Thiên Nhai Hiệp Lữ

Chương 25 - Hồi 25

trước
tiếp

Hoàng Phủ Trường Phong bị Kim Phất Đạo Trưởng đẩy lệch sang một bên, nên tránh khỏi được đường kiếm hiểm ác của Bạch Tích Hương.

Bạch Tích Hương một chiêu không chúng, liền lập tức biến hoá, đoản kiếm hoành ngang, chém bị thương hữu thủ (hữu tý) của Hoàng Phủ Trường Phong, tiếp đó lại huy kiếm chém ra nghênh tiếp với phất trần của Kim Phất Đạo Trưởng.

Kim Phất Đạo Trưởng vừa đắc thủ cứu người, lập tức thu hồi kim phất, không để cho bảo kiếm của Bạch Tích Hương quét trúng.

Bạch Tích Hương liền thu hồi đoản kiếm, mục quang chuyển động nhìn Kim Phất Đạo Trưởng nói:

– Chiêu thức của đạo trưởng thật lăng lệ vô song, tiểu nữ vô cùng bái phục.

Kim Phất Đạo Trưởng nói:

– Cô nương nói hay lắm …

Ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy hai mắt nàng đã đầm đìa nước mắt, mặt buồn rười rượi, dường như chịu sự oan khuất vô cùng lớn lao. Nhất thời lão cũng không khỏi ngẩn người thầm nhủ:

– Thật là kỳ lại, tự nhiên sao lại khóc lên như vậy ?

Chỉ thấy hữu thủ Bạch Tích Hương vung lên, đoản kiếm trong tay đột nhiên hoạch một đường đến trước ngực Kim Phất Đạo Trưởng.

Kim Phất Đạo Trưởng dang suy nghĩ không hiểu sao nàng đột nhiên khóc lớn như vậy, không ngờ nàng lại đột nhiên xuất thủ tấn công. Trong lúc cấp bách, chỉ đành đề khí nhảy vọt về phía sau.

Lão ứng biến tuy nhanh, nhưng vẫn muộn một bước so với Bạch Tích Hương. Chỉ thấy cánh tay lão đã bị kiếm quệt qua một đường, máu chảy đầm đìa.

Bạch Tích Hương cười lên khanh khách nói:

– Cẩn thận, kiếm của ta có độc.

Lý Trung Hụê tức giận quát lớn:

– Bạch Tích Hương, không ngờ ngươi trở nên độc ác như vậy.

Nói đoạn, trường kiếm vung lên, đâm thẳng về phía trước.

Hoàng Phủ Trường Phong liền lớn tiếng cảnh báo:

– Cửu Ma Huyền Công biến hoá nguỵ dị khôn lường. Khi động thủ với cô ta không đựơc nhìn cũng không được trả lời câu hỏi của cô ta.

Bảo kiếm trong tay Bạch Tích Hương nhanh như chớp vung lên tiếp lấy trường kiếm của Lý Trung Hụê.

Lý Trung Hụê sớm đã lưu tâm, cổ tay khẽ lắc một cái, thu hồi trường kiếm. Đoạn nàng trầm kiếm xuống, nhanh chóng đâm tới trước ngực đối phương.

Võ công của Hoàng Sơn Thế Gia nổi tiếng là đa tạp kiêm thông sở học nhiều nhà. Chiêu trước là kiếm pháp Võ Đang, chiêu sau chính là chiêu Phụng Xí Liêu Vân trong Côn Luân kiếm pháp.

Bạch Tích Hương khẽ trầm đoản kiếm, nghênh tiếp lấy kiếm của Lý Trung Hụê. Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười tươi nói:

– Thương thế Lâm Hàn Thanh thế nào ?

Lý Trung Hụê nhất thời phân tâm, trường kiếm trong tay đã bị Bạch Tích Hương chặt đứt làm hai.

Bảo kiếm của Bạch Tích Hương lập tức biến chiêu, xuất thủ nhưu điện, đoản kiếm khẽ dương lên, đâm thẳng tới trước ngực Lý Trung Hụê.

Lý Trung Hụê vội vã thối lui, tránh đi chiêu kiếm hiểm ác của nàng.

Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên bước lên một bước, lạnh lùng nói:

– Bạch Tích Hương, lời hẹn giữa hai chúng ta bây giờ đã có thể thực hiện chưa.

Bạch Tích Hương nói:

– Ta biết, nếu như ta chưa chết, Tây Môn Ngọc Sương ngươi sẽ không dám thẳng tay đồ sát võ lâm. Được lắm, ngươi xuất thủ đi.

Hai câu nói này dường như nói chỉ để tự nàng nghe, nhưng lại khiến bọn Lý Trung Hụê, Hoàng Phủ Trường Phong nghe mà giật mình.

Thì ra, ba người đều có thành kiếm sâu đậm với Bạch Tích Hương, nhưng nghe câu nói này của nàng xong, cả ba không khỏi tự gật đầu, thầm nghĩ:

– Bạch Tích Hương nói không sai, người duy nhất mà Tây Môn Ngọc Sương e ngại chính là Bạch Tích Hương. Nếu như hôm nay giết chết Bạch Tích Hương, kể từ nay trở đi, sẽ không còn ai khiến Tây Môn Ngọc Sương e ngại nữa.

Ba người lại sản sinh ra ý định ngăn cản Tây Môn Ngọc Sương giết chết Bạch Tích Hương.

Ngẩn đầu nhìn lên, Tây Môn Ngọc Sương và Bạch Tích Hương đã xuất thủ giao chiêu.

Thanh kiếm trong tay Tây Môn Ngọc Sương tuy chỉ còn một nửa, nhưng công thế hết sức lăng lệ, tựa như bài sơn đảo hại vậy. Kiếm khí tung hoành, tạo thành một cái lồng vây lấy Bạch Tích Hương vào giữa.

