Thốn Mang

Q.12 - Chương 22 - Hỗn Nguyên Thái Cực Giới

trước
tiếp

Thiên Nhàn Tử nghe thế Lê Sơn Lão Mẫu nói vậy không hiểu hết, rồi lại thấy Lý Dương không chào hỏi gì, đã lập tức thuấn di bỏ đi, không khỏi mơ hồ, rồi trừng mắt nhìn Lê Sơn Lão Mẫu nói:

– Lão Mẫu, rốt cuộc chuyện gì thế? Cái gì nghiệt duyên nói rõ ràng cho ta xem nào.

Lê Sơn Lão Mẫu thấy bộ dáng làm bộ hung dữ của Thiên Nhàn Tử, cười ha ha, nói:

– Thiên Nhàn, tu luyện nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn có tính trẻ con vậy sao, thật không hiểu với tâm tính của ngươi mà cũng có thể tu luyện đến cảnh giới như thế.

– Đừng đánh trống lảng, nói chính sự đi? Ngươi tựa hồ biết việc của Lý Dương, còn cái gì nghiệt duyên, nói mau ta nghe xem nào.

Thiên Nhàn Tử la lên.

Lê Sơn Lão Mẫu khẽ thở dài một hơi nói:

– Thiên Nhàn, ngươi cũng biết, ngàn năm trước, ta đáp lại lời mời của đại đế, đi Quỷ giới du lãm, trong quá trình du lãm, ta phát hiện ta một nữ tử thật tinh khiết, sau đó nhận nàng làm đồ đệ.

– Sự tình này ta biết. Việc này có quan hệ gì tới Lý Dương?

Thiên Nhàn Tử nghi hoặc nói.

– Thiên Nhàn, ngươi cũng biết mà, cô gái Bạch Tuyết này trong khi ở nhân gian là người yêu của Lý Dương đó, hai người yêu nhau rất sâu đậm, Lý Dương hôm nay đến Tiên giới, chính là để tìm kiếm Bạch Tuyết.

Lê Sơn Lão Mẫu cảm thán nói.

– Không đúng!

Thiên Nhàn Tử thập phần khẳng định nhìn chằm chằm vào Lê Sơn Lão Mẫu:

– Lão Mẫu, đồ đệ Bạch Tuyết của ngươi hồi sinh ở Quỷ giới đã bao nhiêu năm rồi?

– Khoảng hơn một ngàn một trăm năm.

Lê Sơn Lão Mẫu nói.

Thiên Nhàn Tử ha ha cười to lên:

– Hơn một ngàn năm mà thôi, thực lực Lý Dương hôm nay đạo hữu cũng thấy rồi, nếu so với Trấn Nguyên tử, so với ngươi và ta, còn mạnh hơn không biết bao nhiêu bậc, người có thực lực như thế, một ngàn năm trước, cũng ít nhất phải là Ma Đế. Hắn sao lại yêu một người ở nhân giới chứ. Còn nữa, hắn sao lại tùy ý để người mình yêu bị chết chứ?

Lê Sơn Lão Mẫu lắc đầu thở dài nói:

– Không, lúc trước khi Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn đến Lê Sơn, ta cũng hỏi họ về việc này. Không ngờ, Nguyên Thủy Thiên Tôn nói rằng trước đây khoảng một ngàn một trăm năm Lý Dương cũng chỉ là một con người bình thường!!!

– Làm sao có thể như vậy được?

Trong mắt Thiên Nhàn Tử tràn đầy vẻ nghi ngờ:

– Tuyệt đối không có khả năng. Đến cả Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, ngươi cũng biết mà, hắn vốn là Hỗn Độn Kim Linh, mặc dù đạt tới Yêu Đế cảnh giới cực nhanh, đã trải qua tu luỵên hàng trăm triệu năm, cũng không có cách nào khác từ Doanh Châu thuấn di tới Phượng Linh Châu. Lý Dương chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả Tôn Ngộ Không.

Hỗn độn Ngũ Hành Chi Linh, mặc dù xem như một đại bí mật. Nhưng Thiên Nhàn Tử có thể xem như một nhân vật thân cận với Đại Tôn nên cũng biết.

– Hừ, Hỗn Độn Kim Linh, ai biết chi tiết về Lý Dương này là cái gì. Bất quá ta thấy, Lý Dương không hề thua kém gì Tôn Ngộ Không đâu. Thiên Nhàn, còn một việc ngươi có lẽ không biết, lần này Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn tự mình đến Lê Sơn của ta, cũng vì sự tình của Lý Dương đó.

