Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng vội biện hộ:
– Trần Bạch trưởng lão, các ngươi nhất định phải tin tưởng ta, tiểu tử kia tuyệt đối là Tiên Đế, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay đã đánh ta bay về đây!
– Cái gì? Phó Hồng quản sự, ngươi là nói hắn lúc ấy vung lên, trực tiếp đánh bay ngươi trở về chứ không phải tự ngươi đi về?
Tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết nghe quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng nói thì vẻ mặt khó tin. Lúc trước tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết trông thấy quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng, nàng còn tưởng rằng đối phương tự biết không địch lại, cho nên bỏ mặc bọn họ tự mình đi về.
Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng nói:
– Đúng vậy. Trần Bạch trưởng lão, lúc đó nhóm Phương Tuyết tiểu thư có mặt, có thể làm chứng!
Khi Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung định mở miệng hỏi tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết thì bên ngoài có một đệ tử của Cửu Băng Cung kích động chạy tới.
Đệ tử của Cửu Băng Cung đó hành lễ nói:
– Trần Bạch trưởng lão, lão tổ biết chuyện xảy ra bên này, đã cùng trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải, còn có các thái thượng trưởng lão của phái ta từ Cửu Băng Cung tới rồi, rất nhanh liền đến. Bởi vì Cửu Băng Cung cách Xích sơn không xa, cho nên đám lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải, thái thượng trưởng lão tới đây không mất bao lâu.
– Cái gì?
Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng rung động. Đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn, đám gia chủ, thái thượng trưởng lão giật nảy mình, không ngờ lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân đích thân tới.
Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung nghe vậy sốt ruột nói:
– Mau, nhanh chóng cùng ta nghênh đón lão tổ, Phong Hải tiền bối và các thái thượng trưởng lão.
Gia chủ của Phương gia, Phương Hồng với đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn, đám gia chủ, thái thượng trưởng lão đều hoảng hốt đứng dậy. Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân đích thân tới, lão là nhân vật truyền kỳ của Thiên Nguyên đại lục, uy chấn Thiên Nguyên đại lục trăm ngàn năm. Chờ lát nữa bọn họ có thể gặp mặt lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân?
Gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, các đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn, đám gia chủ, thái thượng trưởng lão đi theo sau lưng Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, lòng cực kỳ hồi hộp. Tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết nghe nói lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân tới đây thì óc ù vang, nàng không ngờ chuyện này kinh động lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân của nàng.
Đám người Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn, đám gia chủ, thái thượng trưởng lão chậm rãi nghênh ra ức vạn dặm, rốt cuộc thấy được lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, thanh niên tóc đỏ Đỗ Phong Hải, thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung.
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân tóc bạc phơ, khuôn mặt hồng hòa có lo âu, sau lưng lão là đám thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung.
Mặc dù Trần Bạch là trưởng lão của Cửu Băng Cung nhưng chỉ thấy lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân hai lần, dù là vậy gã vẫn nhạn ra lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân ngay.
Nhận ra lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, người Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung run lên, từ va vội bái:
– Trần Bạch cung nghênh lão tổ, Đỗ Phong Hải tiền bối, các thái thượng trưởng lão!
Đám người gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn, đám gia chủ, thái thượng trưởng lão vội quỳ xuống:
– Cung nghênh lão tổ của Cửu Băng Cung, Đỗ Phong Hải tiền bối!
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân mở miệng nói, thanh âm có chút hoảng loạn:
– Đứng lên hết đi!
Đám người Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, đám gia chủ, thái thượng trưởng lão, đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn cung kính đứng vậy?
– Tạ lão tổ!
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân vội la lên:
– Trần Bạch, vị tiền bối kia hiện ở nơi nào? Còn tại Thiên Sư môn không? Mau dẫn chúng ta đi qua!
Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung nghe vậy thì do dự.
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân thấy Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung ấp úng, tức giận quát:
– Ngươi không nghe ta nói sao?
Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung nghe lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân quát, sợ tới mức mặt trắng bệch, vội quỳ xuống:
– Lão tổ bớt giận, chuyện có lẽ hơi biến hóa, cho nên, cho nên …
– Sự tình có chút biến hóa?
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân nhướng mày nói:
– Rốt cuộc là sao?
Lúc này Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung kể lại chuyện tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết nói cho lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân nghe. Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, thanh niên tóc đỏ Đỗ Phong Hải, thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung nghe xong nhìn nhau.
– Ngươi chính là Phương Tuyết?