Bạch Tích Hương có bảo kiếm chém sắt như bùn trong tay, nhưng bị vây trong kiếm chiêu nguỵ dị của Tây Môn Ngọc Sương, hiển nhiên không còn cơ hội hoàn thủ.

Lúc này, Hoàng Phủ Trường Phong và Kim Phất Đạo Trưởng đều đã băng bó lại vế thương, tay cầm binh khí, nhìn hai người ác đấu.

Lý Trung Hụê khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói với Hoàng Phủ Trường Phong:

– Bạch Tích Hương tuy đáng ghét, nhưng lúc này nàng ta không thể chết.

Hoàng Phủ Trường Phong gật đầu tán thưởng:

– Minh chủ nói không sai.

Lý Trung Hụê lại nói:

– Hai vị đứng đây quan sát, không để Bạch Tích Hương bị chết trong tay Tây Môn Ngọc Sương.

Đoạn nàng quay người, bước đến góc thuyền nơi Bàng Thiên Hoá đang trị thương cho Lâm Hàn Thanh.

– Thương thế của chàng ra sao rồi ?

Bàng Thiên Hoá đang đặt tay trên ngực Lâm Hàn Thanh xoa bóp, nghe nàng hỏi thì ngẩng đầu lên nói:

– Thương thế rất nặng …

Lâm Hàn Thanh vội nói:

– Có cứu đựơc không ?

Bàng Thiên Hoá nói:

– Lão khiếu đang toàn lực cứu chữa, trong thời gian một tuần trà cũng chưa biết được kết quả.

Lý Trung Hụê thở dài nói:

– Bàng trang chủ đã mệt nhọc rồi.

Bàng Thiên Hoá nói:

– Minh chủ nặng lời.

Đoạn lão lại đưa hai tay xoa bóp trên ngực Lâm Hàn Thanh.

Lúc này, Lý Trung Hụê đã không còn lưu tâm đến trường ác đấu giữa Tây Môn Ngọc Sương và Bạch Tích Hương nữa, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc Bàng Thiên Hoá trị thương cho Lâm Hàn Thanh.

Ước chừng một tuần trà công phu, Bàng Thiên Hoá đột nhiên lộ nét vui mừng , đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi nói:

– Cứu đựơc rồi !

Đoạn cho tay vào bọc lấy ra một bình ngọc, đổ ra hai hoàn dược màu tím sậm, tả thủ banh miệng của Lâm Hàn Thanh, bỏ hai hoàn dược vào. Lão nói:

– Lão hủ chế luyện Hồi Sinh Kim Đan này, tự tin là thiên hạ linh dược, nếu như hai viên linh đan này vẫn không thể giúp hắn phục nguyên, thì thương thế của Lâm Hàn Thanh này phải mất hai ba tháng e rằng cũng khó hồi phục.

Nét vui mừng trên mặt Lý Trung Hụê liền biến mất, thay vào đó là vẻ lo lắng khôn cùng. Nàng cất tiếng hỏi:

– Tại sao lại như thế ?

Bàng Thiên Hoá đáp:

– Nội lực bản thân của lão khiếu có thể giúp cho tâm thất bị trọng thương của hắn, có thể khôi phục công năng. Thêm vào Hồi Sinh Kim Đơn, trợ lực, nếu như thương thế không nặng, chỉ cần hai viên Hồi Sinh Kim Đơn là có thể giúp hắn lập tức khôi phục nguyên khí. Nếu như kim đơn vô hiệu …

Lý Trung Hụê càng thêm lo lắng, nhất thời không nói tiếng nào.

Nàng tràm tư một hồi rồi thấp giọng nói:

– Nói tiếp đi ! Không cần gạt tôi, cho dù không thể cứu chữa cũng không thể trách Bàng trang chủ được, ngài đã tận tâm tận lực rồi …

Bàng Thiên Hoá thở dài một tiếng nói:

– Nếu như kim đơn vô hiệu, vậy thì không có cách nào giúp hắn khôi phục được trong thời gian ngắn nữa. Như vậy có thể chứng minh rằng, nội tạng của hắn đã bị tổn thương trầm trọng, trong một sớm một chiều không thể nào khôi phục đựơc.

Lý Trung Hụê nói:

– Trong thời gian ngắn không thể khôi phục, vậy thì tính mạng có nguy hại không ?

Bàng Thiên Hoá nói:

– Vậy thì không phải, ý của lão khiếu tức là nếu trong thời gian ngắn không thể làm cho hắn phục nguyên thì phải mất đến nửa năm hoặc một năm công phu để điều dưỡng mới xong.

Lý Trung Hụê nói:

– Vậy trông chờ vào y thụât như thần, diệu thủ hồi xuân của Bàng trang chủ có thể giúp chàng sớm ngày bình phục.

Chu Hải đột nhiên đứng dậy, ôm quyền hướng về Bàng Thiên Hoá nói:

– Mẫu thân hắn thủ tiết nửa đời, chỉ có một mình hắn là độc tử. Nếu như có chuyện gì, chỉ sợ mấu thân hắn cũng không thể sống nổi. Mong rằng Bàng huynh cố gắng hết sức.

Bàng Thiên Hoá ngẩng đầu thời hắt ra một hơi nói:

– Lão khiếu đã tận lực rồi.

Lý Trung Hụê đưa mắt nhìn Chu Hải nói:

– Chu đại hiệp, ông biết thân thế của chàng ?

Chu Hải cúi đầu trầm tư một hồi rồi nói:

Đương kim chi thế, biết được thân phận của hắn không quá ba người.

Lý Trung Hụê nói:

– Lão tiền bối là một trong ba người đó ?

Chu Hải nói:

– Lão phu đã từng hứa với người ta, không thể tiết lộ thân phận của hắn. Điểm này mong minh chủ lượng thứ.

Lý Trung Hụê nhấp nháy hai mắt, thấp giọng hỏi:

– Thân thế của chàng có phải liên quan đến Kiếm Vương ?