Lê Sơn Lão Mẫu vừa buột miệng nói ra, trong giây lát trong lòng Thiên Nhàn Tử đã suy nghĩ đủ thứ chuyện:

– Với thân phận Tam Thanh mà cả hai người tự mình đến, lại vì Lý Dương, chẳng lẽ có gì bí mật trong đó?

– Thiên Nhàn, ngươi cũng biết mà, Lý Dương cuối cùng có thể trở thành vị Đại Tôn thứ tư của Ma giới!

Lê Sơn Lão Mẫu cười nói.

– Còn nói nữa, xem khoảng cách thuấn di hắn xa như thế. Ta tin rằng hắn rất có thể trở thành Đại Tôn. Bất quá… Đại Tôn, ta cố gắng không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng gần như vẫn không có hi vọng gì như trước.

Thiên Nhàn Tử thở dài nói.

– Cứ theo như lời Nguyên Thủy Thiên Tôn thì Lý Dương này đúng là có tình cảm sâu đậm với đồ đệ Bạch Tuyết của ta, thậm chí còn trở thành chấp niệm rất lớn trong lòng hắn. Lý Dương này hôm nay đã tiếp cận với cảnh giới Thái Cực vô thượng đại viên mãn, cũng vì quan hệ với Bạch Tuyết, mà trong lòng có bị cản trở, không thể chính thức đạt tới viên mãn. Do đó… Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn liền dùng thần khí “Thái Cực đồ“ và “Thái Cực Phù Ấn” cùng nhau bày trận “Hỗn Nguyên Thái Cực Giới”, đem Bạch Tuyết nhốt vào Tuyết Phong.

Lê Sơn Lão Mẫu cảm thán nói.

– Thái Cực đồ, Thái Cực Phù Ấn?

Thiên Nhàn Tử lại chấn động một lần nữa.

Theo hắn biết, Thái Cực đồ này vốn là đệ nhất thần khí của Lão Tử, rồi sau đó Lão Tử bởi vì bại trong tay Xi Vưu. Giận điên người mới góp nhặt vô số thiên tài địa bảo, rồi luyện chế ra một kiện thần khí khác là cây quải trượng, quải trượng là do người luyện chế, lực công kích mặc dù rất mạnh, nhưng Thái Cực đồ lại do thiên địa sinh ra.

Thái Cực đồ có bao dung vạn tượng, khai thiên phách địa, ngũ hành thần thông.

Còn Thái Cực Phù Ấn có khả năng chống đỡ tất cả năng lượng công kích pháp thuật, cũng là một thần khí rất khó lường.

Hai vật này một khi sử dụng cùng nhau, sẽ hình thành “Hỗn Nguyên Thái Cực Giới”, Hỗn Nguyên Thái Cực Giới lợi hại đến cả Đại Tôn muốn phá vỡ, cũng gặp muôn vàn khó khăn, cho dù Xi Vưu tự mình đến nơi, dùng toàn lực công kích, cũng phải một thời gian rất dài mới có thể phá.

Lúc trước Xi Vưu bị Càn Khôn Đồ và Tam Thanh phù ấn dung hợp nhốt lại, trong nhất thời cũng không đột phá được, chứ đừng nói đến “Hỗn Nguyên Thái Cực Giới” còn lợi hại hơn.

– Hỗn Nguyên Thái Cực Giới, không hiểu sao Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng với Lão Tử dốc hết vốn liếng ra như thế.

Thiên Nhàn Tử thở dài nói.

Lê Sơn Lão Mẫu cũng gật đầu nói:

– Ai, đại chiến giữa Tiên giới Tam Thanh và Ma giới Tam Tôn, ngươi cũng biết mà. Lão Tử làm sao có thể để Ma giới sinh ra thêm một vị Đại Tôn nữa chứ? Chỉ đáng thương cho công sức bỏ ra ngàn năm, Lý Dương tìm mọi thủ đoạn, cho dù hắn cố gắng đến đâu cũng không có cách nào đoàn tụ với đồ nhi của ta.

Lê Sơn Lão Mẫu lại có vẻ thương cảm cho tình cảnh của Lý Dương.

