Thôn Phệ Tinh Không

Q.27 - Chương 60 - Một Lưới Bắt Hết

trước
tiếp

Tử Nguyệt Thánh Địa liên tục mấy lần đối phó với mình. Lúc trước nhúng tay vào chiến tranh nội bộ Vũ Trụ Nguyên Thủy, muốn hủy diệt gốc rễ Nhân Loại. Bây giờ lại muốn muốn hủy diệt mình trong Tấn Chi Thế Giới.

“May mà ta đạt được phong hào.”

“Nếu không lỡ trở tay không kịp, có thể tự bạo hủy diệt phân thân bảo trụ tính mạng đã là không tệ rồi. “ La Phong nghĩ lại mà sợ.

Nếu không có phong hào.

Sẽ có hai kết quả. Một trực tiếp bị Hộc Hậu giết chết, đó là chết thật, đến không thể chết lại nữa.

Hai là ý chí mình rất mạnh, có thể nhân lúc chưa rơi vào huyễn cảnh dùng chút thời gian tự bạo! Nếu có thể tự bạo, hai phân thân hủy diệt, bảo trụ được mạng, nhưng bảo vật mình mang theo, như Huyết Ảnh Đao Mộ Lăng Chi Chu, có thể sẽ thất lạc. Đặc biệt là Mộ Lăng Chi Chu. Nơi đó có cả Truyền Thừa Không Gian.

Đương nhiên Truyền Thừa Không Gian chỉ có người nhận truyền thừa mới vào được! Nhưng bên trong Truyền Thừa Không Gian cũng do phân thân năng lượng của mình khống chế. Nếu bị đối phương tìm được, đối phương cũng không vào được. Nhưng không vào được, thì bản tôn mình cũng sẽ không có cơ hội đi vào, chỉ có thể cho phân thân năng lượng một mạch ở trong Truyền Thừa Không Gian. Nhưng Truyền Thừa Không Gian sẽ luôn lưu lạc bên ngoài.

Tuyết Ung nhìn về phía La Phong:

– Ngân Hà, ngươi định xử trí hai vị thống lĩnh Hộc Hậu, Hỏa Trác Ngọ như thế nào?

– Hộc Hậu và Hỏa Trác Ngọ?

La Phong nhướng mày, hiển nhiên hơi giận.

Tuyết Ung liền nói:

– Hai người bọn họ trước đó cũng chẳng biết thân phận Ngân Hà, họ chỉ xem ngươi là quân sĩ bình thường, nên mới làm như vậy… Ngân Hà, ngươi có thể…

– Tuyết Ung.

La Phong cắt ngang:

– Ngươi yên tâm, ta còn không đến mức muốn mạng họ. Nhưng dám cưỡi trên đầu ta, ta cũng không dễ dàng buông tha họ như vậy.

Tuyết Ung mừng rỡ:

– Đương tự nhiên. Ngân Hà cứ việc nói, họ còn sống đã là ân huệ rồi.

La Phong gật đầu:

– Trừng phạt họ cũng đơn giản thôi…

La Phong nói một hơi, làm Tuyết Ung chớp chớp mắt, tựa hồ không ngờ người thừa kế Thần Vương Ngân Hà lại nghĩ ra thủ đoạn xử trí như vậy.

– Hiểu rồi chứ?

La Phong nói.

Hỏa Trác Ngọ, Hộc Hậu chật vật không chịu nổi. Bị sợi dây do khí lưu ngưng tụ thành trói chặt, không thể động đậy, đều nằm trên mặt đất. Bề ngoài chật vật, nhưng nội tâm còn lo lắng bối rối hơn nữa. Hai người bọn họ đều nhìn La Phong, Tuyết Ung gần đó. Nhưng mặc dù thấy, cũng căn bản không nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người.

– Hộc Hậu, ngươi lần này hại khổ ta rồi.

Hỏa Trác Ngọ vừa tức vừa giận.

– Ta cũng bị hại khổ mà.

Hộc Hậu không kìm được nói:

– Ta nào biết, lúc trước ta chỉ biết là người cao nhất Tấn Chi Thế Giới chúng ta chính là Tứ Đại Tướng Quân. Bây giờ đột nhiên lòi đâu ra một Ngân Hà đại nhân! Tấn Chi Thế Giới chúng ta hiển nhiên không như bề ngoài chúng ta thấy, phỏng chừng thần bí hơn nữa. Không ngờ chúng ta lại vén nó lên.

Hỏa Trác Ngọ cũng khổ sở lắc đầu.

