Ngạo Thiên không biết thời gian trôi qua bao lâu, kể từ khi chàng bị hai thiếu nữ ném vào ngục thất này.
Ở đây hoàn toàn không có ánh sáng, khái niệm về thời gian không còn nữa. Ba phía là vách đá, lối ra vào duy nhất là cánh cửa sắt nặng nề không hy vọng gì lay chuyển được.
Cuối cùng, chàng nghe có tiếng bước chân của nhiều người, ánh sáng hắt xuống từ con đường hầm tăm tối. Rồi đó, chàng nhìn thấy hai lục y thiếu nữ cầm trên tay hai ngọn đuốc, theo sau là một trung niên mỹ phụ.
Cánh cửa sắt được một thiếu nữ dùng chìa khóa mở ra. Họ bước vào phòng ngục. Bấy giờ Ngạo Thiên mới nhìn rõ dung mạo mỹ miều của thiếu phụ.
Bà ta là người không thể đoán được tuổi tác. Bà ta có thể ngoài bốn mươi, nhưng nhan sắc phi phàm khiến bà ta không thua gì một thiếu nữ ngoài đôi mươi.
Trước khi bị bắt đi, Ngạo Thiên đã được nghe Xú hòa thượng nhắc đến cái tên Tư Mã Quỳnh Dao. Tư Mã Quỳnh Dao thì trên giang hồ không ai là không biết đến. Bà ta nổi danh không chỉ vì là phu nhân của Công Tôn Ngạn, mà còn vì nhan sắc phi phàm, một thời làm điên đảo võ lâm trước khi trở thành vợ của Công Tôn Ngạn.
Tư Mã Quỳnh Dao nhìn chàng gù bằng ánh mắt đằm thắm, kèm theo đó là một nụ cười mê hồn :
– Tiểu huynh đệ người khỏe chứ?
Ngạo Thiên đứng ngây người, mắt nhìn thẳng đối phương. Mặc dù dung mạo khó coi nhưng không vì thế mà tự ti. Chàng lúc nào cũng giữ thần thái hơn người :
– Phu nhân có gì muốn nói với tại hạ chăng?
Thiếu phụ khoát tay cho hai thị nữ lui ra, rồi chiếu tia mắt long lanh tình tứ nhìn Ngạo Thiên :
– Công tử phải chăng là Âu Dương Ngạo Thiên?
– Chính là tại hạ.
– Công tử có liên hệ gì với Bạch Hạc lão nhân?
Câu hỏi không làm Ngạo Thiên ngạc nhiên. Trước khi bị bắt đến đây chàng đã biết mục đích của đối phương không gì ngoài Cổ Phù. Chàng cũng từng một lần chịu nhục hình dưới bàn tay Thiếu môn chủ Ngũ Kiếm kỳ môn, mà hắn lại chính là con trai người đàn bà danh chấn giang hồ này.
Ngạo Thiên bật lên tiếng cười nhạt :
– Điều đó, thứ cho tại hạ không đáp được.
Tư Mã Quỳnh Dao không có vẻ gì phật ý. Bà ta vẫn tươi cười, đôi mắt long lanh, thân hình mềm mại lướt về phía Ngạo Thiên, kèm theo đó là một giọng nói êm như ru :
– Âu Dương công tử, người thấy nô gia thế nào? Nô gia có phải là xinh đẹp lắm không?
Ngạo Thiên hai mắt vẫn nhìn thẳng vào đối phương không hề lay động. Định lực bất phàm ấy quả thật khiến người ta phải khâm phục. Đặc biệt là với một chàng trai tuổi đời chưa đến hai mươi như chàng thì lại càng đáng khen.
Ngạo Thiên cất giọng lạnh lùng :
– Tư Mã phu nhân, xin bà hãy tự trọng.
– Công tử có trái tim bằng đá ư?
