Thiết Kỵ Môn

Chương 66 - Miêu Cương Tứ Ðộc

trước
tiếp

Mạnh Niệm Từ hốt hoảng gọi với theo:

– Phụng muội… Hiền thê….

Ninh Tiểu Phụng tảng lờ, vẫn tiếp tục phóng nhanh.

Mạnh Niệm Từ tuy miệng gọi, nhưng vẫn đứng yên, chàng khẽ buông tiếng thở dài, doạn quay trở về quán cơm khi nãy.

Song Ninh Tiểu Phụng không thật sự đi xa, nàng đã dừng lại sau một lùm cây, chờ cho Mạnh Niệm Từ quay vào thị trấn, nàng liền rón rén theo từ xa.

Mạnh Niệm Từ đâu có ngờ vậy, nên thẳng một mạch đến trước quán cơm, khi ấy năm người kia đã ăn uống xong, đang nối tiếp nhau bước ra, đi về một hướng khác.

Mạnh Niệm Từ liền thi triễn khinh công thượng thừa, lúc phải lúc trái theo dõi họ, tuy khoảng cách chỉ vài trượng, song năm người kia hoàn toàn không hay biết.

Ðến một khu mộ địa trong rừng tùng, năm người kia lần lượt ngồi xuống đất.

Mạnh Niệm Từ im lìm lướt đến trên ngọn cây chổ năm người đang ngồi, mọi cử động và lời nói của họ đều không lọt qua khỏi tai mắt chàng.

Chỉ nghe người áo xanh bịt mặt cười nói:

– Các vị đã hẹn với đại vu sư vào lúc nào?

Một trong số người áo đỏ đáp:

– Ðúng canh hai, giờ hãy còn sớm, hãy ở đây chờ và đồng thời…

Cười hăng hắc nói tiếp:

– Cũng để bàn kỹ điều kiện giữa chúng ta trước đã!

Mạnh Niệm Từ thầm nhủ:

– Mình đoán quả không sai, nữ nhân ấy chính là “Ngọc Diện Thiên Hồ” Hoa Thường Hồng, chẳng rõ y thị lại định giở trò gì đây?

Chỉ nghe Hoa Thường Hồng cười khanh khách nói:

– Cũng được…

Ðưa ngón tay khều mở khăn che mặt, cười tình tứ nói tiếp:

– Ngoài Xà Huyết Ma Tâm ra, chẳng hay bốn vị còn cần gì ở nô gia nữa không?

Ðồng thời đôi mắt lúng liếng đưa tình, hiển nhiên định dùng sắc đẹp chinh phục bốn người.

Chỉ nghe bốn người cười khằng khặc, người cầm đầu trong số nói:

– Ngu huynh đệ chỉ cần quả Xà Huyết Ma Tâm thôi, ngoài ra không cần kim ngân châu báu, mà cũng chẳng ngưõng mộ sắc đẹp của phương giá hay có ý đồ nào khác. Tuy nhiên,…

Giọng trầm xuống nói tiếp:

– Nếu phương giá quả có thành ý, tại sao không mang Xà Huyết Ma Tâm theo bên mình?

Hoa Thường Hồng cười:

– Nô gia đã chẳng nói rồi hay sao? Hiện nay nô gia đang trốn tránh kẻ thù, mang theo bên mình thì có ích gì? Chỉ cần việc các vị hứa hoàn tất, nô gia sẽ tức khăéc đi lấy cho các vị, không để các vị thất vọng đâu!

– Miêu Cương Tứ Ðộc là những nhân vật mà giới giang hồ nghe danh đã vỡ mật, chả lẽ lại có người dám cả gan lừa dối các vị hay sao?

Người nọ cười khanh khách:

– Cũng đúng, trừ khi phương giá muốn chết một cách cực kỳ thảm thiết, bằng không cũng chưa dám phỉng gạt huynh đệ bọn này đâu! Vậy thì sau khi thành công, phương giá phải tức khắc đi lấy ngay, không được chận trễ khoảnh khắc, nếu quá một ngày một đêm thì phương giá hãy lo mà giữ gìn tính mạng.

– Ðược, nhưng mà “Song Anh Nguyên Cương” uy lực lợi hại như vậy thật ư?

– Hừ, phương giá không tin đại vu sư của bọn này hay sao?

Hoa Thường Hồng vội nói:

– Tin, tin! Nhưng nô gia chỉ tin độc công của các vị là cử thế vô song, chưa từng nghe nói “Song Anh Nguyên Cương” (trẻ sơ sinh) lại lợi hại đến vậy!

