Thoát Bắc Giả

Chương 92 - Ngoại Truyện

trước
tiếp

Luân Đôn, thủ đô Vương quốc Anh.

Đây là thành phố lớn nhất Châu Âu, đồng thời cũng là trung tâm tài chính thế giới và là một “thủ đô gián điệp” thực sự.

Sau cuộc Cách mạng Vinh Quang năm 1688, trải qua ba lần thay đổi vương triều, hai lần đại chiến thế giới và Chiến tranh Lạnh Đông – Tây, chính quyền Anh quốc vẫn luôn duy trì ổn định. Lại trải qua mấy trăm năm, trật tự xã hội, môi trường dư luận và chế độ luật pháp tiến hành theo chất lượng, chưa bao giờ xảy ra cải cách mang tính lật đổ.

Ở nơi càng yên ổn thì càng dễ dàng ngụy trang.

Đồng thời, Luân Đôn cũng là Tổ chức Hàng hải Quốc tế, Liên đoàn Phụ nữ Quốc tế và là trụ sở của Tổ chức Ân xá Quốc tế, với một số lượng lớn các phái đoàn ngoại giao, nơi đây có thể cung cấp vỏ bọc hoàn hảo cho hoạt động gián điệp.

Theo lời giải thích của nhân sĩ trong nghề thì là: “Luân Đôn là sàn giao dịch chứng khoán của cộng đồng tình báo thế giới.”

Với giá nhà đất tăng nhanh ở trung tâm thành phố, Wandsworth ở bờ nam sông Thames đã dần trở thành khu đại sứ quán mới. Hằng năm đến mùa xã giao, các nhân viên tình báo ở các nước sẽ dốc toàn lực, dựa vào khả năng theo dõi thông tin, trao đổi tài nguyên và sử dụng các phương thức vô cùng ẩn nấp để hoàn thành chuyển nhượng lợi ích.

Trên con phố thương mại ven sông có vô số nhà hàng, quán bar và câu lạc bộ, có vài nơi là làm ăn đứng đắn, có vài nơi chỉ là vỏ bọc, thuận tiện cho việc kết nối thông tin tình báo.

“Annabel” là một quán bar kiểu hội viên nằm sát Đại sứ quán Nga. Đây là một tòa nhà thuộc kiến trúc thời Edwardian tuyệt đẹp. Nằm ngoài cửa là quốc kỳ Anh, khung cửa sổ bằng gang, đèn khí mờ mờ, thậm chí cả ghế sofa bên trong đều toát lên phong cách truyền thống Anh điển hình, bày biện thêm các loại vải đơn giản và đồ nội thất bằng gỗ chắc chắn với các đồ trang trí thanh lịch, trông vừa cổ điển vừa hiện đại.

Hầu hết các vị khách ở đây đều là các nhà ngoại giao. Họ thường đến thẳng quán bar sau giờ làm việc rồi mới về nhà. Ăn xong rồi nếu không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ đi đến quán bar, tụ tập tán gẫu với người đồng hình, sau đó say khướt rời đi.

Truyền thuyết kể rằng chủ quán rượu tên là Annabel, là một người phụ nữ gốc châu Á có thân phận bí ẩn, hiếm khi xuất hiện, hầu hết công việc kinh doanh của cô được giao cho trợ lý kiêm nhân viên pha chế.

“Vodka Martini, lắc thôi, đừng khuấy.”

Mỗi khi nghe người ta nói vậy, Im Dong Kwon lại không nhịn được lén trợn mắt, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo lời dặn, pha rượu xong đặt lên quầy bar.

Anh ta đã không còn là đặc công bên ngoài thích đao to búa lớn của năm đó nữa, biết 007 chỉ tồn tại trong tiểu thuyết – công tác tình báo thật sự cần phải cẩn thận, tỉ mỉ và vô cùng kiên nhẫn – cảnh giới tối cao của ẩn nấp là làm phai mờ sự chú ý của mọi người dù đứng lẫn trong đám đông, chứ không phải là đơn độc hành động.