Dứt lời, mụ ta lắc nhẹ thân hình, lập tức tấm áo choàng lụa mỏng manh rơi xuống để lộ tấm thân yêu kiều ngà ngọc. Làn da mụ trắng vô song, hầu như không có chút tỳ vết. Bộ ngực của mụ đầy đặn như ngực thiếu nữ đôi mươi, phập phồng lên xuống cánh yếm sen. Cảnh tượng gợi tình đó khiến cho dù là trang hào kiệt cũng phải lụy dưới lưới tình của mụ.
Nhưng… Âu Dương Ngạo Thiên vốn không phải là kẻ phàm phu tục tử. Chàng được Bạch Hạc lão nhân chọn trong số vạn người mà ra. Chàng là truyền nhân y bát của Trí Nguyên đại sư, một trong những lãnh tụ tôn kính nhất của võ lâm. Chàng… phải là người có cốt cách phi phàm.
Ngạo Thiên bật lên tiếng cười khẩy, thần thái không chút thay đổi :
– Phu nhân uổng công rồi.
– Ngươi…
– Xin bà hãy nghĩ đến con trai bà cũng xuýt xoát tuổi như tại hạ.
Tư Mã Quỳnh Dao gương mặt nhợt nhạt thối lui ba bước, trợn tròn mắt nhìn Ngạo Thiên. Đây là lần đầu tiên có một nam nhân đứng vững sau chiêu u tình của mụ. Ngay cả đại ma đầu Công Tôn Ngạn năm xưa cũng từng bị mụ quyến rũ, thế mà hôm nay…
Bất giác, mụ nhếch môi rít lên một giọng cười như rắn trêu. Đôi mắt tình tứ của mụ bây giờ lộ hung quang, ác độc và đầy nham hiểm.
– Hảo tiểu tử! – Mụ rít qua kẽ răng – Ta đánh giá thấp ngươi rồi.
– Cảm ơn phu nhân quá khen.
– Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi là gì của Bạch Bình?
– Phu nhân đừng phí công vô ích.
– Ngươi…
Liền đó Ngạo Thiên nói tiếp luôn :
– Cổ Phù không có trong tay tại hạ. Mà dẫu có, tại hạ cũng không để rơi vào tay ác ma các người.
Tư Mã Quỳnh Dao bật lên tiếng cười sặc sụa :
– Ha ha… Ngươi quả là xứng với lời đồn. Thảo nào, Dương nhi phải thất thủ dưới tay ngươi.
– Phu nhân đã biết thế thì còn chờ gì mà không ra tay lấy mạng tại hạ đi?
Âu Dương Ngạo Thiên nói những lời ấy bằng một thái độ bình thản vô song, tựa hồ chàng xem cái chết như một giấc ngủ dài.
Thần thái anh hùng của chàng, khí độ phi phàm ấy bất giác làm nữ ma đầu như Tư Mã Quỳnh Dao cũng phải đôi phần kính nể. Đột nhiên đôi mắt mụ lóe lên một tia sát khí :
– Khá khen cho khí phách của nhà ngươi. Xem chừng nô gia không thể không giết ngươi. Ngươi có thể là mầm họa cho võ lâm hắc đạo.
Lời vừa dứt, mụ động thân ra tay nhanh như tia chớp. Bất giác, mụ bật lên tiếng kêu thảng thốt :
– Cha chả…
Mụ nắm chặt mạch môn của chàng, đôi mắt lim dim, miệng không ngớt kêu lên :
– Quái lạ… Thật quái lạ…
Ngay sau đó, mụ mở choàng mắt ra nhìn thẳng vào chàng :
– Phải chăng lão họ Bạch đã truyền cho ngươi ba mươi năm công lực?
Ngạo Thiên biết mình chẳng còn sống được bao lâu nên đáp bừa :
– Phải thế thì sao?
Mụ tiếp tục tra vấn chàng :
– Sau đó ngươi lại nhận thêm mười năm công lực của một cô gái trẻ?
Đến đây thì Ngạo Thiên không thể không kinh tâm. Mụ có thể bắt mạch mà đoán được tường tận sự việc như thế thì quả thật ngoài sức tưởng tượng của chàng.