Thiên Nhàn Tử nghĩ ngợi hồi lâu rồi cũng thở dài một tiếng.

Thiên Nhàn Tử có thể tưởng tượng được, một con người cho dù thiên tư tốt đến mấy, chỉ trong một ngàn năm đã đạt tới cảnh giới như thế, không trải qua những kinh nghiệm thương đau, tuyệt không có khả năng như thế tu luyện đến cảnh giới bây giờ. Ngàn năm gian truân, ai biết được đến cuối cùng lại trở thành công cốc.

– Bạch Tuyết đồ nhi của ta có người yêu như thế này, chẳng biết là hạnh phúc hay là bi ai.

Lê Sơn Lão Mẫu cười khổ nói.

Lê Sơn Lão Mẫu rất yêu đồ nhi của mình, nhưng lúc trước Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn tự mình đến, Lê Sơn Lão Mẫu đâu dám có ý kiến gì? Cứ mặc cho hai người bố trí Hỗn Nguyên Thái Cực Giới, rồi sau đó Lê Sơn Tuyết Phong đã trở thành cấm địa.

– Thiên Nhàn, ta đi nghỉ đây, việc Lý Dương phá trận, chúng ta cũng không có biện pháp nào đâu.

Lê Sơn Lão Mẫu nhìn về phía Tuyết Phong, trong mắt có nhiều tình cảm rất phức tạp.

Thiên Nhàn Tử cũng khẽ gật đầu:

– Ta cũng chỉ có thể chúc phúc hắn ở trong lòng thôi, tiếc quá, một thiên tài như thế, nếu vì thủ đoạn của Tam Thanh mà không thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn, đúng là một việc đáng tiếc.

Hai người cảm thán không thôi, rồi đi vào vào Lê Sơn hậu viện.

Trăm triệu ngàn năm mới có một thiên tài có thể cảm ngộ đại viên mãn, vô luận là Thiên Nhàn Tử, Lê Sơn Lão Mẫu, hay là Côn Bằng Yêu Đế, Âm Dương Ma Đế, những người siêu tuyệt này đã cố gắng rất nhiều để cảm ngộ được đại viên mãn nhưng cũng chỉ có thể đông viên lẫn nhau mà thôi.

Song bây giờ khó khắn lắm mới xuất hiện một người, nếu thực sự vì thủ đoạn của Tam Thanh mà không thể trở thành Đại Tôn, Thiên Nhàn Tử cũng cảm thấy tâm tình rất khó chịu. Thậm chí còn có loại cảm giác “thỏ chết cáo khóc” nữa.

Trong một khoảng sương trắng mênh mông, Lý Dương đứng ngoài Lê Sơn Tuyết Phong, nhìn mọi vật trước mắt.

“Đây là một giới? So với những gì ta từng trải qua ở thủy tinh thế giới còn lợi hại hơn nhiều.” Thần thức Lý Dương đảo qua, đã hoàn toàn phát hiện sự lợi hại của “Hỗn Nguyên Thái Cực Giới” trước mắt. Hỗn Nguyên Thái Cực Giới là “Hồn Viên Nhất Thể”, người nào tiến vào căn bản sẽ mất hết phương hướng, giống như rơi vào trong hư vô.

Đây là loại huyễn cảnh phi thường, đến cả Yêu giới Đại Tôn Phục Hi tự mình đến, chắc cũng không làm gì được.

Thái Cực đồ, Thái Cực Phù Ấn đều do thiên địa sinh ra, trong đó ấn chứa thần thông. Đến cả Tam Thanh tự mình cũng không thể hiểu hết được. Nhưng không hiểu cũng không quan trọng, bọn họ vẫn có thể sử dụng được. Khi bày ra “Hỗn Nguyên Thái Cực Giới”, Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn đã có thể kê cao gối mà ngủ ngon giấc.

– Chát!

Một cước của Lý Dương đá mạnh ra, bỗng vang lên một tiếng động chát chúa, rồi bỗng có một đạo thanh âm vang dội.

“Ta là Lão Tử, Lê Sơn Tuyết Phong đã bị Hỗn Nguyên Thái Cực Giới bao trùm toàn bộ, hỡi người xâm nhập. Ngươi sẽ bị giam vào khôn cùng hư vô, trọn đời không được siêu sinh, Hỗn Nguyên Thái Cực Giới là do thần khí Thái Cực đồ của ta và thần khí Thái Cực Phù Ấn của Nguyên Thủy sư đệ bố trí ra, chớ có tiến vào!”

