bòng,
Bên Tần bên Sở biết trông bên nào.
*
**
Bọn Đoàn Chính Thuần quay trở về vương phủ, nội đường đã bày tiệc xong. Trên bàn rượu ngoại trừ vợ chồng Đoàn Chính Thuần và Đoàn Dự chỉ có thêm một mình Mộc Uyển Thanh, chung quanh đầy tớ hầu hạ phải đến mười bảy mười tám người. Trong đời Mộc Uyển Thanh làm gì từng nhìn thấy khí tượng vinh hoa phú quí như thế này bao giờ? Những món ăn đem lên cũng toàn là những thừ nàng chưa từng nếm, đến nghe nói cũng chưa. Nàng thấy ông bà Trấn Nam Vương coi mình như người trong nhà, chỉ có hai người được ngồi ăn chung quả như mở cờ trong bụng.
Đoàn Dự thấy mẹ mình đối với phụ thân ra chiều lạnh nhạt, cũng không uống rượu, chẳng ăn mặn chỉ gắp mấy món chay, bèn rót một chén rượu, đứng lên bưng hai tay nói:
-Mẹ, con xin kính mẹ một chén. Mừng mẹ đã đoàn tụ với cha con, ba người một nhà chúng ta cùng hưởng cái vui xum họp.
Ngọc Hư tản nhân đáp:
-Ta không uống rượu.
Đoàn Dự lại rót một chén khác, đưa mắt cho Mộc Uyển Thanh, nói:
-Mộc cô nương cũng kính mẹ một chén.
Mộc Uyển Thanh liền cầm chén rượu đứng lên. Ngọc Hư tản nhân nghĩ mình không nên thái quá lãnh đạm đối với Mộc Uyển Thanh, liền mỉm cười nói:
-Cô nương, thằng bé nhà ta tính lông bông lắm, cha mẹ không trị nổi, sau này cô phải giúp chúng ta giữ rịt nó mới được.
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Nếu anh ấy không nghe lời, tiểu nữ sẽ nắm tai đánh cho một trận thật đau.
Ngọc Hư tản nhân phì cười, đưa mắt cho trượng phu, Đoàn Chính Thuần cười nói:
-Phải thế mới được.
Ngọc Hư tản nhân đưa tay trái ra đón lấy chén rượu trong tay Mộc Uyển Thanh. Dưới ánh nến, Mộc Uyển Thanh thấy bàn tay bà ta thuôn dài, trắng trẻo nhẵn nhụi như tạc bằng ngọc, trên lưng bàn tay gần cổ tay có một vết bớt đỏ như son, lập tức toàn thân chấn động, run run hỏi:
-Bà… tên của bà… có phải là Đao Bạch Phượng hay không?
Ngọc Hư tản nhân cười nói:
-Tên họ của ta thật khác thường, sao cô biết được?
Mộc Uyển Thanh run run hỏi tiếp:
-Bà là Đao Bạch Phượng đấy sao? Có phải bà là người Bãi Di, trước đây sử dụng nhuyễn tiên, đúng không nào?
Ngọc Hư tản nhân thấy nàng thần sắc khác thường nhưng cũng không quan tâm lắm chỉ mỉm cười:
-Dự nhi đối với cô thật hết lòng, đến cả khuê danh của ta cũng nói cho cô biết. Lang quân của cô có một nửa là Bãi Di nên tính tình nó mới bất kham thế đó.
Mộc Uyển Thanh gặng lần nữa:
-Thực sự bà là Đao Bạch Phượng sao?
Ngọc Hư tản nhân mỉm cười:
-Chính ta đây.
Mộc Uyển Thanh kêu lên:
-Ơn thầy sâu nặng, lệnh thầy đâu dám không theo.
Tay phải nàng vung lên, hai mũi tên bắn thẳng vào ngực Đao Bạch Phượng. Trong bàn tiệc mọi người nói nói cười cười thân thiết như trong nhà, ai ngờ đâu Mộc Uyển Thanh đột nhiên ra tay ám toán. Võ công Đao Bạch Phượng và Mộc Uyển Thanh cũng sàn sàn như nhau, lúc này hai người khoảng cách quá gần, biến cố quá bất ngờ không sao phòng bị kịp, hai mũi tên xem ra không thể nào tránh kịp. Đoàn Chính Thuần ngồi ngay trước mặt tức là sau lưng Mộc Uyển Thanh, kêu lên “Chao ôi!” một tiếng, giơ tay điểm ra. Thế nhưng chỉ đó chế ngự được Mộc Uyển Thanh nhưng làm sao cứu được vợ.
Đoàn Dự đã mấy lần thấy Mộc Uyển Thanh đang nói chuyện đột nhiên ra tay bắn độc tiễn giết người, mũi tên có tẩm thuốc độc cực kỳ lợi hại, có thể nói là “kiến huyết phong hầu” nên khi nàng vừa vung tay áo lên biết là không ổn, lúc này chàng đang đứng cạnh mẫu thân, nhưng lại không biết võ công nên không sao chống đỡ được, chân bèn sử dụng Lăng Ba Vi Bộ bước xéo qua, chắn ngay trước mặt mẹ. Bụp bụp hai tiếng, hai mũi tên độc cắm ngay vào ngực chàng, đồng thời Mộc Uyển Thanh thấy sau lưng tê tái, nằm gục xuống bàn, không còn động đậy gì được nữa.
Đoàn Chính Thuần ứng biến thật nhanh, phóng chỉ ra liên tiếp điểm vào tám chỗ huyệt đạo chung quanh nơi Đoàn Dự trúng tên để cho máu độc tạm thời không chạy vào tim, tay ngoặt lại, nghe cách một tiếng đã bẻ sái khớp tay phải của Mộc Uyển Thanh, để nàng không còn có thể bắn tiếp rồi mới giải khai huyệt đạo cho nàng, hầm hầm quát:
-Mau đưa giải dược ra đây.
Mộc Uyển Thanh run rẩy nói:
-Tiện thiếp chỉ muốn giết Đao Bạch Phượng, không muốn hại Đoàn lang.
Nàng thấy tay phải đau nhói nhưng cố gượng thò tay trái vào bọc lấy ra hai bình giải dược nói:
-Thuốc đỏ uống, thuốc trắng thoa, mau mau, chậm trễ cứu không được.
Đao Bạch Phượng thấy tấm chân tình của nàng đối với Đoàn Dự quả từ tâm khảm, đã đoán được phần nào nguyên do, giơ tay đoạt lấy thuốc giải, lấy ra hai viên thuốc đỏ nhét vào mồm con, còn thuốc trắng là bột, bà ta bèn cầm đuôi tên nhẹ nhàng rút hai mũi đoản tiễn ra, sau đó mới đắp thuốc vào. Mộc Uyển Thanh nói:
-Tạ trời tạ đất, chàng… tính mệnh chàng không có gì đáng ngại, có điều tôi… tôi…
Ba người hết sức hốt hoảng, có ai biết đâu Đoàn Dự đã ăn phải con Mãng Cổ Chu Cáp là vạn độc chi vương rồi, các loại độc không thể nào xâm nhập, chất độc trên mũi tên của Mộc Uyển Thanh không làm gì được chàng, dù không uống giải dược cũng chẳng hề hấn. Có điều chàng trúng phải tên độc thấy ngực đau nhói, ai nấy trúng phải chết liền chàng đã thấy nên tưởng mình phen này thể nào cũng chết nên kinh hoảng quá liền ngất đi trong lòng mẹ.