Bề ngoài, Annabel không khác gì những quán bar lân cận, dưới tầng hầm có cánh cửa sau dẫn thẳng đến bờ sông Thames. Ban ngày lúc đóng cửa, nhân viên bốc xếp có thể đi đường thủy tránh tắc nghẽn thành phố; đến tối khi quán bar mở cửa, “khách hàng” làm xong chuyện chia nhau rời đi, thuận lợi che giấu tai mắt của người khác.

Tầng hầm nơi đây là một “nhà an toàn”, vì giao thông nhanh gọn, đầy đủ cơ sở vật chất, phục vụ lại chuyên nghiệp nên rất được khách hàng hoan nghênh.

Để giảm bớt nguy cơ rò rỉ bí mật, ngoài công nhân vệ sinh, DJ, người pha rượu không thể thiếu ra, thì sự an toàn tại hiện trường đều do một mình Im Dong Kwon đảm nhiệm.

Trong góc sau cửa chính có lắp đặt đèn tín hiệu xoay tròn, mỗi khi cửa mở sẽ phát ra ánh sáng màu đỏ sẫm. Ngoài đối phó với ma men trong quán, anh ta luôn dồn sự chú ý lên ngọn đèn kia, dù biết rõ mình không thể làm gì được cả.

“Sngel Special.”

Giọng đàn ông từ quầy bar đối diện truyền tới, trầm thấp khàn khàn khiến nhiệt độ chung quanh lạnh đi mấy phần.

Im Dong Kwon thở phào, pha nửa cốc cam với xi-rô lựu vào với nhau rồi tiện tay đẩy tới: “Lần nào cũng gọi đồ uống không cồn, anh chắc chắn là mình vào quán bar đấy chứ hả?”

Đôi môi mỏng nhấp lấy thứ chất lỏng màu đỏ, con ngươi màu xám luôn cảnh giác tình hình xung quanh, Lee Jung Ho mặc âu phục thẳng thớm, nhìn như một nhà ngoại giao thông thường: “Tôi bị dị ứng cồn.”

Người sau quầy bar hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường: “Lúc ‘mượn rượu làm càn’ đâu thấy anh bị dị ứng.”

Nhớ lại màn lúng túng bị bắt gặp lúc trước, khuôn mặt lạnh băng thoáng giãn ra, cầm ly lên toan rời đi nhưng bị đối phương giữ lại cổ tay: “Đi xuống xem chút đi.”

“Người tới rồi à?”

Im Dong Kwon gật đầu, trong mắt ngập tràn mong đợi: “Mới tới, cô ấy chịu trách nhiệm tiếp ứng.”

Lee Jung Ho uống cán ly cocktail, trả lại chiếc ly rỗng: “Anh đi với tôi chứ?”

“Thôi,” Im Dong Kwon nhận lấy ly đế cao, nhanh nhẹn bỏ vào bồn rửa, “Tôi sợ tôi không kiềm chế được.”

“Kiềm chế cái gì?”

Vặn tắt vòi nước, người đàn ông nghiến răng trả lời: “Giết người.”

Sông Thames chảy mãi cả ngày lẫn đêm khiến bầu không khí luôn luôn ẩm ướt, gia tăng chút phiền muộn u ám phần nào cho thành phố. Dọc theo cầu thang dẫn xuống tầng hầm có đám rêu loang lổ trải dài trên tường, mọc tràn lên trên, như một cái gai đen đẩy người vào vực thẳm vô tận.

Lee Jung Ho dừng lại trên bậc thang mấy giây, đợi khi ánh mắt đã thích ứng với ánh sáng mờ mờ thì mới đẩy cửa đi vào “nhà an toàn”.

Một người đàn ông đội khăn trùm đầu màu đen ngồi trên bàn phía đối diện, tay chân bị trói chặt, quần áo tả tơi, nhìn chẳng khác gì con dê con đang đợi làm thịt. Miệng ông ta phát ra tiếng kêu cứu ú ớ, nhưng lại bị vách tường dày nặng phong tỏa trong không gian bịt kín, không nhận được bất cứ sự đáp lại nào.

Nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Sourin và thuộc hạ của cô đâu, người đàn ông không rõ lai lịch này dường như đang chờ anh.

Dựng gậy vào bên tường, Lee Jung Ho chậm rãi tiến lên, tháo khăn trùm đầu ra, gật đầu chào người quen cũ: “Giám đốc Lee.”

Thân là giác đốc Cơ quan Tình báo Quốc gia Hàn Quốc, Lee Byeong Gi sớm biết mình đã bị lừa, chẳng qua vẫn không rõ cuối cùng rơi vào tay ai. Thế nên, khi ông ta nhận ra cặp mắt màu xám kia, trái lại còn thở phào: “… Quả nhiên là đám thổ phỉ các ngươi.”

Nghe thấy xưng hô đầy nhục mạ, Lee Jung Ho chẳng giận chẳng buồn, chỉ khoanh tay ngồi dựa vào sofa nhìn tù nhân trước mặt, khinh miệt nói: “Ông đang bày tỏ cảm ơn đấy à?”

“Cám ơn cái gì?”

“Cám ơn có người giúp ông vượt biên xuất cảnh, tránh tiếp nhận điều trần công khai, kéo dài thời gian vạch tội án, để Park Geun Hye sống hết nhiệm kỳ.”

Người bị trói cười nhạt: “Hệ thống phòng thủ khu vực tầm cao vào nước, thế lực quốc tế đổ dầu vào lửa, các xí nghiệp lớn đua nhau phản bội… Bất kể thế nào, bọn họ cũng sẽ không khiến Tổng thống vượt qua.”

“Ồ?” Lee Jung Ho hỏi ngược lại, “Các ông nên biết là mình làm nhiều việc bát nghĩa, có quá nhiều kẻ thù, dựa vào đâu nhận định là chính phủ Triều Tiên bắt cóc?”

Lee Byeong Gi nháy mắt, nhất thời không phản ứng kịp, nhưng vẫn cố chấp nói: “Vì anh đang ở đây.”

Sau khi đến đại sứ quán Luân Đôn, Lee Jung Ho luôn là con cưng của cánh ký giả truyền thông – diện mạo dễ phân biệt, khẩu âm không thể bắt bẻ, lý lịch vô cùng thần bí, đúng là thực hiện hóa ảo tưởng của mọi người về tinh hoa quyền lực. Thường xuyên xuất hiện trước công chúng đã hoàn toàn chấm dứt tiền đồ sĩ quan tình báo của anh, song lại thuận lợi đặt nền tảng cho công viẹc ngoại giao.

Dù hai người chưa từng gặp nhau, nhưng thông qua đủ đường dây cũng có hiểu biết cơ bản, huống hồ còn dùng tiếng mẹ đẻ trò chuyện, Lee Byeong Gi biết mình đang đối mặt với ai.

Đôi giày cao gót chạm sàn đá xanh và phát ra âm thanh giòn giã. Người phụ nữ ngắt lời hai bên bằng một tràng pháo tay lười biếng: “Viện trưởng Lee trung thành bảo vệ chủ, cung cúc tận tụy vì Đảng Hàn Quốc Tự do, đúng là xúc động biết bao.”

Sourin vừa thay quần áo, cô mặc bộ váy dài đen bóng, chậm rãi bước xuống cầu thang, như bóng ma đêm đầu độc lòng người.

Lee Jung Ho hít sâu, ép mình chuyển tầm mắt sang bàn đối diện: “Ông là thân tín của Park Geun Hye, lại kiêm nhiệm trưởng thư ký của nhà xanh, không thể sống cho đến khi kết thúc cuộc điều tra được —— ưu điểm lớn nhất của vượt biên xuất ngoại không phải là thoát khỏi sự giám sát của đội thanh tra đặc biệt, mà khiến người ta mất đi thân phận, trở thành kẻ không hộ khẩu không lường trước được sinh tử.”