Nghe thanh âm đó, Lý Dương cười cười.

“Lão Tử này lại muốn nói cho người khác biết đây là Hỗn Nguyên Thái Cực giới, còn nói cho người khác biết việc bố trí Thái Cực đồ và Thái Cực phù ấn, xem ra rất tự tin Hỗn Nguyên Thái Cực Giới không ai có khả năng phá được.” Lý Dương cười nhạt. Khoa chân vượt qua vài trăm thước, tiến vào khoảng không sương mù trắng xóa kia.

Hỗn Nguyên Thái Cực Giới.

Lý Dương lúc này đang tiến thẳng vào đó, Hỗn Nguyên Thái Cực Giới đích xác vô cùng lợi hại, Lý Dương vừa tiến vào đại trận, đã thấy xuất hiện vô số ảo ảnh khôn cùng trước mắt Lý Dương, không còn vật thể gì nữa, không còn phương hướng, tất cả đều trống rỗng.

Thậm chí còn không thể tưởng tượng được rốt cuộc mình làm sao lại có thể vào đây, vào đến rồi, cũng không thể ra khỏi…

“Hỗn Nguyên Thái Cực Giới này đến cả Đại Tôn đi vào, phỏng chừng dùng thần thức cũng không thấy gì cả. Đáng tiếc, Hỗn Nguyên Thái Cực Giới này căn bản không thể so sánh với với mê cung ở Cửu U Vực.” Trên mặt Lý Dương xuất hiện nụ cười tự tin, với thần thức của hắn, toàn bộ đại trận đều hiển hiện trước mắt.

Mê cung ở Cửu U Vực xem ra có liên quan với Hồng Quân Đạo Nhân, này Hỗn Nguyên Thái Cực Giới cho dù lợi hại, cũng không ảnh hưởng được đến thần thức của Lý Dương.

Thần thức như ánh mặt trời, xóa tan mọi hư vô.

Lý Dương tùy ý mà đi, tốc độ cực nhanh như thiểm điện. Cứ nhằm phía trước Hỗn Nguyên Thái Cực Giới mà cấp tốc đi tới, vô luận Lý Dương đi như thế nào, tựa hồ chung quanh tất cả đều không có biến hóa gì, vẫn là hư vô như trước, nếu là những người khác, phỏng chừng sẽ tuyệt vọng, nhưng Lý Dương lại bất đồng, vì hắn đã hiểu tất cả đại trận.

Một lát sau, thân hình Lý Dương đang cấp tốc đi tới bỗng đột nhiên giảm tốc độ, trước mắt xuất hiện một vật, trên mặt Lý Dương xem ra rất vui.

Một phù ấn đang lơ lửng trên cao trong không trung, trên phù ấn này có rất nhiều văn tự rất huyền ảo, trên mặt lại có hai luồng khí trắng vờn quanh.

Thái Cực Phù Ấn, đây chính là Thái Cực Phù Ấn, phá Thái Cực Phù Ấn là có thể phá “Hỗn Nguyên Thái Cực Giới”.” Trong mắt Lý Dương hiện lên chút hưng phấn, với thần thức của hắn, hoàn toàn xuyên thấu hư thật của đại trận này.

Thái Cực Phù Ấn, là khóa của trận, phá xong Thái Cực Phù Ấn, “Hỗn Nguyên Thái Cực Giới” chắc chắn bị phá. Còn Thái Cực đồ sẽ biến mất trong hư không vô tận, cũng chính là bản thể của Hỗn Nguyên Thái Cực Giới. Lý Dương chỉ có thể lựa chọn công phá Thái Cực Phù Ấn thôi.

– Hô hô…

Một cột sáng to lớn xuất hiện chung quanh Lý Dương quấn quanh thân thể hắn, cột sáng này là Ngũ Đại lôi điện bổn nguyên năng lượng kết hợp lại với nhau mà thành, ngũ hành năng lượng tác dụng tương hỗ, tương sinh tương khắc, uy lực gia tăng vô số lần.

Toàn lực công kích.

Lý Dương đinh đem toàn bộ tất cả bổn nguyên năng lượng trong cơ thể, một phần mười của năm đạo bổn nguyên mà hắn khống chế được tất cả đều đưa ra hết, ngũ hành năng lượng vô cùng cường hãn, thậm chí làm cả Hỗn Nguyên Thái Cực Giới cũng chấn động theo, cho thấy lực công kích cực mạnh của Lý Dương.