Vợ chồng Đoàn Chính Thuần chăm chăm nhìn vết thương, thấy máu chảy ra từ đen sang tía, từ tía sang đỏ, cùng thở phào ra biết rằng mạng con mình không đến nỗi nào. Đao Bạch Phượng bồng con lên, đem vào phòng riêng của chàng, đắp chăn xong cầm tay xem mạch, thấy nhảy đều đặn có sức, không có vẻ gì yếu ớt, trong bụng vui mừng nhưng cũng không khỏi lạ lùng nên vội quay về noãn các. Đoàn Chính Thuần hỏi:
-Không đáng ngại chứ?
Đao Bạch Phượng không trả lời, quay sang Mộc Uyển Thanh:
-Ngươi về nói với Tu La Đao Tần Hồng Miên rằng…
Đoàn Chính Thuần nghe nói đến Tu La Đao Tần Hồng Miên, sắc mặt biến hẳn lắp bắp:
-Bà… bà…
Đao Bạch Phượng không ngó ngàng đến chồng, vẫn nói tiếp với Mộc Uyển Thanh:
-Ngươi nói với bà ta rằng nếu muốn giết ta thì nên quang minh chính đại đến đây, cái trò cắn trộm chỉ làm cho người ta cười vẹo quai hàm thôi!
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Nhưng tiểu nữ đâu có biết Tu La Đao Tần Hồng Miên là ai?
Đao Bạch Phượng lạ lùng:
-Thế thì ai sai ngươi đến đây giết ta?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Đó là sư phụ của thiếp. Sư phụ sai tiểu nữ đi giết hai người. Người thứ nhất là phu nhân, bà ấy nói trên bàn tay bà có cái bớt son, tên là Đao Bạch Phượng, là gái Bãi Di, tướng mạo thật xinh đẹp, dùng nhuyễn tiên làm binh khí. Sư phụ nào có… nào có nói bà ăn mặc theo lối đạo cô. Tiểu nữ thấy bà sử dụng phất trần, lại tên là Ngọc Hư tản nhân, đâu có ngờ đó là người sư phụ tiểu nữ muốn giết… cũng đâu ngờ bà lại là mẹ của Đoàn lang.
Nàng nói tới đây nước mắt ròng ròng chảy xuống. Đao Bạch Phượng hỏi thêm:
-Sư phụ ngươi còn sai ngươi đi giết một người nữa, có phải là Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo hay không?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Không! Không! Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo là sư thúc của thiếp. Chính bà ta sai người đưa thư tới sư phụ thiếp, nói rằng hai người đàn bà làm khổ đời sư phụ, thù không thể không báo…
Đao Bạch Phượng kêu lên:
-À, phải rồi! Còn người kia họ Vương đang ở Tô Châu, phải không?
Mộc Uyển Thanh ngạc nhiên hỏi lại:
-Đúng đó! Sao phu nhân lại biết? Thiếp cùng với sư phụ đến đó giết bà ta trước nhưng người đàn bà khốn kiếp đó tay chân đầy tớ thật đông, nơi ở lại thật lạ lùng, thiếp chưa từng gặp mặt, ngược lại bị đám thủ hạ mụ ta đuổi đến tận Đại Lý.
Đoàn Chính Thuần cúi đầu lắng tai nghe, khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh. Trên má Đao Bạch Phượng đột nhiên một dòng lệ rơi xuống, quay sang Đoàn Chính Thuần:
-Mong ông ráng chăm lo cho Dự nhi. Tôi… tôi đi đây.
Đoàn Chính Thuần vội ngăn lại:
-Phượng Hoàng nhi, tất cả đều là chuyện quá khứ, nàng để trong lòng làm gì?
Đao Bạch Phượng ai oán đáp:
-Ông không để trong lòng, tôi cũng không để trong lòng nhưng người ta để trong lòng.
Đột nhiên phi thân nhảy lên, theo cửa sổ vọt ra ngoài. Đoàn Chính Thuần giơ tay nắm lấy tay áo, Đao Bạch Phượng quay lại múa chưởng đánh luôn vào mặt ông. Đoàn Chính Thuần nghiêng đầu né tránh, nghe soẹt một tiếng, tay áo bà ta đã bị xé rách một nửa. Đao Bạch Phượng quay đầu lại giận dữ nói:
-Ông muốn động võ chăng?
Đoàn Chính Thuần hạ giọng:
-Phượng Hoàng nhi, nàng…
Đao Bạch Phượng hai chân nhún một cái, nhảy lên mái nhà đối diện, nhô lên hụp xuống vài cái đã cách xa mươi trượng rồi. Xa xa có tiếng Chử Vạn Lý quát lên:
-Ai đó?
Đao Bạch Phượng đáp:
-Ta đây!
Chử Vạn Lý nói:
-Ồ, thì ra Vương Phi…
Sau đó không nghe gì thêm chắc bà ta đi đã xa rồi.
Đoàn Chính Thuần đứng lặng đi hồi lâu, thở dài một tiếng quay lại noãn các, thấy mặt Mộc Uyển Thanh trắng bệch, nhưng chưa bỏ đi. Đoàn Chính Thuần đi đến gần cô ta hai tay cầm lấy cánh tay phải, nghe cắc một tiếng đã tiếp lại khớp xương. Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Ta bắn tên độc vào vợ ông ta, không biết sẽ hành hạ mình cách nào?”.
Chỉ thấy ông ta ngồi trở lại ghế, chậm rãi rót một chén rượu, ực một cái uống cạn, nhìn ra cửa sổ nơi vợ vừa bỏ đi, ngẩn ngơ một hồi, rồi lại rót một chén rượu khác, lại ực một cái uống cạn. Cứ tự rót tự uống như thế liên tiếp mười hai mười ba chén, hết hồ này lại lấy hồ khác, rót thì thật chậm nhưng uống thì thật nhanh.
Mộc Uyển Thanh sau cùng không còn chịu nổi, kêu lên:
-Ông muốn nghĩ cách nào thảm khốc quái đản để trị tội tôi thì mau mau hạ thủ.
Đoàn Chính Thuần ngửng đầu lên, chăm chăm nhìn vào nàng một hồi lâu, chầm chậm lắc đầu, thở dài:
-Giống quá! Giống quá! Thế mà ta không nhìn ra, hình dáng đó, tính tình đó…
Mộc Uyển Thanh nghe xong chẳng hiểu gì, hỏi lại:
-Ông bảo cái gì? Chỉ nói quấy nói quá.
Đoàn Chính Thuần không trả lời, đứng lên đột nhiên tả chưởng chém xéo về đằng sau, nghe bụp một tiếng nhỏ, một ngọn nến đã bị chưởng phong đánh tắt, tiếp theo lại chém tay phải một cái, thêm một ngọn nến khác bị tắt ngúm. Ông liên tiếp vung tay năm lần, đánh tắt năm cây nến đỏ, mắt vẫn nhìn về trước, ra tay chẳng khác gì nước chảy mây bay, tiêu sái lạ thường.
