Bạch sắc quang ảnh không phải chân thân, không có khí huyết khí tức, chỉ là một đoạn thần niệm, không hề có uy áp, nhất cử nhất động đều thập phần bình đạm.
Bọn Ngụy Tác nín thở, không rõ bầu không khí lúc đó thế nào nhưng bạch sắc quang ảnh khiến họ kính ngưỡng chính vì khí tức phát ra.
Lời đáp bình thản vang trong óc khiến chúng run lên.
“Ngươi… ?” Hai vực ngoại thiên ma đại đế đang nhanh chóng khôi phục nguyên khí run giọng: “Ngươi là ai?”
Bạch sắc quang ảnh là hình ảnh một thanh niên mặc phổ thông bạch sắc pháp y nhưng tạo cho chúng cảm giác quá đáng sợ từ nội tâm. Chúng từng gặp vô số cường giả, nhưng chưa bao giờ có cảm giác cổ quái thế này, không nhìn thấu đối phương, thậm chí đối phương đạt cảnh giới nào cũng không biết.
“Các ngươi đã quên tổ huấn, chỉ có giáo huấn tiếp theo mới khiến các ngươi nhớ rõ mười vạn năm.” Bạch sắc quang ảnh thong thả nói nhưng thể hiện rõ ái hận, thập phần phân minh.
“Lẽ nào…” Hai vực ngoại thiên ma đại đế và mấy vực ngoại thiên ma chuẩn đế cấp đều lùi mấy bước, kinh hãi cực độ, như thể đọc được thứ gì đó quá đáng sợ.
Bạch sắc quang ảnh không nói gì với vực ngoại thiên ma mà nhìn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên gật đầu.
“Chát!”
Khí tức vô hình từ y ấn vào Ngụy Tác.
Một thiên pháp tắc huyền ảo xuất hiện trong óc gã.
“Y đang truyền pháp!”
“Chỉ là một đoạn thần niệm… Giả thần giả quỷ, tưởng dọa được bọn ta sao!”
Hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế hú vang, xé một cánh tay hóa thành hắc sắc cốt kiếm, uy năng thậm chí không kém lôi hỏa trường kiếm của Ngụy Tác diễn hóa, chém vào bạch sắc quang ảnh và Ngụy Tác.
“Không có lòng kính sợ sẽ khiến các ngươi diệt vong.”
Bạch sắc quang ảnh thong thả nói, không hề công kích mà cũng dấy lên nguyên khí dao động kịch liệt, nhưng hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế kêu lên thê thảm, thần quang và hắc sắc cốt kiếm trong tay tan đi.
“Tiếp theo dựa vào ngươi.” Giọng nói bình thản vang trong óc Ngụy Tác.
Thời gian đột nhiên dừng lại, cảnh vật trước mắt gã biến ảo.
Gã đứng trên đỉnh núi, gió thổi ào ào nhìn xuống là tịch liêu và hoang vu vô tận.
Ở đầu kia ngọn núi, cạnh vách đá có một sợi xích sắt đã rỉ có một nữ tử xinh đẹp cùng một bạch y nam tử trẻ tuổi.
“Hai người là?”
Ngụy Tác run lên lùi lại một bước, tu vi và cảm tri như gã cũng không nhận ra là hiện thực hay hư ảo.
Nữ tử mặc áo gai thông thường, cung kính đứng phía dưới bạch y nam tử trẻ tuổi, nam tử trẻ tuổi có vẻ là sư trưởng nhìn nàng ta với vẻ hiền hòa ấm áp.
Cả hai không có chút gì hơi hướm phàm trần, như tan vào thiên địa, sắp lẫn vào đỉnh núi tịch liêu, vào mây trắng bay qua, hoặc trong gió lùa.
“Được lắm.” Bạch y nam tử trẻ tuổi mỉm cười nhìn gã, yêu hận rõ ràng, tỏ rõ vẻ tán thưởng và mãn ý.
“Được.” Nữ tử gật đầu, mỉm cười, mục quang nhu hòa.
“Đây là La Phù… Phái bọn ta phát nguyên từ đây, ngươi được truyền thừa thì ta phải đưa đến đây xem, có thể chuyện này ta hơi cổ hủ.” Nhìn Ngụy Tác há miệng vì kinh hãi, bạch y nam tử trẻ tuổi thong thả nói.
“Ta cũng như sư tôn, không muốn cho ngươi thêm gì, chỉ truyền cho một chút ảo diệu của thiên địa.” Nữ tử nhìn Ngụy Tác, nghiêm túc nói.
Ngụy Tác nhớ đến một vài truyền thuyết, “các vị…”
“Ta biết ngươi còn nhiều nghi vấn, ngươi đã xem hình ảnh về Thiên khung, biết Thiên khung không do mình ta tạo thành.” Bạch y nam tử trẻ tuổi tựa hồ hiểu hết nên nói.
“Tiên cảnh chi thược là chuyện gì thế nhỉ?” Ngụy Tác cố thu liễm tâm thần, hỏi bạch y nam tử trẻ tuổi và nữ tử, “Lẽ nào tiền bối nhìn thấu được vị lai? Tính toán được việc xảy ra sau ngần ấy vạn năm?”
