Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Chương 67 - Phong Sậu Khẩn, Phiêu Miểu-Phong Đầu Vân Loạn

trước
tiếp

Dưới thì gió rít căm căm

Trên thì mù mịt mây giăng tứ bề

*

* *

Bỗng từ trong triền núi có tiếng người kêu lên:

– Không được thế! Chớ có làm hại Vương cô nương, để ta đầu hàng ngươi

vậy.

Một bóng xám chạy như bay ra, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng. Vài người

đứng ở vòng ngoài liền quát tháo, xông lên ngăn chặn nhưng người đó chỉ né

bên đông, lạng bên tây đã tránh được cả, xông lên phía trước, dưới ánh lửa

bập bùng nhìn rõ ra, tưởng ai hóa ra Đoàn Dự.

Chỉ thấy anh chàng kêu lên:

– Muốn đầu hàng quả khó thay! Thế nhưng vì Vương cô nương, ngươi có

bảo ta đầu hàng nghìn lần, vạn lần ta cũng chịu.

Đoàn Dự chạy đến trước mặt gã đầu đà kêu:

– Này, này! Đại gia mau buông ra, cớ gì lại bắt giữ Vương cô nương?

Vương Ngữ Yên biết chàng võ công khi có khi không, khổ nỗi không thì

nhiều, có thì ít thế mà vì mình chẳng kể sống chết chạy ra cứu, trong lòng cảm

kích, run run hỏi:

– Đoàn… Đoàn công tử đấy ư?

Đoàn Dự mừng rỡ đáp:

– Chính tôi đây!Gã đầu đà cất tiếng mắng:

– Ngươi… ngươi là cái quái gì thế?

Đoàn Dự đáp:

– Ta là người chứ nào phải cái quái gì?

Gã đầu đà liền thoi một cái, nghe bịch một tiếng, trúng ngay cằm Đoàn

Dự. Đoàn Dự chân không vững, ngã nhào qua bên trái, trán đập vào một tảng

đá, máu chảy chan hòa.

Gã đầu đà xem khinh công chàng chạy tới, cũng tưởng võ công hẳn không

phải dở, đánh ra chỉ là hư chiêu, đâu có mong hạ được đối phương nên giới

đao bên tay phải hờm sẵn thêm ba chiêu nữa, đó mới là sát thủ thực, ngờ đâu

tay trái mới đánh nhứ thì địch đã ngã khiến y sững sờ, đồng thời nội lực Đoàn

Dự cũng phản chấn khiến cho cánh tay ê ẩm. Cũng may quyền đó y đánh rất

nhẹ nên sức phản chấn không mạnh lắm.

Y thấy Mộ Dung Phục vẫn qua lại xung sát, lập tức kêu to:

– Mộ Dung tiểu tử, ngươi còn chưa ngừng tay đầu hàng, thì ta chặt đầu

con bé này đó. Lão phật gia nói một là một, không láo đâu, một, hai, ba,

ngươi có đầu hàng không nào?

Mộ Dung Phục cảm thấy mình lâm vào cảnh ngộ cực kỳ khó khăn, nói tới

tình anh em cô cậu, y không nỡ để Vương Ngữ Yên phải bỏ mạng trong tay tà

đồ, thế nhưng bốn chữ Cô Tô Mộ Dung tôn quí dường nào, đâu có thể để cho

người ta uy hiếp mà phải chịu thua bọn bàng môn tả đạo, để rồi bia miệng

người đời mai mỉa, giang hồ thiên hạ cười chê, huống chi một khi đã đầu hàng

rồi thì đến mạng mình chắc gì đã giữ được. Y lớn tiếng quát:

– Tặc đầu đà, ngươi muốn công tử gia nhận thua thì quả là khó lắm.

Ngươi chỉ động đến một sợi tóc vị cô nương kia thì nếu ta không băm vằm

ngươi ra muôn mảnh, thề không là người.

Y vừa nói vừa xông về phía Vương Ngữ Yên nhưng phải đến trên hai chục

người cầm binh khí kẻ chém người đâm, trước ngăn sau đánh, nhất thời làm

sao xông ra cho nổi? Gã đầu đà tức tối nói:

– Thế thì ta giết con nhãi này trước để xem ngươi làm gì được lão phật

gia?Vừa nói vừa vung giới đao lên, nghe vù một tiếng lia luôn ngang cổ Vương

Ngữ Yên. Hai người đàn bà đang nắm tay Vương Ngữ Yên sợ mình vạ lây,

cùng buông tay, nhảy qua một bên. Đoàn Dự còn đang gắng gượng đứng lên,

tay trái vẫn bịt chặt vết thương trên trán, bộ dạng cực kỳ hoang mang, thấy tên

đầu đà quả toan giết Vương Ngữ Yên thực mà nàng thì vẫn đứng trơ trơ,

không biết vì sợ quá nên chết trân hay đã bị người ta điểm huyệt mà chẳng

kháng cự né tránh gì cả.

Đoàn Dự hoảng hốt không đâu kể xiết, trong cơn gấp gáp liền vung tay ra,

tự nhiên chân khí lưu chuyển sử dụng Lục Mạch Thần Kiếm, soẹt soẹt bắn rạt

một cái, cánh tay gã đầu đà đã đứt đôi, cả bàn tay lẫn giới đao rơi bịch xuống

đất.

Chàng vội vàng xông lên, xoay người lại vòng tay cõng luôn Vương Ngữ

Yên lên lưng kêu lớn:

– Chạy trốn cho mau.

Cánh tay gã đầu đà bị đứt, đau thấu xương tủy, trong cơn cuồng nộ hung

tính nổi lên, gầm một tiếng, nhặt cánh tay vẫn còn nắm chặt thanh đao ném

thẳng về phía Đoàn Dự, thế đi cực kỳ mạnh mẽ. Đoàn Dự lại chỉ ngón tay

phải ra, suỵt một tiếng, một chiêu Thiếu Dương Kiếm trúng ngay thanh đao,

giựt bắn lên rơi xuống. Thế nhưng bàn tay đứt vẫn tiếp tục bay tới, nghe bốp

một tiếng vả cho Đoàn Dự một cái thật mạnh.

Đòn đó khiến cho Đoàn Dự choáng váng mắt hoa lên, chân lảo đảo, kêu

lớn:

– Hảo công phu, tay đã đứt mà vẫn còn đánh người được.

Trong bụng chỉ nghĩ làm sao cứu được Vương Ngữ Yên ra khỏi nơi đây, lập

tức thi triển Lăng Ba Vi Bộ chạy ra ngoài. Đám người kêu la rầm rĩ, xông ra

chặn lại. Thế nhưng Đoàn Dự nghiêng trái oẹo phải, vẹo vẹo cong cong vẫn

thoát được. Các động chủ, đảo chủ kẻ vung quyền cước, người dùng binh khí

tấn công nhưng Đoàn Dự chỉ lạng người là tránh được ngay.

Trong những ngày vừa qua, trong lòng chàng chỉ nghĩ đến một mình Vương

Ngữ Yên, cả đến giấc mơ cũng chỉ thấy Vương Ngữ Yên. Tối hôm đó ở khách

điếm sau khi đã đàm luận với Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch, Đoàn Dự liền đi

nằm nhưng trong bụng chỉ canh cánh nhớ đến Vương Ngữ Yên thì làm sao ngủ

nổi? Đến nửa đêm nhân lúc mọi người đang say sưa giấc điệp, chàng len léntrở dậy, theo hướng Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên đi theo. Mộ Dung Phục

sau khi kịch đấu với Đinh Xuân Thu rồi, cùng với bọn Đặng Bách Xuyên ở lại

khách điếm mấy ngày dưỡng thương nên Đoàn Dự không phí một chút hơi sức

đã kiếm được ngay. Chàng ẩn mình trong một phòng trọ, không ra ngoài một

bước, nghĩ đến Vương Ngữ Yên chỉ ở cách mình vài trượng, trong lòng sung

sướng biết chừng nào. Đến khi Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên cả bọn rời

khách điếm lên đường, chàng liền lẽo đẽo theo ở xa xa.

