Trời tảng sáng, bốn bề cảnh vật yên ắng, từng cơn gió lạnh hiu hắt thổi về.
Ngọn lửa bập bùng cháy, soi tỏ mọi vật chung quanh, khiến cảnh trí nơi đây càng thêm ảm đạm.
Trầm Phủ Bạch vội vã mang Thiết Trung Đường tung mình chạy, trước khi trời sáng hắn vào một cổ miếu ở trong cánh rừng hoang mà Vân Tranh và Ôn Đại Đại vừa rời khỏi.
Như trời xanh đã an bài, Thiết Trung Đường phải chịu số phận hết sức tàn khốc.
Giá như Vân Tranh và Ôn Đại Đại chậm thêm một bước thì số phận của chàng chắc chắn sẽ được đổi khác.
Trong giây phút này, ngôi miếu cổ hoàn toàn vắng vẻ và lạnh lẽo.
Trầm Phủ Bạch rút cây đao trủy thủ trước ngực, băng bó vết thương, hắn liệng chiếc áo tu sĩ vấy đầy máu. Rồi khoác chiếc áo đạo sĩ màu lam sẫm.
Do vì trốn tránh tai mắt của Hắc Tinh Thiên nên lúc nào trong bao hành lý của hắn cũng có đầy đủ đồ cải trang. Hôm nay hắn cải trang một đạo sĩ. Kế đó là hắn điểm tất cả huyệt ở tứ chi, chỉ để cho miệng chàng nói được, tâm trí vẫn sáng suốt nhưng toàn bộ tay chân thì không thể cử động.
Thiết Trung Đường nhìn hắn rồi từ từ hỏi:
– Bàn tay của ngươi vấy đầy máu, chẳng qua ngươi muốn ta nói ra nơi cất giấu bảo vật phải không ?
Trầm Phủ Bạch khen:
– Ngươi rất thông minh !
– Thế thì ngươi đừng bao giờ hi vọng sẽ được nghe.
– Ngươi dám nói không biết nơi giấu kho tàng ?
– Dĩ nhiên là ta biết nhưng không bao giờ nói ra.
Trên gương mặt của Trầm Phủ Bạch thoáng nụ cười nham hiểm:
– Ngươi không sợ chết à ?
– Ngươi không dám giết ta.
Trầm Phủ Bạch cười như điên cuồng:
– Tại sao ta lại không dám giết ngươi ?
– Nếu ta còn sống trên cuộc đời này thì ngươi mới còn hi vọng một lúc nào đó ta sẽ chỉ cho ngươi nơi cất giấu báu vật. Nếu ngươi giết ta thì mãi mãi ngươi không thể nào biết kho tàng ở chốn nào.
Chàng nói xong, không hề biểu lộ nét sợ hãi. Thái độ này như đã nhiếp phục được Trầm Phủ Bạch, bởi hắn cứng họng không nói được một lời.
Thiết Trung Đường tỏ ra vẫn tỉnh bơ nói:
– Tự nhiên là ngươi sẽ sử dụng cực hình buộc ta chỉ kho tàng, nhưng ta hứa là không nói ra một chữ, chỉ cần ta còn sống trên cuộc đời, cuối cùng cũng có một ngày ta thoát ra khỏi tay ngươi, đến lúc ấy ta sẽ dùng cực hình tra tấn ngươi nặng hơn mười lần.
Nếu ngươi không tin thì cứ thử xem sao.
Thái độ của Thiết Trung Đường vẫn bình tĩnh không một chút sợ hãi. Câu nói của chàng khiến Trầm Phủ Bạch vừa tin lại vừa khiếp sợ.
Hắn cười như điên cuồng:
– Những điều ngươi nói không thế đánh gục được ta đâu ? Ta sẽ thử xem ngươi làm thế nào thoát được tay ta.
– Nếu ngươi không sợ thì tại sao ngươi lại lấy tiếng cười để che giấu nỗi sợ hãi ở trong lòng ngươi ?
Trầm Phủ Bạch trở tay đánh một chưởng vào mặt Thiết Trung Đường rồi lại vung tay đánh thêm một chưởng nữa, hắn cười chết nhạo:
– Ta đánh ngươi đấy, ngươi làm gì ta ?
Thiết Trung Đường nằm yên chịu đựng:
– Ngươi đánh ta càng mạnh có nghĩa là ngươi biểu lộ nỗi lo sợ của ngươi càng nhiều.
Trầm Phủ Bạch phóng cước đá khiến Trung Đường bay xa đến ba thước rồi hắn chộp vào vai chàng nói:
– Thiết Trung Đường, ta cho ngươi biết bất luận thế nào ta cũng phải bức ngươi nói ra chỗ cất giấu kho tàng. Dù việc xảy ra như thế nào đi nữa cũng không hề ngăn cản được ta. Trước khi mặt trời lặn chiều nay, nếu ngươi vẫn không chịu nói, ta sẽ chặt cánh tay của ngươi để xem thử ngươi mạnh hay ta mạnh.
Nghe xong, Thiết Trung Đường cười nhạt, chàng nhắm mắt không nói nữa.
Bỗng nhiên Trầm Phủ Bạch đứng dậy vác Trung Đường lên vai, lợi dụng sương mù đang buông phủ hắn rời khỏi ngôi miếu cổ đi về hướng khác.
Hắn đi một chặng đường nghe có tiếng nước chảy, thì ra đã đến bờ phía nam sông Hoàng Hà.
Dọc bờ sông, sương mù dày đặt, quyện chặt hàng phi lao rì rào, ngã theo chiều gió. Hình như Trầm Phủ Bạch đang muốn tìm thuyền qua sông. Hắn dừng lại bên bờ sông lên tiếng gọi đò. Tiếng gọi của hắn thật lớn, nhưng tiếng gọi ấy hầu như không xuyên qua được màn sương mù dày đặc đang phủ lên dòng sông.
Hắn đứng thật lâu mới nghe có tiếng chèo khua nước, từ trong lớp sương mù xuất hiện một chiếc thuyền.
Trầm Phủ Bạch vội hỏi:
– Chủ thuyền có bằng lòng đưa chúng tôi qua đến Mạnh thành không ?
Ngư ông ngồi trước mui thuyền đáp:
– Được !
Sau tiếng trả lời của ngư ông thì thuyền đã cập bờ.
Trầm Phủ Bạch nhẹ nhàng nhảy lên mui thuyền, hắn vội vàng liệng Thiết Trung Đường xuống lòng thuyền rồi nói với ngư ông:
– Bằng hữu của tại hạ đang bệnh nặng, xin thuyền gia chèo nhanh có được không ?
Thuyền gia chợt cười :
– Nhanh, rất nhanh.
Tiếng cười thật trong trẻo, giọng nói rất dịu dàng, tựa hồ như tiếng nói của người thiếu nữ.
Trầm Phủ Bạch hơi biến sắc hỏi:
– Thuyền gia là nữ nhân ?
Thuyền gia hỏi ngược:
– Sao, nữ nhân không chèo thuyền được à ?
Vừa quay mặt, chỉ một mái chèo đẩy nước, chiếc thuyền đã ra giữ dòng sông.
Sông Hoàng Hà nước chảy rất mạnh, con thuyền nhỏ như thế không thể nào phản ứng.
Trầm Phủ Bạch đứng trên thuyền nhìn dòng nước chảy xiết, sóng mạnh va vào mạn thuyền, hắn có cảm tưởng như đang đứng trong mây, tiếng sấm nổ ở dưới chân, hơi lạnh như ở trên mặt hắn.
Hắn thắc mắc hỏi một lần nữa:
– Thuyền này có qua bến Mạnh thành không ?
Người chèo thuyền đáp:
– Không tới !
Trầm Phủ Bạch biến sắc:
– Không tới Mạnh thành, tại sao lại bằng lòng để chúng tôi lên thuyền ?
Người chèo thuyền cười khanh khách:
– Ngươi tự lên chứ ai mời ngươi lên!
Trầm Phủ Bạch nạt:
– Mau trở về bờ !
Người chèo thuyền cười trong trẻo rồi từ từ quay đầu lại nói dịu dàng:
– Thuyền này tuy không đến bến Mạnh thành nhưng lại có thuyền khác mà.
Qua chiếc nón nghiêng nghiêng, Trầm Phủ Bạch phát hiện người chèo thuyền có đôi mắt trong xanh, hai làn môi mọng đỏ, nụ cười tươi như hoa, thấp thoáng sau ánh sương mù trông thật đẹp.
Trầm Phủ Bạch vốn sinh ra ở phương Bắc, nên không quen sóng nước. Trông dáng dấp của hắn như đang bị say sóng. Tuy hắn nghi ngờ người chèo thuyền là một nữ nhân, nhưng hắn không có tâm vọng động mà chỉ hỏi:
– Chiếc thuyền đưa chúng tôi đến Mạnh thành đang đậu ở chỗ nào ?
