Mặt trời vừa xuống núi hoàng hôn bắt đầu buông phủ trên ngọn đồi Huỳnh Sơn có một bóng người áo lam phi nhanh như điện chớp hướng về phía chân núi lướt xuống.
Với lối thân pháp “Truy Quang Trục Điện” ngoài Văn Đồng ra có lẽ không còn ai sử dụng như vậy được.
Thì ra lúc này chàng phát giác bên lề đường có ám hiệu chỉ về hướng ấy theo tín hiệu đã định chứng tỏ Khương Trạch hoặc Tào Khôn một trong hai người có lẽ đã tìm được tông tích của kẻ địch nên Văn Đồng nóng lòng chạy nhanh đến giúp.
Phút chốc chàng đã xuống đến chân đồi, đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi bỗng hai tay chàng phất nhẹ, thân hình như một làn khói nhạt bay bổng lên đọt cây, sụp mắt ngồi im lim như lão tăng nhập định để lắng nghe động tĩnh chung quanh.
Một khắc đồng hồ trôi qua. Bỗng mắt chàng sáng lên lẹ làng chuyển từ đọt này sang đọt khác nhắm hướng Đông Nam đi tới. Đến mút đầu rừng thân hình chàng đột nhiên dừng lại ẩn mình sau chùm lá. Đưa mắt nhin xuống thấy Thiên Nam kiếm khách Tào Khôn bị bốn kẻ hình thù cô quái đang bao vây. Bốn quái nhân này mặc toàn đô đen, phủ từ đầu xuống chân nên vừa xem qua Văn Đồng đã nhận biết ngay là trong bọn mười hai u linh hôm trước đã gặp. Chàng không khôi lẩm bẩm :
“Bọn Ma cung đến Giang Nam để làm gì kìa?”
Bốn tên u linh bước từng bước một siết vào vồng vây. Thiên Nam kiếm khách Tào Khôn đưa mắt nhìn bốn u linh quát lớn :
– Tứ vị khổ sở rượt theo tại hạ, giờ vây bức như thế này không hiểu mục đích muốn gì?
Bốn tên u linh vẫn không trả lời cứ phát ra những tiếng cười như quỷ khóc. Tám tròng mắt ánh sáng chói nhìn đăm vào đối phương chân vẫn bước đều sát tới.
Thiên Nam kiếm khách Tào Khôn cười lớn. “Reng” một tiếng trường kiếm rút khỏi bao quát :
– Được Thiết Cốc môn hạ Tào Khôn xin lãnh giáo cùng Ma cung đệ tử.
Lời nói của ông chưa dứt bỗng có một tràng cười trong trẻo vọng lên. Một bóng người lẹ làng từ trong rừng vụt ra. Tiếng cười vừa dứt thì người cũng đã đến nơi.
Mọi người đưa mắt nhìn xem. Thì ra một thiếu nữ tuyệt sắc giai nhân, mặc áo lụa hồng, đợng tác yểu điệu khiến cho ai nấy vừa trông thấy cũng phải đem lòng mê tưởng. Đôi mắt lóng lánh như có sức thu hồn mọi người đưa về bốn tên u linh nhin một lượt, đoạn quay sang Thiên Nam kiếm khách mim cười
– Ngươi là người của “Thiết Cốc môn” sao?
Tào Khôn vừa nghe hỏi có vẻ sửng sờ, nhưng rồi lập tức tươi cười gật đầu hỏi lại :
– Cô nương có gì chỉ giáo?
Bỗng nghe tiếng áo khua động bốn tên u linh nhanh như chớp di động bao vây luôn thiếu nữ áo hồng vào trong đọan tiếp tục tiến tới siết chặt.
Thiếu nữ áo hồng như không hề để ý đến những cử chỉ của bốn u linh mỉm cưởi hỏi lại :
– Các ngươi hiện muốn gì đây?
Bốn tên u linh vẫn chẳng trả lời, miệng thì buông tiếng cười như quỷ khóc chân thì cứ tiếp tục bước lên.
Thiếu nữ áo hồng thấy thế nhíu mày lớn tiếng :
– Ê! Các ngươi dẹp tiếng cười như ma ấy đi có được không?
Nhưng bốn tên u linh vẫn cười vẫn bước như không đếm xỉa đến lời nói của nàng.
Thấy bọn họ đến còn cách một trượng gương mặt tươi như hoa của thiếu nữ liền sụp lại nghiêm nghị nàng nói :
– Bọn tiểu quỷ cũng dám vô lễ như vậy sao?
Vừa nói tay áo nàng khẽ lay động bàn tay trắng như ngọc từ từ đưa ra vẫn thấy bọn chúng tiến vào nàng lớn tiếng :
– Ê! Nếu các ngươi không dừng bước bổn cô nương không còn khách sáo nữa đấy nhé!
Lời vừa dứt thì ngón tay nàng cũng đã khẽ búng ra, linh không điểm vào “Trung Đình” huyệt của tên u linh trước mặt.