Thân là cố vấn thâm niên của Đảng Hàn Quốc Tự do, Lee Byeong Gi dĩ nhiên biết thiệt lợi trong đó, nghe đến đây thì lập tức sầm mặt.

“Đừng tưởng là phụ nữ thì dễ bị bắt nạt,” Thợ săn cúi người áp sát con mồi mình, “Bà ta là con gái của Park Chung Hee, cũng có thủ đoạn máu lạnh như ông ta.”*

(*Cựu tổng thống Park Chung Hee bị chỉ trích và lên án như một nhà độc tài, xâm phạm quyền tự do, thủ tiêu dân chủ và quyền con người trong quá trình điều hành đất nước.)

Rốt cuộc hai vai giám đốc Cơ quan Tình báo cũng sụp xuống, đầu rũ thấp xuống trước ngực, hoàn toàn đánh mất khả năng chiến đấu.

Sourin vỗ tay, hai người mặc quần áo đen thần hinh cao lớn lập tức đi vào, dứt khoát nâng Lee Byeong Gi lên, khiêng cả ghế lẫn người lên xe tải ở ngoài cửa.

“Đưa đến đại sứ quán Triều Tiên, hiến lễ Ngày Mặt trời.”

Cô nói xong câu cuối thì cố ý nhìn sang Lee Jung Ho, trong giọng nói có cảm giác tùy tiện đặc biệt.

Lễ hội Mặt trời là ngày kỷ niệm ngày sinh của nhà sáng lập Kim Nhật Thành, đối với người Triều Tiên đây là dịp còn quan trọng hơn năm mới. Nếu có thể công bố thông tin quan viên Hàn Quốc đào tẩu vào đúng ngày này, nhất định sẽ khiến lãnh đạo tối cao vô cùng mừng rỡ.

Nhìn chiếc xe tải dần khuất, Lee Jung Ho cảm khái: “Nếu ông ta biết có ngày bị vất bỏ, thì không biết lúc trước có hạ lệnh ám sát Im Jin Kuan không đây.”

Dù nguyên nhân chính là thế nên Sourin mới có thể tương kế tựu kế, giúp một nhà chú Im Dong Kwon an toàn rời đi, sống cuộc sống mai danh ẩn tính cho tới nay.

“Đã làm ra chuyện thì dẫu có sám hối cũng vô dụng.” Đóng cửa lại, người phụ nữ xoay người tiến đến, “Anh định để em phải áy náy vì cái chết của Jae Woo đến bao giờ đây?”

Im lặng siết chặt tay, Lee Jung Ho khàn giọng đáp: “Em vốn không hề áy náy.”

Sourin nhún vai như không từ chối: “Nhưng anh lại muốn em có.”

“Chẳng lẽ không phải?!”

Anh dùng sức đấm mạnh một phát lên bàn, tiếng *rầm* vang vọng trong phòng: “Nếu không phải vì giúp Im Dong Kwon xuất cảnh, nếu tôi không chủ động liên lạc với băng Triều Tiên, thì có phải em vẫn định giấu tiếp không?!”

Sâu trong đôi mắt xám có ánh sáng như lửa như đuốc, có tức giận có hối hận, cũng có tự chán ghét mình, và còn cả giãy giụa cùng kiềm chế từ trước đến nay.

Rời khỏi Bộ Tư lệnh Bảo vệ, trở thành tùy viên quân sự trong đại sứ quán Triều Tiên ở Anh, đối với Lee Jung Ho đó là mệnh lệnh của cấp trên, không tồn tại lựa chọn khác; anh em bỏ mạng vì mình, người phụ nữ này thân là đầu sỏ lại chẳng chút áy náy, bất kể là gì anh cũng không vượt qua được khúc mắc này.

Nên dù Sourin có chủ động lấy lòng ra sao, hết lần này đến lần khác đến đại sứ quán tìm người, Lee Jung Ho vẫn chỉ có thể từ chối không gặp, dù cả người vô cùng đau đớn.

