Lúc bấy giờ, ánh mặt trời vừa lú mọc phương Đông, ửng đỏ cả chân trời xa tít.
Cừu Thiên Hiệp có đôi mắt tinh linh, thoạt thấy bóng người lạ, vội đưa tay kéo nhẹ Nhan Như Ngọc bảo – Ấy kìa !Như Ngọc người có thấy gì không ?
Nhan Như Ngọc không tỏ vẻ gì hốt hoảng đưa tay vịn áo Cừu Thiên Hiệp nhoẻn miệng cười nói:
– Không có chi ?
Ngay lúc đó, hai bóng đen đã xuất hiện bên ven đường, đấy là hai người vạm vỡ, mình khoát áo chẹt đen, gương mặt che kín bằng nửa vuông lụa huyền, chỉ để lộ hai lỗ sâu hút vừa khuôn mắt. Một trong hai bóng này vòng tay hướng vào Nhan Như Ngọc trầm giọng nói:
– Thượng bẩm lệnh chủ ! Giáo chủ truyền lệnh phù mời Thiếu giáo chủ mau mau quay về tổng giáo !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua, biết ngay là thuộc hạ của Huyết quan giáo, nên không chen lời.
Nhan Như Ngọc nhíu mày, trầm giọng hỏi:
– Trong bản giáo đã phát sinh đại sự à ?
Hai tên bịt mặt đồng tháo lui ra sau nửa bước, đồng thanh trả lời:
– Theo sự hiểu biết của thuộc hạ thì …
Hai người chỉ nói đến đây vụt nín bặt, bốn đạo mục quang đen nháy nhìn xuyên qua vuông lụa huyền, rọi thẳng vào mặt Cừu Thiên Hiệp, dường như ái ngại điều gì Nhan Như Ngọc biết chúng ái ngại sự có mặt của Thiên Hiệp, nên khoac tay bảo:
– Các ngươi cứ tự nhiên nói !
Một tên thuộc ha cao giọng trả lời:
– Theo sự dọ biết của chúng tôi, thì việc cử hành đại sự đã chuẩn bị từ trước, xin phó giáo chủ hãy trở về gấp tổng giáo, để …
Nhan Như Ngọc mặt bỗng biến xám, mày liễu cong tròn, bằng giọng nói hốt hoảng mất cả tự nhiên hỏi:
– Thật vậy ư ?
– Thuộc hạ đâu dám dối lệnh bề trên Nhan Như Ngọc mím hai vành môi mỏng, tỏ vẻ suy nghĩ lung lắm, sau cùng nàng thẩn thờ hỏi tiếp:
– Các ngươi có biết, độ hôm nào cử sự hay không ?
Tên bịt mặt có vẻ lớn tuổi hơn, vòng tay hướng vào Nhan Như Ngọc, nói:
– Sơ bộ sẽ quyết định vào ngày “long đài đầu” là mồng hai, tháng hai, nông lịch đấy Nhan Như Ngọc buộc miệng kêu lên:
– A ! Tại sao quá cấp bách thế ?
Hai tên thuộc hạ ấu úng thưg:
– Đây là ý kiến của giáo chủ đấy !
– Thôi được !
Nàng lại giương đôi mắt liếc nhìn Cừu Thiên Hiệp bằng những tia nhìn trìu mến, lại diu dàng nói:
– Ta phải quay về tổng giáo !
Cừu Thiên Hiệp không biết phải trả lời cách nào cho ổn, nên nhíu mày, nín lặng … chỉ vì, thầm chứa sự lưu luyến sầu thương, khiến người nghe qua phải bàng hoàng tấc dạ …
Năm vắn ngày dài, chàng và nàng hình bóng chẳng rời nhau, ví như đôi liệp diệp uyên ương quấn quít bên nhau. Cái hôn đầu giữa đêm hoang là sự đính ước mối tình này sẽ bền vững như keo sơn thiết thạch, nhưng hôm nay, chưa vui hội ngộ đã buồn chia ly, bảo sao chàng và nàng chẳng ngậm ngùi chua xót.
Nhan Như Ngọc nhìn thấy Cừu Thiên Hiệp cúi đầu nín lặng, nên lấy làm khổ sở bồi hồi.