Mộc Uyển Thanh kinh ngạc lắp bắp:
-Cái này… cái này có phải là Ngũ La Khinh Yên Chưởng, làm sao ông biết?
Đoàn Chính Thuần cười buồn:
-Sư phụ cô có dạy cho cô chưa?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Sư phụ tôi bảo là môn chưởng pháp đó quyết không truyền cho ai, ngày sau mang theo xuống quan tài.
Đoàn Chính Thuần hỏi lại:
-Ồ, nàng bảo không truyền cho ai, mai này mang xuống tuyền đài ư?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Đúng vậy! Thế nhưng sư phụ chỉ khi nào không có tôi ở đó chỉ luyện một mình thôi, tôi coi lén thấy được.
Đoàn Chính Thuần hỏi:
-Nàng một mình vẫn thường luyện pho chưởng pháp này?
Mộc Uyển Thanh gật đầu:
-Phải rồi. Mỗi khi sư phụ luyện chưởng pháp này hay nổi giận mắng chửi tôi. Ông… ông làm sao biết được? Xem ra ông sử dụng còn giỏi hơn sư phụ tôi nữa.
Đoàn Chính Thuần thở dài một tiếng nói:
-Pho Ngũ La Khinh Yên Chưởng này chính ta dạy cho sư phụ cô đó.
Mộc Uyển Thanh hốt hoảng nhưng không thể không tin, nàng thấy khi sư phụ chém những ngọn nến, thường thường một lần không tắt, phải đến hai ba lần mới được, không phải như Đoàn Chính Thuần làm đâu được đó, tiêu sái nhẹ nhàng, lắp bắp hỏi lại:
-Thế ra ông là sư phụ của sư phụ tôi, là thái sư phụ của tôi sao?
Đoàn Chính Thuần lắc đầu:
-Không phải vậy.
Ông chống tay lên cằm, lẩm bẩm nói một mình:
-Nàng mỗi khi luyện pho chưởng pháp này, thường nổi cơn tam bành lục tặc, lại quyết không truyền cho ai, nguyện mang theo xuống chốn cửu tuyền…
Mộc Uyển Thanh gặng thêm:
-Thế thì ông là…
Đoàn Chính Thuần xua tay bảo nàng đừng nhiều lời, một hồi sau, đột nhiên hỏi lại:
-Cô năm nay mười tám tuổi, sinh vào khoảng tháng chín, có phải không nào?
Mộc Uyển Thanh nhảy phắt lên, lạ lùng hỏi:
-Sao việc gì ông cũng biết, ông đích thực là gì của sư phụ tôi?
Đoàn Chính Thuần vẻ mặt đầy thống khổ, thanh âm nghẹn ngào:
-Ta… ta thật không phải với sư phụ con. Uyển nhi, con…
Mộc Uyển Thanh hỏi:
-Vì sao vậy? Tôi xem ông là người thật ôn hòa, thật tốt bụng mà?
Đoàn Chính Thuần hỏi thêm:
-Thế tên thực của sư phụ con, nàng không nói cho con nghe sao?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Sư phụ tôi bảo rằng tên bà ta là U Cốc Khách, còn đích thực tên gì, họ gì, tôi quả không biết.
Đoàn Chính Thuần lẩm bẩm:
-U Cốc Khách! U Cốc Khách…
Ông chợt nhớ đến bài thơ “Giai Nhân” của Đỗ Phủ, từng chữ từng chữ như đâm vào tim…
Năm xưa có một giai nhân,
Hang cùng hiu quạnh trơ thân náu mình.
Cũng dòng thế phiệt trâm anh,
Lênh đênh lưu lạc phận đành cỏ cây…
Tuyệt đại hữu giai nhân,
U cư tại thâm cốc.
Tự vân lương gia tử,
Linh lạc y thảo mộc…
Chồng em bạc bẽo vô tình,
Chỉ còn biết đến người mình vừa quen…
Phu tế khinh bạc nhi,
Tân nhân mỹ như ngọc…
Vui vầy người mới nói cười,
Biết đâu người cũ ngậm ngùi xót xa.
Đãn kiến tân nhân tiếu,
Na văn cựu nhân khốc…
Một hồi sau, ông lại hỏi:
-Thế trong bao nhiêu năm nay, sư phụ con sinh sống bằng cách nào? Hai người ở nơi đâu?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Tôi và sư phụ ở tại một sơn cốc, đằng sau một ngọn núi cao, thành thử sư phụ mới tự gọi mình là U Cốc Khách, tới lần này hai thầy trò mới ra khỏi nơi đây.
Đoàn Chính Thuần hỏi thêm:
-Thế cha mẹ con là ai? Sư phụ con có bao giờ nhắc tới không?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Sư phụ tôi nói rằng tôi là một đứa con hoang bị cha mẹ bỏ rơi. Sư phụ tôi nhặt được tôi ở bên đường đem về nuôi cho tới khi khôn lớn.
Đoàn Chính Thuần gặng thêm:
-Thế con có hận cha mẹ con không?
Mộc Uyển Thanh nghiêng đầu, cắn ngón tay ngẫm nghĩ. Đoàn Chính Thuần trông thấy tình cảnh đó, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót nghẹn ngào. Mộc Uyển Thanh thấy hai hàng lệ ròng ròng chảy trên má ông, thật là lạ lùng hỏi lại:
-Sao ông lại khóc?
Đoàn Chính Thuần quay mặt đi, lau khô nước mắt, gượng cười:
-Ta nào có khóc đâu? Chắc tại uống quá chén, hơi rượu bốc lên đấy mà.
Mộc Uyển Thanh không tin, nói:
-Rõ ràng tôi thấy ông khóc mà. Đàn bà con gái mới khóc, đàn ông con trai cũng khóc nữa hay sao? Từ xưa tới nay tôi chưa thấy đàn ông khóc bao giờ, trừ trẻ con thôi.
Đoàn Chính Thuần thấy nàng chẳng biết gì chuyện đời, lại càng đau lòng nói:
-Uyển nhi, từ giờ trở đi ta sẽ đối với con thật tử tế để bù lại những gì ta thiếu sót bấy nay. Con có tâm nguyện gì, nói cho ta nghe, ta sẽ hết lòng làm cho con.
Mộc Uyển Thanh từ khi bắn tên độc vào Đoàn phu nhân, trong lòng hết sức lo sợ, nghe ông ta nói thế, vui mừng nói:
-Tôi bắn tên vào phu nhân của ông, ông không oán trách gì sao?
Đoàn Chính Thuần nói:
-Sư ân thâm trọng, sư mệnh nan vi. Chuyện của đời trước, nào có liên can gì đến con đâu. Ta không oán trách gì con cả. Có điều từ nay trở đi con không được vô lễ với phu nhân của ta nữa.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
-Thế sau này sư phụ hỏi ra thì biết nói thế nào?
Đoàn Chính Thuần nói:
-Con đưa ta đến gặp sư phụ, ta sẽ nói cho bà ta nghe.
Mộc Uyển Thanh vỗ tay reo lên:
-Thế thì hay lắm.