Mấy lần “lau súng cướp cò” lúc trước đều chỉ là ngoài ý muốn, anh nhắc nhở mình, hôm nay bất kể có ra sao cũng phải giữ vững ranh giới cuối cùng.

“Em không định giấu giếm, chỉ là không biết phải chủ động nói với anh thế nào mà thôi.”

Người phụ nữ tiến đến gần không một kẽ hở, mặc cho mập mờ lan tràn bốn phía.

Lee Jung Ho ngẩng đầu lên, định ổn định hơi thở thì lại phát hiện bản thân đã bị dồn vào góc tường, không thể trốn được nữa. Anh không dám giơ tay chạm vào đối phương, cũng chẳng dám tùy tiện lên tiếng, sợ tiết lộ cảm xúc thật.

Một lớp sương phủ lên đôi mắt xám nhìn Sourin.

Cô chủ động lùi ra sau nửa bước, giơ hai tay lên đầu hàng: “Em thừa nhận mình đã không để ý đến cảm xúc của anh, nhưng dù vậy cũng không thể thay đổi chuyện đã xảy ra được. Tin tức Lee Byeong Gi bị kêu gọi đầu hàng vừa tuồn ra, vị trí của anh ở đại sứ quán sẽ vững chắc, sau này có lẽ không cần giúp nữa…”

Lee Jung Ho nghẹn họng, suýt nữa cả lời nói cũng chẳng thể rõ ràng: “Có ý gì?”

Sourin tựa vào chiếc sofa cũ kỹ, chân vắt lên để lộ làn da trắng như tuyết: “Em phải đi rồi, Các hoạt động quân sự của Nga ở Syria đã chấm dứt, cần có người phụ trách kết thúc ở bên kia.”

Bao bàng hoàng xoắn xuýt đã nhường ngôi cho ngỡ ngàng thất thố, dù đối mặt với khảo nghiệm sinh tử thì Lee Jung Ho cũng chưa từng hốt hoảng như thế: “… Đừng đi.”

“Vì sao?”

Anh cau mày: “Đó là chiến trường, còn em là phụ nữ.”

Sourin cười phá lên: “Là ai vừa nói ‘đừng tưởng là phụ nữ thì dễ bị bắt nạt’?”

Người đàn ông chống lấy chân bị thương nửa quỳ xuống sàn nhà, nhưng miệng lưỡi khô ráp không nói được câu gì.

Đôi tay trắng muốt lướt qua cằm anh, ép hai người nhìn vào mắt nhau: “Em yêu anh.”

Như là lời thề lại như lời tuyên bố chủ quyền, thái độ không cho phép nghi ngờ, chặt đứt mọi phản kháng.

Dùng sức kéo Lee Jung Ho nghiêng người về phía trước, cho đến khi không còn khoảng cách nào. Thân nhiệt sôi sục qua lớp quần áo khiến linh hồn lắng xuống, anh nhắm mắt lại, mặc cho bản thân bị kích động chi phối, ngón tay lùa sâu vào suối tóc đen nhánh, dịu dàng hôn lên đó như bảo bối.

Cơ thẻ cọ xát sinh ra nhiệt, nhịp tim cộng hưởng qua bầu không khí, Sourin vừa đáp lại vừa dịu dàng dụ dỗ: “Nói đi, nói anh cũng yêu em.”

Người dân Triều Tiên khá bảo thủ, rất ít trực tiếp biểu đạt tình cảm, mà quân nhân chuyên nghiệp như Lee Jung Ho lại không hề có ý định bày tỏ. Hơn nữa, đối mặt với mệnh lệnh rõ ràng như thế, anh phát hiện mình không biết phải đáp lại thế nào, chỉ biết dùng hành động chứng minh quyết tâm.

Ngón tay dài như rắn xâm nhập thăm dò khoang miệng ấm áp của người đàn ông, lại vuốt ve lấy thớ thịt mềm bên trong: “Lee Jung Ho, em yêu anh, rốt cuộc anh có nghe thấy không hả?”