Hai tên thuộc hạ Huyết quang giáo nhận thấy vị phó giáo chủ trù trừ chưa quyết, bèn lên tiếng thưa nhỏ:
– Kính bẩm phó giáo chủ ! Chúng thuộc hạ xin quay về tổng giáo trước …
Nhan Như Ngọc đưa tay chặn lời, bảo:
– Các ngươi hãy đợi ta cùng đi !
Tuy nàng có muôn lời ngàn ý, muốn tỏ bày cùng Thiên Hiệp, nhưng một là không biết nói lời gì trước, hai là sợ phạm lỗi đối với Huyết quang giáo, do đó nàng gượng nhìn Cừu Thiên Hiệp bằng giọng nói u trầm, buồn bã nói:
– Trong thiên hạ không có buổi tiệc nào chẳng tan, ngươi hãy đi đi, còn ta quay lại tổng giáo !
Cừu Thiên Hiệp tuy bồi hồi thương cảm, nhưng chàng chưa hề nghĩ đến chữ “Biệt ly”, bấy giờ nghe Nhan Như Ngọc nói những lời ly biệt, khiến chàng hồi hộp hỏi nhanh:
– Như Ngọc ! Tại sao nàng lại nói như thế … có lẽ nào chúng ta không còn gặp lại nhau nữa sao ?
Nhan Như Ngọc thở dài ảo não, bằng giọng trầm trầm tiếp lời:
– Cuộc đời dâu biển, không ai đoán được ngày mai sẽ ra sao. Tôi nghĩ chúng ta còn lắm cơ duyên hội ngộ, nhưng tạo hóa biến đổi không ngừng, đố ai đoán nổi … !
Cừu Thiên Hiệp cau mày khó hiểu vội hỏi lại:
– Như Ngọc ! Tại sao ?
Nhan Như Ngọc nghẹn ngào cướp lời:
– Sau này … chúng ta còn cơ hội gặp nhau ! Xin … thận trọng !
Nói đến đây, nàng vụt quay mặt sang hướng khác, dường như che dấu đôi giòng lệ, sau cùng nàng vẫy tay áo gọi hai tên thủ bạ:
– Về bổn giáo ! Ta đi !
Nhanh như chớp, nàng nhún mlnh nhảy vọt lên cao ba trượng, nhắm hướng đường cái quan lướt tới trước.
Tiếp theo đấy gió lộng vi vu, hai tên thủ hạ Huyết quang giáo phóng mình nổ gt theo sau, chúng không quên quay đầu nhìn Cừu Thiên Hiệp bốn luồng nhãn quang xanh biếc, soi thủng vuông lụa huyền, phóng ra những tia mắt căm hờn, hàm chứa sự lạnh lùng đầy đe dọa Cả ba thầy trò Nhan Như Ngọc khuất bóng sau cánh rừng thưa, bấy giờ chỉ còn một mình Cừu Thiên Hiệp đứng trơ trọi giữa triền núi Long Hổ Sơn Cừu Thiên Hiệp quá xúc động trước sự chia ly buồn não dạ, cgàng đứng yên như pho tượng ngớ ngẩn đến độ xuất thần.
Một chiếc lá vàng rơi xuống đầu Cừu Thiên Hiệp, khiến chàng giật mình đánh thót, ngẩn mặt lên mới hay mình chưa rời khỏi lãnh vực Long Hổ Sơn. Chàng buộc miệng thở hắc ra một hơi dài não ruột, và thẩn thờ đi lần xuống núi.
Cừu Thiên Hiệp rời khỏi Long Hổ sơn, thì mặt trời đã lên cao, bấy giờ chàng cảm thấy đói cào, bèn tìm một quán vắng trong thôn dùng bữa rồi tiếp tục lên đường Bỗng nhiên, Cừu Thiên Hiệp sực nhớ lại phong thơ của kẻ vô danh gửi cho chàng lúc ở Trấn Đào Nguyên, mà đến giờ vẫn chưa có dịp mở ra xem …
Nghĩ đến đây, chàng vội cho tay vào bọc lôi ra phong thư dầy cộm, thuận tay bóc mở phong bì, bên trong là mảnh giấy hoa màu vàng chàng cầm mảnh giấy hoa đưa lên mắt xem, lại thấy nội dung bức thư võn vẹn hai hàng chữ đỏ viết như vầy:
– “Một người chứa trong túi “Thiên hạ Thập bửu vật”, lòng dạ họ nghĩ sao ?