Chưa hết, mụ lại tiếp tục nói :
– Mới đây ngươi lại được một cao nhân tặng thêm cho mười năm công lực. Ta nói có đúng không?
– Điều đó có liên quan gì đến mụ? – Mụ cất tiếng cười đầy khoái trá – Ha ha… ha… Ta quyết định bắt ngươi quả thật không uổng công. Xem ra, ngươi đúng là mầm mống đại họa. Nếu trong người ngươi không có dị bệnh thì ngươi đã trở thành Bạch Bình thứ hai, thậm chí có thể sánh với Trí Nguyên đại sư không chừng. Tiểu tử ơi là tiểu tử! Ta không thể không giết ngươi rồi.
Dứt lời, mụ cất tả thủ biến thành ngũ trảo chụp xuống đầu chàng. Ngạo Thiên từ lâu đã đoán biết mình sẽ chết, nhưng đứng trước cái chết này, khi mà bao nhiêu tâm niệm chưa thể hoàn thành khiến chàng không ngăn được tiếng thở dài bi hận :
– Bẩm phu nhân, Thiếu môn chủ đã trở về.
Lục y thiếu nữ đứng ngoài cửa thông báo đúng vào lúc bàn tay của mụ ác phụ chỉ còn cách đỉnh Thiên Linh của Ngạo Thiên trong gang tấc. Mụ nói mà không quay lại :
– Bảo nó chờ ta trong đại sảnh.
– Nhưng thưa phu nhân, thiếu chủ bị thọ thương. Mụ rụt tay về, trừng mắt nhìn thiếu nữ :
– Ngươi vừa nói gì?
– Thiếu môn chủ bị người ta đả thương.
Mụ run giọng :
– Dương nhi… bây giờ ở đâu?
Phía trên vọng xuống một giọng nói có vẻ kích động :
– Mẫu thân! Dương nhi về rồi đây.
Tư Mã Quỳnh Dao phóng nhanh ra ngoài kèm theo một khẩu lệnh để lại :
– Ném tên tiểu tử đó xuống Độc Phong động cho ta.
Trước khi Ngạo Thiên bị thiếu nữ nắm tay lôi đi, chàng còn kịp nghe hai mẹ con trao đổi với nhau. Đúng là giọng nói của thiếu niên che mặt đã từng ra tay với chàng trong tòa miếu hoang :
– Mẫu thân! Xin trả thù cho Bảo nhi và các huynh đệ Hắc Kỳ đường.
– Kẻ nào đả thương con?
– Chính là chủ nhân kiệu hoa.
Giọng Tư Mã Quỳnh Dao rít lên :
– Truyền lệnh của ta, toàn lực truy sát Thuận Thiên giáo!
* * * * *
Chàng bị lục y thiếu nữ kéo đi trong một đường hầm tăm tối. Xa xa có tiếng cuồng phong gào rít ghê rợn. Độc Phong động hẳn là nơi để hành quyết của Ngũ Kiếm kỳ môn.
Chàng vừa thoát chết trong gang tấc, nhưng cái chết đang chờ đợi phía trước hẳn không thể tránh khỏi.
Đường hầm càng lúc càng tối đen như mực. Có những ngọn gió quất mạnh vào người rát cả da thịt. Đột nhiên, phía trước hiện ra một vùng sáng le lói. Càng đến gần ánh sáng càng rõ hơn, nhưng tiếng cuồng phong cũng to hơn và những ngọn gió bây giờ quất vào người như những nhát kiếm chém.
Gió mỗi lúc càng thêm dữ dội. Phía trước vọng đến những tiếng động kinh hồn tựa như thác đổ, mà cũng giống như tiếng phẫn nộ của phong ba bão tố. Vùng ánh sáng đã hiện rõ trước mặt. Gió quất vào y phục đập lên những tiếng kêu phành phạch, tưởng chừng chỉ tiến tới dăm bước nữa thôi thì y phục bị xé nát dưới những luồng quái phong cuồng nộ.