Chu Hải ngẩn người, thở dài nói:

– Chuyện này khúc triết li kỳ, dính dáng đến rất nhiều nhân vật Trung Nguyên, mong rằng minh chủ không hỏi đến chuyện này nữa.

Tiếng của lão hết sức nhỏ, nhưng Bàng Thiên Hoá ngồi đối diện, tự nhiên nghe rất rõ ràng.

Lý Trung Hụê vẫn không cam tâm, thấp giọng hỏi tiếp:

– Chu đại hiệp không chịu nói rõ, có phải là sợ đắc tội với Kiếm Vương Tử không ?

Chu Hải mỉm cười nói:

– Năm xưa khi Kiếm Vương Tử còn thịnh danh, lão khiếu còn không sợ hắn nữa là, huồng hồ là lúc này.

Lý Trung Hụê nói:

– Nói vậy, lão tiền bối không sợ đắc tội với Kiếm Vương mà là sợ đắc tội với võ lâm đồng đạo Trung Nguyên sao ?

Chu Hải cười nói:

– Chu mỗ cả đời tung hoành nam bắc, gặp qua không ít cao nhân, nhưng chưa từng biết sợ là gì cả.

Lý Trung Hụê nói:

– Chuyện này cũng không phải, chuyện kia cũng không phải, vậy rốt cục là vì sao chứ ?

Chu Hải nói:

– Chuyện này nói ra thì dài lắm, hơn nữa lại liên quan đến danh tiết của người ta, minh chủ tốt nhất đừng bức lão khiếu nói ra.

Lý Trung Hụê nghe lão nói nghiêm trọng như vậy, tự nhiên không tiện hỏi tiếp, chỉ đành để lại trong lòng.

Chợt nghe Tây Môn Ngọc Sương lớn giọng quát:

– Mau buông binh khí !

Đoạn kiếm trong tay huy lên, nhanh nhẹn tuỵêt luân, bổ xuống cổ tay hữu của Bạch Tích Hương.

Đoản kiếm trong tay Bạch Tích Hương đã bị Tây Môn Ngọc Sương phong kín đường lui, nhất thời khó mà thu mà thu hồi lại được.

Chỉ thấy kiếm của Tây Môn Ngọc Sương vừa nhanh vừa hiểm, ngoại trừ buông rơi binh khí, bằng không cố tay nhất định sẽ thọ thương.

Tình thế bức bách, Bạch Tích Hương đành phải buông rơi đoản kiếm trong tay.

Tây Môn Ngọc Sương cũng chẳng cúi xuống nhặt bảo kiếm lên, đoạn kiếm trong tay quét mạnh vào nơi yếu hại của Bạch Tích Hương.

Kim Phất Đạo Trưởng vội quát lớn:

– Lý minh chủ đã có lời, bảo chúng ta phải giám thị Tây Môn cô nương …

Tây Môn Ngọc Sương chuyển hướng vung đoản kiếm lên chặn phất trần lại, lạnh lùng nói:

– Ngươi có ý gì ?

Kim Phất Đạo Trưởng thu hồi phất trần nói:

– Lý minh chủ đã có lời với bần đạo, bần đạo chí có cách phụng mệnh hành sự.

Đột nhiên hàn quang loé lên, một thanh kiếm đã đâm tới Kim Phất Đạo Trưởng.

Lão vội nhảy vọt về phía sau tránh chiêu. Đưa mắt nhìn sang, thì ra người tấn công chính là Bạch Tích Hương. Nghĩ đến lúc nãy vừa cứu nàng một mạng, không khỏi tức giận nói:

– Xú a đầu, đây là chuỵên gì vậy ? Sớm biết thế này, vừa nãy ta không cứu ngươi nữa ?

Bạch Tích Hương lạnh lùng nói:

– Ta không không dễ gì mới dụ được ả ta xuất chiêu này, mắt thấy sắp thắng được ả rồi, ai khiến ngươi tuỳ tiện ?

Kim Phất Đạo Trưởng nói:

– Ngươi rõ ràng bị đối phương đánh rơi binh khí, vậy mà còn cố cưỡng từ đoạt lý. Hừ, thật sự không biết tốt xấu !

Bạch Tích Hương đột nhiên quay sang nhìn Tây Môn Ngọc Sương cười nói:

– Tây Môn Ngọc Sương, giờ đây ngươi có tự tin có mấy phần thắng ta ?

Tây Môn Ngọc Sương nghĩ ngợi một hồi rồi nói:

– Ta đã phạm phải lỗi khinh địch, chiêu vừa rồi lẽ ra là ngươi thắng.

Kim Phất Đạo Trưởng nghe Tây Môn Ngọc Sương tự thừa nhận như vậy, trong lòng lấy làm kỳ quái, ngưng thần suy nghĩ lại chuyện vừa nãy.

Lúc này, Kiếm Vương Tử nãy giờ vẫn bàng quan toạ thủ đột nhiên nhấc chân bước ra ngoài khoang thuyền.

Lý Trung Hụê chuyển động mục quang, cao giọng nói:

– Ngăn hắn lại.

Hoàng Phủ Trường Phong liền bước lên một bước, đứng ngăn trước cửa khoang thuyền.

Chỉ nghe bên ngoài có tiếng la hét, bốn năm cẩm y đại hán liền cầm đao xông vào, chuẩn bị tiếp ứng cho Kiếm Vương Tử.

Tây Môn Ngọc Sương khẽ chua mày liễu, lớn giọng quát :

– Ngừng tay !

Kiếm Vương Tử đưa tay vẫy nhẹ, những tên cẩm y vệ sĩ đang chuẩn bị xông vào, liền lập tức thối lui.