Tấn Quốc bị diệt, nhưng năm đó đi theo Thần Vương bệ hạ chinh chiến có một vài cường giả nghịch thiên của Tấn Quốc. Có khá nhiều người còn mạnh hơn cả Tứ Đại Tướng Quân. Có lẽ Ngân Hà này, chính là một siêu cường gả năm đó đi theo Thần Vương bệ hạ mà vẫn còn sống…

– Đợi đi.

– Hy vọng có thể sống.

Hỏa Trác Ngọ, Hộc Hậu nằm trên mặt đất chờ đợi.

Ngay lúc này, Tuyết Ung xa xa tướng quân đã bay tới.

– Tướng quân.

– Tướng quân.

Hai người bọn họ mắt sáng lên. Họ cũng đều là những bộ hạ cũ của tướng quân, hẳn là có cơ hội sống sót.

Tuyết Ung tướng quân đi tới, nhìn Hỏa Trác Ngọ và Hộc Hậu nằm trên mặt đất, liền nói ngay:

– Hai người các ngươi vận khí tốt, Ngân Hà đại nhân không đến mức muốn mạng hai người các ngươi.

Hộc Hậu, Hỏa Trác Ngọ nhất thời thở phào một hơi.

Còn sống là tốt. Còn sống là tốt! Nếu chết trong chiến tranh với các thế lực khác thì thôi, nhưng chết ngay trong địa bàn mình thì quá khó chịu.

– Nhưng tử tội có thể tha, trừng phạt thì khó thoát.

Tuyết Ung tướng quân liếc nhìn hai người bọn họ:

– Hai người các ngươi thời gian vô tận đến bây giờ tích lũy được rất nhiều quân công, cũng có không ít bảo vật trong người. E hèm… tất cả quân công, tất cả bảo vật của các ngươi đều bị tước đoạt, xem đó là khiển trách.

– A!

Hộc Hậu, Hỏa Trác Ngọ kinh ngạc trợn tròn mắt.

Trời, sao lại như thế?

Việc này, việc này, cũng quá…

– Không nghe à?

Tuyết Ung tướng quân nhíu mày quát:

– Đưa bảo vật lưu lại, còn không đi?

Sợi dây bằng khí lưu trên người Hỏa Trác Ngọ, Hộc Hậu cũng tự động phân chia rồi tan mất.

– Không để lại bảo vật, muốn lưu lại sao?

Trong con ngươi Tuyết Ung tướng quân lóe lên ánh sáng lạnh giá. Ngân Hà có thân phận như thế nào chứ? Là người nhận truyền thừa quan trọng nhất của Thần Vương bệ hạ. Đối với Thần Vương mà nói, một tướng quân nói bỏ qua là có thể bỏ qua. Nhưng người thừa kế lại khác hẳn. Hai Hư Không Chân Thần nho nhỏ còn mặc cả à?

– Dạ dạ dạ.

Hỏa Trác Ngọ nói trước:

– Cảm ơn Ngân Hà đại nhân tha mạng, cảm ơn tướng quân hỗ trợ.

Rào…

Bên cạnh nhất thời xuất hiện một đống bảo vật, trong nháy mắt tất cả bảo vật dòng cơ giới, bảo vật linh hồn, áo giáp binh khí thậm chí tất cả vật liệu khác của Hỏa Trác Ngọ đều lưu lại không thừa một chiếc. Đến cả áo giáp trên người hắn lúc này cũng chỉ còn là thần lực ngưng tụ thành.

– Hả?

Tuyết Ung nhìn về phía Hộc Hậu.

Hộc Hậu tuy không cam lòng, nhưng cũng không muốn chết:

– Ta cũng thế.

Khoảnh khắc sau

Hộc Hậu, Hỏa Trác Ngọ lưu lại một đống bảo vật, rồi chật vật bay đi. Lúc chạy đi, họ rốt cuộc cũng không còn rầm rộ như lúc trước. Hộc Hậu cũng không phi hành mà lưu lại cầu vồng nữa, mà lủi thủi rời đi một cách âm thầm. Không có quân sĩ nào khác phát hiện cảnh này.

– Họ đi rồi.

Tuyết Ung tướng quân nói.

– Ừm.

La Phong đi tới. Nhìn tất cả bảo vật trên mặt đất, gật gật đầu, vung tay lên. Tất cả đều thu hồi.

– Ta cũng đều dời quân công của hai người bọn họ cho ngươi rồi.

Tuyết Ung tướng quân cảm thán nói.