Thiếu nữ lục y đột nhiên dừng chân :
– Âu Dương Ngạo Thiên, ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi.
Ngạo Thiên bật lên tiếng cười nhạt, thần thái không chút run sợ. Lục y thiếu nữ không thể không thán phục :
– Cho dù là cao thủ võ lâm đứng trước cái chết cũng phải run rẩy đôi ba phần. Âu Dương công tử! Ta có lời khen ngươi đó.
Ngạo Thiên lạnh nhạt :
– Bất tất phải thế.
– Ngươi đi thôi.
Dứt lời, nàng vung cánh tay, liền đó Ngạo Thiên bị ném đi như một món đồ vật vô tri. Ngay lập tức chàng cảm nhận được sự hung ác dữ dội của những ngọn gió kỳ dị thổi lên từ một đáy tuyệt động.
Chàng rơi vào vùng ánh sáng chói lòa, lập tức có cảm giác như bị cuốn vào một dòng thác cực lớn. Gió cuốn chàng đi với một tốc độ ghê hồn. Tiếng rít ghê rợn của nó tưởng chừng có thể xé rách màng nhĩ. Nó dễ dàng xé nát y phục trên người chàng.
Ngạo Thiên nhắm mắt lại, hoàn toàn phó thác số mệnh cho trời. Chàng có cảm giác mình bị hút xuống đáy. Bất giác, không cam tâm, chàng vụt mở mắt ra.
Ngay trước mặt chàng là một hố sâu đen ngòm. Nó hút những cơn gió dữ dội như một cái bọng nước khổng lồ, chỉ một tích tắc nữa thôi chàng sẽ bị cuốn vào trong cái lỗ đen ngòm ấy.
Đột nhiên… kỳ tích xảy ra. Một sự thay đổi lạ lùng của tạo hóa. Cái lỗ đen bỗng dưng không hút gió nữa mà nó lại thổi ngược trở lên.
Nó phun ra một luồng hơi cực mạnh, mạnh hơn bất kỳ thứ võ công thượng thừa nào. Ngay lập tức, Ngạo Thiên bị bắn ngược trở lên. Cùng lúc đó luồng quái phong cũng thay đổi. Nó không còn giống như dòng thác cuồn cuộn nữa, bây giờ nó hung hãn như trăm ngàn mũi tên vừa lao ra khỏi cung. Ngạo Thiên thét lên một tiếng cực kỳ đau đớn.
Đó là một thứ cực hình ghê gớm nhất mà Ngạo Thiên từng nếm qua. Những ngọn cuồng phong từ dưới đáy vực phóng lên đâm vào chàng như những mũi tên, như những nhát roi quất thẳng vào da thịt, như những luồng chỉ phong từ một tay đại cao thủ phóng vào người chàng một cách không thương tiếc.
Thời gian trải qua không biết bao lâu, Ngạo Thiên vẫn chơi vơi trong luồng quái phong như một trò chơi tàn bạo. Nhưng… Ngạo Thiên cũng cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ trong cơ thể chàng do chính những ngọn chỉ phong ấy tạo nên. Cuối cùng chàng ngất đi…
* * * * *
Nửa đêm, trong căn lều trúc phát ra tiếng sáo vi vu, một điệu nhạc vui tai của vùng quan ngoại. Trước lều dưới ngọn phong đăng, hai nữ tỳ Hương Đào, Hương Cúc nghiêm trang đứng gác.
Ngoài rừng, bỗng có vài tiếng động vang lên, sau đó vợ chồng Lý thị cùng với bọn Mã Siêu đồng loạt xuất hiện, cũng vừa lúc tiếng sáo trong lều im bặt.
Cự Hỏa Linh Vương cung tay hướng về phía lều trúc :
– Thiếu chủ! Bọn thuộc hạ đã trở về.
Giọng nói nhu mì từ trong phát ra :
– Kết quả thế nào?