– Phá!

Hai mắt Lý Dương đỏ ngầu, phẫn nộ quát.

Giống như năm con thần long, cột sáng này ầm ầm đánh lên trên Thái Cực Phù Ấn.

– Ông…

Thái Cực Phù Ấn lắc lư rất mạnh, lưỡng khí hắc bạch cũng rung lên bần bật trên mặt ngoài phù ấn. Nhưng điều làm cho Lý Dương kinh hãi chính là cả Hỗn Nguyên Thái Cực Giới cũng chấn động theo. Một lát sau, ngũ hành năng lượng cạn kiệt, Lý Dương phải thu hồi ngũ hành bổn nguyên năng lượng lại.

Còn Thái Cực Phù Ấn nhưng lại không tổn hao chút nào.

“Nguyên lai… nguyên lai là như thế!” Trong lòng Lý Dương vô cùng phẫn nộ.

Thái Cực Phù Ấn lại và Thái Cực đồ hóa thành Hỗn Nguyên Thái Cực Giới hình thành một chỉnh thể, mình công kích Thái Cực Phù Ấn, nhưng Thái Cực đồ hình thành nên không gian đã cùng với Thái Cực Phù Ấn hóa giải hết lực công kích của mình.

“Ngay cả khóa trận cũng kết hợp với “Hỗn Nguyên Thái Cực Giới” thành một thể, công kích khóa trận, cũng giống như công kích cả đại trận. Nói như thế, ta làm sao có thể phá trận được?” Lý Dương rốt cục mất bình tĩnh.

Vốn tự tin, lúc này niềm tin bỗng sụp đổ.

Công kích Thái Cực Phù Ấn, cũng giống như công kích cả đại trận, hai đại bảo vật hình thành một giới, đến cả Xi Vưu có đến đây, cũng phải tốn một thời gian dài nữa là Lý Dương, một hai ngày căn bản không thể phá trận này được.

– Không có khả năng, nhất định có cực hạn!

Lý Dương đột nhiên lắc đầu nói:

– Ta lần lượt công kích, dùng ngũ hành bổn nguyên liên tiếp không dứt, Thái Cực Phù Ấn khẳng định sẽ không chịu được.

Nghiến chặt răng, nhất thời năm cột sáng như thần long hướng về phía Thái Cực Phù Ấn đánh tới.

– Oanh!… Oanh!… Oanh!… Oanh!… Oanh!…

Hết lần công kích này lại đến lần khác, mỗi lần đều là toàn lực công kích, sau khi ngũ hành bổn nguyên năng lượng bị cạn kiệt, sau đó lại tụ tập lại, một lần nữa được Lý Dương khống chế rồi tiếp tục công kích, cả Hỗn Nguyên Thái Cực Giới đã chấn động dữ dội.

Song… Thái Cực Phù Ấn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả một vết nứt cũng không có.

“Không, không thể như thế được, sao lại như vậy chứ, làm sao mà không có đến một vết nứt nhỏ!” Lý Dương cũng rất khẩn cấp, thần thức hắn thậm chí đã phát hiện ra Khương Tuyết trong Lê Sơn Tuyết Phong nữa, nhưng hắn vẫn không thể phá Thái Cực Phù Ấn này.

Thái Cực Phù Ấn, phòng ngự tất cả năng lượng công kích.

Thái Cực Phù Ấn sở trường nhất là chống lại năng lượng công kích, đối với công kích vật lí ngược lại không mạnh lắm.

Ngũ hành năng lượng của Lý Dương chính là năng lượng công kích, bất quá Lý Dương mới chỉ sử dụng được có một phần bổn nguyên năng lượng, nếu năng lượng đủ mạnh, cũng có thể phá hỏng Thái Cực Phù Ấn.

Nhưng bây giờ Thái Cực Phù Ấn và Thái Cực đồ kết hợp thành một chỉnh thể, lực phòng ngự so với một Thái Cực Phù Ấn lẻ loi mạnh hơn thập bội, hơn nữa Thái Cực Phù Ấn tự thân sở trường nhất là chống lại công kích năng lượng, công kích từ bổn nguyên năng lượng ngũ hành của Lý Dương cũng vô dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.