Ngụy Tác vô thanh vô tức đứng trước lối vào một.
Nói là hạp cốc, thực tế dùng là miệng khe lớn dễ hình dung hơn, vì Di Thiên cốc vốn là một sơn cốc lõm sâu xuống.
Theo tấm địa đồ giản đơn của gã, chỉ cần qua được miệng khe này sẽ tới nơi có Tử khí sâm sinh trưởng.
Khe nứt này rất bằng phẳng, không có cổ thụ hoặc đá tảng, mặt đất mọc toàn nhưng bụi cây thấp có lá kim cực kỳ đặc biệt, bụi nào cũng kết những quả nhỏ còn phái ra ánh sáng trăng trong màn đêm.
Trầm ngâm một chốc, Ngụy Tác mặc ẩn hình pháp y vào, từ từ đi hỗ lõm diện tích chỉ chừng vài dặm.
Gã chọn cách đi thẳng qua khe vì tuy địa thế bằng phẳng, không có gì che chắn nhưng vì thế mà cũng không có tu sĩ lợi hại mai phục. Gã mặc ẩn hình pháp y đi vào, chỉ cần đi vào một đoạn, đi chậm thôi là không ai phát hiện có người đi qua lòng khe này.
“Chà!”
Càng đi Ngụy Tác càng thấy lạnh, lúc còn cách trung tâm khe thì gã triệt để biến sắc, run lên cầm cập.
Âm lãnh chi khí kinh nhân cơ hồ thấm vào cốt tủy, gã động dụng chân nguyên cũng không chống nổi.
“Cực âm cực hàn chi địa! Nơi này lại là cực âm cực hàn chi địa hiếm thấy!” Đồng thời, lục bào lão đầu ré lên trong tai gã: “Mau xem đi! Mau xem ở đâu! Huyền minh tiên liên!”
“Ngụy Tác, mau hái đi! A! Ở đây có một nhánh Huyền minh băng liên! Là thiên cấp linh dược có thể trực tiếp cải thiện thể chất tu sĩ, khiến tu sĩ hình thành băng linh căn đấy!”
“Hái bằng cách nào?” Run lên cầm cập, gã lùi liền hơn mười trượng.
Trong khi lục bào lão đầu liên tục kêu gào, gã đã đến gần chính giữa khe núi, có một điểm bốc lên âm hàn chi khí có thể nhìn rõ bằng mắt thường, mười mấy trượng quanh đó đều đóng một lớp băng dày mà lam đậm. Chính giữa nơi đó có một đóa thất diệp liên hoa như được điêu khắc từ băng, được âm hàn chi khí thổi vào, mấy chiếc lá như phiến băng hơi rung rinh.
Huyền minh tiên liên! Thiên cấp linh dược! Có thể khiến tu sĩ hình thành băng linh căn!
Lục bào lão đầu gào lên như điên cuồng, Ngụy Tác lẽ nào còn không rõ giá trị của linh dược này.
Linh căn trong tu đạo giới là có thiên phú về mặt nào đó, đều là nhân vật thiên tài được các đại tông môn tranh đoạt.
Băng linh căn, đại biểu cho tốc độ tu luyện băng hệ công pháp cùng thuật pháp hơn xa tu sĩ thông thường, chỉ cần tìm được công pháp cùng thuật pháp thích hợp, tốc độ tiến giai nhanh gấp hai ba lần người khác.
Linh dược có một chữ tiên là thế nào?
Huyền minh băng liên đưa đến bất cứ đâu đấu giá cũng được mấy chục vạn hạ phẩm linh thạch trở lên ngay, thu hút vô số tu đạo giả đến nơi.
Linh dược này hữu dụng đối với Phân niệm kỳ, thậm chí cả đại tu sĩ Kim đơn kỳ trở lên.
Ai lại hiềm tư chất của mình quá tốt?
Nhiều tu sĩ lợi hại chỉ mong mình tìm đủ linh dược, để biến thành tu sĩ thiên linh căn.
Nhưng càng hiểu rõ giá trị, Ngụy Tác càng buồn bực!
Bảo bối ngay trước mắt mà không thể hái!
Ban nãy gã thử bước thêm một bước và nhận ra với tu vi của mình, dù dốc hết hỏa hệ pháp khí cũng chỉ đi được mấy chục bước là chân nguyên và khí huyết sẽ đông cứng, mất mạng cũng không thể đến được chỗ Huyền minh tiên liên.