Đoạn gã quay sang Tây Môn Ngọc Sương nói:

– Cô nương có gì muốn nói.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

– Ngươi vì muốn tranh hùng với thiên hạ mà đến Trung Nguyên, như vậy cũng không cần tìm đến Thiếu Lâm Tự làm gì nữa, chỉ cần thắng hết những người ở đây thì oai danh còn hơn Kiếm Vương ngày xưa nữa.

Đoạn nàng chuyển mục quang sang nhìn Lý Trung Hụê nói:

– Trận chiến hôm nay, đến đây là chấm dứt. Dựa theo tình hình trước mắt, tuy ngươi hơn ta một nước cờ, nhưng nếu như Bạch Tích Hương, Kiếm Vương Tử và ta hợp lực liên thủ, chỉ sợ ngươi cũng khó mà đứng vững được. Chi bằng chúng ta định một ước kỳ, chúng ta chuẩn bị thực lực, quyết một trận tử chiến, tất cả tư thù đều giải quyết hết một lượt, không biết ý của ngươi thế nào ?

Lý Trung Hụê thầm nhủ:

– Cơ hội hôm nay, nếu như bỏ qua chỉ sợ không còn cơ hội giết Tây Môn Ngọc Sương nữa.

Tâm niệm chuyển động, nàng còn chưa kịp lên tiếp đáp lời thì chợt thấy bóng xám vọt qua, một con quái điểu vọt qua người Hoàng Phủ Trường Phong bay vào khoang thuyền, đậu trên vai Tây Môn Ngọc Sương.

Lý Trung Hụê nhận ra con chim xám đó chính con quái điểu của Hoàng Y Lão Nhân thuộc hạ của Tây Môn Ngọc Sương.

Chỉ nghe Lý Trung Hụê cười khanh khách nói:

– Lý Trung Hụê, viện thủ của ta đã đến rồi, hơn nữa lực lượng lớn mạnh, e rằng còn hơn cả của Lý cô nương.

Hoàng Phủ Trường Phong nói:

– Nếu như chúng ta có thể ngăn cản con quái điểu trên vai ngươi, không cho nó bay ra bên ngoài. Bọn họ vị tất đã có thể tìm đến đây.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

– Không cần thiết. Quái điểu dẫn đường đến đây, không cần quay lại báo tin.

Nàng chuyển động mục quang nhìn Bạch Tích Hương nói:

– Điều này nên trách cô nương sơ xuất, lúc ta lên thuyền đã lưu lại ám ký, chỉ sợ Bạch cô nương cũng chưa phát giác ra.

Chỉ thấy Bạch Tích Hương ngẩn người đến xuất thần nhìn Lâm Hàn Thanh ở góc thuyền.

Tố Mai vội cao giọng nói:

– Lý cô nương, cô nương chúng tôi sắp tỉnh lại rồi. Đáng tiếc Lâm tướng công thương thế quá nặng, không thể nói chuyện …

Tây Môn Ngọc Sương hơi chau mày liễu, cất bước đi về phía Bạch Tích Hương.

Quần hào chỉ chú ý đến Lâm Hàn Thanh, không ai lưu ý đến hành động này của Tây Môn Ngọc Sương.

Đến khi Tây Môn Ngọc Sương lại sát gần Bạch Tích Hương, Lý Trung Hụê mới phát giác, nàng vội thất thanh hét lớn:

– Mau ngăn cô ta lại.

Lời này nói ra thì đã quá muộn, ngọc chưởng của Tây Môn Ngọc Sương đã kích trúng lưng Bạch Tích Hương.

Chưởng này mang theo nội kình âm nhu, không phát ra tiếng, chỉ thấy Bạch Tích Hương lảo đảo vài cái, miệng phun ra một búng máu tươi rồi ngã nhào xuống sàn thuyền.

Hoàng Phủ Trường Phong cười lạnh một tiếng nói:

– Thủ đoạn thật ác độc !

Trường kiếm trong tay lão liền đánh ra một chiêu Thâm Quản Dẫn Long, đâm đến Tây Môn Ngọc Sương.

Thần Phán Chu Hải cũng hét lớn một tiếng, kích ra một chưởng.

Một cỗ kình lực tựa bài sơn đảo hải tuôn tới.

Tây Môn Ngọc Sương cười nhạt một tiếng, tả chưởng đánh ra một chiêu tiếp lấy chưởng lực của Chu Hải, hữu thủ vung đoạn kiếm quét ra một đường, ngăn chặn kiếm thế của Hoàng Phủ Trường Phong. Đoạn thân hình khẽ lắc nhẹ, lao vọt ra ngoài.

Kim Phất Đạo Trưởng vội tung một chiêu Thiên Nữ Tán Hoa ngăn chặn nàng ta.

Đoạn kiếm trong tay Tây Môn Ngọc Sương liền vạch ra một đường dài nghênh tiếp lấy phất trần của Kim Phất Đạo Trưởng, tả thủ liên tiếp bắn ra bốn chỉ.

Bốn đạo chỉ phong, nhất tề bắn ra.

Kim Phất Đạo Trưởng khẽ nhích động thân mình, tránh đựơc ba đạo chỉ phong, nhưng không thể tránh được đạo chỉ phong thứ tư, chỉ thấy bả vai nhói lên một cái, đã bị chỉ phong bắn trúng.

Tây Môn Ngọc Sương liền tung ra một cước, buộc Hoàng Phủ Trường Phong phải thu hồi kiếm chiêu, đoạn nhún mình lao vọt ra bên ngoài.

Lý Trung Hụê vội huy động trường kiếm đuổi sát phía sau, miệng lớn tiếng quát:

– Ngăn cô ta lại.

Lúc này, Tây Môn Ngọc Sương đã ra đến cửa thuyền. Kiếm Vương Tử nghe thấy Lý Trung Hụê kêu lên như vậy liền vung kiếm đâm tới nói:

– Quay lại trong thuyền.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

– Vị tất như vậy.

