Thiên Thu Tình Hận

Chương 44 - Oán Tình Khó Phân

trước
tiếp

– Tiểu thư ơi tiểu thư! Người đi đâu thế này? Về nhà đi tiểu thư. Cứ mặc cho tên tiểu tử Âu Dương Ngạo Thiên đó tự sinh tự diệt đi.

Tiểu Mạn chống nạnh trừng mắt nhìn Điếu Ông – Tẩu Bà :

– Ta đi đâu mặc ta. Ai bảo các ngươi cứ lẽo đẽo theo ta làm gì?

– Được rồi… Được rồi… Tiểu thư muốn đi thì cứ đi. Nhưng sao người không đi ngoài đường cái quan mà cứ băng rừng băng rú thế này? Trời tối rồi, chúng ta tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi rồi sớm mai lại lên đường, được không?

– Hai con đười ươi đáng ghét này! Các ngươi có câm miệng lại đi không? Bổn tiểu thư đi tìm cái chết thì việc gì đến các ngươi, việc gì phải sợ trời tối với rừng rú?

– Tiểu thư… người muốn chết thật à?

– Phải đấy. Ta phải làm cho Âu Dương Ngạo Thiên suốt đời oán hận, suốt đời nhớ đến ta.

Điếu Ông – Tẩu Bà nghe đến đó thì hồn phi phách tán. Chúng níu lấy Tiểu Mạn mà năn nỉ :

– Tiểu thư ơi là tiểu thư! Người ngàn vạn lần không nên làm như thế. Người mà chết rồi thì chúng tôi làm sao mà sống nổi với lão gia. Chắc chúng tôi cũng đành chết theo tiểu thư mà thôi.

– Nói láo! Chẳng phải trước đây bổn tiểu thư cũng đã chết một lần rồi sao? Sao chẳng thấy các ngươi chết đi?

Nàng nghĩ đến ông nội thì cũng cảm thấy có một chút ngậm ngùi :

– Chỉ thương cho ông nội, chắc người sẽ đau lòng lắm.

Điếu Ông – Tẩu Bà cứ lếch thếch theo nàng nhì nhằng mãi mà chẳng làm nàng thay đổi quyết định chút nào. Tiểu Mạn trong lúc buồn bã, oán hận Ngạo Thiên cứ lựa hướng rừng rú mà đi.

Đột nhiên, giữa đêm tối vang lên một tiếng rú vô cùng thảm thiết. Tiếng rú giữa rừng sâu trong đêm khuya thanh vắng nghe lồng lộng và đầy vẻ đau đớn thê lương.

Tiểu Mạn chỉ ngập ngừng một chút rồi lại đi tiếp. Điếu Ông – Tẩu Bà là giang hồ lão thành nhưng nghe âm thanh rùng rợn đó cũng phải run giọng :

– Tiểu thư! Người có nghe thấy tiếng gì không?

– Ta chẳng nghe gì hết. Ngươi phiền phức quá!

Nàng vừa dứt lời thì tiếng rú thứ hai vang lên, lần này nghe lại càng thảm thương, đau đớn hơn. Điếu Ông lịch lãm giang hồ hơn, lão nói :

– Có người đang bị tra tấn đấy!

Tẩu Bà trề môi nhìn lão :

– Ngươi chỉ giỏi nói phét. Làm sao ngươi biết được? Lão nương thì tin rằng đã có án mạng xảy ra rồi.

– Không. Người này sức cùng lực kiệt nhưng vẫn còn sống.

Tiểu Mạn trong lúc buồn bực chỉ ước gì có người gây sự đánh nhau cho có chỗ tiết hận, nghe Điếu Ông nói như thế thì liền bảo :

– Chúng ta tới đó xem sao.

Dứt lời, nàng phóng vù đi. Điếu Ông – Tẩu Bà cũng vội vàng đuổi theo. Tiếng rú phát ra từ một ngôi miếu hoang, trong đó hắt ra ánh đèn heo hắt.

Ba người sử dụng khinh công, nhẹ nhàng áp sát ngôi miếu. Chợt từ trong đó vọng ra nhiều giọng cười khoái trá, cùng với tiếng của một gã nào đó :

– Xú hòa thượng! Ngươi cảm thấy mùi vị như thế nào?