Trên đường đi, Đoàn Dự tự nhủ với lòng mình không biết bao nhiêu lần:

“Ta theo nàng một dặm này nữa thôi, rồi sau đó không đi nữa. Đoàn Dự ơi

Đoàn Dự, ngươi tự biết mình yêu lầm người, sa chân vào cạm bẫy ái tình

không nhấc ra được, thật chẳng đáng mặt là người đọc sách. Sao không biết

vung kiếm tuệ cắt đứt tơ vương, bờ vực gò cương, quay đầu thấy bến, nếu

không thì uổng cả một đời. Kinh Phật có dạy rằng: Nếu biết được sắc là vô

thường thì sẽ chán ghét mà rời xa, lòng tham dứt được thì tâm sẽ giải thoát.

Sắc là vô thường, mà vô thường là khổ, khổ thì không phải cái ta thực. Nếu

biết chán ghét sắc đẹp thì sẽ dửng dưng, dửng dưng tức là giải thoát vậy”.

Thế nhưng bảo chàng nhìn được “sắc” của Vương Ngữ Yên là “vô thường”

để từ đó sinh ra “chán ghét” thì đâu có dễ? Bước chân chàng cực kỳ nhanh

nhẹn, cứ theo Vương Ngữ Yên xa xa mà Mộ Dung Phục, Bao Bất Đồng cả

bọn không sao biết được. Khi Vương Ngữ Yên lên trên cành cây, Mộ Dung

Phục nghinh địch chàng đều thấy rõ, đến lúc gã đầu đà toan giết Vương Ngữ

Yên chàng mới xông ra tình nguyện “đầu hàng” thay cho Mộ Dung Phục, có

điều đối phương lại chẳng “thụ hàng” ngược lại còn đứt một cánh tay.

Chỉ trong phút chốc, Đoàn Dự đã cõng Vương Ngữ Yên thoát khỏi trùng vi

nhưng sợ người đuổi theo nên chạy miết đến vài trăm trượng, lúc ấy mới

ngừng, thở phào một hơi, đặt nàng xuống. Vương Ngữ Yên mặt mày bẽn lẽn

nói:

– Đừng, đừng! Đoàn công tử, thiếp bị người ta điểm huyệt, đứng không

được.

Đoàn Dự đỡ vai nàng lên nói:

– Được rồi, cô chỉ cho tôi phép giải huyệt, tôi sẽ giải huyệt cho cô nương.

Vương Ngữ Yên lại càng sượng sùng, ấp úng:

– Không sao! Chẳng cần đâu. Sau một giờ ba khắc, huyệt đạo tự nhiên

giải khai, anh không cần phải giải huyệt cho tôi làm gì.

Nàng biết rằng muốn giải huyệt cho mình thì phải xoa bóp huyệt Thần

Phong, huyệt Thần Phong lại nằm ngay trên nhũ bộ, cực kỳ bất tiện. Đoàn Dự

không rõ lý do, nói:

– Nơi đây vẫn còn nguy hiểm, không nên ở lâu, tôi phải giải huyệt cho cô

trước rồi mới tính chuyện thoát thân được.

Vương Ngữ Yên mặt lại đỏ lên nói:

– Không được!

Nàng quay đầu, thấy Mộ Dung Phục và bọn Đặng Bách Xuyên vẫn còn

đang xung sát trong đám người kia, trong lòng lo lắng cho biểu ca, lập cập nói:

– Đoàn công tử, biểu ca tôi bị người ta vây đánh, mình phải tới cứu anh ta

ra trước đã.

Đoàn Dự tim nhói lên, biết nàng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Mộ Dung công

tử mà thôi, đột nhiên bao nhiêu ước mơ trong đầu tan ra mây khói, nghĩ thầm:

“Mối tình của mình, rồi cũng chẳng đi đến đâu, Đoàn Dự hôm nay làm tròn

tâm nguyện cho nàng, vì Mộ Dung Phục mà bỏ mạng thì cũng chẳng sao”.

Chàng bèn nói:

– Hay lắm, cô đợi ở đây, tôi đi cứu anh ta.

Vương Ngữ Yên vội đáp:

– Không, không được! Anh không biết võ công làm sao đi cứu người

được?

Đoàn Dự mỉm cười:

– Thế mới rồi tôi chẳng cõng cô ra là gì?

Vương Ngữ Yên biết môn Lục Mạch Thần Kiếm của chàng lúc thì linh

nghiệm, lúc không, không thể tự ý thu phát nên nói:

– Vừa rồi là tại may… anh… anh lo cho an nguy của tôi nên mới sử dụng

được Lục Mạch Thần Kiếm. Còn đối với biểu ca tôi, anh đâu có coi anh ta

được như tôi, chỉ sợ… chỉ sợ…

Đoàn Dự ngắt lời:- Cô không phải lo, tôi đối với biểu ca cô không khác gì cô cả.

Vương Ngữ Yên lắc đầu nói:

– Đoàn công tử, việc này quá ư mạo hiểm, không được đâu.

Đoàn Dự ưỡn ngực hùng dũng đáp:

– Vương cô nương, chỉ cần cô bảo tôi mạo hiểm thì dù có vạn lần chết

cũng chẳng từ nan.

Vương Ngữ Yên má lại ửng hồng, khẽ nói:

– Công tử đối với thiếp tốt bụng như thế, quả không dám nhận.

Đoàn Dự lại càng hứng chí nói:

– Có gì mà không dám nhận? Nhận được chứ, được quá đi chứ!

Chàng liền quay đầu, trong lòng cảm thấy hăng tiết tưởng chừng như muốn

xông ngay vào trận chiến. Vương Ngữ Yên gọi giật lại:

– Đoàn công tử, tôi không cử động được, anh đi rồi chẳng ai ở đây lo, nếu

có kẻ gian đến làm hại…

Đoàn Dự ngoái cổ lại, gãi gãi đầu ấp úng:

– Cái đó… hừ… cái đó…

Vương Ngữ Yên vốn dĩ muốn Đoàn Dự lại cõng mình trên lưng, quay lại

trợ giúp Mộ Dung Phục, có điều câu đó quá ư dạn dĩ, không tiện ngỏ lời.

Nàng mong cho Đoàn Dự hiểu ý, ngờ đâu anh chàng ngơ ngẩn không hiểu ra,

chỉ đứng gãi đầu dậm cẳng xem chừng khó nghĩ.

Tai nghe tiếng người la ó càng lúc càng hăng, leng keng leng keng, tiếng

binh khí chạm nhau càng lúc càng nhiều, bên Mộ Dung Phục bị đánh càng

thêm rát. Vương Ngữ Yên biết rằng bên địch rất lợi hại, lại càng bồn chồn,

không còn thẹn thùng gì nữa, nói nhỏ:

– Đoàn công tử, phiền anh lại… lại cõng tôi một lần nữa, hai đứa mình

cùng quay lại cứu biểu ca tôi, có vậy… có vậy…

Đoàn Dự chợt hiểu ra, dậm chân nói:

– Đúng đó! Đúng đó! Quả là ngốc, ngốc quá đi thôi! Sao mình lại không

nghĩ ra nhỉ?

Chàng bèn khom người xuống cõng nàng lại trên lưng. Lần đầu Đoàn Dự

cõng Vương Ngữ Yên, trong lòng chỉ tính chuyện cứu nàng thoát hiểm, ngoàira không có ý gì khác, bây giờ lại mang thân hình mềm mại của nàng trên

lưng, hai tay lại móc chặt lấy hai chân nàng, tuy hai bên còn cách mấy lượt

quần áo nhưng cũng cảm thấy da nàng nhẵn nhụi không khỏi tâm thần bay

bổng, lập tức lại tự trách mình: “Đoàn Dự ơi Đoàn Dự, lúc này là lúc nào mà

sao ngươi còn nổi lòng tà, thật chẳng bằng loài cầm thú! Người ta là một cô

nương băng thanh ngọc khiết, tôn quí vô cùng, dù đầu ngươi chỉ nổi một chút

tạp niệm bất lương thì cũng đã là mạo phạm đến nàng rồi, đáng đánh, quả là

đáng ăn đòn”. Chàng giơ tay lên, vả cho mình hai cái thật đau, rồi xoải chân

phóng như bay về phía trước.