Đoạn kiếm trong tay nàng dương lên, chỉ nghe tiếng kim thiết chạm nhau, chặn lại kiếm vương chi kiếm của Kiếm Vương Tử, hai chân song song đá ra, đá bay hai cẩm y đại hán đứng ngoài, trong nháy mắt người đã bay ra ngoài.

Nàng khẽ nhích động bờ vai, con quái điểu liền lập tức bay vọt lên.

Tây Môn Ngọc Sương khẽ đề khí, hữu thủ nắm lấy hai chân con quái điểu mượn lực, người đã bay ra xa hơn hai trượng nhảy xuống dòng sông cuồn cuộn chảy.

Lúc này, Chu Hải, Lý Trung Hụê đều đã ra bên ngoài khoang thuyền.

Tây Môn Ngọc Sương dùng tuỵêt thế khinh công Đăng Bình Độ Thuỷ, mượn một chút sức lực từ con quái điểu, đạp sóng mà đi, trong nháy mắt đã ra ngoài xa năm trượng.

Chợt nàng ta dừng lại, quay đầu nhìn Lý Trung Hụê nói lớn:

– Lý Trung Hụê, chúng ta sớm muộn cũng phải quyết một trận sinh tử. Tốt nhất cứ định ra một kỳ hạn, đến ngày đó quyết chiến một trận.

Lý Trung Hụê quay đầu lại thấp giọng hỏi:

– Thương thế Bạch cô nương thế nào ?

Bàng Thiên Hoá liền đáp:

– Rất là nghiêm trọng.

Lý Trung Hụê nghiến răng, thở dài lẩm bẩm:

– Cho dù mẹ ta có trách phạt cũng đành chịu vậy.

Đoạn nàng cao giọng nói:

– Tây Môn Ngọc Sương, ta chỉ định nơi quyết chiến, chỉ sợ ngươi không dám nhận lời.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

– Thiên đường địa nghục, chỉ cần ngươi nói ra, Tây Môn Ngọc Sương này quyết sẽ theo đến cùng.

Lý Trung Hụê nói:

– Hoàng Sơn Vạn Tùng Cốc, ngươi có dám đến không.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

– Được lắm ! Đã lâu nghe danh Hoàng Sơn Thế Gia ở Vạn Tùng Cốc, cho dù Lý cô nương không mời, Tây Môn Ngọc Sương ta cũng phải đến thăm một chuyến. Vậy chúng ta nhất ngôn vi định, Lý cô nương hãy định ngày quyết chiến đi.

Lý Trung Hụê nói:

– Chính ngọ ngày mùng mười tháng chạp, tiểu muội sẽ ở Vạn Tùng Cốc cung hầu đại giá.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

– Được lắm. Từ nay đến đó còn hơn ba tháng thời gian, đủ để cô nương mời hết viện thủ đến một lượt.

Lý Trung Hụê lạnh lùng nói:

– Lúc đó mong rằng Tây Môn cô nương cũng dẫn hết cao thủ dưới trướng đến, chúng ta giải quyết một lần cho gọn.

Tây Môn Ngọc Sương cười nói:

– Đựơc lắm ! Giải quyết gọn gàng hết mọi ân oán để mọi người còn ăn tết vui vẻ.

Lý Trung Hụê nói:

– Cứ quyết định như vậy đi ! Tây Môn cô nương, xin mời !

Tây Môn Ngọc Sương nói:

– Nếu Bạch Tích Hương bất hạnh mà chết, xin Lý cô nương thay ta đặt một vòng hoa lên mộ nàng.

Lý Trung Hụê nói:

– Hoàng Sơn Thế Gia thu thập mọi linh dược trong thiên hạ, chỉ cần tri trì đựơc sinh mạng Bạch Tích Hương trong một ngày đêm, về đến Hoàng Sơn Thế Gia thì tính mạng sẽ được bảo toàn.

Tây Môn Ngọc Sương cười nói:

– Cũng mong được như lời cô nương nói.

Đoạn nàng liền chuyển thân đạp sóng lướt đi.

Bàng Thiên Hoá nhìn theo bóng ảnh Tây Môn Ngọc Sương đi xa dần, khẽ thở dài nói:

– Chỉ mượn lực của một con chim mà có thể đạp sóng vượt sông, võ công của người này quả đã đến mức xuất thần nhập hoá.

Thần Phán Chu Hải bước đến cạnh Lý Trung Hụê thấp giọng nói khẽ:

– Minh Chủ, Có cần thiết phải định địa điểm quyết chiến ở Hoàng Sơn không ?

Lý Trung Hụê khẽ thở dài nói:

– Kỳ thực, ngoài Hoàng Sơn ra, vãn bối cũng không nghĩ ra được nơi nào khác nữa.

Chu Hải nói:

– Chỉ sợ lệnh đường sẽ không đồng ý.

Lý Trung Hụê cười khổ nói:

– Việc đến nước này rồi, vãn bối đành chịu bị trách phạt vậy.

Chu Hải trầm tư một hồi rồi nói:

– Lão khiếu có mấy lời không thể không nói trước cho minh chủ hay.

Lý Trung Hụê không đáp lời lão mà quay sang Kiếm Vương Tử nói:

– Các hạ có thể đi đựơc rồi.

Kiếm Vương Tử bước ra ngoài thuyền, cung tay nói:

– Tiểu vương lần này đến Trung Nguyên, vốn nghĩ sẽ cùng các cao thủ võ lâm tỷ đấu, nhưng giờ đây đã tự biết khó khăn, tiểu vương sẽ lập tức trở về Nam Hải mời gia phụ đến dự Hoàng Sơn chi ước.

Dường như gã còn lời muốn nói, nhưng không tiện mở miệng, cứ nhìn Lý Trung Hụê với ánh mắt ngại ngùng.

Lý Trung Hụê kẽ chau mày nói:

– Các hạ còn gì muốn nói?