Trong thời hạn mười ngày hãy đến Võ Di Sơn của ta, để hiểu rõ và phủi sạch ân cừu !” Cừu Thiên Hiệp đọc đi đọc lại hai giòng chữ đỏ, nhứt thời chàng nghĩ không ra lẽ, không rõ ý tác giả muốn ám chỉ việc gì, có lẽ nào người đưa thư lại trao nhầm hay sao ?
Thiên hạ thập bửu vật, chính mình nghe Nhan Như Ngọc đề cập đêm qua, nhưng nàng không chỉ danh từng món bảo vật, chinh mình vẫn chưa rõ Thập bửu gồm có những gì, thì lời lẽ trong thơ, chắc chắn là không phải giữ cho mình nhưng câu thớ hai ( … Trong thời hạn mười ngày đến Võ Di Sơn của ta … ) Mấy lời này lại càng vô lý hơn nữa, vì ta có quen biết ai ở Võ Di Sơn đâu ?
Cừu Thiên Hiệp suy nghĩ nát óc, vẫn không tìm ra câu trả lời thỏa đáng nào, sau cùng chàng chọn một quyết định. Chỉ vì từ đây đến Võ Di Sơn chẳng xa, chi bằng đến đấy hỏi cho ra lẽ !
Cừu Thiên Hiệp đã quyết tâm theo sự suy nghỉ này, bèn giở thuật khinh công nhằm hướng Võ Di sơn tấn phát.
Một mình dấn bước trên con đường độc đạo hoang vu nên sự nhanh chóng không tả kịp. Chàng mang sao đội nguyệt đi ròng rã bảy ngày đêm, qua đến ngày thứ tám Cừu Thiên Hiệp đã đi vào vùng đất Võ Di Sơn. Võ Di sơn là phần đất xuất phát một phái võ lâm khét tiếng gọi là “Võ Di Môn” Vị chưởng môn của phái này là “Hồi thanh kiếm” Âu Dương Hồ tổng đà đặt tại Ngọc Mã sơn trang.
Lúc bấy giờ, bầu trời đã xẩm tốì, khiến Cừu Thiên Hiệp trù trừ, không dám vào Ngọc Mã sơn trang bái phỏng, vì chàng ngại:
Một là đang đêm đến viếng người không hợp lễ nghi, hai là, không khéo sẽ gây nên sự hiểu lầm tai hại cũng nên.
Nguyên Võ Di Môn là một phái lừng danh, đứng trong hàng Cửu đại môn phái, vị chưởng môn Âu Dương Hồ tay kiếm lừng vũ nội, người đời xưng tặng cho ngoại hiệu “Hồi thanh kiếm”, đứng đầu trong nhóm Thập đại kiếm thủ võ lâm, thanh dự vồ cùng cao trọng.
Cừu Thiên Hiệp lại nghĩ, nên tìm một hang động hẻo lánh, nghỉ đỡ qua đem, hôm sau sẽ đến viếng Ngọc Mã sơn trang, tìm “Hồi thanh kiếm” hỏi thăm tin tức, phong thơ lạ …
Vừa nghĩ ngợi xong, chàng đi tìm được một cái động dựa triền non, hướng mặt về Ngọc diện sơn trang, sau khi quét nhặt lá khô cho sạch sẽ … Chàng bèn ngồi tựa lưng vào vách đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Giữa sườn núi, đêm sâu người vắng, vạn vật như chìm vào giấc ngủ triền miên, thỉnh thoảng có tiếng nhái kêu, trùng hòa nhạc, dế gọi đàn rã rít giữa đêm thâu, tô điểm cho cảnh hoang sơ đậm nỗi buồn não dạ …
Cừu Thiên Hiệp mang một bầu tâm sự lo lắng tức bực, hoài nghi nên không thể nào chợp mắt ngủ được. Trong khung cảnh tĩnh mịch giữa đêm khuya, chàng hồi tưởng vô số câu chuyện:
– Một lấm tình si của Nhan Như Ngọc ta há quên được hay sao ?
– Một mối tình câm của Bích Lệ Hồng, nàng đã nhiều lần liều mạng cứu ta ra khỏi nơi dầu sôi lửa cháy, ta há quên ân, phụ nghĩa được sao ?