– Tên này … chiêu này ác thật. Khi còn là Pháp Tắc Chi Chủ, Chân Thần, còn có nhiệm vụ quân đội có thể thu được quân công. Nhưng đợi sau khi thành Hư Không Chân Thần, lại căn bản không còn nhiệm vụ quân đội nữa. Muốn thu được quân công vô cùng khó khăn. Ngươi lại thoáng cái tước đoạt sạch toàn bộ thu hoạch của họ suốt một thời gian vô tận.

La Phong cười, hắn đương nhiên hiểu.

Bên trong Tấn Chi Thế Giới vốn là như thế. Pháp Tắc Chi Chủ, Chân Thần đều có nhiệm vụ quân đội, nhưng đám Hư Không Chân Thần nếu có nhiệm vụ, thì để làm gì? Chẳng lẽ đi giết Hư Không Chân Thần khác trong Tấn Chi Thế Giới sao?

Do đó họ cũng không có nhiệm vụ quân đội.

Trừ phi có một tên Hư Không Chân Thần ngu xuẩn dám khiêu khích quân đội, mới có thể phái ra vài Hư Không Chân Thần đi hành quyết. Lúc này mới có quân công phát ra. Nhưng khiêu khích quân đội? Có mấy Hư Không Chân Thần lại ngu xuẩn tới mức dám can đảm khiêu khích quân đội? Do đó đám thống lĩnh Hư Không Chân Thần bình thường phương pháp duy nhất có thể kiếm được quân công chính là, làm thống lĩnh quân đội, dạy dỗ binh lính có công, nên sẽ được ban cho một bộ phận quân công.

Nhưng như vậy, quân công tích lũy quá chậm.

Tuyết Ung tướng quân cũng rời đi.

La Phong thì đi tới điểm quân bị. Vừa mới tiến nhập đại điện, nhất thời thế giới biến ảo.

– Rào!

Một thân ảnh kim quang xuất hiện trước mặt La Phong, vô cùng cung kính:

– Bái kiến Ngân Hà đại nhân.

La Phong nở nụ cười. Mỗi quân sĩ đi vào đều sẽ chạm mặt thân ảnh kim quang. Chỉ là lúc trước thân ảnh kim quang lãnh khốc vô cùng. Còn lúc này lại rất cung kính.

“Chung quanh lại không có một quân sĩ nào. “ La Phong nhìn chung quanh. Chung quanh trống không, hiển nhiên La Phong được dẫn tới một khu vực độc lập.

– Ngân Hà đại nhân, đây là Quân Bị Hoàn.

Thân ảnh kim quang lật tay. Trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng tròn tinh xảo

– Ngân Hà đại nhân dựa vào Quân Bị Hoàn, có thể tùy thời tiến vào Quân Bị Thế Giới, chỉ cần ở Tấn Chi Thế Giới là có thể tiến vào Quân Bị Thế Giới. Không cần lần nào cũng đều đến điểm quân bị.

La Phong sáng mắt lên.

– Quyền hạn của Ngân Hà đại nhân đương nhiên sẽ được Quân Bị Hoàn.

Quân Bị Hoàn trong tay thân ảnh kim quang bay thẳng đến trước mặt La Phong.

La Phong đưa tay ra nhận lấy.

– Ta muốn tra xem ba kỷ nguyên gần đây, mọi tin tức về Pháp Tắc Chi Chủ gia nhập tứ đại quân đội.

La Phong nói

– Còn nữa, có thể mô phỏng khí tức quân sĩ không?

– Đương nhiên, khí tức sinh mạng là xác nhận chuẩn xác nhất về thân phận họ, đương nhiên có thể mô phỏng.

Thân ảnh kim quang nói:

– Ngân Hà đại nhân có đủ quyền hạn.

Nhất thời rào rào rào

Không gian bên cạnh bắt đầu xuất hiện rất nhiều thân ảnh. Tất cả đều mô phỏng ra thân ảnh các quân sĩ, đều là những quân sĩ trong ba kỷ nguyên gần đây gia nhập vào tứ đại quân đội. Liếc mắt nhìn cũng thấy mênh mông.

“Nhiều thật. “ La Phong nghĩ thầm: “ May mà chỉ là ba kỷ nguyên.”

La Phong xem như một nhóm sớm nhất. Tiến vào Tấn Chi Thế Giới cũng mới có trên hai nhiều kỷ nguyên. Tử Nguyệt Thánh Địa phái tới quân sĩ, tự nhiên khẳng định là một trong những người này.