Động tác yểu điệu nhẹ nhàng nhưng một luồng chỉ phong mạnh như xuyên đồng phá núi.
Tên u linh ấy đâu ngờ một thiếu nữ yếu đuối như thế ấy lại được công phu giết người quá lợi hại đến khi biết được thì đã muộn không còn tránh kịp nữa, một tiếng thảm thiết kêu lên người đã lảo đảo lùi sau miệng hộc máu đen ngã lăn xuống đất chết liền.
Với kỳ công cái thế linh không điểm huyệt để giết người này, khiến cho ba tên u linh kia phải khiếp đảm kinh hồn không hẹn mà đều dừng bước lại.
Ngay cả người kiến thức rộng rãi như Tào Khôn mà cũng chịu dứt không hiểu lại lịch của thiếu nữ này cùng môn kỳ công vừa sử dụng tên gọi là gì nữa?
Thiếu nữ áo hồng thản nhiên bàn tay ngọc đưa lên vuốt mái tóc rối miệng cười duyên dáng nói với ba tên u linh đang đứng ngây người trước mặt :
– Các ngươi xem như vậy có vui không? Ba vị có muốn thử thì cứ vào.
Thiên Nam kiếm khách đứng bên cười thầm nhủ :
“Thử để chết người thì còn ai dám thử?”
Bỗng kẻ dẫn đầu trong bốn tên u linh cất giọng lạnh lùng nói :
– Cô nương là người thế nào của “Thiên Ảo Thần Phi”.
“Thiên Ảo Thần Phi” bốn chữ này vừa thốt ra khiến cho Văn Đồng đang núp trên ngọn cây phải giật mình đôi mắt chàng cứ đăm đăm nhìn về thiếu nữ.
Thiếu nữ áo hồng nghe hỏi gương mặt không khỏi lộ vẻ đắc ý cười nói :
– Các ngươi đã biết tên của ân sư ta, còn không ngoan ngoãn cút đi!
Ba tên u linh nghe nói đưa mắt nhìn hau rồi lập tức ôm thi thể của đồng bọn tung mình ra đi, tiếng cười như quỷ khóc vừa im bặt thì ba hình bóng ấy cũng đã mất hút.
Màn đêm bắt đầu phủ vừng trăng sáng cũng từ từ trỗi dậy nơi đỉnh núi cao.
Thiếu nữ áo hồng đưa tay lên chỉnh lại mái tóc, mỉm cười nói với Tào Khôn :
– Chúng ta đi thôi!
Tào Khôn ngạc nhiên hỏi :
– Cô nương định đi cùng lão phu sao?
Thiếu nữ khẽ gật đầu cười :
– Đúng thế!
– Việc này… việc này…
Tào Khôn mù tịt nhất thời không biết phải nói làm sao.
Thiếu nữ áo hồng hừ một tiếng hỏi :
– Sao? Chẳng lẽ người không vui lòng?
Tào Khôn ú ớ :
– Được đi cùng với cô nương lão phu có lý do gì mà chẳng vui lòng, chỉ vì…
– Chỉ vì sao? Tôi đâu nuốt sống người mà sợ!
Thiên Nam kiếm khách liền trấn tĩnh lại, cất tiếng hỏi :
– Cô nương quyết muốn đi chung với lão phu không hiểu với mục đích gì?
– Thật lớn tuổi như người vậy mà ngay cả ý cô nương cũng chẳng đoán được, nghe đây ta bảo ngươi dẫn ta đi gặp quí phái Chưởng môn có hiểu chưa?
Câu nói này vừa thốt ra không những Tào Khôn ngơ ngác mà ngay cả ẩn thân trên cây như Văn Đồng cũng phải ngạc nhiên thầm nhủ :
“Thật may ta đang muốn gặp y trái lại y muốn tìm ta, song tìm ta để làm gì?”
Thiếu nữ áo hồng thấy Tào Khôn vẫn đứng yên bất động nàng liền cao giọng :
– Ê! Đã nghe hiểu chưa bổn cô nương không còn thì giờ để chờ đợi nữa.
Tào Khôn như nghĩ ra một cách vội đáp :
– Lão phu hiện giờ đang có việc gấp phải làm thật vô phương để đưa cô nương đi gặp bổn Chưởng môn, hơn nữa…
Đôi mày thiếu nữ nhíu lại lạnh lùng nói :
– Lời nói của bổn cô nương tức là mệnh lệnh, mặc kệ ngươi có việc gấp hay không?
Bỗng mặt nàng trầm lại quát lớn :
– Người có chịu đi hay không?
Tào Khôn cảm thấy khó chịu nói :
– Cô nương đối với lão phu tuy có ơn giải nguy nhưng dồn người vào thế bí như vầy, trừ phi…
Nói đến đây bỗng nhiên nét mặt của ông ta nghiêm chỉnh, ngưng ngay tiếng nói, đứng buông đôi tay ra chiều cung kính.
