Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Chương 98 - Tệ Tỉ Vinh Hoa, Phù Vân Sinh Tử, Thử Thân Hà Cụ (2)

trước
tiếp

Giàu sang phú quí mà chi, Xem như dép cũ bỏ đi cho rồi.

Cuộc đời mây nổi ai ơi, Đến như sống chết đã coi ra gì.

*

* * Tiêu Phong hỏi lại:

– Thế có nghĩa là bệ hạ định khai chiến với Nam triều ư?

Hồng Cơ đáp:

– Không phải là ta muốn gây sự với Nam triều mà là bọn Nam man muốn cùng ta so tài cao thấp. Thời con mụ già thái hoàng thái hậu của Nam triều còn chấp chính, mọi việc chuyện gì đâu ra đó, ta tuy có bụng nam chinh nhưng không chắc ăn. Bây giờ bà lão đó chết rồi, thằng nhãi Triệu Hú miệng còn hôi sữa kia lại cho người sang dò thám phương bắc, huấn luyện quân đội, chiêu binh mãi mã, tích thảo đồn lương, ha ha, thằng nhãi đó không phải muốn đối phó ta thì còn ai nữa?

Tiêu Phong đáp:

– Nam triều huấn luyện sĩ tốt mình cũng chẳng cần phải để ý làm gì. Mấy năm qua Tống Liêu không giao tranh, hai nước thái bình, Triệu Hú đến xâm phạm thì mình sẽ đánh cho chúng một trận tan tành. Còn như nếu y sợ thanh uy của bệ hạ, không dám vọng động khinh suất thì mình cũng chẳng cần chấp nhất tên tiểu tử đó làm chi.

Gia Luật Hồng Cơ nói:

– Huynh đệ có chỗ chưa am tường, Nam triều đất rộng người đông, sản vật phong phú, nếu như có được một minh chúa, nhất định đối phó với Đại Liêu thì chúng ta không thể nào địch nổi. May sao gã Triệu Hú kia hành động càn rỡ, biếm trục trung thần, đến cả gã râu rậm họ Tô cũng bị đuổi rồi. Lúc này vua tôi không hòa thuận, lòng người không theo, quả đúng là cái cơ hội nghìn năm một thuở. Lúc này không khởi sự thì còn chờ đến bao giờ?

Tiêu Phong đưa mắt nhìn xuống phương nam, trước mắt như hiện ra một cảnh tượng huyễn ảo: Hàng nghìn hàng vạn quân Liêu đang ào ào tiến xuống, nhà cửa cháy ngút trời, bao nhiêu là nam phụ lão ấu rên xiết dưới vó ngựa, tên bay khắp nơi, binh lính Tống Liêu chém giết, xác người rơi từ trên mình ngựa xuống, máu hòa lẫn với nước sông cuốn đi, xương trắng đầy đồng…

Gia Luật Hồng Cơ lớn tiếng nói:

– Liệt tổ tông người Khất Đan chúng ta ai ai cũng mong thu đất Nam triều vào bản đồ, nhưng mấy lần đều thất bại. Hôm nay mệnh trời đã đến, đại công sẽ thành ở trong tay ta. Hảo huynh đệ, tên vua tôi hai chúng ta sẽ mãi mãi ghi trong thanh sử, chẳng phải là chuyện hay lắm sao?

Tiêu Phong quì phục xuống, liên tiếp khấu đầu nói:

– Bệ hạ, vi thần có một việc khẩn cầu.

Gia Luật Hồng Cơ hơi kinh ngạc hỏi:

– Ngươi muốn điều chi? Nếu ca ca có thể làm được thì không chối từ một chuyện gì hết.

Tiêu Phong đáp:

– Xin bệ hạ vì muôn vạn sinh linh hai nước Tống Liêu, thu hồi thánh ý Nam chinh. Người Khất Đan chúng ta xưa nay sinh sống bằng đường du mục, dẫu có lấy được đất của Nam triều cũng chẳng làm gì. Huống chi binh đao là chuyện hung hiểm, chiến tranh là chỗ nguy nan đâu có nhất định chắc thắng, nếu như thất bại, lại khiến cho tổn thương đến uy danh của bệ hạ.

Gia Luật Hồng Cơ nghe giọng điệu của Tiêu Phong từ đầu chí cuối không muốn nam chinh, nghĩ đến vương công quí nhân, tướng soái đại thần Khất Đan trước nay hễ nghe đến “nam chinh” thì ai nấy nhảy cỡn lên reo hò, sao chỉ riêng Tiêu Phong lại ngăn trở? Y liếc nhìn Tiêu Phong thấy ông lông mày nhíu lại tỏ vẻ lo lắng nghĩ thầm: “Ta phong y làm Tống Vương, Bình Nam đại nguyên soái, ở Đại Liêu là một cao quan, chỉ dưới một người, ở trên vạn người, sao y lại không thấy vui là thế nào? Đúng rồi, y tuy là người Liêu nhưng từ bé được giống Nam man nuôi nấng lớn khôn, có thể nói một nửa là giống Nam man. Đại Tống là phụ

mẫu chi bang của y, nghe ta phát binh chinh phạt nên vội vàng hết sức ngăn trở. Xem như thế này, nếu ta miễn cưỡng ép y cầm binh tiến về nam, chỉ sợ y không tận lực”. Y bèn nói:

– Ý định nam chinh của ta đã quyết rồi, huynh đệ không nên nhiều lời.

Tiêu Phong đáp:

– Chinh chiến là đại sự của quốc gia, xin bệ hạ suy nghĩ cho kỹ. Nếu như hoàng thượng nhất quyết nam chinh xin giao cho người hiền năng thì hơn. Để thần thống lãnh đại binh, e rằng làm hỏng việc của bệ hạ.

Phen này Gia Luật Hồng Cơ hùng hùng hổ hổ xuống phương nam, phong thưởng quyền cao tước trọng cho Tiêu Phong, sai ông thống suất hùng binh, ấy là nghĩ đến tình anh em kết nghĩa, ban cho Tiêu Phong một ân điển cực lớn, vẫn tưởng chắc ông sẽ sung sướng lắm, nào ngờ ông nói như thế chẳng khác nào đổ một thùng nước lạnh vào mặt mình, lại không chịu nhận chức Bình Nam đại nguyên soái, trong lòng hết sức bất mãn, lạnh lùng nói:

– Trong lòng ngươi Nam triều coi hơn cả nước Liêu ư? Ngươi thà trung với Nam triều chứ không chịu trung với Đại Liêu chăng?

Tiêu Phong lạy phục xuống nói:

– Bệ hạ minh giám. Tiêu Phong là người Khất Đan, dĩ nhiên phải trung với Đại Liêu rồi. Đại Liêu nếu gặp nguy nan, Tiêu Phong này dù phải nhảy vào nước sôi, xông vào lửa cháy, tận trung báo quốc, vạn tử bất từ.

Gia Luật Hồng Cơ hỏi:

– Thằng nhãi con Triệu Hú đã có bụng thôn tính lãnh thổ Đại Liêu. Người đời thường bảo: Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Nếu chúng ta không tiên phát chế nhân, không chừng có cái họa vong quốc diệt chủng. Ngươi bảo là tận trung báo quốc, vạn tử bất từ, vậy sao ta bảo ngươi vì nước thống lĩnh hùng binh, ngươi lại không phụng mệnh?

Tiêu Phong đáp:

– Thần bình sinh giết người đã nhiều, thật không muốn hai tay dính thêm máu tanh nữa, xin bệ hạ bằng lòng cho thần từ quan, ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm.

Gia Luật Hồng Cơ nghe ông đòi từ quan, lại càng phẫn nộ, bụng nảy ra sát ý, tay liền để lên cán đao, muốn rút phắt ra chém đầu Tiêu Phong nhưng lập tức nghĩ lại: “Người này võ công ghê gớm, ta chém y một cái không chết thể nào cũng bị y làm hại. Huống chi trước đây y có công lớn dẹp loạn, lại cùng ta kết nghĩa anh em, bây giờ một lời không hợp đã giết công thần, như thế làm tổn đến ân đức”. Y bèn thở dài một tiếng, buông cán đao ra nói:

– Ngươi với ta sở kiến không giống nhau, nhất thời không thể miễn cưỡng. Thôi ngươi quay về suy nghĩ lại cho kỹ, mong sẽ hồi tâm chuyển ý, nhận lệnh nam chinh.