Đột nhiên nàng nhíu mày nói:
-Sư phụ thường nói rằng đàn ông trên đời này đều là kẻ vô tình bạc nghĩa, trước nay không muốn gặp ai.
Trên mặt Đoàn Chính Thuần lộ vẻ kinh ngạc, hỏi lại:
-Trước nay sư phụ con không gặp đàn ông ư?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Đúng thế! Mỗi khi cần mua gạo mua muối, sư phụ đều sai Lương a bà đi. Có một lần Lương a bà bị bệnh, sai con bà ấy đem đến, sư phụ giận lắm, bắt y bỏ ở xa xa ngoài cửa, không cho y vào trong nhà.
Đoàn Chính Thuần thở dài:
-Hồng Miên, Hồng Miên, sao nàng tự mình làm khổ mình đến thế.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Ông lại nói đến Hồng Miên, vậy thì Hồng Miên là ai vậy?
Đoàn Chính Thuần hơi ngần ngừ nói:
-Chuyện này cũng không có thể nào dấu con mãi được, tên thật của sư phụ con là Tần Hồng Miên, có cái ngoại hiệu là Tu La Đao.
Mộc Uyển Thanh gật đầu:
-Ồ, hèn gì phu nhân vừa thấy thủ pháp bắn tên độc của tôi đã hầm hầm hỏi ngay Tu La Đao Tần Hồng Miên là người liên quan thế nào. Lúc đó quả thực tôi không biết, chứ không phải là cố ý nói dối. Thế ra tên sư phụ tôi là Tần Hồng Miên, cái tên đẹp quá nhỉ? Chẳng hiểu sao bà ta không nói cho tôi biết.
Đoàn Chính Thuần hỏi thâm:
-Hồi nãy ta làm sái cánh tay con, bây giờ còn đau không?
Mộc Uyển Thanh thấy ông thần sắc ôn hòa trìu mến, mỉm cười nói:
-Đỡ nhiều lắm rồi. Thôi mình đi xem… xem con trai ông đã khỏe chưa? Tôi sợ chất độc trên mũi tên chưa hết hẳn.
Đoàn Chính Thuần đứng lên nói:
-Hay lắm.
Ông tiếp:
-Con có tâm nguyện gì nói cho ta nghe.
Mộc Uyển Thanh đột nhiên mặt đỏ lên, thần sắc hơi e thẹn, cúi đầu nói nhỏ:
-Chỉ sợ… chỉ sợ con bắn phu nhân rồi, bà ấy… bà ấy giận con thôi.
Đoàn Chính Thuần nói:
-Thể để từ từ rồi mình sẽ năn nỉ, chắc tương lai cũng sẽ không giận nữa đâu.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Con xưa nay chưa từng van xin ai điều gì nhưng vì Đoàn lang mà phải năn nỉ bà ấy thì cũng được.
Đột nhiên nàng thu hết dũng khí nói:
-Trấn Nam Vương, con nói tâm nguyện của con ra, ông… ông thực sự giúp con hoàn thành chứ?
Đoàn Chính Thuần đáp:
-Chỉ nếu ta có thể làm được, ta sẽ làm cho con ngay.
Mộc Uyển Thanh hỏi thêm:
-Ông nói ra rồi sau không nuốt lời đấy chứ?
Đoàn Chính Thuần nở một nụ cười, đi đến bên cạnh Mộc Uyển Thanh, giơ tay vuốt ve tóc nàng, ánh mắt đầy vẻ thương yêu, nói:
-Ta dĩ nhiên không nuốt lời đâu.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Hôn nhân của con và anh ấy, ông đứng lo liệu cho đừng để anh ta phụ bạc con.
Nàng nói mấy câu đó rồi, khuôn mặt bừng lên một vẻ rạng rỡ. Đoàn Chính Thuần mặt biến sắc, từ từ lùi lại, ngồi phịch xuống ghế, một hồi thật lâu, không nói lời nào. Mộc Uyển Thanh cảm thấy không ổn, run run hỏi:
-Ông… ông không bằng lòng ư?
Đoàn Chính Thuần đáp:
-Con không thể nào lấy Đoàn Dự được.
Giọng ông ậm ừ nhưng chắc nịch. Mộc Uyển Thanh như bị dội nước đá lên người, ai oán hỏi:
-Sao lại thế? Ông… chính miệng nói bằng lòng giúp con mà.
Đoàn Chính Thuần chỉ chép miệng:
-Oan nghiệt! Oan nghiệt!
Mộc Uyển Thanh nói:
-Nếu anh ấy không bằng lòng lấy con, con… con sẽ giết anh ấy, rồi tự sát, con… con đã lập trọng thệ trước mặt sư phụ rồi.
Đoàn Chính Thuần chầm chậm lắc đầu, nói:
-Không được đâu.
Mộc Uyển Thanh hấp tấp nói:
-Để con đi hỏi anh ta xem, vì cớ gì mà không được?
Đoàn Chính Thuần đáp:
-Dự nhi… chính nó… cũng không biết.
Ông thấy Mộc Uyển Thanh thần sắc thê lương, chẳng khác gì Tần Hồng Miên mười tám năm trước nghe tin chẳng lành, không còn nhẫn nại thêm được nữa chặn lại:
-Con không thể thành hôn với Dự nhi, mà cũng không giết nó được.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
-Sao vậy?
Đoàn Chính Thuần đáp:
-Vì chưng… vì chưng… vì chưng Đoàn Dự chính là anh ruột của con.
Mộc Uyển Thanh há hốc mồm, mắt mở trừng trừng dường như không tin ở tai mình, lắp bắp hỏi lại:
-Cái… cái gì? Ông nói Đoàn lang là anh ruột của tôi ư?
Đoàn Chính Thuần đáp:
-Uyển nhi, con có biết sư phụ con là ai không? Bà ta chính là mẹ ruột con đó. Còn ta… ta chính là cha của con đây.
Mộc Uyển Thanh vừa kinh khủng, vừa phẫn nộ, mặt tái nhợt, dậm chân kêu lên:
-Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi… nhất định không tin.
Đột nhiên từ ngoài song cửa vọng vào một tiếng thở dài rồi giọng một người đàn bà cất lên:
-Uyển nhi! Mình về đi thôi.
Mộc Uyển Thanh quay phắt lại kêu lên:
-Sư phụ.
Cửa sổ đột nhiên mở tung, đứng đó là một người đàn bà trung niên, khuôn mặt trái xoan, lông mày hơi dài, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, có điều ánh mắt chứa đựng ba phần dữ tợn, ba phần ngang bướng.
Đoàn Chính Thuần thấy người tình năm xưa Tần Hồng Miên bất ngờ hiện thân, vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, kêu lên thảng thốt:
-Hồng Miên! Hồng Miên, bao nhiêu năm nay, ta… ta nhớ em biết chừng nào.
Tần Hồng Miên gọi:
-Uyển nhi ra đây! Nhà của con người phụ phàng bạc bẽo kia đừng ở lại thêm một khắc nào.
Mộc Uyển Thanh nhìn thấy thần tình sư phụ và Đoàn Chính Thuần, trong lòng băng giá, nói:
-Sư phụ, ông ta… ông ta lừa con, nói sư phụ là mẹ con, còn ông ta là… là cha con.
