Thiết Kỵ Môn

Chương 62 - Giữa Ðường Sinh Biến

trước
tiếp

Chương Ðài Phụng trông theo cỗ xe ngựa, bỗng buông tiếng thở dài não nuột. Văn Vô Cửu cũng có vẻ thờ thẩn, thở dài lặng thinh. Quân Lộ Dao đứng thừ ra, nhưng mắt đảo tròn liên hồi như có điều suy tư.

Chương Ðài Phụng thấy lão có vẻ khác thường, bèn thoáng cau mày đi đến trước mặt lão hỏi:

– Lão làm sao vậy hở?

Quân Lộ Dao lừ mắt:

– Lão phu… đang suy nghĩ về một việc trọng dại.

– Việc trọng đại gì mà lại khiến lão mê mẫn thế này?

Quân Lộ Dao lim dim mắt:

– Việc về… Hủ Cốt Sơn Trang, dường như… dường như…

Chương Ðài Phụng ngạc nhiên:

– Hủ Cốt Sơn Trang có gì không ổn, dường như sao?

Quân Lộ Dao đưa tay vỗ trán:

– Hủ Cốt Sơn Trang dường như đã không còn tồn tại từ lâu rồi.

Chương Ðài Phụng sắc mặt biến đổi liên hồi, song lập tức lại bật cười nói:

– Lão rõ là nói khùng. Lão đã ở dưới Trường Hận Phong suốt mấy mươi năm thì làm sao biết được?

Quân Lộ Dao nói:

– Hủ Cốt Sơn Trang quả đúng là không tồn tại từ lâu, trang chủ Lý Ðông Cực đã chết từ nhiều năm trước rồi.

Chương Ðài Phụng thoáng lộ vẻ kinh ngạc:

– Lão làm sao biết được?

Quân Lộ Dao nghiêm giọng:

– Lão cư trú dưới Trường Hận Phong, tuy không lai vãng với người đời, nhưng trong những năm qua cũng có người đến viếng thăm lão phu, trong số có Ngô Vấn Thiên, đại đệ tử của Lý Ðộng Cực, trang chủ Hủ Cốt Sơn Trang!

Văn Vô Cửu kêu to:

– Khi nãy người đó tự xưng là Ninh Ưu Cửu, đại đệ tử của Lý Ðông Cực, tại sao lão không lên tiếng, lão bị nghẹn họng hả?

Quân Lộ Dao tức giận:

– Cô nương không được nói năng như vậy với lão phu!

Chương Ðài Phụng vội khuyên can:

– Thôi đừng cải nhau vớ vẩn như vậy, hãy nói về việc chính trước đã.

Quay sang Quân Lộ Dao nói tiếp:

– Nói mau, về sau thế nào?

Quân Lộ Dao chau mày:

– Ngô Vấn Thiên có nói là sư phụ của y đã chết từ mười năm qua và Hủ Cốt Sơn Trang cũng bị lửa trời thiêu rụi, tất cả đều đã trở thành tro bụi…

Chương Ðài Phụng giậm chân:

– Thôi rồi ta cũng nghĩ ra một điều sơ hở!

Văn Vô Cửu vội hỏi:

– Chương cô nương vừa nghĩ ra gì vậy?

Chương Ðài Phụng cười chua chát:

– Hiện thời là giờ gì rồi?

– Vừa qua giờ mão!

– Vậy là không đúng rồi, bọn họ đêm qua đã nghĩ lại ở Chương Thụ Ðiếm, sáng nay tiếp tục lên đường, khi lên xe, nếu Ninh Tiểu Phụng đã chết, không thể nào hai tên tùy tùng của Mạnh Ðạt Tam và bốn tên hòa thượng hoàn toàn chẳng chút hay biết…

Văn Vô Cửu gật gù tiếp lời:

– Ðúng rồi, đó quả là một nghi vấn to tát!

Chương Ðài Phụng quay sang Quân Lộ Dao hỏi:

– Khi nãy xem xét thi thể của Ninh Tiểu Phụng, lão quả có thể nhận ra ả đã chết hơn một ngày rồi ư?