Tay trái người chèo thuyền vẫy mái chèo, tay phải chỉ trước mặt:
– Đằng kia kìa !
Từ trong màn sương mù, xuất hiện một chiếc thuyền buồm, ánh đèn trên thuyền pha lẫn với màn sương biến thành màu vàng nhạt. Người chèo thuyền gọi:
– Tam thư ! Khách qua sông đã đến rồi !
– Hãy đưa qua đây !
Tiếng nói dịu dàng, trong trẻo trên chiếc thuyền lớn vọng lại.
Trầm Phủ Bạch lại càng nghi ngờ hơn, nhưng hắn không dám nói một lời nào.
Hắn cúi mình bồng Thiết Trung Đường.
Người chèo thuyền nói với người ở thuyền bên kia :
– Hôm nay sương mù nhiều quá, tam thư hãy phóng dây thừng qua cho em.
Bên kia thuyền phóng qua không phải là sợi dây thừng mà là một chiếc thang dây.
Người chèo thuyền hỏi:
– Khách quan, có bò qua được không ?
– Xin đừng lo !
Trầm Phủ Bạch chỉ cần điểm nhẹ mười ngón chân xuống lòng thuyền, hắn đã bay qua thuyền bên kia được ngay. Hắn có ý phô trương võ công của hắn cho chủ thuyền kính sợ không dám đụng tới hắn.
Quả nhiên có tiếng dịu dàng trong trẻo ở mũi thuyền bên kia khen:
– Công phu tuyệt vời !
Một cô gái ở thuyền bên kia với dáng dấp mong manh yểu điệu đang nở nụ cười hàm tiếu nhìn Trầm Phủ Bạch. Hắn càng nhìn càng thấy cô nàng đẹp hơn.
Tất cả những thứ trần thiết trong chiếc thuyền buồm đều là những thứ sang trọng.
Ánh sáng tỏa ra từ những chiếc đèn lồng soi tỏ những chiếc ghế nệm được bọc bằng gấm quí Giang Tô, còn bình hoa bằng ngọc trông chẳng khác nào một sảnh đường trên mặt nước.
Thiếu nữ hình như đã thấu rõ lòng dạ của Trầm Phủ Bạch, nàng không để hắn có thì giờ đặt câu hỏi mà nói ngay:
– Khách quan cần nghĩ ngơi ở đây, ta sẽ mang trà đến.
Chưa kịp dứt lời, cô gái đã phóng mình ra phía sau khoang thuyền.
Trầm Phủ Bạch quan sát một hồi hắn có cảm tưởng như bị sa vào một sào huyệt thần bí, chỗ nào trên chiếc thuyền này cũng nguy hiểm cả.
Người con gái trên thuyền nói năng thì dịu dàng, làn da thì trắng như ngọc, nhưng cười tươi như hoa, rõ ràng là không phải hạng người sinh sống bằng việc đưa khách sang sông, cũng không phải là hạng người phiêu bạt trên sống nước.
Với loại thuyền đẹp đẽ, sang trọng như thế này mà cả tại Tây Hồ, Tân Hoài cũng không thấy. Đặc biệt là nó rất thích hợp với thủy thế của con sông Hoàng Hà.
Hắn vừa lo sợ vừa nghi ngờ, chẳng biết cô gái này đối xử với hắn như thế nào nữa.
Trong lúc ấy có tiếng cười thật trong trẻo từ sau khoang thuyền vọng lại. Một cô gái mặc áo trắng, thân hình yểu điệu như cành liễu trước gió, trên tay bưng một khay trà đang bước ra. Trên khay một bộ đồ trà bằng ngọc quí.
Cô gái mời nhõng nhẽo:
– Mời khách quan dùng trà.
Mời xong cô gái lại đi ra phía sau.
Trầm Phủ Bạch nói vọng theo:
– Cô nương xin chờ một lát.
– Có điều gì xin dạy bảo ?
– Tại hạ muốn đến bến Mạnh thành, nên mới tìm thuyền … – Biết rồi !
– Nhưng … nhưng ở đây … – Ở đây có gì không hay ?
Cô gái nhìn hắn cười duyên rồi quay vào phía sau, cùng lúc ấy có tiếng nhạc du dương từ phía sau vọng ra.
Trầm Phủ Bạch rất nôn nóng, bởi hắn biết ở đây có cái gì đó rất nguy hiểm nhưng không biết sẽ xuất hiện ở chỗ nào, lúc nào. Dù hắn biết vậy, nhưng trước khi tai họa có thể xảy ra, hắn lại không dám vọng động. Hắn là một con người thâm trầm, giảo hoạt. Chẳng có việc gì hắn từ, nhưng trong hoàn cảnh trước mắt hắn không thể làm gì được.
Phía sau những tấm màn hoa lệ ấy, hắn có cảm giác như có nhiều con mắt đang theo dõi hắn khiến hắn không thấy yên tâm. Hắn nâng bình châm một tách trà, nước trà xanh, hương vị thơm phức. Hắn vừa nâng tách trà kề vào môi, hắn lại đặt tách trà xuống.
Thấy thái độ của Trầm Phủ Bạch như vậy, có tiếng nói từ sau khoan:
– Xin khách quan chớ lo, trong bình trà không có thuốc độc đâu.
Tấm rèm vừa được vén lên, Trầm Phủ Bạch như bị hoa mắt. Một thiếu phụ ăn mặc rất sang trọng, nhan sắc tuyệt đẹp đang đứng trước hắn, miệng cười tủm tỉm. Ma lực hấp dẫn của thiếu phụ thì không thể nào nói hết, vẻ đẹp đẽ khiến ai nhìn cũng không nhận ra tuổi tác của nàng.
Trầm Phủ Bạch vừa đứng dậy, thiếu phụ đã dịu dàng nói:
– Các muội đã mời tướng công đến đây, nếu tướng công còn khách sáo thì tiện thiếp không được yên lòng.
Trầm Phủ Bạch ú ớ:
– Xin phu nhân cũng đừng khách sáo như thế này đối với người xuất gia như bần đạo. Bần đạo chỉ mong phu nhân đưa đến Mạnh thành. Còn mọi việc khác, bần đạo không dám phiền.
Thiếu phụ nhìn Trầm Phủ Bạch một lát rồi nói dịu dàng:
– Nếu tướng công là người xuất gia, thì nên chăng gọi tiện thiếp là bần ni.
Nghe thiếu phụ nói xong, Trầm Phủ Bạch lại càng lo lắng hơn. Thiếu phụ ngồi vào chiếc ghế bên cạnh hắn, vừa cười vừa nói:
– Xin tướng công chớ đa nghi, tỷ muội tiện tiếp hoàn toàn không có ác ý đối với tướng công.
Thiếu phụ tự châm trà nhắp một chút, rồi nói tiếp:
– Trong ấm trà này làm gì có thuốc độc ? Tỷ muội tiện thiếp chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng thuốc độc hại kẻ khác, thật ra Thanh Y Tu La muội tiện thiếp ở trên sông nước cũng mong khách sang sông hưởng thú vui một chút thôi.
Với nụ cười duyên dáng cùng với đôi mắt thu buồn hun hút của thiếu phụ nhìn Trầm Phủ Bạch rồi từ từ nói:
– Tỷ muội tiện thiếp cũng mong mỏi khách sang sông tiêu xài chút đỉnh.
– Làm sao phu nhân lại biết tại hạ có tiền của để tiêu xài ? Biết đâu được tại hạ không có lấy một quan tiền thì phu nhân sẽ như thế nào ?
Thiếu phụ cười khanh khách:
– Con mắt của Bát muội rất độc, nhìn một trăm người không sai một !
– Xem ra tại hạ thật diễm phúc. Chẳng qua tại hạ cũng chỉ đùa đó thôi, tại hạ đã tới đây tại sao lại không hưởng thú vui ở đời ?
Hắn vừa nói xonng liền rút ra một đỉnh bạc liệng vào khay trà, rồi nâng tách trà một hơi uống cạn. Hắn nheo đôi mắt nhìn thiếu phụ:
– Đã như thế này, xin phu nhân cho tại hạ biết thú vui hấp dẫn đến như thế nào ?
Trầm Phủ Bạch cảm thấy rất sảng khoái, hắn liệng một đỉnh bạc mười lượng thì hắn phải thu về một thứ gì đó tương xứng.
Thiếu phụ không cần chú ý đến đỉnh bạc, nàng cười nhạt:
– Tướng công đã ân tứ, tiện thiếp xin thay mặt các a hoàn bái tạ !
Thiếu phụ vừa vỗ tay một tiếng đã thấy một em bé chừng mười hai, mười ba tuổi vừa đi vừa cười bước ra. Thiếu phụ bảo:
– Đem trà lui, đa tạ tướng công.
Bé Vạn Phúc lễ phép:
– Xin đạ tạ tướng công đã ân tứ.