Cự Hỏa Linh Vương đáp :
– Trường Bạch Xuân ngang ngạnh bất phục, thuộc hạ chiếu theo giáo điều đã truy sát toàn gia.
Bên trong vọng ra tiếng thở dài cảm thán :
– Xem chừng võ lâm Trung Nguyên không dễ dàng khuất phục.
– Thuộc hạ tin rằng chỉ nay mai thôi bọn chúng sẽ khiếp sợ uy danh của bổn giáo mà cúi đầu thần phục.
– Còn phải giết bao nhiêu mạng người, tiêu diệt bao nhiêu môn phái nữa đây?
Tiếng nói trong lều im bặt một lúc rồi nói tiếp tục :
– Các ngươi có tin tức gì của Âu Dương Ngạo Thiên không?
– Thuộc hạ chưa tìm ra tung tích của hắn.
Đột nhiên, ngoài bìa rừng có tiếng cười lạnh lẽo rồi một giọng nói cất lên :
– Hắn đã chôn thây dưới Độc Phong động rồi.
Liền sau đó, bóng người xuất hiện. Hắn là một trung niên đại hán, trên mình khoác chiếc áo bào đỏ rực tựa máu. Đôi mắt lạnh lùng đầy sát khí của hắn rọi thẳng vào lều trúc.
Cự Hỏa Linh Vương lập tức lướt tới chắn trước mặt hắn. Lão quát lên :
– Cuồng đồ to gan! Sao dám làm kinh động chủ nhân ta?
Trung niên đại hán bật lên tiếng cười nhạt :
– Các ngươi phải chăng là đại biểu của Thuận Thiên giáo?
– Phải thế thì sao?
Trung niên đại hán không để mắt đến Cự Hỏa Linh Vương, hắn hướng vào lều trúc :
– Cô nương phải chăng là Thiếu giáo chủ?
Giọng nói trong lều phát ra nhẹ nhàng :
– Chính là tiểu nữ. Các hạ sao không báo danh đi?
– Tại hạ Mông Khắc Điềm, Tổng giám Tổng đàn chủ, Đệ tam Thái Bảo.
– Hóa ra là môn hạ Ngũ Kiếm kỳ môn.
Lời vừa dứt, rèm trúc lay động, bóng người thướt tha xuất hiện cùng với tiếng lục lạc khua lanh canh trên chiếc cổ tay trắng ngà thon thả. Thiếu nữ áo hồng che mặt, chỉ thấy trong ánh mắt nàng thoáng hiện tia sát khí :
– Ngươi tự tìm đến cái chết?
– Điều đó vị tất.
Trung niên đại hán cất giọng cao ngạo. Gương mặt hắn lạnh như tiền :
– Hôm nay bổn Tổng giám đến đây đòi nợ máu cho Hắc Kỳ huynh đệ.
Lời vừa dứt, hắn đưa tay lên miệng huýt một tiếng thật to. Ngay lập tức trong rừng dậy lên những tiếng động lạ rồi đó bóng người vùn vụt xuất hiện. Thoáng chốc, lều trúc đã bị vây kín bởi mấy chục tay kiếm thủ áo đen, trên ngực có thêu hình kiếm kỳ màu xanh. Hóa ra bọn chúng thuộc Thanh Kỳ đường.
Thiếu nữ áo hồng đảo mắt quan sát cục diện rồi bật lên tiếng cười đầy vẻ sảng khoái :
– Tốt lắm… Tốt lắm! Bổn cô nương đang muốn tìm các ngươi thanh toán thì các ngươi đã tự dẫn xác tới.
Trung niên đại hán hắng giọng :
– Tiện tỳ! Đêm nay e rằng ngươi không được toại nguyện đâu.
Mộc Sát bà bà nóng nảy bước ra :
– Thiếu chủ! Xin cho thuộc hạ lấy mạng tên cuồng đồ này!
Thiếu nữ áo hồng khẽ gật đầu :
– Ngươi phải cẩn thận đó.