Người nọ cười phá lên:

– Phương giá không biết đó thôi, “Song Anh Nguyên Cương” cần phải là thai song sinh một nam một nữ, và còn là phải là lần sinh đầu tiên mới được, vì tìm một thai phụ thích hợp như vậy mà ngu huynh đệ và đại vu sư đã phải tốn biết bao tâm huyết… Hãy nhớ kỹ, thần công “Song Anh Nguyên Cương” thiên hạ vô địch, nhưng chỉ có thể xử dụng một lần. Sau khi hạ sát kẻ thù thì công lực “Song Anh Nguyên Cương” sẽ liền tức tan biến. Do đó khi chưa gặp kẻ thù, phương giá không nên khinh xuất xử dụng, bằng không công lực sẽ tan biến ngay…

Hoa Thường Hồng gật đầu:

– Vâng! Nếu môn thần công ấy quả thật có uy lực ghê gớm đến vậy, chỉ cần một chiêu là hạ sát được lão thất phu “Quỷ Tiên” Ðỗ Linh, vậy là nô gia yên tâm rồi!

Mạnh Niệm Từ tức giận nhủ thầm trong bụng:

– Mụ yêu dâm này thật chẳng cách nào khiến cho hối cải được, đành diệt trừ mụ ta thôi!

Chàng vừa định phóng xuống ra tay giết sạch bọn gian ác ấy, chợt nhớ hãy còn một đại vu sư nào đó, hẳn cũng là một kẻ hung tàn độc ác, phải diệt trừ luôn thể mới được, bèn lại dằn nén tiếp tục theo dõi.

Lát sau, chỉ nghe Hoa Thường Hồng lại nói:

– Ðã sắp đến giờ rồi!

Người cầm đầu trong Miêu Cương Tứ Ðộc gật đầu:

– Chúng ta có thể đi được rồi!

Thế là năm người cùng đứng lên, phóng nhanh đi về hướng chính bắc.

Mạnh Niệm Từ bèn phóng xuống dưới đất, vẫn như quỷ mị bám sát theo sau.

Chừng một tuần trà sau, nam người dừng lại trước một ngôi làng nhỏ.

Chỉ nghe Miêu Cương Tứ Ðộc nói:

– Ðến rồi!

Mạnh Niệm Từ hệït như cánh chim ưng lướt qua đầu họ, vào trong làng trước. Chàng quét mắt nhìn, ngôi làng này chỉ có mấy mươi hộ dân nghèo. Cả làng đều chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, dường như đã yên ngủ, chỉ có một ngôi nhà tranh nơi góc tây bắc là có ánh lửa lờ mờ.

Mạnh Niệm Từ thầm nghĩ:

– Có lẽ đây là điểm hẹn giữa họ với đại vu sư kia rồi!

Bèn phi thân phóng nhanh đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn vào, lập tức lửa giận bừng lên. Thì ra dưới ánh đèn leo lét, một màn thảm kịch cực kỳ tàn ác đã sắp diễn ra.

Những thấy trong nhà vật dụng rất đơn sơ, một người đàn ông khỏe mạnh áo quần vải thô đang hôn mê nằm dưới đất. Nơi giữa nhà có một cái chảo to, bên dưới chất đầy củi khô nhưng chưa đốt cháy, trong chảo cũng trống không, chẳng có gì cả, phía trên là một sợi dây thừng treo lủng lẳng trên xà nhà.

Cạnh đó có một lão nhân áo đỏ và khoác áo choàng tím, mặt mày hung ác đang chầm chậm đi qua đi lại.

Ðiều khiến Mạnh Niệm Từ tức giận là cạnh lão nhân ấy có một thai phụ toàn thân trần trụi, bụng to chềnh ền, chứng tỏ đã sắép lâm bồn, tóc tai rũ rượi và mặt ràn rụa nước mắt, tay chần đều bị trói ra sau lưng, trông hết sức tội nghiệp.

Mạnh Niệm Từ nghiến răng, lặng chớ xem diễn biến tiếp đến.

Chỉ nghe tiếng gõ cửa hệt như tiếng chim mỗ khe khẽ vang lên. Lão nhân áo choàng ttím không có phản ứng gì, song năm bóng người đã đi vào nhà. Hiển nhiên tiếng gỏ cửaa không phải là cần người mở, mà là ám hiệu liên lạc với Ðại Vu Sư.

Chỉ thấy Miêu Cương Tứ Ðộc cùng hướng về Ðại Vu Sư khom mình thi lễ nói:

– Kính chào Ðại Vu Sư!

Ðại Vu Sư giơ một ngón tay lên đáp lễ, giọng lạnh nhạt nói:

– Người muốn luyện “Song Anh Nguyên Cương” đây phải không?