Vương Ngữ Yên ngạc nhiên hết sức, hỏi:

– Đoàn công tử, công tử làm sao thế?

Đoàn Dự bản tính thực thà, lại thêm một niềm kính trọng Vương Ngữ Yên

chẳng khác gì tiên trên trời, nên không dám dấu diếm liền đáp:

– Nói ra thật là hổ thẹn, trong lòng tôi nổi lên một ý niệm bất kính đối với

cô nương, quả đáng đánh đòn!

Vương Ngữ Yên hiểu ngay chàng có ý nghĩ gì, thẹn đến đỏ mặt tía tai.

Ngay lúc đó, một đạo sĩ tay cầm trường kiếm, nhảy vọt tới quát lên:

– Con mẹ nó, tiểu tử này lại đến phá rối nữa sao.

Y sử chiêu Độc Long Xuất Động giơ kiếm lên đâm thẳng vào ngực Đoàn

Dự. Đoàn Dự tự nhiên chân bước theo Lăng Ba Vi Bộ, nghiêng người tránh

qua. Vương Ngữ Yên nói nhỏ:

– Kiếm thứ hai của y ắt là từ trái đâm qua, anh tránh trước qua bên phải

đi, đánh một chưởng vào huyệt Thiên Tông.

Quả nhiên đạo sĩ đó một kiếm không trúng, chiêu thứ hai Thanh Triệt Mai

Hoa từ bên trái đâm qua, Đoàn Dự theo đúng cách Vương Ngữ Yên chỉ điểm,

bước qua bên phải của đạo sĩ, đánh ra một chưởng, trúng ngay huyệt Thiên

Tông. Nơi đó chính là chỗ nhược của đạo sĩ, chưởng của Đoàn Dự tuy lực đạo

không nặng lắm nhưng cũng đánh cho y hộc máu mồm, nằm lăn quay ra.

Gã đạo sĩ vừa ngã, lập tức có một hán tử xông lên. Vương Ngữ Yên bụng

đầy sách vở, nhỏ nhẹ chỉ điểm, Đoàn Dự cứ đúng thế mà làm, lập tức thanh

toán ngay được gã kia. Đoàn Dự thấy thắng địch thật dễ dàng lại có Vương

Ngữ Yên ghé miệng bên tai thủ thỉ dặn dò, người ngọc mềm mại trên lưng,

hương thơm thoang thoảng, tuy ở nơi chiến trường ra vào sống chết, chungquanh vẫn là cả một bầu trời rực rỡ, là một kỳ cảnh bình sinh chưa thấy bao

giờ.

Chàng đánh ngã hai người rồi chỉ còn cách Mộ Dung Phục chừng hai

trượng, bỗng có tiếng gió nổi lên hai người thân hình bé nhỏ mặc áo chùng

xanh ở đâu xông ra, hai sợi nhuyễn tiên cùng đánh tới. Đoàn Dự nhẹ nhàng

tránh qua, bỗng thấy một sợi nhuyễn tiên đứng chựng lại trên không, rồi quay

ngoắt phóng thẳng vào mặt, linh động nhanh nhẹn dị thường. Vương Ngữ Yên

và Đoàn Dự cùng hoảng hốt kêu lên:

– Ối trời!

Thì ra hai sợi nhuyễn tiên này không phải binh khí mà là hai con rắn. Đoàn

Dự vội bước nhanh hơn, định vượt qua hai người, ngờ đâu hai gã áo xanh bộ

pháp cực nhanh, mấy lần đều chặn trước mặt không cho chàng tiến tới. Đoàn

Dự luôn mồm hỏi dồn:

– Vương cô nương, làm sao đây?

Các món binh khí quyền cước mọi nhà mọi phái ít có gì Vương Ngữ Yên

không biết, tuy nhiên hai con rắn này cứ xông tới cắn, không theo võ công gia

số ở đâu cả, muốn dự liệu xem hai con rắn sống này từ phương nào mổ tới thì

không sao biết được. Chỉ thấy hai gã đó chồm lên hụp xuống, tư thế tuy vụng

về khó coi nhưng lại cực nhanh nhẹn hiển nhiên hai người chưa luyện qua

khinh công mà chỉ là trời sinh nhanh nhẹn như loài hổ báo mà thôi.

Đoàn Dự tránh né như thế liên tiếp gặp nguy hiểm. Vương Ngữ Yên nghĩ

thầm: “Rắn không đoán được chiêu số nhưng mình cầm tặc cầm vương, cứ

đánh ngã chủ nó là được”. Thế nhưng thân hình bộ pháp của chủ hai con rắn

này, nói quái dị thì cũng thật quái dị mà bảo không thì cũng chẳng có gì lạ

lùng, ra tay tiến thoái chẳng khác gì người không biết võ công, thích gì làm

nấy, không có chương pháp gì cả thành thử Vương Ngữ Yên không sao đoán

được bước kế tiếp họ sẽ làm gì.

Vương Ngữ Yên bảo Đoàn Dự đánh vào huyệt Kỳ Môn, điểm huyệt Khúc

Tuyền, thế mà lạ thay, chiêu của Đoàn Dự vừa tới, hai người đều tránh được

một cách linh động dị thường, ứng biến nhanh nhẹn toàn do trời sinh.

Vương Ngữ Yên một mặt suy nghĩ cách phá địch, mặt khác lưu tâm đến

biểu ca, tai nghe tiếng người kêu la thảm thiết, chỗ này vừa dứt thì chỗ kia nổi

lên, mấy chục người nằm dưới đất dãy dụa, đều là những người bị trúng phải

kim lông bò của Tang Thổ Công.

Ô Lão Đại nắm tay Tang Thổ Công muốn y mau mau lấy thuốc giải, có

điều thuốc đó lại chôn dưới đất gần chỗ Mộ Dung Phục, mà y thì e ngại tài

nghệ Mộ Dung Phục cao cường nên không dám tiến lên, chỉ luôn mồm giục

giã bọn kia tấn công gấp hơn nữa, mưu toan đánh ngã Mộ Dung Phục rồi sẽ

lấy thuốc giải cứu người sau. Thế nhưng muốn đánh ngã Mộ Dung Phục thì

đâu phải chuyện đùa?

Ô Lão Đại thấy tình hình không mấy khả quan lại cao giọng ra lệnh. Ba

người trong số đang vây Mộ Dung Phục liền rút ra, ba người khác vào thay.

Ba người mới đều là hảo thủ trong đó có một gã sức lưng thật mạnh, hai tay

cầm hai cương chùy kình phong vù vù, thanh thế cực kỳ uy mãnh. Mộ Dung

Phục dùng hương lộ đao gạt một cái thấy chấn động đến ê ẩm cả tay, nên vừa

thấy y đánh thêm lần nữa, vội tránh ra không dám đỡ.

Hai bên còn đang kịch đấu bỗng nghe Vương Ngữ Yên kêu lên:

– Biểu ca, hãy sử dụng Kim Đăng Vạn Trảnrồi chuyển sang Phi Khâm

Đương Phong.

Mộ Dung Phục đã biết kiến thức võ học của biểu muội cực kỳ cao minh,

không nghĩ ngợi gì thêm, tay trái liên tiếp vòng ba vòng, đao quang lấp lánh,

lóe lên những điểm như sao rơi, có điều Lục Ba Hương Lộ Đao lại màu xanh

nên hóa ra thành “vạn ngọn đèn xanh” chứ không còn là “vạn ngọn đèn

vàng” nữa.

