Tùy theo ngọn lửa đốt cháy, trên bản đồ xuất hiện một hàng chữ.
Long Kình Thiên đọc lên:
– Kỳ Lân Hỏa Thần Kiếm, Tam Tà sơn!
Kỳ Lân Hỏa Thần Kiếm! Long Kình Thiên con ngươi co rút, không lẽ là thanh Địa Ngục Ám Ma hơn ngàn năm trước trọng thương Cửu Vĩ Thiên Miêu? Ba tòa sơn này chắc là cái gọi là Tam Tà sơn.
Kỳ Lân Hỏa Thần Kiếm Tam Tà sơn!
Long Kình Thiên cất bản đồ kho báu vào Trấn Thiên tháp, tùy tay đốt đoàn chân hỏa thiêu cháy xác mấy người, rồi quay về sơn động. Lúc này Cửu Vĩ Thiên Miêu vẫn đang luyện hóa thần tủy nguyên đan.
Vài canh giờ sau, trời dần sáng.
Cửu Vĩ Thiên Miêu mở mắt ra, ánh sáng nhiều màu chớp lóe.
Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy Long Kình Thiên đứng đó, kêu lên:
– Đại ca!
Long Kình Thiên gật đầu, hỏi:
– Sao rồi?
– Thần tủy nguyên đan đúng là thần kỳ, Yêu Hạch của ta đã bắt đầu ngưng tụ!
Cửu Vĩ Thiên Miêu vui vẻ cười nói, và hơi tiếc nuối bảo:
– Nhưng viên thần tủy nguyên đan này có phẩm cấp quá thấp, nếu là thần cấp thì nói không chừng có thể khiến ta hồi phục thực lực thánh cấp, thậm chí là thần cấp.
Long Kình Thiên nghe vậy buồn cười:
– Thần cấp?
Con mèo nào đúng là dám mơ to tát.
Nhưng Long Kình Thiên nhìn ra được sau khi Cửu Vĩ Thiên Miêu luyện hóa viên thần tủy nguyên đan này thì Yêu Hạch không chỉ bắt đầu ngưng tụ, hơn nữa thực lực của nó đã đạt đến tứ cấp.
Tứ cấp tương đương cường giả vương cấp trong nhân loại.
Dĩ nhiên lấy thực lực tứ cấp của Cửu Vĩ Thiên Miêu đủ đối kháng nhân loại cường giả hoàng cấp, thậm chí đánh bại.
Sau đó Long Kình Thiên lấy ra tấm bản đồ kho báu, đơn giản kể lại chuyện xảy ra hôm qua.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nghe nói đến Kỳ Lân Hỏa Thần Kiếm thì ngây ra, đợi đến nghe Tam Tà sơn thì biến sắc mặt, buột miệng kinh kêu:
– Tam Tà sơn!
Mắt nó trợn trừng nhìn bức tranh trên bản đồ kho báu, không chớp mắt cái nào.
Long Kình Thiên hỏi:
– Làm sao vậy?
Xem biểu tình của Cửu Vĩ Thiên Miêu thì chắc nó biết Tam Tà sơn, nhưng khiến nó biến sắc mặt thế này, có lẽ Tam Tà sơn không đơn giản.
– Loạn Hải vô biên vô hạn, nhưng sau khi qua Loạn Hải thì chính là thượng cổ ma thần chiến trường. Tam Tà sơn này là ở thượng cổ ma thần chiến trường!
Cửu Vĩ Thiên Miêu vẻ mặt trầm trọng nói:
– Ba ngọn núi này gọi là Tam Tà sơn bởi vì nó rất tà, cực kỳ tà. Đồn rằng mặc kệ là ai, tiến vào Tam Tà sơn này sẽ biến mất.
Long Kình Thiên mắt chớp lóe:
– Ồ, đều biến mất?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói:
– Đúng vậy, dù rằng trên Đại Lục Thiên Lam có rất nhiều cường giả sẽ đi thượng cổ ma thần chiến trường, tìm kiếm cổ tích, nhưng tất cả cường giả đi ngang qua Tam Tà sơn sẽ đi đường vòng.
Long Kình Thiên hỏi:
– Tam Tà sơn này tồn tại bao nhiêu năm rồi?
– Không biết.
Cửu Vĩ Thiên Miêu giật mình lẩm bẩm:
– Cái…cái này rốt cuộc là sét vậy? Trong thiên địa có tồn tại sét này sao?
– Nhưng trên Huyết Trì sao đột nhiên xuất hiện tia chớp màu vàng và đen?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nghi hoặc, óc chợt lóe tia sáng:
– Không lẽ là bởi vì đại ca?
Lúc trước Cửu Vĩ Thiên Miêu vào Huyết Trì tuyệt đối không thể nào có dị tượng như vậy, thế thì chỉ có một lời giải thích, đó là tộc người lùn này liên quan đến Long Kình Thiên.
Tia chớp màu vàng và đen không ngừng giao nhau bên trên Huyết Trì, tùy theo khí nóng không ngừng biến đổi.
Trên Huyết Trì, vốn chỉ có vài tia chớp màu vàng và đen nhưng chỉ sau nửa canh giờ đã đạt tới cả trăm cái.
Vẫn đang không ngừng tăng thêm.