Thiếu nữ áo hồng thấy thế lập tức dè dặt đưa mắt nhìn ra đã phát hiện cách nơi hai người độ sáu bảy thước một thếu niên áo lam phong thái tuyệt thế đang đứng đấy tự lúc nào, nàng không khỏi giật mình hỏi :
– Ngươi là ai?
Thiếu niên ấy chính là Vũ Văn Đồng nghe hỏi mỉm cười nói :
– Tại hạ là hạng vô danh không dám trả lời câu hỏi của cô nương, vậy mong cô nương cho biết tôn tánh phương danh hầu kẻ này được ghi nhớ?
Thiếu nữ áo hồng khẽ lắc đầu cười :
– Người đã không muốn cho ta biết tên họ vậy ta tội gì phải thông báo.
Văn Đồng cười :
– Nếu cô nương thấy không thích tôi cũng không dám ép buộc.
Thiếu nữ hừ một tiếng quay sang Thiên Nam kiếm khách Tào Khôn :
– Chúng ta đi!
Văn Đồng lên tiếng hỏi :
– Cô nương muốn đi đâu?
Thiếu nữ không thèm quay đầu lại chỉ thốt một câu lạnh lùng :
– Ngươi hỏi làm gì?
Đoạn đôi mắt phượng mở to trừng Tào Khôn lớn tiếng :
– Nếu ngươi không đi có lẽ sẽ bị nếm mùi cay đắng đấy!
Văn Đồng lạnh lùng :
– Nói chuyện với một người già cả mong cô nương nên nhã nhặn một chút!
Thiếu nữ áo hồng bỗng quay đầu lại nhìn vào mặt Văn Đồng nói :
– Ủa Ngươi cũng muốn can thiệp đến việc riêng của bổn cô nương sao?
Văn Đồng mỉm cười :
– Đúng thế!
Thiếu nữ áo hồng “hừ” một tiếng cười nhạt :
– Việc riêng của bổn cô nương liệu ngươi can thiệp được sao?
Văn Đồng mỉm cười gật đầu :
– Có lẽ hình như thế ấy!
Thiếu nữ giận giữ nói :
– Ta muốn người này dẫn ta đi gặp một người, ngươi có làm được không?
– Không hiểu cô nương muốn tìm ai?
Thiếu nữ như không nhẫn được nữa nói :
– “Thiết Cốc môn” tân Chưởng môn Vũ Văn Đồng!
– Ờ! Cô nương tìm người ấy có việc gì không?
– Ủa! Tại sao ngươi lại cứ hỏi lôi thôi như vậy?
Văn Đồng nghiêm nghị :
– Nếu cô nương không nói rõ sự tình tôi đâu dám mạo hiểm để dẫn cô nương đi gặp.
Thiếu nữ nghe nói, đưa mắt nghi ngờ nhìn Văn Đồng một lúc đoạn gật đầu nói :
– Thôi cũng được! Cho ngươi biết cũng không sao cô nương muốn tìm y để tỷ thí võ công.
Văn Đồng hết đỗi ngạc nhiên nhìn thiều nữ giây lâu chàng mới mở miệng hỏi :
– Cô nương và y có thù?
– Không!
– Thật kỳ lạ! Cô nương với y không thù không oán, tìm để tỷ thí võ công làm gì?
Thiếu nữ nhíu mày như bực bội nói :
– Ngươi thật là lôi thôi, chẳng lẽ việc dùng võ để kết bạn ngươi cũng không hiểu sao?
Văn Đồng giờ mới vỡ lẽ ra, ngửa mặt lên trời cười lớn…
Gương mặt đẹp của thiếu nữ bỗng sầm lại quát hỏi :
– Có gì mà ngươi cười?
Văn Đồng ngưng ngay tiếng cười vẻ mặt trang nghiêm nói :
– Tuy cô có võ công tuyệt kỹ thật nhưng hành sự bất minh…
Thiếu nữ tức giận :
– Hừ hừ! Ngươi dám phê bình bổn cô nương, mau nói lý do ra bằng không thì đứng trách…
Văn Đồng mỉm cười :
– Cô nương chớ nóng nảy nghe tôi nói đây nên hiểu trước khi muốn đối địch cần phải biết rõ hư thực của đối phương mới hòng dùng sở trường của ta để công sở đoản của địch… như nay cô nương với Vũ Văn Đồng không hề biết mặt nhau võ công của đối phương ra sao cũng chưa hiểu rõ, mà dám mạo hiểm tìm y tỷ thí hậu quả thế nào chắc cô nương cũng đã hiểu. Như vậy có phải là hành sự bất minh không?
Thiếu nữ cắn môi suy nghĩ đoạn ừ một tiếng lạnh lùng hỏi :
– Chẳng lẽ võ công của Vũ Văn Đồng lại cao hơn ta sao?
Văn Đồng thản nhiên nghiêng mình :
– Có thể.