Quân Lộ Dao vẻ không vui:

– Y thuật của lão phu tuy không dám huênh hoang là độc bộ thiên hạ, nhưng ít ra cũng đáng kể được là vào bậc nhất, chả lẽ lại nhìn lầm được sao?

Chương Ðài Phụng chau mày:

– Vậy thì lạ quá…

Quân Lộ Dao ngẫm nghĩ một lúc, bỗng ngửa mặt cười vang nói:

– Ðúng rồi… đúng rồi…

Chương Ðài Phụng quát:

– Ðúng rồi cái gì hả?

Quân Lộ Dao ngưng cười, ung dung nói:

– Lão phu đã sơ xuất, quên mất một điều quan trọng:

– Hừ, nói mau, điều quan trọng gì?

– Trong giang hồ có một thứ thần thuật có tên là Quy Tức Ðại Pháp…

Chương Ðài Phụng sửng sốt:

– Quy Tức Ðại Pháp ư? Vậy là ả nha đầu kia có lẽ chưa chết!

Văn Vô Cửu nóng lòng giục:

– Quy Tức Ðại Pháp là thế nào?

Quân Lộ Dao lạnh lùng lườm nàng, đoạn chậm rãi nói:

– Quy Tức Ðại Pháp thất truyền đã lâu, trong mấy mươi năm gần đây đã không nghe nói có người biết thần pháp ấy. Phàm ai đã luyện thành, chỉ cần phong bế một hơi chân khí trong tim là có thể huyết khí ngưng trệ, giống hệt như đã chết, nhưng sau một thời gian thì bình an vô sự hồi tỉnh.

Chương Ðài Phụng nghiến răng tức tối nói:

– Vậy là đúng rồi, sự thật rất là rõ ràng, ả nha đầu ấy đã đánh lừa chúng ta rồi…

Buông tiếng thở dài nói tiếp:

– Thật tội nghiệp cho hai ta, tự cho mình thông minh hơn người, vậy mà không đối phó được với ả tiện tỳ ấy!

– Ðây thật là một điều nhục nhã, nhưng…. người đã tự xưng Ninh Ưu Cửu là ai?

Chương Ðài Phụng cay cú:

– Bất luận hắn là ai thì cũng quyết phải đuổi bắt cho bằng được!

Giật mạnh giây cương quát to:

– Ðuổi theo ngay! Không tìm được chiếc xe ngựa ấy quyết không dừng lại!

Rồi thì giục ngựa phi nhanh, đuổi theo về hướng xe ngựa đã khuất dạng. Văn Vô Cửu; Quân Lộ Dao, Tây Môn Long và Từ Viễn vũng không chậm trễ, lần lượt giục ngựa theo sau phóng đi như gió cuốn.

Thế nhưng, mặc cho họ phi ngựa hết tốc độ, từ sáng đến tối mà vẫn chẳng thấy bóng dáng chiếc xe ngựa đâu cả, như thể đã biến mất trên cõi đời này vậy.

Thì ra chiếc xe ngựa ấy không như nhóm Chương Ðài Phụng đã nghĩ, không đi theo phương hướng họ đã hoài nghi, mà là đi được hơn ba dặm thì lại quay về lối cũ, vượt qua Chương Thụ Ðiếm rồi dừng lại dưới một ngọn đồi.

Trên triền đồi có hai ngọn tùng cao to, cành lá rậm rạp, nếu ẩn mình trên ấy rất khó thể bị phát giác.

Ninh Ưu Cửu từ trong xe kéo ra một cái bao, đoạn khẽ nhún minh, lập tức như luồng khói trắng bay lên ngọn cây.

Chừng sau thời gian hơn hai tuần trà, chỉ thấy một đoàn người chậm rãi đi tới, họ chính là Mạnh Niệm Từ, Mạnh Ðạt Tam, Tuệ Phương hòa thượng cùng đệ tử thuộc hạ.

Mạnh Ðạt Tam cùng ba tên tùy tùng sải bước đi trước, y vừa trông thấy chiếc xe ngựa không người, lập tức tái mặt chững bước và nói gì đó, song chỉ chốc lát y lại cất bước đi tới.