Thấy thế, Trầm Phủ Bạch ngớ ngẩn không nói ra lời. Thiếu phụ lại ngoảnh đầu nói:
– Các thứ hưởng thọ trên thuyền này đều có sẵn. Tuy nhan sắc của các người ở đây chỉ tầm thường nhưng đều thành thạo ca múa.
Trầm Phủ Bạch tự nghĩ:
“Nghĩ rằng qua mặt mình một lần. Đâu dễ dàng như thế. Bây giờ cứ gọi thức nhắm và rượu ngon cùng vũ nữ. Một lát nữa là đến bờ. Ha ha ha …” Thiếu phụ vỗ tay ba tiếng tức thì tám cô thiếu nữ mặc toàn lụa là gấm vóc tươi cười bước ra.
Thôi thì từng nụ cười hấp dẫn, từng đôi mắt thu hồn, cùng với mùi nước hoa thơm phức khiến cho Phủ Bạch như si như dại, hắn quên cả thời gian khai tiệc.
Thiếu phụ hỏi:
– Tướng công thấy đã xứng đáng chưa ?
Trầm Phủ Bạch đang mê mệt nhìn các cô gái, hắn buột miệng:
– Cái gì tương xứng ?
Thiếu phụ nói nhỏ:
– Một ngàn lạng bạc !
– Cái gì ? Một ngàn lạng bạc ? Phu nhân đùa hay sao ?
Dù hắn nói vậy nhưng trong lòng hắn biết rõ đây không phải là chuyện đùa, hắn cảm thấy ở đây có muốn đùa cũng không được.
Thiếu phụ khẳng định:
– Tất cả những gì ở đây chủ yếu là tự nguyện, nếu tướng công cho rằng không xứng đáng, tiện thiếp sẽ cho dẹp tất cả.
Tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền nghe bì bạch. Trầm Phủ Bạch nhìn đôi mắt của thiếu phụ không còn nét buồn sâu như hút hồn người mà lạnh lùng đáng sợ.
Trầm Phủ Bạch gượng cười :
– Tại hạ không có ý ấy.
– Đã không có ý ấy xin tướng công hãy ân tứ.
– Khi đi, tại hạ không mang theo nhiều vàng bạc.
Thiếu phụ cười nhạt rồi nói:
– Bát muội, khách quan nói rằng không mang theo nhiều tiền.
Cô gái được gọi là “bát muội” đến nhìn Trầm Phủ Bạch một hồi, rồi nói:
– Tuổi của tướng công tuy còn nhỏ nhưng lại có đôi mắt trong sáng, sắc bén, bước đi tuy nhẹ nhàng mà vững chắc, rõ ràng là võ công không thấp, có nghĩa là tướng công từng được danh sư chỉ điểm. Còn phong thái và cử chỉ của tướng công thường tỏ ra tự mãn, rõ ràng là gia thế của tướng công không vừa gì. Hiện nay, tướng công cải trang làm đạo sĩ nhưng dáng dấp có vẻ lo lắng không yên. Chắc chắn là đang trên đường trốn tránh, chuẩn bị lưu lãng giang hồ. Cứ lấy gia thế và sư môn của tướng công mà nói.
Tuy đang đào vong bên ngoài, nhưng không chịu khổ sở. Do vậy, trước khi bỏ trốn đã nghĩ mưu tính kế kiếm một mớ vàng bạc đem theo bên mình, phải không tướng công ?
Những điều mà cô gái “Bát muội” đoán như điểm vào huyệt đạo Trầm Phủ Bạch, khiến hắn ngơ ngác một hồi lâu và không nói một lời nào. Cô gái “bát muội” nói xong chăm chú nhìn hắn rồi hỏi dồn:
– Đúng không ? Đúng không ?
Trầm Phủ Bạch thở dài một tiếng:
– Xin phu nhân cho dọn dẹp tiệc tùng, tại hạ chỉ mong được tới bến Mạnh thành là đủ rồi.
Nghe xong, cô gái áo tím cười khanh khách:
– Xin chớ buồn. Tất cả những gì ta đều biết cả, chỉ có điều chưa thấy thái độ của tướng công bây giờ.
Nói xong, nàng làm bộ như hờn dỗi:
– Thôi, các tỷ ơi ! Người ta xem tỷ muội mình chẳng ra gì thì chúng ta còn ngồi ở đây làm gì ?
Thế là tất cả đều rút lui. Thiếu phụ vẫn ngọt ngào:
– Tướng công chỉ dùng trà thì tỷ muội tiện thiếp xin cáo từ.
Vừa nói xong, người thiếu phụ cũng ngoe nguẩy đi ra phía sau, chỉ còn lại một mình Trầm Phủ Bạch đứng như trời trồng với tâm sự lo lắng, kinh hoàng. Hắn đã thấy võ công của cô gái áo tím, hắn nghĩ rằng thế nào cô ta cũng có thái độ. Ngược lại bọn họ không hề tỏ thái độ bất bình, cũng không ai tỏ thái độ bức hiếp hắn. Hắn thở phào nhẹ nhỏm.
Trầm Phủ Bạch nhìn lại chiếc bàn thấy rượu ngon và thức nhấm còn ngổn ngang, mùi thơm hấp dẫn. Hắn tự nhủ:
“Bọn chúng không có thái độ gì, ta cũng không động đến bàn tiệc này thì bọn chúng có lý do gì để lấy tiền của ta ?” Hắn suy nghĩ tiếp:
“Những cô gái này cho rằng mình là con cái danh gia vọng tộc nên không dám làm khó dễ. Úi chà ! Các cô gái này đều mặt hoa da phấn, nếu hiện giờ mình không bận bịu thì dễ gì mình buông tha cho họ ?”.
Hắn nhìn qua Thiết Trung Đường rồi tự nhủ:
“Khi mình đến Mạnh thành, mình sẽ mượn thuyền rồi thuận dòng xuôi về hướng đông, mình sẽ tìm cách tra hỏi hắn, nhưng chỉ sợ hắn không chịu nói cho mình biết chỗ giấu kho tàng.” Trầm Phủ Bạch suy nghĩ lung tung, hắn nghĩ rằng khi mà hắn chiếm lĩnh được kho báu thì cuộc đời của hắn lên hương biết chừng nào ? Hắn càng hình dung càng khoái chí, hắn cũng không biết đã bao lâu thời gian rồi. Hắn nghe bụng sôi lên một tiếng mới biết là từ sáng tới giờ hắn chưa ăn một miếng lót dạ. Ý tưởng này không đến thì thôi, chứ nó đã đến rồi, hắn càng cảm thấy bụng đói cồn cào đến không chịu nổi.
Hắn nhớ lại ngày thường có khi hắn đã nhịn đói một ngày nhưng không đến nổi như thế này. Tại sao hôm nay lại tệ hại như vầy ? Hắn nhìn qua chiếc bàn với đầy đủ rượu thịt, bây giờ thì hắn không cần suy nghĩ gì nữa.
Người ta bảo nhìn mơ hết khát nước, nhưng tại sao bây giờ hắn nhìn mâm thức ăn mà không hết cơn đói. Hắn lại suy nghĩ:
“Bây giờ cứ mỗi thức mình chỉ cần gắp một đũa thì mấy cô gái này không phát hiện được.” Thế là hắn bắt đầu cầm đũa.
Hắn chợt nghe có tiếng cười sau tấm rèm:
– Tiền bạc của cái tên này chỉ độ nấu ra mà uống hay sao ? Đói bụng đến như vầy thế mà hắn vẫn không chịu móc tiền ra.
Nghe tiếng của người khác nói:
– Muội nhìn hắn không chịu nổi cơn đói, chỉ cần hắn gắp lên một đũa thôi. Khi ấy dù có sự việc lớn bằng trời cũng không thể nào không móc tiền ra.
Hắn nghe xong đành không dám thò đũa vào.
– Chuyện gì thì muốn không cần biết đến. Chỉ có việc hắn đang còn quá trẻ mà keo lận quá chừng.
Một cô gái khác nói:
– Hắn đã uống “trà cào ruột” của chúng mình, muội không tin hắn sẽ chịu nổi, muội muốn nhìn thái độ của hắn khi móc tiền ra.
Trầm Phủ Bạch nghiến răng chịu đựng. Hắn tự nghĩ:
“Hèn gì mình chịu không nổi cơn đói thì ra tách trà mình uống đang tác oai tác quái trong bụng.” Tiếng cười ở sau tấm rèm mỗi lúc một đông hơn. Hắn nghe có tiếng nói:
– Diệu tứ muội ! Âu Dương lão gia trở về, muội nôn nóng không ?
– Tỷ chớ ghẹo muội, muội hỏi tỷ ngay bây giờ tỷ có nóng lòng không ? Tỷ muội mình xem hắn sẽ mang vật quí giá gì đến ?