Thiếu nữ cười nhạt :
– Ngươi làm sao biết được võ công của y cao hơn ta?
– Bởi vì tôi đã đích mắt nhìn thấy, đích thân thử qua nên mới biết rõ như vậy.
Thiếu nữ “ồ” một tiếng lẩm bẩm :
– Thì ra ngươi đã đấu với y rồi.
Đoạn nàng ngước mặt nhìn Văn Đồng tiếp :
– Kết quả ai thắng ai bại?
Văn Đồng cười :
– Hai đành võ công đồng nhau, kết quả không phân thắng bại.
Thiếu nữ nghe nói, đôi mày nhíu lại lạnh lùng :
– Hay da! Ngươi nói vòng quanh tam quốc đến nửa ngay kết cuộc là bảo võ công của ngươi cao hơn ta. Hừ! Bổn cô nương sẽ thử với ngươi trước đã xem thử ai mạnh ai yếu cho biết.
Lời vừa dứt thì người nàng khẽ lay động bàn tay ngọc đưa ra, hai ngón tay búng vào “Kỳ Môn” huyệt nơi trước mặt Văn Đồng.
Bỗng thấy bóng lam khẽ động Văn Đồng nhẹ nhàng bay ra ngoài trượng, hai tay khoát lia lịa :
– Khoan đã! Khoan đã…
Thiếu nữ áo hồng cười khỉnh :
– Sao? Ngươi sợ rồi à?
– Tôi chưa từng biết sợ là thế nào chẳng qua trước khi tỷ thí tôi muốn giao ước một điều.
Thiếu nữ dậm chân nói :
– Người thật lắm điều, muốn nói gì thì nói mau đi!
Văn Đồng ôn tồn nói :
– Tuy tôi ưa chen vào việc ngươi nhưng không muốn tranh đấu một cách vô mục đích.
Thiếu nữ bỗng “à” một tiếng như hiểu ý của đối phương.
Văn Đồng lên giọng tiếp :
– Vì hễ tranh đấu là có thắng bại, vậy thì nếu kẻ nào bại phải đối với kẻ thắng thế nào? Tốt hơn ta nên giao ước trước ví dụ như phải ưng thuận một việc gì đó.
Thiếu nữ hừ một tiếng lạnh lùng :
– Ngươi tự tin rằng có thế hơn được bổn cô nương đây sao?
– Đó cũng để xem cô nương có gan đánh cá với tôi không?
– Hừ! đánh cá thì đánh cá ai mà sợ ngươi vậy ngươi muốn đánh cá điều gì?
Văn Đồng ôn tồn :
– Cô nương không phải đang muốn tìm “Thiết Cốc môn” Chưởng môn là gì? Nếu tôi thua xin dắt cô nương đến gặp Văn Đồng ngay bằng như tôi thắng chỉ cần cô nương trả lời một câu hỏi thôi, ý cô nương thế nào?
– Đồng ý!
Lời vừa dứt thì tà áo cũng đã tung bay mười ngón tay búp mắng trắng trẻo búng ra mười luồng chỉ phong như điện chớp nhằm ngay người Văn Đồng xẹt tới.
Thiếu nữ khẽ di bước, đến còn cách Văn Đồng độ năm sáu thước bỗng cười nói :
– Ê! Chú ý đấy nhé!
Chiêu thức theo lời nói, tay mặt liền đưa ra một luồng chỉ phong màu hồng nhạt theo làn tay áo bay ra mau lẹ, mạnh mẽ nhắm về chiếc lá trên tay Văn Đồng bắn tới.
Văn Đồng vẫn tươi cười tay mặt vẫn để y như cũ không hề nhúc nhích. Chỉ phong màu hồng cứ đâm tới thấy còn cách chiếc lá ba phân đột nhiên như chạm phải một bức tường vô hình “tang” một tiếng khẽ vang, luồng chi phong ấy lại quay đâu trở về.
Thiếu nữ áo hồng “ý” một tiếng kinh ngạc nàng liền thu tay lại tiến lên một bước cười nói :
– Xem không ra ngươi lại có chút tài nghệ, bổn cô nương phải cẩn thận tỉ thí với ngươi mới được.
Văn Đồng cười nói :
– Quá khen! Cô nương cứ việc ra tay.
Thiếu nữ đứng trầm ngâm giây lâu đoạn từ từ giơ cánh tay lên vận dụng chân lực bình sanh, một luồng chỉ phong màu hường lại bắt đầu tung ra nhự một làn khói đỏ chậm rãi bay về phía trước.
Văn Đồng chú mục nhìn về làn khói ấy không hề chớp mắt nhưng miệng vẫn nở nụ cười tỏ vẻ thản nhiên.
Thiên Nam kiếm khách Tào Khôn vốn đã từng trải trên chốn giang hồ kiến thức lại nhiều nên thấy ngay chỉ phong của thiếu nữ vận dụng toàn nội gia chân lực thế đi tuy chậm chạp song uy lực có thể phá đá khai sơn sức mạnh ít nhất cũng phải ngàn cân trở lên nên trong lòng ông ta không khỏi sợ sệt.
