– Xích Ma vực sâu?
Long Kình Thiên nghe vậy cũng nhướng mày. Long Kình Thiên có biết về Xích Ma vực sâu, vũ trụ thiên địa, tất cả tội ác, yêu ma quỷ quái đều bắt nguồn từ đây.
Bên trong Xích Ma vực sâu, có vô số cường đại Ác ma, quỷ quái, có một chút thực lực thậm chí có thể so với Thiên Tôn hậu kỳ đỉnh cường giả, hơn nữa tại Xích Ma vực sâu khắp nơi đều là hỗn độn tiên thiên cấm chế. Những hỗn độn tiên thiên cấm chế so với này so với Ác ma, quỷ quái càng khủng bố hơn. Trừ bỏ Hỗn Nguyên Thánh Nhân, ai gặp phải cấm chế thì rất có khả năng chết, bao gồm Thiên Tôn hậu kỳ đỉnh cường giả!
Long Kình Thiên thầm nghĩ:
– Không lẽ huyền hoàng cự đản ở Xích Ma vực sâu?
Nếu thật sự là vậy thì đúng lả rắc rối.
Dù xác định huyền hoàng cự đản ở Xích Ma vực sâu cũng rất khó tìm được. Xích Ma vực sâu mênh mông bát ngát, lớn hơn cả Tiên giới, lại thêm bên trong Xích Ma vực sâu luôn phun ra một loại kịch độc ma khí, Thiên Tôn cũng rất khó ở trong đó lâu.
Long Kình Thiên trầm giọng hỏi:
– Ngươi khẳng định phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn của các ngươi tìm được tảng đá này ở Xích Ma vực sâu?
Hồ Ứng chủ sự vội nói:
– Tại hạ nào dám lừa gạt tiền bối!
Long Kình Thiên gật đầu, nói với Tô Chí:
– Chúng ta đi.
Long Kình Thiên có mau mảnh vỡ của huyền hoàng cự đản này hay không cũng chẳng sao, dù có luyện hóa cũng không có tác dụng gì với hắn.
Tô Chí cung kính nói:
– Tuân lệnh sư phụ!
Nhưng ngay khi Long Kình Thiên, Tô Chí sắp rời khỏi Quang Minh thương hội thì đột nhiên có một thanh niên mặc áo tím được một đám Thiên Tôn vây quanh trước cửa Quang Minh thương hội.
Hồ Ứng chủ sự của Quang Minh thương hội thấy thanh niên áo tím thì giật mình, chạy nhanh tới trước mặt thanh niên áo tím, cung kính bái nói:
– Hồ Ứng kính chào Lâm Bình tiền bối!
Trên đại điện, những người khác đều nhìn thanh niên áo tím. Họ thấy thanh niên áo tím thì giật mình, kinh sợ, quỳ trước mặt thanh niên áo tím, bái kiến.
Thanh niên áo tím gật đầu, biểu tình ngạo nghễ nói:
– Các ngươi đều đứng lên đi.
Đám người Hồ Ứng chủ sự đứng dậy:
– Tạ Lâm Bình tiền bối!
Lúc này thanh niên áo tím ngẩng đầu nhìn hướng Long Kình Thiên, ánh mắt hai người va vào nhau, dòng khí vô hình bắn bốn phía. Đám người Hồ Ứng chủ sự kinh ngạc nhìn, trên vách đá xung quanh đại điện như bị trăm ngàn lưỡi dao cắt, xuất hiện từng đạo vết hằn khủng bố.
Hồ Ứng chủ sự thấy Long Kình Thiên và Lâm Bình giằng co, sợ hắn không biết thân phận của Lâm Bình tiền bối. Hồ Ứng chủ sự đang muốn mở miệng nhắc nhở Long Kình Thiên thì Lâm Bình đột nhiên mở miệng nói:
– Không ngờ mạng của ngươi cứng rắn như vậy, thiên phạt cũng không giết ngươi được.
Thiên phạt cũng không giết chết?
Đám người Hồ Ứng chủ sự cực kỳ khiếp sợ nhìn Long Kình Thiên.
– Không lẽ …?
Long Kình Thiên lạnh nhạt nói:
– Ta không chết thì thầy trò các ngươi rất thất vọng sao?
Lâm Bình cười to, lắc đầu, nói:
– Đại La Thiên Tôn, ngươi sai lầm rồi. Ngươi không chết rất tốt, bởi vì như vậy ngươi sẽ chết trong tay ta!
Đại La Thiên Tôn? Đám người Hồ Ứng chủ sự run rẩy.
Uy dánh của Đại La Thiên Tôn như sấm bên tai đám người Hồ Ứng chủ sự các cường giả ở khắp nơi hỗn độn thế giới.
Hồ Ứng chủ sự không ngờ thanh niên tóc đen vô danh này chính là Đại La Thiên Tôn. Hèn chi, hèn chi, bằng vào thân phận của Tô Chí, chỉ có cường giả như Đại La Thiên Tôn mới xứng làm sư phụ của gã.
– Chết trong tay ngươi?
Long Kình Thiên cười khẽ:
– Chỉ bằng vào ngươi sao?
