Đột nhiên tiếng còi sắt lại nổi lên, kỳ này tít tít, tít tít tiếng ngắn nhưng lại liên tiếp không ngừng. Nam Hải Ngạc Thần kêu lên:
-Đến đây! Đến ngay đây! Cái con bà nó, làm gì mà giục gấp thế.
Y quay sang Đoàn Dự:
-Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây chờ, đừng chạy đâu nhé.
Y hấp tấp chạy ra nhảy xuống bờ vực. Đoàn Dự nửa mừng nửa lo: “Y nhảy như thế không chết hay sao?”. Chàng chạy tới bên bờ vực nhìn xuống thấy y đang nhảy nhót từ trên rơi xuống, mỗi lần rơi chừng vài trượng lại giơ tay ấn vào vách một cái, thân hình vọt lên, rồi lại rơi xuống chẳng mấy chốc đã lẫn vào trong đám mây trắng lững lờ trong sơn cốc.
Đoàn Dự le lưỡi, quay lại bên cạnh Mộc Uyển Thanh, cười nói:
-Cũng may cô nương nhanh trí, lừa được tên đại ác nhân.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
-Lừa y cái gì?
Đoàn Dự đáp:
-Cái mà… cô nương nói là ai là người đầu tiên thấy mặt thì sẽ… thì sẽ…
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Ai bảo lừa? Tôi đã từng lập độc thệ, sao lại không tính? Từ nay trở đi, anh là chồng tôi. Thế nhưng tôi không cho anh bái gã ác nhân đó làm thầy để học cái trò vặn cổ người khác.
Đoàn Dự sững sờ nói:
-Cái đó là vì nguy cấp phải đánh lừa tên ác nhân, đâu có thể nào coi là thật được? Tôi làm sao có thể làm chồng… làm chồng… cô nương.
Mộc Uyển Thanh vịn vào vách đá, lẩy bẩy đứng lên nói:
-Cái gì? Anh không muốn lấy tôi ư? Anh định ruồng rẫy tôi, phải không nào?
Đoàn Dự thấy nàng giận dữ, vội đáp:
-Cô nương thân mình mới quan trọng, câu nói đùa đó việc gì phải để trong lòng?
Mộc Uyển Thanh tiến lên một bước, nghe bốp một tiếng đánh cho chàng một cái tát thật đau nhưng chân đã khuỵu xuống, đứng không vững gục ngay vào trong lòng chàng. Đoàn Dự vội vàng đưa tay ra đỡ.
Mộc Uyển Thanh bị chàng ôm vào lòng, nghĩ đến từ nay đây là chồng mình không khỏi nóng bừng, nộ khí tiêu tan nói:
-Mau bỏ tôi ra.
Đoàn Dự đỡ Mộc Uyển Thanh ngồi dậy để nàng tựa lưng vào vách đá, nghĩ thầm: “Tính tình nàng vốn dĩ thật là kỳ lạ, sau khi bị thương rồi e sẽ làm chuyện lăng nhăng, chi bằng mình cứ chiều ý nàng ta, nàng nói gì, mình cứ đồng ý là được. Cái quẻ “khốn” này có nói “hữu ngôn bất thân ” đấy mà! Nếu đã gặp phải quẻ “khốn”, thì thôi cũng đành nói chẳng ai nghe. Nói gì chăng nữa, thế là mình sẽ thành đồ đệ của đại ác nhân, trượng phu của ác cô nương, Đoàn Dự từ nay thành ra tiểu ác nhân mất rồi!”.
Chàng nghĩ đến đó không khỏi cười thầm nên dịu giọng an ủi nàng:
-Thôi cô đừng giận, để tôi đi kiếm cái gì cho cô ăn.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Trên mỏm núi này trơ trụi, làm gì có đồ ăn? Cũng may bọn kia sợ quá chạy mất rồi, mình ngồi nghỉ một lát cho có sức rồi thiếp sẽ cõng chàng hạ sơn.
Đoàn Dự xua tay liên tiếp nói:
-Cái đó… cái đó… không thể được đâu. Cô đi một mình còn chưa xong làm sao cõng tôi cho được?
Mộc Uyển Thanh nói:
-Chàng thà chết chứ không nỡ phụ em. Lang quân, Mộc Uyển Thanh này tuy là đứa con gái giết người không chớp mắt nhưng cũng nguyện hi sinh tính mạng cho chồng.
Nàng nói câu đó ra với vẻ cực kỳ kiên quyết. Đoàn Dự nói:
-Đa tạ cô nương, cô cứ nghỉ ngơi đi đã rồi hãy tính. Thế từ nay trở đi cô đừng đeo khăn che mặt nữa, có được không nào?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Chàng bảo thiếp đừng đeo, thiếp không đeo nữa.
Nói rồi nàng cởi khăn che mặt ra. Đoàn Dự thấy dáng dấp xinh tươi của nàng, lại nhìn ngơ ngẩn, đột nhiên bụng đau kịch liệt, kêu lên “Ối chao!” một tiếng. Cơn đau đó chẳng khác nào một con dao nhỏ khuấy động trong người, cắt ruột ra từng khúc. Đoàn Dự hai tay ôm bụng, trên trán từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu tươm ra. Mộc Uyển Thanh kinh hoảng hỏi:
-Chàng… chàng sao thế?
Đoàn Dự rên lên một tiếng nói:
-Cái… cái món đoạn trường tán… đoạn trường tán…
Mộc Uyển Thanh nói:
-Chao ôi! Chàng chưa uống thuốc giải hay sao?
Đoàn Dự đáp:
-Ta có uống rồi.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Hay là phân lượng chưa đủ?
Nàng lấy trong túi chàng cái bình sứ, lấy giải dược ra cho Đoàn Dự uống, nhưng thấy chàng đau đến chết đi sống lại nên đỡ chàng ngồi bên cạnh mình, an ủi:
-Bây giờ ra sao?
Đoàn Dự đau đến trước mắt tối sầm, rên rỉ nói:
-Càng lúc càng đau… càng đau. Hay là thuốc này là thuốc giả…
Mộc Uyển Thanh giận dữ nói:
-Gã Tư Không Huyền đưa thuốc giả hại người, bọn mình sẽ tới giết sạch Thần Nông Bang không còn một mống.
Đoàn Dự nói:
-Chúng mình… chúng mình cũng cho họ… thuốc giả. Tư Không Huyền ăn miếng trả miếng, cũng đừng… đừng trách y làm gì.
Mộc Uyển Thanh nổi cáu:
-Sao lại đừng trách y là sao? Mình cho họ thuốc giả thì không sao, sao chúng lại dám đưa cho mình thuốc giả?
Nàng lấy tay áo chùi mồ hôi cho chồng, thấy chàng mặt tái mét, trong lòng không khỏi xót xa, nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói:
-Chàng… chàng đừng chết như thế này.
Nàng lấy má mình kề lên má tình lang, run run nói:
-Lang… lang quân, chàng đừng chết.
Xưa nay Đoàn Dự chưa từng thân mật với một cô gái nào như thế này, nửa thân trên nằm trong lòng nàng, má kề má, tai nghe những lời dịu dàng “lang quân, lang quân”, mũi ngửi thấy mùi hương nồng nàn khiến cho hồn vía không khỏi lâng lâng. Ngay lúc đó, cơn đau trong bụng dần dần bớt xuống.
Thì ra thuốc của Tư Không Huyền đưa cho nào có phải là thuốc giả, có điều đoạn trường tán là một loại thuốc độc cực kỳ bá đạo, lúc này đã gần kỳ phát tác, tuy uống thuốc giải chất độc dần dần tiêu trừ nhưng trong bụng sẽ phải đau một trận kịch liệt. Những triệu chứng đó Tư Không Huyền biết cả nhưng lúc đó không dám nói ra e rằng thánh sứ của Linh Thứu Cung nổi giận.
Mộc Uyển Thanh không nghe chàng rên rỉ nữa hỏi:
-Bây giờ có đỡ đau chưa?
Đoàn Dự đáp:
-Đỡ nhiều rồi, có điều… có điều…
Mộc Uyển Thanh hỏi:
-Có điều làm sao?
Đoàn Dự đáp:
-Có điều nếu em rời xa anh, e rằng lại nổi cơn đau trở lại.
Mộc Uyển Thanh mặt đỏ lên, đẩy chàng ra hờn dỗi nói:
-Hóa ra là chàng chỉ giả vờ thôi!