Hoa Thường Hồng vội cười giả lả nói lớn:

– Vâng, chính là nô gia… Ðại Vu Sư đã phải vất vả quá!

– Ườm, bổn sư vu chẳng phải luyện công không cho thị đâu!

– Ðó là lẽ đương nhiên, khi nảy đã bàn xong điều kiện với bốn vị này rồi!

Ðại Vu Sư cười khảy:

– Không phải bàn điều kiện mà là một cuộc trao đổi…

Quay sang Miêu Cương Tử Ðộc hỏi:

– Thị đã đưa Xà Huyết Ma Tâm chưa?

Lão đại trong Miêu Cương Tứ Ðộc vội đáp:

– Sau khi luyện thành “Song Anh Nguyên Cương” sẽ tức khắc đi lấy ngay!

Ðại Vu Sư chau mày:

– Sau khi luyện thành mới đi lấy ư? Có tin tưởng được chăng?

Lão đại vội cười đáp:

– Thị nói là trong vòng mười hai giờ là có thể dâng nổi Xà Huyết Ma Tâm, với tính mạng bảo đảm!

Ðại Vu Sư ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn gật đầu nói:

– Thôi cũng được, bốn người phải chịu trách nhiệm đấy!

Miêu Cương Tứ Ðộc vội đồng thanh nói:

– Xin Ðại Vu Sư cứ an tâm!

Ðại Vu Sư từ trong tay áo rút ra một thanh đào mộc kiếm, trỏ vào Hoa Thường Hồng nói:

– “Song Anh Nguyên Cương” là một số thần công tối thượng của Miêu Cương, thị biết luyện như thế nào không?

Hoa Thường Hồng thoáng sợ hãi lùi sau một bước đáp:

– Nô gia không biết!

– Hừ, “Song Anh Nguyên Cương” là một thần công rất bá đạo, nhưng muốn luyện thành thì phải chịu khó một chút!

Hoa Thường Hồng lại sửng sốt lùi sau một bước:

– Luyện như thế nào đây?

– Bổn sư vu không thể giải thích với thị, chỉ hỏi thị có quyết tâm luyện hay không?

– Nô gia đã chấp nhận với Xà Huyết Ma Tâm trao đổi, tất nhiên là quyết tâm luyện rồi!

Ðại Vu Sư gật đầu:

– Vậy thì phải hoàn toàn làm theo lời cũa bổn sư vu!

– Nô gia tuân mệnh!

Ðại Vu Sư bỗng trợn trừng mắt, rực lên hai luồn sáng xanh biếc. Ðào mộc kiếm trỏ lên không quát:

– A mi ba, a khắc y hi!

Lão đại trong Miêu Cương Tứ Ðộc vội khẽ nói với Hoa Thường Hồng:

– Ðại Vu Sư đã hạ pháp dụ rồi, hãy chú ý, không được chống lại dụ mệnh của ông ấy!

Hoa Thường Hồng gật đầu lia lịa, ngưng thần chờ đọi.

Ðại Vu Sư đảo mắt nhìn chốt vào mặt Hoa Thường Hồng quát:

– Cởi giày vớ ra!

Hoa Thường Hồng giật mình sửng sốt:

– Sao? Nô gia là nữ lưu, cởi giày vớ ra thì còn ra thể thống gì nữa!

Ðại Vu Sư quát, đào mộc kiếm trong tay trỏ vào thiên linh Hoa Thường Hồng.

Lão đại tứ độc vội khẽ nói:

– Hãy làm theo mau, pháp dụ của Ðại Vu Sư đâu thể chống được!

Hoa Thường Hồng lúng búng đáp:

– Nô gia… tuân dụ…

Ðào mộc kiếm của Ðại Vu Sư từ từ rụt về. Hoa Thường Hồng quả nhiên y lời cúi xuống cởi giày vớ ra.

Ðại Vu Sư lại quát:

– Vải quấn chân cũng phải cởi ra luôn!

Hoa Thường Hồng lại giật mình sửng sốt:

– Sao?…

Song vừa tiếp xúc với ánh mắt sắc lạnh của Ðại Vu Sư, y thị bất giác rùng mình, vội y lời cởi vải quấn chân ra.

Ðại Vu Sư mặt lạnh, lại quát:

– Cởi bỏ áo ngoài!

Hoa Thường Hồng lần này không làm theo nữa, giọng run run hỏi:

– Nếu nô gia không luyện “Song Anh Nguyên Cương” nữa có còn kịp chăng?

