Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 40 - Ai Mới Là Đệ Nhất?

trước
tiếp

Đây chính là thiên phú đặc biệt của Hắc Yêu Hổ Vương.

Giống như Cửu Vĩ Thiên Miêu có được nhiều thuộc tính.

Khi cột sáng hắc ám sắp bắn trúng người Long Kình Thiên thì hắn lắc mình, xuất hiện ở giữa không trung, vọt lên vài chục thước, đi tới trước mặt Cổ Phạn.

– Toái tinh bạo!

Trong ánh mắt kinh ngajc của Cổ Phạn, Long Kình Thiên đánh ra một chỉ.

Một ngón tay to lớn xuất hiện giữa không trung, như thiên thạch ngoài vũ trụ đánh vào ngực Cổ Phạn.

Cổ Phạn rung lên, trong người phát ra tiếng tạc nổ.

– Ô!

Một tiếng hét trầm đục phát ra từ miệng Cổ Phạn, sau đó gã rớt xuống.

Cổ Phạn há mồm:

– Oa!

Cổ Phạn phun ra ngụm máu, cúi đầu nhìn ngực mình, chỉ thấy ngực bị lõm sâu vào, dấu tay to lớn.

– Ngươi, ngươi tổn thương được ta? Không thể nào, ta đã hợp thể cùng Hắc Yêu Hổ Vương, cho dù là cường giả vương cấp cũng không thể phá thủng phòng ngự của ta!

Cổ Phạn liên tục hét to:

– Ngươi không thể phá được phòng ngự của ta!

– Không thể nào sao?

Long Kình Thiên đi hướng đối phương, nói:

– Trên đời này, không có gì không có thể. Chuyện ngươi cảm thấy không thể không có nghĩa là nó không tồn tại.

Lúc trước Lục Nhân Ngư đầm lầy nổi danh phòng ngự bị Long Kình Thiên đánh một kích từ trong cơ thể tạc nổ, máu thịt nhầy nhụa, chết ngay lập tức.

Nếu không phải Cổ Phạn có được cổ đồng chiến thần thể, cộng thêm Hắc Yêu Hổ Vương dị thú của gã gia cố phòng ngự thì gã sớm đã chết.

Cổ Phạn lảo đảo đứng dậy, lau máu nơi khóe môi, nhìn Long Kình Thiên, độc ác cười, gã cười đến dữ tợn.

– Long Kình Thiên, tốt, tốt lắm!

– Nhưng ngươi cho rằng làm vậy là đã thắng được ta sao?

Cổ Phạn nói xong hai tay bấm ấn kỳ lạ, chỉ hướng không trung.

– Chiến thần lâm thể!

Từ trên không trung một lực lượng giáng xuống người Cổ Phạn, được lực lượng gia cố, vết thương trong người gã cực kỳ nhanh hồi phục. Phần ngực lõm xuống dấu tay to đùng chớp mắt biến mất.

– Long Kình Thiên, ta có được cổ đồng chiến thần thể, là giết không chết, ngươi chịu chết đi!

Cổ Phạn vọt người tấn công Long Kình Thiên.

Giết không chết? Long Kình Thiên lạnh lùng cười, bay lên, đánh ra một chưởng.

Bóng dáng hai người cực nhanh, ở giữa không trung chớp mắt đánh mấy chục chiêu.

Từng đợt khí kình cường đại dư ấm khuếch tán bốn phương.

Hai người vừa đấu vừa di chuyển, trong phế tích từng tòa nhà thê lương sụp đổ. Các đệ tử núp trong chỗ tối vẻ mặt kinh hoàng chạy tán loạn.

Mộ Dung Thiến chạy tới vừa lúc trông thấy đám đệ tử chạy vắt giò lên cổ, giật mình nhìn hai bóng người đang chiến đấu trên cao.

Khi Mộ Dung Thiến nhìn thấy rõ một bóng người thì thân thể yêu kiều rung lên, môi anh đào há to, bộ ngực căng tròn phập phồng, hít thở dồn dập.

– Là…là hắn!

Mắt Mộ Dung Thiến ngấn lệ.

Cùng lúc đó, trong đại điện Tử Tiêu cung, mấy vạn đệ tử Võ Thần Điện bỗng thấy trên danh sách cái tên Cổ Phạn đỏ chói mặt chợt không ngừng chớp lóe.

– Các ngươi nhìn kia, đây, đây là sao? Sao tên của Cổ Phạn bỗng biến lúc sáng lúc tối!?

– Không, không thể nào! Chỉ có một loại tình huống xảy ra chuyện như vậy!

– Đó là Cổ Phạn bị trợng thương, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng!

– Nguyên đại điện náo động, giật mình, không dám tin nhìn danh sách.

– Đó là ai? Không lẽ là Lâu Cường? Cổ Phạn bị Lâu Cường trọng thương?

– Trừ Lâu Cường ra thì mấy người khác không có thực lực này, dù là Mộ Dung Thiến cũng không được!

– Nếu là vậy thì hạng nhất quý này có lẽ là Lâu Cường rồi!

– Ta đã sớm nói rồi, Lâu Cường mới là hạng nhất nội điện khảo hạch lần này!

Đệ tử trong đại điện bàn tán, bên trên Tử Tiêu cung ông lão ria mép rất ngạc nhiên.