Đoàn Dự bấy giờ thẹn chín người, không biết trốn đi đâu, bỗng trong bụng lại nổi cơn đau, nhịn không nổi phải rên lên một tiếng. Mộc Uyển Thanh cầm tay chàng, nói:
-Lang quân, nếu như chàng chết đi, thiếp cũng không muốn sống nữa. Hai đứa mình cùng xuống cõi âm tào địa phủ, lại kết thành vợ chồng.
Đoàn Dự không muốn nàng phải vì mình mà tuẫn tình, nói:
-Đừng! đừng! Nàng phải báo thù cho ta, rồi mỗi năm đến quét phần mộ. Ta muốn nàng quét mộ cho ta ba mươi năm, bốn mươi năm lúc đó chết mới nhắm mắt được.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Chàng quả là lạ kỳ, người đã chết rồi còn biết gì nữa đâu? Thiếp đến tảo mộ thì chàng được gì nào?
Đoàn Dự đáp:
-Thế thì nàng chết theo ta cũng có được gì đâu. Thôi, để ta nói cho nàng nghe, nàng xinh đẹp như thế, nếu như mỗi năm đến quét mộ ta một lần, ta ở dưới đất có biết, được nhìn thấy nàng một lần cũng vui lòng. Còn như nàng chết theo ta, cả hai đều thành xương khô, chẳng khó coi lắm sao?
Mộc Uyển Thanh nghe Đoàn Dự ca tụng nhan sắc mình, trong lòng hoan hỉ nhưng lại nghĩ đến, hôm nay mình đem chung thân đại sự gửi gấm cho chàng, nhưng chỉ chốc lát là người tình sẽ chết, không khỏi bùi ngùi nước mắt tuôn rơi.
Đoàn Dự giơ tay ôm choàng vòng eo thon của Mộc Uyển Thanh thấy nàng mềm dịu tưởng như không có xương, trong lòng chợt động, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái. Chàng lần đầu trong đời hôn một người con gái nên không dám hôn lâu, ngửa đầu về sau, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thở dài:
-Tiếc thay mệnh anh không được lâu, khuôn mặt mỹ lệ của em, chẳng mấy chốc sẽ không còn bao giờ thấy được nữa.
Mộc Uyển Thanh được chàng hôn một cái, tim đập thình thịch, má ửng hồng trông thật là kiều diễm, khuôn mặt vốn không một chút máu nay thêm ba phần xinh tươi nói:
-Chàng là người con trai đầu tiên trên thế gian này nhìn thấy mặt thiếp, sau khi chàng chết rồi, thiếp sẽ rạch mặt để không còn một người đàn ông nào khác nhìn được khuôn mặt thật của thiếp nữa.
Đoàn Dự toan lấy lời ngăn lại nhưng không hiểu sao, trong lòng nổi lên một chút ghen tương, quả không muốn đàn ông con trai được nhìn dung nhan diễm lệ của nàng, lời khuyên ra đến cửa miệng nhưng không sao nói thành lời chỉ hỏi:
-Sao năm xưa nàng lại lập lời thề độc như thế? Lời thề đó tuy quái lạ thật nhưng… nhưng cũng có chỗ hay.
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Chàng đã là lang quân của thiếp rồi, có nói cho chàng hay cũng không sao. Thiếp vốn là một cô gái mồ côi không cha không mẹ, vừa sinh ra bị người ta bỏ ở trong rừng hoang, may được sư phụ cứu thoát. Sư phụ thiếp hết sức khổ sở mới nuôi thiếp khôn lớn, dạy thiếp võ nghệ. Sư phụ thiếp bảo rằng con trai trên đời này đều là kẻ phụ tâm, nếu như thấy được khuôn mặt thiếp thể nào cũng trăm phương nghìn kế dẫn dụ cho mình sẩy chân, thành thử từ khi thiếp mười bốn tuổi đã bắt thiếp che mặt lại rồi. Mười tám năm qua thiếp chỉ cùng sư phụ ở nơi thâm sơn cùng cốc, vốn dĩ…
Đoàn Dự xen vào:
-Ồ, thì ra em mười tám tuổi, kém anh một tuổi.
Mộc Uyển Thanh gật đầu nói tiếp:
-Mùa xuân năm nay tại núi em ở có một người đến, là do sư muội của sư phụ Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo sai mang thư…
Đoàn Dự lại chen vào:
-Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo? Đó chẳng phải là mẹ của Chung Linh hay sao?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Đúng đó! Bà ta là sư thúc của em.
Đột nhiên mặt nàng sầm xuống nói:
-Em không muốn chàng được nhớ tới con nhãi Chung Linh. Chàng là chồng em, chỉ được nhớ tới một mình em thôi.
Đoàn Dự le lưỡi, nhăn mặt trêu nàng. Mộc Uyển Thanh giận dỗi nói:
-Chàng có nghe không? Em là vợ của chàng, cũng chỉ biết một mình chàng thôi, những người đàn ông khác em coi như heo, như chó, chỉ là súc sinh.
Đoàn Dự mỉm cười:
-Anh không làm được đâu.
Mộc Uyển Thanh giơ tay toan đánh gay gắt hỏi lại:
-Sao thế?
Đoàn Dự cười:
-Mẹ của anh, rồi sư phụ của em chẳng phải là “đàn bà con gái khác” hay sao? Làm sao anh coi họ là súc sinh được?
Mộc Uyển Thanh ngạc nhiên nhưng rồi gật đầu nói:
-Thế nhưng anh không được nghĩ đến con bé Chung Linh đâu nhé.
Đoàn Dự nói:
-Anh nào có nhớ gì tới cô ta đâu, chẳng qua em đề cập đến Chung phu nhân nên anh mới nhớ đến Chung Linh. Thế lá thư gửi cho sư phụ em viết những gì?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Em cũng không biết nữa. Sư phụ coi xong lá thư rồi, có vẻ bực tức lắm, xé tan lá thư đó ra, nói với người đưa thư: “Ta biết cả rồi, ngươi về đi!”. Người đó đi rồi, sư phụ khóc mấy ngày liền, cơm không ăn, em khuyên bà chớ nên phiền não, bà cũng chẳng nghe, cũng không nói vì nguyên do gì, chỉ nói có hai người đàn bà đối với bà ta chẳng ra gì. Em nói: “Sư phụ đừng phải giận làm chi. Hai người đàn bà tồi tệ đó làm hại sư phụ, mình kiếm họ giết đi là xong”. Sư phụ nói: “Phải lắm!”. Thế là hai thầy trò em hạ sơn để đi giết hai người đàn bà đốn mạt đó. Sư phụ nói rằng bao lâu nay bà nào có biết, thì ra hai con đàn bà tồi bại đó làm khổ bà ta ra nông nỗi này, cũng may Cam Bảo Bảo cho bà hay, lại chỉ cả nơi chốn của hai người đó.
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Chung phu nhân tưởng như tính tình ngây thơ, yểu điệu ôn nhu, ngờ đâu cũng thật là tâm kế. Cái đó đúng là “mượn dao giết người” rồi. Bà ta chính mình hận hai người kia nhưng lại nhờ sư phụ nàng ra tay giết giết họ”.
Mộc Uyển Thanh kể tiếp:
-Khi hạ sơn, sư phụ bắt em phải thề độc, nếu như có ai trông thấy khuôn mặt em, nếu em không giết y thì phải lấy y làm chồng. Nếu như người đó không bằng lòng lấy em làm vợ, hay lấy em rồi sau lại ra lòng ruồng rẫy, thì em phải chính tay giết kẻ phụ tâm bạc hãnh kia. Nếu em không nghe lời đó, một khi sư phụ hay biết sẽ lập tức tự vẫn. Sư phụ em nói ra rồi là sẽ làm chứ không phải chỉ dọa xuông đâu.
Đoàn Dự trong bụng kinh hãi thầm: “Trên đời này những lời thề độc có đâu lại như thế, lấy mình ra để dọa bao giờ. Sư phụ nàng đem chuyện tự vẫn ra uy hiếp lời thề đó quả là không thể nào vi phạm được”. Mộc Uyển Thanh nói tiếp:
–Sư phụ em nào có khác gì mẹ ruột em đâu, đối với em ơn nặng tày non, làm sao em không nghe lời bà ta được? Huống chi những lời khuyên của sư phụ em cũng cốt để cho em. Khi đó em không suy nghĩ gì, liền quì xuống lập thệ. Khi hai thầy trò xuống núi liền đi đến Tô Châu tìm giết con mụ tồi bại họ Vương. Thế nhưng bà ta ở một nơi cực kỳ quái lạ, vòng qua vòng lại toàn là sông rạch bờ ao, em và sư phụ giết được một số thủ hạ của con mụ họ Vương tồi bại kia nhưng vẫn không tìm đâu ra chính mụ đó.