Bị dục vọng quét qua toàn thân, ý chí và linh hồn cùng đổ sạp xuống, chỉ còn lại bản năng kích động thúc đẩy anh tham lam mút mát ngón tay của đối phương, đưa đầu lưỡi liếm qua phần bụng không có vân tay.

Người đàn ông không trả lời, trái lại càng mạnh mẽ tiến sát đến, dùng sức hôn lên tai cô, cổ cô, cuối cùng là đến khóe miệng khẽ nhếch, phong tỏa lại bao lời truy hỏi như trừng phạt.

Sourin bất giác oằn mình, vuốt ve dọc xuống theo lưng anh, kéo vạt áo trong quần ra rồi lại đưa tay thăm dò, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc.

Lee Jung Ho bất thình lình run lên, cả người dừng lại giữa không trung, hai mắt đột ngột mở to, gần như không thở nổi, mơ hồ rên lên: “A…”

Người phụ nữ ngẩng đầu hôn anh, kiên trì dùng đầu lưỡi cạy mở môi răng ra, ép anh phải hòa quyện cùng mình. Đôi tay cô giống như đang thi triển ma pháp, chạm vào bộ phận yếu ớt, khiêu khích cơ thể run lên.

Sau đó cô quỳ xuống giữa hai chân anh, thả vùng bí mật ra, ngước mắt nhìn lên nghiêm túc nói: “Nói đi, nói anh yêu em.”

Hơi thở hòa hợp quanh quẩn chốn nhạy cảm, lăng trì mỗi một đoạn cuối thần kinh, không khác gì tra tấn.

Lee Jung Ho siết tay lên vai cô mới miễn cưỡng không ngã ra sau, mặt nhíu chặt, song vẫn không chịu đáp.

Sourin giơ tay vuốt ve lồng ngực người đàn ông cách lớp áo sơ mi, thuận thế kéo gấu áo ra, hôn lên vùng bụng phẳng lì. Đôi môi đỏ thắm mút mát cắn lấy, chóp mũi lướt qua giữa háng, khéo léo né tránh nơi cần an ủi nhất.

Mỗi một thớ thịt đều run lên, mồ hôi rỉ ra từ lỗ chân lông, áo quần trên người Lee Jung Ho ướt đẫm.

Hơi thở của cả hai ngày càng gấp gáp nặng nề, trong phòng nhuộm đẫm bầu không khí tình dục, âm thanh như nghẹn ngào lại như rên rỉ tràn ra khỏi mép, lại không biết là ai đang khẩn cầu ai.

Dưới quần dài ôm sát, đường cong nhấp nhô giãy giụa, vội vã khái vọng được hòa làm một cùng đối phương. Cô bắt đầu liều mạng cắn xé gặm nhấm, cho đến khi để lại dấu rắng cùng vết máu, nơi sâu nhất trong cơ thể ngày càng co rút nhanh và mãnh liệt, không giữ vững nổi.

Ngón tay lướt qua sống lưng, như ý nghe được âm thanh hít khí lạnh của anh, Sourin dứt khoát đứng dậy: “Anh đi đi, em gọi điện bảo Anton về.”

Vẫn đắm chìm trong sự kích thích cực độ của các giác quan, Lee Jung Ho đột ngột thức tỉnh, chỉ cảm thấy có thứ gì đó tắc nghẽn ở cổ họng khiến anh không thở nổi.

Anh nhớ Im Dong Kwon từng nói, người đàn ông Slavic khôi ngô kia là gay, vì để đảm bảo địa vị lãnh đạo trong lính Mamluk nên mới đóng giả làm tình nhân với Sourin. Tuy là thế, nhưng lúc đang nồng tình lại nghe thấy cô nhắc đến người này, Lee Jung Ho vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Là em ép tôi.”

Giọng khàn khàn như răng cưa chạm vào nhau, người đàn ông đè mình xuống, che lấp tia sáng cuối cùng trên đỉnh đầu.