Luồng chỉ phong càng đến gần chiếc lá trên tay Văn Đồng nét mặt thiếu nữ càng thêm trầm trọng, đôi mắt lộ vẻ mong muốn cho sự thắng lợi về mình tinh thần hoàn toàn tập trung vào đấy.
Đến khi chỉ phong còn cách ba tấc thì răng nàng đã cắn chặt, nội gia chân ào ạt trú ra, mạnh mẽ dị thường hầu mong đâm trúng giới hạn của bức tường vô hình của đối phương.
Nhưng… Bỗng Văn Đồng cười nói :
– Cô nương! Việc gì phải khổ sở đến thế, lui về nghỉ lát đi.
Câu nói ấy vừa dứt thiếu nữ áo hồng bỗng cảm thấy như có một tiềm lực rất mạnh, từ nơi chiếc lá phát ra, chạm vào luồng chỉ phong của nàng, lập tức bao nhiêu nội gia chân lực của nàng đều bị đẩy lùi lại cả, kh6ong khỏi giật mình nếu biết không rút lui thì có thể bị thương ngay.
Lòng đã quyết nàng liền phân tán chân lực đã phát ra, mình khẽ rung động đã nhảy tránh ra xa sáu thước, rồi lại nhẹ nhàng trở về nơi cũ nhưng giờ đây mặt nàng bỗng hiện lên sát khí đôi môi mím chặt, đôi mắt oán hận nhìn Văn Đồng tỏ ra chàng đã chạm phải tánh tự cao cảu nàng thiếu nữ.
Văn Đồng mỉm cười :
– Chúng ta cũng không phải thí mạng với nhau, cô nương cần gì phải giận dữ như vậy chứ?
Thiếu nữ nghe nói liền trở lại tươi cười gương mặt đẹp như hoa vừa chớm nở, bỗng tay áo rộng khẽ rung bàn tay ngọc lại đưa ra, chỉ tay búng mạnh một đường chỉ phong vô hình xé tan bầu không khí bắn tới, nhắm ngay chiếc lá của Văn Đồng làm đích, một tiếng “phập” khẽ vang, chiếc lá trên tay Văn Đồng tuy không lay động nhưng đã bị chỉ phong xuyên thủng một lỗ nhỏ.
Cả hai sắc mặt đều biến đổi Văn Đồng cười nói :
– “Thiên Tinh chỉ lực” của cô nương thật quá mạnh.
Thiếu nữ cười đắc ý tay khẽ vuốt tóc, chân khẽ tiến lên vừa cười vừa nói :
– Thế nào? Ngươi chịu thua chưa?
Văn Đồng lắc đầu :
– Tôi chỉ khen tặng công phu của cô nương đấy thôi, xin chớ có hiểu lầm.
Thiếu nữ giận dữ nói :
– Rõ ràng ngươi đã thua còn biện bạch gì nữa?
Văn Đồng cười nói :
– Chiếc lá này tuy đã bị cô nương đâm xuyên thủng một lỗ nào, nhưng cô nương đã từng thấy qua nó rung động bao giờ chưa?
Thiếu nữ áo hồng như vỡ lẽ, im lặng không nói không rằng…
Văn Đồng cười nói tiếp :
– Song nếu cô nương thấy còn tuyệt học gì muốn thi thố nữa thì cứ việc, tạm coi như cuộc này chưa tính…
Bỗng nghe thiếu nữ “hừ” một tiếng như hờn giận, ngoảnh mặt đi nơi khác nói :
– Ta không thèm đấu nữa đâu!
Văn Đồng nghiêm trang hỏi :
– Vậy cô nương đã thừa nhận thua?
– Hừ! Ai bảo tôi thua?
Hai tay Văn Đồng đưa dang ra nói :
– Cô nương không muốn tỉ thí nữa, cũng không chịu thua, xem vậy có lẽ cô nương muốn ở lì rồi!
Thiếu nữ cười lên khanh khách :
– Ngươi xem ta có phải là hạng lì không? Sở dĩ ta không muốn tỉ thí nữ là vì ta đã biết rồi!
Văn Đồng nghiêm nghị :
– Cô biết gì?
Thiếu nữ nhìn thẳng vào mặt Văn Đồng chậm rãi từng tiếng :
– Ngươi chính là Vũ Văn Đồng!
Văn Đồng cười lên ha hả, bỗng nét mặt sầm lại lạnh lùng hỏi :
– Cô nương đẹp tựa như hoa khiến cho tôi cảm lòng mến phục nhưng tại sao không cho biết tánh danh?
Thiếu nữ phụng phịu :
– Đây là việc riêng của tôi ngươi không dược hỏi đến!