Lão đại Tứ Ðộc lắc đầu tiếp lời:

– Không được, Ðại Vu Sư đã hạ pháp dụ là không thu hồi được nữa, bằng không huynh đệ bọn này cũng phải chịu tội cùng với phương giá!

Hoa Thường Hồng đảo mắt nhìn quanh, doạn tiu ngỉu hỏi:

– Cởi bỏ áo ngoài rồi sao nữa?

Ðại Vu Sư trơ lạnh gằn giọng:

– Lột sạch!

Hoa Thường Hồng hoảng kinh:

– Hả? Không thể được! Nếu biết trước như vậy thì nô gia đâu có luyện!

Ðại Vu Sư lạnh lùng quát:

– Chống lại pháp dụ hả?

Hoa Thường Hồng hét:

– Phải, ta không luyện nữa!

Ðại Vu Sư trầm giọng quát:

– Miêu Cương Tứ Ðộc!

Miêu Cương Tứ Ðộc vội đồng thanh đáp:

-Chúng tiểu nhân có đây!

Ðại Vu Sư gằn giọng:

– Các ngươi tính sao?

Lão đại Tứ Ðộc nghiêm giọng:

– Ðại Vu Sư vạn an, tiếp tục tiến hành!

Ðoạn quay sang ba người em ra hiệu, lập tức chia thành hình vòng cung vây lấy Hoa Thường Hồng.

Hoa Thường Hồng sợ hãi nói:

– Các người…

Lão đại Tứ Ðộc trầm giọng:

– Hừ! Hoa Thường Hồng, thị muốn chuốc khổ vào thân, vậy thì còn gì dễ bằng…

“Soạt” một tiếng, ngọn đại đao bên lưng đã tuốt ra cầm tay, nhìn thấy trên lưỡi đao lóng lánh màu xanh biếc, rõ ràng là có tẩm kịch độc.

Ba người kia không chờ dặn bảo cũng đều đã tuốt đao cầm tay, chỉ thấy ánh sáng xanh biếc chói ngời, bao vây Hoa Thường Hồng vào giữa, sẵn sàng ra tay tấn công…

Hoa Thường Hồng kinh hãi, run giọng nói:

– Nô gia cởi… Nô gia cởi…

Rồi thì lẹ làng cởi áo ngoài ra, thế là trên người y thị chỉ còn áo lót nữa thôi.

Ðại Vu Sư lại quát:

– Cởi hết mau!

Ðoạn lấy ra một sợi giây thừng trao cho lão đại Tứ Ðộc.

Hoa Thường Hồng kinh hãi:

– Làm gì vậy? Chả lẽ… định trói nô gia sao?

Ðại Vu Sư nghiêm lạnh:

– Ðây là mùi đau khổ phải chịu để luyện thần công “Song Anh Nguyên Cương”. Phải treo thị lên xà nhà, đầu cách chảo ba thước, bổn sư vu lấy thai ra xong, sẽ bỏ vào trong chảo nấu, khói thai bốc lên bao trùm khắp người thị, và do bổn sư vu làm phép thì thần công mới có thể luyên thành.

Lúc là Hoa Thường Hồng đã cởi trần trùi trụi, bèn cũng chẳng chống đối nữa, đành tiu nghỉu nói:

– Nô gia không dám chống lại pháp dụ, nhưng Ðại Vu Sư đừng làm cho nô giá quá đau khổ!

Ðại Vu Sư lạnh lùng:

– Ườm, treo lên!

Tứ Ðộc cùng lúc ra tay, đè Hoa Thường Hồng xuống đất, trói chặt hai chân, buộc vào sợi dây đang treo sẳn trên xà nhà,, rồi y theo lời Ðại Vu Sư kéo lên cao, cách chảo ba thước. Sau đó lão đại lấy hỏa tập ra, bật lên đốt cháy đống củi dưới chảo.

Ðại Vu Sư lại lớn tiếng quát:

– Lấy thai!

Ðồng thời ném thanh đào mộc kiếm cho lão đại Tứ Ðộc.

Lão đại đón lấy, lập tức cầm kiếm di di về phía thai phụ vẫn còn đang mê man bất tĩnh, chẳng chút chần chừ, vung kiếm đâm vào bụng thai phụ…

Liền thì một tiếng thét đau đớn vang lên, máu phún tung tóe.

Nhưng khi nhìn kỹ, thai phụ vẫn bình thường, song thanh kiếm trong tay lão đại đã bay đi, cánh tay phải đứt lìa đến khuỷu, máu tuôn xối xả.

Tam Ðộc không hẹn cùng phi thân ra cửa, nhưng lát sau đã tiu nghỉu quay trở vào.

Ðại Vu Sư cười khảy nói:

– Không bắt được kẻ ám toán hả?