Tần Hồng Miên đáp:
-Mẹ con chết rồi, cha con cũng chết rồi.
Đoàn Chính Thuần tiến đến bên cửa sổ, dịu dàng nói:
-Hồng Miên, nàng vào đây, để ta được nhìn nàng lâu thêm một chút. Từ nay nàng đừng bỏ đi nữa, đôi ta vĩnh viễn chung sống bên nhau.
Ánh mắt Tần Hồng Miên đột nhiên rạng rỡ, vui mừng hỏi:
-Chàng bảo từ nay mình vĩnh viễn bên nhau, có thật thế không?
Đoàn Chính Thuần đáp:
-Thật chứ! Hồng Miên, chẳng ngày nào ta không nhớ đến em.
Tần Hồng Miên hỏi thêm:
-Chàng bỏ được Đao Bạch Phượng chứ?
Đoàn Chính Thuần chần chừ không trả lời, trên mặt lộ vẻ khó nghĩ. Tần Hồng Miên nói:
-Nếu chàng thương đến đứa con gái mình thì ông đi theo thiếp, vĩnh viễn không còn ngó ngàng gì tới Đao Bạch Phượng, vĩnh viễn không quay về nhà.
Mộc Uyển Thanh nghe hai người đối đáp, trong lòng mỗi lúc một thêm thất vọng, nước mắt doanh tròng, chỉ thấy hình bóng của sư phụ và Đoàn Chính Thuần đều nhòe đi. Nàng biết hai người trước mặt quả đích thực là cha mình mẹ mình, dẫu không muốn tin cũng không được. Thời gian qua nàng tình yêu sâu nặng, ngày đêm mơ tưởng đến Đoàn lang, ngờ đâu chàng lại là anh em cùng cha khác mẹ với mình, chuyện hai người như chim liền cánh, chung sống với nhau đến lúc bạc đầu chỉ chớp mắt tan ra mây khói.
Chỉ nghe Đoàn Chính Thuần dịu dàng nói:
-Có điều ta là Trấn Nam Vương của Đại Lý, nắm hết mọi việc cơ yếu văn võ trong tay, bỏ đi ngay không tiện…
Tần Hồng Miên hậm hực nói:
-Mười tám năm trước chàng đã nói thế rồi, nay mười tám năm sau cũng lại một câu đó. Đoàn Chính Thuần ơi là Đoàn Chính Thuần, chàng là người phụ tâm bạc hãnh, em… em hận chàng không biết đâu mà kể…
Đột nhiên trên mái nhà phía đông bốp bốp bốp ba tiếng vỗ tay, nóc nhà phía tây lập tức có tiếng đáp lại. Tiếp theo là tiếng của Cao Thăng Thái và Chử Vạn Lý cùng cất lên:
-Có thích khách. Các anh em ở đâu yên đó, không được vọng động.
Tần Hồng Miên quát lên:
-Uyển nhi, con còn chưa chịu ra hay sao?
Mộc Uyển Thanh vội đáp:
-Vâng.
Nàng phi thân vọt qua cửa sổ, sà vào lòng người mẹ hiền mà cũng lại là ân sư. Đoàn Chính Thuần nói:
-Hồng Miên, nàng bỏ ta mà đi thực hay sao?
Giọng nói của ông thê lương đau đớn biết chừng nào. Giọng Tần Hồng Miên đột nhiên trở lại dịu dàng:
-Thuần ca, chàng đã làm vương gia mấy chục năm rồi, chưa đủ hay sao? Chàng theo em đi, từ nay về sau, em đối với chàng thiên y bách thuận, không dám nói nặng chàng nửa câu, không dám đánh chàng nửa cái. Đứa con gái dễ thương thế này, chẳng lẽ chàng không thương nó hay sao?
Đoàn Chính Thuần trong lòng rộn ràng, nhảy vọt ra nói:
-Được, ta theo nàng đi.
Tần Hồng Miên mừng rỡ vô cùng, đưa bàn tay cho ông ta nắm. Đột nhiên phía sau lưng có tiếng đàn bà lạnh lùng nói:
-Sư tỉ, chị… chị lại vào tròng của y rồi. Y chỉ ôm ấp chị vài ngày, rồi lại trở về với chức vương gia đấy thôi.
Đoàn Chính Thuần bàng hoàng, kêu lên:
-Bảo Bảo, chính nàng rồi. Nàng cũng đến ư?
Mộc Uyển Thanh ngoảnh ra thấy người đàn bà vừa nói mặc áo dài màu toàn xanh, chính là Chung phu nhân của Vạn Kiếp Cốc, sư thúc của mình Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo. Đằng sau bà ta có bốn người, một người là Diệp Nhị Nương, một người là Vân Trung Hạc, người thứ ba đã đi rồi giờ quay lại Nam Hải Ngạc Thần, nhưng người thứ tư mới khiến nàng hoảng hốt, chính là Đoàn Dự, bàn tay Nam Hải Ngạc Thần cầm ngay cổ chàng, tưởng như lúc nào cũng có thể lách cách một tiếng bẻ gẫy ngay lập tức. Mộc Uyển Thanh kêu lên:
-Đoàn lang, chàng có sao không?
Đoàn Dự đang nằm trên giường dưỡng thương, đang mơ mơ hồ hồ thì bị Nam Hải Ngạc Thần nhảy vào bồng ra ngoài. Chàng vốn không bị trúng độc, mũi tên của Mộc Uyển Thanh có độc là ở thuốc tẩm chứ tiễn đầu nhỏ như thế chỉ làm thành một vết thương nhẹ, có đáng gì đâu. Chàng kinh hãi liền tỉnh dậy, đứng bên ngoài noãn các nghe hết tất cả những gì cha mình nói với Mộc Uyển Thanh và Tần Hồng Miên, tuy không nghe hết từ đầu chí cuối nhưng mười phần cũng hiểu tám chín. Chàng nghe Mộc Uyển Thanh vẫn gọi mình là “Đoàn lang”, trong lòng chua xót, nói:
-Muội tử, từ nay trở đi mình tương thân tương ái… là anh em với nhau.
Mộc Uyển Thanh bực tức đáp:
-Không, không phải như thế. Chàng là người đàn ông đầu tiên nhìn thấy mặt em.
Nàng bỗng nghĩ tới mình và Đoàn Dự cũng đều là con của Đoàn Chính Thuần, anh trai em gái làm sao lấy nhau được? Nếu trên đời này có ai ngăn trở hôn nhân của hai người, nàng chỉ một mũi tên giết là xong ngay, còn bây giờ cái trở ngại chắn ngang lại là ý trời thăm thẳm, dù nàng võ công cao đến đâu, dù cho quyền thế đến đâu cũng không làm sao thay đổi được. Trong chớp mắt nàng thấy bao nhiêu ước mơ đều tan biến, hai chân dậm một cái nhảy vọt ra ngoài. Tần Hồng Miên vội kêu:
-Uyển nhi, con đi đâu thế?
Mộc Uyển Thanh đến sư phụ nàng cũng không thèm ngó đến, nói:
-Bà hại đời tôi, tôi không biết tới bà nữa.
Nàng lại càng chạy nhanh hơn. Một tên vệ sĩ trong vương phũ giang hai tay chặn lại, quát hỏi:
-Ai đó?