– Hai đứa mi, một đứa thì vì con người, còn một đứa thì vì tiền. Đứa nào cũng dễ động lòng. Chỉ có Dương bát muội thì gặp bất cứ người nào, bất cứ việc gì cũng khó mà động lòng.
Mấy câu nói trước đó, Trầm Phủ Bạch đều nghe rõ ràng. Bây giờ cơn đói hoành hành hắn, hắn không còn nghe được gì cả. Hắn không chịu đựng được nữa hét toáng lên:
– Xem thử các cô hơn được không ?
Tiếng hét của Trầm Phủ Bạch chưa dứt đã thấy các cô gái bước ra vừa tươi cười vừa nói:
– Hay quá ! Con gà họ Thiết đã duỗi tay được rồi.
Trầm Phủ Bạch bây giờ không còn một chút khí lực, thế mà hắn vẫn thò tay vào bụng móc ra một đĩnh bạc giao cho thiếu nữ. Hắn cười gượng:
– Trà xúc ruột của các cô tệ hại quá.
Thấy vậy, một thiếu nữ khác vỗ tay reo:
– Nhìn đạo sĩ, hãy nhìn đạo sĩ các tỷ ơi, tay đạo sĩ cứ run lên như thế thì trong dạ đạo sĩ khổ biết chừng nào.
Dương bát muội còn nói chua cay:
– Trong giới võ lâm giang hồ, người keo lận như đạo sĩ rất hiếm thấy.
Cô ta lại vỗ tay nói:
– Thu Cô, hãy mang rượu thịt đi hâm nóng.
Phủ Bạch nói ngay:
– Khỏi cần nóng !
Dầu vậy, thiếu nữ nấu bếp cứ thu dọn thức ăn rồi cúi đầu mang xuống bếp.
Trầm Phủ Bạch cứ đưa mắt nhìn theo mâm tiệc mà tiếc rẻ. Một thiếu nữ nói với Trầm Phủ Bạch:
– Đạo sĩ tung tiền nhiều nhưng chưa ăn được gì, thôi để ta ca một bài để đạo sĩ thưởng thức nha !
Nói xong, cô ta cầm cây đàn tì bà vừa đàn vừa ca:
“Canh ba trời lạnh biết chừng nào “Má thắm môi hồng chưa hé nhụy “Tình lang, tình lang ở nơi đâu “Sao chàng chẳng biết, nhảy tường vào” Cô ta vừa hát xong liền lao vào lòng Trầm Phủ Bạch. Nhìn nụ cười và dáng dấp của cô ta thì thật nết na, thuần khiết nhưng cử chỉ và thái độ thì quá yêu tinh dâm đãng. Đang đứng trước bao nhiêu con mắt thế mà cô ta không một chút e thẹn, cô ta xem hành động của mình chỉ là công việc tự nhiên.
Các thiếu nữ khác thì chạy đến vây quanh Trầm Phủ Bạch cười nói vui vẻ như là những thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ. Nhưng cử chỉ của họ thì rất dâm đãng, mất nết khiến Trầm Phủ Bạch rất sợ hãi.
Một thiếu nữ khác nhắc thiếu nữ gảy tì bà:
– Diệu tứ muội, muội hãy đàn nhanh một chút nữa.
– Lý nhị thư lại muốn biểu diễn nữa rồi.
Thế là năm ngón tay của cô gái gảy vào dây đàn từ khoan đến nhặt.
Tiếng đàn bắt đầu nhanh, thiếu nữ trong lòng Trầm Phủ Bạch cởi cúc áo trước ngực, cứ thế theo tiếng đàn mà rung chuyển thân hình.
Trước những thiếu nữ khêu gợi, những cử chỉ đầy dục tính, Trầm Phủ Bạch làm sao chống cự nổi ngọn lửa tình dục đang thiêu đốt hắn. Bất giác hắn như si như dại.
Chợt nghe phía bên ngoài có một tiếng động, tấm rèm bị kéo xuống, một đại hán vạm vỡ, vừa cười vừa ngang nhiên bước vào.
– Cao hứng nhỉ ! Xem ra mỗ đến cũng đúng lúc.
Thiếu nữ đang nằm trong lòng Trầm Phủ Bạch vội vàng đứng dậy, trợn mắt nhìn đại hán hỏi:
– Thiên sát tinh ! Đến đây để làm gì ?
Hải Đại Thiểu vẫn khoan thai đến ngồi vào chiếc ghế, hắn gác chân chữ ngũ hỏi lại:
– Tại sao các cô chưa trở về ?
Một cô gái từng bị Hải Đại Thiểu hạ nhục cười nhạt:
– Chúng tôi chưa về, ngươi làm gì ?
Hải Đại Thiểu cười ha hả:
– Nhứt oa dã mã phong từng hoành hành một dãi Trường Giang, sao bây giờ lại đến sông Hoàng Hà, hay là bị thiếu nữ Tô Châu đuổi nên không có đất dung thân chứ gì ?
Diệu tứ muội nói lớn:
– Điều đó cũng không cần ngươi phải bận tâm !
– Mỗ cũng chẳng cần đến cô, tại sao cô nương lại hận mỗ, lo mà thay đổi tâm tính đi may ra mỗ sẽ thích cô đấy.
Diệu tứ muội cười ngặt ngoẻo rồi nạt:
– Tên râu xồm, ngươi muốn chết hay sao ?
Thuận tay nắm cây đàn tì bà liệng vào đầu Hải Đại Thiểu. Ai ngờ có một bàn tay phóng ra ngăn chặn.
Diệu tứ muội chưa hết cơn tức giận, nàng dậm chân nói:
– Đại thư ! Tỷ không thấy tên râu xồm ấy đáng giận chừng nào à, tỷ hãy giúp muội ra tay đi.
Người thiếu phụ không chú ý gì đến Diệu tứ muội. Nàng đặt cây tì bà xuống rồi dịu dàng nói với Hải Đại Thiểu :
– Đã nhiều năm không được gặp, không ngờ ngươi vẫn không thay đổi gì.
Hải Đại Thiểu cũng hơi lo, hắn không còn tiếng cười hào sảng, hỏi nhỏ nhẹ:
– Ai cũng nói rằng “Hoàng giang Nhứt oa Nữ Vương Phong” mà người đứng đầu là một thiếu nữ bí ẩn. Mỗ từng nghe đến đại danh, nhưng không ngờ người ấy chính là cô nương.
Giọng nói của Hải Đại Thiểu rất tỉnh táo nghiêm túc. Một người thô lỗ như Hải Đại Thiểu bỗng nhiên nói năng nghiêm túc như vậy cũng đủ biết rằng hắn nể nang như thế nào.
Tất cả mấy thiếu nữ cứ mắt nhìn mắt, chẳng những họ ngạc nhiên Đại thư của họ quen biết với Hải Đại Thiểu mà còn là bằng hữu cũ của hắn.
Đến bây giờ Trầm Phủ Bạch mới biết họ là Nhứt Oa Nữ Vương Phong, hắn tự kêu khổ mãi, lần này hắn đã bắt nhằm tổ ong rồi.
Trong lúc ấy, thiếu nữ nấu bếp vừa đặt mâm tiệc xuống bàn lại vội vã cúi đầu bước lui, đôi mắt của nàng ta cũng không dám liếc nhìn. Bất luận chuyện gì xảy ra ở trong thuyền, nàng ta đều chẳng hề chú ý. Hải Đại Thiểu kéo mâm thức ăn đến trước mặt rồi cứ cúi đầu mà ăn như rồn cuốn. Trầm Phủ Bạch cứ nhìn hắn ăn mà phát thèm nhưng không dám cử động.
Nhứt Oa Nữ Vương Phong hỏi Hải Đại Thiểu:
– Ngươi đến thăm ta sao chưa nghe nói gì cả ?
Hải Đại Thiểu lấy tay quẹt mép rồi cười khanh khách:
– Mỗ đến thăm Nhức Oa, sao lại đến thăm Nhứt Oa … Hải Đại Thiểu vùng đứng dậy, nói tiếp:
– Mỗ đến đây chỉ vì muốn lưu ý với cô nương, huynh đệ Âu Dương đều là những con người trung hậu nổi tiếng ở Giang Nam. Chủ nhân Âu Dương Lễ đường đường là một trưởng giả, các cô nhất thiết không nên gia hại huynh đệ nhà họ Âu Dương.
Diệu tứ muội cười nhạt:
– Bọn hắn cứ đóng cửa, can hệ gì đến chúng ta ?
– Đúng là họ đam mê nhan sắc, nhưng các cô tiền bạc thì cứ lấy, đừng hại tính mạng của người ta.
Nhứ Oa Nữ Vương Phong nghe Hải Đại Thiểu quan tâm đến Âu Dương huynh đệ, bà ta mỉm cười:
– Không ngờ thời gian gần đây đại đạo Thiên Sát Tinh nổi tiếng trong giang hồ mà lại có lòng từ bi đến thế.