Tiêu Phong tuy bái phục trên mặt đất nhưng người ở bên cạnh dù chỉ nhướng mày, giơ một ngón tay ông cũng đã cảnh giác ngay, huống chi Gia Luật Hồng Cơ tay để lên cán đao, trong lòng nổi ý định giết người thì làm gì ông không biết? Ông biết rằng nếu như mình còn nói thêm nữa, càng nói thì càng thêm hục hặc, e sẽ nghịch nhau bèn đáp:

– Tuân chỉ.

Ông liền đứng lên, dắt con ngựa của Gia Luật Hồng Cơ lại. Gia Luật Hồng Cơ không nói một lời, nhảy lên ngựa, phóng vụt đi. Lúc trước xuôi nam, hai người quân thần cưỡi ngựa song song nay trở về bắc người sau kẻ trước, cách nhau cả dặm. Tiêu Phong biết Gia Luật Hồng Cơ đã có bụng nghi mình, nếu đi quá gần không khỏi khiến y bất an mà lỡ đề cập đến chuyện nam chinh, không lẽ không trả lời nên chỉ theo ở xa xa.

Về đến thành Nam Kinh, Tiêu Phong mời Liêu đế vào ở trong vương phủ Nam Viện Đại Vương, Gia Luật Hồng Cơ cười đáp:

– Ta không đến làm phiền ngươi đâu, để ngươi bình tĩnh lại, suy nghĩ cho kỹ họa phúc lợi hại, ta quay về ngự doanh nghỉ được rồi.

Tiêu Phong liền cung kính tiễn Gia Luật Hồng Cơ trở về ngự doanh. Gia Luật Hồng Cơ đem từ Thượng Kinh rất nhiều bảo đao lợi kiếm, tuấn mã mỹ nữ ban thưởng cho ông, Tiêu Phong tạ ơn đem cả về vương phủ.

Tiêu Phong bình thời rất ít khi đích thân giải quyết chính vụ, các loại văn vật thư tịch không màng đến, thành ra vương phủ không có thư phòng. Ông chỉ thường cùng chư tướng ngồi bệt xuống trong đại sảnh, gọi đem rượu ra uống, cắt lấy thịt mà ăn, không mất cái phong vị hào sảng trước đây khi ở cùng bọn Cái Bang. Người Khất Đan sinh sống trong sa mạc, nơi trướng phủ cũng đều như thế, thấy đại vương cũng hòa hợp với mình, đối xử thân thiết nên ai nấy đều hoan hỉ.

Lúc Tiêu Phong từ ngự doanh trở về thì trời đã tối, vừa bước chân vào đại sảnh, đã thấy dưới ánh đuốc mỡ bò bập bùng, một thiếu nữ áo tím nằm phục trên tấm da hổ, chính là A Tử.

Nàng nghe tiếng chân người vội vàng nhỏm dậy, nhào tới ôm cổ Tiêu Phong, nhìn vào mắt ông hỏi:

– Em trở về tỉ phu có mừng không? Sao mặt mày lại có vẻ khó chịu như thế?

Tiêu Phong lắc đầu nói:

– Ta buồn là vì chuyện khác. A Tử, ngươi trở về, ta mừng lắm chứ. Ở trên đời này, ta chỉ còn khắc khoải một mình cô thôi, sợ không biết cô có gặp chuyện gì nguy hiểm không? Ngươi trở lại ở bên cạnh ta, mắt lại chữa khỏi rồi, chẳng còn gì phải lo lắng.

A Tử cười nói:

– Tỉ phu, không những mắt em khỏi rồi mà hoàng thượng lại còn phong em làm công chúa, anh có thấy vui không?

Tiêu Phong đáp:

– Có phong công chúa hay không thì tiểu A Tử vẫn là tiểu A Tử. Hoàng thượng cũng vừa thăng quan cho ta, ôi!

Ông vừa nói vừa thở dài sườn sượt, nhắc một chiếc túi da bò đựng đầy rượu lên, mở nắp tu một hơi. Trong đại sảnh chỗ nào cũng để toàn là túi rượu, mỗi khi Tiêu Phong thèm là uống, chẳng cần ai phục dịch. A Tử cười nói:

– Chúc mừng tỉ phu được thăng quan.

Tiêu Phong lắc đầu nói:

– Hoàng thượng phong ta làm Tống Vương, Bình Nam đại nguyên soái, sai ta đem binh đi công đả Nam triều. Ngươi thử nghĩ xem, một khi chinh chiến thì biết bao nhiêu quan quân bách tính sẽ phải chết? Ta không chịu bái mệnh, thành thử hoàng thượng bực tức lắm.

A Tử đáp:

– Tỉ phu quả là quái lạ. Tiểu muội nghe nói ở Tụ Hiền Trang tỉ phu đã từng giết vô số hào kiệt Trung Nguyên, chẳng thấy thở dài chút nào. Bọn man tử võ lâm Trung Nguyên ức hiếp anh đến thế, hôm nay được hoàng thượng cho thổ khí dương mi, sai suất lãnh đại quân về giết sạch sành sanh bọn khốn kiếp đó, đại ca lại không vui là sao?

Tiêu Phong giơ chiếc bao da lên uống một ngụm lớn, lại thở dài một tiếng nói:

– Hôm đó ta và tỉ tỉ ngươi bị họ vây đánh, nếu không hết sức chiến đấu thì sẽ bị loạn đao phân thi, đó là thế chẳng đặng đừng. Hôm đó những người bị ta giết có vô số bạn cũ của ta, sau này nghĩ lại trong lòng hết sức xót xa.

A Tử kêu lên một tiếng:

– Ồ, tiểu muội biết rồi, năm xưa tỉ phu vì chị A Châu nên mới đành lòng giết người. Thế như bây giờ tiểu muội năn nỉ tỉ phu đi giết bọn man tử Nam triều, liệu có được không?

Tiêu Phong lườm cô ả, gắt lên:

– Mạng người là chuyện lớn, vậy mà ngươi nói ra tưởng như giết bò giết cừu không bằng. Cha ngươi tuy là người Đại Lý nhưng mẹ ngươi cũng là người nước Tống Nam triều.

A Tử bĩu môi quay mặt đi nói:

– Tiểu muội đã biết trong lòng tỉ phu, dù một nghìn em cũng chẳng bằng được chị ấy, một vạn A Tử sống cũng chẳng bằng được một A Châu đã qua đời. Xem ra chỉ có nước em chết quách cho xong, lúc đó anh mới mủi lòng được một chút. Giá biết thế… em… em chẳng hơi đâu phải đường sá xa xôi lặn lội đi tìm anh. Anh… anh có bao giờ coi ai ra gì đâu?

Tiêu Phong nghe nàng nói giọng lưỡi ra chiều u oán, không khỏi bàng hoàng, nhớ đến khi trước cô ta phát xạ độc châm ám toán mình, cũng chỉ cốt để mình mãi mãi ở bên cạnh nàng, bèn đáp:

– A Tử, ngươi còn nhỏ, chỉ được cái bướng bỉnh ngang ngược, không hiểu chuyện người lớn…

A Tử cướp lời:

– Cái gì mà người lớn với chẳng trẻ con? Em không còn là con nít nữa. Tỉ phu đã nhận lời tỉ tỉ lo liệu cho em, anh… anh chỉ lo cho em cơm ăn, áo mặc, chứ có… chứ có bao giờ lo đến lòng dạ em đâu? Anh có bao giờ hỏi đến tâm sự em thế nào đâu?

Tiêu Phong càng nghe càng thêm kinh hoảng, không dám tiếp lời. A Tử quay lưng lại, nói tiếp:

– Khi mắt em bị mù, em biết là tỉ phu sẽ chẳng bao giờ thích em nên có dám gần gũi đâu? Bây giờ mắt em sáng lại rồi, anh cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến, em… em có chỗ nào không bằng A Châu? Mặt mũi không xinh đẹp ư? Hay là không thông minh bằng? Cũng bởi vì chị ấy chết rồi nên anh mới ngày đêm khắc khoải. Em… em… tiếc thay hôm đó không bị anh một chưởng đánh chết, như thế anh sẽ mãi mãi nhớ đến em như nhớ A Châu…

Nàng nói đến tâm sự đau lòng đó, đột nhiên quay lại sà vào lòng Tiêu Phong, khóc nức nở. Tiêu Phong lúng túng, không biết phải nói thế nào cho phải.