Mạnh Niệm Từ thấy vậy, bèn thoáng chau mày cất tiếng:

– Khoan đi đã!

Mạnh Ðạt Tam vẫn tiếp tục tiến bước và nói:

– Ðã sắp đến Chương Thụ Ðiếm rồi, chúng ta hãy nghĩ chân tại đó.

Mạnh Niệm Từ dừng chân:

– Không, nghĩ ở đây thì cũng như nhau thôi!

Mạnh Ðạt Tam đành quay người lại nói:

– Ðói, khát hay là mệt rồi?

Mạnh Niệm Từ thoáng tần ngần:

– Mệt rồi!

Ðưa tay chỉ chiếc xe ngựa nói tiếp:

– Chiếc xe kia sao lại không có người lái thế nhỉ?

Mạnh Ðạt Tam vội cười nói:

– Hà tất thắc mắc việc vớ vẩn, chúng ta nghĩ một hồi rồi đi thôi!

Mạnh Niệm Từ sẳn giọng:

– Nếu ngươi không chịu xuất tiến thì để ta xuất… Mạnh mỗ muốn đi xe cho khỏe!

Mạnh Ðạt Tam cười nhăn nhó:

– Xe này không có người lái, hẳn đã xảy ra biến cố gì đó, e rằng…

Mạnh Niệm Từ cười khảy:

– Biết đâu người lái xe đang ngủ trong xe, để Mạnh mỗ đến gọi y ra cho!

Ðoạn liền cất bước đi tới.

Mạnh Ðạt Tam vội lách người cản lại:

– Ðừng vội, để ta đến xem cũng được!

Y nói xong quả đến gần vén rèm xe lên, thoáng đưa mắt nhìn rồi nói:

– Không có, hẳn là y đã đi đââu rồi.

Mạnh Niệm Từ quắt mắt tức giận:

– Việc này thật kỳ lạ, nơi đại lộ hẻo lánh mà lại có một chiếc xe ngựa không người lái bỏ lại, xe không hư hỏng mà ngựa cũng không bệnh hoạn, vậy mà người lái xe lại biến mất…

Mạnh Ðạt Tam xẳng giọng:

– Trong điều kiện giữa chúng ta đâu có khoảng lo chuyện bao đồng.

Mạnh Niệm Từ bướng bỉnh:

– Việc vặt vãnh thế này bỏ ra không cần phải liệt vào trong điều kiện, nhưng nếu ngươi nhất định muốn thì thêm vào cũng được!

Mạnh Ðạt Tam chau mày:

– Vậy là ngươi cố ý gây rắc rối cho ta phải không?

Mạnh Niệm Từ cười phá lên:

– Ngươi nói giọng nghiêm trọng quá rồi, một chiếc xe ngựa không người, Mạnh mỗ đến xem thì sao gọi là gây rắc rối chứ?

Mạnh Ðạt Tam đảo mắt liên hồi, bỗng đặt tay lên chuôi kiếm quát:

– Bất kể có phải gây rắc rối hay không, nói chung là không được nhúng tay vào việc vớ vẩn này.

Mạnh Niệm Từ nén giận:

– Mạnh mỗ không phải muốn nhúng tay mà chỉ muốn xem qua thôi.

Mạnh Ðạt Tam kiên quyết:

– Không được!

Lúc Mạnh Ðạt Tam nắm chuôi kiếm cản đường thì Tuệ Phương hòa thượng cùng đệ tử thuộc hạ cũng đã từ phía sau vây đến, ai nấy lăm lăm khí giới sẵn sàng ra tay.

Tuệ Phương hòa thượng tay phải đã giơ lên…

Mạnh Niệm Từ không ngoảnh lại nên chẳng rõ chưởng thế của lão hòa thượng ghê gớm dường nào, giá mà chàng trông thấy, cam đoan cũng phải kinh hoàng.

Thì ra nơi lòng bàn tay của Tuệ Phương hòa thượng có một vết đen, hiển nhiên đó là độc chưởng lợi hại của lão, chỉ cần bị chưởng phong quét trúng thì cũng có nguy cơ táng mạng.