Văn Đồng cười nhạt :
– Việc riêng của cô nương tôi đâu dám chen vào nhưng đã thua cuộc thì phải y lời đâu thể bỏ qua được.
– Ngươi thật gì mồm không sợ cắn lười chảy máu sao?
Văn Đồng lạnh lùng nói :
– Không sao, cô muốn rủa sao cũng chả bại. tôi sẽ có phương pháp khiến cho cô phải nhận thua mới được.
Thiếu nữ mỉm cưởi :
– Tôi không tin ngươi lại có diệu pháp gì có thể khiến cho ta phải nhận thua.
Văn Đồng bị nàng khiêu khích không khỏi lửa giận bừng bừng, quát lớn :
– Nếu vậy thì chớ trách tôi độc ác!
Lời vừa dứt bỗng trong rừng có tiếng cười ha hả vang lên, tiếp theo là những tiếng người xen vào :
– Tiểu tử vô tri dám cả gan chạm đến người ngọc, thật là to gan! Thật là to gan!
Văn Đồng nghe nói trong lòng không khỏi khiếp sợ vì công lực của chàng hiện nay, trong vòng mấy mươi trượng trở lại, dù cho một chiếc lá nhỏ khẽ rơi cũng không lọt được tai chàng. Vậy mà kẻ này đã đến kề bên mà chàng không hề hay biết, đủ thấy thân thủ của y chẳng phải tầm thường.
Vì vậy mà lòng chàng đã bắt đầu dè dặt đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Lúc ấy trong cánh rừng tối om một người từ từ bước ra dưới ánh trăng mờ ảo, soi rõ bóng người lạ mặt thì ra một trung niên nam tử, mình mặc áo cẩm bào đầu đội khăn nho sinh, mặt trắng như dồi phấn, môi đỏ tợ thoa son, mũi dọc dừa, mày lá liễu hợp với đôi mắt phụng hoàng, xem tướng mạo còn đẹp hơn nữ nhi nữa là khác.
Tay cầm chiếc quạt bằng ngà tượng phe phẩy, nơi cán cột một sợi chỉ màu hồng phía dưới đeo lủng lẳng một hạt minh châu to bằng trứng chim, tỏa ánh hào quang tứ phía.
Mùi thơm nhẹ nhàng phảng phất theo bước di động của người thoang thoảng phát ra khiến cho ai nấy cũng không thể đoán được là trai hay gái.
Bước chân vừa đi đôi mắt chàng ta cứ đăm đăm nhìn vào người thiếu nữ áo hồng, tựa như muốn nuốt sống nàng vào bụng mới hả dạ.
Với thần sắc và thái độ chàng ta như thế khiến cho thiếu nữ áo hồng nhìn thấy, không khỏi cười khúc khích.
Riêng về Thiên Nam kiếm khách Tào Khôn thì mặt mày biến sắc, sợ sệt lùi sau một bước.
Đôi mày Văn Đồng nhíu lại, hừ một tiếng lạnh lùng nói :
– Các hạ mặt mày như thế ấy, lại buông lời thô lỗ không sợ hổ miệng sao?
Trung niên như không nghe thấy, chẳng hề đếm xỉa cứ đi ngay đến thiếu nữ áo hồng tán tỉnh :
– Bổn công tử hộ hoa đến trễ, để cho cô nương phải kinh sợ! Thật là có lỗi!
Thiếu nữ nghe thế gương mặt cười như hoa đột nhiên biến mất, hừ một tiếng lạnh lùng quay đầu sang nơi khác không thèm ngó ngàng đến.
Trung niên bước đến gần thêm hai bước ân cần nói :
– Trăng thanh gió mát trời đêm đẹp như thế này cô nương cần gì phải bực bội vì một tên tiểu tử vô tư, chi bằng theo bổn công tử đi thưởng thức những gì gọi là vui sướng của cảnh thần tiên có hơn không!
Nói dứt cũng không đợi thiếu nữ có phản ứng gì, liền đưa tay ra nắm lấy cổ tay ngọc của nàng.
Thiếu nữ kêu lên một tiếng :
– Đồ không biết xấu hổ.
Đoạn nàng rút mạnh tay lại, nào ngờ… mặt cho nàng dùng sức đến đâu cũng khó bề thoát khỏi.
Thiếu nữ biến sắc, nhìn đăm đăm vào mặt trung niên nói :
– Ta với ngươi không quen biết chưa gì đã động tay động chân, như vậy xem sao được.
Lời vừa nói thì tay trái nàng vừa đưa lên một đường chỉ phong nhanh như điện chớp nhắm về “Thất Khảm” đại huyệt của đối phương bắn tới.
Lúc này hai người đứng chỉ cách nhau có hai thước thế công của luồng chưởng lực trong tay áo bắn ra nhanh nhẹn lạ thường, nếu trung niên không thụt tay tránh né ắt phải bị thương ngay lập tức, ngờ đâu…
Trong lúc nguy hiểm trung niên không hiểu vô tình hay hữu ý “rẹt” một tiếng cây quạt ngà xòe ra “bốp” chỉ phong của thiếu nữ bị chạm vào, hình như đụng phải một bức tường kiên cố dội ngược trở lại.