– Chính ta vẫn chưa tìm ra thân thế mơ hồ này ?
– Một cuộc hạo kiếp võ lâm – Một chuỗi dài đầy câu chuyện oan khuất vì nhầm lẫn – ẩn chứa bên trong, nằm tận đáy lòng người, họ chờ cơ bội … Phải … một cơ hội sẽ bùng nổ, bùng nổ trong câu chuyện nhỏ để chuyển thành một trường kiếp sát độc đáo nhất võ lâm ! … Một cơn hạo kiếp đẫm máu tuyệt đời …
– Trong thiên hạ có Thập bửu vật ? Vậy Thập bửu vật gồm có những gì ?
Những sự việc lạ lùng tiếp nối xảy ra, làm cho Cừu Thiên Hiệp điên đầu, suy nghĩ mãi cũng không tìm được giải pháp thỏa đáng nào trong nhứt thời không thể nào yên tịnh được. Nguyên chàng ngồi vận lặng trí công nghỉ ngơi, nhưng tình này, cảnh ấy khiến thần khí sôi lên không tĩnh tọa được …
Cừu Thiên Hiệp đưa mắt nhìn lên khung trời xanh ngát, một vài ngôi sao đã mọc le lói, trên nền trời không gợn án mây. Bấy giờ … ước chừng quá canh ba, bước sang đầu canh tư.
Chàng không thể gạt bỏ những ý niệm xảy ra, và sôi sùng sục trong huyết quản, dù muốn tỉnh trí dưỡng thần cũng không sao dằn ép được.
Chàng lại chép miệng bảo thầm:
“Giờ này ta không còn an nghỉ gì được nữa, chi bằng thả lần xuống địa phận “Ngọc Mã sơn trang khi đến đấy có lẽ mặt trời đã lên cao, sau khi vào viếng thăm “Hồi thanh kiếm” hỏi cho ra câu chuyện Thập bửu, nhiên hậu ta sẽ quay về Trung Nguyên mà trở lại Hạ Lan Sơn …
Vừa suy nghỉ xong, chàng đứng phắt dậy toan đi lần xuống nu l.
Cừu Thiên Hiệp cất bước khoang thai như người bách bộ thưởng nhàn, chàng vừa rời hang cốc chừng một tầm tên. Bỗng nhiên, một ngọn lửa bốc cao ngất từ hướng Ngọc Mã sơn trang phát ra, ngọn lửa cao vút tận mây xanh.
Tiếp theo đấy, nhiều tiếng nổ liên hồi như pháo tro, ngói nổ, cùng với tiếng la hét rất thê thảm. Giữa đêm khuya khoắt xảy ra hỏa tai như vậy khiến người có lãnh đạm đến đâu cũng khó làm ngơ được.
Cừu Thiên Hiệp nhận thấy vô số lửa bốc cháy lấy làm kinh hãi tự nhủ:
– Có lẽ nào lửa cháy Ngọc Mã sơn trang ?” Nghĩ đoạn chàng nhún mình nhảy vọt lên cao ba trượng, nhắm hướng lửa cháy mà phi thân phóng tới. Bỗng nghe “vút” một tiếng.
Tiếng rít lộng đến bên tai, khiến Cừu Thiên Hiệp giật mình đánh thót, và ngẩn mặt lên nhìn về phía trước. Chợt thấy một bóng hồng từ hướng Ngọc Mã sơn trang, nhắm ngay chân núi lao mình tới vun vút, thân pháp nhanh nhẹn tuyệt vời sau lưng chiếc bóng đỏ này, độ mười người vận áo màu đỏ dợt, dường như không biết khinh công nên chạy cách khoảng người áo hồng dẫn lộ khá xa, thân pháp của chúng nặng nề một cách đáng buồn cười.
Giữa lúc Cừu Thiên Hiệp đứng ngẩn ngơ suy tưởng vì kinh ngạc, thì chiếc bóng hồng dường như phát giác thấy Cừu Thiên Hiệp …
Nên nhanh như cắt, bóng hồng đã sử dụng chiêu “Thiết ưng trác thố” nhằm ngay Cừu Thiên Hiệp lao vút tới như mũi tên đồng thời một giọng nói oang oang rống lên như xé màn không khí:
– Chó má ? Ngươi là người của Võ Di Sơn à ?