Về sau sư phụ em nói rằng: Hai người chia ra hai đường đi tìm, nếu một tháng sau không gặp lại nhau thì quay sang đi về Đại Lý, vì người đàn bà đốn mạt kia ở thành Đại Lý. Ngờ đâu dưới tay mụ họ Vương kia không ít cao thủ, Thụy bà bà và Bình bà bà là hai đầu não của bọn chúng.
Em vì một thân một mình không đánh lại được số đông, vừa đánh vừa chạy về đến Đại Lý, tìm được Cam sư thúc. Bà ấy cho em ở trong trang viện bên ngoài Vạn Kiếp Cốc, nói là đợi sư phụ em tới nơi sẽ cùng đi kiếm người đàn bà đốn mạt ở Đại Lý. Ngờ đâu sư phụ em chưa tới, Thụy bà bà và bọn nô tài kia đã tới rồi. Chuyện về sau ra sao chàng đã biết cả.
Nàng nói tới đây đã mệt, nhắm mắt dưỡng thần một lát rồi nói tiếp:
-Lúc đầu em cũng tưởng chàng cũng giống bao nhiêu đàn ông con trai trong thiên hạ như sư phụ từng nói, đều là một bọn vô tình vô nghĩa, ngờ đâu chàng mượn con Hắc Mai Côi đi rồi, lại còn quay lại báo tin, việc đó quả không phải là dễ. Bọn nô tài kia vây đánh em, chàng không biết võ công vậy mà vẫn có lòng bảo bọc cho em. Em… em cũng đâu phải là kẻ vô lương tâm, trong lòng tự nhiên cảm kích.
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Cô kéo lê tôi đằng sau ngựa, lôi qua khe suối, hơi một tí là tát tai, thì ra là bởi trong lòng cảm kích. Đúng đó! Nếu như nàng không cảm kích ắt là đã bắn ta một mũi độc tiễn chết rồi”.
Mộc Uyển Thanh nói tiếp:
-Chàng trị thương cho em, đã nhìn thấy lưng thiếp rồi, em cũng thấy cái mông trần của chàng. Em vẫn thường nghĩ nếu không lấy chàng chắc không xong. Về sau Nam Hải Ngạc Thần ép uổng em, em đành phải để chàng nhìn thấy mặt”.
Nàng nói đến đây quay sang chăm chăm nhìn Đoàn Dự, ánh mắt đầy vẻ thiết tha trìu mến. Đoàn Dự trong lòng chợt động: “Không lẽ, không lẽ cô nàng phải lòng mình thật sao?”. Chàng nói:
-Em thấy cái mông… mông trần của anh, cũng đừng để tâm làm gì. Chẳng qua là sự thế bức bách, không có cách nào khác hơn, em không cần phải nhất mực theo lời thề độc đó.
Mộc Uyển Thanh nổi giận, gay gắt nói:
-Tôi đã thề rồi, sao lại thay đổi được? Cái mông đít của anh tưởng đẹp lắm hay sao? Xấu ơi là xấu. Nếu anh không bằng lòng lấy tôi thì cứ nói rõ ra đi, tôi sẽ bắn một mũi tên giết anh để khỏi phản bội lời thề.
Đoàn Dự đang toan biện giải, đột nhiên trong bụng lại nổi cơn đau, chàng liền hai tay ôm bụng, lớn tiếng rên rỉ. Mộc Uyển Thanh hỏi:
-Nói mau, anh chịu hay không chịu lấy tôi làm vợ?
Đoàn Dự đáp:
-Tôi… tôi… bụng tôi đau… đau quá!
Mộc Uyển Thanh nói:
-Nói trắng ra anh có bằng lòng làm chồng tôi không?
Đoàn Dự nghĩ thầm mình bị đau bụng thế này chắc cũng chẳng còn sống bao lâu, lẽ nào trước khi chết còn làm nàng đau lòng, để nàng suốt đời ôm mối hận nên gật đầu:
-Anh… anh bằng lòng lấy em làm vợ.
Mộc Uyển Thanh tay đã để lên lò xo cơ quan bắn độc tiễn, nghe chàng nói thế, lập tức vui mừng vô hạn, khuôn mặt kiều diễm bừng lên như đóa hoa xuân vừa hé nụ, tay liền buông cơ quan ra, cười hì hì ôm lấy chàng nói:
-Hảo lang quân, để em xoa bụng cho chàng nhé.
Đoàn Dự đáp:
-Ấy chớ, chớ có thế! Hai đứa mình chưa thành hôn, nam nữ… nam nữ thụ thụ bất thân… cái đó… cái đó không được đâu.
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Hứ, thế sao hồi nãy anh hôn em?
Đoàn Dự đáp:
-Tại anh thấy em đẹp quá, nhịn không nổi. Thôi anh xin lỗi.
Mộc Uyển Thanh cười nói:
-Anh đâu cần phải xin lỗi. Anh hôn em, em thật là sung sướng.
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Nàng tính tình quả là ngây thơ thật còn Chung phu nhân thì giả vờ. Chung Linh tuổi còn nhỏ cũng là thật”.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Đúng rồi! Chắc tại chàng đói quá nên đau bụng càng nhiều gấp mấy. Để em đi cắt thịt gã kia cho chàng ăn.
Đoàn Dự hãi quá, quên cả đang đau bụng, kêu toáng lên:
-Thịt người không ăn được, ta thà chết chứ không ăn.
Mộc Uyển Thanh lạ lùng:
-Vì sao mà không ăn được? Khi em ở với sư phụ trong núi, thịt hổ cũng ăn, thịt báo cũng ăn, theo như chàng thì không ăn được hay sao?
Đoàn Dự đáp:
-Thịt hổ báo dĩ nhiên là ăn được, còn thịt người thì không ăn được.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
-Thế thịt người có chất độc chăng? Em đâu có biết.
Đoàn Dự đáp:
-Không phải có độc nhưng em là người, anh cũng là người, hán tử đó cũng là người. Người không ăn thịt người được.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
-Sao vậy? Em thấy hổ báo sài lang khi đói nó cũng ăn thịt lẫn nhau.
Đoàn Dự thở dài:
-Thế đó, nếu người ăn thịt người thì có khác gì sài lang?
Mộc Uyển Thanh từ nhỏ ở với sư phụ, chưa ở cùng một người thứ ba nào. Sư phụ nàng tính tình lạ lùng, xưa nay chẳng hề nói chuyện đời cho nàng nghe cho nên đạo đức qui củ của thế gian, lễ nghĩa luật pháp nàng hoàn toàn chẳng biết gì cả bây giờ nghe Đoàn Dự nói “người không ăn thịt người được” chỉ bán tín bán nghi, trợn tròn mắt nhìn chàng, hơi lấy làm lạ lùng.
Đoàn Dự nói:
-Em giết người bừa bãi, cũng là sai đó. Tử viết: “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân “. Em không muốn người khác giết mình, thì cũng đừng giết người khác. Người khác gặp nguy nan khổ sở thì phải ra tay giúp đỡ thế mới đúng là đạo lý làm người.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Thế sao khi em gặp nguy nan khổ sở, có ai ra tay giúp đỡ đâu? Sao em gặp người ta, trừ sư phụ và chàng ra, ai ai cũng chỉ muốn giết em, hại em, ức hiếp em, chẳng ai đối với em tử tế hết? Hổ báo muốn ăn thịt em, cắn em, em giết chúng nó. Người muốn hại em, giết em, em cũng phải giết họ chứ? Có gì khác đâu?
Mấy câu đó khiến Đoàn Dự ứ họng không sao trả lời được, đành nói:
-Thì ra việc đời em chẳng biết gì cả.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Chàng không biết võ công, sao cũng xen vào chuyện võ lâm? Em xem ra việc đời chàng cũng biết nhiều hơn em bao nhiêu.
Đoàn Dự gật gù, cười gượng nói:
-Lời đó nghe cũng có lý.
Mộc Uyển Thanh hừ một tiếng nói:
-Cái gì mà “Lời đó nghe cũng có lý”? Chàng chưa bái sư, sao đã học được cách nói của thầy rồi.