Trung niên như không hề hay biết chiếc quạt khe khẽ phẩy tay vẫn nắm chặt cổ tay nàng cười nói :
– Trước thì lạ, sau thì quen cô nương cố chấp những thói thô tục làm gì…
Nói dứt liền xếp quạt lại cất vào tay áo đoạn đưa tay ra ôm ngay eo của thiếu nữ.
Thiếu nữ “xì” một tiếng tay mặt xòe ra như hình chiếc bông lan chụp ngay vào “Khúc Trì huyệt” của đối phương.
Trung niên khẽ cười một tiếng trầm cánh tay xuống né tránh thế công rồi lại tiếp tục ôm vào eo cô gái.
Thiếu nữ áo hồng hai lần đánh ra đều vô hiệu vừa thẹn vừa tức, nét mặt sầm lại tay mặt nhanh nhẹn phất ra ba đường tay trái điểm luôn hai chỉ.
Với thế “Tam Chưởng Lưỡng Chỉ Liên Công” kỳ ảo tuyệt luân, cơ hồ đều nhằm ngay các đại yếu huyệt trước ngực của đối phương đánh tới.
Gặp phải thế công mãnh liệt ấy người trung niên không những sắc mặt không hề biến đổi mà lại còn dười đùa.
– Được! Được! Được! Bổn công tử cùng cô nương thân mật! Thân mật!
Vừa cười nói, thân hình không cần lay động tay áo khẽ đưa lên đã hóa giải ngay thế công của thiếu nữ vô hình vô bóng.
Sau khí thất thủ lần thứ ba của thiếu nữ áo hồng người trung niên lại càng làm già, ôm ngay thiếu nữ sát vào lòng mình.
Với thủ pháp tuyệt luân cùng sắc diện bình tĩnh của trung niên khiến cho Văn Đồng là một nhân vật có võ công cái thế cũng phải nhìn trân trân không hề nháy mắt.
Thì ra Văn Đồng cứ đinh ninh rằng thiếu nữ dù cho không phải là kẻ đối địch với trung niên ít nhất cũng phải cầm cự được mấy mươi hiệp đợi lúc ấy chàng mới ra tay cứu giúp, ngờ đâu chỉ trong chớp mắt nàng đã bó tay để mặc cho người ta ôm ấp trong lòng.
Văn Đồng hừ lên một tiếng đang định ra ra tay bỗng Thiên Nam kiếm khách đứng bên khẽ nói :
– Chưởng môn nên cẩn thận hắn vốn là một trong “Hoàn Vũ tứ ma” được gọi là “Sắc Ma” ngoại hiệu “Tích Hoa công tử” võ công âm độc vô cùng lòng dạ lại thêm hung hiểm…
Lời chưa dứt trung niên đã quay đầu sang nhìn Thiên Nam kiếm khách cười nói :
– Ngươi đã hiểu ta quá rõ ràng như thế, vậy thì ta sẽ giết ngươi trước.
Vừa nói tay vừa buông thiếu nữ ra hai ngón tay khẽ đưa lên búng mạnh, một luồng chỉ phong xé gió nhắm ngay “Hoa Cái huyệt” của Tào Khôn bắn tới.
Văn Đồng rít lên một tiếng chiếc lá trên hai ngón tay còn kẹp nãy giờ, đưa sang che ngay trước ngực Tào Khôn.
Một tiếng “xẹt” khua lên chiếc lá nho nhỏ ấy đã bị chỉ phong của Sắc Ma bắn trúng lay động mấy lượt, nhưng vẫn nằm yên trong hai ngón tay của chàng không hề xê dịch.
Sắc Ma thấy thế mặt mày không khỏi biến sắc.
Văn Đồng nhíu mày quát lớn :
– Chỉ lực của các hạ quá ư xuất chúng xem ta trả lại hai chỉ đây!
Lời vừa dứt thì chiếc lá trên đầu ngón tay đã bay vụt vào mặt đối phương.
Đồng thời năm ngón tay trái của chàng cũng vừa búng ra năm đường chỉ phong réo rắt bắn tới, nhằm ngay “Kiên Tĩnh”, “Khúc Trì”, “Hội Tông” cùng “Hồn Môn” ngũ đại yếu huyệt của đối phương.
Với lối “Phi hoa sát địch” ném lá đả thương cái thế kỳ công, Sắc Ma vốn đạt đến mức công lực uyên thâm nên còn có thể tránh được miếng lá bay nhằm mặt, nhưng còn năm đường chỉ phong hiểm yếu ấy một lúc đánh nhằm năm đại yếu huyệt thì đẩu thể nào tránh được.