Thật là câu nói:
hỗn xược, vô lý thô bạo, dã man khiến người nghe có hiền lành đến bực nào cũng không dằn cơn thinh nộ được.
Cừu Thiền Hiệp nổi giận xung thiên, nhún mình nhảy vọt ra xa một trượng, buộc miệng nói to:
– Đừng vô lý thế ? Ngươi là quân dã man ở xứ nào ?
Bấy giờ, chàng mới ngẩn mặt nhìn đối phương một cách tường tận.
Nguyên ngườl ạ là một lâo nhân tuổi trạc ngũ tuần, hình dung rất quái gở, thân hình to như người cổ lổ sĩ, mày rậm, mắt to, da hồng, tóc đỏ. môl dày như môi trâu, răng to như răng ngựa, đầu trần tóc rối, râu xồm hoe hoét như chỗi chà, miệng rộng, mũi hểnh, thoạt nhìn chẳng khác Trư Bát Giái trong truyện Tây Du. Hình dung đã quái dị, cách ãn mặc cũng ngược đờl, vì hắn vận bộ đồ võ phục rnàu đỏ khé trông chẳng khác pho tượng Hỏa thần.
Trên lưng lão dắt một thanh trường kiếm, từ vỏ đến chuôi rặc một màu huyết dụ.
Khi vừa nghe Cừu Thiền Hiệp quát mắng, hắn trợn đôi mày đỏ, giương đôi mắt ốc nhồi nhln Cừu Thiên Hiệp, hét to lên:
– Tên oắc con ! Ngươi không nhận ra bản Đảo chúa sao ?
Tiếng nói của hắn oang oác như quạ kêu, cú gọi, âm điệu rất khó nghe.
Cừu Thiên Hiệp nhíu đôi mày lưỡi kiếm, nhoẻn miệng cười nhạt nói:
– Thiên hạ võ lâm, ai không nhận biết cho là kẻ vô danh không đáng kể, cũng như ta không nhận biết ai, thì kẻ đó chỉ là hảo hán chưa thành danh.
Tuy lời nói của Cừu Thiên Hiệp đầy vẻ hàm hồ kiêu ngạo, nhưng xét kỹ là câu nói rất thực tình.
Quái nhân đỏ giận bầm sắc mặt, rống lên khốc liệt:
– Thằng quỷ con ! Chớ hỗn láo !
Hắn chưa nói hết lời đã nghe một tiếng:
– Hô … !
Như luồng gió từ trên trời giáng xuống.
Trên mười bóng người túa ra vun vút, bày hàng chữ nhứt giàn ngang phía sau lưng quái nhân đó, mỗi bên đều vận sắc phục y nhau, áo chẹt ngắn tay màu điều, quần bó ống sắc đoỏ, nước da hung thân hình vạm vỡ, dáng điệu như thổ dân man rợ.
Cừu Thiên Hiệp nhận định thủ hạ của quái nhân không phải là người trung thổ, chỉ vì dáng điệu và bộ tịch của chúng rất quái dị, luôn cả mắt mũi cũng khác lạ hơn người Trung Nguyên, do đó chàng mỉm cười điềm đạm bảo:
– Tại hạ đoán không nhầm, các ngươi chính là dân hóa ngoại thuộc bộ lạc man di phải vậy chăng ?
Quái nhân đỏ giận lộn ruột, cao giọng hét to:
– Quỉ con ! Từ ngày gia gia thành danh đến nay, chỉ có ngươi chưa có dịp cúi đầu bái phục thôi.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua bắt tức, bèn nặng giọng nói:
– Vì ta chưa có dịp đến vùng man hoang, mọi rợ !
Quái nhân đó nhảy dựng lên, hắn đưa tay vỗ ngực quát lớn:
– Câm miệng ngươi lại, quỷ con ! Ta hỏi thật ngươi, ngươi có nghe nói qua tên “Hỏa sơn đảo chúa” Bính ngọ chánh thần Ma Tất Chánh hay không ?
Cừu Thiên Hiệp lắc đầu đáp:
– Ta chưa có dịp nghe qua !
Quái nhân gật gù bảo:
– Như thế chẳng lấy gì làm lạ !
Cừu Thiên Hiệp cố trêu tức hắn, nhoẻn miệng cười hỏi:
– À này, cái tên đó là phụ thân của ngươi à ?
– Bậy nào !