Mọi người kinh hãi kêu lên, ai nấy lùi lại mấy bước thì vừa lúc ấy tay áo

bên trái của Mộ Dung Phục phất ra, trong ống tay có dấu chưởng lực, vừa lúc

gã lùn kia sử chiêu Khai Thiên Tịch Địa, song chùy một đánh lên, một múa

dưới tấn công vào, nghe keng một tiếng thật lớn. Mọi người ai nấy tai nghe u

u, thì ra chùy bên trái của y đã đánh trúng ngay chùy bên phải, còn chùy bên

phải thì đập lên chùy bên trái của chính mình, đốm lửa tung tóe. Sức cánh tay

của y thật là uy mãnh nên khi song chùy đụng nhau, chỉ nghe lách cách, xương

tay cũng gãy lìa, lập tức ngã lăn quay dưới đất chết giấc ngay.

Mộ Dung Phục thừa cơ đánh ra luôn hai chưởng, giúp Bao Bất Đồng đẩy

lui hai cường địch. Bao Bất Đồng liền cúi xuống đỡ Công Dã Can nhưng thấy

mặt y đã ngả màu đen, trúng độc đã nặng nếu không cứu ngay e chừng không

kịp.

Phía bên Đoàn Dự cũng có chiều thay đổi. Vương Ngữ Yên quan tâm đến

Mộ Dung Phục, chỉ điểm cho hai chiêu nhưng tâm thần không thể chia hai,

đành phải bỏ qua hai kẻ đang tấn công Đoàn Dự. Đoàn Dự bỗng nhiên nghe

nàng quay sang chỉ điểm cho biểu ca, mặc dầu đang ngồi trên lưng mình mà

trái tim lại để ở bên cạnh Mộ Dung Phục, trong một giây phút lòng bỗng quặn

đau, chân tự nhiên chậm lại, bập bập hai tiếng, hai con rắn độc nhào tới mổ

luôn vào cánh tay trái.

Vương Ngữ Yên hoảng hốt kêu lên một tiếng, lắp bắp:

– Đoàn công tử, anh… anh…

Đoàn Dự thở dài:

– Bị rắn độc cắn thì cũng vậy thôi. Vương cô nương, ngày sau nàng kể lại

cho con cháu nghe…

Vương Ngữ Yên thấy hai con rắn đó toàn thân khúc xanh khúc vàng, vằn

vện đẹp đẽ, đầu hình tam giác, đủ biết rất độc, nhất thời sợ đến lặng người

không còn biết làm gì hơn. Đột nhiên hai con rắn duỗi ra, dãy dãy mấy cái, rớt

xuống đất chết ngay. Hai gã áo xanh mặt tái nhợt, xí xố xí xố nói mấy câu

tiếng mọi, quay mình chạy mất. Hai gã đó xưa nay nuôi rắn thờ rắn, thấy

Đoàn Dự bị rắn cắn mà không chết, ngược lại còn khiến cho rắn chết tươi,

tưởng chàng là rắn thần biến ra nên không dám dây dưa, bỏ chạy thục mạng.

Vương Ngữ Yên nào có biết Đoàn Dự đã ăn phải con Mãng Cổ Chu Cáp

nên mới lạ lùng như thế, luôn mồm hỏi:

– Đoàn công tử, công tử có sao không? Có sao không?

Đoàn Dự đang đau lòng, nghe thấy nàng ân cần thăm nom, lo lắng cho

mình, không khỏi vui như mở hội, tinh thần phấn chấn, lại nghe nàng hỏi tiếp:

– Công tử bị hai con rắn đó cắn phải, trong người ra sao rồi?

Đoàn Dự đáp:

– Chỉ hơi đau, chẳng hề gì, chẳng hề gì!Chàng nghĩ bụng chỉ cần được nàng quan tâm thì dù cho mỗi ngày bị rắn

cắn vài lần cũng đành lòng, hứng chí xoải chân xông về phía Mộ Dung Phục.

Bỗng nghe một giọng vang vang từ trên không truyền xuống:

– Mộ Dung công tử, liệt vị chúa động, chúa đảo! Các vị trước kia không

oán, gần đây không thù, việc gì lại phải đánh nhau chí tử như thế?

Mọi người ngửng đầu nhìn lên phía có tiếng nói phát ra thấy trên ngọn cây

có một đạo nhân râu đen đứng đó, tay cầm phất trần, thần tình tiêu sái, cành

cây dập dềnh, y cũng theo đó mà lên xuống. Dưới ánh đèn đuốc, xem y

khoảng chừng năm mươi tuổi, miệng mỉm cười, nói tiếp:

– Người trúng độc sống chết trong giây lát, cần phải chữa sớm đi thôi.

Mong các vị nể chút bạc diện của bần đạo, tạm thời ngừng tay, rồi từ từ mình

sẽ xem ai phải ai trái, có được chăng?

Mộ Dung Phục thấy y lộ chút khinh công biết ngay người này võ công quả

thực ghê gớm, trong bụng vốn lo cho Công Dã Can và Phong Ba Ác nên lập

tức đáp lời ngay:

– Các hạ đứng ra bài nạn giải phân, quả thực hay lắm. Tại hạ ngừng tay

trước vậy.

Nói xong múa đao vạch một vòng rồi cầm đao đứng lại nhưng cũng thấy

bàn tay và cánh tay bên phải ngâm ngẩm đau, nghĩ thầm: “Gã lùn sử dụng

cương chùy khỏe thật, chấn động khiến tay ta ê ẩm”.

Kẻ đang nắm giữ Tang Thổ Công là Ô Lão Đại bèn hỏi:

– Các hạ tôn tính đại danh là gì?

Đạo nhân kia chưa kịp trả lời, trong đám người đã có tiếng lắp bắp:

– Ô Lão Đại, người này… người này lai lịch lớn lắm, là… là một… nhân

vật thật… ghê gớm, y… y… chính là Giao… Giao… Giao…

Người đó ấp úng ba chữ Giao rồi không nói tiếp được nữa, y đã cà lăm, lại

lập cà lập cập thành thử nói chẳng ra hơi. Ô Lão Đại bỗng nghĩ ra một người,

lớn tiếng hỏi:

– Y có phải… có phải Giao Vương… Giao Vương Bất Bình đạo nhân

chăng?

Gã nói lắp thật như chết đuối vớ được phao, thấy có người nói giùm cho

mình, vội đáp:- Đúng… đúng… đúng đó! Y… y chính là… là Giao… Giao… Giao…

Giao…

Nói đến chữ Giao y lại rặn mãi không ra. Ô Lão Đại không đợi cho y nói

xong, hướng về phía người trên cây chắp tay chào:

– Các hạ có phải là người bốn biển biết tên Bất Bình đạo trưởng không?

Tại hạ nghe đại danh đã lâu, thật không khác gì sấm rền bên tai, nay may

được gặp.

Y nói đến đây, mọi người lập tức ngừng tay không đấu tiếp nữa. Đạo nhân

kia mỉm cười:

– Không dám! Không dám! Trên giang hồ vẫn bảo là bần đạo đã ô hô ai

tai, thành thử Ô tiên sinh mới đâm ra ngờ vực, có phải thế chăng?

Nói xong nhún mình một cái, từ trên cao nhẹ nhàng nhảy xuống. Một khi

chân y đã rời khỏi cành cây rồi, sẽ rơi xuống đất thật nhanh, thế nhưng y dùng

phất trần trong tay vẫy nhẹ, phát ra một luồng kình phong đẩy xuống dưới đất

sinh ra phản kích đỡ cho thân hình từ từ hạ xuống, chân khí và lực đạo của

phất trần quả thực khó mà tin nổi.

Ô Lão Đại buột miệng kêu lên:

– Bằng Hư Lâm Phong, khinh công giỏi thật!

Y vừa dứt lời, hai chân Bất Bình đạo nhân đã hạ xuống đất, mỉm cười:

– Hai bên xung đột chẳng qua chỉ là hiểu lầm. Vậy sao không nể mặt bần

đạo một chút, hóa địch thành bạn? Trước hết xin Tang Thổ Công lấy giải dược

để chữa cho những người bị thương.