Nghe vậy, Hải Đại Thiểu liền nổi giận:
– Mỗ đã nói hết lời khuyên can, nếu các cô không nghe thì đừng có ăn năn, còn ân nghĩa giữa chúng ta đã dứt khoát rồi. Thôi chẳng cần nói thêm gì nữa !
Hải Đại Thiểu vừa muốn bỏ đi thì Trầm Phủ Bạch đã gọi:
– Hãy khoan !
– Tiểu tử, ngươi gọi ta để làm gì ?
– Tại hạ cũng muốn đi theo thuyền của đại hiệp.
– Đi à ?
Thấy vậy, Nhứt Oa Nữ Vương Phong mỉm cười hỏi:
– Ai muốn đi ?
Hải Đại Thiểu trợn mắt hỏi ngược như thách thức:
– Ngươi muốn gì ?
– Khách nhân của tỷ muội ta không ai được mang đi. Huống chi ngươi đã tìm đến, ta cũng muốn giữ chân để chuyện trò.
Hải Đại Thiểu giận dữ thách thức:
– Mỗ muốn đem hắn đi, người nào dám cản trở, muốn cản trở cũng không được.
Nhứt Oa Nữ Vương vẫn dịu dàng:
– Nếu ta không ra tay, có lý nào ngươi lại nhẫn tâm động thủ ?
Hải Đại Thiểu cười như điên, bỗng nhiên hắn phóng một chưởng vào yết hầu của Nhứt Oa. Như là chuẩn bị từ trước, Nhứt Oa lẹ làng lách mình tránh chưởng của Hải Đại Thiểu.
Hải Đại Thiểu liền tung cả hai chưởng, chỉ chớp mắt hắn đã tung ra bảy chưởng vừa mạnh lại vừa nhanh. Nhứt Oa vẫn bình tĩnh:
– Xem võ công của ngươi thay đổi như thế nào ?
Nhứt Oa vừa nói, thân hình uốn éo giững đường chưởng của Hải Đại Thiểu, hai chân của nàng vẫn trụ một chỗ mà vẫn tránh né được cả bảy chưởng của Thiên Sát Tinh Hải Đại Thiểu.
Chứng kiến tận mắt, Trầm Phủ Bạch hết sức lo sợ, ý chừng muốn nhân cơ hội này trốn thoát, nhưng một thiếu nữ nói nhỏ vào tai hắn:
– Ngươi không thoát được đâu, tốt nhất là hãy ngồi xuống.
Chợt nghe Hải Đại Thiểu hét lên một tiếng rồi phóng một lần hai chưởng.
Thế chưởng của hắn biến thành quyền, chiêu thức cũng thay đổi. Hai chưởng của Hải Đại Thiểu phóng ra đều là những thế đá lỡ trời kinh, tất cả những tấm rèm bay phần phật.
Nhứt Oa vẫn điềm tĩnh:
– Úi chà ! Ngươi muốn liều mạng để đánh ta ?
Nhứt Oa theo chưởng phong rút lui ra phía sau. Hải Đại Thiểu vừa muốn rượt theo thì trước mắt hắn một người phóng nhẹ nhàng như chiếc lá rơi, Nhứt Oa vừa cười vừa hỏi gặn:
– Nhiều năm rồi không gặp nhau, nhưng tính tình không thay đổi chút nào.
Hai tay Nhứt Oa phóng ra như muốn đánh vào mặt Hải Đại Thiểu.
Chiêu thức của Hải Đại Thiểu như đã sẵn sàng phóng ra, nhưng hướng chưởng phóng của hắn nếu phóng ra trong lúc này đều nhắm vào bộ ngực no tròn của Nhứt Oa.
Hắn nghĩ như vậy nên chưa kịp phóng chiêu thì đã có tiếng ở phía sau:
– Sao ngươi lại cứ muốn nhảy vào lòng ta như thế ?
Vừa nói xong, hai thiếu nữ đã tung chiêu đánh vào hai mặt Hải Đại Thiểu, chiêu thức của hai thiếu nữ này tuy nhanh nhưng lại nhẹ, hình như họ đang đùa với Hải Đại Thiểu.
Hải Đại Thiểu trở tay chớp mấy tách trà trên bàn liệng tứ phía khiến cho cô nào cô nấy không khỏi bị nước đơ thấm vào áo.
Diệu Tứ Nương hét lên:
– Hắn làm dơ áo của chúng ta, hãy bắt hắn thường.
Thế là cả mấy thiếu nữ nhất tề xông tới. Chưởng phải của Hải Đại Thiểu đánh rơi một cây đèn, tay trái hắn xách chiếc bàn múa tròn như chong chóng, miệng hắn hét lớn:
– Cậu thiếu niên, ngươi muốn trốn tại sao lại không ra tay giúp ta.
Trầm Phủ Bạch vừa như muốn ra tay nhưng hắn lại ngưng, lùi lại đàng sau.
Thấy vậy Hải Đại Thiểu mắng không ngớt:
– Đồ chó chết, đồ miệng hùm gan sứa, mỗ đánh nhau là vì ngươi thế mà ngươi cứ đưa cái mặt ngu ra.
Trầm Phủ Bạch vẫn chống tay đứng gần Thiết Trung Đường, xem như chẳng có việc gì xảy ra, thái độ của hắn cũng như mắng vào mặt Hải Đại Thiểu.
Cũng lúc ấy từ sau khoan thuyền bảy thiếu nữ bảy màu áo xuất hiện.
Nhứt Oa nói với họ:
– Các ngươi không được đả thương hắn, sớm muộn gì hắn cũng ngã lăn ra cho mà xem.
Nghe vậy, Hải Đại Thiểu thầm lo:
– Thế thì trong nước trà có độc rồi !
Hải Đại Thiểu phóng ra khỏi vòng vây, phóng tới Nhứt Oa Nữ Vương Phong.
Nhứg Oa vẫn bình tĩnh hỏi:
– Ngươi muốn liều mạng hay sao ?
– Hôm nay nếu ngươi giết mỗ tại đây … Tuy Hải Đại Thiểu vẫn cố dồn hết sức để tấn công, nhưng hắn cảm thấy như đang buồn ngủ.
Nhứt Oa chống cự với hắn thêm mấy chiêu nữa rồi bỗng nhiên cười:
– Thuốc đã ngấm vào hắn rồi, các muội đến đây!
Thế là mấy con ong trên sóng nước nhảy tới quật cái thân hình to lớn của Hải Đại Thiểu nhào xuống.
Diệu Tứ muội cười mỉa mai:
– Tên râu xồm, lần này xem ngươi còn hung hãn nữa không ? Ta phải cạo sạch râu của ngươi mới được.
Nhứt Oa vội cản:
– Các ngươi đừng động tới hắn. Trước hết mang hắn xuống phòng ta.
Diệu Tứ muội đưa mắt nhìn Dương bát muội rồi mỉm cười vừa nói:
– Thì ra Đại thư coi bộ bằng lòng với cái lão râu xồm rồi !
– Đồ tiểu quỷ … Nhứt Oa mắng nhẹ. Vừa nhìn sang Trầm Phủ Bạch, Nhứt Oa liền hỏi Bát muội:
– Bát muội, ngươi đoán thử trong mình tướng công này có cái gì nhiều tiền nhất ?
Bát muội chậm rãi:
– Hắn bảo hắn mang theo bệnh nhân, nhưng bệnh nhân ấy rõ ràng là đã bị hắn điểm vào huyệt đạo. Nếu để ý thì thấy hắn lúc nào cũng chú ý tới bệnh nhân, hình như hắn sợ người ấy tỉnh dậy. Vì vậy muội cho là … Bát muội nói chưa hết, nàng chỉ nhìn cái bộ mặt đang lo âu của Trầm Phủ Bạch rồi lại chỉ vào Thiết Trung Đường đang nằm trên ghế, nàng nói tiếp:
– Hắn mang vật quí giá nhất chính là bệnh nhân này.
Nhứt Oa liền khen:
– Bát muội rất thông minh.
Cùng lúc ấy cả mấy thiếu nữ khiêng Hải Đại Thiểu đi. Nhứt Oa cũng đi theo.
Lòng thuyền đang rộn ràng, bây giờ chỉ còn lại Diệu tứ muội và Dương bát muội.
Bỗng nhiên Dương bát muội hỏi Phủ Bạch:
– Ngươi đang lẫn trốn, tại sao lại xem người này tối quan trọng, như vậy là có ý gì ?
Bị câu hỏi vừa đột ngột vừa hóc búa nên Trầm Phủ Bạch cứ ấm ớ:
– Điều đó, điều đó … – Ngươi đừng lo, tỷ muội ta sẽ không hỏi hắn đâu, chỉ cần ngươi biết nghe lời.
– Ý tỷ tỷ như thế nào ?