– Hay là Tổ phụ của ngươi ?
– Đừng nói xàm.
Cừu Thiên Hiệp giả bộ ngạc nhiên hỏi nhanh:
– Vậy chớ tên đó là ai ?
Quái nhân tỏ vẻ đắc ý, trầm giọng đáp:
– Chính là lão phu.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua ngước mặt lên trời cười sặc sụa, giọng cười hàm chứa sự khinh mạng, trêu tức, sau cùng chàng đưa tay chỉ vào quái nhân nói to:
– Thế nào ? Ta đoán có đúng hay không ?
Quái nhân cố gượng dằn cơn giận, quát hỏi:
– Ngươi đoán cái gì mới được chứ ?
Cừu Thiên Hiệp cố tình gây sự, nên hai tay chống vào mạn sườn, hất hàm trả lời:
– Lúc nãy ta bảo ngươi là dân hóa ngoại, một bộ lạc man di, thì ngươi đã nổi giận ầm lên, thế nào thế nào ? Hỏa sơn đảo, lấy htoe tên mà luận, thì tất nhiên là hòn núi lửa giữa đảo hoang, thử hỏi chẳng phải là dân ngoại hoa man di thì gọi là gì chứ ?
Quái nhân trầm giọng hét như điên:
– Tiểu tử, ngươi đừng nhục người thái quá Vừa hét dứt, bàn chân hữu hắn đạp sang cung tí ngọ, thân mình lệch qua bên trái, tả chưởng đẩy ra một chiêu, tay hữu xòe ra năm ngón như vút hổ, nhắm ngay trán Cừu Thiên Hiệp chụp đến cực mạnh, quái nhân vừa động chiêu vừa hùng hổ xem như dưới mắt không người.
Cừu Thiên Hiệp giận điên người, quát lên như sấm nổ:
– Hay … lắm đấy !
Vừa nói dứt, chàng tràn mình sang tả tránh cái chộp kinh người, hữu chưởng đẩy nhanh một chiêu, chống ngay luồn kình lực của đối phương.
– Bùng !
– Ối chao !
Một tiếng nổ long trời, hai luồng kình lực chạm nhau bốc khói, cả hai đều kêu lên kinh hãi tháo lùi ra sau ba bước.
Cừu Thiên Hiệp rùng mình, thầm phục tài nghệ của đối phương. Nguyên chàng đã sử dụng quá nặng tay, trong cơn khẩn cấp chàng đã đưa ra một chiêu nặng đến ba thành công lực.
Không ngờ, Hỏa sơn đảo chúa Ma Tất Chánh lại là một cao thủ ít có trên đời.
Chẳng những lão xuất thủ cuồng vọng, lại thêm công lực thâm hậu, thật là nhân vật phi thường Hỏa sơn đảo chúa Ma Tất Chánh giương đôi mắt tròn xoe nhìn Cừu Thiên Hiệp phát ngây, vì đây là lần đầu tiên trong đời lão gặp được một chàng thanh niên cao thủ như thế này.
Hỏa sơn đảo chúa Ma Tất Chánh không nói nửa lời, đưa tay lên vai tuốt nhanh thanh hồng kiếm dài độ ba thước. Thanh trường kiếm từ mũi đến cán đỏ như màu máu, chiếu tỏa ra muôn ánh hồng quang thực là thanh bảo kiếm, khác hẳn loại kiếm thường.
Cừu Thiên Hiệp thấy thế lấy làm ngạc nhiên, chép miệng bảo thầm:
– Kiếm gì lạ thế ?
Hỏa sơn đảo chúa Ma Tất Chánh thu kiếm đề ngang bụng, tỏ ý tự đắc dương dương, phá lên cười ha hả nói to:
– Này hài nhi ! Hôm nay ngươi được hân hạnh mở mắt xem đời, đây là võ lâm đệ nhứt kiếm “Liệt hỏa kiếm” đấy !
Cừu Thiên Hiệp càng tăng sự dè dặt hơn trước chỉ vì chàng nhận thấy lưỡi kiếm tựa cây sắt nướng đỏ, hào quang chiếu phừng phừng như liệt hỏa, lại nghe Ma Tất Chánh bảo nó là võ lâm đệ nhứt, hình thể ắt đúng phần nào.