A Tử thút thít một hồi rồi nói:

– Thế tiểu muội còn trẻ con ở chỗ nào? Hôm ở bên chiếc cầu đêm mưa bão sấm sét, thấy anh đánh chết chị em rồi, khóc lóc thật não lòng, em cảm thấy thương mến không biết chừng nào. Em tự nhủ: “Đại ca chẳng nên khổ sở như thế. Không có A Châu thì em sẽ là A Châu, hết lòng hết dạ yêu thương anh”. Em đã nhất định rồi, nguyện sẽ suốt đời ở bên anh. Thế nhưng đại ca lại cứ duỗi ra khiến tiểu muội phải tự nói với mình: “Giỏi nhỉ, anh không cho tôi đi theo, đã thế tôi sẽ làm cho anh tàn phế, mọi việc sẽ phải tùy thuộc vào tôi, sẽ phải theo tôi mãi mãi”.

Tiêu Phong lắc đầu:

– Chuyện cũ không cần phải nhắc lại nữa.

A Tử gắt lên:

– Sao lại là chuyện cũ? Trong lòng em thì lúc nào nó cũng như mới ngày hôm nay. Em không nói với tỉ phu nữa, xưa nay anh vẫn nào có coi em ra gì đâu?

Tiêu Phong nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô gái nói khẽ:

– A Tử, tuổi của ta hơn gấp đôi tuổi cô, lo liệu cho cô như chú như anh. Trong đời ta chỉ yêu thương có một người con gái, đó là chị cô thôi. Mãi mãi sẽ không có người đàn bà nào thay thế cho A Châu được, ta cũng quyết không yêu thương một người thứ hai nào. Hoàng thượng ban cho ta hơn một trăm mỹ nữ, đến nay ta cũng chưa nhìn thẳng vào mặt người nào. Ta lo lắng cho cô cũng chỉ vì A Châu mà thôi.

A Tử tức tối, đột nhiên giơ tay tát bốp một cái lên mặt Tiêu Phong. Tiêu Phong nếu như muốn tránh thì chưởng đó làm sao trúng mặt được? Chỉ vì ông thấy A Tử tức giận đến mặt tái nhợt, trong ánh mắt đầy vẻ thê lương, càng nhìn càng thấy xót xa nên không tránh né để nàng tát một cái cho hả dạ.

A Tử đánh được một cái lại đâm hối hận, kêu lên:

– Tỉ phu, em quả là tệ hại, anh… anh đánh lại đi, đánh lại đi!

Tiêu Phong nói:

– Thế chẳng phải tính trẻ con thì là gì? A Tử, trên đời này có chuyện gì gọi là lớn đâu, cũng chẳng phải đau lòng đến thế. Sao ánh mắt ngươi lại có vẻ bi thương như vậy? Tỉ phu là một hán tử thô lỗ, ngươi quả như muốn bầu bạn với ta thì chỉ thêm bực mình.

A Tử đáp: – Có thực mắt em tỏa ra vẻ bi thương đau đớn hay chăng? Ôi, cũng tại cái tên xú bát quái đó làm khổ em.

Tiêu Phong hỏi lại:

– Cái gì mà bảo tên xú bát quái đó làm khổ ngươi?

A Tử đáp:

– Đôi mắt của em đây, chính là của tên đầu sắt xấu như ma cho em đó.

Tiêu Phong nhất thời chưa rõ nàng nói chuyện gì nên nhắc lại:

– Tên đầu sắt? Xấu như ma?

A Tử đáp:

– Cái gã bang chủ Cái Bang Trang Tụ Hiền, tỉ phu có biết đó là ai không? Nói ra quả khiến người ta cười đến vỡ bụng, y chính là kẻ em đã đeo cho một cái mặt nạ sắt Du Thản Chi. Y chính là con của nhị trang chủ Tụ Hiền Trang Du Câu, đã từng dùng vôi bột ném vào anh đó. Cũng chẳng biết y học ở đâu được môn võ công cổ quái cứ lẽo đẽo theo em, cố hết sức làm cho em vui lòng. Em bị y đánh lừa thật khổ quá, khi đó mắt em mù, cũng chẳng ai săn sóc nên cứ một Trang công tử ơi, hai Trang công tử hỡi. Bây giờ nghĩ lại thật là mắc cở.

Tiêu Phong lạ lùng:

– Thì ra gã Trang bang chủ của Cái Bang chính là người bị ngươi bắt làm Thiết Sửu, thảo nào mặt mày đầy sẹo, chắc là lúc y gỡ chiếc mặt nạ ra nên mới bị thương. Gã hề sắt đó là Du Thản Chi đấy sao? Ôi, ngươi quả thực tai quái hết cỡ, hành hạ người ta đến mức ấy. Gã đó không thù ngươi, lại chăm lo săn sóc ngươi, quả là hiếm có.

A Tử cười khẩy đáp:

– Hứ, cái gì mà hiếm có? Y có tốt lành gì đâu? Y chỉ muốn em lấy y đấy thôi.

Tiêu Phong nhớ lại tình cảnh ánh mắt Du Thản Chi nhìn A Tử trên núi Thiếu Thất quả là đầy mối thâm tình, có điều khi ấy ông không chú ý bèn nói:

– Ngươi biết rõ mọi sự rồi, tức quá liền giết y đi rồi móc hai mắt y chứ gì?

A Tử lắc đầu:

– Không phải, em nào có giết y, đôi mắt này do y tự nguyện cho em đó.

Tiêu Phong lại càng không hiểu:

– Vì cớ gì y lại bằng lòng móc mắt mình ra đem cho ngươi?

A Tử đáp:

– Quả thực chưa thấy ai ngu như gã này. Tiểu muội cùng y đến Phiêu Miểu Phong cung Linh Thứu rồi, tìm được nghĩa đệ của tỉ phu là Hư Trúc Tử, nhờ ông ta chữa mắt. Hư Trúc Tử lục sách thuốc đọc thật kỹ, nói là phải kiếm cho được mắt người sống còn tươi thay vào mới được.

Trên cung Linh Thứu ai ai cũng là hạ thuộc của Hư Trúc Tử, em có cầu y chữa, y cũng chẳng bằng lòng móc mắt họ ra. Em lại bảo Du Thản Chi xuống dưới núi bắt một người nào đó đem lên thì gã liền khóc lóc, bảo là sau khi em chữa khỏi mắt rồi, nhìn rõ bộ mặt của hắn sẽ không còn ngó ngàng gì đến y nữa. Em bảo em sẽ không bỏ y, y không tin.

Có ngờ đâu y kiếm một con dao đến tìm Hư Trúc Tử nguyện ý tặng đôi mắt cho em. Hư Trúc Tử nhất định không chịu, gã đầu sắt liền lấy dao rạch ngang vạch dọc mấy đường trên người, trên mặt mình bảo là nếu Hư Trúc Tử không bằng lòng y sẽ tự sát ngay. Hư Trúc Tử không biết làm sao, chỉ đành lấy đôi mắt y thay vào cho em.

Nàng kể có vẻ giản dị tưởng như một chuyện thật bình thường nhưng Tiêu Phong nghe rồi hết sức kinh hãi, những chuyện hung hiểm kinh tâm động phách ông từng trải cũng không sao hơn được. Hai tay ông run run, bịch một tiếng vứt túi ruợu trên tay xuống nói:

– A Tử, có thật Du Thản Chi cam tâm tình nguyện đem đôi mắt thay cho ngươi hay chăng?

A Tử đáp: – Đúng vậy.

Tiêu Phong nói:

– Ngươi… ngươi quả là lòng lim dạ đá, người ta đem đôi mắt cho ngươi mà ngươi cũng nhận hay sao?