Kiếm Vương Tử khẽ đằng hắng mấy tiếng rồi nói:

– Mong rằng cô nương thay tiểu vương và gia phụ giữ lại một chỗ ở Hoàng Sơn đại hội.

Lý Trung Hụê nói:

– Lệnh tôn nhất định sẽ đến ?

Kiếm Vương Tử nói:

– Điều này không cần cô nương lao tâm, nếu gia phụ không nhận lời, ta tự có cách khiến người phải nhận. Chỉ mon cô nương giữ chỗ cho phụ tử chúng ta là được.

Nói dứt lời, gã liền ôm quyền hành lễ, đoạn khua tay ra hiện cho đám Cẩm y vệ sĩ đang đứng trên thuyền.

– Trở về thuyền !

Đoạn nhảy vọt về thuyền lớn của gã. Đám cẩm y đại hán lập tức theo sát Kiếm Vương Tử trở về thuyền lớn.

Lý Trung Hụê nhìn bóng chiếc thuyền của Kiếm Vương Tử đi xa dần, khẽ thở dài một hơi rồi thấp giọng hỏi Chu Hải:

– Chu đại hiệp có gì phân phó, bây giờ có thể nói được rồi.

Chu Hải nói:

– Lão khiếu theo minh chủ đối phó với Tây Môn Ngọc Sương, có chết cũng không oán hận. Chỉ có điều, nếu cô nương muốn trở về Hoàng Sơn Thế Gia, thứ lỗi lão khiếu không tiện đi theo.

Lý Trung Hụê ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao vậy ?

Chu Hải nói:

– Lệnh tôn khi còn tại thế là mạc nghịch chi giao với lão khiếu, nhưng có một lần lão khiếu đã tranh chấp kịch lịêt với lệnh đường một chuyện. Từ đó trở đi thì không còn gặp lại nữa. Nếu như lão khiếu theo cô nương trở về Hoàng Sơn Thế Gia, chỉ sợ có điều không tiện.

Lý Trung Hụê nói:

– Gia mẫu có lẽ đã quên chuyện này lâu rồi, lẽ nào Chu đại hiệp lại còn để trong lòng ?

Chu Hải cười ha hả nói:

– Lão khiếu sớm đã không để ý chuyện này nữa, chỉ sợ lệnh đường vẫn còn chưa giải được lòng thôi.

Lý Trung Hụê nói:

– Chu đại hiệp cứ yên tâm, gia mẫu đã bế quan tịnh tu từ hơn mười năm nay, những ân oán trần thế đã trôi theo làn nước từ lâu rồi.

Chu Hải khẽ thở dài nói:

– Nói thì như vậy, nhưng lão khiếu năm xưa bị lệnh đường thằng thừng trục khác, đuổi xuống Hoàng Sơn. Ôi ! Chuyện cũ qua lâu rồi, nhưng lão khiếu …

Lý Trung Hụê tiếp lời:

– Chúng làm thế này vậy ! Chu đại hiệp thay mặt vãn bối đi gặp chưởng môn tứ đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành, hẹn họ trước mùng mười tháng chạp có mặt tại Hoàng Sơn Vạn Tùng Cốc để bàn kế đối địch.

Chu Hải nói:

– Vịêc này tự nhiên lão khiếu sẽ làm, có điều …

Lý Trung Hụê liền nói:

– Vãn bối sẽ trở về bẩm cáo gia mẫu, nói rõ việc Chu đại hiệp lên Hoàng Sơn có liên quan đến kiếp nạn của thiên hạ anh hùng.

Chu Hải trầm tư giây lát rồi nói:

– Nếu như lệnh đường cho phép, lão khiếu tự sẽ lên Hoàng Sơn nhận mệnh.

Lý Trung Hụê chuyển động mục quang nhìn Kim Phất Đạo Trưởng hỏi:

– Đạo trưởng bị thương thế nào ?

Kim Phất Đạo Trưởng nói:

– Chỉ bị thương nhẹ, không có gì nghiêm trọng.

Lý Trung Hụê liền nói:

– Tốt lắm ! Vậy phiền đạo trưởng chuyền lệnh dụ minh chủ đến khắp võ lâm, yêu cầu võ lâm đồng đạo đến Hoàng Sơn Vạn Tùng Cốc trước ngày mùng mười tháng chạp.

Kim Phất Đạo Trưởng chau mày nói:

– Chỉ sợ người đi xem nhịêt náo quá nhiều, e rằng không tiện cho việc tổ chức đại hội.

Lý Trung Hụê cười khổ nói:

– Càng nhiều càng tốt !

Chu Hải liền nói:

– Điều này lão khiếu … cô nương chắc đã có diệu kế ?

Lý Trung Hụê thở dài nói:

– Tu vi của gia mẫu ngày càng cao thâm, nhưng đối với những chuyện của huynh muội vãn bối lại càng ngày càng không muốn quản. Tình cảm mẹ con cũng càng ngày càng phai nhạt. Nhưng nếu như có nhiều võ lâm đồng đạo đến Hoàng Sơn, gia mẫu sẽ vì uy danh của Hoàng Sơn Thế Gia, cho dù không muốn quản, cũng phải xuất đầu lộ diện.

Chu Hải nói:

– Thì ra cô nương muốn lệnh đường xuất diện.

Lý Trung Hụê thở dài nói:

– Bạch cô nương có lẽ khó có thể cấp thời khôi phục nguyên khí. Ngoài biện pháp này ra, nói thật vãn bối không nghĩ ra cách nào nữa.

Hoàng Phủ Trường Phong chợt cười ha hả nói:

– Khi lệnh tôn còn tại thế, có nguời đã từng nói với lão khiếu rằng võ công của lệnh đường cao thâm mạt trắc, giang hồ ai ai cũng biết Lý phu nhân thân hoài tuỵêt kỹ, nhưng chưa có ai thấy đựơc bà ta xuất thủ bao giờ. Lão khiếu nếu như đựơc mở rộng tầm mắt một lần thì có chết cũng không hối hận nữa rồi.