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân nhìn hướng tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết, biểu tình nghiêm túc nói:
– Hãy kể lại chuyện ngươi biết cho ta nghe.
Tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết run giọng nói:
– Tuân lệnh lão tổ!
Đối mặt lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, nói tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết không căng thẳng là nói dối, thế là tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết kể lại chuyện có liên quan đến thanh niên tóc đen cho lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân nghe.
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân nghe xong quay đầu nhìn quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng, hỏi mọi chuyện, biểu tình biến đổi.
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân suy tư, hỏi thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải:
– Phong Hải huynh đệ thấy sao?
Thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải cười nói:
– Chuyện này ta không tiện đoán, nhưng đối phương có phải là Tiên Đế cường giả hay không thì chúng ta đi gặp chẳng phải biết ngay?
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân trầm ngâm nói:
– Tốt.
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân vung tay với đám người Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng:
– Cá ngươi dẫn đường đi!
– Tuân lệnh lão tổ!
Đám người Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng bay lên dẫn đường, lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, thanh niên tóc đỏ Đỗ Phong Hải, thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung theo sau, một đường chậm rãi đi hướng Thiên Sư môn.
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân đi theo sau lưng Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, măt chớp lóe. Nếu đúng như đệ tử của Cửu Băng Cung, tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết đã nói thì vài chục năm trước đối phương chính là một Thiên Tiên, vậy gã đi qua không pải bồi tội mà là bắt đối phương, giết chết để hả giận và lập uy.
Thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải thấy biểu tình của lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân liền biết suy nghĩ, trong lòng cười lạnh, cho dù tiểu tử kia không phải Tiên Đế thì lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân cũng không dám không đem băng diễm linh thạch hòa mười ức thượng phẩm tiên đan cho gã. Chuyến đi này thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải sẽ không đến uổng công.
Theo đám người Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng dẫn đường, rất nhanh lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, thanh niên tóc đỏ Đỗ Phong Hải, thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung đã tới Thiên Sư môn.
Trong đại điện của Thiên Sư môn, Long Kình Thiên đang nghe thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải tình huống mấy năm nay của Thiên Sư môn.
Bỗng một đệ tử của Thiên Sư Môn hốt hoảng chạy tới, hành lễ với Long Kình Thiên.
Đệ tử của Thiên Sư Môn run giọng nói:
– Chủ nhân, Cửu, Cửu Băng, Cửu Băng lão nhân và thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung tới đây!
Thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải, mấy vị trưởng lão của Thiên Sư Môn biến sắc mặt.
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân!
Long Kình Thiên quét thần thức, phát hiện đám người lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân ở bên ngoài Thiên Sư môn.
Long Kình Thiên đứng dậy, biểu tình lạnh nhạt nói:
– Chúng ta đi thôi.
Chủ nhân, chúng ta, chúng ta ….
Thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải hốt hoảng la lên:
– Chúng ta có chạy không?
Long Kình Thiên nhìn thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải:
– Chạy?
Thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải sợ Long Kình Thiên không biết lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân là ai, vội nói:
– Chủ nhân, Cửu Băng lão nhân chính là lão tổ của Cửu Băng Cung, là Tiên Quân hậu kỳ đỉnh cường giả!
Long Kình Thiên biểu tình lạnh nhạt nói:
– Sao đó thì sao?
Thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải, mấy vị trưởng lão của Thiên Sư Môn ngẩn ra.
Long Kình Thiên lắc người ra khỏi đại điện, bay hướng ngoài cửa Thiên Sư môn. Thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải sắc mặt âm trầm, nhưng cuối cùng vẫn theo sau Long Kình Thiên đi ra ngoài Thiên Sư môn.
Long Kình Thiên bay không nhanh, chậm rãi đạp không trung đi đến.
Bên ngoài Phương gia định kêu đệ tử của Cửu Băng Cung tiến lên thông báo thì thấy một thanh niên tóc đen từ trong Thiên Sư môn bay ra. Thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải, mấy vị trưởng lão của Thiên Sư Môn theo sau lưng Long Kình Thiên.
Thấy rõ mặt mũi của thanh niên tóc đen thì người lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân chấn động, biểu tình kinh ngạc:
– Là hắn?