A Tử nghe ông nói có vẻ gay gắt, mắt chớp chớp, lại muốn khóc, đột nhiên nói:

– Tỉ phu, nếu như mắt anh bị mù thì em cũng cam tâm tình nguyện đem mắt tặng cho anh ngay.

Tiêu Phong nghe nàng nói thật hết sức sắt đá, không phải chuyện đùa, trong lòng hết sức cảm động, dịu dàng nói:

– A Tử, vị Du quân đó đối với ngươi một mối thâm tình, ngươi quả là có phúc mà không biết hưởng. Ngoài y ra trên đời này kiếm đâu ra được một tình lang như thế nữa? Hiện giờ y đang ở đâu?

A Tử đáp:

– Hẳn y vẫn còn ở cung Linh Thứu. Y không có mắt, ngọn Phiêu Miểu hiểm trở như thế làm sao xuống được?

Tiêu Phong nói:

– Ồ, không chừng nhị đệ đã kiếm được mắt của một tử tù nào thay mắt cho y rồi.

A Tử đáp:

– Không thể được, chú tiểu đó… ấy quên, Hư Trúc Tử có nói, mắt của tiểu muội chỉ bị lão tặc Đinh Xuân Thu làm hỏng giác mạc nhưng cân mạch không sao thành ra mới thay được. Thiết Sửu thì mắt bị móc ra rồi, gân mạch đứt hết, không thể nào thay được nữa.

Tiêu Phong nói:

– Vậy ngươi mau mau trở lại bầu bạn với y, từ nay không bao giờ rời xa y nữa.

A Tử lắc đầu:

– Tiểu muội không đi, em chỉ đi theo tỉ phu thôi, cái thứ người xấu như yêu quái kia, trông thấy đã buồn nôn, ai lại ở với hạng người như thế bao giờ?

Tiêu Phong giận dữ nói:

– Người ta mặt mũi tuy xấu nhưng lòng dạ còn đẹp gấp trăm lần ngươi. Ta không cần ngươi phải ở với ta, không muốn thấy mặt ngươi nữa.

A Tử dậm châm khóc òa lên:

– Em… em…

Chỉ nghe ngoài cửa có tiếng chân người, hai tên vệ sĩ cùng hô lớn:

– Thánh chỉ đến!

Sau đó sảnh môn mở ra, Tiêu Phong và A Tử cùng quay lại, thấy một sứ giả của hoàng đế đang tiến vào. Lễ nghi triều đình nước Liêu không phiền phức như của Đại Tống, thần tử trông thấy sứ giả của nhà vua, chỉ cần đứng thẳng nghe đọc thánh chỉ, không phải chạy đi thay triều phục, bày hương án, quì xuống tiếp chỉ. Gã sứ giả lớn tiếng đọc:

– Hoàng thượng cho gọi Bình Nam công chúa kiến giá.

A Tử đáp:

– Vâng!

Nàng vội vàng quệt nước mắt, theo sứ giả đi ra. Tiêu Phong nhìn theo sau lưng A Tử, nghĩ thầm: “Gã Du Thản Chi đối với cô nàng tình ái thâm trọng, trên đời xưa nay hiếm có. Chỉ vì ta đối với A Tử là mối tình đầu, lại ở bên cạnh ngày đêm không rời, sau khi nàng trọng thương, chẳng tị hiềm nam nữ, hết sức chiếu liệu, thành thử cô ả mới nảy sinh ra một tình quyến luyến thật trẻ con. Ta phải làm thế nào khuyên A Tử quay trở lại bên cạnh Du quân chứ người ta đối với cô nàng như thế, một người đã móc mắt tặng cho mình bây giờ bỏ rơi thì trời đất còn dung sao được”.

Tiếng chân của sứ giả và A Tử xa dần, sau cùng không còn nghe thấy nữa, lại nhớ đến chỉ ý của Gia Luật Hồng Cơ sai mình đi chinh phạt Tống triều: “Hoàng thượng gọi A Tử có chuyện gì thế nhỉ? Chắc là bảo nàng khuyên ta nhận lời chinh phạt nhà Tống. Nếu như ta nhất quyết không phụng chiếu thì còn gì là quốc pháp nữa? Vừa rồi ở nam giao tranh chấp, hoàng thượng để tay lên cán đao, đã toan giết ta, có lẽ còn nghĩ tình quân thần, nghĩa huynh đệ mà phải cố khắc chế. Nếu như ta phụng mệnh phạt Tống, đem binh sang giết hàng nghìn hàng vạn người thì sao đành lòng? Huống chi cha ta đang xuất gia ở chùa Thiếu Lâm, nghe tin ta đem quân xuống phương nam, ắt sẽ thất vọng lắm. Ôi, nếu ta kháng lại mệnh vua thì là kẻ bất trung, không coi tình kim lan vào đâu thì là bất nghĩa, còn như tấn công xuống phương nam, tàn sát bách tính thì lại là kẻ bất nhân, vi phạm vào chí hướng của cha thì là kẻ bất hiếu. Trung hiếu nan toàn, nhân nghĩa không thể hai bề vẹn cả, bây giờ mình phải làm sao? Bỏ, bỏ, bỏ đi thôi! Cái chức Nam Viện Đại Vương này ta không thèm làm nữa, chi bằng treo ấn đóng kho, không từ biệt hoàng thượng mà đi là xong. Thế nhưng đi đâu bây giờ? Trời đất mang mang, sao lại không có chỗ cho Tiêu Phong này dung thân?”.

Ông cầm chiếc túi rượu lên tu hai ngụm, nghĩ thầm: “Thôi mình đợi A Tử về, cùng nàng đi lên Phiêu Miểu Phong, một là đưa nàng đến gặp Du quân, hai là cùng nhị đệ hàn huyên một chuyến, sau đó tính lại”.

A Tử theo sứ giả đi tới ngự doanh, vừa gặp Gia Luật Hồng Cơ đã lanh chanh nói ngay:

– Hoàng thượng, cái tước Bình Nam công chúa ban cho tiểu nữ, tiểu nữ không nhận đâu.

Gia Luật Hồng Cơ cho đòi A Tử đến quả đúng như Tiêu Phong dự liệu, chính là để bảo nàng khuyên Tiêu Phong phụng chỉ nam chinh, gặp nàng chưa gì đã nói phủ đầu như thế không khỏi nhíu mày, hậm hực nói:

– Triều đình phong thưởng là chuyện quốc gia đại sự, chứ có phải trò đùa của trẻ con đâu mà để ngươi thích thì lấy, không thích thì thôi.

Ông vốn dĩ nghĩ đến cái tình với Tiêu Phong, yêu ai yêu cả đường đi, thành thử đối với A Tử luôn luôn dịu ngọt, bây giờ nói thế là nặng lắm rồi. A Tử oa lên một tiếng khóc hu hu. Gia Luật Hồng Cơ giậm chân quát:

– Quá lắm rồi! Quá lắm rồi! Chẳng ra thể thống gì cả.

Bỗng nghe từ sau trướng có tiếng đàn bà yểu điệu nói:

– Hoàng thượng, sao lại giận thế? Lẽ nào lại dọa một cô bé con đến khóc òa lên thế kia?

Kế đó nghe tiếng vòng kêu leng keng, một phụ nữ sang trọng đủng đỉnh đi ra. Người đàn bà đó đôi mắt long lanh, vừa chải đầu vừa cười nửa miệng, A Tử nhận ra đó chính là Mục quí phi, người được hoàng thượng sủng ái nhất, liền sụt sùi nói:

– Mục quí phi, tỉ tỉ lại đây xem thử có công bình không nào? Tiểu muội chỉ nói là không nhận chức Bình Nam công chúa, thế mà hoàng thượng liền la tiểu muội ngay.

Mục quí phi thấy nàng khóc lóc thật đáng thương, hai người đã lâu không gặp, thân hình A Tử đã cao lớn hơn nhiều, mặt mày cũng thêm xinh đẹp, bèn nháy mắt cho Gia Luật Hồng Cơ, nhếch mép cười nói:

– Hoàng thượng, nếu cô ấy không chịu làm Bình Nam công chúa thì hoàng thượng phong cho cô ấy làm Bình Nam quí phi đi.

