Thôn Phệ Tinh Không

Q.4 - Chương 123 - Tâm Linh Lột Xác

trước
tiếp

– Cát trong sa mạc.

La Phong khẽ gật đầu, hơi cảm thán.

– Không, ngươi không biết đâu.

Lý Đạt Uy lắc đầu nói:

– Không có chính thức trải qua năm tháng giãy dụa vì sinh tử, ngươi căn bản không thể giải thích được tâm tình của ta về nhân sinh cuộc đời đâu!

La Phong giật mình.

Lý Đạt Uy cảm thán nói:

– Ta sinh ra vào thời kỳ đẹp nhất. Năm ta sinh là năm 97, khi Hương Cảng được trao trả về! Gia cảnh ta không tính là phú quý, cũng xem như thường thường bậc trung. Lớn lên vô ưu vô lự, ta chơi trò chơi mạng, xem tiểu thuyết mạng, mỗi ngày ba mẹ nói ta vài câu, ta đã cảm thấy khó chịu.

La Phong kinh ngạc nhìn Lý Đạt Uy…

Trò chơi mạng, tiểu thuyết mạng? Bây giờ, tất cả học sinh ngoài giờ học thì phần lớn thời gian đều ở vũ quán, trở thành vũ giả mới là sự theo đuổi của thanh niên.

– Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Đó là thời đại hòa bình, ngươi không hề trải qua, do đó ngươi không tưởng tượng ra đâu.

Lý Đạt Uy khẽ mỉm cười, trong ánh mắt có vẻ như hồi ức

– Lúc đó, chúng ta còn có thể cãi nhau trên hệ thống diễn đàn, chúng ta có thể ra ngoài liên hoan dạo chơi ngoại thành, thật là vô ưu vô lự!

– Nhưng…

– Năm 2015! Chính là tháng một năm 2015!

– Chúng ta từ thiên đường trong nháy mắt rơi xuống địa ngục! Năm ấy, ta đang chuẩn bị tham gia thi vào trường cao đẳng… Nhưng, ta không thi vào trường cao đẳng được!

– Bệnh dịch phủ xuống!

– Virus thông qua không khí truyền ra toàn thế giới, chỉ cần hít phải, đều bị lây bệnh.

– Chung quanh các bằng hữu đều chết, bạn gái mà ta thầm yêu, huynh đệ chơi bóng rổ với ta, hàng xóm ta, còn có vài huynh đệ trong nhóm trò chơi mạng, cả đám đều chết cả! Lúc đó ta gần như tan vỡ, cảm thấy đây là một cơn ác mộng…

– Đáng tiếc sau đó ta mới biết, đó chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng mà thôi!

– Sáu tháng cuối năm năm 2015, vô số đám quái thú biến dị tụ tập vào vùng thành phố nhân loại, phát động tiến công! Ngay từ đầu, cuộc chiến đấu rất vụn vặt, sau đó thành chiến tranh điên cuồng! Chúng ta không hề quan tâm tới đám quái thú dã man, cho là chúng sẽ bị lửa đạn của nhân loại đánh tan tác, nhưng chúng ta đã sai!

– Tai nạn chính thức đã bắt đầu!

– Thành phố bị công phá, nhân loại bắt đầu đào vong! Suốt gần sáu năm đào vong, ta lần lượt đi sát qua tử thần mấy lần. Mỗi lần đều cố gắng, chỉ cần thất bại là tử vong. Do đó ta phải căng người lên. Từ một thanh niên đơn thuần chưa từng trải, biến thành chiến sĩ thiết huyết tâm ngoan thủ lạt!

Lý Đạt Uy trầm giọng:

– Gần sáu năm đó, ta tận mắt thấy cha ta chết vì ta!

– Ta thấy trong lúc sinh tử đào vong, bạn gái ta mất mạng trong miệng quái thú, còn ta chỉ có thể cắn răng mà nuốt lệ đào vong!

– Ta lần lượt khổ luyện, liều mạng ép năng lực thân thể!

– Rốt cục, nhân loại bằng vào pháo laser và vũ giả cường đại, hình thành thế giằng co với quái thú trên lục địa.