Lý Trung Hụê khẽ thở dài nói:

– Ôi, con người gia mẫu … đừng nói võ lâm đồng đạo mà ngay cả huynh muội vãn bối cũng thấy cao thâm mạt trắc. Đặc biệt là mấy năm gần đây, vãn bối và gia huynh muốn gặp mặt gia mẫu cũng không dễ dàng gì.

Chu Hải chỉ khẽ gật đầu, không nói tiếng nào.

Kim Phất Đạo Trưởng liền lên tiếng:

– Nếu đã như vậy bần đạo sẽ tận hết sở năng, trong vòng ba tháng truyền lệnh dụ của cô nương đi khắp đại giang nam bắc.

Chu Hải đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài não nuột rồi nói:

– Lý cô nương, Kiếm Vương Tử ….

Nói đến đây, lão liền dừng lại, vẻ mặt hết sức khó hiểu.

Lý Trung Hụê liền hỏi:

– Kiếm Vương Tử làm sao ?

Chu Hải đằng hắng mấy tiếng rồi nói:

– Tốt nhất phái người đến gặp hắn, ngăn cản hắn đến tham dự Hoàng Sơn chi ước.

Lý Trung Hụê cúi đầu suy nghĩ giây lát rồi hỏi:

– Tại sao phải làm vậy ?

Chu Hải nói:

– Chuyện này nói ra thì dài lắm. Lão khiếu cũng biết đựơc một chút nội tình. Năm xưa lệnh tôn và Kiếm Vương đã có qua một đoạn ân oán bí mật. Nghe nói hai người đã ước hẹn nhau lên một đỉnh tuỵêt phong tỷ kiếm. Kẻ bại cho dù không chết dưới kiếm đối phương cũng phải nhảy xuống vực sâu muôn trượng, tan xương nát thịt mà chết.

Lý Trung Hụê nói:

– Trường quyết đấu đó, khẳng định là gia phụ đã thắng.

Chu Hải lắc đầu nói:

– Tại sao cô nương dám khẳng định lệnh tôn chiến thắng ?

Lý Trung Hụê nói:

– Vãn bối biết rõ gia phụ không phải chết vì trận tỷ kiếm đó, tự nhiên là tiên phụ đã thắng rồi.

Chu Hải mỉm cười nói:

– Cả hai đều không thắng. Nếu như hai người đã phân thắng bại thì với khí phách cương liệt của lệnh tôn và Kiếm Vương, hai người bọn họ sẽ không tiếp tục sống trộm đâu.

Lý Trung Hụê hỏi:

– Như vậy là tiên phụ và Kiếm Vương kia kẻ tám lạng, người nửa cân, bất phân thắng bại có phải không ?

Chu Hải nói:

– Cũng không phải, lệnh tôn và Kiếm Vương nếu đã đặt cược tính mạng, lẽ nào lại dừng trận tỷ đấu khi chưa có người tử thương.

Lý Trung Hụê không hiểu hỏi:

– Chuyện này thật khó hiểu, nếu đã không phân sinh tử, lại không phải là bất phân thắng bại, vậy làm sao có được kết cục cả hai đều không bị thương tổn ?

Chu Hải nói:

– Đó là vì lệnh đường đã kịp thời có mặt, ngăn cản hai người quyết đấu.

Đến đây, lão dừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Những người biết chuyện này trên giang hồ không nhiều, ngoại trừ lão khiếu, chỉ sợ không còn ai nữa.

Lý Trung Hụê nói:

– Thì ra là vậy, Chu đại hiệp có biết gia mẫu làm thế nào để ngăn hai người lại không ?

Chỉ nghe Chu Hải thở dài một tiếng nói:

– Sự tình tường tận thế nào lệnh tôn không có nói với lão khiếu. Những gì lão khiếu biết dã nói hết với cô nương rồi.

Lý Trung Hụê trầm tư giây lát, thấp giọng hỏi tiếp:

– Chu đại hiệp không biết thật chứ ?

Chu Hải nói:

– Lão khiếu đích thực không biết.

Lý Trung Hụê ngẩng mặt lên, thở dài não nề nói:

– Chu đại hiệp đã không muốn nói, vãn bối cũng không tiện truy vấn nữa.

Chu Hải nói:

– Theo lão khiếu, chuyện này cũng không quan trọng. Việc truớc mắt là minh chủ phải nghĩ cách ngăn cản cha con Kiếm Vương đến dự Hoàng Sơn chi ước.

Lý Trung Hụê nói:

– Chuyện này quan trọng thế sao ?

Chu Hải nói:

– Đây chỉ là ý kiến của mình lão khiếu.

Lý Trung Hụê cúi đầu nói:

– Để vãn bối suy nghĩ thêm rồi mới quyết định.

Chu Hải nói:

– Thuyền của hắn nam hạ là thuận theo dòng nước, nếu như không kịp thời ngăn cản, chỉ sợ sẽ muộn mất.

Trong lúc hai nguời nói chuyện thì thuyền đã cập bờ,

Lý Trung Hụê quay lại nhìn Tố Mai và Hương Cúc hỏi:

– Hai vị cô nương có cùng đi Hoàng Sơn với ta không ?

Tố Mai nói:

– Tiểu tỳ đi theo cô nương chúng tôi, sống chết cũng không rời.

Lý Trung Hụê nói:

– Vậy cũng tốt, có hai vị cô nương đồng hành, dọc đường tiện có nguời chăm sóc Bạch cô nương.

Tố Mai thở dài một tiếng, rồi cúi người hành lễ nói:

– Đa tạ Lý minh chủ khoan hồng đại lượng, không chấp chuyện cũ.