Gia Luật Hồng Cơ vỗ đùi quát:

– Chỉ nói xàm! Ta phong cho đứa bé này là vì Tiêu Phong huynh đệ, một người là Bình Nam đại nguyên soái, một người là Bình Nam công chúa để cho hai người nở mày nở mặt mà thành hôn. Có ngờ đâu Tiêu Phong không chịu làm Bình Nam đại nguyên soái, còn cô nhỏ này thì không chịu làm Bình Nam công chúa. Phải rồi, ngươi là người nam man nên không chịu vì ta mà bình nam, phải vậy không?

Trong giọng nói có ẩn ý uy hiếp. A Tử đáp:

– Tiểu nữ chẳng cần biết bình nam hay không bình nam! Bệ hạ bình đông cũng được, bình tây cũng được, tiểu nữ chẳng cần biết đến. Có điều tỉ phu của tiểu nữ… tỉ phu lại ép tiểu nữ lấy một gã mù hai mắt xấu như ma.

Hồng Cơ và Mục quí phi hai người nghe thế hết sức lạ lùng, cùng hỏi:

– Sao thế?

A Tử không muốn nói rõ đầu đuôi, chỉ đáp:

– Tỉ phu không thích tiểu nữ nên ép lấy người khác.

Ngay khi đó, ngoài trướng có người gọi nhỏ:

– Hoàng thượng!

Gia Luật Hồng Cơ đi ra thấy tên vệ sĩ thân tín của Tiêu Phong, gã kia nói nhỏ:

– Khải bẩm hoàng thượng: Tiêu đại vương dán một bao thư bên ngoài kho, còn chiếc ấn vàng dùng vải bao lại treo tại xà nhà, xem như thế, chắc… chắc là có ý bỏ đi không từ biệt rồi.

Gia Luật Hồng Cơ nghe thế, lập tức nổi cơn thịnh nộ kêu lên:

– Phản rồi, phản rồi! Y có còn coi ta là hoàng đế nữa hay thôi?

Y suy nghĩ rồi nói:

– Mau triệu Đô Chỉ Huy ngự doanh lại đây.

Chỉ giây lát Đô Chỉ Huy ngự doanh đã đến nơi. Gia Luật Hồng Cơ nói:

– Ngươi dẫn binh mã, vây bốn phía Nam Viện vương phủ lại cho ta.

Y lại hạ chỉ:

– Truyền lệnh đóng chặt cửa thành, không cho bất cứ ai xuất nhập.

Y lại sợ Tiêu Phong dẫn binh làm phản nên không ngớt ra lệnh, truyền cho các đại tướng bộ hạ của Nam Viện đại vương đến chầu. Mục quí phi ở trong trướng nghe thấy tiếng tù và bên ngoài từng hồi nổi lên không dứt, tiếng vó ngựa lộp cộp, hiển nhiên đang có biến cố. Người Khất Đan giới hạn nam nữ rất nhẹ nên bà ta liền đi ra ngoài hỏi nhỏ Gia Luật Hồng Cơ:

– Bệ hạ, có chuyện gì thế? Làm gì mà nộ khí xung thiên như vậy?

Gia Luật Hồng Cơ giận dữ đáp:

– Gã Tiêu Phong không biết phải quấy, toan tính phản ta bỏ đi. Gã này lòng vẫn hướng về Nam triều, chắc hẳn định báo cho bọn Nam man. Y biết nhiều chuyện quân quốc bí mật của Đại Liêu, nếu sang Tống triều sẽ trở thành mối lo trong gan ruột.

Mục quí phi trầm ngâm nói:

– Từng nghe bệ hạ nói rằng, người đó võ công ghê gớm lắm, nếu như không bắt được, để y thoát vòng vây thì quả là mầm họa lớn.

Gia Luật Hồng Cơ đáp:

– Chính thế.

Y quay sang nói với vệ sĩ:

– Truyền lệnh Phi Long Doanh, Phi Hổ Doanh, Phi Báo Doanh, hỏa tốc đến tăng viện cho Nam Viện Đại Vương phủ.

Ngự doanh vệ sĩ nghe lệnh vội vàng truyền xuống. Mục quí phi lại nói:

– Bệ hạ, thiếp có một kế.

Bà ta ghé tai Gia Luật Hồng Cơ nói một hồi. Gia Luật Hồng Cơ gật gù:

– Sử dụng được đấy. Nếu việc này xong, trẫm sẽ trọng thưởng.

Mục quí phi mỉm cười nói:

– Chỉ cần bệ hạ vui lòng, đó là trọng thưởng rồi. Bệ hạ đãi thiếp như thế này còn mong mỏi gì hơn nữa?

Việc điều động binh mã ngự doanh bên ngoài tuy A Tử ngồi trong trướng nhưng chẳng thèm để ý. Người Khất Đan hò hét chạy qua chạy lại xưa nay nàng nghe đã nhiều, mỗi khi ra ngoài đi săn cũng đã rầm rĩ lên rồi, có biết đâu là Gia Luật Hồng Cơ đang chỉ huy lùng bắt Tiêu Phong. Nàng ngồi trên một chiếc yên lạc đà, bụng dạ rối bời: “Lòng ta đối với tỉ phu đâu phải là anh ta không biết, chỉ có điều… có điều y không để ý đến ta đấy thôi, lại bảo ta đi bầu bạn với tên người không ra người, ngợm không ra ngợm kia. Ta… ta thà chết còn hơn chứ nhất định không chịu, không chịu, muôn vạn lần không chịu”. Trong bụng nàng nghĩ như thế, bàn chân không ngớt đá vào hình đầu con hổ dệt trên tấm thảm lót dưới sàn.

Đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng để lên vai nàng, A Tử hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhận ra đôi mắt dịu dàng thân mật của Mục quí phi, nghe bà ta cười hỏi:

– Tiểu muội muội nghĩ ngợi gì mà thẫn thờ như thế? Lại nghĩ đến tỉ phu có phải không?

A Tử nghe nhắc đến tâm sự của mình, tự nhiên bẽn lẽn cúi đầu không nói. Mục quí phi ngồi xuống ngang với nàng, cầm bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ nhẹ nói:

– Tiểu muội muội, đàn ông người nào cũng thô lỗ nóng nảy, hoàng thượng đây cũng như Nam Viện Đại Vương, hai người đều là anh hùng hảo hán đương thế, muốn thu phục họ quả không dễ chút nào.

A Tử gật đầu thấy bà ta nói quả là hữu lý. Mục quí phi lại tiếp:

– Đàn bà trong cung hàng trăm hàng nghìn, thiếu gì kẻ đẹp hơn chị, chiều chuộng hoàng thượng hơn chị. Thế nhưng hoàng thượng sủng ái chị hơn cả, tuy một phần cũng là duyên phận nhưng một phần cũng là do vị lão hòa thượng chùa Thánh Đức ở Thượng Kinh chiếu cố. Tiểu muội tử, hiện giờ lòng của tỉ phu không quyến luyến em thì cũng chẳng nên rầu rĩ. Đợi khi về Thượng Kinh rồi, em đi với chị đến chùa Thánh Đức xin với vị cao tăng kia may ra ngài có giúp được chăng?

A Tử lạ lùng hỏi:

– Thế lão hòa thượng kia có cách gì thế?

Mục quí phi đáp:

– Việc này chị nói riêng với em, em không được nói cho một người thứ hai nào biết. Em phải thề độc quyết không tiết lộ bí mật mới được.

A Tử liền nói:

– Nếu tôi đem bí mật của Mục quí phi nói cho ai nghe thì sẽ bị loạn đao phân thi, chết không yên lành.

Mục quí phi trầm ngâm rồi nói:

– Không phải chị không tin em có điều việc này liên hệ rất lớn, em phải thề độc một lần nữa.

A Tử lại nói:

– Được, nếu như em tiết lộ việc bí mật chị nói cho em hay, thì em.. thì em sẽ bị tỉ phu một chưởng đánh chết tươi.