Từ đó, Thời kỳ Đại Niết Bàn chấm dứt.

– Nhân loại tiến vào thời kỳ ‘Căn Cứ Thị’. Còn ta… cũng gia nhập quân đội!

– Thoáng cái đã ba mươi năm qua rồi.

Lý Đạt Uy cười rất tùy ý, nhưng La Phong lại cảm thấy vẻ tươi cười đó pha lẫn quá nhiều đau khổ

– Ba mươi năm, chiến tranh giữa nhân loại và quái thú, mặc dù không lớn như thời kỳ Đại Niết Bàn, nhưng lại không hề đình chỉ.

Lý Đạt Uy lắc đầu nói:

– Ngươi có biết, trên ba mươi năm qua, chỉ cần nói về quân đội mà ta chỉ huy, đã chết bao nhiêu người không?

La Phong sửng sốt.

– Những làn sóng người mới thay cho người cũ… Ta cũng không nói được con số chuẩn xác.

Những tờ giấy báo tử vong phát về gia đình họ, họ đều đã chết vì sự sinh tồn của nhân loại.

– Trong mắt Lý Đạt Uy hiện lên chút bi ai

– Nhưng, ta phát hiện ra một việc. Đám quái thú trong hải dương mỗi năm đều tiến công, mỗi lần ta lại gặp phải một vài chủng loại quái thú mới, những quái thú lợi hại hơn.

– Điều này nói lên điều gì?

Lý Đạt Uy nhìn chằm chằm vào La Phong

– Nó nói rằng, quái thú hải dương không ngừng cường đại!

– Ta sợ!

– Ta rất sợ.

Trong mắt Lý Đạt Uy mờ ảo có một chút nước mắt

– Nhân loại không thể chủ động tiến công, quái thú sống ở hải dương có thể biến dị không ngừng, tiếp tục cường đại. Ta sợ có một ngày… Nhân loại sẽ bị diệt vong!

La Phong cảm thấy chấn động.

– Nhưng quái thú hải vực muốn tấn công nhân loại là phải thông qua đường sông, từ hải dương xông vào lục địa. Do đó…

– Cả đời ta chính là muốn ngăn trở nó, tuyệt không để cho chúng dễ dàng tiến bước! Tìm mọi cách ngăn trở càng xa, thì hòa bình ở Căn Cứ Thị lại càng lớn. Từ khi ta làm tư lệnh quân khu Đông Nam, suốt 11 năm sáu tháng ba ngày, quái thú hải vực không thể đi dọc theo sông Hoàng Phố mà tiến lên được một bước nào!

La Phong nghe thế cảm thấy trong lòng dậy sóng, trong lòng bắt đầu chính thức tôn trọng vị trưởng bối trước mắt! Vì có sự nỗ lực của họ, một vài thanh niên như mình mới có thể sống an ổn ở Căn Cứ Thị.

– Cả đời này ta sẽ đánh với đám quái thú hải vực đó!

– Ta thiết tưởng… con cháu ta sau này còn có tương lai, còn có hy vọng!

Lý Đạt Uy nhẹ giọng nói.

Nhưng tương lai, còn có hy vọng chăng?

Đúng vậy! Nếu Căn Cứ Thị lại bị đánh hạ, tương lai con cháu còn có hy vọng gì không?

– La Phong.Lý Đạt Uy vỗ nhẹ nhẹ vai La Phong

– Thời đại bây giờ, nhân loại muốn sinh tồn được chỉ có thể dựa vào hai chủ bài. Một là ‘Pháo laser’ công nghệ cao. Cái kia là vũ lực cá nhân, những vũ giả cường đại như ‘Hồng’.

– Nhân loại muốn sinh tồn, một là, phát minh ra vũ khí lợi hại hơn pháo laser bây giờ!

– Hai là, xuất hiện nhiều loại tuyệt thế cường giả như ‘Hồng” “Lôi Thần” hơn. Thậm chí còn xuất hiện người vượt qua cả “Hồng’ và “Lôi Thần”!