Sắc Ma thật không hổ với danh lòng dạ hiểm độc chỉ nghe ông ta cười khẽ, chân trợt sang bên đưa ngay thân hình kiều diễm của thiếu nữ áo hồng ra hứng đỡ.
Hành động này ngoài sự tưởng tượng của Văn Đồng chàng hoảng hốt vận công phân tán năm luồng chỉ lực tà áo liền tung bay thi thố “Truy Quang Trục Điện” thân pháp lẹ như điện chớp đã bay ra sau lưng Sắc ma vận chỉ điểm vào hông, lưng, vai các đại huyệt của đối phương quát lớn :
– Buông tay!
Sắc Ma đang tưởng địch thủ đã trúng kế của mình nào ngờ vụt một cái, địch tông không còn thấy đâu nữa, rồi phía sau lưng lại bị điểm vào lòng giật mình kinh hãi.
Trong tình cảnh này dù cho Sắc Ma có tâm địa độc ác đến đâu cũng phải buông tay thả ngay thiếu nữ xuống đất người liền xoay một cái để tránh khỏi đường công của Văn Đồng.
Thiếu nữ nằm lăn xuống đất, thân hình mềm mại đôi mắt nhắm nghiền, chứng tỏ Sắc Ma đã điểm huyệt nàng.
Văn Đồng càng thêm nổi giận biến chỉ thành chưởng ào ạt đánh ra.
Sắc Ma vội vã nhảy lùi lại mấy trượng khoát tay lớn tiếng :
– Khoan đã!
Văn Đồng ngưn tay nhíu mày quát hỏi :
– Đồ vô sỉ thất phu, muốn nói gì?
Sắc Ma từ từ xòe quạt phất phơ, vừa cười vừa nói :
– “Truy Quang Trục Điện” ba mươi năm nay không thấy xuất hiện trên giang hồ, tiểu tử Lý Tôn Du là gì của ngươi?
Văn Đồng từ khi xuất đạo giang hồ kẻ nhìn được thân pháp của chàng đây là lần đầu tiên, nên vừa nghe hỏi lòng chàng không khỏi sững sờ, càng không hiểu Lý Tôn Du mà Sắc Ma vừa nói là ai, nên chàng nhíu mày quát lớn :
– Vô sỉ yêu ma chớ hỏi lôi thôi mau đến đây nạp mạng.
Sắc Ma hừ lên một tiếng nói :
– Tiểu tử không biết sống chết, buông lời ngông cuồng được rồi nếu ngươi chịu nổi ba chiêu của bổn công tử, ta sẽ nể mặt cố nhân tha cho ngươi con đường sống.
Văn Đồng cười dài nói :
– Hừ! Các hạ nếu tiếp được ba chiêu của bổn thiếu gia thì bổn thiếu gia cũng tha cho ngươi con đường sống.
Lời vừa dứt, thân chàng cũng đã di động quát lớn :
– Tiếp ta chiêu thứ nhất!
Tay tả xòe ra nhanh như điện chớp chụp ngay vào vai Sắc Ma, tay hữu dụng thế “Thủ Phất Tì Sà” chưởng ảnh như núi đánh ra.
Sắc Ma mặt mỉm cười, vai trái sụp xuống né tránh tay mặt đưa ngay cây quạt lên che ngực rồi đưa tay trái ra nghênh chưởng, miệng quát :
– Ngươi cũng tiếp bổn công tử một chiêu xem nào!
“Bát bát” mấy tiếng khẽ vang lên, người của Sắc Ma lảo đảo lùi lại, hừ một tiếng ông ta lại tiến lên trước…
Văn Đồng lại lớn tiếng quát :
– Đây! Chiêu thứ hai các hạ phải lùi ba bước.
Song chưởng liền đưa ra thế “Hải Để Giáng Long” phối hợp ào ạt tung ra.
Sắc Ma tay trái dùng chưởng, tay mặt cầm quạt đưa ra chống đỡ miệng vẫn cười nói :
– Chưa chắc…
Lời chưa dứt thì hai bên chưởng lực đã chạm nhau, kình phong tuôn ra tứ phía, khiến cho Thiên Nam kiếm khách cũng bị đẩy lùi dang ra khỏi vòng chiến.
Tiếp theo là Sắc Ma khẽ “hự” một tiếng không kịp nói dứt lời, quả nhiên đã bị đẩy lùi lại lảo đảo ra sau ba bước.
Thân hình vừa đứng vững mặt của trung niên tái mét như đồng, mày liễu nhíu lại đôi mắt lộ hung quang, nhìn đăm đăm vào Văn Đồng chiếc quạt từ từ xòe ra, tiếng kêu kèn kẹt.
Văn Đồng cười nhạt nói :
– Các hạ cần gì phải giả vờ như thế chiêu thứ ba đây các hạ nên giữ mình…
Lời chàng chưa dứt, bỗng nghe Tào Khôn hớt hải nói :
– Chưởng môn nên cẩn thận “Tuyệt Âm ma công” của ma đầu này!