Mộc Sát bà bà bản tính hung hăng, hễ có dịp đánh nhau là mụ lấy làm vui sướng lắm. Mụ trợn mắt nhìn đối phương trong khi môi nở nụ cười khoái trá :
– Tiểu tử! Ngươi nộp mạng đi!
Lời vừa dứt, mụ đã vận đủ mười hai thành công lực vào trong chưởng nhắm thẳng đối phương quật thẳng tới.
Lần trước, vợ chồng mụ đã nếm mùi lợi hại của Tụ Hỏa thần công từ thiếu niên che mặt, nên lần này mụ không hề có chút khinh xuất. Một chiêu đánh ra toàn lực, mụ quyết tâm lấy mạng đối phương.
Bên này, trung niên đại hán hừ lạnh một tiếng, hắn ung dung cất đơn chưởng lên vạch một vòng tròn trước mặt, lập tức hiện ra một quả cầu lửa. Hắn hét to một tiếng “Chết!”, rồi tống thẳng quả cầu lửa đóng song chưởng của đối phương.
Nên biết hắn là đệ tử thứ ba của Công Tôn Ngạn nên thành tự về Tụ Hỏa thần công quả nhiên có chỗ hơn người. Một chưởng hắn đánh ra tuy sau mà đến trước, uy lực tan vàng lở đá.
Khi Mộc Sát Linh Vương phát hiện ra chỗ lợi hại của đối phương thì đã muộn.
Bùng… Một tiếng long trời lở đất, Mộc Sát bà bà bị đánh thối lui liên tiếp. Miệng mụ hộc máu tươi, rồi không kìm lại nổi, mụ ngã ngửa xuống đất.
Bên này, Cự Hỏa Linh Vương gào lên :
– Lão phu lấy mạng ngươi.
Vừa dứt lời, lão tung mình lên cao, song chưởng đánh vào nhanh như điện. Trung niên đại hán khẽ cười nhạt, cánh tay áo phất lên lập tức ngọn Tụ Hỏa Dương Quang phóng ra đón chưởng của đối phương.
Lại một tiếng nổ đinh tai vang lên, Cự Hỏa Linh Vương bị đẩy ngược về phía sau. Lão chới với rơi xuống đất, thối lui liên tiếp ba bộ. Gương mặt xương xẩu của lão nhợt nhạt như tờ giấy, rõ ràng lão đã bị nội thương.
Trung niên đại hán bật lên tiếng cười cuồng ngạo :
– Ha ha… Đêm nay, các ngươi tận số rồi.
– Cái đó thì chưa chắc!
Lời vừa dứt, chỉ thấy tả thủ lay động, lập tức cuồng phong nổi lên, một chưởng đánh ra từ ngọc thủ của thiếu nữ áo hồng làm cho cục trường ngột ngạt không thở được. Áp lực ghê gớm từ chưởng lực của nàng bao trùm lên cả một không gian rộng lớn.
Chỉ nghe tiếng kêu thất thanh của trung niên đại hán :
– Chết ta rồi!
Liền theo đó là tiếng nổ kinh thiên động địa. Tiếng nổ âm ba, vang vọng trong núi rừng kéo dài không dứt. Chừng nhìn lại thì thấy thiếu nữ áo hồng đã bị đẩy lùi sát vách lều trúc. Giữa cục trường xuất hiện một trung niên mỹ phụ thần thái ung dung, nụ cười như hoa nở trên đôi môi mọng đỏ của bà ta. Người đó chính là Tư Mã Quỳnh Dao. Sau lưng mụ là bốn thiếu nữ áo xanh, tay cầm bảo kiếm.
Giọng thiếu nữ áo hồng run run không sao kềm chế được :
– Tôn giá là…
– Tư Mã Quỳnh Dao!
Lập tức, toàn thân thiếu nữ áo hồng rung động không ngớt. Giọng nàng kích động :
– Ma nữ! Gặp ngươi ở đây thật là tốt.