Lý Đạt Uy nhìn La Phong:

– La Phong, lúc ta còn trẻ, không ai dạy ta, đi vào lối rẽ, bây giờ trở thành chiến thần trung cấp đã là đến đỉnh rồi. Không có hy vọng tiến bộ.

– Ngươi khác hẳn! Ngươi năm nay còn không tới 20 tuổi… La Phong, một tồn tại trên cấp chiến thần, có thể so với trăm vạn đại quân! Còn “Hồng”, ‘Lôi Thần”, càng siêu tuyệt hơn, cường đại vô cùng.

– Bây giờ nhân loại có thể sinh tồn hòa bình ở Căn Cứ Thị như vậy, chính là nhờ năm đó Hồng đi đàm phán với vô số quái thú ‘Vương cấp’ trên lục địa. Do đó, một người như ‘Hồng” có thể so ngang với quân đội một quốc gia.

– Ta hy vọng… Ngươi có thể đi đến bước đó.

Đưa mắt nhìn trời cao, La Phong đáp phi cơ chiến đấu thông minh rời đi. Tư lệnh Lý Đạt Uy vẻ mặt phức tạp, thấp giọng thì thào: “Ta đã già rồi. Nhưng La Phong ngươi… còn có khả năng vô hạn.”

Căn cứ chiến tranh trên sông Hoàng Phố, khi Lý Đạt Uy đưa La Phong ly khai đã nói mấy lời, làm trong lòng La Phong dậy sóng.

Lúc trước liều mạng tu luyện, mục đích của La Phong là để cha mẹ sung sướng, để đệ đệ có thể đứng lên! Từ sau khi trở thành chiến thần vô địch, La Phong mặc dù vẫn cố gắng, nhưng tận đáy lòng đã cảm giác thấy không còn nhiều áp lực lắm.

Cừu nhân ‘Lý Diệu”? Sớm không để vào mắt rồi.

Thân nhân? Sống quá tốt.

Tiền bạc? Bây giờ tiền bạc đối với mình đã không còn ý nghĩa quá lớn nữa.

Quyền lực địa vị? Đến cả các người đứng đầu tập đoàn tài chính gia tộc, quân đội, những người cao nhất phía chính phủ, ai nấy đều nhiệt tình với mình

– Ba mẹ

Tiểu khu Minh Nguyệt, La Phong vừa về nhà.

– Đã về rồi à, đã nấu xong điểm tâm cho con rồi đấy, cô Tần ơi…

Cha hắn đang đọc sách vội hô.

– Đệ đệ con ra ngoài chạy bộ rồi. Chân nó mọc ra xong, lại thích chạy bộ.

Cha hắn rất vui vẻ

– Được rồi, tiểu Phong. Con chừng nào thì tính việc kết hôn đây. Ba với mẹ con bây giờ không muốn gì khác, chỉ nghĩ được ôm cháu thôi.

La Phong ngồi trước bàn ăn.

Uống bát cháo gạo nóng hầm hập, nghe cha nói đủ chuyện, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc. Ở căn cứ chiến tranh, các chiến sĩ chiến đấu bất chấp tính mạng, còn ở Căn Cứ Thị, những cư dân bình yên sinh sống… Có lẽ, đây là nguyên nhân mà tư lệnh Lý Đạt Uy và vô số quân nhân phải liều mạng.

– Alô, A Văn.

Ngồi trên mặt đất phòng luyện võ, La Phong cầm điện thoại di động cười nói:

– Cái gì, nghỉ hè năm nay ngươi đưa bạn gái ngươi ra nước ngoài du lịch một chuyến? Tiểu tử ngươi thật lãng mạn. Ừ ừ, được rồi, nhưng thời gian gần đây ta bận, cuối tháng ta còn phải ra ngoài! Trở về sẽ tìm ngươi sau, Ừm, cứ như vậy đi!

Trên mặt La Phong đầy vẻ tươi cười, A Văn là bạn học với La Phong ngày xưa.