Nàng nói tới đây, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua chát. Mục quí phi gật đầu nói:

– Bị một người mình thương yêu một chưởng đánh chết còn thê thảm gấp trăm lần loạn đao phân thi. Vậy thì chị tin em rồi. Hảo muội tử, vị cao tăng đó Phật pháp vô biên, thần thông quảng đại, sau khi ta quì xuống khẩn cầu, ông ta cho chị hai lọ nước thánh, bảo chị thành tâm khấn vái cầu xin, len lén cho người mình thương yêu uống một bình. Người đàn ông đó từ nay sẽ mãi mãi thương yêu, đến chết cũng không thay đổi. Ta đã cho hoàng thượng uống một lọ rồi, nay còn lại một bình.

Bà ta nói xong lấy trong túi ra một cái bình sứ màu hồng, nắm chặt trong tay, dường như sợ mất. Thực ra dưới sàn trải thảm thật dày, dẫu có rơi cũng chẳng hề chi. A Tử vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cầu khẩn:

– Hảo tỉ tỉ, chị cho em xem đi.

Nàng từ nhỏ đã làm môn hạ phái Tinh Tú những loại bùa mê thuốc lú hớp hồn người ta nàng vốn tin sẵn từ lâu. Mục quí phi nói:

– Xem thì được nhưng đừng làm đổ đấy nhé.

Hai tay cầm chặt, trịnh trọng đưa ra. A Tử cầm lấy, mở nắp ra đưa lên mũi ngửi, thấy có mùi thơm nhè nhẹ. Mục quí phi vội đưa tay lấy lại, đóng nắp, vặn kỹ mấy lần, dường như sợ dược tính bay mất nói:

– Thực ra chị có chia cho em cũng chẳng hề chi. Có điều chị sợ nếu như hoàng thượng thay lòng đổi dạ thì phải dùng đến thứ nước thánh này.

A Tử nói: – Chị đã bảo hoàng thượng uống một lọ rồi thì vĩnh viễn không thay đổi mà?

Mục quí phi mỉm cười đáp:

– Nói thì thế nhưng làm sao biết được thứ nước thánh này có hiệu quả bao lâu, nếu không vị thánh tăng kia sao lại cho chị đến hai lọ? Chị cũng sợ nếu như nước thánh lạc vào tay một phi tần khác, họ lại len lén cho hoàng thượng uống, hoàng thượng đối với chị dẫu không đổi dạ nhưng e lại hai lòng…

Vừa nói tới đây bỗng có tiếng Gia Luật Hồng Cơ ở ngoài trướng gọi lớn:

– A Mục, nàng ra đây. Ta có chuyện muốn nói.

Mục quí phi liền đáp:

– Thiếp ra đây.

Bà ta lật đật đi ra, cạch một tiếng nhẹ, chiếc bình sứ từ trong bọc rơi ra, nhưng nào có biết gì đâu. A Tử mừng rỡ, đợi cho bà ta ra khỏi trướng, vội vàng nhỏm dậy nhặt chiếc bình lên, bỏ luôn vào túi nghĩ bụng: “Mình mau mau cho tỉ phu uống, sau đó lấy nước lạnh đổ vào, trả lại cho Mục quí phi. Thực ra hoàng thượng đã sủng ái bà ta lắm rồi, thứ nước thánh này đâu có còn cần nữa”. Nàng nghĩ vậy rồi mở phía sau len lén bò ra, chạy vụt trở về Nam Viện Đại Vương phủ.

Chỉ thấy xung quanh vương phủ sĩ tốt tràn ngập tưởng chừng Nam Viện Đại Vương đang điều động binh mã. A Tử vào đến đại sảnh đã thấy Tiêu Phong chắp tay sau lưng, đang đi qua đi lại trước hàng hiên, ra vẻ sốt ruột lắm. Ông vừa trông thấy A Tử mừng rỡ kêu lên:

– A Tử, ngươi đã trở về, thật tốt quá. Ta chỉ sợ ngươi bị hoàng thượng bắt giữ rồi không chạy thoát được. Mình phải đi ngay, nếu chậm trễ e không kịp.

A Tử ngạc nhiên hỏi:

– Đi đâu bây giờ? Sao lạ sợ trễ thì không kịp? Vì cớ gì mà hoàng thượng lại bắt em?

Tiêu Phong đáp:

– Ngươi nghe thì biết.

Hai người yên lặng lắng tai thấy chung quanh vương phủ tiếng vó ngựa rầm rập, rồi tiếng áo giáp loảng xoảng, binh khí leng keng, bốn bề đông nam tây bắc chỗ nào cũng có. A Tử hỏi:

– Sao thế? Tỉ phu định đem quân đi đánh trận hay sao?

Tiêu Phong gượng cười:

– Những binh lính này đâu phải do ta điều động đâu. Hoàng thượng có ý nghi ta nên sai người đến bắt đó.

A Tử reo lên:

– Hay lắm! Mình lâu ngày không đánh nhau, hai người mình xung sát vượt vòng vây nhé.

Tiêu Phong lắc đầu:

– Hoàng thượng đãi ta ân đức không phải nhỏ, phong làm Nam Viện Đại Vương, lần này lại đích thân đến đây để thăng quan tiến tước cho ta, bây giờ sở dĩ nghi ngờ, cũng bởi vì ta nhất quyết không chịu nam chinh. Nếu ta sát hại bộ thuộc của y thì làm mất đi tình huynh đệ khiến cho anh hùng thiên hạ chê cười, bảo Tiêu Phong này vong ân phụ nghĩa, đối xử không ra gì. A Tử, thôi mình đành đi vậy, len lén bất biệt nhi hành, để y khỏi bắt được ta thế cũng xong thôi.

A Tử đáp:

– Ừ đi thì đi. Tỉ phu, thế mình đi đâu đây?

Tiêu Phong đáp:

– Sự tình khẩn cấp, có đến được Phiêu Miểu Phong hay không, phải qua khỏi nơi hiểm địa rồi mới biết được.

A Tử nghĩ thầm: “Thì ra anh chàng định đưa mình đến ngọn Phiêu Miểu, đủ biết chẳng coi ta vào đâu, vậy mình phải cho y uống nước thánh mới xong. Chỉ cần làm sao cho anh ta thương yêu mình, nghe lời mình là được. Nếu còn chần chừ, e rằng Mục quí phi đến lấy lại mất”. Nàng bèn nói:

– Cũng được, để em đi lấy mấy bộ quần áo.

Nói xong nàng lật đật đi vào hậu đường, lấy một chiếc chén, đổ nước thánh trong chiếc lọ ra, rồi rót thêm rượu vào cho đầy, trong bụng khấn nguyện: “Xin Bồ Tát linh thiêng phù hộ cho Tiêu Phong sau khi uống nước thánh rồi, hết lòng hết dạ yêu thương A Tử, lấy thiếp làm vợ, không còn nhớ gì đến A Châu tỉ tỉ nữa”. Nàng quay lại đại sảnh nói:

– Tỉ phu uống chút rượu cho lên tinh thần. Lần này mình đi sẽ không bao giờ còn quay trở lại nữa.

Tiêu Phong cầm lấy bát rượu, dưới ánh đuốc thấy bàn tay A Tử run run, ánh mắt lộ vẻ khác thường, mặt mày lại ra chiều phấn khởi, đầy vẻ ôn nhu, trong lòng không khỏi xúc động: “Năm xưa A Châu đối với ta hết lòng thương mến, vẻ mặt cũng như thế này. Ôi, xem ra A Tử quả thực hết dạ say mê ta rồi”. Ông liền cầm bát rượu lên uống một hơi cạn sạch hỏi thêm:

– Ngươi đã lấy đủ quần áo chưa?

A Tử thấy Tiêu Phong đã uống hết thánh thủy, trong bụng mừng rỡ nói:

– Thôi chẳng cần lấy quần áo, mình đi được rồi.

Tiêu Phong đeo một cái bao lên lưng, trong túi chỉ có vài bộ quần áo, ít tiền bạc, nói nhỏ:

– Bọn họ sợ ta chạy xuống miền nam, chi bằng mình chạy lên miền bắc.

Ông nắm tay A Tử, nhẹ nhàng mở cửa hông, thò đầu ra ngoài thám thính, thấy hai vệ sĩ sóng vai đi tuần qua. Tiêu Phong nấp vào sau cửa, tằng hắng một cái, hai tên vệ sĩ vội vàng chạy đến xem xét. Tiêu Phong giơ ngón tay điểm cho hai người ngã xuống kéo luôn vào trong bụi rậm, nói nhỏ:

– Mau thay đổi khôi giáp của hai người này.