Đoàn Dự cười nói:
-Nam Hải Ngạc Thần cũng còn biết cái gì có lý, cái gì không, xem ra cũng chưa cực kỳ ác…
Bỗng nghe Mộc Uyển Thanh “A” một tiềng kinh hoàng, sà vào lòng Đoàn Dự, kêu lên:
-Y… y lại đến rồi kìa…
Đoàn Dự quay đầu lại, chỉ thấy bên bờ vực một bóng vàng thấp thoáng, Nam Hải Ngạc Thần đã nhảy lên. Y trông thấy Đoàn Dự, ngoạc mồm ra cười nói:
-Ngươi chưa rập đầu bái sư ta thật không yên bụng chỉ sợ có đứa khốn kiếp mặt dày nào đến thu ngươi làm đồ đệ. Lão đại nói là, trên đời này việc gì cũng “tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương” món gì quí giá còn trong tay thì là của mình, để người ta cướp mất rồi, muốn giựt lại quả không phải dễ. Lời lão đại quả không sai chút nào, ta đánh không lại y, phải nghe lời y. Này, tiểu tử, mau mau khấu đầu bái sư đi thôi.
Đoàn Dự nghĩ gã này tính tình hiếu thắng thích phô trương, ưa nịnh bợ nhưng thua lão đại thì nhận ngay không che dấu, thấy y mắt trái tím bầm, bên khóe miệng cũng rách một đường, chắc là bị lão đại đánh cho, trên đời này còn có người võ công giỏi hơn y, kể cũng lạ, bái sư thì nhất định là không nhưng thôi đành phải cùng y nói hươu nói vượn:
-Có phải lão đại thổi còi gọi ông đến để đánh nhau một trận phải không?
Nam Hải Ngạc Thần đáp:
-Đúng vậy.
Đoàn Dự nói:
-Chắc là ông phải thắng, lão đại bị ông đánh cho chạy dài, có đúng không?
Nam Hải Ngạc Thần lắc đầu:
-Không phải, không phải! Võ công y cao hơn ta nhiều. Nhiều năm nay không gặp, ta vẫn tưởng lần này nếu không đánh thắng y để giành được chức lão đại trong Tứ Đại Ác Nhân thì ít ra cũng cùng y đấu một hai trăm hiệp, ngờ đâu chỉ mới vài ba ngọn quyền cước, y đã đánh ta nằm thẳng cẳng không dậy nổi. Thôi không làm lão đại thì làm lão nhị cũng được rồi. Có điều khi ta đá vào hạ bộ y một cái rõ mạnh, y nói: “Nhạc lão tam, chú mày võ công tiến bộ lắm đó”. Lão đại khen ta võ công tiến bộ, lời lão đại quả không sai chút nào.
Đoàn Dự nói:
-Ông là Nhạc lão nhị, đâu phải Nhạc lão tam.
Nam Hải Ngạc Thần mặt lộ vẻ sượng sùng nói:
-Lâu năm không gặp, lão đại buột miệng nói lung tung, chắc tại y quên đó.
Đoàn Dự nói:
-Lời lão đại quả không sai chút nào, lẽ đâu lại gọi nhầm thứ tự sao?
Ngờ đâu câu đó chính là chọc phải tim đen của Nam Hải Ngạc Thần, y rống lên một tiếng, giận dữ nói:
-Ta là lão nhị, không phải lão tam. Ngươi mau quì xuống, hết sức năn nỉ ta thu làm đồ đệ, ta giả vờ không chịu, ngươi cầu tới cầu lui hai ba lần, rập đầu thật mạnh, ta mới giả vờ miễn cưỡng bằng lòng, thực ra trong lòng mười phần hoan hỉ. Cái đó là qui củ của phái Nam Hải ta, về sau ngươi thu đệ tử cũng phải như thế, đừng có quên nghe chưa?
Đoàn Dự hỏi:
-Cái qui củ đó có thay đổi được không?
Nam Hải Ngạc Thần đáp:
-Đương nhiên là không.
Đoàn Dự hỏi:
-Nếu như thay đổi thì ông là đồ rùa đen, là quân đê tiện chứ gì?
Nam Hải Ngạc Thần đáp:
-Đúng thế!
Đoàn Dự nói:
-Qui củ đó quả thật là hay, nhất định không thể nào sửa đổi, thay đổi thì là đồ rùa đen, là quân đê tiện.
Nam Hải Ngạc Thần đáp;
-Hay lắm, ngươi quì xuống khấu đầu xin ta đi.
Đoàn Dự lắc đầu:
-Tôi không quì xuống khấu đầu, cũng chẳng năn nỉ xin ông thu làm đồ đệ.
Nam Hải Ngạc Thần giận quá, khuôn mặt y biến thành vàng khè, ngoác cái mồm rộng đầy răng nhọn ra, tưởng chừng toan xông lên ăn thịt người, kêu lên:
-Ngươi không rập đầu cầu ta ư?
Đoàn Dự đáp:
-Không rập đầu, không năn nỉ.
Nam Hải Ngạc Thần tiến lên một bước, quát lớn:
-Ta vặn cổ ngươi.
Đoàn Dự đáp:
-Có giỏi cứ vặn cổ đi, tôi không có sức chống trả.
Nam Hải Ngạc Thần vươn tay trái ra, chộp ngay ngực chàng, tay phải nắm ngay đỉnh đầu. Đoàn Dự nói:
-Tôi không có sức chống trả, ông giết tôi thì ông là gì?
Nam Hải Ngạc Thần đáp:
-Thì là đồ rùa đen, là quân đê tiện.
Đoàn Dự đáp:
-Đúng đó.
Nam Hải Ngạc Thần không biết tính sao, nghĩ thầm: “Ta quả không giết được y mà y cũng không chịu cầu xin ta, khó thực!”. Y chợt nhìn thấy Mộc Uyển Thanh vẻ mặt lo lắng, chợt nảy ra một ý, nhảy vọt tới, chộp cổ cô ta giơ lên cao, nhảy lùi lại đến sát bên bờ vách, chân trái co lên, chân phải sử chiêu Kim Kê Độc Lập, nơi đỉnh cao chót vót ấy đứng chông chênh lảo đảo, tưởng chừng cùng Mộc Uyển Thanh sắp ngã xuống vực đến nơi.
Đoàn Dự có biết đâu y đùa rỡn, đem võ công ra hí lộng, e sợ làm hại đến tính mạng Mộc Uyển Thanh kinh hoảng kêu lên:
-Cẩn thận, quay lại đây ngay! Ông… ông mau thả nàng xuống.
Nam Hải Ngạc Thần cười gằn nói:
-Tiểu tử, ngươi giống hệt ta, ta không thể nào không thu ngươi làm đồ đệ. Ta phải lên trên đỉnh núi bên kia đợi mấy người nữa…
Vừa nói y vừa chỉ lên một ngọn núi cao ở xa xa, tiếp tục:
-Ta không hơi sức đâu ở đây cù nhầy với ngươi. Ngươi mau đến đó xin ta thu ngươi làm học trò thì ta sẽ tha mạng cho mụ vợ của ngươi. Còn không ư, hừ hừ, chỉ lốp cốp lốp cốp, rắc một tiếng là xong!
Y giơ tay giả thế bẻ cổ Mộc Uyển Thanh, đột nhiên quay mình nhảy ra, chưởng phải ấn vào bờ đá một cái, cùng Mộc Uyển Thanh liền tuột xuống.
Đoàn Dự kêu lên:
-Này, này! Cẩn thận.
Chàng chạy đến bên bờ vực đã thấy y cùng Mộc Uyển Thanh tuột xuống mấy chục trượng rồi. Đoàn Dự đột nhiên ngồi thụp xuống, cơn đau bụng lại nổi lên.
Mộc Uyển Thanh bị Nam Hải Ngạc Thần nắm sau lưng, từ trên đỉnh non cao tụt xuống, mỗi khi hai người tuột quá nhanh y lại giơ tay trái đẩy vào vách đá, hai người liền rơi chậm lại, hẳn là y dùng chưởng lực để làm giảm sức rơi. Lúc này Mộc Uyển Thanh không còn hơi sức nào mà phản kháng, dẫu có sức cũng không dám giãy giụa khi đang ở giữa lưng trời. Sau cùng nàng đành nhắm nghiền mắt lại, một hồi sau thấy người tưng lên một cái, biết là đã tới đất rồi.
Nam Hải Ngạc Thần không trì hoãn chút nào, vừa xuống là chạy ngay đi. Y thân hình chỉ tầm thước, còn Mộc Uyển Thanh so với con gái thuộc loại cao lớn, nếu như hai người đứng song song cũng chỉ ngang nhau, vậy mà Nam Hải Ngạc Thần xách nàng lên chẳng khác gì cầm một đứa trẻ con không tốn chút hơi sức nào.