Chàng lại nghĩ lẩn thẩn:
– ”Liệt hỏa kiếm” sánh với thanh “Khô trúc thánh kiếm” của mình, a ha ! Khó nói được … nếu “Trúc” mà gặp “Hỏa” ắt biến thành tro bụi chớ chẳng không.
Nhưng “Trúc kiếm” là vật bảo mạng, từ ngày xuất đạo đến nay nhờ nó mà dương danh với đời, nếu bỏ Trúc kiếm ra thì chỉ còn hai bàn tay trắng sao.
Nếu hôm nay ta không nên dùng “khô trúc thánh kiếm” ! Đổi lại “Liệt hỏa kiếm” thì song chưởng không tài nào chống lại “Liệt hỏa kiếm” được.
Cừu Thiên Hiệp suy đi nghĩ lại, sau cùng chàng quyết dịnh tay hữu rút ngay “Khô trúc thánh kiếm” dốc thẳng mũi lên trời, đạo hào quang vàng như áng mây chiếu tỏa sáng cả không trung, chàng lại giương mắt nhìn Ma Tất Chánh, bằng giọng nói ngạo nghễ hét to:
– Man lão ! Ngươi có kiếm ta cũng có kiếm, ngươi tự xưng là võ lâm đệ nhứt “Liệt hỏa kiếm”, còn ta thì bị gọi là “Thiên hạ đệ nhứt Khô trúc thánh kiếm”, thế nào, ngươi có dám đương đầu đối địch hay không ?
Hỏa sơn đảo chúa Ma Tất Chánh ôm bụng cười ngặt ngoẹo không thôi. Tiếng cười vừa dứt, lão lại hất hàm nhìn Cừu Thiên Hiệp, bằng giọng nói cương ngạo, bảo:
– Quỷ con ! Ngươi là đứa bé điên thì phải.
Cừu Thiên Hiệp giận hét lớn:
– Tại hạ không điên đâu, chỉ có ngươi mới là lão già khùng thì có.
Hỏa sơn đảo chúa Ma Tất Chánh nghe qua xám mặt, đôi mắt ốc trợn tròn như cặp lục lạc lửa nhìn thẳng vào mặt Cừu Thiên Hiệp bằng những tia rực căm hờn, bằng giọng oang oang như chuông bể rống lên:
– Quỷ con ! Ngươi thật là kẻ điên khùng không hay sống chết ! Ngươi phải biết Liệt hỏa kiếm của ta chém sắt như bùn, tiện đá như cây mục ! Còn “khô trúc”. Chỉ nghe hai chữ “Trúc khô” đã thấy thua rồi.
Cừu Thiên Hiệp tuy ái ngại vô cùng, cầm chắc sự lạc bại, nhưng chàng gượng làm tĩnh, rống lên như hổ đói:
– Hiện giờ chưa so sánh được ! Man lão ! Hãy xem kiếm của ta !
Hỏa sơn đảo chúa Ma Tất Chánh tay kiếm vẫn để ngang bụng, đôi mắt ngẩn nhìn trời, tỏ ra cuồng ngạo coi dưới mắt không ai, bằng giọng nói khinh khỉnh bảo:
– Hài nhi ! Ngươi không tin lời ta … thì hãy đưa chiêu, luận kiếm thử xem.
Cừu Thiên Hiệp vốn là kẻ giàu tự ái, há chịu người khinh khi thái quá hay sao ?
Nên nghe mấy lời của Ma Tất Chánh vừa nói dứt, nhanh như hcớp “Trúc kiếm” đã lượn mạnh, đồng thời buộc miệng quát to:
– Nếu ngươi muốn, hãy xem “Trúc kiếm” đây !
Lời nói dứt, thân hình chàng đã quay động mạnh, đạo kim quang bay chớp nhoáng, kiếm thức lượn như rồng, nhắm ngay vai Hỏa sơn đảo chúa Ma Tất Chánh thích một nhát mạnh thần tốc.
Ma Tất Chánh thấy thế phá lên cười to, cao giọng quát:
– Tiểu hài nhi, ngươi thông minh đấy chớ, đâu dám chạm đến bảo kiếm của lão phu … hà … hà !
Vừa dứt tiếng cười, Liệt hỏa kiếm trên tay lão vung lên, kiếm chiêu không nhắm vào người Cừu Thiên Hiệp mà nhắm vào Trúc kiếm gạt mạnh.