Có giọng thều thào đau đớn của một người đàn ông :

– Lão gia nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà các ngươi.

– Hừ! Ngươi cứ ở đó mà chửi rủa. Bọn ta mỗi ngày lại cắt của ngươi vài miếng thịt mới mong trả được mối hận giết huynh đệ bọn này.

– Ha Ha… Ha… Bọn các ngươi Thất Sát Đao còn lại Ngũ Sát Đao. Lão phu nguyền rủa cho các ngươi rồi đây chỉ còn tứ sát, rồi tam sát rồi cuối cùng không còn một mống nào nữa.

Tiểu Mạn nghe tới đó thì đã biết rõ lai lịch từng người trong miếu. Nàng cũng biết Xú hòa thượng đối với Ngạo Thiên có ân tình sâu nặng nên nàng không chần chừ nữa, liền co chân đạp tung cửa bước vào.

Ngũ sát huynh đệ nhìn thấy Tiểu Mạn thì hồn phi phách tán, muốn tìm đường tẩu thoát nhưng Tiểu Mạn đã đứng chặn ngay cửa, nàng mỉm cười :

– Các người hôm nay gặp bổn cô nương thì đúng là không còn một sát đao nào nữa cả.

Xú hòa thượng bị trói gô nằm lăn lóc dưới đất, khắp người lão nhuộm đỏ máu tươi, da thịt bị xẻo nhiều miếng lớn trông rất thảm thương, nhưng lão vẫn lớn giọng cười ha hả :

– Ha… Ha… Lão phu quả nhiên mồm miệng linh thiêng. Vừa dứt lời nguyền thì đã linh nghiệm tức thì. Chu cô nương! Cô nương chớ để sổng một tên nào nhé.

– Tiền bối yên tâm. Tiểu Mạn mà để mất một tên thì không gọi là Chu Tiểu Mạn nữa.

Một tên trong Ngũ sát gằn giọng :

– Tiểu nha đầu! Bọn ta với ngươi không thù không oán, cớ sao ngươi lại năm lần bảy lượt xen vào chuyện của huynh đệ ta?

– Bổn cô nương thích can dự thì sao?

– Hôm nay Ngũ sát huynh đệ sẽ liều chết với ngươi.

Dứt lời, hắn ta ra hiệu cho đồng bọn. Năm tên lập tức rút đao xông vào. Bên ngoài Điếu Ông – Tẩu Bà nhảy xổ vào. Hai chiếc điếu cày vung lên nhoang nhoáng, phút chốc đã đập gãy tay mấy tên. Tiếng người la hét, tiếng kêu rên vang dội cả một góc rừng.

Xú hòa thượng miệng la lên :

– Chừa mạng chúng, chừa mạng chúng cho lão phu.

Chu Tiểu Mạn nhắc thuộc hạ :

– Chớ có đánh chết người.

– Tiểu thư yên tâm. Bọn tôi chỉ đập cho chúng gãy đủ mười cánh tay thôi.

Quả nhiên, Điếu Ông – Tẩu Bà ra tay cực kỳ chính xác. Thoáng chốc, Ngũ sát huynh đệ, năm mạng, mười cánh tay đã bị đánh gãy. Tiếng xương gãy vang lên răng rắc cùng với tiếng la thét đau đớn, nghe lạnh cả sống lưng.

Cuộc hỗn chiến không cân sức kết thúc một cách nhanh chóng. Tiểu Mạn lo cởi trói cho Xú hòa thượng, trong khi Điếu Ông – Tẩu Bà vung chân đá cho năm tên Ngũ Sát Đao văng nằm một đống dưới bệ thờ Thành Hoàng.

– Tiền bối sao lại bị bọn tiểu nhân làm hại thế này?

– Hừ! Ngữ chúng thì làm gì được lão phu. Chúng hận lão phu nên dấn thân vào Ngũ Kiếm kỳ môn, nhờ tay Công Tôn Thiếu Dương bắt lão phu đấy chứ.

Xú hòa thượng vừa được giải thoát liền vùng ngồi dậy. Nhưng lão toàn thân thương tích, lở lói cùng mình, đau đớn quá kêu rú lên một tiếng, ngã nhào xuống đất. Lão thều thào nói :

– Lão phu… lão phu không xong rồi.