– Đúng thế, hiện giờ ngươi thuộc vào hai tỷ muội chúng ta nên chỉ cần nghe lời là được.
Dương bát muội gợi ý:
– Ở đây lộn xộn quá, chúng ta đưa ngươi xuống phòng dưới nghe.
– Nhưng … nhưng … đã sắp tới bến Mạnh thành chưa ?
Diệu tứ muội đáp:
– Thuyền này không gặp bến Mạnh thành.
Trầm Phủ Bạch hỏi:
– Thế thì đến đâu ?
– Đâu mà chẳng đến.
Đầu óc của Trầm Phủ Bạch như vỡ tung, nhưng hắn vẫn gượng cười :
– Xin cô nương chớ đùa.
– Ai đùa với ngươi !
– Thuyền này ở xa nhìn là một chiếc thuyền, ở gần nhìn cũng là thuyền, nhưng không di chuyển một bước nào.
Thấy Dương bát muội cười nắc nẻ như con nít. Trầm Phủ Bạch cũng muốn gượng cười nhưng không thể cười nổi. Hắn gượng nói :
– Nói như vậy là có ý gì ?
Dương bát muội cho biết:
– Sông Hoàng Hà nước chảy mạnh, chỉ có thuyền nhỏ mới có thể qua sông được, còn thuyền lớn như thế này mới chèo được ít trượng là mắc cạn ngay.
– Chính vì vậy nên thuyền này không di chuyển mà chỉ đậu một chỗ.
Trầm Phủ Bạch thắc mắc:
– Thuyền này không di chuyển được thì từ đâu mà lại đến đây ?
– Thuyền này vốn của lão gia tỷ muội ta ở sông Trường Giang. Tỉ muội ta chèo đến sông Hoàng Hà rồi không thể di chuyển tiếp. Tưởng cũng nên vận chuyển nó theo đường bộ.
– Tại sao không chế tạo một chiếc khác cũng như thế này, chứ vận chuyển nó thì khó khăn vô cùng.
– Đâu có tùy tiện được.
Diệu tứ muội nói:
– Ngươi cứ xuống nhìn thì rõ ngay.
Trầm Phủ Bạch không còn tự chủ được, hắn bồng Thiết Trung Đường lên, hai thiếu nữ áp tống hai bên rồi đưa hắn xuống phòng dưới.
Căn phòng này mới nhìn chẳng khác gì một thư viện. Chung quanh toàn là giá sách với đầy đủ các loại như Kinh sử, Thơ văn, Ca phú đều đủ.
Dương bát muội nâng chiếc giá sách ở bức tường phía trái, lộ ra một con đường.
Dưói địa đạo có khá nhiều phòng nhưng không biết là bao nhiêu phòng. Phòng nào cũng được xây dựng công phu. Cửa phòng đều đóng chặt. Chốc chốc lại nghe có tiếng cười duyên dáng từ bên trong. Diệu tứ muội kéo tay áo Trầm Phủ Bạch vào phòng thứ tư. Trong phòng trang trí rất mỹ thuật, có giường, có bàn tròn, có cẩm đôn cùng với nhiều thứ gia dụng rất sang trọng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Trầm Phủ Bạch ở trong căn phòng này chừng nửa giờ sau bỗng nghe có tiếng chuông reo ở phòng bên kia truyền sang.
Dương bát muội và Diệu tứ muội vội vàng chạy ra trước cửa khoan. Diệu tứ muội quay lại nói với Trầm Phủ Bạch :
– Ngươi chờ ở đây, không được loạn động.
Nói chưa dứt lời, cả hai đã mất dạng.
Trầm Phủ Bạch tự nhủ thầm:
– Trông họ có vẻ lo sợ, chẳng biết việc gì đã xảy ra.
Hắn chợt nghe có tiếng gõ cửa. Hắn không thể nào đoán được người gõ cửa là ai nhưng hắn cũng cứ nói:
– Cứ vào !
Thì ra thiếu nữ nấu bếp mang vào một mâm thức ăn. Cô ta một mực cúi đầu đặt mâm thức ăn vào chiếc bàn tròn, rồi lại cúi đầu bước lui.
Trông thấy thức ăn, Trầm Phủ Bạch hết sức vui mừng rồi tiếc thầm:
“Chỉ tiếc là mình chưa thấy mặt cô ta. Chẳng biết cô ta đẹp hay xấu. Nếu cô ta có nhan sắc thì cũng có ngày mình đền ơn cho nàng.” Chỉ trong chốc lát, hắn ăn như cọp, cả một mâm thức ăn không còn một miếng.
Nhưng hồ rượu thì hắn không uống một giọt. Cuộc đời hắn thường lấy làm tự hào là không khi nào hắn uống một giọt rượu.
Một là hắn cho rằng uống rượu vào sẽ làm rối loạn tâm trí.
Hai là uống rượu chẳng có mùi vị gì.
Tuy hắn không uống một giọt rượu, nhưng khi hắn vừa bỏ đũa xuống thì đầu hắn đã thấy ngây ngây. Hắn vừa vùng đứng dậy thì đã ngã nhào xuống đất. Thì ra trong trà có độc, điều mà hắn không nghĩ tới.
Hắn vừa ngã xuống trong thời gian uống xong tách trà thì thiếu nữ nấu bếp cũng vừa tới đẩy cửa khoan bước vào.
Bây giờ thì nàng ngước đầu lên, trong nhà bếp không hề có ánh mặt trời. Dưới ánh sáng của ngọn đèn soi tỏ sáng mặt của cô nàng, nàng có gương mặt rất đẹp. Bên cạnh vẻ đẹp của nàng còn có đôi mắt buồn u uất.
Cô ta vừa xuống khoan thuyền liền vội vã chạy đến giải khai huyệt đạo cho Thiết Trung Đường.
Rõ ràng cô ta có nhiều kinh nghiệm trong việc giải khai huyệt đạo.
Trạng thái của người ngủ mê vừa mới tỉnh phải có một khoảng thời gian để đầu óc tỉnh táo. Nhưng trường hợp các huyệt đạo được mở thì tỉnh ngay. Thiết Trung Đường mở to hai mắt. Người đang đứng trước mặt chàng vừa rất đẹp lại là người quen biết. Đó là Linh Thanh Bình.
Thiết Trung Đường rất ngạc nhiên, chàng vùng dậy nhìn chầm chập vào Linh Thanh Bình nghẹn ngào.
Linh Thanh Bình cũng nhìn chàng không nói một lời. Nàng vội kéo tay Thiết Trung Đường khẩn trương rời phòng.
Tiếng nói cười ở dưới khoan thuyền không ngớt vọng lên. Linh Thanh Bình lẹ làng xuyên qua hành lang nhỏ hẹp lại vắng vẻ về nhà bếp ở phía sau đuôi thuyền, nàng nhảy xuống một chiếc tiểu thuyền.
Lúc ấy đã quá ngọ, trên nền trời mây đen đã che kín ánh mặt trời, từng con sóng cao tiếp nối nhau vỗ vào mạn thuyền.
Thiết Trung Đường nhảy lên thuyền mà có cảm giác như nhảy lên mây kể từ sau khi bị cậu bé què chân bỏ thuốc mê. Những sự kiện trải qua chẳng khác gì một giấc mơ.
Linh Thanh Bình tháo sợi dây thừng, thuyền nhẹ sóng lớn. Nàng lấy hai mái chèo cùng chèo với Trung Đường nhắm bờ bên kia mà hướng thuyền vào.
Linh Thanh Bình vẫn lặng thinh, cũng có thể nàng không muốn nói, cả hai người ngồi kẻ ở mui, người ở lái, không nói với nhau một lời mà cứ đẩy nhẹ mái chèo. Mái chèo khua nước, nước tung toé vào người Thiết Trung Đường. Chàng nhìn thân hình Linh Thanh Bình mới nhận ra nàng ốm hơn trước nhiều. Một lát sau chàng mới hỏi:
– Linh cô nương khỏe chứ ?
Linh Thanh Bình vẫn không ngoảnh mặt lại mà chỉ gật đầu.
Thiết Trung Đường cứ nhìn vào người thiếu nữ si tình đã hai lần cứu chàng, cứ ngỡ rằng nàng sẽ hân hoan khi gặp chàng. Khiến chàng liên tưởng đến mối hận thù truyền kiếp giữa nhà họ Linh với bản thân chàng.
Một hồi lâu, Thiết Trung Đường không chịu nổi cảnh yên lặng, chàng hỏi:
– Tại sao cô nương lại hành động như thế này ?
Linh Thanh Bình vẫn không quay đầu:
– Ta là một thiếu nữ đã bị người đời ruồng bỏ. Không làm như thế này thì bảo ta làm gì ?
Thì ra nàng tự nguyện làm những công việc như thế may ra với bớt nỗi khổ đau, nhưng nàng không bao giờ chấp nhận cuộc sống nô dịch với nam nhân.
