“Anh có yêu em hay không, làm sao không phải là một mình em định đoạt? ” Bạc Sủng Nhi trong lúc bất chợt cắt đứt lời Tịch Giản Cận, nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, tiếp tục nói: “Anh yêu em, làm sao không phải là một mình em định đoạt? Chẳng lẽ cảm giác không đúng sao? Chẳng lẽ là muốn để người ngoài nói sao? Coi như là người khác nói anh yêu em, một mình anh nói anh yêu em, em không cảm giác được, kia có thể gọi là yêu em sao?”
Tịch Giản Cận lập tức trầm mặc.
Anh một câu cũng nói không nên lời.
Bạc Sủng Nhi nói đúng là rất có đạo lý.
Anh yêu cô, đến cùng chân ái hay không, chỉ có chính cô hiểu rõ nhất.
Giống như là cuộc sống này, còn có hạnh phúc này, biểu hiện ra chưa chắc là chân thật, chân chân chính chính thế nào, may mắn hay hạnh phúc, thật ra thì chỉ có mình tự mình biết.
Như cá bơi trong nước, lạnh ấm tự biết.
“Tịch Giản Cận, thật ra thì em thật sự rất tức giận! Tức, em thật, thật…… ” Bạc Sủng Nhi nói không được nữa, cô cái gì cũng có thể không cần, nếu như Hàn Như Y thật chỉ là vợ của ân nhân cứu mạng Tịch Giản Cận, cô chắc chắn sẽ không cố tình gây sự như vậy, nếu như chân tướng sự tình không bị đâm xuyên, Tiểu Tịch của cô, sẽ không trải qua một cuộc tan vỡ như vậy, cô tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ cố tình gây sự! Nếu như con của bọn họ không chết, cô cũng sẽ không!
Nhiều chuyện tình chồng chất ở chung một chỗ như vậy, cô thừa nhận, cô thật không cách nào dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy!
“Cô ta có chết hay không thật sự trọng yếu như vậy sao? Trọng yếu đến nỗi chúng ta căn bản không cách nào ở một chỗ sao?”
Tịch Giản Cận thật sự có chút đoán không ra, xem không hiểu rồi.
Trong não đều loạn một mảnh.
Anh có thể khẳng định anh không thể mất đi Bạc Sủng Nhi, anh cũng có thể khẳng định anh sẽ không để cho Hàn Như Y chết, anh cũng không cảm thấy hai chuyện này cỡ nào xung đột.
Lúc ban đầu, anh là nghĩ như vậy.
Nhưng là Bạc Sủng Nhi vừa nói như thế, hình như lại cảm thấy Bạc Sủng Nhi nói cũng rất có đạo lý, anh làm như vậy, đúng là sẽ làm đáy lòng cô ít nhiều có suy nghĩ.
Nhưng mà ngay sau đó càng thêm suy nghĩ một chút, Tịch Giản Cận tiếp tục mở miệng nói: “Nhưng là, nếu như anh thật sự không phải là toàn tâm toàn ý yêu em, nếu như anh đối Hàn Như Y có nửa điểm tình cảm, em cảm thấy trong bốn năm không đủ để bọn anh phát sinh chút gì sao? Anh cần gì phải vì em thủ thân như ngọc đến gặp em?”