“Bắt đầu.”

La Phong nhanh chóng bắt đầu xem xét.

Tốc độ ý thức, tốc độ cảm ứng thần lực của cường giả nhanh như thế nào chứ? Vẻn vẹn chỉ một lát, hắn đã nhanh chóng sàng lọc ra.

“Gia nhập tứ đại quân đội tổng cộng có 96 người từ Tử Nguyệt Thánh Địa. “ La Phong thầm nói.

Kỳ thật Tử Nguyệt Thánh Địa phái tới không chỉ chừng đó. Chỉ là gia nhập quân đội yêu cầu tiến hành sàng lọc. Tử Nguyệt Thánh Địa dù chuẩn bị kỹ như thế nào, cũng không thể đảm bảo tiến vào trăm phần trăm.

“96 người này, phải giết hết… “ La Phong thầm nói: “ Phải một lần giải quyết, không thể chậm chạp. Một khi làm chúng cảnh giác, chẳng mấy chốc chúng sẽ chuồn mất.”

“Hả?”

“Không đúng!”

Lúc đang suy tư làm thế nào để giết 96 Vũ Trụ Chi Chủ của Tử Nguyệt Thánh Địa này, La Phong hơi biến sắc: “ Nếu lần này giết, không phải sẽ làm Tử Nguyệt Thánh Địa cảnh giác sao? Vậy, kỷ nguyên kế, Tử Nguyệt Thánh Địa có thể phái Vũ Trụ Chi Chủ vào đây nữa không?

Vũ Trụ Nguyên Thủy, Nguyên Thủy Bí Cảnh.

Bên trong U Hải Vô Tận.

– Sư phụ.

Trong sóng biển mênh mông cuồn cuộn, một thân ảnh hiện ra. Chính là La Phong.

– La Phong.

Hỗn Độn Thành Chủ nhìn La Phong:

– Ngươi nói, ngươi có quyền hạn giết chết tất cả Vũ Trụ Chi Chủ Tử Nguyệt Thánh Địa tại Tấn Chi Thế Giới à?

– Ừm.

La Phong gật đầu.

Nhiệm vụ Ô Khải Lâu, giao dịch giữa mình và Thần Vương, thì La Phong vẫn không đến mức nói hết.

– Tử Nguyệt Thánh Địa, từ trước đến nay vẫn đối nghịch với Nhân Loại ta.

La Phong thấp giọng:

– Lần này nếu không có nhờ quyền hạn của ta ở Tấn Chi Thế Giới tăng lên, thiếu chút nữa là bị họ đánh chết. Lần này nhất định phải trả thù chúng. Để đám Tử Nguyệt Thánh Địa trong mấy thời đại luân hồi kế tiếp cũng không thể hồi phục nguyên khí. Nhưng ta suy nghĩ, kỷ nguyên thứ hai cũng chỉ đi vào một bộ phận. Kỷ nguyên thứ ba thì phỏng chừng họ còn đi vào nhiều hơn. Bây giờ cũng gần tới kỷ nguyên thứ ba. Đến lúc đó một lưới bắt hết!

Hỗn Độn Thành Chủ sáng mắt lên, gật đầu lia lịa:

– Hay lắm! Kỷ nguyên đầu tiên chỉ là lục lọi. Kỷ nguyên thứ hai họ cũng chỉ đi vào bộ phận. Kỷ nguyên thứ ba mới có thể đi vào nhiều hơn. Lúc này, các thế lực lớn Vũ Trụ Hải ta mới xem như khoảng chừng đi vào đó hơn phân nửa. Muốn động thủ, đích xác nên đợi đến kỷ nguyên thứ ba!

– Còn nữa! Không chỉ riêng phải động thủ với Tử Nguyệt Thánh Địa.

Hỗn Độn Thành Chủ liền nói:

– Còn phải động thủ với phe liên quân. Phe liên quân và ta trận doanh nhân loại vẫn luôn luôn tranh đấu. Bây giờ phe chúng ta mặc dù chiếm chút thượng phong, nhưng chính thức đạt được ưu thế tuyệt đối thì không biết phải cần bao lâu. Ngươi đang ở Tấn Chi Thế Giới, cho chúng một cú tận diệt. Lúc đó thực lực Yêu Tộc, Trùng Tộc, Tộc Cơ Giới nhất định sẽ suy yếu, sẽ không còn thực lực chống cự nữa.

Trong mắt Hỗn Độn Thành Chủ lóe lên vẻ điên cuồng lẫn chờ mong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.