Mạnh Niệm Từ mặt lạnh như băng sương, từng bước từng bưới đi tới, khiến Mạnh Ðạt Tam phải thoái lui đến cạnh tay xe, song y không có ý thỏa hiệp. Trường kiếm đã rút ra nửa phần, hiển nhiên y sẽ chẳng quản động thủ ngăn càn Mạnh Niệm Từ.

Mạnh Niệm Từ chau chặt mày kiếm, buông tiếng thở dài nói:

– Trong xe thật sự có gì lạ mà ngươi lại sợ Mạnh mỗ xem thấy?

Mạnh Ðạt Tam cắn chặt răng:

– Hiện chỉ có hai biện pháp, một là mặc trong xe có gì, hãy theo ta tiếp tục lên đường. Hai là đành phải động thủ, sự thắng bại chưa biết ra sao, song vợ ngươi thì nhất định chết thê thảm…

Mạnh Niệm Từ chững bước như đã có ý thôi bỏ, song lời lẽ của Mạnh Ðạt Tam lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của chàng, bởi dường như trong chiếc xe ngựa này có mối quan hệ lớn lao đối với hai người. Nếu không tìm hiểu rõ, có thể sẽ lở qua một điều trọng đại.

Do đó, chàng hết sức phân vân, bởi mãi đến giờ chàng vẫn chưa được tin Ninh Tiểu Phụng đã thoát hiểm, nên do dự chưa dám trở mặt động thủ với Mạnh Ðạt Tam;

Mạnh Ðạt Tam thấy vậy, “choang” một tiếng, thanh trường kiếm đã rút hẳn ra khỏi vỏ, định uy hiếp tinh thần địch thủ.

Thốt nhiên, một tiếng rú thảm thiết vang lên, Mạnh Niệm Từ nhận ngay đó chính là tiếng của Tuệ Phương hòa thượng, Mạnh Ðạt Tam cũng bất giác kinh hãi, ngớ tại chỗ.

Mạnh Niệm Từ cũng chẳng chút chậm trễ, nhan như chớp đá vào cổ tay của Mạnh Ðạt Tam.

“Keng” một tiếng, trường kiếm trong tay Mạnh Ðạt Tam đã rơi xa hàng mấy trượng.

Mạnh Niệm Từ một chiêu đắc thủ, người liền tung vọt lên cao, lướt đến và hạ xuống trên tay xe.

Khi định thần nhìn kỹ, chàng bất giác biến sắc mặt. Chỉ thấy Tuệ Phương hòa thượng tay phải máu tuôn xối xã, hiể nhiên đã bị ám khí xuyên thủng một lổ to. Mạnh Ðạt Tam cùng ba tên tùy tùng đang kinh hoàng luống cuống.

Ngay khi ấy, một chuỗi cười như sấm vang lên từ ngọn cây… rồi thì một bóng người cao to nhẹ nhàng lướt xuống bên cạnh cổ xe.

Mạnh Niệm Từ mừng rỡ, buộc miệng nói:

– Ra là lệnh chủ…

Người ấy chính là Cửu U lệnh chủ!

Mạnh Ðạt Tam tay chân như rụng rời, giọng ỉu xìu nói:

– Mặc dù tôn giá đã từng nhiều phen gây sự với ngu huynh đệ, nhưng Mạnh Ðạt Tam này không hề nuôi lòng thù oán…

Cửu U lệnh chủ cười to:

– Nhưng các hạ cũng đâu xem bổn lệnh chủ là bạn.

Mạnh Ðạt Tam ấp úng:

– Ðó thì… nếu lệnh chủ có gì cần Mạnh mỗ giúp sức, quyết không bao giờ từ chối!

Cửu U lệnh chủ cười ha hả:

– Mạnh tam hiệp đã có lòng thì… bổn lệnh chủ cũng ffang chó chút việc mọn cần nhờ…

Mạnh Ðạt Tam vội tiếp lời:

– Xin lệnh chủ cứ dặn bảo.

Cửu U lệnh chủ trầm giọng:

– Ðể lại Mạnh Niệm Từ, dẫn thủ hạ tức khắc đi ngay!

Mạnh Ðạt Tam ngẩn người:

– Vậy… vậy…

Cửu U lệnh chủ gằn giọng:

– Hừ, không chịu hả?