Giọng nói của y cực kỳ hòa hoãn nhưng có một phần uy nghiêm khiến cho

người ta khó mà cự tuyệt. Huống chi mấy chục người bị thương dưới đất đang

rên rỉ, thần tình cực kỳ đau đớn, hai bên đều có người bị nên ai cũng mong

sớm cứu chữa cho xong.

Ô Lão Đại bỏ Tang Thổ Công xuống nói:

– Này thằng mập, ngươi mau nể mặt Bất Bình đạo trưởng không thể

không trổ tài đi thôi.

Tang Thổ Công không nói một lời, chạy đến trước Mộ Dung Phục, hai tay

nhanh nhẹn lạ thường bới dưới đất thành ngay một cái lỗ, lấy ra một vật đen

thùi, hóa ra là một cái bao. Y mở lớp vải bọc ngoài, lấy ra một cục sắt đen,quay lại đến hút chiếc kim lông bò nơi vết thương của một người đứng kế bên.

Cục sắt đen đó là từ thạch, phải hút độc châm ra trước, lúc đó mới dùng thuốc.

Bất Bình đạo nhân cười nói:

– Tang động chủ, mình phải chân tình, chữa người trước, chữa mình sau,

sao không chữa cho bằng hữu của Mộ Dung công tử trước?

Tang Thổ Công hừ một tiếng, lầm bầm:

– Đằng nào cũng phải chữa, trước hay sau cũng thế có khác gì đâu.

Y tuy nói thế nhưng vẫn theo lời Bất Bình đạo nhân, trị cho Công Dã Can

và Phong Ba Ác trước, rồi sau tới bàn tay Bao Bất Đồng cuối cùng là bằng

hữu bên phe mình. Người này vừa lùn vừa mập, trông tưởng vụng về ngờ đâu

động tác thật nhanh nhẹn, mười ngón tay như chuối mắn kia, so với những

ngón tay búp măng của các cô nương thêu thùa còn khéo léo hơn.

Chỉ chừng thời gian một bữa ăn, Tang Thổ Công đã hút hết ngưu mao

châm ra khỏi mọi người rồi xoa thuốc giải vào, ai nấy lập tức hết ngứa. Có

người tính tình thô lỗ liền ngoạc mồm chửi Tang Thổ Công dùng loại ám khí

tàn độc, mai sau chết thảm không sao kể xiết. Tang Thổ Công mặt vẫn trơ trơ

như tượng gỗ, ai chửi y làm như không nghe, không lý gì đến. Bất Bình đạo

nhân mỉm cười nói:

– Ô tiên sinh, ba mươi sáu chúa động, bảy mươi hai chúa đảo tụ hội nơi

đây, có phải vì việc của cái người ở Thiên Sơn hay chăng?

Ô Lão Đại mặt biến sắc nhưng lại trấn tĩnh ngay được nói:

– Bất Bình đạo trưởng nói chuyện gì, tại hạ chẳng rõ lắm. Anh em chúng

tôi ở tứ tán khắp nơi, chẳng mấy khi gặp nhau nên tất cả ước hẹn đến đây tụ

tập, không còn ý gì khác. Không biết vì sao Cô Tô Mộ Dung công tử lại tìm

thấy chúng tôi, rồi gây rắc rối cho mọi người.

Mộ Dung Phục đáp:

– Tại hạ đi qua đây, quả thực không biết các vị cao nhân đang tụ hội, thật

là có lỗi, vậy xin tạ tội.

Nói xong giơ tay vái chào bốn phương, nói tiếp:

– Bất Bình đạo trưởng đứng ra giải hòa cho mọi người, để tại hạ không sa

chân thêm vào lỗi lầm, thực là cảm kích. Hậu hội hữu kỳ, xin từ biệt nơi đây.

Y biết rằng ba mươi sáu động chủ, bảy mươi hai đảo chủ bấy nhiêu kẻ

bàng môn tả đạo tụ tập, ắt hẳn có vấn đề trọng đại, không thể cho người ngoài

biết, Bất Bình đạo nhân nói đến “cái người ở Thiên Sơn”, Ô Lão Đại lập tức

nói lảng ra chuyện khác ngay, hiển nhiên hết sức dè dặt, nếu mình không biết

tự ý bỏ đi thật chẳng biết điều chút nào, lại tưởng có ý đồ rình rập chuyện

riêng của người ta, thành thử ôm quyền chắp tay là quay mình đi ngay.

Ô Lão Đại cũng vòng tay đáp lễ nói:

– Mộ Dung công tử, Ô Lão Đại này hôm nay được biết đến một nhân vật

anh hùng như công tử, thực là vinh hạnh. Núi xanh không đổi, nước biếc chảy

xuôi, có ngày gặp lại.

Lời lẽ như thế quả nhiên không muốn người ngoài ở thêm. Bất Bình đạo

nhân hỏi lại:

– Này Ô Lão Đại, ngươi có biết Mộ Dung công tử là người thế nào

không?

Ô Lão Đại ngạc nhiên nói:

– Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung, họ Cô Tô Mộ Dung uy danh lừng lẫy

trong võ lâm, ai mà chẳng biết? Hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư

truyền.

Bất Bình đạo nhân cười nói:

– Quả như thế đó. Một đại nhân vật như thế, mà các ngươi để lỡ cơ hội

kết giao không phải là đáng tiếc lắm sao? Bình thời nếu như muốn được Mộ

Dung công tử ra tay tương trợ, quả thực thiên nan vạn nan, may làm sao hôm

nay lại có Mộ Dung công tử nơi đây, các ngươi không mở lời cầu khẩn thì có

khác gì đã vào đến núi ngọc mà lại về tay không?

Ô Lão Đại ngập ngừng:

– Cái đó… cái đó…

Giọng y ra chiều ngần ngại. Bất Bình đạo nhân cười ha hả nói:

– Mộ Dung công tử được tiếng hiệp nghĩa vang lừng thiên hạ, các ngươi

cả một đời bị Phiêu MiểuPhong Linh Thứu Cung Thiên Sơn Đồng Mỗ…

Bốn chữ Thiên Sơn Đồng Mỗ vừa nói ra, quần hùng bốn bề không khỏi

“A” lên một tiếng. Tiếng kêu đó hiển nhiên tâm tình cực kỳ khích động, kẻ

thì hoảng hốt, kẻ thì phẫn nộ, người thì bàng hoàng, người lại thống khổ, có

người lùi lại mấy bước, thân mình run bắn lên đủ biết sợ hãi dường nào.

Mộ Dung Phục không khỏi ngạc nhiên: “Thiên Sơn Đồng Mỗ là hạng

người nào mà khiến cho bọn họ khiếp sợ đến thế?”. Y lại nghĩ: “Những người

ta gặp hôm nay như Bất Bình đạo nhân, Ô Lão Đại đều không phải tầm

thường, ta cũng chẳng biết lai lịch họ ra sao, vậy thì Thiên Sơn Đồng Mỗ hẳn

phải là một nhân vật còn ghê gớm hơn nữa, đủ biết thiên hạ rộng lớn, những

gì ta biết ta nghe chẳng được bao nhiêu. Cô Tô Mộ Dung danh dương tứ hải,

nếu muốn bảo tồn được cái tiếng tăm đó thực không phải dễ”. Y nghĩ thế,

trong lòng càng thêm cẩn thận đề phòng.

Vương Ngữ Yên trầm ngâm rồi hỏi:

– Thiên Sơn Đồng Mỗ ở cung Linh Thứu trên ngọn Phiêu Miểu ư? Đó là

môn phái nào? Sử dụng võ công gia số gì?