Kể từ ngày Linh Thanh Bình rời khỏi ngôi miếu cổ, tạm biệt Thiết Trung Đường, nàng đi khắp bốn phương, tình cờ gặp Nhứt Oa Nữ Vương Phong, nàng xin gia nhập vào tổ ong này.
Mấy con ong này thường xuyên độc ác với nam nhân. Ngược lại họ rất thương người cùng giới, nhất là đối với những hoàn cảnh linh đinh cơ khổ như Linh Thanh Bình. Nếu nàng không gặp lại Thiết Trung Đường có thể là nàng cứ sống như vậy cho hết đời.
Trong lúc này, nàng không dám ngoảnh mặt, bởi đôi mắt nàng nước mắt đang ràn rụa.
Thiết Trung Đường thấy một thiếu nữ đẹp như Linh Thanh Sương nhưng bây giờ lại xanh xao đến như vậy, chàng không khỏi thương tâm hỏi:
– Linh cô nương, từ nay về sau cô nương có những dự định gì ?
– Huynh đừng lo, ta biết cuộc đời của huynh cũng khổ lắm, ta không dám theo huynh chỉ sợ lụy cho huynh mà thôi.
Vừa nghe xong, đầu óc Thiết Trung Đường như bị kích động, hai cánh tay chàng run run những muốn ôm vào đôi vai nàng. Chỉ cần hai tay của Thiết Trung Đường vừa chạm vào vai nàng chắc chắn nàng sẽ lao vào lòng Thiết Trung Đường ngay. Nhưng khốn thay hai tay Thiết Trung Đường vừa duỗi ra chàng lại co về. Chàng ngước mắt nhìn quanh chỉ toàn sóng nước mênh mông chưa thấy đâu là bờ bến.
Bỗng nhiên Thiết Trung Đường thò tay vào túi lấy hai chiếc chìa khóa ra, chàng lấy một chìa rồi nói:
– Tại cửa hàng Quảng Nguyên ở Khai Phong, tại hạ có mua chiếc hộp kẽm này và tặng cô nương. Cô nương hãy mở chiếc hộp ấy để cuộc sống không còn lưu lãng nữa.
Linh Thanh Bình cúi đầu nói dịu dàng:
– Vì sao huynh không trao cho tỷ ấy ? Đã lâu lắm rồi, muội không được gặp tỷ ấy.
Một lần nữa, nỗi đau trong Thiết Trung Đường như bị đánh thức dậy.
– Linh thư, Linh thư, nàng … Linh Thanh Bình vội quay đầu lại hỏi:
– Tỷ ấy như thế nào ?
Thiết Trung Đường thở dài một tiếng, chàng chưa kịp trả lời thì đã thấy xa xa có một chiếc thuyền đang rẽ sóng đến.
Linh Thanh Bình lo lắng, nàng thấy trên chiếc thuyền ấy thấp thoáng bốn năm người toàn là thiếu nữ. Trong chớp mắt, hai chiếc thuyền đã xáp lại gần nhau, Linh Thanh Bình giục Thiết Trung Đường :
– Huynh bỏ thuyền trốn đi, để muội ngăn cản họ.
Thiết Trung Đường tự nhủ:
“Lần này bất luận như thế nào mình cũng không thể để cho nàng phải khó xử” Chiếc thuyền kia đã đến gần, Thiết Trung Đường nhìn rõ mấy thiếu nữ đều có mặt trong Hoàng giang Nhứt Oa Nữ Vương Phong, nhưng họ lại không nhận ra chàng.
Nghe tiếng Diệu tứ muội mắng:
– Thu cô ! Tỷ muội ta thương ngươi vì ngươi khổ nên mới thu nhận ngươi, thế mà ngươi lại phản bội tỷ muội chúng ta. Ngươi không muốn sống à ?
Nói xong, Diệu tứ muội phóng luôn ba ám khí. Linh Thanh Bình chẳng hề có vũ khí, nàng dùng cây chèo lên đỡ nhưng ba luồng ám khí đã bị Thiết Trung Đường phóng chưởng phong đẩy chúng rơi xuống nước.
Dương bát muội từ sau song thủ phóng ra như điện chớp đánh vào cây chèo của Thanh Bình gãy làm hai.
Linh Thanh Bình bị mất trọng tâm, thêm vào đó, thuyền thì nhỏ sóng gió lại mạnh, nàng không thể đứng vững nên phải ráng hết sức để nhảy lùi mấy thước.
Dương bát muội cười nhạt:
– Như vậy là ngươi tìm cái chết đấy !
Nàng phóng một sợi dây định trói hai chân Linh Thanh Bình. Tội nghiệp cho nàng, một thiếu nữ ốm yếu, mong manh, thích lặng lẽ, không thích ồn ào. Với tâm tính như vậy rõ ràng không thích hợp với con nhà võ. Chỉ vì nàng được sinh ra trong một gia đình võ lâm nhưng võ công chưa được cao cường.
Lúc ấy, Linh Thanh Bình phải ráng hết sức phóng mình lên không. Nàng trông thấy sợi dây thừng bay tới, tâm lý hoang mang. May thay, Linh Thanh Bình tránh được sợi dây thừng, nàng nhìn xuống bên dưới thì sóng nước dữ dội không có chỗ tựa chân.
Trong lúc ấy thì Thiết Trung Đường đang đấu với Diệu tứ muội đã mấy chục chiêu.
Nước chảy xiết, sóng dâng cao, thuyền chòng chành nên chiêu thức và bộ vị đều không chuẩn xác. Hơn thế nữa, Thiết Trung Đường được sinh trưởng ở vùng biên hán không quen với sóng nước, lúc ấy chàng bị say sóng nên võ công của chàng chỉ thi triển được ba phần.
Lý nhị thư thì dùng móc xích móc chiếc thuyền gỗ của Linh Thanh Bình rồi hỏi Diệu tứ muội:
– Tứ muội, xem ra chiêu thức của hắn nhanh nhẹn, cần ta giúp không.
– Không cần !
Diệu tứ muội nói với Thiết Trung Đường :
– Tỷ muội chúng ta không có ác ý với ngươi, tại sao ngươi không theo tỷ muội chúng ta trở về ?
Thiết Trung Đường không trả lời, chợt nghe một tiếng “bõm”, thì ra Linh Thanh Bình rơi xuống nước. Chàng không chú ý đến đối phương mà chỉ nghĩ cách cứu Linh Thanh Bình. Ai ngờ chàng vừa muốn lao mình qua thì hai đạo ngân quang đang nhắm chàng lao tới với tốc độ rất nhanh. Thiết Trung Đường không cần tránh né mà phóng chưởng chặn lại. Hai đạo ngân quang như biết ý chuyển ngay phương hướng nhằm bụng dưới của chàng mà lao tới. Chàng bị hai mặt tấn công nên không dám bay người lên. Tay trái Thiết Trung Đường phóng chưởng đón chiêu thức của Diệu tứ muội ở phía sau. Chiêu này tuy chàng phóng ra sau Diệu tứ muội nhưng chưởng phong của chàng lại đến trước.
Diệu tứ muội không ngờ tay chân của Thiết Trung Đường linh hoạt đến như vậy, chiêu thức thay đổi quá nhanh, nàng không thu về kịp đành cứ để chạm vào chưởng phong của Thiết Trung Đường.
Diệu tứ muội không chịu nổi với chưởng phong của Thiết Trung Đường, nàng đứng không vững buộc phải lùi lại, may mà có Lý nhị thư ở phía sau đỡ vào lưng, còn không thì Diệu tứ muội chắc chắn phải ngã xuống, tay phải của Thiết Trung Đường phóng chưởng, chặn hai luồng ngân quang. Hai đạo ngân quang chạm vào nhau rẽ thành hai mà lao tới. Loại ám khí này rất nhỏ và phóng rất nhanh nên không thấy rõ chúng thuộc loại ám khí gì.
Nguyên do ám khí này do Dương bát muội phóng ra. Thế ám khí này rất nguy hiểm, chúng được giữ trong bàn tay, có khi thì dùng chúng như “Lưu tinh chùy” có khi thì sử dụng như “Luyện tử phi trảo”, chúng thuộc loại binh khí ngoại môn phóng ra để hạ địch thủ.
Thiết Trung Đường nhìn thấy hoa mắt. Trong lúc ấy hai đạo ngân quang bay đến, hai đạo ngân quang rẽ ra làm hai nhắm vào hai huyệt thái dương của chàng bay tới.
Thiết Trung Đường xuống bộ ngửa mặt đưa hai tay chống đỡ.
Không ngờ, chàng vừa thay đổi chiêu thức thì hai đạo ngân quang cũng thay lối, từ hai phía nhập làm một theo thế “Cầu vồng ôm mặt trời” đánh tới.