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân nhớ rõ thanh niên tóc đen này, lúc trước thái thượng trưởng lão của Diệt Tinh Môn, Hoắc Cương mới tấn chức Tiên Đế, các phái đi chúc mừng. Ngay trong tiệc mừng thanh niên tóc đen ra tay bị thương thiếu điện chủ của Quy Hư Điện, Quy Long Nhất, sau này thái thượng trưởng lão của Quy Hư Điện, Trần Phi chạy tới muốn giết thanh niên tóc đen, không ai ngờ thái thượng trưởng lão của Diệt Tinh Môn, Hoắc Cương lại che chở hắn. Không phải Diệt Tinh tiên môn bị diệt sao? Tại sao tiểu tử này còn sống? Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân kinh sợ, lòng thấy nghi hoặc, gã nhớ rõ thanh niên tóc đen chỉ là một đệ tử nội môn nho nhỏ trong Diệt Tinh tiên môn.
Mắt quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng chớp lóe:
– Chẳng lẽ chính là hắn ra tay bị thương đệ tử của Cửu Băng Cung của ta?
– Lão tổ, chính là hắn, chính là hắn!
Tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết mở miệng, chỉ hướng Long Kình Thiên bay tới, chứng thật suy nghĩ trong lòng của quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng.
Nhưng không ai chú ý khi thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải thấy Long Kình Thiên bay tới thì người run lên, biến sắc mặt, hoảng sợ, hai tay, hai chân, thậm chí cái bụng liên tục run run.
Cuộc chiến Trần Bạch trưởng lão của Cửu Băng Cung năm đó quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng không có tư cách đi, nhưng thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải may mắn hộ tống lão tổ, chưởng môn của môn phái đi. Long Kình Thiên tới đây, thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải lập tức nhận ra thanh niên tóc đen này là ai.
Má ơi, đây đâu phải là Tiên Đế gì! Thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải thầm khóc thét. Sớm biết là vị lão tổ tông này thì cho thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải một ức lá gan gã cũng không dám đến!
Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng rốt cuộc nhận ra thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải khác lạ, đang định hỏi han thì thấy thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải chân mềm nhũn, bỗng quỳ xuống.
– Thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải khấu kiến Đại La Thiên Tôn!
Thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải khấu kiến Đại La Thiên Tôn? Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng, tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, bốn phía gia chủ các sơn mạch Xích sơn, thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung đèu nhìn chằm chằm thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải quỳ ở đó, vẻ mặt kinh ngạc.
Bốn phía trở nên tĩnh mịch.
Đám người quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng, tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, bốn phía gia chủ các sơn mạch Xích sơn, thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung nhìn chằm chằm thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải, sau đó dời ánh mắt ngơ ngác nhìn Long Kình Thiên.
Đại La Thiên Tôn?
Mới rồi hình như thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải gọi thanh niên tóc đen này là Đại La Thiên Tôn?
Đợi quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng, tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết, gia chủ của Phương gia, Phương Hồng, bốn phía gia chủ các sơn mạch Xích sơn, thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung phản ứng lại, hiểu ý của thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải thì hoàn toàn biến sắc mặt, bao gồm lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân.
Đại La Thiên Tôn!
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân phản xạ sợ tới mức hai chân mềm nhũn:
– Phạm Song của Cửu Băng Cung khấu kiến Đại La Thiên Tôn!
Phạm Song là tên thật của lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, đây là lần đầu tiên đám người của Cửu Băng Cung biết tên thật của lão tổ.
Thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải, mấy vị trưởng lão của Thiên Sư Môn thuộc Thiên Sư môn đứng sau lưng Long Kình Thiên cũng sợ đến nhũn chân.
– Khấu kiến Đại La Thiên Tôn!
Thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung thấy lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân của họ quỳ xuống thì vội quỳ theo. Đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn, đám gia chủ, thái thượng trưởng lão cũng quỳ rạp, một đám run run. Quản sự của Cửu Băng Cung, Phó Hồng thì té xỉu, gã ngã ở đó mà không ai dám đi lên dìu.
Có một ngoại lệ, đó là tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết, nàng vẫn đang đứng thẳng ở nơi nào, cũng không quỳ xuống. Tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết nhìn mọi người quỳ, đột nhiên nở nở nụ cười, tiếng cười tràn ngập đùa cợt.
Tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết chỉ vào Long Kình Thiên, nói:
– Hắn, là Đại La Thiên Tôn? Hắn là Đại La Thiên Tôn sao?
Mặc dù tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết không rõ tại sao thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải nhận lầm Long Kình Thiên là Đại La Thiên Tôn gì đó, nhưng thấy mọi người quỳ trước một người không phải là Thiên Tôn thì thấy buồn cười.