Những lời người khác nói ra Đoàn Dự nghe mà không lọt vào tai thế nhưng

lời của Vương Ngữ Yên thì chàng không sót một tiếng, lập tức nghĩ đến những

gì mình đã trải qua nơi núi Vô Lượng, hôm đó bang Thần Nông phụng mệnh

đến đoạt Vô Lượng Cung, Vô Lượng Kiếm đổi tên thành Vô Lượng Động, cô

gái khoác áo xanh đội nón rộng vành, trên ngực có thêu hình con chim đại

bàng đen bảo bọn kia mang gã “tiểu bạch kiểm” là mình xuống núi, đều là do

lệnh của Thiên Sơn Đồng Mỗ nhưng câu hỏi của Vương Ngữ Yên chàng đâu

dám nói ra nên chỉ đáp:

– Ghê gớm thật! Ghê gớm thật! Suýt nữa thì ta bị giam cho tới lúc biến

thành “lão bạch kiểm” cũng không thoát ra được.

Vương Ngữ Yên vẫn biết chàng nói năng đầu Ngô mình Sở nên chỉ mỉm

cười, không lý gì đến. Lại nghe Bất Bình đạo nhân tiếp tục:

– Các vị bị Thiên Sơn Đồng Mỗ lăng nhục hành hạ đến cùng cực, thực

không còn lạc thú gì để sống trên đời, hào kiệt trên thiên hạ nghe tới không ai

là không căm tức. Các vị lần này hết sức vùng lên, người nào chẳng muốn

giúp vào một tay? Đến như bần đạo là kẻ chẳng tài cán gì, cũng nguyện rút

kiếm tương trợ nghĩa cử, người hiệp nghĩa khẳng khái như Mộ Dung công tử lẽ

nào lại xuôi tay bỏ qua?

Ô Lão Đại ngượng nghịu nói:

– Đạo trưởng không biết ở đâu nghe được chuyện này, hoàn toàn chỉ là tin

đồn tầm bậy tầm bạ. Đồng bà bà lão nhân gia quả có quản thúc chúng tôi

nghiêm nhặt một chút thật nhưng chẳng qua cũng vì tốt bụng thương kẻ dưới.

Chúng tôi cảm âm hoài đức, làm gì có chuyện “vùng lên” bao giờ?

Bất Bình đạo nhân cười ha hả nói:

– Nếu đã nói thế thì bần đạo quả là lắm chuyện. Mộ Dung công tử, hai

chúng ta cùng lên Thiên Sơn, nói chuyện với Đồng mỗ, cho biết ba mươi sáu

động chủ, bảy mươi hai đảo chủ đối với bà ta một lòng một dạ, đang thương

lượng lên bái thọ lão nhân gia.

Nói xong thân hình hơi chuyển động, đã lướt đến bên cạnh Mộ Dung Phục.

Trong đám đông có kẻ kinh hoảng kêu lên:

– Ô Lão Đại, không để cho gã mũi bòđi được sẽ tiết lậu chuyện cơ mật,

không phải chuyện đùa.

Lại có người kêu lên:

– Luôn cả Mộ Dung tiểu tử cũng phải giữ lại.

Một giọng thô tráng quát lên:

– Đâm lao thì theo lao, hôm nay chúng mình phải làm cho tới cùng.

Chỉ nghe tiếp soạt soạt, chát chát, loong coong, leng keng tiếng binh khí

nổi lên, ai nấy đều rút khí giới ra cầm tay. Bất Bình đạo nhân cười nói:

– Các ngươi định giết người bịt miệng hay sao? E rằng không phải dễ.

Đột nhiên y cao giọng kêu lên:

– Phù Dung tiên tử, Kiếm Thần lão huynh, ba mươi sáu động chủ, bảy

mươi hai đảo chủ ở đây âm mưu phản lại Đồng Mỗ, bị ta nói huỵch toẹt ra nên

định sát nhân diệt khẩu. Cứu ta với, cứu ta với kẻo Bất Bình lão đạo hôm nay

chắc cưỡi hạc tây qui mất thôi.

Tiếng y truyền ra thật xa, vang động cả bốn bề sơn cốc. Âm thanh của Bất

Bình đạo nhân chưa dứt, trên ngọn núi phía tây có tiếng người lạnh lùng ngạo

mạn vọng xuống:

– Lão mũi bò Bất Bình đạo nhân kia, ngươi chạy được thì cứ chạy, chạy

không được thì chịu chết. Bọn đồ tử đồ tôn của Đồng Mỗ lôi thôi lắm, cùng

lắm ta chỉ đi thông báo tin tức cho ngươi được thôi, còn cứu ngươi thì ta không

có đủ bản lãnh.

Tiếng nói đó ít ra cũng phải cách ba bốn dặm. Người kia vừa nói xong, trên

ngọn núi phía bắc cũng có tiếng đàn bà trong trẻo yểu điệu nổi lên:

– Lão mũi bò, ai bảo ngươi hay xen vào chuyện người khác? Người ta đã

sắp xếp ổn thỏa rồi, bị vố này, Đồng Mỗ quả thật hết đường chống đỡ. Để ta

lên Thiên Sơn tận mặt hỏi Đồng Mỗ xem bà ta nói sao nào?

Giọng nói so với người đàn ông bên phía tây xem chừng còn xa hơn. Mọi

người nghe thế, ai nấy biến sắc, hai người kia ai cũng cách xa ba bốn dặm,

không cách nào có thể đuổi kịp, hiển nhiên Bất Bình đạo nhân đã bố trí chu

đáo sẵn đồng bọn tiếp ứng từ xa. Huống chi theo tiếng nói đó thì nội công hai

người phải cực kỳ thâm hậu, dẫu đuổi kịp cũng chưa chắc làm gì được.

Ô Lão Đại biết rõ lai lịch hai người này, liền cao giọng nói:

– Bất Bình đạo trưởng, Kiếm Thần Trác tiên sinh, Phù Dung tiên tử ba vị

nếu nguyện ý giải thoát khốn khổ cho mỗ, chúng tôi cực kỳ cảm kích. Thôi thì

nói gần nói xa chẳng qua nói thật, ba vị nếu đã biết rõ nội tình, có dấu cũng

vô ích, vậy xin mời cùng xuống đây thương nghị đại kế, được chăng?

Gã Kiếm Thần cười đáp:

– Bọn ta ở xa xa xem trò vui thì tốt hơn, nếu có chuyện gì sai sẩy, co giò

bỏ chạy cũng nhanh. Chứ như chui đầu vào chỗ nước đục kia thực chẳng có gì

hay cả.

Người đàn bà cũng nói:

– Đúng đó, tên mũi bò Bất Bình kia, hai chúng ta đứng ngoài, kẻo bọn

chúng lại xông vào chém nát như tương thì lấy ai ra người báo tin, có phải

chết oan không?

Ô Lão Đại lớn tiếng nói:- Hai vị chỉ đùa. Quả thực vì kẻ đối đầu quá mạnh, chúng tôi như chim sợ

cây cong, hành sự phải hết sức dè dặt. Ba vị trượng nghĩa tương trợ, chúng tôi

có đâu là thứ không biết phải quấy, vừa rồi không dám thành thực bẩm cho

các vị, bên trong quả có những chỗ khó ăn khó nói, xin ba vị lượng thứ cho.

Mộ Dung Phục đưa mắt cho Đặng Bách Xuyên, hai người cùng nghĩ: “Gã

Ô Lão Đại này đâu phải tầm thường, huống chi bọn chúng người đông thế

mạnh, vậy mà sao khép nép hạ mình đến vậy, hiển nhiên sợ tiết lậu tin tức.

Gã Bất Bình đạo nhân và Kiếm Thần, Phù Dung tiên tử gì đó, mồm thì bảo rút

đao tương trợ, nhưng xem ra không phải có ý tốt mà có âm mưu, mình chớ nên

dây vào chuyện này là hơn cả”. Hai người nhìn nhau gật đầu, Đặng Bách

Xuyên nhếch mép một cái, ý nói lên đường cho rồi. Mộ Dung Phục nói:

– Các vị hào sĩ đông đảo thế này, dù chuyện khó tày trời thì cũng xong,

huống chi có thêm ba vị cao thủ Bất Bình đạo trưởng trượng nghĩa tương trợ

thì đương thế còn ai địch nổi? Thật chẳng cần đến bọn tại hạ đứng ngoài hò

hét trợ uy làm gì, chỉ thêm vướng chân vướng cẳng. Xin cáo từ!