Cha mẹ hắn cũng đã hoàn toàn hạnh phúc, đệ đệ và bạn gái hắn đang yêu cuồng nhiệt…

La Phong trong lòng hồi ức lại câu nói của tư lệnh Lý Đạt Uy… “Ta thiết tưởng… bọn con cháu ta sau này còn có tương lai, còn có hy vọng!”

“Còn có tương lai, còn có hy vọng!” La Phong lẩm bẩm nói “Ta cũng muốn ba mẹ ta có thể an hưởng tuổi già, ta cũng muốn đệ đệ ta tương lai cưới vợ sinh con, nuôi dạy nhi tử mình trưởng thành! Ta không muốn tất cả sẽ bị tộc quần quái thú hủy diệt. Bọn con cháu ta phải có hy vọng về tương lai hơn ta!”

Lúc này…

La Phong trở nên kiên định vô cùng! “Ta cũng muốn theo đuổi cực hạn sinh mạng, không ngừng vượt qua mình! Trở thành nghị sĩ, trở thành nghị trưởng, thậm chí mạnh hơn họ! Không ngừng vượt qua!”

“Ta cũng muốn, giống như Hồng, bằng vào lực bản thân, chấn nhiếp tộc quần quái thú lục địa!” Ta cũng muốn, con cháu ta còn có thể có tương lai, còn có thể có hy vọng!”

Ánh mắt La Phong trở nên kiên định mạnh mẽ! “Cố gắng lên!”

“Tiến bước!”

“Vượt qua!”

“Khi ta nhắm mắt xuôi tay, ta không muốn vì lúc trước không cố gắng mà tiếc nuối”

Lần này gột rửa tâm linh, làm tín niệm của La Phong kiên định tới mức trước đó chưa từng có. Cả tháng chín La Phong tập trung tinh thần vào việc tu luyện ‘Đao pháp”, ‘Thân pháp’, ‘Tố chất thân thể”, ‘Thiên Thần Đồ Lục”. Loại tập trung này chẳng những không có cảm giác khô khan, ngược lại còn cảm giác có một loại vui sướng phát ra từ nội tâm.

Gien trong cơ thể lột xác hoàn thiện.

Thực lực lần lượt tiến lên…

Loại biến hóa về bản chất thân thể này làm cho người ta say mê.

Bình thường bắt buộc mình tu luyện, hiệu quả ngược lại tương đối thấp một chút. Còn mình hưởng thụ việc tu luyện, yêu thích nó, cảm giác được sự đề cao, ngược lại làm La Phong tiến bộ với tốc độ rất kinh người.

Vào sáng 29 tháng chín, La Phong tự kiểm tra cho mình!

Lực quyền lại đạt tới 258103kg, vượt qua 256000kg, tố chất thân thể chính thức bước vào ‘chiến thần cao cấp”! Hai giờ chiều ngày 29 tháng chín…

La Phong mặc một bộ quân phục tác chiến đỏ như máu cấp SS mua từ ‘Chiến Thần Cung” với giá ưu đãi nhất, vác thanh Huyết Ảnh Chiến Đao cấp SS, cả người hắn từ trong ra ngoài rực lỡ như một viên ngọc, đứng đó mà tựa như một thanh đao sắc bén ngút trời, có ý chí chiến đấu vô tận!

– Ba mẹ, lần này con ra ngoài một thời gian dài ngắn khó xác định. La Hoa, ta không ở nhà, ngươi chiếu cố cho gia đình thật tốt nhé

– Biết rồi, anh.

– Ra ngoài cũng phải cẩn thận.

Cha mẹ đều liên tục dặn dò.

La Phong mỉm cười, rồi đi thẳng về phía phi cơ chiến đấu thông minh.

Cửa khoang phi cơ chiến đấu tự động mở ra, La Phong tiến vào, cửa khoang đóng lại.

Vù! Phi cơ chiến đấu hình tam giác màu lam thẫm nhanh chóng bay lên, bay ra khỏi hệ thống phòng ngự khu vực thành phố cơ sở Giang Nam Thị, rồi sau đó hóa thành một luồng hào quang, hướng về phía tổng bộ Cực Hạn Vũ Quán toàn cầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.