Thôn Phệ Tinh Không

Q.4 - Chương 53 - Khảo Nghiệm Cấp B

trước
tiếp

– Xếp hạng à?

La Phong nhìn vào con cự long màu đen cao lớn với những cái tên dày đặc, không kìm được hỏi:

– Xếp hạng làm gì?

Dương Huy cười, liếc mắt nhìn La Phong:

– Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng tiến vào trại huấn luyện tinh anh là có thể buông lơi, rồi đại biểu là ngươi đã trở thành cường giả đương thời rồi sao? Nói đùa! Cường độ cạnh tranh trong trại huấn luyện tinh anh còn ghê gớm hơn những nơi khác nhiều. Thứ tự cao thấp, đại biểu cho những quyền lợi mà các ngươi được hưởng thụ cũng khác nhau!

– Như những bảo bối độc nhất vô nhị khai quật từ di tích văn minh cổ, sẽ cho ai sử dụng?

– Thứ tự càng cao, đương nhiên được hưởng tài nguyên càng nhiều!

– Còn ba người hạng cuối, chỉ cần ba lượt bị điểm tích lũy xếp ba hạng cuối, sẽ bị đào thải.

La Phong chấn động. Dù sao lúc trước hắn cũng chưa biết sau khi vào trại huấn luyện tinh anh mà còn có thể bị đào thải

– Ngươi cũng đừng hỏi nữa, chờ khi ngươi thông qua khảo nghiệm cấp B, đến lúc đó ngươi sẽ biết rất nhiều quy củ. Nếu không thông qua khảo nghiệm cấp B, hỏi cũng như không.

Dương Huy ngẩng đầu nhìn về phía tượng hắc long khổng lồ

– Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra, nơi đặc thù nhất của bức tượng con hắc long này là ở đâu à?

– Khí thế.

Nha Hạ nói.

– Khí tức.

La Phong nói.

Lúc trước họ đều bị bức tượng hắc long chấn trụ, bị bức tượng nhìn thẳng vào giống như bị một con quái thú còn đáng sợ hơn cả con Thiết Giáp Long cấp lãnh chúa cao cấp nhìn chằm chằm, làm cho người ta không tự chủ được phát sinh tâm lý sợ hãi. Phải biết rằng ngay cả khi thấy Thiết Giáp Long, La Phong cũng chưa từng ớn lạnh hoảng sợ như vậy.

– Đây kỳ thật là một con quái thú cấp SS (Vương cấp) thật. Một con hắc long từ núi lửa thai nghén sinh ra! Nó bị quán chủ đánh chết. Sau đó quán chủ lưu lại long nhãn, để vào bức tượng rồng.

– Tượng hắc long, toàn thân làm bằng vật liệu trân quý, mà quí nhất đương nhiên là đôi mắt, là hai mắt của hắc long thật!

– Lúc trước khi vừa vừa xây, cặp long nhãn này nhìn thẳng vào lối vào. Do đó bình thường khi người vừa mới tiến vào cánh cổng, nếu ngẩng đầu nhìn về phía hai mắt tượng hắc long, đều sẽ sợ hãi.

Dương Huy cười đắc ý

– Cặp mắt như vậy có giá cả trăm ức trở lên!

La Phong, Nha Hạ nhìn nhau.

Trời ạ, lại móc hai mắt hắc long thật nhét vào bức tượng.

– Ghê thật!

– Theo ta tới đây, nhớ đừng chạy loạn.

Dương Huy phân phó.

– Vâng.

La Phong, Nha Hạ lưng đeo ba lô, đi theo Dương Huy thăm trại huấn luyện.

Nói là trại huấn luyện, nhưng trên thực tế nhưng lại ngăn nắp tuyệt đẹp, làm cho người ta như đi tới những cung điện cổ đại. Các loại hoa cỏ cây cối trân quý, còn có suối nhỏ cầu xinh, ngoại trừ vài tòa cung điện chủ yếu, còn lại là những lầu các lịch sự tao nhã, chốc chốc có thể thấy một vài thanh niên mặc đồ luyện công rộng rãi đi ra khỏi những căn lầu. Những thanh niên này có nam có nữ, có da trắng, có da đen, cũng có da vàng.

– Ngươi xem kìa, những thanh niên xa xa, đều là đệ tử chính thức của trại huấn luyện tinh anh.