“A! A! A! Tức chết ta thôi! Thấy mà không làm gì được! Nếu ngươi tu luyện đến Phân niệm cảnh lưỡng tam trọng, cầm thêm một món dương nguyên pháp khí, là hái được Huyền minh băng liên! Đấy là bảo bối mà đại tông môn có hơn vạn đệ tử, tốn mấy chục năm cũng không có được!”
“Huyền minh tiên liên, trăm năm mới miễn cưỡng thành hình, lần này mà bị các đại tông môn phát hiện, khẳng định sẽ bị hái, dù mười năm nữa nơi này mở ra, ngươi vào cũng vô dụng!”
Lục bào lão đầu bực bội gào lên.
“Nhĩ muội yêu!” Ngụy Tác cũng bật ra câu quen miệng của Lưu Tam Pháo.
Lục bào lão đầu càng kêu gào, gã càng bực mình.
Nhưng có cách gì đây?
Ngụy Tác nghiến răng nghiến lợi hít sâu mấy hơi, nén lòng không nhìn Huyền minh băng liên, quay đầu đi, tránh nơi âm hàn chi khí dày nhất, từ từ vòng sang bên trái để vượt qua cái khe có cực âm cực hàn chi địa này.
Cách chỗ Huyền minh tiên liên sinh trưởng hơn trăm trượng, gã liên tục vận chân nguyên, hơi lạnh trên mình mới dàn tan đi.
Nhưng đúng lúc đó gã cứng người lại!
Vì ở gần chỗ gã vừa đứng, ngay lối vào miệng khe này đột nhiên xuất hiện hai tu sĩ!
Cả hai đều mặc hắc bào, không thể nhìn rõ diện mạo.
“Sao vậy?” Lục bào lão đầu đang kêu gào cũng cảm giác thấy điều khác lạ của gã, nhưng nguyên khí, của lão hiện thời chỉ tối đa cảm tri rõ trong vòng năm mươi trượng, vượt ngoài phạm vi đó, chỉ thuần túy dùng thần thức cảm tri như lão có khác gì người mù, không nhìn thấy gì hết, kém hơn cả tán tu cấp thấp nhất.
Ngụy Tác không dám hạ giọng hồi đáp lục bào lão đầu, đứng im phát động Tiềm Ẩn quyết.
Gã lén dùng Vọng khí thuật nhìn sang, hai tu sĩ mặc hắc bào có một người có tu vi Chu thiên cảnh tam trọng, người còn lại thì Vọng khí thuật căn bản không nhận ra hư thực, chỉ thấy liệt diễm bao quanh mình, tu vi chí ít cũng là Chu thiên cảnh tứ ngũ trọng!
Hai tu sĩ tựa hồ đến đây vì Huyền minh tiên liên, đi về phía gã đang đứng.
Chỉ tích tắc sau, hai tu sĩ khiến Ngụy Tác cực kỳ e dè đã đến cách giữa hố, nơi Huyền minh tiên liên sinh trưởng chừng năm mươi trượng.
Nơi đó là chỗ gã hứng chịu hơi lạnh thấu xương, đi bước nào cũng phải toàn lực vận dụng chân nguyên chống chọi.
“Ở đây quả nhiên có Huyền minh băng liên.” Tu sĩ cao hơn dừng lại rồi trầm giọng: “Chỉ là âm hàn chi khí còn hơn mức tại hạ tưởng tượng, tiểu thư có dùng Hỏa tủy đơn cũng vị tất ngăn được.”
“Ta nhất định hái được Huyền minh tiên liên này.” Giọng nói dị thường kiên định từ hắc bào tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng vang lên.
Giọng nói này băng lạnh lảnh lót, là một nữ tu.
“Việc tiểu thư quyết định, không ai ngăn được.” Hắc bào nam tu gật đầu: “Vậy thì tại hạ đảm bảo không để bất kỳ tu sĩ nào vào sơn cốc trong lúc này, tiểu thư tận lực đi thôi.”
Hắc bào nữ tu gật đầu.
Ngụy Tác thấy hắc bào nam tu không nói gì, vung tay ném ra bốn lá hắc sắc tiểu kỳ.