Xâm nhập mạnh mẽ lại rất chậm, không có chỗ để thỏa hiệp. Trong đôi mắt xám lóe lên tia sáng âm u, biểu thị lòng kiên quyết trả thù. Chụp lấy cổ tay của Sourin, vừa ép đối phương tiếp nhận mình vừa di chuyển đầy chinh phục.

Cơ thể tan chảy, tín ngưỡng đã sụp đổ trước dục vọng, Lee Jung Ho cúi người hôn lên tất cả những nơi có thể chạm đến, tùy ý thưởng thức chiến lợi phẩm của mình.

Sau phản kháng ban đầu, cô bắt đầu thích ứng đón nhận, cánh môi khẽ mở ra, thấp giọng mị hoặc: “Nhanh lên…”

Da đầu căng ra, xương cụt cảm nhận được từng đợt tê dại, tiết tấu bị gián đoạn lúc đầu lại được anh kéo tiếp tục, mặc cho cơ thể biến thành cỗ xe mất khống chế, kéo hai người chạy đến hủy diệt vô tận.

“Yêu em,” Anh rên lên, vừa bất bình lại đầy tủi thân, “Em biết rõ là tôi yêu em.”

“Suỵt…”

Sourin giơ tay ôm lấy mặt anh, cảm nhận ướt át ở đầu ngón tay, sau đó tay cô vòng qua lưng anh, kéo người lại gần rồi mới tiếp tục hôn.

Lee Jung Ho phát ra tiếng gầm nhẹ, bất giác tăng thêm tốc độ, muôn đầu nghìn mối trong lòng hóa thành hành động, giúp chí ý lấy được chứng minh dễ dàng hơn.

Sourin đến cao trào thì đột nhiên la lên, hai người như dây mây quấn chặt lấy nhau, giải phóng bản thân trong tiếng rên và thở dốc vô tận, chạm tới thiên đường rồi chậm rãi rơi xuống.

Cứ vậy im lặng dựa vào nhau, trong dư âm thấm nhuần của tình ái, cam tâm trở thành tù nhân của đối phương.

Nước sông trôi lững lờ trăm ngàn năm qua nhẹ đập vào bờ kè. Trong ánh sáng mờ mờ, căn phòng cổ xưa u tối ngăn cách trần thế với giác quan, trong cơn mơ màng thôi miên bản thân trở nên bình tĩnh.

Anh ôm Sourin vào lòng, ngón tay lướt qua mái tóc dài của cô, nghe hô hấp của cả hai dần trở nên đều đều.

“Tôi biết em đã giết Shibata Takama.”

Mất liên lạc với nhân chứng được quân đội Triều Tiên bảo vệ, tùy viên quân sự ở đại sứ quán phải chạy đến hiện trường đầu tiên. Vết dao trên người nạn nhân sâu vào tận xương, rõ ràng là hành hình kiểu báo thù chứ không phải côn đồ đầu đường tấn công nhất thời.

Sourin vẫn nhắm mắt, nhưng trong giọng lại mang theo nụ cười, như thể hai người chỉ đang bàn luận chuyện thời tiết chứ không phải mạng người sống sờ sờ: “Anh muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói, chuyện của Jae Woo… đã qua rồi.” Lee Jung Ho thở dài thườn thượt, “Tôi biết em là ai, cũng biết em sống trong thế giới thế nào, tôi sẽ không ép em phải thay đổi, nhưng tôi cần em thành thật thẳng thắn.”

Lần này đến lượt Sourin thở dài: “Rất nhiều thời điểm, chỉ có vô tri mới là sự bảo vệ tốt nhất.”

“Tôi là đàn ông, không cần em bảo vệ.”

“Chậc chậc, chủ nghĩa đàn ông Đông Á đúng là thâm căn cố đế.”

Lee Jung Ho nghẹn lời, nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết: “Tùy em muốn nói thế nào cũng được.”

“Được rồi,” Lee Jung Ho hắng giọng, xoay mình nhìn anh, vử mặt tinh nghịch, “Em mang thai rồi.”