Dương Huy chỉ về phía tháp chín tầng cao nhất, ở giữa cả trại huấn luyện. Tòa tháp chín tầng, tuy nói chỉ có chín tầng, nhưng có độ cao có thể so với kiến trúc cao hai mươi tầng

– Tòa tòa nhà hình tháp chín tầng mà đám đệ tử đều đang đi tới tên là ‘Cửu Trùng Lâu”!

Dương Huy mỉm cười:

– Cửu Trùng Lâu đó là nơi tất cả các học viên học tập, huấn luyện. Một vài phòng huấn luyện đặc thù cũng nằm trong đó!

– Trong trại huấn luyện, ngoại trừ ngủ, các học viên cơ hồ đều ở trong Cửu Trùng Lâu đó.

La Phong và Nha Hạ đi trong trại huấn luyện rất quy củ. Dù sao họ cũng không phải là thành viên của trại huấn luyện. Còn đám học viên kia là người của trại huấn luyện. Với nhãn lực của La Phong, hắn cảm giác thấy ánh mắt, khí chất mỗi một học viên đều rõ ràng khác hẳn những vũ giả bên ngoài. Nơi này là những thiên tài bậc nhất toàn thế giới mà.

– 182 đệ tử, hàng năm đều có một vài đệ tử tốt nghiệp! Do đó hàng năm cũng sẽ tuyển nhận… ba mươi người.

Dương Huy vừa đi vừa cười nói:

– Nhưng hai phần ba suất chiêu sinh này, là chiêu mộ từ trại huấn luyện cơ sở của Cực Hạn Vũ Quán chúng ta, chỉ có một phần ba được chiêu mộ từ những nơi khác trên toàn thế giới.

La Phong giật mình.

Chẳng trách

Hàng năm ba mươi mấy suất, thì hai phần ba chiêu mộ từ trại huấn luyện cơ sở. Nếu một phần ba thì cũng chỉ có mười người mà thôi.

– Do đó Nha Hạ, sau khi ngươi vào trại huấn luyện cơ sở, vẫn có hy vọng vào ‘trại huấn luyện tinh anh”. Nhưng số lượng học viên trong trại huấn luyện cơ sở vượt xa trại huấn luyện tinh anh. Do đó việc tranh đoạt suất học cũng rất kịch liệt. Sau này ngươi phải nỗ lực nhiều lên.

Dương Huy nhìn Nha Hạ nói.

– Rõ.

Mắt Nha Hạ lóe sáng.

Trại huấn luyện cơ sở dạy ba năm, còn trại huấn luyện tinh anh dạy năm năm!

– Nha Hạ, ngươi trước tiên ở đây, đừng chạy loạn. Ta đưa La Phong đi vào làm một vài việc.

Dương Huy nhắc nhở một tiếng.

Căn lầu hai tầng, đến cả những loại đồ đạc bên trong đều theo phong cách cổ đại.

– Vì quán chủ là người Hoa Hạ chúng ta, đặc biệt rất thích văn hóa cổ Hoa Hạ, do đó lúc trước cả Căn Cứ Thị Hồng Ninh đều dựa theo phong cách kiến trúc cổ đại mà xây nên. Đặc biệt là trại huấn luyện, đến cả đồ đạc cũng theo cổ đại. Do đó ngươi ở đây cũng không có sofa không có TV.

Dương Huy cười

– May mà quán chủ thông tình đạt lý, mỗi người có thể có máy tính.

– Hừ, đến cả máy truyền hình, máy giặt vân vân cũng không có. May mà có nguồn điện, có điện thoại

– Ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt. Muốn ăn cái gì thì gọi điện thoại, sẽ có người đưa tới.

Dương Huy phân phó

– Hôm nay ngươi tốt nhất đừng có chạy loạn, giữa trưa ngày mai khoảng 12 giờ, ta đưa ngươi đi tới Cửu Trùng Lâu, nhận khảo nghiệm cấp B. Khi ngươi thông qua khảo nghiệm cấp B mới chính thức trở thành thành viên của trại huấn luyện tinh anh. Nếu thất bại, sẽ đi trại huấn luyện cơ sở.

La Phong gật gật đầu:- Hiểu rồi.

Chẳng mấy chốc, Dương Huy đã bỏ đi.