Mộc Uyển Thanh bắn tên độc ra, trúng ngay yết hầu tên lính. Chân nàng không chậm lại chút nào, trong khoảnh khắc đã tan biến vào trong bóng đêm.
*
**
Đoàn Chính Thuần thấy con trai mình bị Nam Hải Ngạc Thần bắt được, không kể đứa con gái chạy đi đâu, giơ ngón tay về phía Nam Hải Ngạc Thần điểm tới. Diệp Nhị Nương múa chưởng đánh ra, chém vào cổ tay ông ta. Đoàn Chính Thuần vòng tay lại chộp, Diệp Nhị Nương cười khanh khách, ngón tay giữa búng ngay vào lưng bàn tay đối phương. Chỉ nháy mắt hai người đã trao đổi ba chiêu, Đoàn Chính Thuần trong bụng kinh hãi ngầm: “Con mụ này quả là ghê gớm”.
Tần Hồng Miên giơ tay để lên đỉnh đầu Đoàn Dự, kêu lên:
-Thế chàng muốn con chàng sống hay chết?
Đoàn Chính Thuần kinh hãi ngừng tay, biết bà ta tính tính cực kỳ bạo tợn, hận vợ cả của mình là Đao Bạch Phượng thấu xương, chỉ cần nhả nội lực ra là giết chết Đoàn Dự ngay nên vội vàng nói:
-Hồng Miên, con ta trúng phải độc tiễn của con nàng, bị thương không phải nhẹ.
Tần Hồng Miên đáp:
-Y đã uống giải dược rồi, không chết được đâu, thiếp tạm thời mang y đi. Để xem chàng muốn làm vương gia hay muốn toàn mạng cho con.
Nam Hải Ngạc Thần cười ha hả, nói:
-Tên tiểu tử này rồi ra thể nào cũng phải bái ta làm thầy.
Đoàn Chính Thuần hấp tấp nói:
-Hồng Miên, việc gì ta cũng chịu hết, nàng… nàng thả con ta ra.
Mối tình của Tần Hồng Miên đối với Đoàn Chính Thuần, tuy xa nhau đã mười tám năm nhưng không hề phai nhạt, nghe ông ta nói thiết tha như thế, thấy mềm lòng hỏi:
-Có thật là chàng… chàng bằng lòng sao?
Đoàn Chính Thuần đáp:
-Thật, thật chứ.
Chung phu nhân vội xen vào:
-Sư tỉ, lời gã bạc tình này, chị còn tin được nữa hay sao? Nhạc nhi tiên sinh, thôi mình đi.
Nam Hải Ngạc Thần tung mình nhảy lên, ôm Đoàn Dự trên không trung quay người một cái đã rơi xuống ngay mái nhà bên kia. Kế đó nghe bình bình hai tiếng, Diệp Nhị Nương và Vân Trung Hạc đã đánh hai tên vệ sĩ trong vương phũ ngã lăn xuống đất.
Chung phu nhân kêu lên:
-Đoàn Chính Thuần, đêm nay ngươi có muốn đánh nhau một trận hay chăng?
Đoàn Chính Thuần tuy biết rằng tập trung tất cả nhân lực trong vương phủ, chưa chắc đã không thể không ngăn giữ được bọn người này nhưng vì con mình đang ở trong tay đối phương, ném chuột sợ vỡ đồ, không phải chỉ lấy võ công mà hơn thua được, huống chi hai sư tỉ sư muội này trước đây đã từng có quan hệ mật thiết với mình, bèn dịu dàng nói:
-Bảo Bảo, nàng… nàng cũng tới đây gây sự với ta sao?
Chung phu nhân đáp:
-Ta nay là vợ của Chung Vạn Cừu, ngươi còn mồm năm miệng mười gọi tên ta là sao?
Đoàn Chính Thuần đáp:
-Bảo Bảo, trong những ngày tháng ta, ta vẫn thường nhớ tới nàng.
Chung phu nhân rưng rưng nước mắt dịu giọng đáp:
-Từ khi biết được Đoàn công tử là con của ông rồi, trong lòng tôi… lòng tôi xiết bao trăn trở…
Tần Hồng Miên vội lêu lên:
-Sư muội lại vào tròng của y sao?
Chung phu nhân nắm tay Tần Hồng Miên, kêu lên:
-Thôi, chúng ta đi.
Bà ta quay lại nói:
-Ông đem thủ cấp con tiện nhân Đao Bạch Phượng, nhất bộ nhất bái đến Vạn Kiếp Cốc thì bọn ta sẽ giao trả con lại cho ông.
Đoàn Chính Thuần lẩm bẩm:
-Vạn Kiếp Cốc.
Lúc ấy Nam Hải Ngạc Thần đã ôm Đoàn Dự chạy càng lúc càng xa. Cao Thăng Thái và bọn Chử Vạn Lý thì chia nhau bốn phía vây lại, Đoàn Chính Thuần thở dài một tiếng nói:
-Cao hiền đệ, cứ thả cho họ đi.
Cao Thăng Thái kêu lên:
-Tiểu vương gia…
Đoàn Chính Thuần nói:
-Để từ từ rồi tính sau.
Ông vừa nói vừa phi thân nhảy tới trước mặt Cao Thăng Thái, ra lệnh:
-Thích khách đi rồi, tất cả về chỗ cũ.
Thân hình lắc một cái, lạng tới ngay bên cạnh Chung phu nhân, đầm ấm nói:
-Bảo Bảo, lâu nay nàng có được khỏe không?
Chung phu nhân đáp:
-Có gì mà không khỏe?
Đoàn Chính Thuần lật tay một cái không nghe một tiếng động đã điểm trúng ngay huyệt Chương Môn ở bên hông bà ta. Chung phu nhân không kịp đề phòng, người mềm nhũn ngã lăn ra. Đoàn Chính Thuần giơ tay nắm lấy bà ta, giả vời kinh hoàng kêu lên:
-Chao ôi! Bảo Bảo, nàng… nàng sao thế này?
Tần Hồng Miên có biết đâu là mưu kế, vội vàng chạy tới, hỏi dồn:
-Sư muội, chuyện gì thế?
Nhất Dương Chỉ của Đoàn Chính Thuần lại tung ra, trúng ngay huyệt Chương Môn. Tần Hồng Miên và Chung phu nhân bị điểm huyệt rồi bị Đoàn Chính Thuần hai tay nắm hai người, hậm hực nhìn ông ta, cùng nghĩ: “Lại bị y đánh lừa, sao mình lại hồ đồ đến thế? Trong đời bị y lừa bao nhiêu lần rồi, hôm nay việc đến nước này cũng không biết đề phòng”.
Đoàn Chính Thuần nói:
-Cao hiền đệ nội thương chưa khỏi, mau về phòng nghỉ ngơi. Vạn Lý, ngươi tất lãnh binh lính canh gác các nơi.