Tư Mã Quỳnh Dao vẫn cười như hoa nở. Nhưng nụ cười của mụ, trong võ lâm không ai là không biết nó tiềm ẩn một sự ác độc nham hiểm khôn lường.
Mụ cất giọng thánh thót :
– Tiểu a đầu! Sao ngươi không báo danh đi?
– Mụ không xứng!
– Thế sao? Ngươi có vẻ thù hận nô gia lắm?
– Đúng vậy.
– Nô gia có lầm lỗi gì với ngươi chăng?
– Không cần nhiều lời. Đêm nay bổn cô nương liều mạng với ngươi.
Thiếu nữ áo hồng từ khi nhập quan chưa hề gặp đối thủ. Mỗi lần ra tay chỉ nửa chưởng nàng đã đẩy lùi đối phương. Nhưng qua chưởng vừa rồi, cùng với lai lịch không nhỏ của Tư Mã Quỳnh Dao cho nàng biết nàng đã gặp phải đại kình địch.
Nàng tuy còn nhỏ tuổi nhưng tâm cơ mẫn tiệp, đứng trước cục diện này, nàng âm thầm đề khí vận công vào song chưởng. Bất giác, thân hình kiều diễm của nàng lay động, không biết nàng dùng thân pháp gì mà quỷ dị khôn lường.
Không đầy cái chớp mắt, nàng đã áp sát đối phương, hữu thủ vung chỉ, tả thủ đánh ra một chưởng nhanh như tia chớp.
Một chưởng, một chỉ trong chớp mắ đã bủa vây đối phương cơ hồ không còn đường tẩu thoát. Bên này, Tư Mã Quỳnh Dao vụt đổi sắc mặt, sát khí hiện lên, mụ quát :
– Hảo công phu!
Liền đó, mụ uốn người như con rắn, thân pháp quỷ mỵ tựa như chẻ người mụ ra làm hai đoạn. Phần hạ bộ mụ né tránh ngọn chỉ phong trong gang tấc. Thượng bộ lập tức công ra một chưởng quật thẳng vào tâm chưởng của đối phương.
Ngọc chỉ của thiếu nữ áo hồng đánh hụt đối phương, lập tức hạ sát một tay kiếm thủ Thanh Kỳ đường đứng ở phía sau. Ngay sau tiếng thét của tên kiếm sĩ xấu số thì nhiều tiếng nổ “bụp… bụp” vang lên.
Hai luồng cực đại âm nhu chạm vào nhau tạo nên một làn sóng kình lực tuy lặng lẽ nhưng có sức hủy diệt khôn lường. Nó thổi tắt rụi mấy ngọn đuốc gần đó, đồng thời cũng đẩy lui thiếu nữ áo hồng liên tiếp ba bước.
Cục trường trở lại im ắng.
Rồi đó, tiếng cười ngạo nghễ của Tư Mã Quỳnh Dao cất lên. Thiếu nữ áo hồng không khỏi vụt ra một tiếng thở dài cay đắng.
Vừa rồi, nàng dùng toàn lực đánh ra một chiêu sát thủ, vừa kết hợp giữa thân pháp quỷ mị vừa chỉ lực, chưởng phong bủa vây đối phương. Thế nhưng… kết quả thắng thua đã sờ sờ ra trước mắt.
Tư Mã Quỳnh Dao cất giọng kiêu ngạo :
– Nha đầu! Bằng vào chừng ấy thủ đoạn mà ngươi muốn đối đầu với bổn môn sao?
Thiếu nữ áo hồng quan sát cục diện, biết rằng đêm nay mình khó thể thoát thân. Bất giác, nàng cất giọng uy nghiêm :
– Nhị vị Linh Vương nghe lệnh!
Hai vợ chồng Mộc Sát bà bà lập tức bước tới :
– Xin thiếu chủ phát lạc.
– Các ngươi tám người lập tức mở đường máu trở về bổn giáo.
Mộc Sát bà bà thảng thốt kêu lên :
– Thiếu chủ! Không thể như thế được!