Lão tam lắc đầu đáp:

– Chẳng có một bóng ma nào cả!

Ðại Vu Sư quắc mắt:

– Vậy chứ cánh tay của lão đại các ngươi tự chém đứt hay sao?

Tam Ðộc cứng họng, không sao trả lời được.

Ðây quả là một điều khó thể tin được, cánh tay của lão đại bị chém đứt mà lại không thấy vũ khí hay ám khí, thậm chí chẳng thấy cả bóng dáng hung thủ.

Lão đại đã vận công cầm máu, nghiến răng nói:

– Dường như là tà công gì đó… chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh thổi tới là cánh tay bị đứt lìa ngay!

Ðại Vu Sư chau chặt mày, buông tiếng cười gằn rồi nói:

– Không thể bỏ cuộc! Lão nhị, lấy thai đi!

Lão nhị trong Tứ Ðộc bất đắc dĩ, đành nhặt lấy đào mộc kiếm đi về phía thai phụ, vừa đi vừa quay đầu nhìn dáo dác, sợ lại bị giống như đại ca mình, nhưng lão thấy trong nhà không có chỗ nào thông với bên ngoài cả. Thế là lão bèn bạo gan hơn. Ðào mộc kiếm với tốc độ nhanh khôn thể tả đâm xuống.

Quái sự lại xảy ra, cũng một luồng gió mạnh thổi tới, cánh tay trái của lão nhị cũng liền đứt luìa.

Lão tam và lão tứ bỗng đồng thanh la lên:

– Ô kìa… có ma…

Thì ra chẳng rõ tự bao giờ một bóng đen đã xuất hiện ở phía sau lưung Ðại Vu Sư.

Ðại Vu Sư cũng cảm thấy có điều khác lạ, nhưng chưa kịp quay lại đã cảm thấy trên cổ lạnh ngắt, rồi thì đầu lìa khỏi cổ, thân mình ngã xuống đất, máu phún ra lênh láng.

Lão tam và lão tứ chợt hiểu đó không phải là ma quỷ, lập tức cùng vung tay, toan tung ra “Bách Ðộc Nhiếp Hồn Chưởng” nhưng rất tiếc lă thủ pháp của đối phương quá nhanh. Chưởng lực chưa kịp phát ra đã cảm thấy hai luồng chưởng kình sắc bén như dao ập nhanh tới, liền tức hai người bị tiện làm đôi từ vai xuống lưng, chết một cách thê thảm.

Lão đại và lão nhị thấy tình thế không ổn, vội tung mình ra cửa bỏ chạy…

Bóng đen kia lại vung tay, hai luồng kình lực phóng vút ra, những nghe một tiếng rú thảm thiết, lão nhị đã ngã xuống nơi cạnh cửa, cũng bị tiện làm hai khúc, song lão đại đã chạy thoát.

Bóng đen ấy chính là Mạnh Niệm Từ, thấy Tứ Ðộc đã thoát một, toan đuổi theo thì bỗng chững bước, lẩm bẩm:

– Thôi thì tha mạng cho lão ta một phen cũng được, đằng nào bị mất đi cánh tay phải thì cũng chẳng làm gì được nữa!

Mọi sự xảy ra Hoa Thường Hồng đều trông thấy rõ ràng, song vì hai chân bị trói treo ngược, chỉ đành biết trơ mắt nhìn, cơ hồ hồn vía lên mây.

Ðến khi lão đại Tứ Ðộc bỏ chạy, y thị vội lớn tiếng nói:

– Ðại hiệp khách, thật đa tạ các hạ đã cứu mạng cho, mau thả nô gia xuống trước đã!

Mạnh Niệm Từ cười gằn:

– Hừ, bà là người tốt ư?

Hoa Thường Hồng vội nói:

– Chúng tôi đều là dân lương thiện, bị bọn yêu quái kia xông vào toan sát hại, may nhờ đại hiệp đã kịp thời giải cứu…

Mạnh Niệm Từ cười khảy:

– Bà nói thật đó chứ?

Hoa Thường Hồng quả quyết:

– Hoàn toàn đúng sự thật!

Mạnh Niệm Từ lạnh lùng:

– Họ tên bà là gì?

– Hoa Thường Hồng!

– Cái tên đầy yêu khí!

– Ðại hiệp khách mau thả nô gia xuống trước đi!

– Bà biết ta là ai không?

– Các hạ là một đại kỳ hiệp trong võ lâm đương kim!

Mạnh Niệm Từ buông tiếng cười khảy, bỗng đổi giọng già nua nói:

– Lão phu là “Quỷ Tiên” Ðỗ Linh đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.