A Tử mừng rỡ:

– Hay lắm!

Hai người liền lột mũ áo của hai vệ sĩ ra mặc vào người, tay cầm trường mâu, song song đi tuần. A Tử kép chiếc mũ sụp xuống che lông mày, len lén nhìn Tiêu Phong, thấy ông rụt người lại mà đi không khỏi tức cười. Hai người đi được chừng hai chục bước thì thấy một tên thập phu trưởng ở soái doanh dẫn mươi tên lính đi tuần ngang. Tiêu Phong và A Tử vội đứng nép sang một bên giơ giáo lên chào kính.

Gã thập phu trưởng gật đầu, đi ngang qua, dưới ánh lửa bập bùng, thấy A Tử áo quần lê thê quét đất, chẳng vừa vặn chút nào, không khỏi đưa mắt nhìn nàng, lại thấy yêu đao trễ xuống, tức giận giơ tay đấm vào vai cô gái, quát lên:

– Ngươi ăn mặc quần áo kiểu gì thế này?

A Tử lại tưởng hành tung đã bị lộ, vòng tay móc một cái, chộp trúng cổ tay, chân đá bật lên trúng ngay hông y. Tên thập phu trưởng chỉ kêu lên được một tiếng đã văng ra tận đằng xa.

Tiêu Phong nói:

– Chạy mau!

Ông nắm tay A Tử xông lên. Mười tên thân binh cùng la ó om xòm:

– Có thích khách! Có gian tế!

Họ vẫn không biết hai người chính là Tiêu Phong và A Tử. Hai người chạy được một quãng thì thấy từ phía trước có độ mươi kỵ binh chạy đến, Tiêu Phong giơ trường mâu lên quét ngang một cái, những người ngồi trên lưng ngựa lịch bịch ngã xuống, tay phải hất mạnh, ném A Tử lên trên yên, chính mình cũng nhảy lên một con, gò cương quay lại chạy thẳng về phía cửa bắc.

Khi đó tướng sĩ trong Nam Viện Đại Vương phủ đã nghe được tin nên từ bốn phía vây lại. Tiêu Phong giục ngựa chạy nhanh, quả nhiên đúng như ông dự liệu, quân lính mười phần đến tám dồn xuống phía nam đề phòng ông chạy về Nam triều, phía bắc chỉ lưa thưa có mấy người. Bọn đó bụng vốn đã khiếp tuy phải theo quân lệnh tiến ra ngăn trở nghe Tiêu Phong quát lên một tiếng thì liền dạt cả ra, chỉ từ xa xa hô hoán rượt đuổi, đến khi Ngự Doanh Đô Chỉ Huy tăng viện người tới, Tiêu Phong và A Tử đã chạy xa rồi.

Tiêu Phong giục ngựa chạy đến cửa bắc, thấy cửa thành đóng chặt, đằng trước lố nhố đến hơn trăm tên lính, ai nấy cầm trường mâu chặn đường. Nếu như Tiêu Phong xung sát tiến qua, một trăm tên lính làm sao chặn nổi ông thế nhưng chỉ cầu thoát thân, thực không muốn sát hại quân sĩ bản quốc, lập tức vòng tay qua ôm lấy A Tử, chân phải điểm lên bàn đạp, hai chân đã đứng sừng sững trên lưng ngựa, hít một hơi, nhảy ngay lên trên đầu thành. Nhảy một cái vốn không thể lên cao như thế được nhưng ông đã dự bị từ trước, khi thân hình vừa hơi trầm xuống, trường mâu bên phải đã chống vào tường, tá lực hất một cái người vọt lên trên.

Ông nhìn ra ngoài thấy tối đen như mực không một ánh lửa, quả không ai ngờ ông chạy ra cửa bắc nên không có binh sĩ thủ ngự. Tiêu Phong hú lên một tiếng dài quay lại nói với người trong thành:

– Các ngươi quay về bẩm với hoàng thượng là Tiêu Phong đắc tội với đấng chí tôn, không dám gặp để từ biệt. Đại ân đại đức của hoàng thượng, Tiêu Phong này mãi mãi không quên.

Ông nắm ngang hông A Tử, quay người lại chỉ cần nhảy xuống khỏi thành thì chim sổ lồng đã tìm về trời cao, cá thoát lưới đã ra được bể rộng, không còn gì câu thúc nữa.Ông lòng mừng thầm, đang định nhún mình đột nhiên thấy bụng đau quặn lên, hai cánh tay mềm nhũn, tay cầm ngang lưng A Tử lỏng ra, rồi hai đầu gối sụm xuống, ngồi bệt dưới đất, tưởng chừng có hàng nghìn hàng vạn lưỡi dao nhỏ đang đậm chém trong người, nhịn không nổi kêu ối lên một tiếng. A Tử kinh hãi, kêu lên:

– Tỉ phu sao thế?

Tiêu Phong toàn thân co quắp, hai hàm răng đập vào nhau, hổn hển nói:

– Ta… ta… ta trúng… chất kịch độc… Đợi ta… vận khí… vận khí đẩy chất độc…

Ông lập tức vận khí vào đan điền, toan trục chất độc trong bụng ra. Ngờ đâu không vận khí thì còn đỡ, vừa mới đề khí thì tứ chi luôn cả toàn thân đau nhói lên, nội tức trong đan điền chỉ đưa lên được vài tấc, lại tụt ngay xuống. Tiêu Phong nghe tiếng vó ngựa dồn dập, mấy nghìn kỵ binh từ phía nam chạy lên, lại cố gắng đề khí một lần nữa, thấy chân tay tê dại không còn biết gì, biết mình trúng phải chất độc cực kỳ lợi hại, không thể nào dùng nội lực tống ra được liền nói:

– A Tử, em mau mau chạy đi. Anh… anh không thể nào đi cùng với cô được nữa rồi.

A Tử chỉ suy nghĩ qua liền hiểu ngay đã trúng phải ngụy kế của Mục quí phi, nước thánh bà ta đánh lừa mình đem cho Tiêu Phong uống nào phải bùa bả gì đâu mà là thuốc độc. Nàng vừa kinh hoàng vừa hối hận, ôm chặt lấy cổ Tiêu Phong, khóc nức nở:

– Tỉ phu… em hại anh rồi, chất độc đó chính là em đã cho anh uống.

Tiêu Phong hoang mang không hiểu cô ta nói gì hỏi lại:

– Vì cớ gì mà cô lại muốn giết ta?

A Tử khóc òa lên:

– Không! Không! Mục quí phi đưa cho em một lọ nước, bảo là nếu anh uống thì sẽ mãi mãi thương yêu em, sẽ… sẽ lấy em làm vợ. Em sao ngu ngơ quá, tỉ phu ơi, thôi em cùng chết với anh, từ nay hai đứa mình không còn rời xa nhau nữa.

Nói xong nàng rút phắt yêu đao, định đưa lên cứa ngang cổ mình. Tiêu Phong vội ngăn lại:

– Khoan… khoan đã!

Ông toàn thân như đang chìm trong bể lửa, lại như đang có muôn ngàn lưỡi dao xẻ da lóc thịt, cả ngoài lẫn trong cực kỳ đau đớn, không còn tính toán gì được nhưng chỉ suy nghĩ qua đã hiểu ngay tâm tư của A Tử liền nói:

– Ta không đến nỗi nào đâu, cô chớ có tìm cái chết.

Chỉ nghe tiếng kẹt kẹt hai cánh cửa nặng của bắc môn mở toang, mấy trăm kỵ mã chạy ra xí xố bày trận, rồi từng đội từng đội từ phía nam tiếp ứng đi ra khỏi thành. Tiêu Phong ngồi trên đầu thành nhìn về phương bắc thấy ánh lửa dài đến mấy dặm như những con rồng đang ngoằn ngoèo bò lên, nhìn lại phương nam đến non nửa thành đều có ánh đuốc bập bùng, nghĩ thầm: “Hoàng thượng đem bao nhiêu binh mã ngự doanh điều động ra cả, chỉ cốt bắt được một mình ta”. Chỉ nghe bên trong bên ngoài thành tướng sĩ hô lớn:

– Phản tặc Tiêu Phong, mau mau đầu hàng.