Tia chớp ẩn chứa lực lượng hủy diệt, Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn mà nơm nớp lo sợ.
Cố chống một canh giờ sau, Cửu Vĩ Thiên Miêu không thể không bay ra khỏi đáy hang, thủ hộ ngoài động.
Bởi vì trong sơn động khí nóng mạnh mẽ khiến Cửu Vĩ Thiên Miêu không otheer chịu đựng.
Cửu Vĩ Thiên Miêu thủ hộ mãi đến mười ngày sau.
– Không biết đại ca ở bên dưới ra sao rồi.
Cửu Vĩ Thiên Miêu lầm bầm:
– Đã trôi qua mười ngày, không ngờ đại ca có thể ở trong Huyết Trì kiên trì đến mười ngày.
– Nhưng đại ca là viễn cổ đại năng chuyển thế, kiên trì mười ngày cũng bình thường!
Nhưng dần dần, mười lăm ngày qua đi, khí nóng bên dưới vẫn cuồn cuộn, sấm chớp bủa giăng.
Khi ngày thứ hai mươi qua đi, Cửu Vĩ Thiên Miêu rốt cuộc sốt ruột.
– Hai mươi ngày rồi, đại ca ở bên dưới sẽ không có chuyện gì đi?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nóng nảy đi qua đi lại ngoài hang, nhưng khi nó định xuống dưới xem thì bị khí nóng ập vào mặt bức lùi.
Hai mươi mốt ngày!
Hai mươi hai ngày!
Bên dưới vẫn là khí nóng, sấm sét.
Cửu Vĩ Thiên Miêu sốt ruột muốn chết, nó nghĩ dù là viễn cổ đại năng chuyển thế thì Long Kình Thiên không thể nào kiên trì trong Huyết Trì lâu đến vậy được.
Dù sao viễn cổ đại năng cường cỡ nào cũng không thể biến thái như thế.
Cửu Vĩ Thiên Miêu la hét:
– Làm sao đây? Làm sao đây?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn bên dưới khí nóng và sấm sét cuồn cuộn, chịu bó tay.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, hai mươi ba ngày, hai mươi bốn ngày, dần dần đã là ba mươi ngày, cũng chính là Long Kình Thiên tiến vào Huyết Trì tròn một tháng.
Một tháng, gấp mười lần Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Hơn nữa tuyệt đối không đơn giản là gấp mười lần. Cửu Vĩ Thiên Miêu biết càng về sau thì càng khó kéo dài, bởi vì thời gian dời ra sau thì lực lượng Huyết Trì sẽ ngày càng cuồng bạo.
– Đại ca, không lẽ hắn chết ở bên trong rồi?
Cửu Vĩ Thiên Miêu bỗng dừng bước, nổi lên ý nghĩ này.
Cửu Vĩ Thiên Miêu càng nghĩ càng thấy hợp lý, bởi vì mỗi qua đi một ngày thì năng lực Huyết Trì sẽ tăng cường gấp đôi, chính là nói ngày thứ hai là gấp đôi ngày thứ nhất, ngày thứ ba là gấp đôi ngày thứ hai.
Một tháng ba mươi ngày, vậy nó là gấp bao nhiêu lần ngày thứ ba?
Chính lúc này, đột nhiên bên trong sơn động khí nóng và sấm sét không ngừng cuồn cuộn bỗng dừng lại, dần lui xuống.
Cửu Vĩ Thiên Miêu ngẩn ra.
– Lùi rồi?
Một lát sau, khí nóng và sấm sét không vọt lên nữa.
– Không lẽ…?
Cửu Vĩ Thiên Miêu từ cửa sơn động vội lao vào trong, xuống đáy sơn động. Chỉ thấy bên dưới sơn động khí nóng đã tan biến hết, ngay cả sấm sét bên trên Huyết Trì cũng không thấy đâu.
Nguyên Huyết Trì một mảnh bình tĩnh.
Nhưng tiếp theo Cửu Vĩ Thiên Miêu trợn to mắt:
– Không nổi bọt!
Chỉ thấy mặt Huyết Trì quái dị không nổi bọt, bình tĩnh như mặt gương.
Trong ấn tượng của Cửu Vĩ Thiên Miêu thì Huyết Trì luôn không ngừng nổi bọt, bao nhiêu năm qua đều như thế.
Nhưng bây giờ nó không nổi bọt nữa.
Sau đó Cửu Vĩ Thiên Miêu nghĩ tới Long Kình Thiên dưới đáy Huyết Trì, lòng sốt ruột định bay vào Huyết Trì thì bỗng Huyết Trì rào một tiếng, có một bóng người bay ra khỏi Huyết Trì.
Chính là Long Kình Thiên!
Cửu Vĩ Thiên Miêu ngơ ngác nhìn Long Kình Thiên, một lát sau mới phản ứng lại, lắp bắp nói:
– Đại ca, ngươi, ngươi không, không…?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói đến mặt sau đã không thành câu.
Long Kình Thiên cười tủm tỉm hỏi khó:
– Không cái gì?
Cửu Vĩ Thiên Miêu cổ họng lăn lộn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, Long Kình Thiên nhưng lại có thể ở trong Huyết Trì ba mươi ngày, vẫn không chết? Không bị năng lực cuồng bạo trong Huyết Trì nuốt?
– Đại ca, cái này, ngươi, này…?