Ô Lão Đại vội nói:

– Ấy khoan đã! Sự tình đã bị nói toạc ra rồi, chuyện này là đại sự có liên

quan đến sinh mạng mấy trăm người, tồn vong vinh nhục của anh em ba mươi

sáu động, bảy mươi hai đảo chỉ ở trong đường tơ kẽ tóc. Mộ Dung công tử,

không phải chúng tôi không tin các hạ, có điều chuyện này liên hệ quá lớn,

không thể nào mạo hiểm được.

Mộ Dung Phục nói:

– Các hạ không để tại hạ rời khỏi nơi đây hay sao?

Ô Lão Đại đáp:

– Cái đó không dám.

Bao Bất Đồng nói:

– Cái gì Đồng mỗ mỗ, Đồng bá bá, nhà Cô Tô Mộ Dung chúng ta cô lậu

quả văn, hôm nay mới nghe đến là lần đầu, dĩ nhiên không có dính líu gì.

Chuyện của các ngươi, bọn ta bảo đảm không tiết lộ một câu một chữ. Cô Tô

Mộ Dung Phục là hạng người nào, đã nói ra lại không giữ lời hay sao? Còn

như các ngươi làm tới muốn giữ bọn ta lại cũng chưa chắc được. Giữ Bao Bất

Đồng này thì dễ chứ làm sao giữ được Mộ Dung công tử và vị Đoàn công tử

kia?Ô Lão Đại biết y nó là chuyện thực, thấy vị Đoàn công tử bộ pháp kỳ quái,

trên lưng tuy cõng thêm một người con gái, vậy mà chạy nhanh tưởng chừng

chân không chấm đất, nhẹ nhàng thanh thoát, đi đâu là đi chẳng một ai ngăn

trở được, huống chi trước mắt mình cũng không rảng rang, chẳng muốn có

thêm cường địch, đắc tội với họ Cô Tô Mộ Dung. Y đưa mắt nhìn Bất Bình

đạo nhân, vẻ mặt ra chiều khó nghĩ, ý như muốn xem y tính thế nào.

Bất Bình đạo nhân nói:

– Ô Lão Đại, kẻ đối đầu của ngươi quá mạnh, thêm một người giúp thì đỡ

một tay. Nhà Mộ Dung Cô Tô thông suốt mọi bề, làm ơn không cầu báo đáp,

ngươi cũng chớ quá dè dặt nữa. Việc hôm nay là làm sao giết được kẻ đối

đầu, lần này không xong thì mọi việc coi như đổ xuống sông xuống biển. Một

đại cao thủ như Mộ Dung công tử sao ngươi không mời giúp cho một tay?

Ô Lão Đại nghiến răng, ý đã quyết, đến trước mặt Mộ Dung Phục vái một

cái thật sâu nói:

– Mộ Dung công tử, anh em chúng tôi ba mươi sáu động, bảy mươi hai

đảo mấy chục năm nay chịu biết bao nhiêu dày vò hành hạ, không ngày nào

được sống như con người, lần này quyết lấy tính mạng ra đánh đổi lấy mạng

lão ma đầu, cầu xin công tử trượng nghĩa giúp cho một tay để giải cái nỗi

thống khổ thì mãi mãi chúng tôi không dám quên đại ân đại đức.

Y phải cầu đến Mộ Dung Phục tương trợ chẳng qua không còn cách gì hơn

chứ không phải do bản ý, thế nhưng mấy câu đó nói ra quả thực hết sức thành

khẩn. Mộ Dung Phục đáp:

– Chư vị ở đây cao thủ đông như kiến, đâu có cần gì phải đến tại hạ…

Y định dùng lời khéo léo nhất định từ chối, để khỏi vướng mắc vào chuyện

rắc rối này, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý: “Ô Lão Đại bảo là đại ân đại

đức, vĩnh bất cảm vong, trong số ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo này biết

bao nhiêu là cao thủ. Ta mai sau mưu đồ đại sự, chỉ lo thiếu người chứ đâu có

sợ thừa, nếu như hôm nay giúp cho họ một tay, đến lúc cần có thể nhờ nhõi,

mấy trăm hảo thủ thế này phải nói là một đội quân rất tinh nhuệ”. Y nghĩ đến

đó, lập tức đổi giọng:

– Thế nhưng người ta có câu rằng, đi đường gặp chuyện bất bình rút đao

tương trợ là bổn phận của bọn người học võ chúng ta…

Ô Lão Đại nghe thấy Mộ Dung Phục nói thế, mặt lộ vẻ vui mừng hùa theo:- Phải đó! Phải đó!

Đặng Bách Xuyên liên tiếp nháy mắt, ý nhắc Mộ Dung Phục hãy mau mau

tránh xa chuyện này, xem ra bọn chúng không phải người lương thiện, nếu có

giao du chỉ thiệt chứ không ích lợi gì. Thế nhưng Mộ Dung Phục lại quay sang

y gật đầu, ý bảo đã hiểu rồi, xong nói tiếp:

– Tại hạ thấy quí vị võ công cao cường, khẳng khái trượng nghĩa, trong

lòng hết sức khâm phục nên có bụng muốn kết giao. Nói thực ra, quí vị sát

địch tru ác nào có cần gì đến tại hạ phải tiếp tay, nhưng nếu đã kết giao với

quí vị bằng hữu rồi, anh em mình rồi đây còn sống ngày nào thì họa phúc cùng

chung, hoạn nạn tương trợ, Mộ Dung Phục để mặc các vị sai khiến.

Mọi người hoan hô rầm rĩ, ai nấy vỗ tay khen phải. Danh tiếng Cô Tô Mộ

Dung trong võ lâm cực kỳ lừng lẫy, vừa rồi thấy y ra tay quả không phải hư

danh, Ô Lão Đại lên tiếng cầu xin nào có dám nghĩ rằng y sẽ đáp lời, chỉ

mong y lập trọng thệ quyết không tiết lộ bí mật thì cũng đã tốt lắm rồi, ngờ

đâu y lại bằng lòng mà ngôn ngữ lại cực kỳ khách sáo, nói những gì “anh em

mình rồi đây còn sống ngày nào thì họa phúc cùng chung, hoạn nạn tương

trợ”, nói thẳng ra là muốn kết thành sinh tử chi giao khiến cho vừa mừng vừa

sợ.

Bọn bốn người Đặng Bách Xuyên cũng hết sức ngạc nhiên, có điều bọn họ

xưa nay nghe lệnh Mộ Dung Phục đã quen, đến cả người lúc nào cũng chăm

chăm phản bác người khác là Bao Bất Đồng, cũng chẳng bao giờ dám mở

miệng “Sai bét rồi, không phải vậy” với vị công tử này, tất cả cùng nghĩ:

“Công tử gia nhận lời tiếp tay chắc có dụng ý, có điều mình không biết đấy

thôi!”.

Vương Ngữ Yên thấy biểu ca nhận lời liên thủ với bọn họ, hiển nhiên hóa

địch thành bạn, liền nói với Đoàn Dự:

– Đoàn công tử, bọn họ không đánh nhau nữa, công tử bỏ tôi xuống được

rồi.

Đoàn Dự ngẩn ngơ đáp:

– Vâng! Vâng! Vâng!

Hai đầu gối chàng hơi cong lại, để nàng xuống đất. Vương Ngữ Yên thẹn

thùng, gương mặt ửng hồng, nói nhỏ:

– Cảm ơn anh.Đoàn Dự thở dài:

– Ôi!

Trời dài đất rộng còn khi hết,

Hận này day dứt mãi khôn nguôi.Vương Ngữ Yên hỏi lại:

– Công tử nói gì đó? Ngâm thơ chăng?