– Tiền bối không chết được đâu. Đã có cháu gái của Dược Thánh Chu Bồ Công ở đây thì làm sao để cho tiền bối chết một cách dễ dàng như thế được?

Nói rồi, Chu Tiểu Mạn mỉm cười lấy thuốc ra vừa cho lão uống, vừa thoa lên vết thương. Xú hòa thượng bỗng nhớ ra liền ngạc nhiên hỏi :

– Ủa lạ! Chẳng phải là cô nương trên Ngọc Giác đài đã nhảy xuống vực sâu, cùng chết với Âu Dương Ngạo Thiên rồi sao?

– Chuyện này dài dòng lắm, để sau này gặp lại Ngạo Thiên, hắn ta sẽ kể lại cho tiền bối nghe.

– Âu Dương Ngạo Thiên? Hắn chưa chết sao?

Tiểu Mạn nhăn mặt nói :

– Hắn vẫn còn sống, nhưng sống cũng như chết. Thà hắn chết quách đi còn hơn.

– Lão phu không hiểu gì cả. Chu cô nương, cô nói huỵch toẹt ra cho lão phu nghe xem nào.

– Tiền bối đợi sau này gặp lại Ngạo Thiên sẽ biết.

– Hiện giờ hắn đang ở đâu?

– Tiền bối cứ đi tìm Hoàng sư huynh của hắn mà hỏi.

Điếu Ông lên tiếng :

– Tiểu thư! Bây giờ phải xử lý năm tên này như thế nào?

Vừa lúc Tiểu Mạn thoa thuốc cho Xú hòa thượng xong. Nàng xoa tay đứng lên đi về phía bọn Ngũ sát đang rên rỉ vì đau đớn. Mười cánh tay gãy lìa của chúng trong thoáng chốc đã sưng vù lên.

Tiểu Mạn chống nạnh nhìn chúng, cười nhạt :

– Hừ! Các người quả là hạng cùng hung cực ác, bản chất khó mà thay đổi. Bổn cô nương hôm nay không thể tha cho các ngươi được nữa rồi.

– Ngươi cứ giết bọn ta đi.

– Giết các ngươi thì quá dễ cho các ngươi rồi còn gì?

Dứt lời, nàng co chân đá vào cánh tay gãy của một tên làm hắn đau đớn quá, kêu rú lên. Hắn đau đến nỗi hai mắt trợn ngược, vãi đái trong quần.

Xú hòa thượng mấy ngày liền bị chúng cắt thịt xẻo da, có thể nói lão đã hận bọn này thấu tận xương tủy. Nhìn thấy thủ đoạn của Tiểu Mạn, lão tán thưởng ngay :

– Đá hay lắm! Đá hay lắm! Chu cô nương, làm ơn thay lão phu tặng cho mỗi tên thêm vài đá nữa đi.

Tiểu Mạn vừa co chân lên, bọn chúng đã rối rít van xin :

– Xin đừng…! Xin đừng…! Chu cô nương hãy vì đức hiếu sinh mà ra tay giết quách bọn tôi đi, đừng hành hạ chúng tôi nữa.

– Hừ! Ngữ các ngươi mà cũng nói đến đức hiếu sinh sao? Thế khi các ngươi hành hạ Xú hòa thượng tiền bối thì có nghĩ đến đức hiếu sinh hay không?

– Bọn tôi biết tội rồi, biết tội rồi… Xin Chu cô nương thành toàn cho.

Tiểu Mạn suy nghĩ một chút rồi nói :

– Được. Bổn cô nương sẽ cho các ngươi được chết một cách êm ái, nhưng phải có điều kiện.

– Xin Chu cô nương cứ nói ra.

– Các ngươi phải cho bổn cô nương biết, hiện nay Tư Mã Quỳnh Dao và tay chân thuộc hạ của mụ ta ở đâu?

– Cái đó…

– Các ngươi trước sau gì cũng chết. Chết êm ái hay đau đớn đều tùy các ngươi lựa chọn. Nhưng ta cũng nói trước thủ đoạn của bổn cô nương thì nhiều vô kể. Ta đảm bảo với các ngươi là ta có đủ các trò hành hạ mà kể cả tổ tông của các ngươi cũng không thể nghĩ ra.

Con người ta khi biết mình phải chết thì tất không còn cảm thấy sợ chết nữa. Nhưng chết cũng có nhiều cách, đặc biệt là cái chết từ từ, chết trong đau đớn thì không ai muốn.