Căn lầu u tĩnh, chỉ còn lại có La Phong đi lại trong thư phòng lầu hai, sau khi bỏ ba lô ra, hắn ra ban công ngắm cả trại huấn luyện. “Đây là trại huấn luyện tốt nhất toàn thế giới? Thoạt nhìn hoàn cảnh rất u tĩnh, không chút sôi nổi gì”.

Hai tay La Phong chống trên lan can gỗ hình vòng cung, nhìn cảnh sắc trại huấn luyện. Ở dưới căn lầu là một khe nước lưu động, thông tới cái hồ xa xa.

– Ủa, người Hoa Hạ à?

Xa xa truyền đến một giọng nói tiếng phổ thông rất chuẩn.

La Phong quay đầu lại nhìn xuống phía dưới. Đó là một thanh niên da vàng mặc đồ luyện công màu trắng, mày rậm mắt to, cầm một cây thiết thương cười chào hỏi.

– Đúng.

La Phong trả lời.

– Ta tên Điền Quỳnh.

Thanh niên da vàng cười chào hỏi

– Đến từ Căn Cứ Thị Đông Bắc.

– Ta tên La Phong, đến từ cơ sở Giang Nam Thị.

La Phong cười nói.

Thanh niên có tên Điền Quỳnh đó cười nói:

– Nhìn ngươi ở đây, chắc là tới khảo nghiệm nhập môn phải không? Nỗ lực nhiều lên! Ở đây có không ít người Hoa Hạ chúng ta… khi ngươi chính gia nhập vào trại huấn luyện, cùng gặp mặt nhé.

Điền Quỳnh nói xong, tiện tay cầm thiết thương đi về phía Cửu Trùng Lâu. Vừa đi, còn chốc chốc vung thiết thương lên.

Phốc!

Tiếng thương đâm vỡ không khí làm người ta ớn lạnh. La Phong trên lan can hơi biến sắc: “Thương pháp của người này còn mạnh hơn cả Trương Khoa!” Bây giờ nhãn lực của La Phong cũng cực cao. Thanh niên tên Điền Quỳnh tiện tay đâm một phát, làm cho người ta cảm giác như không khí chung quanh đều xoay tròn tụ tập vào mũi thương. “Đao pháp của ta mặc dù được đặt tên là ‘Phích Lịch” nhưng cũng chỉ mới có một chút bề ngoài. So với người ta còn kém xa.” La Phong cũng không dám kiêu ngạo chút nào.

Một học viên chỉ xuất hiện rất tình cờ, thế mà cảnh giới thương pháp rõ ràng cao hơn cảnh giới đao pháp mình nhiều!

La Phong bừng tỉnh.

Có thể gia nhập vào trại huấn luyện, đều là những thiên tài yêu nghiệt nhất toàn thế giới! Bất luận là từ trại huấn luyện cơ sở đã được huấn luyện ba năm, cạnh tranh giữa vô số vũ giả thiên tài mới tìm được một suất để vào trại huấn luyện tinh anh, hay mười người được tuyển trực tiếp từ khắp nơi trên toàn cầu, có ai không phải là long phượng trong loài người chứ! “Nhất định phải đứng vững trong trại huấn luyện tinh anh này, nếu không làm gì có tư cách chống lại hai đại chiến thần cao cấp Ngốc Thứu Độc Hạt?” “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta phải thông qua khảo nghiệm cấp B!”

La Phong ở trong căn lầu này tu luyện nguyên năng gien. Tới đêm khuya mới ngủ một giấc ngon lành. Mặc dù còn chưa tiến vào trại huấn luyện tinh anh, nhưng khi vừa vào thấy những cái tên trên tượng hắc long được xếp hạng công khai, còn có lúc nãy Điền Quỳnh chỉ tiện tay thí nghiệm thương pháp đâm một cái, đều làm cho La Phong cảm thấy thấy hồi hộp, hiểu rằng tương lai của mình trong trại huấn luyện tinh anh tuyệt đối là long tranh hổ đấu.

11 giờ trưa, La Phong ăn bữa cơm trưa rất phong phú, mãi tới 11 giờ 30, chiến thần Dương Huy mới xuất hiện.

– Hôm nay thời tiết không tốt lắm, giữa trưa mà trời mây đen phủ kín rồi, xem ra lát nữa sẽ có mưa to.