Y nhấp nhô trong khu vực đá lởm chởm, hơi nước mông lung, chỉ giây lát đã qua khỏi lòng chảo đến bờ bên kia. Y nói lớn:
-Ngươi là vợ của học trò ta nên ta tạm thời không làm khó. Nếu thằng nhãi đó không chịu bái ta làm thầy, hà hà, lúc đó nó đâu có phải là học trò ta, ngươi cũng đâu có phải là vợ của học trò ta. Nam Hải Ngạc Thần thấy con gái đẹp, xưa nay tiên gian hậu sát, không nể nang ai bao giờ.
Mộc Uyển Thanh nghe thế không khỏi lạnh người, nói:
-Chồng tôi không biết võ công, ở trên đỉnh núi thế làm sao xuống được? Chàng lo cho tôi thể nào cũng sống chết đi xuống để xin làm học trò ông, nếu như sẩy chân, ngã xuống thì tan xương nát thịt, khi đó ông cũng chẳng còn học trò nữa. Một nhân tài giống hệt ông như thế ông có tìm cả đời cũng không ra.
Nam Hải Ngạc Thần gật đầu nói:
-Lời đó kể cũng có lý. Ta quên không nghĩ tới tiểu tử đó không biết cách xuống núi.
Y đột nhiên hú lên một tiếng dài. Chẳng mấy chốc, từ bên sườn núi chạy ra hai hán tử mặc áo vàng, khom lưng hành lễ. Nam Hải Ngạc Thần lớn tiếng ra lệnh:
-Lên trên đỉnh vách núi bên kia kiếm một tiểu tử. Nếu y bằng lòng bái ta làm thầy thì lập tức cõng y qua đây gặp ta. Còn nếu y không chịu thì ở đó canh chừng nhưng đừng làm hại đến y. Gã đó là người lão tử muốn thu làm học trò, bằng cách nào cũng đừng để y bái người khác làm thầy, nghe chưa?
Hai hán tử đó đáp lời:
-Vâng!
Nam Hải Ngạc Thần dặn bảo xong rồi lại nhắc Mộc Uyển Thanh lên chạy tiếp. Mộc Uyển Thanh trong bụng hơi yên tâm, biết rằng trước khi Đoàn Dự tới đây thì mình chưa có gì nguy hiểm, nhưng có điều lang quân tính tình ương ngạnh, bảo chàng phải bái gã hung tàn này làm thầy, chắc hẳn thà chết chứ không chịu nên nghĩ thầm: “Chàng đối với ta dường như có chiều bụng dạ hiệp nghĩa nhưng lại chẳng có cái quyến luyến phu thê, chắc gì đã vì ta mà chịu làm môn đồ ác nhân này. Ôi, chỉ mong chàng được bình yên không suy suyển đừng nhảy từ trên đỉnh cao xuống là được rồi. Không biết chàng lúc này có còn đau bụng nữa không?”.
Nàng suy nghĩ miên man, Nam Hải Ngạc Thần đã xách nàng lên tận trên đỉnh núi. Nội lực gã này quả là sung mãn lại dài hơi, lên rồi vẫn không nghỉ ngơi lại xuống tiếp, cứ liên tiếp như thế qua bốn lần đến ngọn núi cao nhất trong cả quần sơn.
Y bỏ Mộc Uyển Thanh xuống, vạch quần ra đứng đái luôn vào một gốc cây lớn. Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm gã này quả là thô bỉ vô lễ, vội vàng đi ra nơi khác, lấy chiếc khăn che mặt đeo lên. Nàng tự biết mình dung nhan xinh đẹp, nếu để y nhìn lâu e rằng thú tính nổi lên, lúc đó sẽ không còn coi tình thầy trò vào đâu nữa, sau đó ngồi xuống bên cạnh một tảng đá nhắm mắt dưỡng thần.
Nam Hải Ngạc Thần tiểu tiện xong kéo quần lên, đi đến trước mặt nàng nói:
-Ngươi đeo khăn che lên thế là tốt lắm, nếu để ta nhìn một hồi nữa, chỉ sợ không xong đâu.
Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Ngươi cũng còn đôi phần tự biết mình”. Nam Hải Ngạc Thần lại tiếp:
-Sao ngươi không nói gì cả? Lại còn nhắm mắt giả vờ ngủ là sao? Ngươi khinh ta phải không?
Mộc Uyển Thanh lắc đầu, mở mắt ra nói:
-Nhạc lão tiền bối, tên ông là gì? Mai này chồng tôi làm học trò ông, tôi cũng cần phải biết tên ông chứ!
Nam Hải Ngạc Thần đáp:
-Ta tên là Nhạc… Nhạc… cái con bà nó, cái tên ta là do bố ta đặt, tên nghe không hay chút nào. Ông già ta chẳng ra cái đếch gì, đúng là quân đê tiện, vô tích sự.
Mộc Uyển Thanh bật cười thành tiếng, nghĩ thầm: “Nếu cha ngươi là quân đê tiện, vô tích sự thì ngươi là loại gì? Đến bố đẻ ra mình còn chửi, quả thật không đáng làm người”. Nàng chợt nghĩ tới mình cũng chẳng biết cha là ai, chỉ nghe sư phụ nói ông ta là một người bội bạc, e rằng cũng chẳng hơn Nam Hải Ngạc Thần bao nhiêu, trong lòng không khỏi se lại.
Chỉ thấy y chạy qua bên đông vài bước rồi lại chạy qua bên tây vài bước, không lúc nào ngồi yên, Mộc Uyển Thanh thấy thế mà trong lòng bực rọc nên đành nhắm mắt lại. Tuy nhiên tiếng bước chân rầm rập không ngừng, nàng bèn nói:
-Ông lên núi xuống núi không thấy mệt ư? Sao không ngồi xuống nghỉ một chút?
Nam Hải Ngạc Thần quát lên:
-Ngươi đừng có lắm chuyện, lão tử không thích ngồi.
Mộc Uyển Thanh chỉ đành mặc kệ y, lại nghĩ đến Đoàn Dự, trong lòng nửa thấy êm đềm nửa thấy xót xa.
Đột nhiên từ xa xa văng vẳng tiếng khóc mong manh như tơ, thanh âm thật là ảo não, lúc có lúc không dường như có tiếng đàn bà đang rền rĩ:
-Ới con ơi là con ơi! Con của mẹ ơi!
Nam Hải Ngạc Thần hừ một tiếng, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất nói:
-Khóc đám ma đến rồi!
Y cao giọng kêu lên:
-Ai chết mà khóc đó? Lão tử ở đây đợi lâu rồi.
Tiếng người kia lại văng vẳng:
-Con ơi là con! Mẹ nhớ mẹ thương con lắm con ơi!
Mộc Uyển Thanh lạ lùng hỏi:
-Phải mẹ ông đến không?
Nam Hải Ngạc Thần bực bội đáp:
-Cái gì mà mẹ ta? Chỉ nói tầm xàm! Con mụ đó là Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương, một trong Tứ Đại Ác Nhân. Chữ “ác” của mụ đứng thứ hai, thể nào cũng có ngày cái ngoại hiệu Hung Thần Ác Sát của ta sẽ đổi với mụ ấy mới xong.
Mộc Uyển Thanh lập tức hiểu ra: “Thì ra chữ “ác” trong ngoại hiệu ở chữ thứ hai, thì đó là thiên hạ đệ nhị ác nhân”. Nàng bèn hỏi:
-Thế đệ nhất ác nhân thì ngoại hiệu là gì? Đệ tứ ác nhân tên chi?
Nam Hải Ngạc Thần mặt hầm hầm nói:
-Ngươi hỏi ít đi một câu có được không? Lão tử không muốn nói chuyện với ngươi.
Đột nhiên tiếng một người đàn bà buồn rầu nói:
-Lão đại tên là Ác Quán Mãn Doanh còn lão tứ gọi là Cùng Hung Cực Ác.
Mộc Uyển Thanh nào ngờ Diệp Nhị Nương vừa nói đã đến nơi, lên trên núi không một tiếng động, không khỏi giật mình kinh hãi vội quay sang nhìn bà ta. Bà ta mặt một chiếc áo dài màu xanh nhạt, tóc để xõa, độ chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo cũng khá xinh đẹp nhưng hai bên má mỗi bên có ba vết rạch dài, từ mắt chạy xuống tận cằm, dường như bị người ta dùng trảo cào trên mặt. Bà ta bế trên tay một đứa bé trai chừng hai ba tuổi, mập mạp xinh xắn trông thật dễ thương.