Lý Trung Hụê nói:

– Ân đức của Bạch cô nương với võ lâm đồng đạo vẫn còn đó, bất cứ đồng đạo võ lâm nào cũng đều phải có trách nhiệm quan tâm đến sự sống chết của nàng ấy.

Kim Phất Đạo Trưởng lúc này đã nhảy lên bờ. Lão ôm quyền nói:

– Bần đạo xin đi trước một bước, truyền đạt mệnh lệnh của minh chủ đến quần hào khắp đại giang nam bắc.

Lý Trung Hụê cũng ôm quyền đáp trả :

– Làm phiền đạo trưởng phải vất vả một phen.

Kim Phất Đạo Trưởng mỉm cười nói:

– Minh chủ nặng lời rồi.

Đoạn lão nhún mình dùng khinh công lao vọt đi, nháy mắt đã không thấy tông ảnh đâu nữa.

Thần Phán Chu Hải khẻ thở dài nói:

– Lý minh chủ, việc ngăn cản phụ tử Kiếm Vương đến Hoàng Sơn đó, mong minh chủ suy nghĩ lại. Lão khiếu cũng xin đi trước một bước.

Nói đoạn, lão quay người dùng khinh công phóng đi.

Lý Trung Hụê quay lại nhìn Hoàng Phủ Trường Phong nói nghiêm mặt :

– Chỉ cần Bàng trang chủ đi theo bản toà là đủ rồi. Làm phiền Hoàng Phủ trang chủ truyền lệnh của ta đến gia huynh và lệnh lang, Bảo họ đến ngay Hoàng Sơn. Ta và Bàng trang chủ phải đi trứoc một bước.

Bàng Thiên Hoá nói:

– Lâm Hàn Thanh và Bạch Tích Hương đều bị thương rất nặng., phải ngồi xe mới đi được. Có điều, đoạn đường khá dài, đối với thương thế của họ không có lợi, linh đan bên mình lão khiếu e rằng chỉ đủ lưu giữ lại cho hai người bọn họ một phần nguyên khí.

Lý Trung Hụê nói:

– Chỉ cần Bàng trang chủ có thể làm cho họ sống đến Hoàng Sơn, gia mẫu nhất định có cách cứu chữa.

Bạch Tích Hương nói:

– Lão khiếu không thể không nói trước như vậy. Cuối cùng thế nào, vẫn là do minh chủ quyết định.

Lý Trung Hụê liền nói:

– Chúng ta lên đường thôi !

Sáu người bỏ thuyền lên xe, hướng về Hoàng Sơn thẳng tiến.

Đây là một cuộc hành trình tĩnh lặng. Trên hai chiếc xe kiêm trình ngày đêm mải miết là hai người đang bị thương nặng đến chỉ còn hơi thở mong manh.

Bàng Thiên Hoá vì bảo vệ nguyên khí cho hai người nên không dám làm hai nguời tỉnh lại, chỉ dùng linh đan nhiều năm tu luyện của mình bảo hộ tâm mạch cho họ, đồng thời cũng để giữ trạng thái hôn mê này.

Tố Mai, Hương Cúc đều mang theo cảm giác mang mang vô chủ, Bạch Tích Hương trọng thương hôn mê khiến cả hai mất đi chỗ dựa, đồng thời mất đi cả định hướng cho mình.

Lý Trung Hụê tựa hồ cũng mang tâm sự trùng trùng, trên đường rất ít khi mở miệng nói chuyện.

Bàng Thiên Hoá bận rộn chăm sóc cho Lâm Hàn Thanh và Bạch Tích Hương nên cũng không rảnh nói chuyện.

Chỉ có tiếng xe lóc cóc phá vỡ sự im lặng của cuộc hành trình.

Hôm nay, mặt trời vừa quá ngọ thì bọn Lý Trung Hụê đã đến đựoc Hoàng Sơn.

Lý Trung Hụê liền lên trước dẫn đường, qua hai chỗ ngoặt rồi dừng lại nói:

– Từ đây đến Vạn Tùng Cốc còn một đoạn đường núi, xe ngựa không thể lên được.

Nói đoạn, mục quang chuỷên động nhìn Tố Mai, Hương Cúc nói:

– Hai vị cô nương cõng Bạch cô nương …

Hương Cúc nhanh miệng ngắt lời:

– Tố Mai tỷ tỷ cõng cô nương, tiểu tỳ sẽ cõng Lâm tướng công.

Lý Trung Hụê đang cảm thấy khó xử vì không tiện bảo Bàng Thiên Hoá cõng Lâm Hàn Thanh lên đường, tự mình cũng không tiện làm, đang lúc chưa nghĩ ra cách thì Hương Cúc đã tự nguyện cõng chàng lên đường, đúng với ý nàng. Nàng gật đầu nói:

– Tốt lắm, vậy làm phiền cô nương vậy !

Hương Cúc nói:

– Đây là chuyện mà tiểu tỳ phải làm mà.

Đoạn nàng nhảy xuống xe, ôm lấy Lâm Hàn Thanh.

Lý Trung Hụê nói:

– Xin Bàng trang chủ đoạn hậu.

Nói đoạn, cất bước tiến lên núi.

Bàng Thiên Hoá lấy ra một đỉnh bạc đưa cho xa phu, rồi chống quải trượng đi theo sau ba người.

Đoàn người Lý Trung Hụê đi một hồi thì trời đã hoàng hôn, nghe gió lay vạn tùng, như sóng lớn rì rào trên biển lúc ràng chiều, ánh nắng chiều chiuế qua làn mây càng thêm muôn phần diễm lệ, tựa hồ nhu bước vào tiên cảnh.

Lý Trung Hụê quay đầu lại nhìn nhị tỳ, thấp giọng hỏi:

– Hai vị cô nương mới bị thương mới khỏi, đi đường có mệt không ?

Tố Mai đưa tay lau mồ hôi rồi đáp:

– Tỳ tử vẫn còn chịu đựng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.