Lâm Bình là đại đệ tử của Phục Hy, Tiên Đế hậu kỳ đỉnh cường giả, thực lực rất mạnh. Tiên Đế pháp tắc có hơn bốn ức vạn, mạnh hơn đại đệ tử Kim Long lão tổ, Ngao Nhất của Long Kình Thiên nhiều.
Lâm Bình nghe ra Long Kình Thiên lời nói trào phúng, cũng không để ý
Lâm Bình cười nói:
– Ngươi cho rằng ngươi còn là Đại La Thiên Tôn năm đó sao? Đừng nói là ngươi còn chưa hồi phục vị trí Thiên Tôn, dù có hồi phục thì ta cũng giết được ngươi!
Lâm Bình nói xong lắc người, chợt biến mất, khi xuất hiện đã ở trước mặt Long Kình Thiên.
Không biết từ khi nào trong tay Lâm Bình xuất hiện một gai xương.
Gai xương giống như đuôi rết, lóe ánh sáng đen như mực.
Gai xương trong tay Lâm Bình bỗng đâm hướng trán của Long Kình Thiên, vô thanh vô tức, tốc độ cực nhanh. Tô Chí đế hậu kỳ đỉnh đứng bên cạnh cũng không thấy rõ gai xương trong tay Lâm Bình.
Ngay khi gai xương trong tay Lâm Bình đâm vào trán Long Kình Thiên thì Tô Chí mới nhìn rõ.
– Sư phụ!
Tô Chí chưa kịp nhắc nhở Long Kình Thiên đã thấy gai xương trong tay của Lâm Bình đâm vào trán Long Kình Thiên.
Rốt cục đâm trúng!
Khóe môi Lâm Bình cong lên nụ cười lạnh.
Gai xương trong tay của Lâm Bình là sư phụ Phục Hy của gã tìm ra trong chỗ sâu nhất không gian ở một góc hỗn độn thế giới, từ được chí độc chí âm thân thể của tiên thiên ma thần bản thể bóc ra gai xương, gai xương tập trung tinh hoa của tiên thiên ma thần bản thể, chí âm chí độc, cho dù là Thiên Tôn bị đâm trúng, cũng rất khó giải độc.
Nhưng đúng lúc này, nụ cười đâm cứng trên mặt Lâm Bình, vì gã nhìn thấy dù gai xương đâm trúng trán Long Kình Thiên nhưng không nhấn sâu vào được.
Trán Long Kình Thiên lóe ánh sáng, lực lượng khủng bố tuôn ra.
Dưới lực lượng kinh khủng này, Lâm Bình không thể kiềm được liên tục lùi ra sau, không biết từ khi nào gai xương đã rơi vào tay Long Kình Thiên.
Đám Tiên Đế lúc trước vây quanh Lâm Bình chấn động, vội đỡ gã:
– Lâm Bình tiền bối!
Lâm Bình hét to:
– Cút ngay!
Lâm Bình vung tay, đẩy đám Tiên Đế ra.
Long Kình Thiên nhìn Lâm Bình, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
– Đây là thực lực của đệ tử thánh nhân?
Mặt Lâm Bình đỏ lên:
– Ngươi …!
Đúng lúc này, Long Kình Thiên chợt giơ tay lên, hư không đánh hướng Lâm Bình, một chưởng nìn như bình thản nhưng khiến Lâm Bình biến sắc mặt.
Lâm Bình liên tục lùi ra sau, quanh thân đột nhiên xuất hiện vòng sáng như con bướm. Vòng sáng tầng tầng, cỡ vạn tầng. Trên người Long Kình Thiên bỗng xuất hiện chiến giáp, bên trên lóa thượng cổ sy hiệu.
Nhưng khi chưởng lực của Long Kình Thiên xuyên qua mấy chục vạn tầng vòng sáng con bướm, đập vào chiến giáo. Lâm Bình hét thảm, đập vào vách đại điện, chiến giáp trên người ảm đạm không ánh sáng.
Long Kình Thiên một chưởng đánh bay đối phương, không lại ra tay, lạnh lùng nhìn Lâm Bình:
– Muốn giết ta? Ngươi còn không tư cách đó, kêu Phục Hy lại đây đi.
Long Kình Thiên dứt lời, nói với Tô Chí đứng sau lưng:
– Chúng ta đi.
Long Kình Thiên đi ngang qua Lâm Bình, ra khỏi cửa Quang Minh thương hội, cùng Tô Chí biến mất ngay tại chỗ.
Trên đại điện một mảnh yên tĩnh.
Lâm Bình đứng dậy khỏi mặt đất, mắt đỏ rực nhìn hướng Long Kình Thiên biến mất, sát ý như thủy triều trào ra.
Đám người trong đại điện không dám ra tiếng.
Lâm Bình âm trầm kêu lên:
– Hồ Ứng!
Hồ Ứng chủ sự run lên, vội tiến tới:
– Có, Lâm Bình tiền bối!
Lâm Bình lạnh lùng hỏi:
– Bọn họ đến Quang Minh thương hội làm gì?
Hồ Ứng chủ sự do dự một chút, nói tỉ mỉ:
– Đại La Thiên Tôn hỏi thăm phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn của chúng ta làm sao tìm được tảng đá kia.