Mộc Uyển Thanh vẫn tưởng Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương được xếp trên Hung Thần Ác Sát Nam Hải Ngạc Thần ắt phải là người hung dữ đáng sợ, ngờ đâu trông lại có chút duyên dáng, không khỏi liếc trộm bà ta mấy lần. Diệp Nhị Nương nhìn nàng mỉm cười, Mộc Uyển Thanh không khỏi run lên, thấy nét mặt bà ta ẩn tàng một nỗi sầu khổ vô cùng vô tận, đau thương không để đâu cho hết khiến nàng dường như rơi lệ, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn lâu.
Nam Hải Ngạc Thần nói:
-Tam muội, lão đại, lão tứ sao chưa thấy đến?
Diệp Nhị Nương buồn bã trả lời:
-Trông ngươi mắt bầm mũi sưng thế kia, chắc là bị lão đại đánh cho một trận rồi, sao còn mặt dày mày dạn giả vờ hỏi lão đại sao chưa tới. Ngươi rõ ràng là lão tam, vậy mà nhất định đòi ngồi trên đầu ta là sao? Ngươi còn gọi ta một câu tam muội, người chị này không nể nang gì nữa đâu.
Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:
-Không nể nang thì đã sao nào? Bộ bà muốn đánh nhau chăng?
Diệp Nhị Nương cười khẩy nói:
-Nếu ngươi muốn đánh, ta lúc nào cũng sẵn lòng hầu tiếp.
Đứa trẻ bà ta đang bồng trên tay bỗng khóc ré lên:
-Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?
Diệp Nhị Nương vỗ vỗ nựng đứa trẻ:
-Con ngoan ơi, ta là mẹ con đây!
Đứa trẻ càng khóc to hơn, dãy dụa:
-Bé muốn mẹ cơ! Bé muốn mẹ cơ! Bà không phải mẹ!
Diệp Nhị Nương nhè nhẹ đong đưa, cất tiếng ru:
Ạ ời! Ày ơi!
Bồng bồng mẹ bế con sang,
Qua thăm bà ngoại, ạ ơi,
Qua thăm bà ngoại, cháu ngoan của bà…
Đứa bé càng khóc to hơn. Nam Hải Ngạc Thần nghe tiếng khóc bực mình, quát lớn:
-Mụ ru cái gì? Muốn giết nó thì giết phứt đi cho rồi!
Diệp Nhị Nương cười tít mắt lại, vẫn tiếp tục ru:
Ạ ời! Ạ ơi!
Bà cho con bánh con quà,
Nếu ăn không hết, ạ ơi!
Nếu ăn không hết thì… để về nhà ăn thêm…
Mộc Uyển Thanh nghe thế rùng cả mình, càng nghĩ càng ghê. Lời của Nam Hải Ngạc Thần cho biết Diệp Nhị Nương định vờn đứa bé cho chết, trong lòng không khỏi phẫn nộ, lại vừa sợ hãi, thấy Diệp Nhị Nương vẫn tiếp tục ru:
Con ơi con ngủ cho êm,
Mẹ ru con ngủ mẹ ôm trong lòng.
Ạ ời! Ạ ơi!
Tiếng ru của bà ta đầy vẻ trìu mến khiến nàng chưa hẳn tin lời Nam Hải Ngạc Thần là thật. Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:
-Mỗi ngày mụ phải giết một đứa trẻ con, vậy mà còn làm bộ làm tịch, thật không biết xấu hổ.
Diệp Nhị Nương nhỏ nhẹ nói:
-Ngươi đừng có lớn tiếng la lối, làm cục cưng của ta nó sợ.
Nam Hải Ngạc Thần vùng lên, vươn tay chộp lấy đứa bé định quật cho chết, để nó khỏi khóc lóc ầm ỹ làm y bực mình. Ngờ đâu y ra tay cực nhanh, Diệp Nhị Nương lại còn nhanh hơn, thân hình chỉ xoay nhẹ như một bóng ma, Nam Hải Ngạc Thần đã chộp hụt. Diệp Nhị Nương bải hải kêu lên:
-Ối chà! Tam đệ, ngươi vô cố sao lại hiếp đáp con ta là sao?
Nam Hải Ngạc Thần quát lên:
-Ta muốn quật chết thằng tiểu quỉ đó.
Diệp Nhị Nương dịu dàng nựng đứa bé:
-Cục cưng ơi, có mẹ đây, đừng sợ tam thúc xấu xí kia, y đánh không lại mẹ đâu. Con trắng trẻo mập mạp thế này, càng để lâu càng thích, mẹ đùa với con đến chiều lúc đó mới giết con, còn bây giờ vẫn còn chưa rứt ra được.
Mộc Uyển Thanh nghe câu nói đó tưởng chừng muốn mửa, nghĩ thầm: “Quả đúng là Diệp Nhị Nương xếp hạng cao hơn Nam Hải Ngạc Thần. Nhạc lão tao chỉ mới là Hung Thần Ác Sát chưa thể qua mặt mụ ta được”.
Nam Hải Ngạc Thần chộp một cái không trúng, biết mình có động thủ tiếp cũng vô dụng, không ngừng đi qua đi lại, lẩm bẩm chửi bới, đột nhiên quát lớn:
-Mau qua đây! Thằng bé đó đâu? Sao không đem nó qua đây bái ta làm thầy?
Hai gã áo vàng từ đằng sau tảng đá khép nép đi ra, đứng tránh ở xa xa, chính là hai người lúc trước Nam Hải Ngạc Thần sai đi qua bên kia đón Đoàn Dự. Một người ấp a ấp úng đáp:
-Tiểu… tiểu nhân lên đến trên đỉnh núi, không… không thấy có ai. Đi tìm… đi tìm khắp nơi vẫn không thấy.
Mộc Uyển Thanh kinh hoảng: “Không lẽ chàng… chàng bị ngã xuống chết rồi”. Nam Hải Ngạc Thần quát lên:
-Hay là chúng bay đến trễ quá nên tên tiểu tử đó vô phúc, rơi xuống vực chết rồi?
Hai người đó không dám đến gần, một gã lập cập nói:
-Tiểu nhân hai người… hai người có kiếm khắp nơi dưới sơn cốc nhưng không thấy thi thể.
Nam Hải Ngạc Thần quát lên:
-Thế thì không lẽ nó bay lên trời hay sao? Hai đứa chúng bay dám nói láo ta hả?
Hai người kia vội vàng quì xuống, rập đầu kêu bình bình bình, van xin tha mạng. Chỉ nghe vù vù, Nam Hải Ngạc Thần đã ném hai cục đá qua trúng hai gã này chết ngay lập tức.
Hai người đó không kiếm ra Đoàn Dự, Mộc Uyển Thanh vốn đã bực chúng làm không nên chuyện nên khi Nam Hải Ngạc Thần đánh chết nàng cảm thấy thống khoái, trong chớp mắt tâm tư dâng lên dạt dào: “Chàng không có ở trên núi, dưới vực sâu cũng không có xác, thế thì đi đâu? Hay là rơi vào nơi ẩn khuất nên hai gã này tìm không ra. Hay là hai gã đó có thấy thi thể nhưng không dám nói ra?”.
Nàng vốn đã có chủ ý, nếu Đoàn Dự chết rồi, nàng cũng không sống làm chi, huống chi thân mình rơi vào tay Nam Hải Ngạc Thần, nếu không chết ắt phải chịu không biết bao nhiêu dày vò hành hạ. Thế nhưng không thấy xác Đoàn Dự, thì vẫn còn một tia hi vọng, không thể chết một cách hồ đồ.
Nam Hải Ngạc Thần hết sức bực bội, không ngớt chửi bới:
-Lão đại, lão tứ hai con rùa đó sao giờ này chưa tới là sao. Ta không thèm đợi nữa.
Diệp Nhị Nương nói:
-Ngươi dám không đợi lão đại thật chăng?
Nam Hải Ngạc Thần đáp:
-Lão đại bảo ta nói với ngươi rằng, bọn mình ở trên đỉnh núi này đợi y, đợi cho đủ bảy ngày, nếu sau bảy ngày y không đến, thì tới Vạn Kiếp Cốc của Chung Vạn Cừu đợi y ở đó, chưa gặp thì không được bỏ đi.
Diệp Nhị Nương thản nhiên nói:
-Ta đã bảo ngươi bị lão đại nện cho một trận đích đáng, bây giờ còn chối được hay không?
Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:
-Ai thèm chối? Ta đánh không lại lão đại là đúng rồi, bị y nện một trận, cũng không sai nhưng làm gì mà đích đáng?
Diệp Nhị Nương nói:
-Thì ra ngươi không bị nện một trận đích đáng… cục cưng đừng khóc, mẹ thương… à, thì ra chỉ đánh nhè nhẹ… cục cưng của mẹ…
Nam Hải Ngạc Thần hậm hực nói:
-Cũng chẳng phải là đánh nhè nhẹ. Này coi chừng, lão đại muốn đánh bà liệu bà có chạy nổi không?