Đoàn Dự giật mình từ cơn mộng huyễn tỉnh lại, thì ra trong một khoảnh

khắc trong đầu chàng nổi lên vô số ý niệm, nghĩ đến một khi mình bỏ Vương

Ngữ Yên xuống rồi nàng sẽ theo Mộ Dung Phục đi mất, từ nay chân trời góc

biển chẳng bao giờ còn gặp lại nhau, còn mình phiêu bạt giang hồ, mấy chục

năm trời uất ức không quên cho đến khi ôm mối hận đời mà thác, thành thử

mới ngâm lên “Trời dài đất rộng còn khi hết, Hận này day dứt mãi khôn

nguôi”. Chàng nghe Vương Ngữ Yên hỏi như thế, vội vàng đáp:

– Không có gì đâu, tôi… tôi… tôi nghĩ ngợi lăng nhăng đấy mà.

Vương Ngữ Yên hiểu ngay ra tại sao chàng lại ngâm hai câu thơ này, mặt

càng thêm bẽn lẽn, muốn chạy ngay lại bên cạnh Mộ Dung Phục, khổ nỗi

huyệt đạo chưa giải nên không sao cất bước được.

Bất Bình đạo nhân nói:

– Ô Lão Đại, chúc mừng, chúc mừng! Mộ Dung công tử nếu ra tay tương

trợ, chuyện lớn mười phần đến chín là thành công. Không nói gì Mộ Dung

công tử thần công vô địch mà cả thủ hạ của y là Đoàn tướng công kia cũng là

cao nhân khó kiếm trong võ lâm.

Y thấy Đoàn Dự lưng cõng Vương Ngữ Yên, thần sắc cực kỳ kính cẩn, lại

tưởng chàng cũng cá mè một lứa với bọn Đặng Bách Xuyên đều là thủ hạ của

Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục vội đáp:

– Vị Đoàn huynh đây là danh môn cao đệ của Đoàn gia Đại Lý, tại hạ đối

với y cũng kính trọng lắm. Đoàn huynh, xin mời qua đây cùng mấy vị bằng

hữu tương kiến, được chăng?

Đoàn Dự đang đứng bên cạnh Vương Ngữ Yên, nghé mắt trộm nhìn, hương

thơm thoang thoảng, tuy không dám ngó thẳng vào mặt nàng nhưng thấy bàn

tay trắng như bạch ngọc cũng đã hả lòng hả dạ, chẳng mong gì hơn thành thử

lời kêu gọi của Mộ Dung Phục chàng không nghe thấy.

Mộ Dung Phục lại gọi lần nữa:

– Đoàn huynh, xin mời quá bộ lại đây gặp mấy vị bằng hữu.

Y nhất tâm nhất ý lấy lòng những anh hào giang hồ cho nên không ngạo

mạn với Đoàn Dự như hôm trước nữa. Thế nhưng trong mắt Đoàn Dự, chỉ thấy

độc nhất hai bàn tay Vương Ngữ Yên, mười ngón tay thon thon, mịn màng như

mỡ đông, nên người ngoài gọi chàng nào có nghe gì đâu? Vương Ngữ Yên

giục:

– Đoàn công tử, biểu ca tôi gọi công tử kìa!

Câu nói của nàng Đoàn Dự nghe được ngay, vội đáp:

– Vâng! Vâng! Y gọi ta gì thế?

Vương Ngữ Yên đáp:

– Biểu ca bảo rằng, mời công tử quá bộ lại đằng kia gặp mấy vị bằng

hữu.

Đoàn Dự không đành lòng dời xa nàng, bèn hỏi lại:

– Thế cô có đi không?

Vương Ngữ Yên bị chàng hỏi càng thêm rối trí nói:

– Người ta muốn gặp anh chứ đâu phải gặp tôi.

Đoàn Dự đáp:

– Cô không đi, tôi cũng không đi.

Bất Bình đạo nhân tuy thấy Đoàn Dự bộ pháp lạ lùng nhưng cũng không

coi chàng vào đâu, lại nghe chàng và Vương Ngữ Yên đối đáp, nào biết anh

chàng một mối tình si, trong mắt ngoại trừ Vương Ngữ Yên ra, ức vạn người

khác trong thiên hạ đều chỉ trông mà không thấy, lại tưởng chàng coi thường

mình, không muốn làm quen nên trong bụng cực kỳ căm tức.

Vương Ngữ Yên thấy mọi người đổ dồn con mắt vào mình và Đoàn Dự, lại

càng thêm cuống quít, sợ biểu ca hiểu lầm vội kêu lên:

– Biểu ca, tiểu muội bị người ta điểm huyệt, anh… anh lại đỡ em một

chút.Mộ Dung Phục không muốn trước mặt mọi người để lộ chuyện nhi nữ

thường tình nên nói:

– Phiền Đặng đại ca lại chiếu liệu cho Vương cô nương còn Đoàn huynh

xin mời lại bên này.

Vương Ngữ Yên nói:

– Đoàn công tử, biểu ca tôi mời công tử, vậy công tử lại đi.

Đoàn Dự nghe thấy nàng gọi Mộ Dung Phục lại đỡ, đủ biết coi mình chẳng

có chút thân tình nào, trong lòng dâng lên một nỗi chua cay, ngơ ngẩn như kẻ

mất hồn loạng choạng đi lại phía Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục nói:

– Đoàn huynh, để ta đưa huynh đài dẫn kiến mấy vị cao nhân, vị này là

Bất Bình đạo trưởng, còn đây là Ô tiên sinh, vị này là Tang động chủ.

Đoàn Dự đáp:

– Vâng! Vâng!

Thế nhưng trong lòng chàng lại nghĩ: “Rõ ràng ta đứng ngay bên cạnh

nàng, vậy mà nàng không nhờ ta đỡ lại gọi biểu ca đến là sao? Cứ xem như

thế, mới đây nàng bảo ta cõng nàng trên lưng, chẳng qua vì lúc nguy cấp nên

phải tòng quyền, nếu như nàng có thể nhờ biểu ca cõng được thì sẽ nhờ ngay

chứ chẳng đến lượt ta được chạm đến”. Chàng bèn nói một mình:

– Nếu như nàng được gục trên người biểu ca, ắt lòng như mở hội. Đến

ngay cả Đặng Bách Xuyên, Bao Bất Đồng những người đó, dù chỉ là hạ thuộc

của biểu ca, đối với nàng so ra cũng thân cận hơn ta nhiều. Ta ư? Ta với nàng

vô thân vô cố, bèo mây gặp gỡ, chẳng qua chỉ là một người khách lạ có đáng

gì đâu, nàng để tâm đến làm gì? Nàng cho ta nhìn một vài lần, ánh mắt trong

như nước mùa thu kia thỉnh thoảng liếc tấm thân hèn mọn của ta thì cũng đã

phúc cho ta lắm. Nếu ta còn nghĩ khác e rằng phúc báo nhãn tiền sẽ hết

ngay… ôi, nàng chẳng thèm để ta đưa tay đỡ nàng nữa.

Bất Bình đạo nhân và Ô Lão Đại thấy chàng hai mắt mông lung, nhìn về

khoảng không, những lời giới thiệu của Mộ Dung Phục nghe mà chẳng thấy,

lông mày cau lại, vẻ mặt thiểu não, hiển nhiên không muốn làm quen với

mình. Bất Bình đạo nhân cười nói:

– May được gặp! May được gặp!Y đưa tay ra nắm lấy tay phải Đoàn Dự. Ô Lão Đại hiểu ngay, cũng ngửa

tay giữ lấy tay bên trái. Công phu của Ô Lão Đại cực kỳ bá đạo, vừa mới ra

tay đã hùng hùng hổ hổ, không như Bất Bình đạo nhân, tuy cũng cùng muốn

cho Đoàn Dự khốn khổ một phen nhưng không để lộ chút dấu vết nào, làm ra vẻ thân mật lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.