Dù đang bị lâm nguy nhưngThiết Trung Đường vẫn bình tĩnh, chàng vội thu hai tay thành thế “Đồng tử bái Quan Âm” chàng lấy hết can đảm dùng chiêu thức thô thiển này để chụp hai đạo ngân quang.
Thiết Trung Đường cũng không kịp nghĩ tới là chàng đang đứng trên chiếc thuyền nhỏ, sóng nước dồn dập khác với đất liền. Trong tình thế ấy, Thiết Trung Đường không còn cách nào để né tránh. Chàng đã ra chiêu biến chiêu nhiều lần. Hai mắt của chàng như sáng hơn. Trong thời điểm này khoảng cách giữa Thiết Trung Đường và Linh Thanh Bình không còn bao xa.
Diệu tứ muội bị chàng đẩy té nhào vào lòng Lý nhị thư. Tay trái của Lý nhị thư đỡ Diệu tứ muội nên sức lực của cánh tay phải của nàng có phần nhẹ nên khi nàng phóng dây thừng qua bị sóng đưa ra ngoài.
Hai đạo ngân quang thì đang áp tới Thiết Trung Đường, sóng lớn cũng đang bổ đến. Khi hai đạo ngân quang chạm vào chàng thì Dương bát muội cũng bị đẩy ra. Thời điểm mà hai đạo ngân quang chạm vào áo của Thiết Trung Đường cũng không còn sức đẩy nên không việc gì xảy ra chỉ làm cho Thiết Trung Đường một phen toát mồ hôi lạnh mà thôi.
Linh Thanh Bình đang bị dòng nước cuốn trôi. Do nàng cũng không quen với sóng nước nên bị sóng đẩy nàng cách xa mạn thuyền. Một phần gió lớn, phần sóng to, Linh Thanh Bình không còn khả năng tự chủ. Nàng buộc miệng kêu cứu, tiếng kêu của nàng pha lẫn với tiếng sóng gió nghe thật ai oán.
Thiết Trung Đường vừa thoát khỏi hai đạo ám khí của Dương bát muội. Chàng không nghĩ gì khác hơn là nhảy tới cứu Linh Thanh Bình. Nhưng Lý nhị thư, Dương bát muội và Diệu tứ muội vây chặt Thiết Trung Đường. Chàng thấy võ công của các Phong nữ chưa phải là địch thủ của chàng. Thiết Trung Đường tính tới tính lui chỉ cần năm ba chiêu là đẩy cả ba người rơi xuống nước. Nhưng lúc này dù cho chàng có ra chiêu thì cũng chỉ còn là hình thức bởi một phần do tinh thần của chàng đang hoang mang số phận của Linh Thanh Bình, phần khác là bộ vị, thời gian và khí lực khác hơn bình thường.
Nên biết rằng, dù sức mạnh vác nổi cả ngàn cân nhưng bị say sóng thì mười cân cũng không vác nổi.
Thiết Trung Đường tự thấy “lực bất tòng tâm”, chàng vừa khẩn trương lại vừa tức giận.
Thấy vậy, Diệu tử muội cười nhạt:
– Nếu ngươi thề đáp ứng yêu cầu của chúng ta, theo chúng ta trở về thì tỷ muội chúng ta sẽ cứu mạng cho cô ấy.
Thiết Trung Đường nghiến răng, lấy hết sức phóng luôn ba chiêu.
Trong tiếng gió mạnh, sóng to, tiếng kêu cứu của Linh Thanh Bình như nhỏ dần.
Dương bát muội cười mỉa mai:
– Đấy là do ngươi thấy người chết không cứu chứ không phải tỷ muội chúng ta thấy người sắp chết không cứu.
Cô ta lại phóng ám khí.
Diệu tứ muội mỉm cười nói:
– Đúng đấy, chỉ cần ngươi đáp ứng, chỉ cần Dương bát muội phóng tay ra là cứu cô ấy được ngay. Thực ra tỷ muội chúng ta đối với ngươi cũng không … Bỗng nhiên Thiết Trung Đường hét lên một tiếng:
– Được !
Diệu tử muội hỏi:
– Ngươi đã bằng lòng ?
Thiết Trung Đường đáp:
– Bằng lòng !
Thiết Trung Đường vừa buông tay xuống thì ba mũi ngân quang bay tới ba huyệt Khổng tuyền, Tương đài, Kỳ môn của chàng.
Thiết Trung Đường chỉ vì muốn cứu Linh Thanh Bình, mấy cô Phong nữ dù có đưa chàng đến chỗ chết chàng cũng cam chịu. Nhưng cần hiểu rằng, đầu óc của Thiết Trung Đường vẫn còn sáng suốt, thâm trầm. Quyết định của chàng không phải chỉ vì một lúc vội vàng xung động. Nếu như chàng không hạ quyết tâm thì tất cả hậu quả không thể nào lường được.
Diệu tứ muội liếc mắt nhìn Linh Thanh Bình rồi cười nhạt:
– Cái con Thu Cô kiểu ong tay áo ấy chúng ta cứu hắn làm gì ? Chẳng bằng cứ để cho hắn chết chìm là xong.
Dương bát muội nhắc nhở:
– Nhưng chúng ta đã hứa với hắn rồi mà.
– Dù có hứa cũng không cứu ?
Rồi liếc mắt nhìn Thiết Trung Đường, thấy hai mắt chàng nhắm lại dáng lạnh lùng.
Gương mặt kiên nghị, thế đứng vững như tượng đá của Thiết Trung Đường như có một sức mạnh vô hình. Thấy vậy, Diệu tứ muội không ngờ đến trong giây phút này mà chàng vẫn không tỏ nét giận dữ. Nàng có biết đâu cũng trong thời khắc ấy Thiết Trung Đường tự thấy không còn cách nào để cứu người yêu. Nỗi thất vọng ấy đã ngăn chận cơn giận dữ của chàng.
Trông dáng dấp của Thiết Trung Đường vẫn lạnh lùng sắt đá, Diệu tứ muội đổi ý:
– Thôi được rồi, hãy cứu cô ấy, vừa rồi ta chỉ đùa thôi. Điều gì mà chúng ta đã hứa thì làm ngay chứ không phải như người khác chỉ hứa suông.
Nói chưa dứt lời thì Dương bát muội đã liệng sợi dây tới. Khi ấy toàn thân của Linh Thanh Bình như bị chìm trong nước, người nàng chỉ còn nổi trên mặt nước chừng vài tấc, hai bàn tay nàng vẫy vẫy trên mặt nước trông thật thê thảm.
Sợi dây thừng vừa bay tới, hai tay Linh Thanh Bình liền nắm cứng. Thế là Dương bát muội kéo về Linh Thanh Bình lên khỏi mặt nước.
Linh Thanh Bình đang bất tỉnh nhân sự, hai hàm răng nghiến chặt, mặt nàng như tờ giấy màu vàng. Dương bát muội đưa Linh Thanh Bình lên ghe.
Diệu tứ muội vừa giữ thuyền lại vừa nhìn Thiết Trung Đường như thiếu nữ si tình.
Rồi nàng hỏi Thiết Trung Đường :
– Ngươi tên gì ?
Thiết Trung Đường chỉ nhắm hai mắt không trả lời một tiếng.
– Tại sao ngươi không nói gì cả, Diệu tứ muội hỏi, ta cũng chưa hề điểm huyệt á khẩu mà !
Đột nhiên Diệu tứ muội phóng tới nói:
– Nếu ngươi không màng đến ta, phải chăng ngươi xem thường ta ? Nếu ngươi vẫn không chịu nói năng ta sẽ đá cô ấy xuống sông.
Thiết Trung Đường chợt quắc mắt, hai mắt chàng nhìn Diệu tứ muội như tóe lửa.
Diệu tứ muội lại hỏi:
– Ngươi muốn gì cứ nói ra ?
Thiết Trung Đường chỉ thở dài nói:
– Tại hạ là Thiết Trung Đường. Cô nương còn muốn gì nữa ?
Diệu tứ muội mở tròn đôi mắt đám đuối nhìn Thiết Trung Đường, dịu dàng nói với chàng :
– Ta há ! Ta muốn chàng … Lý nhị thư cười khanh khách:
– Nè lão tứ, sao lão ít nói thế, hãy lấy sức đi, đại thư đang chờ đấy !
Tay chèo của Diệu tứ muội quả nhiên càng nhanh hơn. Diệu tứ muội chợt đưa tay vuốt vào người Thiết Trung Đường.
Thấy thế Lý nhị thư cười :
– Cái con ả đầu này, ngươi hãy xem cái bệnh si tình của ngươi đến bao giờ mới hết !
Diệu tứ muội cứ nghiến răng bặm môi chịu trận.
Dương bát muội vẫn nghiêm trang nhìn về phía trước, tuổi nàng tuy còn trẻ nhưng hầu hết “phong nữ” đều nể nang kính trọng nàng.
Khi ấy, Dương bát muội mới quay đầu lại nói:
– Đến rồi !