Diệp Nhị Nương đáp:
-Ta đâu có mong chức Diệp đại nương, việc gì mà lão đại lại gây sự với ta? Cục cưng ngoan ơi…
Nam Hải Ngạc Thần nói:
-Bà đừng có gọi con mẹ nó là cục cưng có được không nào?
Diệp Nhị Nương cười nói:
-Tam đệ đừng có nóng, ngươi có biết là lão tứ hôm qua trên đường gặp kẻ đối đầu, bị một trận xiểng liểng?
Nam Hải Ngạc Thần ngạc nhiên hỏi lại:
-Cái gì? Lão tứ gặp phải đối đầu, ai vậy?
Diệp Nhị Nương đáp:
-Con nhãi kia trông có vẻ như không bằng lòng, chắc nó đang rủa ta sao mỗi ngày lại đùa nghịch chết một đứa nhỏ, ngươi giết nó trước đi rồi ta sẽ kể cho ngươi nghe.
Nam Hải Ngạc Thần đáp:
-Nó là vợ của học trò ta, nếu ta giết nó thì học trò ta sẽ không chịu bái sư nữa.
Diệp Nhị Nương hỏi:
-Thế học trò ngươi không phải rơi vào sơn cốc chết rồi sao?
Nam Hải Ngạc Thần đáp:
-Cái đó chưa chắc, nếu ngã xuống chết thì cũng phải còn thi thể. Chắc nó trốn ở đâu một hồi rồi sẽ đến đây lạy lục van xin ta xin làm đồ đệ.
Diệp Nhị Nương cười:
-Thế thì để ta ra tay vậy, cứ bảo học trò ngươi đến kiếm ta là xong. Đôi mắt nó trông đẹp quá, ai trông thấy cũng phải ham, tiếc thay sao ta không được như thế, để ta móc mắt nó trước.
Mộc Uyển Thanh lưng toát mồ hôi lạnh nhưng nghe Nam Hải Ngạc Thần nói:
-Không được, thôi để ta điểm huyệt cho nó lăn quay ra ngủ một ngày hai đêm là xong.
Y không đợi Diệp Nhị Nương trả lời liền giơ tay tại hông và nơi cạnh sườn điểm luôn hai huyệt. Mộc Uyển Thanh chỉ thấy đầu choáng váng, lập tức bất tỉnh.
Mộc Uyển Thanh thiếp đi không biết bao lâu đến lúc thần trí hơi tỉnh táo lại thấy thân trên lạnh toát, tai nghe tiếng cười khèng khẹc, tuy là tiếng cười nhưng nghe chẳng có gì là vui, thanh âm vừa sắc vừa thô thật là khó chịu. Mộc Uyển Thanh biết rằng nếu mình chỉ cử động một chút đối phương sẽ phát giác ngay, thể nào cũng ra tay thật nghiệt ngã nên tuy tê mỏi nhưng cũng không dám duỗi chân duỗi tay.
Nàng nghe Nam Hải Ngạc Thần nói:
-Lão tứ, ngươi không việc gì phải khoa trương, tam muội nói ngươi bị đánh tơi tả còn lấp liếm nỗi gì? Thực sự có bao nhiêu kẻ địch vây đánh ngươi thế?
Tiếng người khi the thé, khi ồm ồm kia nói:
-Bảy tên khốn kiếp đánh một mình mỗ, đứa nào đứa nấy đều là hạng cao thủ số một. Bản lãnh ta tuy khá thật nhưng làm sao có thể giết sạch được cả bảy tên.
Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Thì ra lão tứ Cùng Hung Cực Ác đã đến rồi”. Nàng rất muốn hé nhìn xem cái gã Cùng Hung Cực Ác này hình dáng thế nào nhưng lại không dám quay đầu lại mở mắt ra. Lại nghe Diệp Nhị Nương nói:
-Lão tứ chỉ khoác lác, đối phương rõ ràng chỉ có hai người, ở đâu ra thêm năm cao thủ nữa đó? Trong thiên hạ cao thủ đâu mà lắm thế?
Lão tứ giận dữ nói:
-Làm sao bà biết, bà có chính mắt trông thấy hay không?
Diệp Nhị Nương mỉm cười nói:
-Nếu ta không chính mắt trông thấy thì làm sao ta biết được? Hai người đó một đứa sử dụng cái cần câu, còn một đứa sử dụng một đôi búa, có đúng không nào? Hì hì, ngươi thêm thắt ra năm người thì những người đó sử dụng binh khí gì?
Lão tứ lớn tiếng nói:
-Lúc đó bà đứng gần bên sao không ra giúp một tay? Bà muốn tôi chết dưới tay người khác mới thỏa lòng phải không?
Diệp Nhị Nương cười nói:
-Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc, ai mà chẳng biết khinh công tuyệt diệu? Đánh không lại chẳng lẽ không biết bỏ chạy hay sao?
Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Thì ra lão tứ tên là Vân Trung Hạc”. Vân Trung Hạc càng thêm bực tức, tiếng mỗi lúc một to nói:
-Ta lão tứ bị thua dưới tay người khác bộ mụ vẻ vang lắm hay sao? Bọn mình Tứ Đại Ác Nhân lần này tụ hội là do đâu? Đâu phải chỉ để đi thí mạng cho lão bị thịt Chung Vạn Cừu? Y có cho vợ đưa con đến ngủ với ta đâu? Lão đại có thù sâu như biển với hoàng phủ Đại Lý, y gọi chúng ta đến, tất cả bốn người liên thủ xông lên, ta mới ra quân đã bất lợi, mụ lại bình chân như vại đứng ngoài vỗ tay làm vui, liệu mỗ có nên nói cho lão đại biết hay không?
Diệp Nhị Nương cười nói:
-Tứ đệ, ta từ thuở cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ từng được chứng kiến ai khinh công cao như hiền đệ, quả đúng là con hạc trong mây danh bất hư truyền.
Đi như khói tỏa lững lờ,
Chim hồng bay vụt đã mờ mờ xa.
Hai gã kia chỉ còn nước ngóng bụi trông theo, đến như tỉ tỉ đây đuổi cũng còn chưa kịp. Nếu không như thế đời nào người chị này lại đứng ngoài tụ thủ bàng quan?
Dường như bà ta sợ lão tứ mách lại với lão đại nên vội vàng nói lấy lòng mấy câu. Vân Trung Hạc hừ một tiếng, xem ra nộ khí đã bớt nhiều.
Nam Hải Ngạc Thần hỏi:
-Lão tứ, kẻ gây khó khăn cho ngươi là ai thế? Có phải bọn chó săn của hoàng phủ chăng?
Vân Trung Hạc giận dữ đáp:
-Mười phần đến chín là người trong phủ hoàng gia. Ta không tin ở đất Đại Lý này ngoài chúng ra lại còn có ai tài ba cỡ đó.
Diệp Nhị Nương nói:
-Hai người nói gì mà đại náo hoàng phủ dễ như trở bàn tay, cắt cái đầu chó của tên hoàng đế Đại Lý như lấy đồ trong túi, ta đã bảo không phải dễ như thế đâu, bây giờ đã tin chưa?
Vân Trung Hạc bỗng nói:
-Lão đại sao giờ này vẫn còn chưa tới, kỳ hẹn đến nay đã quá ba ngày rồi, xưa nay y chưa bao giờ thế cả, không lẽ… không lẽ…
Diệp Nhị Nương nói:
-Không lẽ có chuyện gì phải không?
Nam Hải Ngạc Thần bực bội nói:
-Hừ, lão đại bảo chúng mình đợi đủ bảy ngày, bây giờ mới có bốn hôm, sao ngươi gấp gáp thế? Lão đại là hạng người cỡ nào, đâu phải như ngươi đâu, đánh không lại người ta liền cụp đuôi mà chạy?
Diệp Nhị Nương đáp:
-Đánh không lại thì chạy, cái đó chính thực kẻ thức thời mới là kẻ tuấn kiệt, ta có sợ là sợ y quả bị bảy tay cao thủ, tám tên hảo hán vây đánh, tuy yếu sức nhưng lại không chịu thua, cho xứng với cái ngoại hiệu Ác Quán Mãn Doanh.
Nam Hải Ngạc Thần nhổ toẹt xuống đất nói:
-Xì! Lão đại hoành hành thiên hạ, nào có sợ gì ai? Ở một cái nước bé xíu như Đại Lý này làm sao sẩy tay được? Con bà nó chứ, đói rồi đây.