Cao Thăng Thái và Chử Vạn Lý cùng khom lưng đáp lời. Đoàn Chính Thuần cắp hai người đàn bà quay trở vào noãn các, gọi đầu bếp thị tì bày tiệc rượu, sắp dọn chén bát. Sau khi đầy tớ đã lui ra, Đoàn Chính Thuần liền điểm những huyệt Hoàn Khiêu, Khúc Tuyền trên đùi nhị nữ để họ không thể nào chạy trốn được, sau đó mới hề hề vỗ lưng giải huyệt Chương Môn. Tần Hồng Miên kêu lên:
-Đoàn Chính Thuần, ngươi… ngươi còn định hiếp đáp ta…
Đoàn Chính Thuần quay lại, chắp tay vái hai người một cái thật sâu nói:
-Quả là đắc tội, ta xin bồi lễ trước.
Tần Hồng Miên giận dữ đáp:
-Ai cần ngươi xin lỗi? Mau thả bọn ta ra.
Đoàn Chính Thuần nói:
-Ba người chúng ta hơn một chục năm qua không gặp nhau, hôm nay trùng phùng, có biết bao nhiêu điều muốn chia xẻ. Hồng Miên, sao tính nàng vẫn còn nóng nảy thế? Bảo Bảo, nàng càng ngày càng xinh đẹp, so với hồi đó xem ra còn trẻ hơn.
Chung phu nhân chưa kịp trả lời, Tần Hồng Miên đã nổi cáu:
-Ngươi thả ta ra đi. Sư muội ta thì ngày càng trẻ ra, còn ta thì càng ngày càng xấu, thế ngươi còn muốn gặp mụ già xấu xí này làm gì?
Đoàn Chính Thuần thở dài:
-Hồng Miên, nàng thử soi gương mà xem, nếu như nàng là một mụ già xấu xí thì khi viết văn tả một tuyệt sắc giai nhân sẽ viết là:
Bà già xấu xí làm sao,
Chim sa cá lặn dễ đâu sánh bằng.
Tần Hồng Miên nhịn không nổi cười khúc khích, đang định dậm chân, nhưng thấy đùi tê dại, không thể nào cử động được, hờn dỗi nói:
-Ai thèm đùa cợt với ông? Cười nói cợt nhả còn gì là thể thống vương gia nữa?
Dưới ánh đèn lung linh, Đoàn Chính Thuần thấy bà ta phụng phịu, nhớ đến năm xưa đêm nào hai người gần gũi, trong lòng không khỏi xốn xang, tiến đến ghé môi hôn lên má người tình cũ một cái. Tần Hồng Miên nửa thân trên cử động được, tay trái liền quạt một cái tặng ngay cho ông ta một cái bạt tai thật kêu. Đoàn Chính Thuần nếu như muốn né tránh thật chẳng có gì khó khăn, nhưng cố ý để cho nàng đánh một chưởng, ghé bên tai nói nhỏ:
Để anh chết dưới chân nàng,
Dẫu cho thành quỉ lại càng phong lưu.
Tần Hồng Miên toàn thân run rẩy, nước mắt đầm đìa, khóc rấm rứt, vừa khóc vừa nói:
-Chàng… chàng lại ghẹo thiếp nữa rồi.
Thì ra năm xưa Tần Hồng Miên một đôi Tu La Đao hoành hành giang hồ, cho nên có cái ngoại hiệu là Tu La Đao, đêm đó thất thân với Đoàn Chính Thuần xong, ông ta bèn hôn lên má, nàng giơ tay tát yêu chàng một cái, Đoàn Chính Thuần cũng đọc hai câu này. Mười tám năm qua, hai câu “Tu La Đao hạ tử, Cố quỉ dã phong lưu” văng vẳng trong đầu nàng không biết bao nhiêu nghìn vạn lần, bây giờ lại nghe chính người tình thốt ra, trong lòng Tần Hồng Miên vừa vui sướng, vừa phẫn nộ, vừa ngọt ngào, vừa đắng cay, ngổn ngang trăm mối.
Chung phu nhân hạ giọng nói nhỏ:
-Sư tỉ, gã này chỉ giỏi mật ngọt chết ruồi, khéo làm người khác vui lòng, chị đừng tin y nữa.
Đoàn Chính Thuần đi đến bên cạnh Chung phu nhân, cười nói:
-Bảo Bảo, để ta “mi” nàng một cái, có chịu không nào?
Chung phu nhân nghiêm giọng đáp:
-Ta là gái có chồng, quyết không làm hủy hoại thanh danh của chồng ta. Ngươi chỉ động đến người ta, ta lập tức cắn lưỡi, chết ngay trước mặt ngươi.
Đoàn Chính Thuần thấy bà ta thần sắc cương quyết, nói như chém đinh chặt sắt, không dám sàm sỡ, hỏi lại:
-Bảo Bảo, nàng lấy người đó là hạng người như thế nào?
Chung phu nhân đáp:
-Chồng ta hình dạng xấu xí, tính nết lạ lùng, võ công cũng không bằng ngươi, tài hoa cũng kém, không được vinh hoa phú quí như ngươi. Thế nhưng y một lòng một dạ đối với ta, ta cũng một lòng một dạ với y. Nếu như ta có nửa phần không phải, thì xin trời tru đất diệt Cam Bảo Bảo này, vạn kiếp chẳng được siêu sinh. Để ta nói cho ngươi biết, ta cùng chồng ta ở một nơi gọi là Vạn Kiếp Cốc, cái tên đó cũng là vì lời thề độc đó mà ra.
Đoàn Chính Thuần dâng lên một nỗi kính trọng, không dám nhắc đến tình cũ nghĩa xưa, miệng tuy không nói ra nhưng thấy Cam Bảo Bảo khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp như ngày nào, đôi môi đỏ thắm cong cong, trong lòng làm sao quên được chuyện ngày trước? Ông nghe nàng tiết liệt đối với chồng, lòng không khỏi xót xa, thở dài một tiếng nói:
-Bảo Bảo, ta thật không may, không được nàng một lòng một dạ với ta như thế. Vẫn hay… vẫn hay ta là người đến trước, nhưng, than ôi, cũng bởi ta không phải mà ra.
Chung phu nhân nghe ông ta nói thật thê lương, tình ý thật đậm đà, quyết không thể là lời ngon ngọt để lừa dối người, không khỏi rưng rưng cảm thán. Ba người nhìn nhau, ai cũng nghĩ đến chuyện xưa, đầu mày khóe mắt, lúc thì vui lúc thì buồn.
Một hồi sau, Đoàn Chính Thuần dịu dàng nói:
-Các người bắt con ta đi là để làm gì thế? Bảo Bảo, Vạn Kiếp Cốc của nàng ở nơi nào?
Ngoài cửa sổ bỗng có tiếng người ồm ồm nói:
-Đừng nói cho hắn nghe.
Đoàn Chính Thuần kinh hãi, nghĩ thầm: “Bên ngoài có bọn Chử Vạn Lý canh gác, sao lại có người lẻn vào đây được?” Chung phu nhân mặt sầm xuống nói:
-Thương thế của ông chưa lành, đến đây làm chi?
Tiếp theo là tiếng đàn bà nói:
-Chung tiên sinh, thôi vào đi.
Đoàn Chính Thuần lại càng hoảng hốt, tự nhiên mặt đỏ bừng. Chiếc màn cửa của noãn các vén lên, Đao Bạch Phượng từ ngoài bước vào, mặt hầm hầm, đằng sau là một người đàn ông thật xấu xí, mặt dài như mặt ngựa.