Gã toát mồ hôi lạnh vì một lá cờ đầy hoa văn hình mây bạc lướt qua đỉnh đầu gã, cắm xuống vị trí cách lưng gã không đầy năm trượng. Nếu bị lá cờ ném trúng, khẳng định gã bị phát hiện, động thủ thì chắc chắn sẽ bị hai tu sĩ có tu vi hơn xa đánh cho tan xương.
Khoảnh khắc sau, bốn lá hắc sắc tiểu kỳ dấy lên ngân hắc sắc vân khí, hình một chiếc lồng lớn, từ bên ngoài không thể nhìn rõ tình hình của hai hắc bào tu sĩ và Ngụy Tác, từ trong cũng không thể nhìn được ra ngoài.
Ngụy Tác rùng mình nghĩ rằng nếu hai tu sĩ này đã phát hiện gã, sát nhân diệt khẩu ở đây thì bên ngoài cũng không thấy gì.
Nhưng gã yên tâm hơn vì phát ra bốn lá cờ nhỏ xong, hắc bào nam tu gật đầu với nữ tu rồi xoay người đi khỏi ngân hắc sắc vân tráo.
“Độc Cô Vũ Vân”, hắc bào nữ tu đột nhiên nói, “Nếu ta không hái được Huyền minh băng liên, ngươi làm theo lời ta, bán hết phường thị, dẫn sư muội rời Linh Nhạc thành.”
“Biết rồi.” Hắc bào nam tu hơi ngừng lại, “Chỉ hi vọng nàng ta hiểu được dụng tâm của tiểu thư.”
“Nó sẽ hiểu.” Hắc bào nữ tu cất lên giọng nói băng lãnh nhưng không thể nghi ngờ.
Hắc bào nam tu nhìn nữ tu rồi không nói gì, chui qua ngân hắc sắc vân tráo vào rồi biến mất khỏi thị tuyến Ngụy Tác.
“Đi mau, đi mau đi.” Ngụy Tác ban nãy chỉ mong Huyền minh tiên liên không bị ai phát hiện, nhưng giờ lại hi vọng hai người này mau hái Huyền minh tiên liên rồi đi đi, bằng không gã vì đi qua mà lại bị diệt khẩu. Bất quá hiện tại gã đương nhiên không dám đứng lên nói ta chỉ đi qua, ngươi cứ làm việc của ngươi, ta đi đây. Vạn nhất gặp phải sát tinh như lục sam thiếu niên thì gã sẽ rất thảm. Hai người này rõ ràng lợi hại hơn lục sam thiếu niên nhiều.
Gã đành đứng bất động tại chỗ.
Hắc bào nữ tu vung tay, đột nhiên tế xuất một khối ngọc bội vàng sáng lơ lửng trên đầu, nhiệt lực bỏng rãy hình thành một quang tráo vàng nhạt bên ngoài thân thể.
Ngọc bội này là dương nguyên pháp khí có thể chống lại âm minh hàn khí mà lục bào lão đầu vừa nhắc đến.
Xem ra hai tu sĩ này có chuẩn bị sẵn, đến đây vì Huyền minh tiên liên.
Nữ tu đi tiếp mấy chục bước, dù có quang tráo vàng nhạt bao quanh mình nhưng lớp hắc bào đang mặc cũng kết một tầng băng sương, thân thể hơi run lên.
Tiếp đó, tình cảnh khiến Ngụy Tác không ngờ xuất hiện.
Nữ tu lấy ra một viên đơn dược màu đỏ, bên trong có ánh lửa vàng lưu động, nuốt ngay, đồng thời từ từ cởi lớp hắc bào đang mặc.
Tuyệt thế dung nhan xuất hiện trước mắt gã.
Tóc buông như dòng thác, mắt phương môi đỏ, da trắng tựa tuyết, nữ tử này chỉ mặc tử sắc cung trang bình thường nhưng vẻ đẹp tạo cho người khác cảm giác nghẹt thở.
Gương mặt cực độ xinh đẹp còn chứa nét lạnh lùng cự tuyệt người ta ngoài nghìn dặm càng khiến nàng ta cao quý thanh nhã, như tiên nữ từ trên trời cao xuống nhân gian.
Cởi xong hắc bào, nàng ta từ từ cởi cả tấm tử sắc cung trang.