Thiếu nữ áo hồng trừng mắt nhìn mụ :
– Ngươi dám cãi lệnh ta ư?
Mộc Sát bà bà cúi đầu sợ sệt :
– Thuộc hạ không dám.
Nàng khẽ phất cánh tay, lập tức vang lên những tiếng kêu lanh canh của chiếc vòng lục lạc :
– Sao còn không đi?
– Nhưng còn thiếu chủ?
Nàng khẽ cất tiếng cười. Quả thật, không ai dám tin rằng nàng có thể cười bình thản như thế giữa bầu không khí chết chóc này. Rồi nàng nhẹ nhàng nói :
– Các ngươi đi đi! Nói với mẹ ta trả thù cho ta.
Bên kia, Tư Mã Quỳnh Dao cũng cười nhạt :
– Ngươi tưởng rằng có thể ra đi dễ dàng như thế sao?
Nàng quắc mắt nhìn đối phương, lập tức nổi lên một tia sát khí rùng rợn trong đáy mắt long lanh của nàng. Một chút khí thế phi thường đó, bất giác bức mụ đàn bà lừng lẫy vào bậc nhất võ lâm nữ giới phải thối lui một bước.
Như chỉ chờ có thể, một tiếng thét lanh lảnh phát ra từ miệng thiếu nữ áo hồng :
– Chết hết cho ta!
Thân hình nàng chớp lên, lao vút về phía đối phương. Mười ngọn chỉ phong phóng ra, lập tức lấy mạng mười tay kiếm thủ. Cái hay của nàng ở chỗ võ công nàng kém hơn Tư Mã Quỳnh Dao, nhưng ra tay bất ngờ, chiếm được thượng phong khiến đối phương không kịp ra tay chống đỡ.
Bên này, vợ chồng Lý thị cũng hét lên một tiếng tung chưởng đánh ra lập tức. Hương Đào, Hương Cúc cùng với bọn Mã Siêu sáu người cũng lập tức ra tay. Bọn chúng mỗi chiêu đánh ra đều dùng toàn lực khiến cho đối phương dù thực lực mạnh hơn cũng phải rối loạn hàng ngũ.
Tư Mã Quỳnh Dao sau một tích tắc do dự mụ giận dữ rít lên :
– Nằm xuống cho ta!
Mụ quật song chưởng vào người thiếu nữ áo hồng. Nhưng nàng vốn đã biết công lực của mình còn kém xa đối phương nên không đối chưởng mà dùng thân pháp quỷ mị né tránh.
Nàng liên tục lay động thân pháp, thoắt tả thoắt hữu làm rối loạn hàng ngũ đối phương. Rồi đó, nàng bất ngờ tung ra một chưởng nhắm vào Mông Khắc Điềm đang cản trở vợ chồng Lý thị.
Bùng…
Mông Khắc Điềm lãnh trọn chưởng của nàng. Nàng quát lên :
– Các người đi đi!
Lời vừa dứt, nàng quét một đạo kình phong về phía đám thuộc hạ. Bọn chúng liền nương theo đó điểm thân phóng vụt ra khỏi vòng vây. Thoáng chốc, bóng người mất dạng, chỉ còn lại giọng nói văng vẳng của Mộc Sát bà bà :
– Xin thiếu chủ bảo trọng! Liền sau đó, thiếu nữ áo hồng lãnh trọn một chưởng của Tư Mã Quỳnh Dao từ phía sau đánh tới. Thân hình mảnh mai của nàng bị bắn đi hàng chục trượng, máu tươi cuồn cuộn trào ra trên khóe miệng nàng.
Tư Mã Quỳnh Dao đáp xuống cạnh nàng với nụ cười ác độc trên môi :
– Tiện tỳ! Ngươi giỏi lắm!
Nàng cũng mỉm cười đáp lại :
– Ác phụ! Rồi có ngày ngươi cũng phải chết.
Tư Mã Quỳnh Dao từ từ cúi xuống gỡ tấm khăn che mặt của nàng.