Thì ra Tần Hồng Miên đi đến Cô Tô hành thích không xong, hai mẹ con lại lạc nhau nên theo đúng ước định xuôi nam về Đại Lý, đến gặp nhau ở nhà sư muội. Nhà họ Vương ở Cô Tô sai bọn Thụy bà bà, Bình bà bà toàn lực đuổi theo Mộc Uyển Thanh khiến cho Tần Hồng Miên đi sau đến tám chín ngày nhưng trên đường bình an vô sự. Bà ta đến Vạn Kiếp Cốc rồi, hỏi rõ sự tình lập tức cùng Chung phu nhân đi dò thám, trên đường gặp bọn Diệp Nhị Nương, Nam Hải Ngạc Thần và Vân Trung Hạc tam ác. Bọn tam ác này chính là do Chung Vạn Cừu mời đến tiếp tay đối phó với Đoàn Chính Thuần nên cho Chung phu nhân hay mọi việc xảy ra. Chuyện đáng xấu hổ của Nam Hải Ngạc Thần phải làm môn hạ Đoàn Dự, lẽ dĩ nhiên y không kể. Tần Hồng Miên nghe nói Mộc Uyển Thanh bị rơi vào tay Trấn Nam Vương phủ, vội vàng chạy tới trước.
Chung Vạn Cừu yêu vợ hơn cả yêu thân, lại cả ghen nên khi Cam Bảo Bảo đi rồi y đứng ngồi không yên, trong bụng nóng như lửa đốt nên chẳng kể đến vết thương chưa khỏi, ban đêm ban hôm cũng chạy đến nơi. Y ở bên ngoài phủ Trấn Nam Vương trông thấy Đao Bạch Phượng hầm hầm chạy ra, oán khí không biết đổ vào ai nên gặp nhau chẳng nói chẳng rằng liền động thủ ngay. Hai bên đấu đến lúc gay go, Đao Bạch Phượng xem chừng không chống nổi, đột nhiên có một bóng đàn bà áo đen chạy vụt qua, tay ôm mặt khóc nức nở, chính là Mộc Uyển Thanh. Hai người cùng lên tiếng gọi, Mộc Uyển Thanh không thèm để ý cứ lầm lũi chạy đi.
Chung Vạn Cừu kêu lên:
-Ta còn phải đi kiếm vợ ta, không hơi đâu mà đấu lằng nhằng với ngươi.
Đao Bạch Phượng nói:
-Ngươi đi đâu để tìm vợ?
Chung Vạn Cừu đáp:
-Thì đến nhà tên cẩu tặc Đoàn Chính Thuần chứ đâu. Vợ ta mà gặp Đoàn Chính Thuần rồi thì hỏng bét.
Đao Bạch Phượng hỏi thêm:
-Sao lại hỏng bét?
Chung Vạn Cừu nói:
-Đoàn Chính Thuần mồm mép lắm, là một thằng nhãi mặt trắng chuyên dụ đàn bà, lão tử thể nào cũng phải giết nó.
Đao Bạch Phượng nghĩ thầm: “Chính Thuần đã ngoài bốn mươi, râu đầy mặt, sao lại còn là một “thằng nhãi mặt trắng” được? Thế nhưng y quen thói gió trăng, lời của gã mặt ngựa này cũng đáng đề phòng lắm”. Bà bèn hỏi kỹ tính danh lai lịch vợ Chung Vạn Cừu, ngờ đâu lại chính là Cam Bảo Bảo. Bà vốn biết Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo là một trong những nhân tình cũ của chồng nên máu ghen càng bừng bừng liền cùng Chung Vạn Cừu đến vương phủ.
Phủ Trấn Nam Vương bốn bề canh gác nghiêm nhặt nhưng vệ sĩ trông thấy vương phi không dám ngăn trở thành thử hai người đến bên cạnh noãn các mà vẫn chưa một ai lên tiếng báo động. Đoàn Chính Thuần lúc ấy đang cùng hai sư tỉ muội Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo ngỏ lời ong bướm, người thì tát tai người thì cự tuyệt, bên ngoài nghe thấy cả khiến cho Đao Bạch Phượng dường như muốn nổ tung lồng ngực. Còn Chung Vạn Cừu nghe thấy vợ đoan trinh tiết liệt thật mừng không để đâu cho hết.
Chung Vạn Cừu chạy đến bên cạnh Cam Bảo Bảo, vừa cao hứng vừa thương xót cứ ôm vợ mà xoay qua xoay lại, luôn mồm nói:
-Bảo Bảo, cám ơn nàng, nàng đối với ta thật tốt. Nếu như y dám ức hiếp nàng, ta thề sẽ thí mạng cùng y.
Một hồi sau y mới nhớ ra là vợ mình bị điểm huyệt liền quay sang nói với Đoàn Chính Thuần:
-Mau mau giải khai huyệt đạo cho vợ ta.
Đoàn Chính Thuần nói:
-Con trai ta bị các ngươi bắt đi, ngươi quay về thả nó ra, lúc ấy ta sẽ giải cứu tôn phu nhân.
Chung Vạn Cừu đưa tay vỗ lên bên sườn và eo của vợ, tuy nội công y hùng mạnh thật nhưng Nhất Dương Chỉ nhà họ Đoàn thủ pháp có một không hai trong thiên hạ, người ngoài không ai có thể giải được, thành thử y vỗ đến lúc trán nổi gân xanh, còn Chung phu nhân bị y vỗ vừa đau vừa nhột, huyệt đạo nơi chân vẫn không mở được chút nào. Chung phu nhân giận dữ nói:
-Ngốc ơi, thôi đừng giở xấu ra nữa!
Chung Vạn Cừu vội vàng ngừng tay, bực tức không để đâu cho hết lớn tiếng quát tháo:
-Đoàn Chính Thuần, có giỏi cùng ta đấu con mẹ nó ba trăm hiệp coi nào.
Y xăn tay ra bộ tịch tưởng như muốn xông lên đánh nhau đến nơi. Chung phu nhân lạnh lùng nói:
-Đoàn vương gia, công tử bị bọn Nam Hải Ngạc Thần bắt đi, chuyết phu dẫu có nói thả, bọn ác nhân kia chưa chắc đã nghe. Để tôi và sư tỉ về rồi tùy cơ giải cứu may ra còn có hi vọng, ít ra cũng khiến cho bọn chúng không làm khó cho công tử.
Đoàn Chính Thuần lắc đầu:
-Ta không tin được. Chung tiên sinh, xin ông đi về, đem con tôi tới đây đổi lấy phu nhân.
Chung Vạn Cừu nổi cơn lôi đình, hầm hầm quát:
-Trấn Nam Vương phủ nhà ngươi là chỗ hoang dâm vô sỉ, vợ ta ở đây nguy hiểm vạn phần.
Đoàn Chính Thuần mặt đỏ lên, quát lớn:
-Ngươi còn mở miệng nói năng vô lễ, họ Đoàn này thẳng tay thì đừng trách.
Đao Bạch Phượng từ khi vào phòng tới giờ không nói nửa lời, bỗng dưng xen vào:
-Ông giữ hai người đàn bà lại là có dụng ý gì đây? Vì Dự nhi hay vì chính bản thân ông?