“Không ai nhìn thấu được thế gian nhân quả, quá khứ có thể tìm về còn vị lai biến ảo mạc trắc, nhưng thế gian luôn cần có lớp thay thế, từ tinh không này đến tinh không khác cần bao nhiêu thời gian, lòng người thay đổi… Băng sơn tan mất một góc thì bao năm sau mới thành cơn mưa, trong cõi u minh luôn có dấu tích để tìm.” Bạch y nam tử trẻ tuổi nhìn Ngụy Tác, nghiêm túc giải thích: “Ta thoáng thấy được biến đổi sau mười mấy vạn năm, hơn nữa dù thời nào cũng cần có người đứng lên, có thể là ngươi hoặc ai đó, nhưng ai sẽ đứng trước mặt ta thì ta không rõ.”
“Tiên cảnh chi thược chỉ là một khảo nghiệm, để các vị tìm truyền nhân?” Ngụy Tác hít sâu một hơi.
“Tiên cảnh chi thược là một khảo nghiệm, tiên cảnh là gì thì ngươi sẽ nhanh biết thôi. Bọn ta không phải hạng cao cao tại thượng, tụ thủ bàng quan nhìn tất cả, mà cũng cần tìm một truyền nhân, cần người giữ cho phiến thiên địa bọn ta yêu mến này không bị hủy diệt vì lòng tham của một vài kẻ.” Bạch y thanh niên nhìn Ngụy Tác, mục quang hơi lóe lên.
“Chát!”
Thần thức Ngụy Tác tựa hồ xuyên qua vô số tinh không trường hà, trong óc có thêm nhiều hình ảnh.
Đều là những thứ gã không tưởng tượng nổi.
Có thần vương cự điện do cả vì sao luyện chế thành, có vô số tu sĩ lợi hại hơn nhiều đại đế đang giao chiến ngoài tinh không thái hư.
Có những cao thủ hơn xa gã tưởng tượng cũng tan biến theo vũ trụ.
“Các vị ở ngoài vô số tinh không… Ngao du thái hư?! Từng có cường giả mạnh hơn định diệt thiên địa này…” Ngụy Tác hiểu ra, giọng run lên.
“Vẫn có những kẻ muốn cả thiên địa vận chuyển theo ý mình. Mười mấy vạn năm nay, chúng ta không thể quay về thiên địa thân quen, nhưng ai cũng có khởi đầu và kết thúc, có điều không muốn những kẻ luôn tự nhận cao cao tại thượng, chúa tể chúng sinh được tồn tại nên phái chúng ta mới truyền thừa lại. Trong mười mấy vạn năm, ta thoáng thấy được xu hướng của thời thế, thấy những thời đại đi theo con đường bi thảm sau mỗi trận chiến, nhưng ta chưa từng hoài nghi điểm trên.” Bạch y thanh niên mỉm cười với Ngụy Tác.
“Sư tôn!”
Trong óc Ngụy Tác đã hiểu rõ, không còn nén được nữa, vì kính ngưỡng con đường tiền nhân đã đi, kính trọng hai người trước mặt nên gã quỳ xuống. Gã không cần hỏi xảy ra chuyện gì, là hư ảo hay chân thực, vì gã biết có họ là trời cũng không thể sụp.
“La Phù không thích rườm ra.” Nữ tử mỉm cười với bạch y thanh niên.
Bạch y thanh niên mỉm cười không nói nữa, nhìn xuống dưới ngọn núi tịch liêu hoang vu, gió núi ràn rạt khiến tóc và áo y tung bay.
Y không hề có thần quang, tựa hồ thập phần bình phàm.
Nhưng cùng nữ tử đứng đó, cùng ngọn núi cô ngạo, khác nào cây trụ đỡ cả thiên địa.
“Năm xưa ở đây, ta được sư tôn truyền thừa. Ngươi thấy La Phù… tịch mịch không?” Bạch y thanh niên không nhìn Ngụy Tác, mỉm cười nói, “Đứng ở đây nhìn xuống thiên địa, tựa hơi tịch liêu.”
“Không.” Đối diện nhân vật đáng kính này, Ngụy Tác thật lòng lắc đầu, “Vì mỗ còn nhiều người cần quan tâm, còn nhiều người đi cùng.”
“Ta cũng thấy thế. Chỉ là những kẻ đó còn không biết dù thành chí cao vô thượng thì chỉ còn một mình tất trong lòng tịch mịch lắm.” Bạch y thanh niên và nữ tử mỉm cười, tựa hồ vừa ý với câu trả lời của gã.
“Ầm!”
Trong núi vang lên tiếng sấm, gió mưa tựa hồ sắp đổ.
“…” Ngụy Tác há miệng nhưng không kịp nói gì thì cảnh tượng đã biến hóa.
“A! …”
Vực ngoại thiên ma tóc đen văng đi, hắc sắc cốt kiếm tan vỡ.
Bạch sắc quang ảnh mờ đi nhanh chóng, tựa hồ bạch y thanh niên và nữ tử hựu nhìn Ngụy Tác gật đầu.
Thoáng sau, bạch sắc quang ảnh hoàn toàn tan biến.
Chỗ nhũ bạch sắc linh quang quang tráo là ám kim sắc đại môn.
“Nhân vật từng hoành tảo Ma vực cổ tinh đã tan biến!”
“Đấy là cửa nối với nơi đó?!”
“Giết y!”
Tích tắc đó, vực ngoại thiên ma đều kêu lên vui mừng, khí tức bào trùm Ngụy Tác.