Dương Huy đi đến, cười nhìn cái bàn trong phòng khách

– Không tệ, ăn nhiều thế à? Chuẩn bị xong chưa, theo ta đi tới Cửu Trùng Lâu thôi.

– Ta phải chuẩn bị gì không? Binh khí? Quân phục tác chiến?

La Phong dò hỏi.

– Không cần, cứ tay không theo ta là được.

Dương Huy nói, đồng thời dẫn La Phòng đi về phía Cửu Trùng Lâu!

Mỗi một tầng trong Cửu Trùng Lâu đều cao đại khái sáu thước, hơn nữa chiều dài chiều rộng Cửu Trùng Lâu đều trên một trăm ba mươi thước, là một tòa nhà hình tháp khổng lồ. Bên ngoài tòa nhà hình tháp thoạt nhìn rất cổ, nhưng bên trong lại tuyệt đối tân tiến, nền nhà dùng hợp kim cứng rắn, có thể nghe những tiếng vang rất dễ dàng.

– Đi, vào thang máy.

Dương Huy và La Phong cùng tiến vào thang máy. Thang máy chẳng mấy chốc đã ngừng lại.

Cửa thang máy mở ra, đây đã là tầng cao nhất cả Cửu Trùng Lâu này rồi. Lầu chín là một đại sảnh trống trải. Trong đại sảnh có vài tấm đệm, một vài thanh niên nam nữ đang tùy ý ngồi nói chuyện phiếm, hoặc là dùng tiếng Anh, hoặc dùng ngôn ngữ khác, cũng có người sử dụng tiếng phổ thông. Khi La Phong vừa tới, không ít người nhìn về phía La Phong.

– Huynh đệ là người Hoa Hạ à?

– Là người Hoa Hạ.

La Phong cùng gật đầu.

– Cố gắng lên! Ngươi vào đi, người Hoa Hạ chúng ta ở đây nhiều lắm.

Một thanh niên đầu trọc cười nói.

– Đừng có nằm mộng.

Một giọng tiếng phổ thông cứng ngắc từ một thiếu nữ da đen bên cạnh cất lên. Trên mặt thiếu nữ da đen có vết xăm hình con bướm, chỉ liếc nhìn La Phong cười lạnh một chút.

La Phong được chiến thần Dương Huy dẫn, đi tới tận cùng bên trong đại sảnh. Nơi này có một cái thông đạo. Hai bên thông đạo chính là đủ loại phòng cỡ lớn. Chẳng mấy chốc La Phong đã được dẫn tới một căn phòng có vẻ lớn nhất tầng. Không gian phòng này cũng không lớn, thậm chí còn hơi tối.

– Tách!

Ngọn đèn mở ra. Trong phòng chỉ có hai cái sofa, trên hai sofa này để một cái mũ chụp màu xanh lam.

– Hai mũ chụp này là do những nhà khoa học nhân loại chúng ta bỏ ra không ít tâm lực mới mô phỏng ra được, bắt chước theo máy cảm ứng ý thức không gian giả định trong di tích văn minh cổ khai quật được.

Dương Huy chỉ vào mũ chụp nói:

– Chúng ta cũng chỉ có thể bắt chước loại máy cảm ứng ý thức đơn giản này thôi. Về phần máy chủ không gian giả định, vẫn phải dùng cái máy cổ không biết đã chôn sâu bao nhiêu năm đó.

La Phong sững sờ dán mắt vào cái mũ chụp:

– Không gian giả định à?

Quá kinh người.

Món đồ này chỉ có trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mới có, nhưng dựa theo những gì Dương Huy nói, bây giờ nhân loại trên Địa Cầu cũng chỉ bắt chước làm ra ‘máy cảm ứng ý thức”, về phần trang bị máy chủ giả định không gian thì căn bản không làm được, vẫn phải dùng cái máy cổ lỗ sĩ khai thác được từ di tích cổ mà thôi.

– Máy chủ giả định không gian, các nhà khoa học nhân loại căn bản nhìn cũng không hiểu, đừng nói phỏng theo.

Dương Huy lắc đầu nói.

– Ừm, ngươi đeo nó lên, ý thức sẽ tiến vào một không gian giả định như thật, có thể nói giống hệt thế giới chân thật.

Dương Huy nói:

– Tiến vào không gian giả định xong, chúng ta sẽ cho ngươi tiến vào ‘Thí Luyện Tháp”, làm khảo nghiệm cấp B!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.