Ông lão ria mép nói:

– Còn có chuyện như vậy?

Long lão đầu nhướng mày.

Ông lão ria mép cười bảo:

– Long lão đầu, cứ theo đà này e rằng đệ tử sắp nhập môn của ngươi sẽ không giữ được hạng nhất nội điện khảo hạch.

Long lão đầu trầm giọng nói:

– Chuyện còn chưa có kết quả, bây giờ ra kết luận còn quá sớm.

Ông lão ria mép lắc đầu, cười nói:

– Nhưng Long lão đầu, không lẽ ngươi không muốn biết người này rốt cuộc là ai sao?

Long lão đầu không đáp.

Ông lão ria mép lắc đầu, nói:

– Ta có gặp Lâu Cường một lần, thực lực của hắn tuyệt đối không làm được như vậy!

– Tuyệt đối không có khả năng là hắn?

Long lão đầu liếc mười tên hàng đầu trong bảng danh sạch, chìm trong suy tư. Ông lão ria mép thấy vậy lắc đầu, nhìn danh sách. Tuy nhiên, ông lão ria mép không xem mười hàng đầu trên danh sách mà là nhìn cái tên sau hạng mười.

Ông lão ria mép liếc từ hạng mười một qua một lần, càng nhìn càng thấy nghi ngờ.

Lúc này trong phế tích cổ thành, Long Kình Thiên không biết bên ngoài đã ầm ĩ lật trời.

Long Kình Thiên ở giữa không trung một đấm lại đánh bay Cổ Phạn, ngực gã lõm vào. Nhưng khi Cổ Phạn thi triển ‘Chiến thần lâm thể’, nhờ cậy viễn cổ chiến thần truyền đến lực lượng thì ngực lõm xuống lại phình ra.

Long Kình Thiên nhướng mày, cứ tiếp tục như vậy thì không giết chết Cổ Phạn được.

Cổ đồng chiến thần thể đúng là rắc rối.

– Long Kình Thiên!

Cổ Phạn nhìn Long Kình Thiên, cười đến dữ tợn.

– Hắc hắc, ngươi giết đi, tới đây, ta đứng ở đây cho ngươi giết!ta có được cổ đồng chiến thần thể, có viễn cổ chiến thần che chở, ngươi căn bản không giết được ta!

– Cổ Phạn ta mới là tuyệt thế yêu nghiệt!

– Ta mới là đệ nhất nội điện khảo hạch lần này!

Cổ Phạn rống to, giơ tay chỉ vào Long Kình Thiên, nói:

– Lần này ngươi không giết được ta, đợi kết thúc khảo hạch, đi ra phế tích cổ thành thì ta sẽ khiến ngươi biết nỗi sợ chết chóc, để ngươi chìm trong nỗi tuyệt vọng vô bờ, ta phải từ từ hành hạ ngươi!

Long Kình Thiên nhìn Cổ Phạn mất lý trí đứng đó kêu la, thầm cười lạnh.

– Tuyệt thế yêu nghiệt, cổ đồng chiến thần thể?

Mắt Long Kình Thiên lóe tia sáng lạnh, bàn tay chợt lóe sáng. Cổ Phạn phát hiện trong tay Long Kình Thiên xuất hiện một thanh kiếm.

Một kiếm đỏ rực yêu diễm như là máu đang thiêu đốt!

Chính là Bích Huyết kiếm.

Cổ Phạn thấy vậy cười lạnh, nói:

– Ngươi cho rằng chỉ bằng vào một thanh kiếm nát của ngươi là có thể giết được ta? Trừ phi ngươi có được mười thần kiếm trong truyền thuyết!

– Vậy sao?

Long Kình Thiên lạnh nhạt giơ lên tay phải cầm Bích Huyết kiếm, chân lực rót vào. Bích Huyết kiếm tỏa ánh sáng rực rỡ, từng luồng kiếm khí phóng lên cao, ánh hồng bầu trời.

Bích Huyết kiếm không ngừng ngân lên.

– Bích huyết trường không!

Chỉ thấy Bích Huyết kiếm bay ra khỏi tay Long Kình Thiên, kiếm khí bắn ra, vô số kiếm khí hình thành một kiếm long, một kiếm long đỏ rực.

Bích huyết trường không, long ngâm mười dặm!

Đệ tử ở phía xa cảm giác linh hồn kinh sợ.

Cổ Phạn nhìn kiếm long đỏ rực vọt tới chỗ gã, mặc dù còn cách mấy thước nhưng kiếm khí kinh người đã bức tới. Cổ Phạn phát hiện cổ đồng chiến thần thể mà gã kiêu ngạo nứt vỡ từng mảng.

Đúng vậy, giống như mặt đất khô nứt rạn, từng vết máu nhìn thấy ghê người.

Kiếm long đỏ rực không ngừng tới gần, Cổ Phạn cảm giác bước chân tử vong từng bước một tiến đến.

Cổ Phạn trợn to mắt, vô cùng kinh khủng.

Nhưng khi kiếm long đỏ rực ập tới thì toàn thân Cổ Phạn bỗng tỏa ánh sáng vàng chói mắt ngăn chặn, sau đó gã biến mất giữa không trung.

– Long Kình Thiên, ta không cam tâm, ta không cam tâm! Cổ Phạn ta làm sao có thể thua ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.