Mạnh Ðạt Tam vội đáp:

– Không phải vậy, nhưng…

Ðưa tay chỉ xe ngựa, nói tiếp:

– Mạnh mỗ phải đánh chiếc xe kia đi!

Cửu U lệnh chủ cười khảy:

– Không thể được, chiếc xe đó phải để lại luôn…

Mạnh Ðạt Tam chau mày:

– Lệnh chủ đừng ức hiếp người quá đáng, phải biết…

Cửu U lệnh chủ quát vang:

– Nếu bổn lệnh chủ mà thật sự hiếp người quá đáng thì hôm nay các hạ ắt phải bỏ mạng tại đây!

Ðoạn cất bước tiến tới…

Mạnh Ðạt Tam và Tuệ Phương hòa thượng khiếp hãi thoái kui, ba tên tùy tùng cùng bốn tên hòa thượng cũng sợ hãi lùi sau lia lịa, không còn dũng khí chiến đấu nữa.

Cửu U lệnh chủ lại buông tiếng quát vang:

– Muốn chiến đấu thì ra tay, còn không thì rút lui, nhùng nhằng thế này thì kể được là anh hùng hảo hớn gì chớ? Mạnh Ðạt Tam, các hạ là dòng dõi Võ Hoàng, vậy mà không cảm thấy nhục nhã đến tổ tiên ư?

Mạnh Ðạt Tam đỏ mặt:

– Mạnh mỗ chịu thua, nhưng có một điều thỉnh cầu!

– Nói đi!

Mạnh Ðạt Tam thoáng tần ngần:

– Xin hỏi cao tánh đại danh và hiển lộ mặt thật được chăng?

Cửu U lệnh chủ thoáng ngẩn người, đoạn quát to:

– Nếu bổn lệnh chủ không đáp ứng điều thắc mắc của các hạ thì sao?

Mạnh Ðạt Tam ấp úng:

– Cũng như lệnh chủ đã nói, giấu đầu lòi đuôi thì chẳng kể được anh hùng hảo hớn.

Cửu U lệnh chủ tức giận:

– Các hạ chưa đủ tư cách để nói với bổn lệnh chủ những lời ấy đâu… Bổn lệnh chủ đã phát thiếp mời võ lâm thiên hạ dến dự đại hội quần hùng, nếu các hạ có nhã hứng, hôm trừ tịch hãy đến Nam Thiên Môn Thái Sơn, tất sẽ được thấy mặt thật của bổn lệnh chủ!

Mạnh Ðạt Tam ngửa mặt cười:

– Cũng được, Mạnh mỗ hôm nay xin nhận thua…

Ðoạn cùng Tuệ Phương đưa mắt nhìn nhau, hai người quay người bỏ đi.

Cửu U lệnh chủ buông tiếng thở dài não ruột nói:

– Mạnh Niệm Từ, ngươi đã phụ lòng của bổn lệnh chủ rồi!

Mạnh Niệm Từ đỏ mặt cúi đầu nói:

– Vãn bối hết sức lấy làm hổ thẹn!

Cửu U lệnh chủ lại buông tiếng thở dài:

– Nếu như ngươi đến Thái Sơn, có biết kết quả sẽ ra sao không?

Mạnh Niệm Từ nghiến răng:

– Mạnh Công Lăng nhất định sẽ xử tử vãn bối!

– Biết vậy sao còn chịu sự uy hiếp của họ?

– Ðó là…

Mạnh Niệm Từ vốn định nói ra việc đã thành hôn với Ninh Tiểu Phụng, sau đó Ninh Tiểu Phụng bị bắt và rồi nhận được huyết thư của nàng trên áo, hiện đang chờ tin báo của Cái Bang, song lời đã lên đến cửa miệng rồi cuối cùng chàng đã nén lại.

Cửu U lệnh chủ mĩm cười nói:

– Ðó là khuyết điểm mà cũng là ưu điểm của ngươi, đáng bực tức mà cũng đáng thương…

Trầm giọng xuống nói tiếp:

– Ngươi đã hoài nghi chiếc xe này, sao không xem cho rõ đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.