Lời dụ dỗ quá mức uy hiếp bị ép phải bày tỏ, không thể thỏa hiệp, xâu chuỗi các manh mối lại, Lee Jung Ho ngẩn người: “Không phải em…”

Lời thông báo lần ở trong căn cứ núi Kumsu đã xác nhận những gì cô nói sau cuộc hội ngộ tại Bình Nhưỡng – cơ thể bị tàn phá từ lâu đã mất đi khả năng thụ thai.

Sourin nhún vai, như thể cũng không biết làm sao: “Bác sĩ bảo chẳng qua khả năng mang thai là rất thấp.”

“Em đi khám rồi?!” Lee Jung Ho càng ngạc nhiên hơn.

Cô cúi đầu nhìn bụng mình, khóe miệng cong lên: “Mới chỉ có một tháng, chắc chỉ nhỏ xíu như hạt đậu thôi.”

Người đàn ông lập tức lùi ra, tay chân lóng ngóng: “Tôi… Chúng ta thế này, có thể làm hại đến con không?”

“Nghĩ gì thế hả?” Sourin búng vào đầu anh, “Con của anh và em có thể yếu đến thế sao?”

Lúc này Lee Jung Ho mới yên lòng, ôm ghì cô vào trước ngực: “Đừng đến Syria nữa, Luân Đôn rất an toàn, hẳn em và con có thể sống tốt.”

“Ai cũng có quyền theo đuổi cuộc sống tốt đẹp cả, đấy mới là lý do tại sao em phải đến Syria.”

Sourin nhìn anh, trong mắt tràn đầy ý chí kiên định và quyết tâm không dao động: “Địa ngục không đột nhiên xuất hiện, thế giới cũng cần có người trấn giữ. Anh ở lại đây làm bố của con em, yêu con và bảo vệ cho con, đừng để nó lớn lên như chúng ta.”

“Nhưng em đang mang thai!”

Người phụ nữ mỉm cười: “Sang năm mới thực hiện nhiệm vụ mà, sinh con xong rồi sẽ đi, không cần sốt ruột.”

Thấy mình không thể thuyết phục được đối phương, Lee Jung Ho dứt khoát thẳng thắn: “… Để đề phòng đào tẩu, nhân viên ngoại giao Triều Tiên phải ở riêng với gia đình. Nếu tổ chức biết tôi có con thì tuyệt đối sẽ không để tôi ở lại nước ngoài. Hay em định đưa con về Bình Nhưỡng?”

Giọng anh nghẹn ngào, trong giọng nói pha lẫn quá nhiều đau đớn.

Ước định giữa nội các bóng tối và lãnh đạo tối cao là bí mật, Lee Jung Ho cũng không biết được nguyên nhân thật sự mình đến Luân Đôn là gì.

Sourin mỉm cười: “Anh cho rằng vì sao Anton phải vất vả lấy được manh mối của Lee Byeong Gi như thế? Đây coi như là món quà của cha nuôi anh ta… Chỉ cần chính phủ Triều Tiên tiếp nhận thì sẽ để anh tiếp tục ở lại.”

Người lãnh đạo tối cao thích làm lớn thích công to, chắc chắn không thể bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy được – một giám đốc Cơ quan Tình báo đào tẩu càng có ý nghĩa hơn cuộc thử bom hydro nhiều.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, ý nghĩa của sự tồn tại đã được chứng minh, trong chớp mắt đạt được viên mãn, trái tim mềm ra như sắp sửa hòa tan. Lee Jung Ho không kiềm chế được cảm xúc, cuối cùng ôm lấy cô tỉ mỉ hôn lên, không nói thêm lời nào nữa.

Tối nay, trăng trên bầu trời Luân Đôn vừa to lại tròn, gieo rắc lên dòng sông Thames những điểm lấp lánh.

Cơn sóng mềm mại thăm thẳm, mọi người nằm trong cái ôm quên đi ban ngày, cho đến khi đêm tối dần tan biến.

– KẾT THÚC –


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.