Bọn Ngũ Sát Đao là hạng tiểu nhân nên không ngần ngại gì mà không bán chúa. Đặc biệt là khi biết chúng trước sau gì mình cũng phải chết. Thôi thì chọn cái chết cho êm ái một chút.

Tên cầm đầu của cả bọn đau đớn nói :

– Ở phía nam Tây quận, có một trang viện gọi là Tử Vân trang. Trong đó toàn là bọn tỳ nữ của Bích Loan cung giả dạng thường dân trấn giữ. Chúng tôi không biết chính xác nhưng có thể đoán là phía dưới của trang viện đó có một căn cứ bí mật. Chu cô nương cứ đến đó lục soát sẽ tìm thấy.

– Ngươi không định lừa bổn cô nương đấy chứ?

– Bọn tôi trước sau gì cũng phải chết, lừa cô nương để làm gì?

– Cái đó thì chưa chắc. Bổn cô nương đối với những thủ đoạn ma mãnh của các ngươi thì còn lạ gì.

Nói rồi, nàng quay lại, ra lệnh cho bọn Điếu Ông – Tẩu Bà :

– Hai người đưa Xú tiền bối và năm tên này về chỗ Hoàng sư huynh rồi tìm cách báo cho Ngạo Thiên biết.

– Còn tiểu thư?

– Bổn tiểu thư đi thăm Tử Vân trang một chuyến.

– Tiểu thư, ngươi không nên làm thế. Nếu chỗ đó đúng là nơi ẩn náu của bọn Tư Mã Quỳnh Dao thì tiểu thư tới đó nhất định sẽ nạp mạng cho bọn chúng thôi.

Tiểu Mạn làm sao không biết điều đó. Nhưng sẵn trong lòng nàng đang oán hận Ngạo Thiên nên nàng đối với cái chết không hề sợ hãi giống như bọn Ngũ Sát Đao đó.

Xú hòa thượng cũng lên tiếng cản ngăn :

– Chu cô nương nên về gặp Ngạo Thiên với chúng tôi, rồi sau đó cùng đi thì hơn.

– Tiền bối! Người không cần phải lo cho tiểu nữ.

Rồi nàng nghiêm mặt, căn dặn thuộc hạ :

– Các ngươi hãy nói với Âu Dương Ngạo Thiên đến Tử Vân trang mà nhặt xác ta.

– Bọn tôi không thể làm như thế được.

– Các ngươi dám cãi lại lệnh ta chăng?

– Nếu vì sự an nguy của tiểu thư thì chúng tôi đành phải làm như thế thôi.

Tiểu Mạn cười nhạt rồi cho tay vào áo, lấy ra một lọ thuốc màu đen, mùi vị hôi như xác chết. Nàng giơ hoàn thuốc lên hỏi :

– Các ngươi có biết đây là loại thuốc gì không?

Điếu Ông – Tẩu Bà thấy hoàn thuốc đó thì mặt mày thất sắc. Tiểu Mạn nói luôn :

– Nếu ta mà uống hoàn thuốc này vào thì cho dù ông nội có mặt ở đây cũng không cứu được. Điếu Ông – Tẩu Bà, hai người có nghe lệnh hay không?

– Chúng tôi…

– Bổn tiểu thư đi đây. Nếu hai ngươi mà chạy theo thì ta lập tức uống hoàn thuốc này ngay.

Nói rồi, Tiểu Mạn bước ra cửa đi luôn vào bóng đêm. Quả nhiên, Điếu Ông – Tẩu Bà chỉ biết đứng dậm chân than trời mà chẳng dám đuổi theo.

Xú hòa thượng gắt lên :

– Hai người còn đứng đó làm gì nữa. Mau giết quách năm tên này rồi ba chân bốn cẳng chạy về báo cho Ngạo Thiên biết ngay đi. May ra hắn kịp đến cứu người.

Điếu Ông – Tẩu Bà như sực tỉnh con mơ, nói :

– Xú hòa thượng! Người nói phải lắm.

Hai chiếc điếu cày trong tay chúng nhoáng lên. Ngũ Sát Đao trong phút chốc chỉ còn là năm xác chết. Xú hòa thượng mượn tay người trả được hận thì thích chí cười vang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.