Y cầm dưới đất lên một cái đùi bò, nướng trên đống lửa đốt bên cạnh, chỉ một cốc đã có mùi thơm bốc ra. Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Nghe lời y nói thì ta ở trên đỉnh núi này hôn mê đã ba ngày rồi. Không biết có tin tức gì của Đoàn lang không?”.
Nàng đã bốn hôm nay không ăn uống gì nên đói lả, ngửi thấy mùi thơm của đùi thịt bay ra, bụng sôi lên ùng ục. Diệp Nhị Nương cười hỏi:
-Cô em đói lắm rồi phải không? Ngươi đã tỉnh lại, sao còn giả vờ nằm yên? Ngươi có muốn xem mặt Cùng Hung Cực Ác Vân lão tứ hay không?
Nam Hải Ngạc Thần biết Vân Trung Hạc hiếu sắc như chính mạng mình, nếu thấy nhan sắc Mộc Uyển Thanh, dù có chết cũng thể nào ra tay chấm mút, chứ không phải như mình khi nào nổi cơn thèm khát mới tính chuyện cưỡng gian sát nhân, nên vội vàng vứt cho nàng một đùi thịt nửa sống nửa chín, quát lên:
-Ngươi đi qua bên kia, tránh cho xa, đừng có ở đây nghe lén bọn ta nói chuyện.
Mộc Uyển Thanh giả giọng khào khào cho thật khó nghe, hỏi lại:
-Chồng tôi qua chưa?
Nam Hải Ngạc Thần bực tức đáp:
-Con mẹ nó, ta đích thân qua bên đó xem xét kỹ càng cả sơn cốc lẫn trên đỉnh núi nhưng không thấy tung tích tiểu tử đó đâu cả. Tên đó chắc chưa chết nhưng không biết ai cứu y đi đâu. Ta đợi ở đây ba ngày rồi, thêm bốn ngày nữa, đủ bảy ngày mà tiểu tử đó không đến, hừ hừ, lúc đó ta sẽ nướng ngươi lên ta ăn.
Mộc Uyển Thanh trong bụng thở phào, nghĩ thầm: “Gã Nam Hải Ngạc Thần này đâu phải kẻ nói khơi khơi, nếu như y đã qua đó tìm kiếm, cho rằng Đoàn lang chưa chết, hẳn là không sai. Ôi, không biết chàng có nhớ nhung gì ta không, có sang đây cứu mình không nữa!”. Nàng bèn nhặt đùi thịt dưới đất lên, chầm chậm đi ra đằng sau tảng đá. Nàng đói đã lâu, cảm thấy uể oải nhưng nằm yên ba ngày liền, vết thương trên vai đã khép miệng. Lại nghe Diệp Nhị Nương hỏi:
-Tên tiểu tử đó có cái gì hay khiến cho ngươi phải yêu tài?
Nam Hải Ngạc Thần cười đáp:
-Tên tiểu tử đó giống hệt tôi, nếu như học võ công của phái Nam Hải, thể nào cũng hơn cả thầy. Ha ha! Trong Tứ Đại Ác Nhân chỉ có mình ta Nhạc lão… Nhạc lão nhị tuy phải đứng thứ hai, nhưng nói về môn đồ truyền nhân, thì đồ đệ ta phải đứng thứ nhất, không ai sánh kịp.
Mộc Uyển Thanh càng đi càng xa, nghe thấy Nam Hải Ngạc Thần khoa trương tư chất Đoàn Dự thế gian hiếm có, trong lòng vừa hoan hỉ, lại vừa buồn lo nhưng cũng tức cười: “Cái anh chàng Đoàn lang đồ gàn kia, có biết võ công gì đâu? Trừ cái gan liều ra, chẳng làm được chuyện gì. Nam Hải Ngạc Thần nếu quả thu anh chàng làm học trò cưng, phái Nam Hải chắc thể nào cũng xuống dốc”.
Nàng kiếm được một chỗ kín đáo ở sau tảng đá, ngồi xuống gặm chiếc dùi bò, tuy đói lắm nhưng cái đùi phải đến ba bốn cân, chỉ mới ăn chừng nửa non là đã no rồi. Nàng nghĩ thầm: “Đợi đến ngày thứ bảy, nếu quả thực Đoàn lang phụ bạc ta, không đến kiếm mình sẽ tìm cách bỏ trốn”. Nghĩ đến đó nàng thấy chạnh lòng: “Nếu như mình chạy thoát được rồi thì từ nay về sau làm sao sống nổi?”.
Cứ như thế tâm thần bất định, chẳng mấy chốc đã mấy ngày qua. Cái mùi vị “một ngày đằng đẵng xem bằng ba thu” kia bây giờ mới thấy thấm thía. Ngày lại ngày, đêm qua đêm, nàng chỉ mong dưới chân núi vọng lên một chút thanh âm, dẫu chẳng phải Đoàn Dự đến cũng còn hơn là cứ ngày ngóng cổ trông chờ, tối mong cho hết đêm.
Thêm một giờ nàng thấy khổ sở hơn một chút, lúc nào cũng canh cánh nghĩ ngợi gần xa: “Dẫu chàng có lòng đi kiếm ta thì trèo đèo vượt suối cũng đâu có dễ dàng gì, ngày một ngày hai chắc gì tới được. Đến hôm nay mà chàng chưa đến thì chắc là không đến rồi. Tuy chàng không muốn bái gã Nam Hải Ngạc Thần kia làm thầy, nhưng chẳng lẽ không một chút tình nghĩa gì với thiếp sao? Thế sao chàng lại ôm em, hôn em, bằng lòng lấy em làm vợ?”.
Mộc Uyển Thanh càng nghĩ càng chua chát, những lời sư phụ dặn dò “đàn ông con trai trên đời này không ai là không vô tình bạc nghĩa” vẫn còn văng vẳng bên tai, tuy trong lòng nàng vẫn nghĩ rằng “Đoàn lang đâu phải như thế”, nhưng cũng biết đó chẳng qua chỉ tự an ủi mình. Cũng may mấy hôm nay, Nam Hải Ngạc Thần, Diệp Nhị Nương, Vân Trung Hạc không ai đếm xỉa gì đến nàng.
Ba người đó chờ đợi kẻ thiên hạ đệ nhất ác nhân Ác Quán Mãn Doanh tuy bực dọc không trút lên đầu nàng nhưng chộn rộn chẳng khác gì kiến bò trong chảo nóng, hết sức nóng nảy. Mộc Uyển Thanh và ba người đó tuy ở cách nhau khá xa, tiếng hò hét của họ vẫn thỉnh thoảng văng vẳng truyền tới.
Đến tối hôm thứ sáu, Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, gã bạc tình kia chắc là không tới, tối nay nhân khi trời tối, ta phải len lén trốn đi mới được. Nếu không đợi đến sáng mai thì thật khó mà thoát thân”. Nàng đứng lên vặn vẹo người một hồi, sau sáu ngày nghỉ ngơi, tinh thần tuy chán nản nhưng vết thương nhờ có kim sang linh nghiệm cũng đã khỏi bảy tám phần, nghĩ thầm: “Hay nhất là đợi cho ba người cãi nhau đang lúc gay cấn thì mình len lén trốn đi vài mươi trượng, tìm một cái hang nào đó chui vào. Ba người đó ắt sẽ đuổi theo mình ở những nơi xa xôi, không chừng chạy kiếm tới vài chục dặm, đâu có ngờ mình lại ở ngay trên đỉnh núi”. Đến khi họ đuổi xa rồi, lúc đó mình sẽ trốn đi lần nữa”.
Thế nhưng nàng lại nghĩ ngay: “Ôi, họ với ta không thù không oán, đuổi theo mình làm gì? Ta bỏ trốn cũng thế, không bỏ trốn cũng thế, họ đâu có để tâm”.
Ba bốn lần nàng dợm bước toan đi nhưng rồi vẫn khắc khoải nhớ tới lang quân: “Nếu như gã bạc tình kia ngày mai đến thì sao? Nếu ngày mai mình không gặp được y có phải là sẽ nghìn trùng xa cách, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại hay sao? Nếu như cháng quyết tâm đến đây để cùng mình đồng sinh cộng tử, ta lại bỏ đi, chàng không chịu bái sư vì thế mà bị Nam Hải Ngạc Thần giết chết thì có phải ta đã không ra gì với chàng hay sao?”.
Nghĩ tới nghĩ lui, bụng rối như tơ vò, đến lúc trời hửng sáng nàng vẫn không sao quyết định được.