Tiêu Phong lại thấy trong bụng đau nhói, nói nhỏ:

– A Tử, cô tìm cách chạy đi thôi.

A Tử đáp:

– Chính tay em hạ độc giết anh, làm sao sống một mình cho được?

E.m… em… em nguyện cùng chết ở bên anh.

Tiêu Phong gượng gạo nở một nụ cười:

– Đây không phải là độc dược giết người mà chỉ làm cho người ta bị trọng thương, không thể cử động thôi.

A Tử mừng rỡ hỏi:

– Thật không?

Cô gái quay lại kéo Tiêu Phong nằm phục lên lưng mình. Thế nhưng nàng thân hình mảnh khảnh, Tiêu Phong lại cực kỳ cao to, A Tử cõng ông đứng lên, hai chân Tiêu Phong vẫn còn lệt sệt dưới đất. Ngay lúc đó, hơn chục tên võ sĩ Khất Đan đã trèo được lên đầu thành, kẻ thì cầm đao, kẻ thì cầm đuốc giơ lên nhưng vẫn sợ Tiêu Phong không dám đến gần. Tiêu Phong nói:

– Kháng cự vô ích, thôi để bọn chúng bắt mình đi.

A Tử nức nở:

– Không, không đâu! Ai đụng đến một sợi lông của anh, em sẽ giết nó ngay.

Tiêu Phong đáp:

– Đừng để vì ta mà phải giết người. Nếu như ta chịu giết người thì đã phụng chỉ lãnh binh nam chinh cho xong, việc gì mà phải náo loạn để gây ra nông nỗi này.

Ông cao giọng quát:

– Làm gì mà thập thà thập thò như thế, còn đâu khí độ nam nhi Khất Đan? Tất cả theo ta đi yết kiến hoàng thượng.

Chúng võ sĩ ngạc nhiên, cùng khom lưng cung kính đáp:

– Tuân lệnh! Chúng tôi phụng chỉ sai khiến nên vô lễ với đại vương, xin đại vương miễn trách.

Tiêu Phong làm Nam Viện Đại Vương không lâu nhưng hậu đãi bộ thuộc, uy vọng bao trùm phương bắc, tướng sĩ Khất Đan rất là kính phục. Trong đám người những kẻ trước đây phụ họa “phản tặc Tiêu Phong” bây giờ ai nấy ngượng ngập, sinh lòng sợ sệt không ai còn dám vô lễ.

Tiêu Phong vịn vào vai A Tử, cố gượng đứng lên, lục phủ ngũ tạng tưởng như bị ai xoắn lại cắn xé, các binh sĩ đứng cách xa cả trượng tra đao vào vỏ, nhìn theo ông từng bậc, từng bậc xuống thành. Các tướng sĩ thấy Tiêu Phong hạ thành rồi, ai nấy vội vàng xuống ngựa, hàng nghìn hàng vạn người đột nhiên im phăng phắc.

Trong ánh lửa lập lòe, Tiêu Phong nhìn những khuôn mặt chất phác nghiêm cẩn kia, trong lòng nổi lên một tình cảm ấm áp: “Nếu như ta nam chinh thì hơn một vạn tướng sĩ nơi đây, chẳng biết có được tới một nửa quay về Bắc quốc hay không? Nếu như ta thực sự cứu được bấy nhiêu sinh linh thì dù hoàng thượng đem ra xử tử cũng không có gì hối hận. Chỉ sợ rằng hoàng thượng giết ta xong lại sai người khác lãnh binh xuống phương nam thôi”. Nghĩ đến đó, ngực lại đau nhói lên thân hình dường như sắp sửa gục xuống.

Một viên tướng dắt ngay con ngựa mình đang cưỡi tới, đỡ cho Tiêu Phong lên yên. A Tử cũng cưỡi một con đi theo sau. Một đoàn người tiền hô hậu ủng, quay về vương phủ. Các tướng sĩ tuy bắt được Tiêu Phong, đúng ra là lập đại công nhưng chẳng một ai ra chiều vui vẻ. Chỉ nghe thấy tiếng giáp sắt loảng xoảng, hàng vạn con ngựa chạy lộp cộp trên đường lát đá nhộn nhịp cả lên nhưng tuyệt nhiên không một ai cất tiếng reo hò.

Đoàn người đi qua con đường cái ở cửa bắc, đến bên cầu Bạch Mã, Tiêu Phong giục ngựa lên cầu. A Tử đột nhiên nhảy vọt lên, hai chân nhún vào yên nghe tùm một tiếng đã nhảy xuống sông.

Tiêu Phong thấy vậy thật ngoài dự liệu, không khỏi kinh hãi nhưng lập tức lại mừng thầm, nhớ lại lần đầu tiên gặp cô bé bướng bỉnh này, nàng đã lặn xuống dưới Tiểu Kính Hồ giả chết, bơi lội giỏi như thế trên đời hiếm có, đến cả cha mẹ cô ta cũng còn mắc lừa, bây giờ nếu như cô ta theo dòng nước mà trốn đi thì còn gì hơn, có điều từ nay trở đi e rằng khó có ngày gặp lại, trong lòng không khỏi bùi ngùi, lớn tiếng nói:

– A Tử, cô việc gì phải nông cạn thế? Hoàng thượng có làm khó gì em đâu, hà tất phải nhẩy xuống sông tự tận?

Chúng tướng sĩ nghe Tiêu Phong nói thế, đợi một hồi thấy A Tử không trồi lên, tin tưởng rằng nàng quả thực trầm mình rồi. Hoàng đế chỉ hạ chỉ bắt Tiêu Phong, A Tử có chết cũng vậy, có chạy cũng vậy không một ai thèm để tâm, đứng trên cầu trông ngóng một lúc thấy dòng sông không động tĩnh gì bèn cùng Tiêu Phong đi tiếp. ___1 Sử gọi là vua Triết Tông. Đoạn này mâu thuẫn với những chi tiết ở trước. Đoàn Dự sinh năm 1083, tới lúc này khoảng trên dưới 20, vậy phải vào năm 1102 tức là đời vua Huy Tông (lên ngôi 1101). Vua Triết Tông lên ngôi từ 1086 lúc 10 tuổi, bà Thái hậu Cao thị nhiếp chính, khi Cao thị mất (1093) thì Đoàn Dự chỉ mới 10. (Xin xem thêm Hậu Cảnh Thiên Long Bát Bộ của Nguyễn Duy Chính)

2 bà nội, tiếng gọi thân mật và kính trọng

3 thùy liêm (thính chính) là buông rèm xuông ngồi đằng sau nhà vua nhắc việc nước

4 tức Tô Đông Pha

5 1041-1098

6 (1035-1105) được Vương An Thạch dùng làm Tam Ti Sứ (quan trông coi việc tài chánh, thuế má và khai thác các mỏ), là một nhân vật trong yếu trong việc thi hành Tân Pháp. 7 Thẩm Khởi muốn tâng công với Vương An Thạch dâng sớ xin đánh Giao Châu (tức nước ta) để thị uy chư hầu. Triều đình nhà Tống sai Lưu Gi chuẩn bị, đặt ra nhiều lề luật sách nhiễu nước nam nên vua Lý Nhân Tông sai Lý Thường Kiệt và Tôn Đảng đánh sang tận châu Khâm, châu Liêm. 8 (1031-1095) là một nhà bác học lỗi lạc của Trung Hoa tác giả bộ Mộng Khê Bút Đàm không biết có phải Thẩm Quát này không? Người dịch chưa tìm ra ông sai lầm gì trong việc thi hành chính sách mà bị chỉ trích ở đây. Đoạn này chỉ tạm dịch theo nguyên văn, khi nào tìm thấy thêm chi tiết mới chúng tôi sẽ bổ cứu.

9 quân du: nhà nước mua những chỗ có hàng hóa dư, đem phân phối chỗ thiếu cho khỏi bị đầu cơ tích trữ làm giá của con buôn (xem thêm Hậu Cảnh TLBB, biên khảo của Nguyễn Duy Chính)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.